One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 289 - 290
hương 289: Ngài Tưởng giúp đỡ (II)
Editor: Yuè Yīng
Những lời này, hiển nhiên là Phó Lưu Âm cũng nghe thấy được, nhưng cô không có phản ứng nào. Triệu Hiểu trừng mắt nhìn mấy nữ sinh gần đó, thế nhưng chỉ với một ánh mắt của cô, vẫn không thể chặn miệng của những người khác lại được.
Tưởng Viễn Chu chống hai tay trên bục giảng, anh khẽ nới lỏng cà vạt, Phó Lưu Âm thấy một nữ sinh vẫy vẫy tay với bọn họ, cô kéo cánh tay của Triệu Hiểu.
"Mau lên, bọn họ ngồi ở đó."
Trường học đặc biệt chuẩn bị sắp xếp giảng đường lớn nhất, chiều hôm nay thống nhất một tiết, nên cơ bản là tất cả giảng viên và sinh viên trong trường đều có mặt. Phó Lưu Âm thấy Diệp Thiệu Dương ngồi ở hàng thứ nhất, cô nhanh chóng bước về phía cô bạn vừa vẫy tay với mình.
"Biết rõ ràng là ngày hôm nay có khóa học đặc biệt, còn tới muộn..."
"Ha ha, đó là mánh khóe quen thuộc của người ta rồi, kỹ thuật điêu luyện, cậu không biết đó thôi."
"Này này này, chuyện đêm đó, không chừng cũng chẳng phải cái gì gọi là ngoài ý muốn đâu..."
Tưởng Viễn Chu đưa tay cầm micro lên, anh vừa lên bục còn chưa mở miệng nói qua một chữ, càng chưa chào hỏi, câu nói đầu tiên khi anh lên trên này là: "Nghe nói đại học T chất phác, không ngờ mới có một cuộc thỉnh giảng thôi mà đã lộ tẩy rồi, vô cùng náo nhiệt."
Vừa nói xong những lời này, phía dưới nhất thời lặng im như tờ.
Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt Triệu Hiểu nhìn về phía phía trước, phát hiện nam sinh ngồi ở phía trước có chút quen mặt, cô nhìn kỹ, lại là Hàn Cạnh.
Tưởng Viễn Chu ra khỏi bục giảng, một đôi chân dài xuất hiện trước mắt mọi người, tiếng nói của anh trầm ấm, toàn thân toát ra một tác phong uy nghiêm khiến người khác thấy nổi bật. Triệu Hiểu run tay, thấp giọng nói với Phó Lưu Âm: "Tớ thấy, quá cao to, quá đẹp trai, uy vũ khí phách..."
"Cậu bình tĩnh một chút." Phó Lưu Âm vỗ vào chân cô ấy. "Lau nước miếng đi."
Tưởng Viễn Chu bắt đầu tự giới thiệu qua loa, không có lấy một câu khách sáo, cũng không có hài hước chút nào, anh đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, nhìn thoáng qua giống như là một pho tượng thần. Triệu Hiểu nghĩ đến một câu nói: Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể có suy nghĩ trần tục. Không không, có vẻ như là cũng không chính xác, dáng vẻ của Tưởng Viễn Chu, rõ ràng là cũng không muốn bọn họ ngay cả đứng nhìn từ xa.
Trên sân khấu, thanh âm của người đàn ông truyền tới tai Phó Lưu Âm không sót một chữ nào.
"Hôm nay tôi muốn nói với các bạn một chút, các công ty thích nhất dùng hạng người gì."
Tương lai bọn họ đều phải đối mặt với vấn đề chọn nghề nghiệp, Tưởng Viễn Chu nói trúng điểm quan trọng này, tự nhiên là tốt nhất.
Phó Lưu Âm khẽ cụp mi, lại có chút xuất thần. Mới vừa nãy những người đó nói, nhất định Tưởng Viễn Chu nghe được, liệu sau khi trở về anh có nói với Hứa Tình Thâm hay không? Một khi anh nói cho Hứa Tình Thâm biết, chắc chắn là Hứa Tình Thâm lại lo lắng cho cô?
Triệu Hiểu đưa hai tay chống má, lắng nghe người trên sân khấu nói.
"Đối với một công ty mà nói, một nhân viên như thế nào mới là đáng quý nhất? Chăm chỉ? Tích cực? Giỏi giao tiếp..."
Triệu Hiểu nhẹ nhàng nói: "Tớ nghĩ chắc là có thể kiếm tiền cho công ty?"
Tưởng Viễn Chu nghiêm trang nói, đầu óc lại nghĩ đến lúc Hứa Tình Thâm mới tới bệnh viện Tinh Cảng, điểm nào của cô khiến anh thấy ưng ý nhất mà lựa chọn cô? Đương nhiên không phải khả năng chuyên nghiệp trong công việc của cô rồi, anh không thể không thừa nhận rằng, là vì sắc đẹp của cô.
Đó là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu phá vỡ nguyên tắc của mình, đương nhiên, những lời này anh không thể nói với những người phía dưới kia được, sợ sẽ làm hư bọn trẻ.
Phó Lưu Âm nghe giảng bài mà kỳ thực trong tai không nghe lọt một câu. Cô biết Phó Kinh Sênh làm rất nhiều chuyện có lỗi với nhà họ Tưởng, anh còn mắc nợ gia đình họ một sinh mạng, cho nên mỗi lần Phó Lưu Âm gặp Tưởng Viễn Chu, cô toàn muốn trốn tránh.
Tiếng nói của Tưởng Viễn Chu vang lên, lúc nói chuyện, phía dưới không có người nào dám phát ra cả tiếng tiếng động lớn, càng không có ai nghịch điện thoại di động hay là đọc truyện. Người đàn ông trở lại bục giảng.
"Tôi lấy một ví dụ."
Anh lấy điện thoại ra, tìm một tấm hình, rất nhanh, trên màn hình lớn bỗng xuất hiện thoáng qua một hình ảnh đầy máu tanh. Đó là một cái chân, từ ống quần đến trên đầu gối, trên bắp chân có vết máu trườn xuống nhìn thấy mà giật mình, bên cạnh chân của người kia còn có một con dao dính máu nằm đó.
Phía dưới, có một số sinh viên không nhịn được, bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài vài bước, thậm chí còn xuống sân khấu, anh chọn ba nam ba nữ lên sân khấu.
Triệu Hiểu ảo não không thôi: "Sao không chọn tớ nhỉ? Cơ hội được tới gần nam thần đó."
"Hai ngày trước nam thần của cậu là Lee Jong Suk, giờ lại thay đổi."
"Tớ đã tìm được tân nam thần trong nước rồi."
Phó Lưu Âm cũng đưa tay chống má, nhìn phía trên sân khấu không hề chớp mắt.
Ba cô gái đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, nói thật, mặc dù biết rõ người đàn ông trước mặt với mình là không thể nào, nhưng họ chỉ là nữ sinh còn trẻ tuổi, sao họ có thể kiềm chế nổi những suy nghĩ vẩn vơ chứ? Xong, tim đập rộn lên, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu cầm micro trên bục giảng, anh đi tới trước mặt mấy sinh viên.
"Mọi người đều biết, trước khi chúng ta làm một chuyện, đầu tiên là phải quan sát. Một người có thói quen quan sát, đối với con đường của người đó sau này, có thể tạo được tác dụng không hề nhỏ."
"Đương nhiên, nói là một phong cách tầm thường, quan sát là một môn học hề không nhỏ, nếu như bạn vận dụng tốt, tương lai, có thể phát triển trở thành biết quan sát sắc mặt, mà trong công việc, quan sát sắc mặt là một chuyện vô cùng quan trọng."
Tưởng Viễn Chu đưa micro cho một nữ sinh: "Khi thấy tấm hình này, trong lòng bạn nghĩ như thế nào?"
Nữ sinh nhận lấy micro, suy nghĩ một chút sau đó nói: "Người kia bị thương."
"Có thể nói cụ thể một chút không?"
"Trên đùi anh ta lưu lại nhiều vết máu như vậy, khẳng định là bị thương không nhẹ, cũng không ai lại tự cầm dao đâm vào mình được, tôi nghĩ có thể là anh ta bị cướp."
Tưởng Viễn Chu khoanh hai tay ở trước ngực, gật đầu: "Ừm, ý nghĩ này rất hợp lý."
Nữ sinh nghe được câu khen, mặt cười tươi như hoa, Tưởng Viễn Chu ý bảo cô truyền micro cho người bạn bên cạnh. Nếu nữ sinh này đã nói đáp án như vậy, người khác cũng không thể nói rằng mình đồng ý với ý kiến của cô ấy, chí ít, ai cũng muốn thể hiện rằng mình tài giỏi hơn người. Tưởng Viễn Chu đứng ở trước mặt cô nữ sinh thứ hai, thân hình của anh cao lớn nên đứng như thế, hoàn toàn chặn mất tầm mắt của đối phương.
"Còn bạn? Nói suy nghĩ của bạn một chút nào."
Nữ sinh cầm micro có chút run rẩy, sắc mặt ửng hồng: "Tôi không tán thành với cách nói vừa rồi."
"Vậy sao?" Tưởng Viễn Chu tỏ ra hứng thú cười khẽ. "Nhưng cũng có lý, nói một chút xem nào."
"Vì sao không thể tự cầm dao đâm vào mình chứ? Nói không chừng là nghĩ quẩn, thế nhưng không dám ra tay mạnh nên không dẫn tới cái chết, mà chỉ có thể trút bỏ bất mãn."
Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu đặt bên huyệt thái dương, dáng vẻ giống như là đang suy nghĩ.
"Ừ, rất có thể, người kế tiếp."
"Tôi cho rằng, là anh ta dám làm việc nghĩa, gặp một tên ăn trộm đồ trên xe buýt, thế nhưng lúc xuống xe, lại bị tên ăn trộm đó trả thù, hai người đã vật lộn đánh nhau, anh ta bị tên ăn trộm đâm bị thương."
Tưởng Viễn Chu nghe hết câu chuyện, nói: "Ừ, rất đáng khen."
Phía dưới có không ít người cũng đang tranh luận, Triệu Hiểu lấy cánh tay huých vào Phó Lưu Âm ngồi bên cạnh, hỏi: "Âm Âm, cậu nói khả năng sẽ là như thế nào?"
"Đúng vậy."
Hàn Cạnh ngồi phía trước bọn họ, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, cậu ta không khỏi lắng tai.
"Gì mà đúng vậy?" Triệu Hiểu nhìn hình ảnh trên màn hình lớn chằm chằm. "Cậu xem chân kia, rõ ràng cho thấy đó là đàn ông, tớ thấy, chắc là vợ chồng đánh nhau, cuối cùng đối phương nảy sinh ý nghĩ ác độc, đâm anh ta."
"Đây chẳng qua là khả năng giàu trí tưởng tượng của cậu thôi." Phó Lưu Âm thờ ơ nói.
Hàn Cạnh nghe thế, không quay đầu lại, nhưng có chút không tập trung.
"Cũng không thể coi là tưởng tượng, tấm ảnh tiết lộ theo chiều hướng này."
Phó Lưu Âm khẽ nở nụ cười yếu ớt, cũng không thấy Triệu Hiểu nói có sức thuyết phục.
"Trong tấm ảnh có con dao là thật, nhưng chưa có ai nói, người đàn ông kia bị con dao này đâm."
"Ý của cậu là..." Não bộ Triệu Hiểu vẫn còn chưa xoay chuyển kịp, suy nghĩ một chút mới nói: "Là anh ta đâm người khác?"
"Cũng có thể."
"Thế nhưng người bị thương là chính anh ta mà."
Tiếng nói của Phó Lưu Âm thanh lạnh, như dòng nước chảy nhỏ giọt: "Đó cũng không phải một kế hoạch hoàn chỉnh, cho nên, có rất nhiều khả năng. Chúng ta có thể nghĩ rằng anh ta là người bị hại, cũng có thể muốn nói thành anh ta mới là kẻ đâm người khác, còn có khả năng khác, có thể cơ bản là không có ai bị thương? Nhận xét thuộc về nhận xét, nhưng một khi đã nói ra khỏi miệng, những điều này đều là chuyện không có bằng chứng, không thể nói lung tung."
Triệu Hiểu nghe vậy, không khỏi nở nụ cười với Phó Lưu Âm: "Cậu đó, chính là cẩn thận thái quá, không tin thì xem một chút đi, lát nữa nhất định sẽ có giải thích."
So với những ý kiến của ba nữ sinh thì ba nam sinh còn lại càng tâng bốc câu chuyện trở nên ly kỳ.
"Có thể đây chỉ là một tấm ảnh chụp được xử lý, trên đùi không phải máu, là thuốc đỏ."
"Đúng vậy, cũng có thể, còn nữa... Có lẽ, là một phân cảnh trong một bộ phim truyền hình."
Tưởng Viễn Chu đi tới trước bục giảng, hỏi: "Tất cả mọi người cũng đều nghe thấy, có rất nhiều loại đáp án, những bạn sinh viên phía dưới còn có ý kiến khác không?"
Diệp Thiệu Dương ngồi trong hàng ngũ giáo sư và giảng viên, anh ta bắt chéo đôi chân dài, nhìn lên phía trên không hề chớp mắt. Phía dưới, tiếng bàn tán rất lớn, nhưng tất cả cũng không có ý kiến khác sáu sinh viên trên này là mấy.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ gõ trên bục giảng, gương mặt tuấn tú, biểu hiện thờ ơ trên khuôn mặt thể hiện rõ một kiểu tự phụ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Tôi có thể đưa ra một đầu mối, chuyện này có liên quan tới một con mèo."
Phía dưới đồng loạt "Ồ" lên, một nữ sinh đứng ở trên sân khấu còn chưa đi xuống giơ tay lên đầu tiên: "Tôi biết!"
Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu: "Nói đi."
"Anh ta bị mèo cắn gây ra vết thương."
Tưởng Viễn Chu chần chừ một lúc, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, chiếu lên màn hình một tấm hình khác, đó là tấm ảnh toàn thân, có thể nhìn thấy rõ ràng cả nửa người trên của người đàn ông trong ảnh khi nãy. Phó Lưu Âm nghe thấy nữ sinh trên sân khấu hét lên chói tai, Triệu Hiểu ngồi bên cạnh cô cũng không chịu được, bật thốt ra: "Má ơi, làm tớ sợ muốn chết."
Cô ngẩng đầu lên nhìn, phía trên của tấm hình kia, càng sặc mùi máu tanh.
Một người đàn ông cầm trong tay một con mèo, trên người con mèo kia tất cả đều là máu, bị anh ta túm chặt mềm oặt, hiển nhiên là đã không còn hơi thở từ lâu.
Phía dưới, bỗng nhiên không lấy bất cứ một tiếng động nào, một chút thanh âm cũng bị không có. Tưởng Viễn Chu lại không cảm thấy tấm hình này dọa người nhiều như thế nào, hoặc máu tanh ra sao.
"Hiện tại mọi người thấy cả, sự thực hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tất cả chúng ta, mọi người cho rằng con mèo kia cắn người, kỳ thực nó mới là người bị hại, mà chuyện sắp xảy ra sau tấm hình này là, con mèo kia bị lột da, làm thành món lẩu mèo."
Phó Lưu Âm đột nhiên cảm giác trong dạ dày cuồn cuộn lên, nghĩ đến buổi trưa ăn món thịt kho tàu, cô rất muốn ói. Triệu Hiểu che miệng: "Cái này cũng thật là đáng sợ!"
Phó Lưu Âm không cảm thấy đáng sợ, chẳng qua là cô cảm thấy ngực rung động, cũng không biết tại sao lại như vậy.
Mấy nữ sinh trên sấn khấu nhát gan, lấy tay che mắt, Tưởng Viễn Chu không tắt hình ảnh đi, anh vẫn tiếp tục về đề tài này: "Mọi người đưa ra đáp án này, vì chỉ là một phần biểu hiện một phạm vi nào đó mà mọi người nhìn thấy, trước tiên đều khiến tất cả mọi người có hiệu ứng ngược, cho nên, mọi người cho rằng đây là sự thực."
"Sinh viên khi nãy quả quyết rằng, là con mèo cắn người đàn ông này, xin hỏi bạn có thấy miệng vết thương trên đùi người đàn ông kia không?"
Tưởng Viễn Chu quay người, nhìn về phía màn hình lớn.
"Hầu như tất cả mọi người đều bỏ quên một chi tiết, trên đùi người đàn ông này không vết thương trí mạng, cũng không có dấu răng, chẳng qua là dính máu, liền được cho rằng là bên yếu thế, cho là anh ta bị thương."
Phó Lưu Âm ở phía dưới nghe vậy, không kiềm chế được tiếp lời: "Đúng vậy, chỉ dựa vào một con dao có dính máu thôi. Không ngờ rằng anh ta lại dùng con dao này sát hại sinh mạng bên cạnh."
Trên sân khấu, mấy người đưa mắt nhìn nhau, không nói được lời nào, đây vốn chỉ là một trắc nghiệm nhỏ, cho dù đáp án sai thì cũng không có gì cả. Nhưng những hành động của Tưởng Viễn Chu lại tạo cho người ta một áp lực vô hình, bọn họ không có cách nào bình tĩnh lại được.
"Chuyện bi ai nhất trên đời này chẳng qua là khi tất cả mọi người đều hăng say nói về một việc vốn dĩ đã sai mà lại cứ nghĩ rằng mình chính xác."
Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt mấy sinh viên, anh nhìn cô nữ sinh kia chằm chằm.
"Biết lời nói đáng sợ đến mức nào không? Sau này ở trong công việc, các bạn có biết hậu quả khi nói bậy như thế nào không? Khả năng là bạn thấy nói sướng miệng một cách nhất thời, nhưng sau đó, bạn không biết rằng mình phải đối mặt với bao nhiêu sự trừng phạt."
Tưởng Viễn Chu nói xong lời này, khóe miệng khẽ cong lên: "Buông lỏng một chút, chỉ là một trắc nghiệm nhỏ thôi, nói sai tôi cũng không trách đâu, đi xuống đi."
Triệu Hiểu thấy mấy nữ sinh đi xuống bên dưới, bỗng nhiên quay sang nói với Phó Lưu Âm: "Thấy con bé mặc váy màu hồng nhạt kia không? Vừa nãy chính là nó nói xấu cậu, còn có... Con bé mặc áo sơ mi kia cũng nói."
"Tớ không để ý, mồm ở trên mặt bọn họ, có nói xấu sau lưng thì cũng mặc kệ đi."
Triệu Hiểu nhìn chằm chằm tấm hình kia.
"Âm Âm, cậu có nghĩ những lời này... Như là đang nói chuyện của cậu hay không?"
Phó Lưu Âm ngẩn ra:"Chuyện của tớ?"
"Đúng vậy, trong trường học truyền đi những lời đồn đại không tốt về cậu, không phải rất giống chuyện trong tấm hình này hay sao? Bọn họ cũng không ai biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đều chỉ dựa vào suy đoán của mình rồi nói linh tinh, còn cảm thấy có hứng thú khi nói về vấn đề này. Lẽ nào cậu không cảm thấy, cậu chính là con mèo nhỏ dính đầy máu đó sao?"
Phó Lưu Âm nhìn Triệu Hiểu chằm chằm, lần đầu tiên nghĩ Triệu Hiểu thật thông minh, cũng có lúc đầu óc lanh lợi đó.
Hàn Cạnh ngồi ở phía trước nghe rõ cuộc đối thoại của hai người không sót một chữ, trong trường học truyền đi những lời đồn đại không tốt về Phó Lưu Âm, chỉ vì khi tìm được Phó Lưu Âm, bộ dạng cô rất khó coi. Có người nói cô lộ hai chân ra ngoài, đã nói lên chuyện bên trong cũng không mặc gì, tất cả mọi người đều có nhận định này, nếu không mặc quần áo, vậy đã chứng tỏ rõ ràng là bị người xâm hại.
Thực sự giống như lúc tấm hình này được công chiếu, giống hệt nhau.
Tưởng Viễn Chu thu tấm hình về.
"Xã hội này, càng ngày càng lộ ra nhiều mặt trái, thái độ của chúng ta với người bị hại lại có chiều hướng lên án, thậm chí còn thấy vui vẻ trên nỗi đau của người khác, còn có một nhóm người lấy đó làm đề tài buôn chuyện để giết thời gian. Đây luôn là câu chuyện khiến bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi, tôi ở bệnh viện Tinh Cảng cũng từng gặp rất nhiều những chuyện tương tự. Còn có cả câu chuyện giống như thế đã từng xảy ra ở Tinh Cảng. Có một gia đình có điều kiện rất khó khăn, mấy năm trước, người vợ và đứa con lớn qua đời cùng lúc, vài năm sau, để cứu sống đứa con trai duy nhất, người đó phải bán nhà để đưa con vào bệnh viện Tinh Cảng."
Tưởng Viễn Chu đi tới trước sân khấu, ánh mắt nhìn chăm chú về phía mọi người.
"Cảnh ngộ thảm thương như vậy, truyền ra ngoài từ chính miệng người ở chung phòng bệnh rất nhanh, về sau, những người ở các phòng bệnh bên cạnh, thậm chí những người không có liên quan ở trên lầu cũng xuống xem náo nhiệt. Nhớ kỹ, bọn họ đi vào phòng bệnh, không phải là vì quyên tiền, mà muốn nhìn xem rốt cuộc cha con nhà kia nghèo khổ như thế nào!"
Khi Tưởng Viễn Chu kể câu chuyện này, tất cả mọi người phía dưới đều ngưng bàn tán, vẻ mặt nghiêm túc nghe.
"Có người nói, thực sự là anh ta quá đáng thương, lời này không giả dối chút nào, ai cũng thấy thương xót."
"Thế nhưng dần dần, đã có những câu nói trái chiều truyền ra, có người nói anh ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhất định làvì đời trước làm quá nhiều chuyện xấu, đây là báo ứng." Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên, cười khẽ. "Nếu như lúc mọi người nghe được câu nói như vậy, mọi người sẽ làm như thế nào?"
Phía dưới vẫn lặng im như cũ, Tưởng Viễn Chu nhìn ra hướng xa xa.
Trong đám người, phía sau một chỗ ngồi, có một người phụ nữ, ánh mắt cô nhìn về phía trước, nhìn thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đứng ở đó.
Tưởng Viễn Chu đi tới đi lui trên bục giảng, tác phong vủa anh mạnh mẽ, hoàn toàn lấn át toàn trường.
Phó Lưu Âm thấy anh đứng lại, sau đó nhìn về hướng cô.
"Phó Lưu Âm, em nói."
Cô giật mình, không nghĩ ngờ là Tưởng Viễn Chu điểm danh, càng không có nghĩ tới lại gọi cô.
Triệu Hiểu lấy cánh tay khẽ huých vào cô.
"Âm Âm, gọi cậu đó, mau đứng lên đi."
Đầu óc Phó Lưu Âm trống rỗng, đứng lên, cô nhìn thấy phía trước có không ít người quay đầu lại nhìn mình.
"Trời ạ, làm sao anh ấy biết tên Phó Lưu Âm?"
Tưởng Viễn Chu hỏi một câu: "Nếu như lúc ấy em ở đó, em sẽ làm như thế nào? Em cảm thấy anh ta đáng được đồng cảm, hay là có suy nghĩ giống như những người đó, nghĩ người này đời trước đã làm quá nhiều chuyện thất đức?"
Người phụ nữ phía sau ngẩng lên nhìn, nhìn theo bóng lưng Phó Lưu Âm.
Phó Lưu Âm thấy mất tự nhiên, dù sao cô cũng không hề có sự chuẩn bị, không ít người đều nhìn cô chằm chằm, Triệu Hiểu đụng chân của cô một cái.
"Âm Âm."
Cô hoàn toàn lấy lại tinh thần, suy nghĩ câu hỏi của Tưởng Viễn Chu, cô mở miệng đáp: "Tôi sẽ không nói anh ta đáng được đồng cảm, bởi vì nỗi đáng thương của anh ta, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Ngược lại, nếu nói nhất định là kiếp trước anh ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, tôi thực sự muốn hỏi lại bọn họ một câu."
"Oh? Nói gì cơ?"
Phó Lưu Âm ưỡn thẳng lưng, đáp: "Tôi hỏi bọn họ, có đúng là kiếp trước bị người đàn ông này giết chết hay không, nếu như không phải, tại sao lại cố chấp oán hận?"
Thật đúng là cô dám nói thế?
Triệu Hiểu nghe vậy, rụt cổ một cái, không ít sinh viên đều trợn to hai mắt, câu trả lời như vậy, không chừng sẽ bị Tưởng Viễn Chu cho vào hoàn cảnh "cẩu huyết" đó chứ?
Sau một hồi lâu, Tưởng Viễn Chu không nói chuyện, anh trở lại bục giảng, lúc này mới nói: "Lúc đó có một người, nói một câu giống y như đúc."
Bên khóe miệng Tưởng Viễn Chu không giấu được nụ cười: "Đó là vợ tôi."
Sắc mặt Phó Lưu Âm căng thẳng cũng hơi dịu đi, cô nghe thấy Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: "Hai người quả nhiên là chị em, hành vi xử sự đều giống nhau."
Khi anh vừa thốt ra lời này, phía dưới đồng loạt "ồ" lên.
Ngay cả Diệp Thiệu Dương cũng không khỏi nhíu mày, mối quan hệ này càng lúc càng khó bề phân biệt, sao Phó Lưu Âm lại thành em gái Tưởng phu nhân được? Vậy vị Tưởng tiên sinh này, chẳng phải là anh rể Phó Lưu Âm sao?
Triệu Hiểu há hốc miệng, ngay cả Phó Lưu Âm cũng giật mình, cô cảm thấy trở nên bất an. Tưởng Viễn Chu cười cười với cô: "Ngồi xuống đi."
Cô vừa đặt mông ngồi xuống, Triệu Hiểu lia láu: "Trời ạ, cậu là..... Anh ta..." Triệu Hiểu chỉ chỉ lên sân khấu: "Cô em vợ?"
Phó Lưu Âm cũng không biết trả lời như thế nào.
Vậy sao? Hẳn là... Không phải đâu.
Thế nhưng Tưởng Viễn Chu đã nói như vậy trước tất cả mọi người trong trường, đồng nghĩa với chuyện anh chấp nhận cách gọi này?
Cô bạn ngồi bên cạnh Triệu Hiểu trở nên xúc động: "Âm Âm, sau này cậu đi tìm việc làm không cần phải lo, trực tiếp đi cửa sau thì tốt rồi nha!"
Phó Lưu Âm buồn bực không nói gì, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, cô không dám thừa nhận, càng không dám phủ nhận.
Diệp Thiệu Dương ngồi ở phía trước, ngẩng lên nhìn Tưởng tiên sinh đầy khí phách trên kia, có thể rất nhiều sinh viên không biết Tưởng Viễn Chu, thế nhưng đối với lai lịch của người này Diệp Thiệu Dương lại rất rõ ràng.
Buổi nói chuyện vừa rồi, Tưởng Viễn Chu trực tiếp tiết lộ quan hệ giữa anh và Phó Lưu Âm. Chỉ có điều, Phó Lưu Âm là em gái Phó Kinh Sênh mà, thế nào lại là em gái bà Tưởng được chứ?
Tưởng Viễn Chu dựa vào bục giảng, nói: "Đối với tôi mà nói, có thể tôi không giống người khác, rất nhiều người cho rằng, một người làm ăn thì không thể lương thiện, nhưng tôi lại tin tưởng chắc chắn rằng, nếu như một người mất đi ngay cả chút lương thiện cơ bản nhất, thì người đó còn lại thứ gì đáng quý nữa?"
Phó Lưu Âm nghe, nghĩ thầm những lời này đúng là đặc biệt dễ nghe. Đúng vậy, "Nhân chi sơ, tính bản thiện" là một trạng thái nguồn gốc của nhân loại.
Hàn Cạnh "như đứng đống lửa, như ngồi đống than", nếu như cậu ta sớm biết rằng Phó Lưu Âm sẽ ngồi ở phía sau mình, có đánh chết cũng không ngồi xuống đó.
Hiện tại cậu ta không miêu tả được tâm tình của mình, mấy ngày này, không ít người bàn luận về Phó Lưu Âm ngay trước mặt cậu ta, trong lòng cậu ta thích cô nữ sinh này, lại không hề nói một câu bênh vực cho cô, tại sao vậy chứ?
Bởi vì cậu ta cũng tin Phó Lưu Âm bị xâm hại thật, mặc dù vào lúc này, trong lòng Hàn Cạnh có dao động, thế nhưng đối mặt với sự bàn tán đàm tiếu của người khác, cậu ta vẫn không thể đứng ra bênh vực cô.
Vì sao?
Bởi vì, cậu ta sợ cũng bị liên lụy.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Tưởng Viễn Chu chốt lại bằng mấy câu khách sáo, như là rất vinh hạnh được tới đại học T, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay rào rào, có lẽ sẽ có rất nhiều người nhớ mãi câu chuyện này.
Hiệu trưởng và các giáo sư lên bục giảng, bắt tay với Tưởng Viễn Chu, phía dưới, học sinh lục đục đi ra khỏi giảng đường.
Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu cũng đứng dậy, tr Triệu Hiểu quay sang nói với Phó Lưu Âm: "Âm Âm, cậu có muốn qua chào anh rể cậu không?"
"Không, không cần." Cô cảm thấy đã quá thu hút sự chú ý rồi, không muốn để những người khác lại nhìn thêm nữa.
Tưởng Viễn Chu thu dọn đồ, anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn: "Kết thúc rồi, đi."
Phó Lưu Âm và mấy người bạn học đi ra bên ngoài, Triệu Hiểu không chịu, muốn phải hỏi đến cùng.
"Âm Âm, Tưởng tiên sinh thực sự là anh rể cậu?"
Phó Lưu Âm mím chặt môi, thấy không ít người đang nhìn sang cô, nghĩ đến đáp án tốt nhất.
"Ừ." Cô chỉ có thể gật đầu.
"Quá sung sướng nha!" Triệu Hiểu kích động không kiềm chế được. "Xin chữ ký cho tớ đi."
"Chữ ký? Anh... anh ấy không phải ngôi sao mà."
"Thế nhưng còn đẹp trai hơn cả minh tinh đó."
Phó Lưu Âm không có cách nào khác, Triệu Hiểu khoác vào cánh tay của cô.
"Trực giác của tớ thật chính xác, tớ đã nói Tưởng tiên sinh đưa ra ví dụ này, có liên quan tới cậu."
"Đúng vậy, vừa nãy ở trên sân khấu Tưởng tiên sinh còn nói, khi nào các công ty tới nhà trường thông báo tuyển dụng, anh ấy cũng biết, hình như là tớ nghe được một câu như vậy... Anh ấy nói có thể tìm anh ấy tiến cử, có đúng không? Một doanh nhân lớn chắc cũng không nói suông đâu? Lời này... Có đúng là còn có phần uy hiếp hay không?"
"Có sao?" Phó Lưu Âm mới vừa rồi chỉ mải ngẩn người. "Tớ không nghe thấy."
Triệu Hiểu giơ tay lên một cái.
"Tớ nghe thấy được! Ai da, anh rể Âm Âm cũng là anh rể tớ, tớ có chỗ dựa rồi, sau này tìm việc làm không cần phải lo nữa!"
Nhà trường rất mến khách, còn muốn mời Tưởng Viễn Chu ăn cơm chiều, nhưng anh không thích xã giao, từ chối ngay. Xe của anh đỗ trong trường, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe ngồi vào, vừa lấy điện thoại ra định gọi điện thoại, cánh cửa bên ghế phụ bị ai đó kéo ra.
Hứa Tình Thâm thở hổn hển: "Em theo những sinh viên kia đi ra cửa sau, thiếu chút nữa lạc đường, anh cũng không chờ em một chút."
"Là em bảo anh đi trước." Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô. "Thế nào, nghe anh giảng bài, có đúng là thấy bổ ích không nhỏ hay không?"
"Đúng vậy, rất rất bổ ích, có phải Lão Bạch đã soạn thảo sẵn cho anh hay không?"
"Nói bậy...." Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên trong xe. "Là anh phát huy sở trường."
"Thật hay giả?" Sắc mặt Hứa Tình Thâm tỏ vẻ không tin. "Hoàn toàn không mất bình tĩnh?"
Tưởng Viễn Chu cười lạnh: "Anh là ai chứ? Sẽ mất bình tĩnh sao?"
"Đúng đúng đúng...." Hứa Tình Thâm ghé lại sát gần anh hơn. "Nhưng nói thật là, nếu ngày hôm nay em không ở đây, thực sự em rất khó tưởng tượng được rằng anh sẽ giảng bài như thế nào, Tưởng tiên sinh, em tự hào về anh, có một số câu của anh đã nói lên suy nghĩ trong lòng em, khiến em vô cùng xúc động."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu tràn đầy ý cười, dáng vẻ của anh lúc này, cùng với vị Tưởng tiên sinh vừa nãy ở trên sân khấu kia, tưởng như hai người.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Chương 290: Mua chuộc
Editor: Dế Mèn
"Anh làm thế nào nghĩ được cái ví dụ kia vậy?"
"Nghĩ ra, thì nghĩ ra thôi." Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ ngón tay lên tay lái. "Nếu đám sinh viên này đều đã vào được đại học, chứng tỏ chỉ số thông minh của cả đám cũng không thấp. Tin anh đi, cái ví dụ hôm nay, bọn họ đều hiểu được."
Hứa Tình Thâm cầm lấy chai nước bên cạnh, vặn nắp rồi đưa cho Tưởng Viễn Chu, "Đương nhiên có thể hiểu, hơn nữa ngay sau đó anh còn gọi Âm Âm."
"Có điều hôm nay lúc nhìn thấy cô ấy, anh trái lại hơi ngạc nhiên."
"Ngạc nhiên cái gì?"
Tưởng Viễn Chu uống một ngụm nước xong thì thong thả ung dung nói: "Cảm xúc của cô ấy không tồi, cũng không bị ảnh hưởng quá lớn."
"Phải, đây cũng là đáng quý nhất của con bé."
Hứa Tình Thâm cột chặt dây an toàn, thấy không ít sinh viên đang từ phía xa đi ngang qua, cô không khỏi giục: "Đi thôi!"
Tưởng Viễn Chu vừa định khởi động xe, lại nhìn thấy mấy bóng dáng đi chung tới. Phó Lưu Âm đi đến bên cạnh ghế lái, vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh trong xe.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ xe, Phó Lưu Âm nhìn thấy anh, đồng thời cũng thấy được Hứa Tình Thâm đang ngồi ở ghế lái phụ.
Trên mặt cô hiện vẻ vui sướng, vừa định mở miệng, Hứa Tình Thâm sợ cô gọi sai, vội nói trước một bước: "Âm Âm!"
Bọn Triệu Hiểu cũng đi tới cạnh Phó Lưu Âm. Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Phó Lưu Âm, "Tôi với chị em định về, em thì sao? Muốn cùng chúng tôi đi ăn bữa cơm chiều không?"
"Không, không cần đâu ạ, lát nữa em về nhà là được rồi."
"Âm Âm, không cần khách khí với anh rể em." Tầm mắt Hứa Tình Thâm đảo qua mấy bạn học bên cạnh của cô, "Nếu anh rể em đã đề nghị thì cùng đi đi, ngày thường các bạn của em đã rất quan tâm em, chị muốn mời các em ấy ăn một bữa cơm."
Phó Lưu Âm dĩ nhiên là ngại ngùng, cô sợ nhất là có chuyện gì làm phiền toái đến Hứa Tình Thâm.
Cô định mở miệng cự tuyệt, nhưng Triệu Hiểu và hai cô bạn khác trong mắt đầy mong đợi, Triệu Hiểu kéo kéo ống tay áo của Phó Lưu Âm.
Hứa Tình Thâm thấy thế, xuống xe, cô đi đến bên cạnh Phó Lưu Âm, sau đó mở cửa xe ra, "Nhưng mà nếu bốn người các em ngồi ghế sau, các em phải chen chúc một chút."
"Không sao ạ!" Triệu Hiểu cười đến độ hai mắt híp thành một đường thẳng. "Bọn em chen được mà."
Hứa Tình Thâm ra hiệu bảo Phó Lưu Âm lên xe, đợi mấy cô sinh viên ngồi hết vào rồi, cô đóng cửa xe.
Triệu Hiểu đè thấp giọng nói với Phó Lưu Âm: "Âm Âm, chị cậu đẹp thật đó, dáng người siêu chuẩn!"
"Cậu xem mặt mà còn nhìn chằm chằm dáng người người ta nữa?" Phó Lưu Âm biết Tưởng Viễn Chu ngồi ở đàng trước, cho nên đè giọng xuống rất thấp.
"Không phải tớ muốn nhìn, vừa rồi ngồi vào, vừa ngẩng đầu lên... Tớ, tớ liền nhìn phải ngực chị ấy, tớ thực hâm mộ đó!"
Triệu Hiểu nói xong, cúi đầu "sân bay" của mình. Lúc mua áo ngực, cô ấy đã cố ý chọn kiểu độn, nhưng mà không chống dậy nổi vùng trước ngực trời ơi.
Phó Lưu Âm thật sự bị cô ấy đánh bại. Hứa Tình Thâm ngồi lại vào xe, mấy cô gái trẻ ở phía sau lập tức im tiếng. Nhưng bất luận các cô nhỏ giọng cỡ nào thì những lời vừa rồi vẫn lọt vào tai Tưởng Viễn Chu không thiếu một chữ, khóe miệng anh hơi cong lên; Hứa Tình Thâm cột chặt dây an toàn, nhìn anh.
"Cười cái gì?"
"Không có gì."
Người đàn ông khởi động xe, lái xe đi.
Chiều nay chỉ học một tiết, cho nên xong tiết học chung tất cả đều tan học, Phó Lưu Âm xem giờ.
"Bây giờ còn sớm... Cơm chiều thôi bỏ đi ạ."
Hứa Tình Thâm giơ tay xem đồng hồ, còn rất sớm, "Không sao, chị đưa bọn em đi dạo trước một vòng, đợi lát nữa đi ăn buffet đi."
Triệu Hiểu trong lòng nhảy nhót vạn phần, muốn nhảy cẫng lên. Vừa rồi cô ấy còn đang lo, Tưởng tiên sinh mời tới những nơi nghiêm túc lịch sự, chung quy mấy cô cũng sợ gò bó, nhưng nếu là buffet thì không cần lo lắng nữa rồi.
Đi vào trung tâm thương mại, Tưởng Viễn Chu cho xe dừng hẳn lại, "Em dẫn các cô ấy đi chơi, anh tới chỗ gần đây có chút việc, đợi lát nữa quay lại cùng em đi ăn cơm chiều."
"Được."
Hứa Tình Thâm dẫn mấy người xuống xe. Sợ Mục Kính Sâm lát nữa sẽ tới học đón mình, Phó Lưu Âm vội gửi tin nhắn cho anh, nói anh biết bây giờ mình đang đi với Hứa Tình Thâm.
Đi vào trung tâm thương mại, Triệu Hiểu vịn cánh tay Phó Lưu Âm, "Chỗ này là Mỹ La đó!"
"Ừm."
"Cậu xem mấy nhãn hiệu treo ở ngoài đi, ai cũng nói, vào Mỹ La sẽ bị lột một lớp da."
Phó Lưu Âm buồn cười, "Không sao, xem thôi là được."
Với mấy cô gái mà nói, một khi thấy đồ trang điểm chắc chắn đều không thể rời một bước.
Hàng hóa rực rỡ muôn màu được trưng bày trong quầy, Triệu Hiểu và hai cô bạn khác nhìn đến không chớp mắt. Ngày thường bọn cô đều không trang điểm, cùng lắm là bôi chút phấn nền. Hứa Tình Thâm dừng lại, chỉ vào một loạt son môi, nói: "Cho tôi thử màu này đi."
"Vâng ạ, xin chị chờ lát." Nhân viên phục vụ bên cạnh lấy cây son thử đưa cho Hứa Tình Thâm, nói: "Đây là Givenchy thịnh hành của năm nay, màu này hợp cho hằng ngày, hàng hot nhất cửa hàng đấy ạ."
Hứa Tình Thâm nhìn nhìn, thấy mấy cô gái trẻ đang đứng nghiêm trang nghiêm túc, cô vẫy vẫy tay với Triệu Hiểu, "Em lại đây."
Triệu Hiểu ngây ngốc tiến lên, cũng không hiểu có chuyện gì. Hứa Tình Thâm kéo cô ấy tới trước mặt mình, "Thử xem."
"A? Không, không cần đâu ạ, em không mua son."
Hứa Tình Thâm giơ tay lên, đánh son lên miệng Triệu Hiểu, cô ấy sợ tới mức không dám cựa quật. Động tác của Hứa Tình Thâm tỉ mỉ, ôn nhu, mặt Triệu Hiểu bất tri bất giác đỏ lên.
Đánh xong, Hứa Tình xoay người Triệu Hiểu về phía mấy người, "Tất cả xem thử xem, đẹp không?"
"Wow, Triệu Hiểu, mỹ nhân ngốc!"
"Quả nhiên nha, tô son xong là cả người không còn giống xưa nữa. Cuối cùng tớ đã biết vì sao Tiếu Hàm Bình ngày nào cũng phải trang điểm rồi."
Triệu Hiểu càng thêm ngượng ngùng, liếc nhìn mình một cái qua tấm gương, quả nhiên là không giống à nha!
"Màu này rất hợp với em." Hứa Tình Thâm cười khẽ.
Triệu Hiểu quay lại trước quầy, trộm nhìn giá. Mẹ ơi, hơi bị mắc đó, đau tim rồi, tháng này không thể không thắt chặt ví tiền để mua son môi rồi. Hứa Tình Thâm lại lựa vài cây khác. Triệu Hiểu đứng bên cạnh, nhìn Hứa Tình Thâm giúp mấy cô bạn khác thử màu son. Trước khi theo tới đây, cô ấy vẫn rất thấp thỏm, bởi cô ấy luôn cảm thấy người có thân phận như Tưởng phu nhân nhất định là cao cao tại thượng, ít ra, chị ấy sẽ không tự mình giúp các cô đánh son. Triệu Hiểu sờ sờ môi mình, nhịn không được mà cảm thấy ấm áp, càng thêm muốn cười.
Lúc Hứa Tình Thâm kéo Phó Lưu Âm lại, Phó Lưu Âm không ngừng lắc đầu, "Chị... Không, chị, em không cần, nhà em có rồi."
"Không lý nào người khác đều có mà em không có, phải không?"
Mấy cô bạn vừa nghe lời này liền đoán được Hứa Tình Thâm sẽ tặng đồ cho mình, Triệu Hiểu dẫn đầu đi lên trước, "Không, thế này không được đâu ạ, bọn em..."
Hứa Tình Thâm chăm chú vẽ môi cho Phó Lưu Âm, "Đây là quà gặp mặt, chị cũng không tặng các em gì khác, không cần bị gánh nặng tâm lý."
Cô làm việc rất có chừng mực, một cây son, nói quý không quý, nói tiện lợi cũng không tiện lợi, nhưng quả thật là cô có thể nhận, mấy thứ này sinh viên có thể nhận được, đây không phải hàng xa xỉ mấy ngàn mấy vạn. Hứa Tình Thâm nhìn Phó Lưu Âm, "Ừm, đẹp."
Cô chỉ vào mấy màu vừa thử lúc nãy, nói: "Lấy mấy cái này đi."
"Vâng."
"Đợi đã..." Hứa Tình Thâm lại chọn một thỏi khác, "Cái này nữa."
"Được ạ."
Mỗi lần mua đồ Hứa Tình Thâm đều có thói quen tính cho Hạ Manh một phần. Hạ Manh thích nhất mấy cái này, mỗi lần cầm trong tay đều có thể vui cả nửa ngày.
Nhân viên phục vụ tính hóa đơn, Triệu Hiểu và mấy cô bạn đi tới cạnh Hứa Tình Thâm, "Tưởng phu nhân, bọn em không thể nhận đồ của chị được ạ."
"Chị nói rồi, chỉ là quà gặp mặt thôi." Hứa Tình Thâm cầm hóa đơn, cười nói. "Sau này quan tâm chiếu cố em chị hơn nữa nhe, cái này coi như chị hối lộ các em."
Cô xoay người thanh toán. Phó Lưu Âm cũng chưa từng gặp chuyện như vầy, chỉ có thể mở to hai mắt.
"Âm Âm..."
"Vậy cứ cầm đi, tớ cũng sẽ không từ chối."
Hứa Tình Thâm thanh toán xong, cầm đồ đưa từng món từng món cho các cô. Mấy cô gái hết cám ơn lại ngượng ngùng, tốt xấu cũng coi như là nhận lấy.
Phó Lưu Âm muốn mua vở, mấy người lại tới cửa hàng quần áo dạo vòng vòng. Lúc đi ra, Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ thấy cũng gần tới giờ liền dẫn mấy người tới nhà hàng buffet.
Đám Triệu Hiểu cũng không biết giá cả của chỗ này, có điều sau khi vào mới phát hiện nơi này hoàn toàn không giống với chỗ các cô ăn thịt nướng Hàn Quốc, chưa kể đẳng cấp cao gấp n lần, rất nhiều món không những chưa từng được ăn, cả thấy cũng chưa từng.
Hứa Tình Thâm bảo các cô thích ăn gì cứ đi lấy, cô đứng bên cạnh gọi điện cho Tưởng Viễn Chu.
Lúc Triệu Hiểu đi lấy đồ, cố ý mang theo điện thoại, gần như thấy gì chụp đó, sau đó gởi cho nhóm bạn: "Hôm nay theo đại gia đi ăn chơi, mình quyết định rồi, mình muốn vượt tường đi ra ngoài!"
Một tấm ảnh trong đó chụp bóng dáng Phó Lưu Âm và Hứa Tình Thâm.
Bản thân mấy chốn như trong nhóm bạn đó cũng đã không được coi là nơi có bao nhiêu riêng tư, tấm ảnh mau chóng được truyền ra.
Trong một nhóm của lớp khác, có cô sinh viên bắt đầu tám: "Hôm nay lúc thuyết giảng, Tưởng tiên sinh nói Phó Lưu Âm là em gái Tưởng phu nhân, các cậu tin không?"
"Chính miệng anh ta đã nói thì là thật rồi?"
Cũng có người trong lòng dâng lên vị chua không nói được, "Vậy bối cảnh của Phó Lưu Âm đó thật sự quá mạnh, đáng sợ rồi."
"Cô ta vốn dĩ chính là trâu bò nha, các cậu lần sau ra cổng mà xem chiếc xe tới đón cô ta..."
"Còn nữa, còn nữa, thư viện của trường cũng là nhà cô ta quyên."
Lúc này, có người đăng tấm ảnh Triệu Hiểu gửi cho nhóm bạn, "Có bằng chứng, bạn chung lớp của Phó Lưu Âm chính miệng nói, ảnh chụp thổ hào chính là chị của Phó Lưu Âm!"
"Xem ra là đúng đó..."
Tấm ảnh này một truyền mười mười truyền trăm, liền như vậy mà truyền khắp trong giới sinh viên.
Triệu Hiểu hôm nay quá kích động, hưng phấn không thôi, lấy xong đồ ăn ngon liền quay lại bàn, lại bày quà Hứa Tình Thâm tặng ra, có thể cô không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn.
Sau khi Tưởng Viễn Chu tới, mấy người cùng dùng cơm. Ăn xong cơm chiều, Tưởng Viễn Chu thu xếp tài xế tới, bảo anh ta đưa đám Triệu Hiểu về trường.
"Âm Âm, em đi xe của anh chị, anh chị đưa em về."
"Không cần phiền đâu ạ, em bắt xe là được." Phó Lưu Âm đứng trước cửa trung tâm thương mại, nói từ chối.
"Bắt xe?" Hứa Tình Thâm đương nhiên không yên tâm. "Sao chị có thể để em bắt xe chứ? Gặp người xấu thì sao bây giờ."
Đang khi nói chuyện, một giọng nam truyền tới tai mấy người, "Âm Âm?"
Phó Lưu Âm ngẩng lên, tự nhiên thấy Mục Thành Quân, mặt cô hơi hơi lộ ra vẻ giật mình, "Anh cả?"
"Anh Tưởng, chị Tưởng."
Tưởng Viễn Chu tiếp xúc ánh mắt đối phương, cũng lên tiếng chào hỏi hắn: "Hóa ra là anh Mục."
"Âm Âm, em đang định về nhà sao?"
Phó Lưu Âm ôm chặt ba lô trong lòng, "Phải."
Mục Thành Quân thuận miệng nói: "Vừa lúc anh cũng đang định về nhà, em ngồi xe anh đi?"
Cô gái hơi bị, ngày thường cô đối với hắn nếu có thể trốn được đều trốn, cô lại không muốn ngồi xe hắn, nhưng Mục Thành Quân và cô ở chung một nhà, đây vốn dĩ chỉ là tiện đường, nếu cô từ chối như vậy, Hứa Tình Thâm hẳn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra điều không thích hợp rồi?
Cả xe của người cũng không dám ngồi, Hứa Tình Thâm còn có thể yên tâm về cô sao?
Phó Lưu Âm mở miệng: "Được ạ."
Mục Thành Quân lại thật sự có chút giật mình, không ngờ cô sẽ đồng ý. Phó Lưu Âm gượng cười với hai người trước mặt, nói: "Em ngồi xe anh cả về thì ổn rồi."
Hứa Tình Thâm nhìn Mục Thành Quân, "Vậy..."
"Yên tâm đi, xe tôi ở bãi đỗ."
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu. Chuyện về Mục Thành Quân, Phó Lưu Âm chưa bao giờ nói với cô, cô vỗ nhẹ lên cánh tay Phó Lưu Âm, "Về nhà thì gọi cho chị."
"Vâng ạ."
"Chúng ta đây chào trước." Mục Thành Quân khiêm tốn lịch sự, gật đầu với hai người.
Hắn dẫn đầu đi trước, phía sau còn có bảo vệ đi theo. Phó Lưu Âm chào Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm rồi chạy nhanh theo.
Đi vào bãi đỗ xe, tài xế mở cửa sau ra, một vệ sĩ ngồi vào một bên, sau đó Mục Thành Quân ngồi vào, Phó Lưu Âm định ngồi đàng trước.
"Ngồi ở sau." Mục Thành Quân đã mở miệng.
"Đàng trước trống mà."
Mục Thành Quân ngẩng tầm mắt, "Vị trí đó là không an toàn nhất, nghe lời tôi."
"Mợ hai, mời vào." Tài xế ở cạnh thúc giục.
Phó Lưu Âm dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngồi vào. Bên cạnh truyền đến tiếng "rầm" đóng cửa, trong không gian chật hẹp, chân Phó Lưu Âm dường như đụng phải Mục Thành Quân, cô rụt rụt người qua bên cạnh.
Mục Thành Quân thấy hết mấy động tác nhỏ của cô. Xe từ từ khởi động rồi chạy đi. Phó Lưu Âm cảm thấy không khí rất quái dị, có điều Mục Thành Quân không nói gì thì cô cũng không nói lời nào, như vậy là tốt nhất, nếu về đến nhà mau thì cô được giải thoát rồi.
Mục Thành Quân lướt xem di động, trong xe không bật đèn, ánh sáng từ màn hình di động chiếu vào mắt Phó Lưu Âm.
Sau một lúc lâu, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng: "Ăn cơm chiều rồi?"
"Ăn rồi."
"Ăn với mấy người Tưởng tiên sinh?"
Phó Lưu Âm gật đầu, "Phải."
Người đàn ông dựa nửa người trên ra sau, "Ở trường có ai làm khó em không?"
Phó Lưu Âm tự hỏi sao hắn khác thường như vậy, cô lắc lắc đầu nói: "Không có."
"Gạt ai vậy?"
Phó Lưu Âm muốn dời đề tài đi, cô nhìn bên trong xe, "Anh cả, chỉ cần ra ngoài là anh đều mang theo vệ sĩ?"
"Ừm."
"Lần nào cũng vậy sao?"
"Phải."
"Không cảm thấy bất tiện sao?"
Giọng Mục Thành Quân lạnh lùng, "Thói quen rồi."
Phó Lưu Âm cắn cắn cánh môi, thiếu chút nữa đã quên sự cẩn thận khi đi ra ngoài của Mục Thành Quân bây giờ không tránh khỏi có quan hệ với anh mình. Phó Lưu Âm không dám nói lung tung, cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đuôi mắt người đàn ông có thể nhìn ra dáng vẻ bất an của Phó Lưu Âm, cô và hắn ngồi sát như vậy, cho nên cô rất bất an. Hắn muốn cô thả lỏng hơn chút, nhưng có chút lời nói ra cũng vô ích, Mục Thành Quân chỉ có thể tùy ý cô.
Dọc đường đi, Mục Thành Quân nhận vài cuộc điện thoại, hắn tuy đã ra công ty về nhà nhưng mọi việc lớn lớn bé bé đều phải xin chỉ thị của hắn.
Mục Thành Quân trên thương trường hẳn là một người sát phạt quyết đoán người?
Lúc cần đưa ra quyết sách, Phó Lưu Âm nghe thấy lời nói của người đàn ông này kiên quyết, không chút do dự và nhượng bộ, aicó thể chấp nhận thì tiếp tục hợp tác, nếu không chấp nhận được thì hắn cũng không ép.
Gọi xong một điện thoại, Mục Thành Quân nhấc chân trái lên, đụng phải Phó Lưu Âm ngồi bên cạnh; cô sợ tới mức rụt lại sang bên cạnh.
Mục Thành Quân bắt chéo chân dài, dau khi ngắt cuộc trò chuyện thì nhìn cô, "Em nói cho tôi xem, em sợ tôi như vậy làm gì?"
"Đâu có đâu, tôi không sợ anh." Phó Lưu Âm mạnh miệng nói.
"Đây là sự thật, em cho rằng mắt tôi không nhìn ra sao?"
Phó Lưu Âm đón lấy tầm mắt Mục Thành Quân, "Anh cả, anh rất thiện lương, sao tôi lại sợ anh chứ?"
Cũng ngồi trên xe giặc rồi, cô có thể không nói theo hắn sao?
"Thiện lương?" Mục Thành Quân cười ra tiếng. "Âm Âm, nói dối cũng đừng nói rõ quá, coi chừng cái mũi dài ra thêm một đoạn đấy."
"Tôi, tôi nói chính là nói thật mà."
"Vậy thật là nhờ phúc của em, tôi đời này còn có thể làm người thiện lương."
Phó Lưu Âm cười gượng hai tiếng không nói gì. Xe chạy thẳng về Mục gia. Sau khi xe vào hẳng trong sân, Phó Lưu Âm không đợi tài xế xuống mở cửa, cô lập tức đẩy cửa xe ra, cả câu cám ơn cũng chưa nói đã đi ngay như trốn.
Đi vào nhà, bà Mục và Lăng Thời Ngâm đang ở phòng khách xem TV, Phó Lưu Âm tiến lên chào: "Mẹ, chị dâu."
"Âm Âm, Lão Nhị hôm nay ở nhà mà sao con về rồi?"
"Con..." Phó Lưu Âm mới vừa mở miệng nói một chữ, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân của Mục Thành Quân, cô đành phải căng da đầu mà nói: "Con ăn xong cơm chiều vừa lúc gặp anh cả, con ngồi xe anh cả về ạ."
Lăng Thời Ngâm nghe thế, thần sắc trên khuôn mặt rõ ràng cứng lại, tầm mắt cô ta nhìn về phía hai người, bàn tay để bên người cũng nắm lại.
Bà Mục ngược lại không thấy có gì không ổn, "Không còn sớm nữa, lên lầu nghỉ ngơi sớm cả đi."
"Dạ."
Lăng Thời Ngâm căn bản không tin hai người họ tình cờ gặp nhau. Chút tâm tư của Mục Thành Quân đối với Phó Lưu Âm, cô ta đã sớm nhìn được hết. Phó Lưu Âm trước kia đối với hắn vẫn luôn né tránh, nhưng lúc này thì sao? Cô ta thế mà lại lên xe của Mục Thành Quân?
Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết. Lăng Thời Ngâm tức đến khóe miệng run run, thấy Phó Lưu Âm muốn đi, cô ta mở miệng nói: "Thành Quân, em cũng lâu rồi không ra ngoài, khi nào... Anh tìm thời gian, cùng em ra ngoài ăn bữa cơm được không?"
Mục Thành Quân đi tới sô pha trước mặt, "Bộ dáng này của em, đi ra ngoài được sao?"
"Thành Quân..." Hắn nói thẳng như vậy, bà Mục nghe không lọt được. "Bộ dáng này thì sao chứ? Dẫn Thời Ngâm ra ngoài nhiều hơn đi, cũng có lợi cho cơ thể của con bé."
Phó Lưu Âm không muốn ở lại đây xem náo nhiệt, cô đi đến đầu cầu thang, lỗ tai lọt vào giõng của Mục Thành Quân: "Mẹ, chuyện cô ấy có thể hồi phục hay không, lòng mẹ con biết rõ. Đôi khi, đừng cho cô ấy hy vọng quá lớn, như vậy ngược lại chẳng tốt cho cô ấy."
Bàn tay Lăng Thời Ngâm càng nắm càng chặt. Mục Thành Quân đi đến cạnh cô ta, "Mẹ, con đưa cô ấy lên lầu, mẹ cũng nghĩ sớm chút đi."
"Cũng được."
Mục Thành Quân khom lưng bế cô ta lên, thân hình người đàn ông cao lớn, bế cô ta cũng là việc nhẹ nhàng. Lăng Thời Ngâm tuy lòng đang tràn đầy hoài nghi Mục Thành Quân và Phó Lưu Âm có chuyện gì, nhưng cô ta không dám chất vấn thẳng mặt Mục Thành Quân, càng không muốn nếm thử hậu quả việc chọc giận hắn.
---
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm sau giờ trưa đều tới căn phòng của Tưởng Viễn Chu. Lúc cô đẩy cửa vào, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đều ở đó.
"Tưởng phu nhân!"
Hứa Tình Thâm tiến tới mấy bước, Tưởng Viễn Chu vẫy tay với cô, ý bảo cô qua đây.
Lão Bạch vừa thấy động tác này liền hiểu, lúc này anh ấy nên đi ra mới phải, cho bọn họ một không gian thanh tịnh, cho bọn họ muốn làm sao thì làm.
Hứa Tình Thâm đi tới cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa tay kéo, bước chân cô không đứng vững, ngồi xuống trên đùi anh. Hứa Tình Thâm sốt ruột định đứng dậy, Tưởng Viễn Chu lại hai tay ôm chặt cô lại, "Đừng lộn xộn."
Lão Bạch không ưa lắm, nhưng còn cách nào đâu, chỉ có thể coi như không thấy. Anh ấy thu dọn đồ qua một bên, định xoay người đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc, Lão Bạch nghiêm trang hỏi: "Tưởng tiên sinh, mấy hôm trước ngài lấy xe của tôi, là đi đâu thế ạ?"
Nhịp tim Hứa Tình Thâm đột nhiên rớt một nhịp, không phải đã bị Lão Bạch biết cái bí mật không muốn ai biết kia đó chứ?
Mặt Tưởng Viễn Chu lộ vẻ khó hiểu, "Chỉ chạy lung tung thôi, sao vậy?"
"Có phải ngài đã tới đường Thanh Giản?"
Bàn tay Tưởng Viễn Chu dán lên eo Hứa Tình Thâm. Đường Thanh Giản chính là nơi anh đưa Hứa Tình Thâm tới, anh làm bộ suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu, "Không có."
"Nhưng hôm đó ở đường Thanh Giản, xe đã vượt đèn đỏ."
"Vậy ư?" Tưởng Viễn Chu hỏi. "Vậy chẳng phải là muốn trừ sáu phần rồi, đáng tiếc thật."
Lão Bạch thật sự nghĩ không ra, "Chỗ đường Thanh Giản đó thực sự hẻo lánh, sao Tưởng tiên sinh lại đi tới chỗ như vậy?"
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm về phía trước, cô đã nói mà, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.
"Tôi có tới sao?"
Hứa Tình Thâm vỗ mắt, xe phạm luật cũng đã bị chụp hình rồi, Tưởng Viễn Chu thế mà còn có thể chơi xỏ lá.
"Có ạ." Lão Bạch cũng ngay thẳng.
Tưởng Viễn Chu lại nghĩ nghĩ, "À, có thể là đi nhầm đường rồi chăng."
Cái lý do này có vẻ cũng quá là gượng ép, Hoàng Đỉnh Long Đình và đường Thanh Giản hoàn toàn là hai hướng ngược nhau; nhưng Lão Bạch chắc chắn sẽ không nghĩ ra phương diện khác, cho nên anh ấy vắt hết óc cũng nghĩ không ra Tưởng Viễn Chu chạy tới đó làm gì.
"Lão Bạch, chỗ tôi với Tưởng phu nhân đi còn có thể là chỗ nào? Không gì ngoài ăn với ăn, mua quần mua áo."
Hứa Tình Thâm nghe mà có cảm giác muốn nổi da gà.
Lão Bạch nghiêm túc gật gật đầu, "Lần sau nếu Tưởng tiên sinh muốn ra ngoài cứ bảo tài xế chở thẳng luôn, nói vậy, đỡ phải làm ngài nhầm đường."
"..."
Lão Bạch căn bản không có suy nghĩ gì khác, toàn tâm toàn ý toàn tin vào lời nói Tưởng Viễn Chu, cho rằng anh đã chạy nhầm đường.
Tưởng Viễn Chu cười cười, "Lão Bạch, tôi hỏi cậu một việc."
"Tưởng tiên sinh mời nói ạ."
"Cách lần trước tôi chĩ cho cậu, dùng tốt không?"
Ánh mắt Lão Bạch nhìn tới nhìn lui khuôn măt hai người, suy nghĩ nửa ngày mà không nghĩ ra Tưởng Viễn Chu đã chỉ mình cái gì, "Cách gì cơ ạ?"
"Chọc lỗ lên bao, cách tốt như vậy, dựa vào cậu có thể nghĩ ra sao?"
Lão Bạch nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, cả tầm mắt cũng không dời. Anh ấy hoàn toàn không ngờ Tưởng Viễn Chu sẽ nói ra trước mặt Hứa Tình Thâm, đó không phải bí mật riêng của bọn họ sao?
Này quả thực là... Quá mất mặt rồi!
Lỡ Hứa Tình Thâm nói cho Tống Giai Giai, Tống Giai Giai lại nói với Tô Đề Lạp, thế thì sao bây giờ?
Sắc mặt Lão Bạch biến rồi lại đổi, "Tưởng tiên sinh, ngài... Tôi không làm theo cách của ngài."
"Chà chà, việc cậu làm còn không nhận? Rõ ràng nói với tôi cách này dùng tốt."
Lão Bạch xem như đã nhìn rõ, sau này có bí mật riêng tư gì thì ngàn đừng vạn đừng nói cho Tưởng Viễn Chu. Anh ấy còn có thể trông cậy Tưởng Viễn Chu giữ bí mật cho mình sao? Tưởng Viễn Chu con người này... Trước mặt Hứa Tình Thâm ngài ấy còn có chút bí mật nào được sao? Nhưng mà ngài ấy cũng đâu thể bán đứng mình như vậy chứ!
Lão Bạch ngồi dậy, vội vàng thả đồ trong tay ra, "Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc phải làm, tôi ra ngoài trước ạ."
Anh ấy ra cửa nhanh như chớp, cũng đóng cửa văn phòng lại.
Một bên khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên, "Chút công phu tu luyện đó của Lão Bạch, anh chỉ cần một giây cũng có thể làm cậu ta chạy trối chết."
Hứa Tình Thâm khinh thường mà nhìn anh, "Cái gọi là công phu tu luyện của anh, chỉ là da mặt thôi?"
"Có thể nói là vậy."
---
Xong tiết cuối cùng, Phó Lưu Âm thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị về nhà.
Triệu Hiểu hôm nay trang điểm nhẹ, son môi cũng lấy ra dùng, cô ấy xoay người nói: "Khát chết tớ rồi, tớ phải mau về ký túc xá uống nước."
"Trên bàn của cậu không phải có nước đó sao?"
"Không dám uống đâu, tớ sợ ăn hết son."
Phó Lưu Âm đứng dậy, "Tớ cũng phục cậu luôn."
Hai người đi chung ra ngoài. Xe của Mục Kính Sâm đậu ngay ở ngoài, bước chân Phó Lưu Âm thật sự nhanh. Triệu Hiểu rất hết sức cố đi theo cạnh, "Âm Âm, thật sự cậu đi chậm một chút được không, dù sắp gặp chồng ngay tức khắc mà cậu cũng sốt ruột như vậy sao."
"Ai sốt ruột?"
"Còn nói không có?" Triệu Hiểu thở hồng hộc, nói. "Ngày thường cậu cũng không đi như vậy, chậm rì rì như con kiến, nhưng vừa đến lúc tan học, cậu liền vui mừng như nai con ấy."
"Vậy ư?" Phó Lưu Âm mỉm cười, cô đúng là không phát hiện ra.
Hai người vội vàng tạm biệt nhau ở cổng trường. Phó Lưu Âm bước nhanh về phía trước, Mục Kính Sâm vừa hút xong một điếu thuốc, anh mở cửa sổ rồi xuống xe.
"Về nhà thôi."
"Từ từ." Mục Kính Sâm giữ chặt cánh tay cô. "Trong xe toàn mùi thuốc, đợi lát nữa rồi lên."
Lúc Diệp Thiệu Dương đi ra, thấy Phó Lưu Âm cười tủm tỉm đứng bên cạnh Mục Kính Sâm.
Chuyện đêm đó cứ như thể hoàn toàn đi qua như thế, dù có khơi dậy chút nước bọt, nhưng Phó Lưu Âm bây giờ đã nghiễm nhiên thành như người không có việc gì.
Thế mà lúc trước Diệp Thiệu Dương đã cho rằng, Phó Lưu Âm sẽ xấu hổ và giận dữ mà muốn tìm đến cái chết.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu