Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 285 - 286
hương 285: Tôi xả giận cho em VS Tôi ở bên em
^_^(Truyện được edit và đăng tải độc quyền bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Editor: Dế Mèn
Ngày hôm sau, lúc Phó Lưu Âm tỉnh dậy, cảm thấy cổ hơi đắng.
Cô thử động đậy, Mục Kính Sâm mở mắt nhìn cô, "Dậy rồi?"
Phó Lưu Âm sờ sờ cổ mình, phát hiện mình ngủ trên cánh tay Mục Kính Sâm.
"Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm."
Phó Lưu Âm xoay người nhìn ra phía ngoài cửa sổ, "Giờ là ban ngày hay buổi tối vậy?"
Mục Kính Sâm nhìn đồng hồ, "Ngủ tiếp đi, mới hơn năm giờ."
Bàn tay nhỏ của cô khẽ xoa đôi mắt, "Được."
Phó Lưu Âm quả thật rất mệt, như thể nửa đời chưa được ngủ, tiếng hít thở trầm ổn của cô truyền vào tai Mục Kính Sâm.
Lúc tiếng chuông di động reo lên, Mục Kính Sâm sợ làm ồn Phó Lưu Âm, anh vô cùng cẩn thận rút cánh tay mình ra, nhanh chóng cầm lấy di động bắt máy.
"Alo, sếp Mục!" Trong điện thoại truyền đến một giọng nam.
Mục Kính Sâm giày cũng không đi, lòng bàn tay nắm chặt di động, bước ra ban công xong lúc này anh mới dán di động vào bên tai, "Alo."
"Sếp Mục, tên nhân viên anh bảo chúng tôi tìm, đã tìm được rồi ạ."
"Ở đâu?"
"Đã được chúng tôi đưa về sân huấn luyện rồi ạ."
Mục Kính Sâm ngắt cuộc trò chuyện, phóng nhẹ bước chân trở lại phòng. Lúc đóng cửa đi ra, anh gắng hết sức để không làm ồn đến Phó Lưu Âm.
Lúc đánh xe vào sân huấn luyện, Mục Kính Sâm xuống xe, một người huấn luyện viên từ trên lầu đi xuống. Mục Kính Sâm đóng sầm cửa xe, lạnh giọng hỏi: "Người đâu?"
"Bị nhốt trong phòng nhỏ ạ."
"Tìm được hắn ở đâu?"
Người huấn luyện viên theo bên cạnh Mục Kính Sâm đi về phía trước, "Tôi cho lén theo dõi khu Lâm Viên đó, tên nhóc đó không biết sống chết, lúc rạng sáng lén lút xuất hiện, chúng tôi vừa lúc bắt được hắn về."
Mục Kính Sâm đi thẳng vào phòng nhỏ trước mặt, trước cửa có người canh gác. Anh mở cửa đi vào, bên trong ánh đèn lờ mờ nhưng cũng đủ để anh thấy rõ tên đàn ông đang bị trói kia.
Mục Kính Sâm nhấc chân đi tới phía trước, người huấn luyện viên ở đàng sau cũng đi theo. Tới trước mặt gã đàn ông, Mục Kính Sâm phất tay, "Anh ra ngoài trước đi, còn nữa, dẫn mấy người đi luôn, tôi muốn một mình hỏi hắn ít câu."
"Dạ."
Cửa lần thứ hai bị đóng lại. Gã đàn ông kia đôi tay bị trói sau lưng một cây cột. Hắn mở to đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Mục Kính Sâm, "Anh là ai hả?"
"Mày đã làm gì Phó Lưu Âm?"
Gã đàn ông hai chân run run, "Phó Lưu Âm gì?"
Bàn tay Mục Kính Sâm nắm chặt. Lúc xuống xe, anh cầm cái roi trên đồng hồ xe xuống theo; lúc này, cái roi thô ráp đang đập đập trong lòng bàn tay anh. Ngón tay anh khẽ buông lỏng, cái roi từ lòng bàn tay anh thoát ra ngoài. Cổ tay anh vung lên, đuôi roi hơi vụt xuống mặt đất, ngọn gió lạnh thấu xương nổi lên. Mục Kính Sâm đột nhiên vụt cánh tay, cái roi không chút khách khí chờ đợi hỏi thăm người gã đàn ông.
"Áaaaaa!!!"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn khắp phòng, sau đó xuyên qua cánh cửa mỏng ra ngoài.
Mấy người ngoài cửa còn chưa đi xa, nghe thấy tràng âm thanh này thì vội dẫm bước bỏ đi nhanh hơn.
"Đừng có giả ngu với tao! Mày mạnh miệng? Nhưng miệng của mày cương với roi của tao được sao?" Mục Kính Sâm giơ giơ cánh tay lên. "Rốt cuộc đêm đó mày đã làm gì Phó Lưu Âm?"
"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đau lắm!" Gã đàn ông nói đến đây thì tự nhiên gào khóc, "Thả tôi về nhà, tôi muốn về nhà."
"Nếu mày vẫn như vậy, tao không thể cam đoan tiếp theo cái roi có quất thẳng vào mỏ mày không!" Trong mắt Mục Kính Sâm bốc lên lửa giận hừng hực. "Nếu mày không nói thật, vậy mày vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện về nhà. Tao sẽ rút gân lột da mày, sau đó ném vào vùng hoang vu dã ngoại."
Gã đàn ông sợ tới mức trừng to hai mắt, "Cứu mạng với!"
Mục Kính Sâm đã nghe qua tình trạng của gã đàn ông này một chút: Thời trẻ bởi vì vấn đề tình cảm mà bị kích thích quá độ, tinh thần khi tốt khi xấu. Nếu không phải trong nhà có người thân thu xếp cho hắn công việc này thì đến giờ hắn vẫn là cái tên lang thang thất nghiệp.
Mục Kính Sâm tay nắm thật chặt cái roi, lửa giận ngập đầy giấu không được. Tầm mắt anh như lưỡi dao sắc bén đảo trên khuôn mặt người đàn ông ttừng chút một, anh thấy bộ dạng phát run khi nhìn anh của gã đàn ông. Mục Kính Sâm đi tới, tới sau lưng người đàn ông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay hắn.
Rất nhiều chi tiết anh không dám tưởng tượng, anh sợ chính mình sẽ bị bức cho sụp đổ mất. Mục Kính Sâm không đành lòng tỏ ra chút nào trước mặt Phó Lưu Âm, nhưng anh nghĩ tới đôi tay dơ bẩn kia đã lột bỏ quần áo trên người Phó Lưu Âm, nghĩ tới ngón tay hắn đã đụng chạm vào da thịt cô.
Mục Kính Sâm đi tới từng bước một, anh quay lại trước mặt gã đàn ông, mắt phảng phất bị tơ máu làm đỏ lên. Anh nâng cánh tay lên, roi trong tay đánh tới từng cái một.
Gã đàn ông liên tục thét chói tai, mất khống chế cầu xin tha thứ, "Cứu mạng với! Đừng đánh, tha mạng đi mà!"
Lỗ tai Mục Kính Sâm nghe không vào. Âm thanh quất đánh lẫn với tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông. Hai loại âm thanh đó kích động màng tai anh, anh càng đánh càng dùng sức, càng đánh càng không dừng tay được, hận không thể quất hắn đang sống sờ sờ đến chết, để hắn cuối cùng dứt khoát không nhớ nổi chuyện đêm đó.
Gã đàn ông bị đánh đến chết đi sống lại, trước giờ cũng chưa từng chịu khổ như vậy, hắn vội cầu xin tha thứ: "Tôi nói, tôi nói, thả tôi đi!"
Mục Kính Sâm quất mấy roi nặng tay xuống, gã đàn ông kêu cuồng loạn: "Tôi nói, đừng đánh, á!!!!"
Mục Kính Sâm dừng tay. Gã đàn ông trên người ăn mặc đơn giản, lúc này đã bị đánh đến không còn bộ dáng. Hắn nghiêng đầu, đồng thời hít vào một hơi, vết thương trên người như bị rắc muối, đau đến nỗi không hít thở vào được.
"Nói! Nếu mày còn dám ấp úng nửa chữ, tao sẽ giết mày!"
Gã đàn ông cúi thấp, trên cổ cũng có bị dấu vết bị quất, hắn đau đến độ mặt dữ tợn lại, "Tôi không làm gì cô ta cả! Tôi chỉ là đánh cô ta hôn mê, tiêm cho cô ta một mũi."
"Sau đó thì sao?"
"Không còn gì nữa, không còn." Nói đến đây, gã đàn ông ngẩng tầm mắt, để ý thấy cánh tay Mục Kính Sâm hình như có ý giơ lên lần thứ hai, hắn vội mở miệng bổ sung: "Sau khi giấu cô ta đi, tôi định bỏ đi, nhưng sau đó lại quay lại, tôi cởi quần áo của cô ta, ném vào vườn."
Ánh mắt Mục Kính Sâm gắt gao nhìn chằm chằm gã đàn ông đang giãy giụa trước mặt, đôi môi mỏng mỏng của anh mím lại thật chặt, phẫn nộ nơi khóe mắt không thể giấu chút nào, "Còn nữa không?"
"Không còn, thật sự không còn, sau đó tôi đi liền."
Thần sắc Mục Kính Sâm hơi thả lỏng, "Vì sao phải làm vậy?"
"Tôi là vì Tiểu Phương mà!" Gã đàn ông nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị. "Tôi muốn cho Tiểu Phương mau quay về. Tôi sẽ nói với cô ấy, tôi bây giờ cái gì cũng có rồi, sẽ có thể nhà ngay thôi, tôi có thể cưới cô ấy, ha ha ha ha!!!"
Mục Kính Sâm nhìn bộ dạng điên khùng của người đàn ông, anh cố nén lửa giận hỏi: "Tiểu Phương là ai?"
"Là bạn gái tôi đó! Đời này tôi chỉ yêu một người phụ nữ là cô ấy, nhưng cô ấy bỏ tôi."
Mục Kính Sâm giơ giơ roi trong tay lên, "Tốt nhất mày thành thành thật thật trả lời tao, là ai bảo mày làm vậy?"
Gã đàn ông suy nghĩ, không mở miệng, chỉ không ngừng lắc đầu.
"Nếu mày không nói, tao đây liền đi tìm Tiểu Phương của mày. Tao sẽ dùng roi này, quất từng đường từng đường gớm giếc dữ tợn lên cơ thể đẹp đẽ của cô ta!"
"Không!!!" Gã đàn ông bỗng nhiên vùng vẫy kịch liệt, thân người hắn liền muốn đánh về phía trước, "Không được làm tổn thương cô ấy, tao sẽ giết mày!"
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Tao không có thời gian vô nghĩa với mày. Nếu mày có thể ba năm rõ mười nói cho tao biết, tao cam đoan, tao sẽ không làm khó cô ta."
"Tôi cũng không biết người đó là ai. Tôi làm những việc này đều là người đó sai bảo."
Hai tay Mục Kính Sâm chắp đàng sau, "Mày chưa từng gặp người này?"
"Chưa, người đó liên lạc qua điện thoại với tôi. Tôi cũng không biết hắn tìm tới tôi bằng cách nào. Hắn chỉ nói mấy ngày nữa sẽ có rất nhiều sinh viên tới, là hắn bảo tôi để ý chính xác cô sinh viên kia. Vừa khéo đêm đó, cô sinh viên kia bị rớt lại phía sau."
Ngón tay Mục Kính Sâm nắm chặt, sau đó buông ra, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm cơn phẫn nộ của anh thoáng bình ổn lại, không đến mức làm anh xúc động mà muốn tiến lên giết người.
"Làm những việc đó với cô gái ấy cũng là đối phương yêu cầu mày?"
Gã đàn ông không ngừng gật đầu, "Phải, phải! Tôi không muốn cởi quần áo cô ta. Người phụ nữ tôi yêu nhất là Tiểu Phương, nếu như bị cô ấy biết chuyện này, cô ấy nhất định sẽ không quay lại cạnh tôi. Không, không, tôi nhất định phải nói với Tiểu Phương, lúc tôi cởi quần áo cô ta nơi đó tối như mực, tôi không muốn đụng vào cô ta, càng không có thêm ý nghĩ gì khác."
Mục Kính Sâm nghe lọt từng chữ. Gã đàn ông đang mắc kẹt trong thế giới của chính mình, "Là người kia nói cho tôi biết, chỉ cần tôi làm xong chuyện này, hắn sẽ cho tôi một số tiền, nói như thế là tôi sẽ có thể có tiền mua nhà, ha ha ha ha ha!!!"
"Vậy hắn hứa cho mày tiền, đã đưa chưa?"
Gã đàn ông bỗng nhiên dừng miệng, trừng mắt nhìn Mục Kính Sâm không nói lời nào. Mục Kính Sâm tiến lên một bước, dùng roi trong tay chọc vào miệng vết thương của đối phương.
Gã đàn ông rên lên một tiếng, "Hắn nói sẽ cho tôi. Là hắn hẹn tôi đến Lâm Viên, nhưng tôi chưa lấy được tiền đã bị các người bắt tới đây."
Mục Kính Sâm cười lạnh, "Hắn định gặp mặt rồi đưa?"
"Phải, phải!"
Mục Kính Sâm nhíu chặt mày, cũng không thể đoán được mục đích của đối phương rốt cuộc là gì. Gã đàn ông chỉ lo lầm bầm lầu bầu, "Tiểu Phương của tôi vẫn chưa xuất hiện, có phải cô ấy đang trách tôi đụng vào người khác? Huhuhu!!! Tôi không có mà, trong lòng tôi chỉ có cô ấy, kẻ khác đều dơ bẩn xấu xí!"
E là rốt cuộc sẽ chẳng hỏi được gì từ miệng hắn, Mục Kính Sâm tiến lên, "Di động của mày đâu?"
"Ở trong ví tiền."
Mục Kính Sâm lấy di động của gã đàn ông ra. Anh vẫn không ôm hy vọng bao nhiêu, đối phương không có khả năng lưu lại số điện thoại mà anh có thể tìm ra. Anh lui lại mấy bước. Tinh thần điên điên của gã đàn ông vẫn chưa đi xuống, khóc sướt mướt, miệng không ngừng gọi Tiểu Phương của hắn. Mục Kính Sâm không khỏi nghĩ lại, chuyện này hẳn vẫn có quan hệ với Lăng Thời Ngâm đúng không?
Nghĩ đến cô ta cũng là hợp tình hợp lý, chung quy cô ta có động cơ, loại chuyện này, nếu nhà họ Lăng muốn bố trí thì hoàn hoàn toàn toàn có thể làm được.
Mục Kính Sâm nhìn về phía người đàn ông kia, lồng ngực căng thẳng dường như thoáng thoải mái hơn một chút. Nhìn dáng vẻ của hắn, trái lại, thật sự đã dùng tình sâu vô cùng mà đối với Tiểu Phương. Nếu đối phương tìm người khác, có mấy gã đàn ông có thể cam đoan sẽ không gây tổn thương sâu hơn một bước cho Phó Lưu Âm?
Mục Kính Sâm nghĩ vậy, lồng ngực không nhịn được mà thắt lại đau đớn. Nhưng có một chút anh lại không nghĩ thông suốt được: nếu chuyện này thật sự là Lăng Thời Ngâm làm, vì sao cô ta không dứt khoát nhẫn tâm hơn một chút, cho Phó Lưu Âm một cú đau đớn khó chịu nhất?
Chẳng lẽ lại nói cô ta còn một chút lương tâm cuối cùng sao? Không, tuyệt đối không thể là cái dạng này.
Cơn tức trong lòng này Mục Kính Sâm không có khả năng nuốt xuống. Anh nhìn vết thương trên người gã đàn ông, vừa rồi anh đánh thật sự nặng, vài chỗ đã rướm máu từ lâu. Mục Kính Sâm dùng roi trong tay mà đè nặng lên miệng vết thương của hắn, gã đàn ông đau đến không khỏi kêu hừ hừ.
Đối phương rõ là, lại đi tìm một kẻ như vậy...
Có phải biết rõ bệnh nhân tâm thần dù có làm chuyện trái pháp luật cũng sẽ không bị cân nhắc hình phạt, hay bởi vì tìm một kẻ như vậy thì lời hắn nói thật thật giả giả, có thể làm Mục Kính Sâm mắt thấy tai nghe bị lẫn lộn?
Mặc kệ hắn có bệnh tâm thần không, bệnh nặng bao nhiêu, hắn đã làm thương tổn Phó Lưu Âm thì đáng chết!
Gã đàn ông nhìn anh một cách rất cẩn thận, "Thả tôi đi, tôi cũng không dám nữa. Tôi muốn về nhà, tôi muốn ăn cơm."
Roi trong tay Mục Kính Sâm vẫn gào thét quất tới, không phải vì phát tiết cho mình, mà chỉ vì những ủy khuất này nọ mà Phó Lưu Âm đã phải chịu.
Bất luận mục đích của những kẻ đó là Phó Lưu Âm, hay bởi vì Phó Kinh Sênh mà giận chó đánh mèo lên người cô; về bản thân Phó Lưu Âm, trước giờ cô cũng chưa làm sai chuyện gì.
---
Nhà họ Mục.
Lúc Mục Thành Quân tỉnh dậy, sắc trời còn sớm. Hắn ngồi dậy, tầm mắt trông ra, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm khoanh hai tay lại, nằm trên mặt đất, cũng không biết miệng đang nói gì.
Mục Thành Quân không quan tâm cô ta. Lăng Thời Ngâm mở mắt ra, nhìn thấy hắn rời giường, cô ta duỗi tay về phía Mục Thành Quân, "Ông xã, em lạnh lắm."
"Cô cũng biết lạnh?" Mục Thành Quân đi tới, ngồi xổm xuống. Tay hắn vỗ vỗ mặt Lăng Thời Ngâm, quả nhiên bị lạnh không ít, mặt tái hết.
"Ông xã, anh đừng nghe rồi tin người khác nói, mấy ngày nay em đều an phận ở nhà."
Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống cô ta chằm chằm, "Giả bộ đáng thương làm gì? Dù chân không thể động đậy thì cô cũng còn có tay. Cô có thể sử dụng đôi tay cô hại người, lại không thể dùng tay mình bò ra ngoài kêu cứu?"
Lăng Thời Ngâm không ngừng lắc đầu, "Em không hại người."
Người đàn ông đứng dậy; Lăng Thời Ngâm thấy thế, hai tay vội ôm lấy chân hắn, "Ông xã, em lạnh lắm, cả người một chút sức lực cũng không có."
Tầm mắt Mục Thành Quân không động đậy, càng không liếc nhìn cô ta thêm cái nào. Hắn nhấc một chân lên đá mạnh, vừa lúc đá vào ngực Lăng Thời Ngâm, cô ta đau đến nỗi kêu lên một tiếng, buông đôi tay ra.
Mục Thành Quân nhấc chân đi ra ngoài. Hắn rửa mặt, sau đó thay quần áo, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn Lăng Thời Ngâm một cái.
Lúc đi ra ngoài, Mục Kính Sâm đóng cửa phòng lại. Hắn đi xuống lầu, nghe thấy bà Mục đang trong bếp căn dặn người làm.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà Mục từ phòng bếp đi ra, "Thành Quân!"
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
"Âm Âm không phải mới ra viện sao? Mẹ bảo nhà bếp làm chút món thanh đạm nhưng vẫn có dinh dưỡng cho nó. Mẹ thấy cơ thể con bé yếu thật, sợ nó không gượng được."
Mục Thành Quân xem đồng hồ, "Hôm nay em ấy phải đi học sao?"
"Không có, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nữa, để người khỏe lại mới nói tiếp."
Mục Thành Quân có chút thất thần, một mặt là phẫn nộ, một mặt là sự khó chịu nói không nên lời. Tối qua hắn gần như trắng đêm không chợp mắt, chỉ tới khi 3, 4 giờ mới ngủ được một lúc.
Xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết con đường sau này của Phó Lưu Âm phải đi như thế nào.
Mục Thành Quân thất thần ngồi trên sô pha; bà Mục đi tới, tiện tay cầm lấy tờ báo trên bàn trà. "Thành Quân, Thời Ngâm đâu?"
"Vẫn chưa dậy ạ."
"Tối hôm qua không có việc gì chứ?"
Mục Thành Quân không hứng thú nổi, "Mẹ, bọn con có thể có chuyện gì?"
"Thành Quân, con đừng trách mẹ lắm miệng. Thời Ngâm tốt xấu cũng là người nhà họ Mục, mẹ cũng biết con có đôi khi không khống chế được mình mà mạnh tay, nhưng con ngàn phải vạn phải đúng mực đó!"
Người đàn ông không thốt một tiếng, hai tay đan vào nhau, ngón tay không ngừng gõ trên mu bàn tay.
Qua hồi lâu, người làm bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn ăn, một người trong đó đi tới, "Mục phu nhân, bữa sáng xong rồi ạ."
"Được."
Bà Mục đứng dậy, "Kính Sâm hôm nay chưa dậy?"
"Thưa bà Mục, sáng sớm cậu ấy đã ra ngoài, trông dáng vẻ rất sốt ruột ạ."
Mục Thành Quân ngồi tại chỗ, thần sắc không rõ. Bà Mục vỗ nhẹ bả vai con trai, "Ăn sáng đi."
Mục Thành Quân đứng dậy, hai người ngồi vào bàn ăn. Người làm kéo ghế thay bà Mục, "Có gọi mợ hai xuống không ạ?"
"Gọi một tiếng đi."
"Dạ."
Người làm mau chóng lên lầu, không bao lâu, Mục Thành Quân thấy chị ta một mình đi xuống.
"Mợ hai nói không đói bụng, không xuống ăn ạ."
"Vậy sao được? Sinh bệnh là lúc cơ thể suy yếu nhất."
Mục Thành Quân ăn cháo trong chén, sau một lúc lâu, hắn nói với người làm, "Chuẩn bị cho tôi một phần, tôi đưa lên cho mợ cả."
"Dạ."
Mục Thành Quân ăn xong bữa sáng, lau tay xong thì đứng dậy, "Mẹ, mẹ cứ từ từ dùng. Còn Âm Âm, nếu em ấy muốn nghỉ ngơi thì cứ để em ấy nghỉ ngơi đi. Em ấy cũng không phải con nít, đói bụng sẽ biết xuống mà ăn."
"Con nói cũng phải."
Mục Thành Quân cầm bữa sáng người làm chuẩn bị cho Lăng Thời Ngâm đi lên lầu. Có điều lên lầu hai xong, hắn vẫn không đi thẳng lên lầu ba mà là đi về phía phòng Phó Lưu Âm.
Tới cửa, Mục Thành Quân đưa tay lên.
Phó Lưu Âm đã dậy, có điều cảm mạo kinh khủng, đau đầu lại thêm ho khan hành cô dậy không nổi.
Cộc cộc___
Ngoài cửa truyền đến tràng tiếng đập cửa, Phó Lưu Âm khàn khàn giọng nói: "Không phải đã nói tôi không ăn rồi sao? Thật sự không ăn."
Tay Mục Thành Quân rơi xuống then cửa, "Tôi mang bữa sáng lên giúp em."
Phó Lưu Âm sợ tới mức run run, "Anh cả?"
"Phải, mở cửa!"
Phó Lưu Âm không khỏi kéo cao chăn, "Tôi không ăn."
"Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì sức khỏe vẫn phải chú ý."
Phó Lưu Âm không thoải mái, nhún vai, "Cám ơn ý tốt của anh, tôi thật sự ăn không vô."
Mục Thành Quân đứng ở ngoài, sau một lúc lâu cũng không thấy Phó Lưu Âm có ý sẽ mở cửa cho mình, hắn đành xoay người bỏ đi.
Đi lên lầu ba, lúc mở cửa vào, Lăng Thời Ngâm vẫn nằm chỗ ban đầu.
Người phụ nữ nâng tầm mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt đụng thấy đồ trong tay hắn, đáy mắt Lăng Thời Ngâm hơi sáng lên, "Ông xã!"
Mục Thành Quân đi qua. Lăng Thời Ngâm bụng đói kêu vang, nghĩ thầm Mục Thành Quân nhất định sẽ bế mình dậy. Người đàn ông một cái liếc mắt cũng chưa nhìn cô ta, hắn đi đến trước tủ đầu giường, để bữa sáng lên trên.
Lăng Thời Ngâm vươn tay với hắn. Mục Thành Quân kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy vài thứ ra, hắn hẳn là sắp tới công ty.
Lúc bỏ đi, cuối cùng người đàn ông nhìn cô ta một cái, "Cô tốt nhất đừng có la to, nếu mẹ thấy bộ dạng này của cô lại sẽ cho rằng cô bị ủy khuất bao nhiêu. Bữa sáng tôi để ở đây cho cô, nếu cô thật sự đói chịu không nổi thì tự mà ăn."
Hắn bước nhanh bỏ đi. Hai tay Lăng Thời Ngâm chống trên mặt đất, muốn bò lên, "Thành Quân, anh bảo tôi ăn thế nào? Anh không thể đối xử với tôi như vậy."
"Cái này phải hỏi chính cô. Cô bản lĩnh lớn như vậy, loại chuyện nhỏ này không làm khó được cô." Mục Thành Quân ném lại câu đó, nghênh ngang mà đi.
Tiếng đóng cửa lần thứ hai truyền tới tai Lăng Thời Ngâm. Cô ta nhìn cái chén nhỏ trên tủ đầu giường, Mục Thành Quân là cố ý muốn bỏ đói cô ta. Hắn rõ ràng biết dù cô ta có bò tới cũng không lấy được cái chén kia để ăn, hắn để nó vào trong cùng. Nếu đã một lòng muốn bỏ đói cô ta, hắn cần gì phải làm chuyện thừa mang đồ lên vậy?
Mục Thành Quân xuống lầu thì nhìn thấy người làm đi ngang qua, hắn nói với người nọ: "Tối qua mợ cả ngủ không ngon, dặn không được đi quấy rầy cô ấy. Bữa sáng cô ấy ăn không ít rồi, trưa không cần đưa cơm cho cô ấy, buổi chiều tôi về lo."
"Dạ."
Lúc chạng vạng, Mục Kính Sâm trở lại, anh lên lầu dẫn Phó Lưu Âm xuống.
Trước khi ngồi vào bàn ăn, bà Mục nhìn Mục Thành Quân bên cạnh, "Thời Ngâm không xuống ăn cơm chiều?"
"Co ấy hơi không thoải mái trong người, lát con đem đồ ăn lên là được."
"Cũng được." Dù sao Lăng Thời Ngâm ngày thường cũng ở trong phòng là đa số, bà Mục vẫn không để tâm chuyện này trong lòng.
"Âm Âm, người con không sao chứ?"
Phó Lưu Âm lắc đầu, "Không sao ạ."
Cô vừa nhìn đã thấy bộ dạng ốm yếu, giọng mũi rất trọng. Mục Kính Sâm gắp đồ ăn cho cô. Mục Thành Quân kín đáo nhìn sắc mặt Phó Lưu Âm, thấy cô thật không có dáng vẻ vô cùng bi thương, cũng không hề có nét chán chường không thiết sống nữa. Hắn thoáng yên tâm hơn, về chuyện đêm đó, Mục Thành Quân một câu cũng không hỏi thêm.
Hắn sở dĩ nhốt Lăng Thời Ngâm lại không cho xuống dưới, đơn giản cũng chỉ sợ lại kích động Phó Lưu Âm. Hắn không muốn nhìn thấy cô thương tâm, càng không muốn nhìn thấy cô mất khống chế.
Cảnh sát có tìm Phó Lưu Âm tìm để biết một số tình huống, nhưng đều bị Mục Kính Sâm chặn hết. Bên phía Phó Lưu Âm, ngoại trừ biết mình bị tấn công ở trong hòn non bộ, cô còn có thể biết gì?
Mấy ngày nay, Triệu Hiểu căn bản không dám liên hệ với Phó Lưu Âm.
Cô mới đến trường vẫn chưa đến một tháng đã liên tiếp xảy ra loại sự tình này. Lần này sự tình ầm ĩ như vậy, Phó Lưu Âm nói không chừng sẽ lại phải chuyển trường nhỉ?
Cô không tới cũng tốt, về chuyện ngày đó, trong trường đã sớm lan truyền ồn ào huyên náo.
Dù Diệp Thiệu Dương đã căn dặn đám sinh viên ấy, bảo bọn họ không được nói lung tung, nhưng từ giây phút Mục Kính Sâm bế Phó Lưu Âm ra, đủ loại suy đoán đã bị bọc lên tự cho là đúng sự thật, mặc ý truyền lan trong các lớp.
Hiện tại là thời đại internet bùng nổ, lớp nào cũng đều có nhóm chat riêng, có một tin đồn nào đó là tin đồn đó lại bị thêm mắm thêm muối rồi truyền tới nhóm lớp khác.
Mục Kính Sâm nghe Phó Lưu Âm nói muốn quay lại trường học, phản ứng đầu tiên của anh dĩ nhiên là phản đối.
"Không được, tuyệt đối không được."
"Vì sao?" Phó Lưu Âm để ly nước xuống bàn. "Tôi ở nhà cũng mấy ngày rồi, sức khỏe cũng gần ổn rồi."
"Em đã chuẩn bị tố tâm lý để tiếp nhận tất cả chưa?"
"Như anh nói, cơ thể của yôi, tự tôi rõ nhất." Phó Lưu Âm nhìn người đàn ông trước mặt. "Vả lại, anh tin tôi."
"Đương nhiên, tôi tin em."
Phó Lưu Âm hai tay chống hông, "Mục Kính Sâm, miệng mọc trên người người khác, chẳng lẽ tôi phải vì những người này mà từ bỏ phạm vi cuộc sống của mình sao?"
"Âm Âm, tôi là lo em đã nghĩ một vài chuyện quá đơn giản rồi."
Phó Lưu Âm hơi lắc đầu, "Không, loại cảm giác này tôi rất quen thuộc. Lúc anh tôi xảy ra chuyện, mọi người đều mắng anh ấy, liên quan đến tổ tiên nhà họ Phó đều bị mắng bằng hết, tôi cũng cảm thấy thực sự không dám ngẩng đầu, không biết phải tiếp tục sống thế nào."
Phó Lưu Âm nói, khóe miệng nỗ lực giãn ra, "Tôi đây đã nghĩ thông suốt rồi, đã tốt hơn nhiều rồi. Tôi là tôi, nếu không muốn chết, thì tôi đây phải sống."
Mục Kính Sâm nhìn cô một cái, tầm mắt khóa chặt, sau lại không đành lòng mà dời đi. Anh ôm cô vào lồng ngực, "Tôi đây ở cạnh em."
Phó Lưu Âm không khỏi bật cười, "Anh ở cạnh tôi thế nào? Đi theo tôi đi học sao? Nhìn thấy người nào mở miệng làm tổn thương tôi là anh dùng roi quất mạnh hắn một trận sao?"
"Tôi thực sự tính như vậy."
Phó Lưu Âm hai tay ôm vòng lấy lưng Mục Kính Sâm, "Vậy anh đơn giản đánh cho mọi người phục tùng luôn đi."
"Cũng có thể."
Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, dùng nắm tay đánh khẽ vào lưng người đàn ông, "Dù vậy, anh cũng không ngăn được người khác trong lòng nghĩ thế nào về tôi."
Bàn tay Mục Kính Sâm rơi xuống trên đầu Phó Lưu Âm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng.
Mục đích đối phương làm vậy, có phải là muốn cho Phó Lưu Âm chịu đủ sự tra tấn tâm lý? Có một số việc rõ ràng chưa từng xảy ra, lại phải bị người ta đâm sau lưng. Chuyện liên quan tới sự trong sạch, từ xưa một cái miệng cũng chẳng nói rõ được.
Bàn tay Mục Kính Sâm xoa từng cái trên đỉnh đầu Phó Lưu Âm. Nếu thật là như vậy, anh phải nên tập trung điều tra theo hướng này.
Biết được tin Phó Lưu Âm muốn đi học, Mục Thành Quân cũng lắp bắp kinh ngạc.
Hắn ngồi trong phòng khách, nhìn Phó Lưu Âm cầm túi xách trên ghế. Biểu tình của Mục Kính Sâm nghiêm túc, "Nếu có người gây khó chịu cho em, em hãy nhớ kỹ diện mạo nó, nhớ kỹ nó lớp nào."
"Được."
Mục Thành Quân không khỏi đứng dậy, vất vả lắm mới giấu được lo lắng trong mắt, "Hai người đi đâu vậy?"
Phó Lưu Âm nhìn hắn, "Anh cả, hôm nay thứ hai, tôi phải đi học."
Có chút lời nói thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, Mục Thành Quân đúng lúc che giấu đi, làm bộ thuận miệng hỏi: "Bệnh của em khỏi rồi?"
"Ừm." Phó Lưu Âm không muốn nhiều lời, đáp đơn giản.
Cô xoay người đi ra ngoài, Mục Kính Sâm thấy thế, đành phải theo ra ngoài.
Mục Thành Quân nhìn Phó Lưu Âm đi ra ngoài, hắn không khỏi nhấc chân đi tới bên cửa. Hắn từ xa xa nhìn Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm đi chung với nhau, trong lòng Mục Thành Quân phức tạp vô cùng.
Phó Lưu Âm ơi là Phó Lưu Âm, em có tưởng tượng được những kẻ khác có lẽ đang chờ em, cho em giậu đổ bìm leo, rắc muối vào miệng vết thương của em không?
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 286: Tìm một bà vợ giả dối
Editor: Yuè Yīng
^_^(Truyện được edit và đăng tải độc quyền bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Dọc đường đi, Mục Kính Sâm ngắm nhìn gương mặt của Phó Lưu Âm, anh tự lái xe, Phó Lưu Âm ngồi bên ghế phụ, bất ngờ quay đầu lại, vừa đối diện với tầm mắt của anh.
"Sao lại nhìn tôi như thế?"
"Tôi nhìn thần sắc của em, có thoải mái thật hay không."
Hai tay Phó Lưu Âm nắm chặt ba lô trong tay, hỏi: "Nếu không, chả lẽ khóc lóc ở đây hay sao?"
"Vậy em đừng khóc đòi về nhà là tốt rồi."
"Sẽ không." Phó Lưu Âm chắc chắn, cô phủ nhận lời nói của Mục Kính Sâm một cách dễ dàng.
Xe đi tới trường học rất nhanh, Phó Lưu Âm mở cửa xe muốn đi xuống, Mục Kính Sâm thấy vẻ mặt cô thờ ơ, thật đúng là anh đã thừa hơi lo những chuyện không đâu, anh đưa tay cầm cổ tay Phó Lưu Âm.
"Tôi đưa em vào."
"Mục Kính Sâm, anh cảm thấy những người khác quan tâm tới tôi còn chưa đủ phải không?"
Mục Kính Sâm khẽ buông tay ra.
"Tôi sợ mỗi người nói một câu thôi cũng đủ để dìm chết em."
"Bọn họ dám?" Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt của anh. "Đừng lo lắng, có người coi thường tôi, tôi sẽ đáp trả."
"Em phải nhớ đấy."
"Được."
Mặc dù Mục Kính Sâm buông tay cô ra, nhưng anh vẫn xuống xe. Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh xe, Mục Kính Sâm thấy bên cạnh có vài sinh viên đi qua, bọn họ mang vẻ mặt quái dị liếc nhìn Phó Lưu Âm, sau đó ánh nhìn dừng lại trên người Mục Kính Sâm, rồi bước nhanh rời khỏi đó. Mục Kính Sâm nhìn bọn họ rời đi thật nhanh, anh nhíu chặt vùng xung quanh lông mày.
"Tôi hối hận, không nên đưa em tới đây."
Đối phương còn chưa nói gì, chỉ là một ánh mắt như vậy, Mục Kính Sâm cũng đã không chịu nổi.
"Đó là bởi vì trong lòng anh suy nghĩ, bọn họ nghĩ về tôi như thế nào, nhìn tôi như thế nào, cho nên anh thấy ánh mắt của người khác không tốt đẹp gì." Phó Lưu Âm đứng trước mặt người đàn ông, lấy tay bẻ cổ áo cho anh.
"Khi gặp những ánh mắt kiểu như vậy, tôi hướng mặt về phía trước, ai có thể làm tổn thương được tôi chứ?"
Vào thời khắc này, Mục Kính Sâm lại không thể không bội phục dũng khí của Phó Lưu Âm, Phó Lưu Âm khẽ cười với anh: "Tôi đi vào đây."
Cách đó không xa, Diệp Thiệu Dương đang chuẩn bị lái xe vào trường học, chẳng qua là lơ đãng thoáng nhìn, thấy Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm đứng đối diện nhau, đang nói chuyện gì đó.
Diệp Thiệu Dương dẫm chân phanh lại, Phó Lưu Âm tới trường học?
Nét mặt anh ta lộ ra một chút khó có thể tin nổi, thực sự cho là mình nhìn nhầm, nếu như đổi thành người khác, hẳn là đã sớm trốn tránh ở nhà cũng không dám ra ngoài một bước?
Chuyện này ngày nào cũng lan truyền trong trường và bị "thêm mắm dặm muối", từ trước đến nay xã hội này không thiếu chuyện "bỏ đá xuống giếng".
Phó Lưu Âm xua tay với Mục Kính Sâm.
"Tới giờ thì đón tôi."
"Ừ, được."
Cô xoay người rời đi, bước tiến ung dung, không hề do dự rụt rè, đi qua cổng trường, Phó Lưu Âm thấy xe của Diệp Thiệu Dương đỗ ở đó.
Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, Phó Lưu Âm liếc nhìn: "Thầy Diệp."
Diệp Thiệu Dương cứng đờ, gật đầu: "Phó Lưu Âm, sao không xin nghỉ thêm mấy ngày nữa?"
"Bệnh cũng ổn rồi, đương nhiên là phải nhanh chóng tới trường ạ."
Diệp Thiệu Dương nhướn mày, sắc mặt không chút thay đổi, Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hiểu ở cách đó không xa, cô quay sang nói với Diệp Thiệu Dương: "Thầy Diệp, tạm biệt."
"Ừ, tạm biệt."
Phó Lưu Âm bước nhanh rời đi, Diệp Thiệu Dương nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, hôm nay cô thoải mái như vậy, cũng chỉ là nghĩ rằng mọi chuyện quá đơn giản mà thôi.
"Triệu Hiểu!"
Triệu Hiểu ở phía trước nghe thấy có người gọi mình, không khỏi dừng lại.
"Hình như tớ nghe thấy tiếng của Âm Âm."
Nữ sinh viên bên cạnh nói: "Nghe lầm rồi, sao cô ấy lại tới trường học."
"Cũng phải..."
"Triệu Hiểu."
Lúc này, thanh âm của Phó Lưu Âm ở ngay sau lưng, mấy người quay đầu lại nhìn, Triệu Hiểu giật mình nhất thời không có phản ứng, Phó Lưu Âm đưa tay xua vài cái trước mặt cô.
"Làm sao, không biết tớ?"
"Không, không phải, cậu..." Vẻ mặt Triệu Hiểu khó có thể tin được. "Âm Âm, sao cậu lại tới đây?"
"Lẽ nào ngày hôm nay nghỉ?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải!"
Phó Lưu Âm nở nụ cười: "Đi thôi."
Triệu Hiểu kéo cánh tay của cô, quay snag nói với mấy nữ sinh bên cạnh: "Không phải các cậu muốn tới căn tin ăn điểm tâm sao? Tớ không đi được, tớ không đói bụng."
"Tớ đi trước."
"Ừ."
Triệu Hiểu thấy bọn họ đi xa rồi, cô tới gần Phó Lưu Âm hơn, nói: "Âm Âm, cậu nên ở nhà nghỉ ngơi thêm nhiều hơn."
"Tớ biết cậu lo lắng chuyện gì, thế nhưng tớ không sợ những lời bịa đặt nhảm nhí." Sắc mặt Phó Lưu Âm thoải mái, nhún vai nói: "Tự tớ không có việc gì thì tốt rồi."
"Âm Âm, cậu biết đêm đó... Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Tớ không sao..." Phó Lưu Âm nhìn Triệu Hiểu đứng trước mặt chằm chằm. "Bệnh viện cũng đã kiểm tra cặn kẽ, người nọ không làm gì tớ hết."
"Thực sao?"
Nét mặt Triệu Hiểu bày ra một nụ cười, nhưng trong lòng cô vẫn rất khó chịu, rất nhiều người đều tin tưởng những gì mình tận mắt nhìn thấy, dù sao Triệu Hiểu cũng thấy cảnh tượng kia. Tuy rằng cô và Phó Lưu Âm có quan hệ tốt, thế nhưng Triệu Hiểu lại không tin được, nếu như người nọ chưa từng làm gì Phó Lưu Âm, lúc cô được bế đi ra, không thể nào có bộ dạng như vậy. Phó Lưu Âm nói dối cô như vậy, cô cũng có thể hiểu được, dù sao đây là một cô gái thuần khiết.
Triệu Hiểu miễn cưỡng cười, lại phát hiện mình sắp cười không nổi nữa, cô không biết mấy ngày qua Phó Lưu Âm đã vượt qua như thế nào.
Phó Lưu Âm thấy cô cười còn khó coi hơn là khóc.
"Triệu Hiểu, thực sự không cần lo lắng cho tớ."
"Âm Âm..." Triệu Hiểu muốn nói lại thôi. "Dù cậu ở nhà một tháng cũng tốt mà."
"Nếu là lời đồn đại thì sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy, cho dù tớ xuất hiện trong mắt của mọi người lúc nào, cuối cùng tớ cũng bị những ánh mắt này "rút gân lột da" một phen xong rồi mới có thể sống sót."
Lồng ngực Triệu Hiểu càng trở nên khó chịu, Phó Lưu Âm khoác cánh tay của cô.
"Đi thôi, chúng ta lên lớp."
"Ừ."
Đi tới khu phòng học, hai người chuẩn bị lên lầu, vừa lúc có mấy nữ sinh đi xuống. Cầu thang chật hẹp không đủ chứa người nhiều cùng lên xuống như vậy, Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm đều lùi sang bên cạnh.
"Này, các cậu xem!" Một nữ sinh trong số đó đứng ở trên bậc thang, nhìn xuống Phó Lưu Âm chằm chằm từ trên cao.
"Đây không phải nữ sinh viên trong trường mình bị mất tích đó sao? Tại sao lại đi học?"
"Không phải chỉ mất tích, còn không biết đêm đó bị sao nữa ấy!"
Triệu Hiểu tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt: "Giữ mồm miệng mấy người sạch sẽ một chút!"
"Cái gì mà sạch sẽ hay không sạch sẽ, tôi nói thì sao chứ?" Giọng nói cô gái chói tai, khoanh hai tay ở trước ngực.
"Được rồi, cô ta gặp những chuyện như vậy, hẳn là chúng ta phải đồng cảm sao? Ha ha ha —— Nghe nói đối phương còn là một tên mắc bệnh tâm thần."
Phó Lưu Âm khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn dừng tại trên khuôn mặt nữ sinh này, vừa thấy, nghĩ đối phương có chút quen mặt, nhìn đi nhìn lại, chợt nhận ra người nọ.
Thời gian trước, dạo mấy người thân của người chết tới trường náo loạn, Hàn Cạnh đưa cô chạy vào phòng tập, chính là cô ta dẫn hai người thân của người bị hại tới.
"Tôi nhớ không lầm, bây giờ cô vẫn trong giai đoạn kiểm điểm? Nếu tái phạm vào chuyện quan trọng, chờ cô bị đuổi."
Sắc mặt nữ sinh hơi thay đổi, tiếp theo có chút dữ tợn: "Đây còn không phải là mày làm hại? Ỷ mình có chỗ dựa, làm xằng làm bậy trong trường, tao thực sự hiếu kỳ, bây giờ chỗ dựa vững chắc của mày vẫn còn yêu thích mày sao?"
"Đương nhiên yêu thích, nếu không để mày làm thí nghiệm, tao nói với anh ấy một câu, khiến trường học mượn cớ đuổi mày ra khỏi trường, mày hãy chờ xem chuyện này có thể thành hay không?"
"Mày ——" Cô ta tức giận đến nỗi run rẩy: "Mày cho là trường học là mày mở? Không biết xấu hổ, ngang nhiên nói quy tắc ngầm ở đây, mày cho là..."
Nơi này là hành lang, Phó Lưu Âm không muốn xảy ra tranh chấp với cô ta ở đây, dù sao người biết càng ngày càng nhiều, cô ngắt lời của đối phương: "Trường học đang xây một tòa nhà thư viện, mày biết không?"
Đề tài này cũng thay đổi quá nhanh đi.
"Tên của thư viện này là tòa nhà Lưu Âm."
Nữ sinh há hốc miệng, Phó Lưu Âm kéo tay của Triệu Hiểu, sau đó bước lên bậc thang thứ nhất. Mấy cô gái còn lại lùi sang bên cạnh, nữ sinh kia đứng im tại chỗ, Phó Lưu Âm đi lên thẳng. Nữ sinh bên cạnh kéo ống tay áo của cô ta.
"Đi nhanh lên đi, còn phải đi học nữa đó, bớt tranh cãi, nếu bị đuổi thật thì làm sao bây giờ?"
Cô ta đi xuống dưới một bước, Phó Lưu Âm đi qua bên cạnh cô ta thì dùng vai khẽ huých vào cô ta, cô thấy nữ sinh đó nhấc chân lên xuống lầu.
Phó Lưu Âm đứng lại, đưa một chân tới, đối phương không hề phòng vệ, bị vấp nên ngã xuống.
"Ai u —— "
Mặc dù bên cạnh có người bạn đúng lúc kéo một cái, nhưng cô ta không tránh được tình cảnh hai đầu gối quỳ xuống đất, "rầm" một tiếng truyền tới tai Phó Lưu Âm, Triệu Hiểu quay đầu lại nhìn, nói: "Ái da, đây là dập đầu với chúng ta đó."
Phó Lưu Âm lên lầu, nghe phía dưới truyền đến vài câu chửi rủa, Triệu Hiểu có chút bận tâm, hỏi: "Sẽ không báo thầy cô đó chứ?"
"Méc với thầy thì làm thế nào đây? Tớ đã xem qua, hành lang không có camera."
Phó Lưu Âm bỏ ba lô trên lưng xuống, Triệu Hiểu căng thẳng nhìn cô. "Âm Âm, bọn họ nói... Cậu chớ để ở trong lòng."
Hai người đi vào lớp học, Phó Lưu Âm ngồi vào chỗ của mình.
"Đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, hiện tại, đã không có mấy người có thể tin tưởng tớ, nếu như ngay cả chính tớ cũng không tin tưởng bản thân mình, chẳng phải là quá bi ai sao?"
Triệu Hiểu thấy trong lòng chua xót, cũng không biết nên nói gì, nếu đã như vậy, chỉ có thể mong những ngày đau khổ trôi qua nhanh hơn.
Vào học, tiết 1: là môn Toán cao cấp, sau khi giảng viên đi vào nhìn thấy Phó Lưu Âm, ông ta ngẩn ra, không nói thêm gì, bắt đầu giảng bài. Chỉ là ánh nhìn này của ông ta, lại bị rất nhiều sinh viên để ý thấy, không ít tầm mắt của người khác đều rơi trên nét mặt Phó Lưu Âm. Cô nắm chặt cây bút trong tay, mắt sáng như đuốc, trong mắt có tia nhìn cứng cỏi, cô không có né tránh, mà là đón nhận những ánh mắt của mấy người đó, đang đồng loạt nhìn sang. Bọn họ lần lượt thu hồi đường nhìn, Phó Lưu Âm mím chặc môi, nhìn thẳng lên trên bảng đen.
Điện thoại di động truyền đến tiếng rung nhè nhẹ, Phó Lưu Âm cúi xuống, lấy điện thoại ra xem, một tin nhắn được gửi tới, cũng là một số xa lạ: "Cô bị cưỡng bức?"
Hô hấp của Phó Lưu Âm khẽ nghẹn lại, ngay sau đó đối phương lại gửi tới một tin nữa: "Mất tích một đêm, bị cưỡng đoạt bao nhiêu lần còn nhớ rõ sao? Nếu như tôi là cô, tôi cũng không dám ra khỏi cửa, mất thể diện!"
Những tin nhắn này, mới nhìn thì đúng là không chấp nhận nổi, nhưng xem xong tin nhắn thứ hai, Phó Lưu Âm đã lấy lại được bình tĩnh.
Đối phương mang ngôn ngữ rõ ràng, đơn giản chính là muốn cô khó chịu khổ sở, muốn biết số điện thoại của Phó Lưu Âm cũng không khó, người không ưa cô ở ngoài trường, trong trường nhiều lắm, khó khăn mới nắm bắt được một cơ hội như thế, ai mà không nghĩ tới chuyện ăn hôi đạp thêm vài cái?
Phó Lưu Âm nhíu mày, cho số điện thoại này vào blacklist, sau đó xóa tin nhắn.
Sau một lúc, lại có một số khác gửi tin nhắn tới, "bình mới rượu cũ", ngôn ngữ lý lộ vẻ chanh chua, Phó Lưu Âm không nói lời nào trực tiếp cho vào blacklist luôn.
Nhiều lần như thế, có thể đối phương ý thức được thực sự nhàm chán, lúc đó điện thoại mới yên tĩnh được.
Sau khi chương trình học buổi sáng chấm dứt, Phó Lưu Âm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng bọn Triệu Hiểu tới căn tin.
Triệu Hiểu đẩy mạnh ghế ra, quay đầu nói: "Âm Âm, tớ muốn ăn ở KFC, chúng ta không ăn cơm trưa trong trường nha."
"Ừ."
Phó Lưu Âm đứng dậy, kỳ thực cô đoán được vì sao Triệu Hiểu không muốn cô tới căn tin, cô mỉm cười với cô ấy, cũng không muốn làm trái ý tốt của Triệu Hiểu.
Ăn xong cơm trưa, khóa buổi chiều tương đối nhẹ nhàng, sau giờ trưa là tiết thể dục. Triệu Hiểu và Phó Lưu Âm đứng ở một chỗ, mỗi tiết thể dục nhất định đều là chạy bộ đầu tiên, thầy dạy thể dục nói bọn họ quá yếu, thích nhất là nhìn bộ dạng liêu xiêu nghiêng ngả của bọn họ lúc chạy xong.
Phó Lưu Âm ngồi ở trên sân cỏ, ánh nắng tươi sáng, Triệu Hiểu tựa vào bả vai cô.
"Chạy xong toàn thân đều là mồ hôi."
"Ai bảo thể chất của cậu quá kém, không chịu nổi khổ sở."
Triệu Hiểu nhìn về phía trước, thấy các nam sinh đang đánh bóng rổ.
"Muốn nói kỹ thuật chơi bóng, chỉ có Hàn Cạnh là tốt nhất."
"Triệu Hiểu, có đúng là cậu thích Hàn Cạnh hay không?"
Triệu Hiểu nghe thế, bật nửa người trên dậy ngay lập tức, không ngừng xua hai tay.
"Âm Âm, lời này cũng không thể nói bậy được."
"Không phải sao?" Phó Lưu Âm nhìn sắc mặt cô đỏ bừng.
"Nếu như không phải là thích, sao thấy ngày nào cậu cũng khen cậu ta tốt?"
"Hả?" Mặt Triệu Hiểu đỏ như là quả táo chín. "Chuyện đó, nào có ngày nào cũng khen chứ?"
"Dù sao tớ cũng nghe thấy được."
Triệu Hiểu hận không thể bò dậy đi ngay lập tức, cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phó Lưu Âm, cuối cùng cũng tìm được một lý do phản bác.
"Vậy còn cậu? Cậu có thích bạn trai cậu không, sao tớ chưa nghe thấy cậu khen anh ta lấy một câu bao giờ nhỉ?"
"Chưa khen bao giờ sao?" Thật ra Phó Lưu Âm cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút. "Có sao?"
"Nào có!" Triệu Hiểu cười tiến sát vào trước mặt cô.
"Cậu không nhắc tới anh ta, bởi vậy, suy đoán của cậu là sai, tớ nói Hàn Cạnh tốt, gần bởi vì cậu ta là hình tượng của trường..."
"Ồ." Phó Lưu Âm chống hai tay bên người. "Anh ấy có thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, dáng người khỏe mạnh khí phách, có quyền có nhan sắc còn có tiền, khi thì dịu dàng khi thì bá đạo..."
Triệu Hiểu há hốc miệng: "Cậu đang nói Hàn Cạnh sao?"
Phó Lưu Âm liếc mắt nhìn cô.
"Tớ khen cậu ta làm cái gì? Tớ là nói bạn trai tớ."
"Tớ đi, cảnh FA không chịu được!"
Cách đó không xa, mấy nam sinh đang tranh đoạt quả bóng rổ, một người trong đó có vóc dáng khá cao, bật người lên muốn ném bóng, không ngờ lại đập bóng rổ ra, quả bóng rơi nảy vài cái trên mặt đất, lúc này mới mất khống chế bay ra khỏi sân tập.
Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu đang nói chuyện, bất ngờ thấy một quả bóng rổ bay tới.
Phó Lưu Âm vô thức đưa tay đi đón, cô ngẩng mặt lên, thấy một nam sinh đang tới gần.
"Triệu Hiểu, cậu xem một chút là ai."
Triệu Hiểu nghe vậy, nhìn ra ngoài thì thấy Hàn Cạnh.
Phó Lưu Âm đưa quả bóng cho Triệu Hiểu, cô ấy xấu hổ không nhận lấy, hất thẳng quả bóng qua.
Đương nhiên là Hàn Cạnh cũng nhìn thấy Phó Lưu Âm, cậu ta không tiến lên nữa, mà là dừng bước. Trước đó, cậu ta có ý, sợ là một vài người biết, Triệu Hiểu quay sang nhìn Phó Lưu Âm, bên tai truyền tới tiếng mấy người nói chuyện.
"Kia không phải Phó Lưu Âm sao?"
"Cái gì? Cô ta đi học?"
Sắc mặt Triệu Hiểu có chút khó coi, thấy vài người vây quanh.
"Quả nhiên là cô ta."
"Nhưng không phải cô ta đã xảy ra chuyện sao?"
Sắc mặt Hàn Cạnh xanh mét, kinh ngạc nhìn Phó Lưu Âm đang ngồi cách đó không xa, cô dường như không xảy ra chuyện gì hết, lẽ nào cô không biết những lời này có ý nghĩa như thế nào sao?
"Hàn Cạnh, nữ sinh cậu thích lúc trước, là cô ta sao?"
Một nam sinh tiến lên, lấy tay vỗ vỗ vai Hàn Cạnh.
"Ánh mắt cũng không tệ, chỉ có điều thật đáng tiếc."
Hàn Cạnh đẩy tay của đối phương ra: "Nói bậy cái gì đó?"
"Nói bậy? Nói bậy bạ gì sao? Cậu thấy chuyện của cô ta, trong trường mình ai mà không biết chứ?" Khóe miệng nam sinh đó cong lên nhìn có chút hả hê, quan hệ với Hàn Cạnh cũng bình thường, hắn nhìn về phía trước, liếc nhìn Phó Lưu Âm.
"Tớ nói đáng tiếc, nếu cô ta không gặp chuyện kia, Hàn Cạnh, nhất định là cậu rất yêu thương?"
Hai tay Hàn Cạnh để xuôi bên người nắm chặt, quả bóng rổ thì ở phía trước, Triệu Hiểu nhíu chặt vùng xung quanh lông mày nhìn về phía những nam sinh kia.
"Các người hơi quá đáng rồi đó?"
Hàn Cạnh không nói lời nào, cậu ta tiến lên hai bước, khom lưng nhặt quả bóng rổ lên.
Từ đầu tới cuối không hề nói chuyện với Phó Lưu Âm, càng không hề liếc nhìn cô lấy một cái, Hàn Cạnh ôm bóng rổ quay lại trên sân bóng.
Triệu Hiểu khẽ nhếch môi: "Này..."
Phó Lưu Âm ngắm nhìn nơi lớp học của mình, Triệu Hiểu tức giận đến mức môi run run: "Hàn Cạnh, cậu ta..."
"Cậu ta làm sao vậy?"
"Tại sao cậu ta lại là người như vậy?" Trong ánh mắt Triệu Hiểu không giấu được sự mất mát.
Phó Lưu Âm hiểu những gì cô ấy nói.
"Chuyện này cũng rất bình thường mà."
"Nào có bình thường chứ?" Triệu Hiểu có chút kích động. "Cậu ta là hội trưởng hội sinh viên, nếu như những chuyện này đều là lời đồn, nếu như cậu ta không để bụng..."
Triệu Hiểu nói đến đây, cuối cùng ngay cả mình cũng không nói được nữa, Phó Lưu Âm cười tiếp lời cô: "Cậu ta là hội trưởng hội sinh viên, nhưng cậu ta có thể thay đổi được chuyện gì?"
Tình yêu trong trường học, liệu có thực sự trong sáng thuần khiết không?
Nếu như Hàn Cạnh vẫn tiếp tục đuổi theo cô, sẽ khiến cho tất cả mọi người đều chê cười, cậu ta có điều kiện tốt như vậy, không cần phải theo đuổi một người không còn trong sạch.
Vốn là một cảm tình không sâu đậm, chẳng lẽ Phó Lưu Âm còn có thể hy vọng cậu ta sẽ yêu mình nhiều hay sao?
Lúc này cậu ta xoay người rời đi, mới là tốt nhất.
Cô co hai chân lại, chống tay lên má, vừa nghĩ như thế, lại liên tưởng tới Mục Kính Sâm.
Như vậy, anh thì sao?
Khi anh tìm thấy cô, liệu trong lòng có suy nghĩ vớ vẩn không?
Anh tin tưởng cô như thế nào?
Mấy ngày qua, anh lo lắng cho tâm tình của cô, luôn luôn hỏi cô có ổn hay không, cô không hề nhìn thấy Mục Kính Sâm có một tia nhìn ghét bỏ với cô. Phó Lưu Âm biết mình không bị xâm hại, chưa hề, lúc đầu cô cho rằng thái độ của Mục Kính Sâm đối với cô như vậy, là chuyện đương nhiên.
Nhưng hôm nay tới trường không quá nửa ngày, cô bắt gặp nhiều loại ánh mắt, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người xa lánh, có người vạch trần nỗi đau của cô ngay trước mặt, còn có người ngấm ngầm hận không thể dẫm chết cô.
Nghĩ như vậy, Mục Kính Sâm thực sự là người tốt bụng nhất.
Hoặc có lẽ, có đúng là đã nói lên chuyện người đàn ông này thực sự quan tâm tới cô hay không?
Nghĩ vậy, khóe miệng Phó Lưu Âm không khỏi cong lên, khóe mắt không giấu được ý cười.
Triệu Hiểu thấy cô như vậy, có chút không hiểu nổi.
"Âm Âm, cậu lại còn có thể cười được."
"Vì sao không thể cười?" Phó Lưu Âm xòe hai tay ra, ngả nguời về phía sau, ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
"Sau này trong trường cũng không còn ai tới làm phiền tớ nữa, quá yên tĩnh."
Triệu Hiểu há hốc miệng: "Não bộ của cậu đã quay trở lại..."
Phó Lưu Âm nhắm mắt lại, không thì nên làm gì bây giờ?
Sự tình có mặt xấu, tất nhiên cũng sẽ có một mặt tốt, không cam lòng mỗi ngày khóc lóc, vậy thì mỗi ngày mỉm cười sẽ hay hơn.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Sau khi Hứa Tình Thâm nhận điện thoại xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Có một số việc, cho dù cô có hỏi Phó Lưu Âm, Phó Lưu Âm cũng sẽ nói với cô rằng hiện tại em rất ổn. Hứa Tình Thâm nhờ người tới trường của Phó Lưu Âm, quả nhiên là sự lo lắng của cô dư thừa, nha đầu kia lại còn đi học, cũng không biết có thể chịu đựng những lời nói đáng sợ của kẻ khác như thế nào.
Đi tới phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm mở cửa đi vào, phát hiện ra không thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đâu, bên trong phòng làm việc chỉ có một mình Lão Bạch.
"Tưởng phu nhân."
"Tưởng Viễn Chu đâu?"
Lão Bạch chỉ vào chỗ cách đó không xa: "Tưởng tiên sinh nghỉ ngơi ở bên trong, nói là rất buồn ngủ."
Hứa Tình Thâm dựa vào bàn làm việc, thấy Lão Bạch đang chỉnh lý văn kiện.
"Bình thường những công việc như vậy, cũng phải do anh làm?"
"Phải, Tưởng tiên sinh không thích người khác chạm vào đồ của mình, chỉ sợ lộn xộn, cho nên những chuyện này đều do tôi chỉnh sửa giúp ngài ấy."
Cách đó không xa là máy fax, biểu hiện nhận được công văn, Lão Bạch đi tới, Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế làm việc của Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng phu nhân, nếu cô thấy chán, cứ tìm Tưởng tiên sinh nói chuyện đi."
Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại, cô không thèm để dê vào miệng cọp, nếu tối hôm qua Tưởng Viễn Chu không mất nhiều sức, giờ này anh còn chạy đi nghỉ ngơi hay sao?
"Loại hoạt động kiểu này, nhất định là Tưởng tiên sinh sẽ không tham gia, cũng không biết trường học này nghĩ như thế nào..."
Ngón tay Hứa Tình Thâm để ở trên thành ghế gõ nhẹ, nghe thấy Lão Bạch nói, cô không khỏi mở to mắt.
"Hoạt động gì cơ?"
"Thỉnh thoảng lại có trường học hoặc công ty nào đó muốn mời Tưởng tiên sinh tới, nói là giảng bài, nhưng chẳng bao giờ Tưởng tiên sinh đáp ứng."
"Bảo anh ấy giảng bài?"
Lão Bạch cười khẽ: "Phải, tôi gọi chung những hoạt động kiểu này là."
"Trường học nào vậy?" Hứa Tình Thâm thuận miệng hỏi.
Lão Bạch nhìn qua phần đề tên, đọc tên trường học lên, ánh mắt Hứa Tình Thâm bỗng sáng ngời, đây không phải là trường của Phó Lưu Âm sao?
"Ai cũng muốn mời Tưởng tiên sinh, nhưng ngoại trừ một số trường hợp quan trọng thì Tưởng tiên sinh cũng không tới." Lão Bạch vo viên tờ giấy kia lại, định gọi điện thoại từ chối khéo.
Hứa Tình Thâm vội đứng dậy.
"Chờ một chút, cho tôi nhìn một chút."
Lão Bạch đưa tờ giấy về phía Hứa Tình Thâm, cô nhận lấy, cẩn thận mở ra, cô nhìn một lượt.
"Đừng từ chối vội, lỡ như Tưởng tiên sinh đồng ý thì sao."
Lão Bạch khẽ cười: "Tưởng tiên sinh ghét nhất những nơi như vậy."
"Đúng vậy, Lão Bạch, anh là người hiểu Tưởng tiên sinh rõ nhất."
Lão Bạch nghe giọng điệu này, cảm thấy rất chua, anh cười díp cả mắt vào.
"Trên đời này, người hiểu Tưởng tiên sinh rõ nhất, là Tưởng phu nhân.
Hứa Tình Thâm giơ giơ tờ giấy trong tay lên.
"Lời này cũng không sai."
Cô xoay người đi tới phòng nghỉ, Lão Bạch ở đằng sau nở nụ cười đắc ý, đương nhiên là anh biết Tưởng Viễn Chu sẽ không đi, ngày nào cũng sắp xếp lịch xong xuôi hết rồi, sợ là Hứa Tình Thâm nói cũng không tác động được tới anh.
Đi vào bên trong phòng nghỉ, Hứa Tình Thâm tiện tay đóng cửa lại, trên giường lớn như vậy, ở giữa chỉ có một bóng người, Hứa Tình Thâm rón rén đi tới, cô ngồi xuống mép giường.
Hai mắt Tưởng Viễn Chu nhắm nghiền, nhưng vẫn nói: "Đang nói gì với Lão Bạch thế?"
"Anh nghe thấy được?"
"Nghe không rõ mới buồn, làm vỡ mộng đẹp của anh."
Hứa Tình Thâm đưa tờ giấy kia tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đưa tay giật lấy, cầm lấy tờ giấy, sau đó ánh mắt đảo một lượt, vung cánh tay, nhét tờ giấy vào trong chăn.
"Anh chưa nhìn kỹ mà."
"Anh vừa nhìn tiêu đề, là có thể đoán được nội dung bên trong, anh không có nhiều thời gian rảnh như vậy, tới đối phó với mấy đứa nhóc xấu."
Hứa Tình Thâm bật cười: "Anh đừng quá coi thường người khác."
Tưởng Viễn Chu ôm eo cô, xê dịch lại gần cô hơn.
"Có thời gian rảnh này, chẳng thà anh ở cùng em cho xong."
"Tới trường học rất tốt mà, cũng không phải bắt anh nghiêm trang giảng bài, không đúng chuyên môn, có đúng hay không? Nhà trường mời anh, còn không phải là vì anh là một doanh nhân thành đạt sao? Anh suy nghĩ một chút xem, anh đứng ở trên bục giảng, phía dưới là một loạt nữ sinh, cả đám dùng ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn anh..."
Tưởng Viễn Chu gối đầu lên chiếc gối, ánh mắt sáng nhưng cũng có chút hàm ý sâu xa, anh nhìn gương mặt cười tươi như hoa của Hứa Tình Thâm chằm chằm, anh có chút hoài nghi, có đúng là anh tìm phải một bà vợ giả hay không?
"Nếu thực sự như vậy, em sẽ không có cảm giác nguy hiểm sao?"
Hứa Tình Thâm đón nhận ánh mắt của anh.
"Không có, em tin tưởng anh."
"Đừng tin anh, con người anh, rất dễ mê hoặc người khác chỉ bằng giọng nói chứa lời ngon tiếng ngọt."
Cô cúi người xuống, đưa tay cổ của Tưởng Viễn Chu.
"Em đã nhìn rồi, trường học kia, là nơi Phó Lưu Âm đang học."
"Phó Lưu Âm." Tưởng Viễn Chu khẽ đọc ra cái tên này.
"Em muốn anh đi, thế nhưng cho dù anh có đi, anh cũng không giúp được cô ấy bất cứ chuyện gì."
"Có thể." Hứa Tình Thâm bình tĩnh nhìn về phía Tưởng Viễn Chu ở trước mặt.
Anh nhìn cô một lượt, đưa tay lấy tờ giấy kia ra xem lại.
"Ngày đó anh còn có việc, không thể tới được."
"Vậy sao?" Hứa Tình Thâm có chút hụt hẫng. "Có quan trọng không?"
"Không quan trọng." Tưởng Viễn Chu nghiêm túc, nhưng vẫn lắc đầu tiếp tục nói: "Có thể đi, cũng có thể không đi."
"Vậy anh nói cũng vô ích." Thần sắc Hứa Tình Thâm nhẹ nhõm, xích lại gần anh hơn một chút.
"Sao lại thấy rõ?" Người đàn ông chống nửa người trên dậy. "Anh đã đồng ý đi với Lão Bạch rồi."
"Vậy em và Lão Bạch ở trong lòng anh, người nào quan trọng hơn?" Hứa Tình Thâm ra một chiêu hiểm.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: "Tình Thâm, em cứ ngẫm lại xem, nên thuyết phục anh như thế nào đi."
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu