To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Shevaanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 17: Người Quen Của Yêu Nhiên(2)
ái gì?
Hoàng giật lấy cái hộp từ tay Yêu Nhiên, mày nhăn chặt:
- Cô không nói đùa chứ?
Yêu Nhiên không trả lời, mà dùng hành động thực tế để chứng minh. Chỉ với một vài thao tác nhỏ, Hoàng đã phải đổ mồ hôi hột. Thật không ngờ cô nàng Mar ngực lép này cũng am hiểu khoa học kỹ thuật đến vậy, song lúc này hắn chẳng có tâm tư tìm hiểu xem vì sao, bởi vì...
Chiếc hộp này, quả thực đúng là một chiếc máy nghe trộm!
- Thấy chưa, bộ thu phát sóng này sẽ đưa mọi thứ xung quanh anh public cho cả thế giới. Ninh Sạn yêu Nhiên vừa bóc chiếc hộp ra vừa nói: -...Còn có cả camera nữa. Không phải một, mà là tới năm cái. Không ngờ anh cũng thích chơi trò này nhỉ?
Hoàng cầm chiếc hộp, gương mặt lộ vẻ trầm trọng. Yêu Nhiên cũng không hỏi gì thêm. Cô cảm thấy nghĩa vụ của mình chỉ đến đây. Dù sao thì, cũng phải nói cho hắn biết.
Yêu Nhiên đứng lên định đi, song đột nhiên lại bị Hoàng nắm chặt tay phải kéo lại. Cú kéo này thật sự rất bất ngờ, Hoàng cũng dùng lực hơi mạnh, Yêu Nhiên vì thế bị kéo thẳng vào ngực hắn.
- Làm gì?
Hoàng cũng hơi giật mình, hắn thật sự không cố ý.
- Cô có quen với đứa bé kia?
Hoàng nhìn xói vào mặt cô, trầm giọng, cứ như cảnh sát đang hỏi cung vậy.
- Nói thật đi.
- Cái này..cái này..
Ninh Sạn Yêu Nhiên không ngờ lại hơi đỏ mặt. Thề có chúa, đây là lần đầu Hoàng thấy cô ta có biểu cảm như thế này.
- Ngươi..còn không buông tay ra?
Hoàng giật mình tập hai. Bỏ cánh tay Yêu Nhiên ra, hắn ngại ngùng gãi đầu.
- Xin lỗi.
-....Đúng, tôi quen nó.
Ninh Sạn yêu Nhiên hít một hơi, nói lí nhí.
- Hả?
- Chuyện cũng rất lâu rồi....
-----------------------
Chuyện cũng rất lâu rồi...
- Hóa ra là vậy?
Thấm thoắt đã nửa tiếng trôi qua. Nửa tiếng ấy, Hoàng đóng vai thính giả, nghe Ninh Sạn Yêu Nhiên nói từ đầu đến cuối.
- Chết tiệt.
Ninh Sạn Yêu Nhiên bực tức giày vò mái tóc của mình. Cô hối hận, tại sao mình lại tự dưng bô bô nói cho tên chết tiệt này biết cơ chứ? Mình vừa mới ăn phải cái gì vậy? Thật là tức chết mất thôi....tức chết mất thôi..
Chẳng lẽ là vì...
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn cổ tay phải, nơi vẫn còn in hằn dấu bàn tay mờ...
Thật ra chuyện Yêu Nhiên cảm thấy khó hiểu cũng chẳng có gì lạ, bởi vì chính Hoàng cũng đang ngạc nhiên không thôi.
Nên biết, do đã quen một thời gian khá lâu nên Hoàng cũng không lạ gì, Ninh Sạn Yêu Nhiên tuy không phải quá khó gần, song gần như là không bao giờ chủ động bắt chuyện cùng người khác, đừng nói là chia sẻ chuyện của bản thân. Ngay cả Lập cũng không phải ngoại lệ.
Chưa kể, cô nàng Mar này còn kỳ thị giới quỷ sai ra mặt. Ngay đến Hoàng là người có công cứu cô ta thoát khỏi cảnh bị giam cầm trong chiếc tẩu, song vẫn chưa bao giờ nhận được từ Yêu Nhiên một lời cảm ơn đúng nghĩa.
Vậy mà hôm nay, cô ta lại trải lòng mình với hắn!
- Không ngờ cô mà cũng từng "fell in love", còn định tổ chức ở trên hòn đảo đó? một hòn đảo cát vàng trải dài đầy nắng và gió, thật là biết chọn nơi quá đi...
Hoàng khoanh tay ngồi trên bàn, cười cười nhìn Ninh Sạn yêu Nhiên:
-..Có thể tiết lộ chút được không, chàng trai xấu số..à nhầm may mắn đó tên là gì vậy?
Phải, hắn không hề nghe lầm, Ninh Sạn Yêu Nhiên đã yêu.
Hơn nữa, người mà cô nàng Mar ngực lép này yêu lại là một quỷ sai! Không những yêu, mà còn suýt cùng người ta tính chuyện làm đám cưới! Tất cả đều là từ chính miệng Ninh Sạn Yêu Nhiên nói ra.
Thế nhưng, khoảnh khắc ấy, nụ cười trên miệng Hoàng chợt tắt. Bởi vì hắn thấy trên gương mặt hơi tái đối diện, một giọt nước mắt tràn mi.
Ninh Sạn yêu Nhiên chao đảo như muốn ngã. Hoàng lại giật mình tập ba, khi lần thứ hai ôm lấy cô nàng Mar ngực lép này. Lần này hoàn toàn là bất đắc dĩ. Không có lựa chọn khác, bởi vì lúc này đối diện Yêu Nhiên chỉ có mỗi một mình hắn mà thôi.
- Hức.
Ninh Sạn Yêu Nhiên tựa cằm vào vai hắn, cố kìm tiếng nấc.
- Được rồi....Hai tay Hoàng đơ ra trên không mất một lúc, mãi sau đó mới nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô gái: -..Mọi chuyện đều đã qua rồi, không phải sao?
- HỨC!
Lời này của Hoàng hoàn toàn..phản tác dụng. Ninh Sạn Yêu Nhiên khóc to hơn, không chỉ thế còn dùng tay đấm thùm thụp liên tục vào lưng hắn. Mỗi cú đều không hề nhẹ chút nào, nếu thay Hoàng là một người thường, có lẽ đã gãy đủ 36 cái xương từ lâu.
Không biết qua bao lâu, Ninh sạn yêu Nhiên có lẽ là do khóc mệt quá mà thiếp đi. Hoàng đặt cô lên giường mình, đắp chăn, bật quạt.
Hoàng nhìn chiếc hộp mà mình vừa vất ở góc phòng, lại nhìn viên "Đá Thần" màu đỏ. Hắn nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, trước khi bỏ lại vào túi.
Hôm nay, quả thực có quá nhiều chuyện xảy ra.
Cho đến lúc khép cửa, hàng lông mày của Hoàng vẫn chưa có lúc nào thôi cau lại. Biểu hiện của Yêu Nhiên ngày hôm nay, hoàn toàn đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy ở cô gái này...một mặt yếu đuối đến vậy.
Rốt cục, tại hòn đảo đó đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông mà Yêu Nhiên từng yêu hiện giờ phải chăng đã....Hoàng thực sự rất tò mò. Hắn muốn đi tìm câu trả lời.
Hoàng quay trở lại phòng Lập thì bắt gặp hắn trở ra.
- Anh Hoàng.
- Thế nào? Hoàng nhìn vào trong thì thấy đứa bé lúc này đã tỉnh lại, đang ngồi ăn như hổ đói trên bàn: - Đã hỏi được gì chưa?
- Thằng bé này tên Gon, đến từ một hòn đảo cách đây tầm hơn bảy hải lý về phía đông nam. Có vẻ như nơi nó ở vừa mới xảy ra chuyện, một chuyện mà như lời nó kể, rất đỗi kinh hoàng. Một nhóm người từ đâu đến và làm xáo trộn tất cả. Nó là một trong số những người may mắn sống sót rời được khỏi đó.
Lập nói luôn một tràng, trước khi nhìn Hoàng kết luận:
- Nó cần sự giúp đỡ.
Hoàng nhíu mày.
- Anh Hoàng, tính sao?
- Được rồi, quanh ta luôn có người cần sự giúp đỡ. Hoàng vỗ vai Lập nói: - Cậu mau qua phòng tôi đi, Ninh sạn yêu Nhiên vừa mới ngất đi. Có vẻ như cô ấy đang phải chịu một cú sốc lớn. Cơ hội ghi điểm bằng vàng đấy, lo cho cẩn thận vào.
Lập phóng đi còn nhanh hơn hỏa tiễn.
Hoàng đi đến ngồi trước mặt đứa bé.
Mười phút trôi qua. Nó lúc này đã ngừng ăn, song vẫn giữ cặp mắt đề phòng với hắn. Hoàng tất nhiên là nhận ra, song đó không phải điều hắn quan tâm bây giờ.
- Sợ ta sao?
Hoàng chỉ vào mặt mình, hỏi.
Thằng bé gật gật đầu.
- Được rồi, vậy thì tốt nhất là đừng có làm ta nổi giận. Hoàng làm mặt dữ: -..Như thế là không khôn ngoan chút nào đâu. Nào, cậu bé, hiểu ta nói chứ? Bây giờ, hãy kể cho ta nghe, chuyện gì đã xảy ra, và tại sao cậu lại lênh đênh trên biển. Đừng nghĩ tới chuyện nói dối.
Có vẻ như đe dọa đã có hiệu quả. Những lời đứa bé nói sau đó đối với những gì Hoàng nghe từ Lập thì không sai khác tí nào. Có chăng, hắn biết thêm hòn đảo đó tên là Mạt Đảo, nơi mà Quỷ sai và người Khentoit sống chung. một nơi rất giàu uranium, và tai họa mới chỉ ập đến được chừng một tháng, kể từ khi lũ người ngoại lai - những vị khách không mời, bước chân lên đảo.
- Đừng nghĩ rằng ta đã tin mọi chuyện. Hoàng làm ra vẻ ngờ vực: - Những năm ngày trời, làm sao một đứa bé có thể sống được ngần ấy thời gian trên biển chứ?
- Cơn bão làm lật bè. Gon đã ăn tất cả những thứ có-thể-ăn. Và chống chọi với cơn khát, sau khi nước mang theo đã hết. Đứa bé quật cường khẳng định: - Người của Mạt Đảo không biết nói dối.
- Được. Vậy ta hỏi cậu, một câu rất quan trọng. Hoàng nhấn mạnh: - Cậu thật sự quen Ninh Sạn yêu Nhiên?
- Tất nhiên rồi.
Đứa bé gật đầu. nói với giọng chém đinh chặt sắt:
- Chị Yêu Nhiên là vợ của anh Thời Vũ. Anh Thời Vũ rất tốt, cả chị Yêu Nhiên nữa. Và cũng rất giỏi. Nếu có chị Yêu Nhiên giúp, chắc chắn sẽ đánh đuổi được bọn người xấu. Anh...anh có thể thuyết phục chị Yêu Nhiên giúp Gon một lần nữa có được không?
- Một lần nữa?
Hoàng nhíu mày, câu này rất có ý nghĩa nha.
- Xin anh đấy!
Đứa bé vừa dứt lời thì liền quỳ mọp xuống.
- Được rồi. Hoàng đỡ thằng bé con dậy: - Bình tĩnh, đứng lên và kể lại cho ta chi tiết mọi chuyện. Chuyện đâu còn có đó. Mạt Đảo phải không? Nơi đó thật sự chỉ cách đây hơn bảy hải lý chứ? Bọn người đó là ai, từ đâu đến? có mục đích gì?
- Cháu có thể dẫn đường! Thằng bé nắm chặt tay Hoàng, sự sợ hãi trong mắt nó đã giảm xuống rõ rệt, thay vào đó là niềm tin mù quáng: - Chú, chú sẽ giúp Gon chứ?
- À...
- Đừng có đùa.
Cánh cửa đập một tiếng rõ mạnh. Hoàng và đứa bé đều đồng thanh quay đầu lại. Người vừa mới nói là Ninh Sạn Yêu Nhiên.
- Ai thèm giúp các người chứ?
Địa Ngục Thời Gian Địa Ngục Thời Gian - Shevaanh