Số lần đọc/download: 565 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:16:36 +0700
Chương 242: Hồi Kết
“C
on không có ý kiến gì, chuyện này mọi người tự quyết là được.”
Thật như chấn động bầu trời, không ai ngờ Mộ Dạ Bạch lại trả lời như vậy.
Điều này nằm ngoài tưởng tượng của ông Mộ và lão phu nhân. Hai người vừa biểu thị nghi ngờ nhìn anh, vừa cảm thấy chuyện này chắc chắn không hề đơn giản như vậy được.
Mộ Dạ Bạch bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy không thoải mái, anh buông đũa xuống, nhìn thẳng vào lão phu nhân rồi quay sang và dừng lại trên mặt ông Mộ Trung Thiên.
“Hai người muốn nhận nó về Mộ gia, con đồng ý. Ngày mai là đại thọ 80 tuổi của bà nội, tất nhiên là cần đoàn tụ đông đủ rồi. Ngày mai có thể đồng thời công nhận thân phận của nó cũng được!”
Ông Mộ và lão phu nhân cùng quay sang nhìn nhau, ánh mắt mừng rỡ.
Anh trở nên dễ nói chuyện như vậy cũng khiến mối lo trong lòng họ như được giải tỏa.
“Được, cháu có thể nghĩ như vậy là tốt quá rồi.” Lão phu nhân thở phào, nhìn sang Thiên Tầm. “Đây là công của cháu phải không?”
Cố Thiên Tầm nhìn Mộ Dạ Bạch. “Là tự anh ấy nghĩ thông suốt ạ.”
“Nghĩ thông được thì tốt.”
“Nhưng cháu có một điều kiện.” Mộ Dạ Bạch lại lên tiếng.
“Ừm, cháu nói đi. Chỉ cần làm được thì bà với bố cháu sẽ đều đồng ý với cháu.”
Mộ Dạ Bạch ngừng lại một lúc, nói với ông Mộ Trung Thiên. “Bác sĩ nói mấy ngày này mẹ con có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Con hy vọng sau khi đại thọ của bà qua đi thì bố đi thăm mẹ.”
Ngừng một lúc, anh bổ sung thêm một câu. “Dù chỉ là vì con.”
Ông Mộ không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý. “Ta biết rồi.”
“Đây cũng là một tin tốt.” Lão phu nhân thốt lên.
.............
Sau khi ăn cơm xong, tiệm đặt may lễ phục đã mang lễ phục của mọi người đến, còn có cả trang phục theo lối cổ thời Đường của lão phu nhân.
Đúng lúc lão phu nhân định vào thử lễ phục thì chuông cửa reo lên.
Người giúp việc chạy ra mở cửa, lão phu nhân cũng đặt trang phục trên tay xuống một bên, gọi Cố Thiên Tầm đi cùng bà ra phòng khách.
Dưới lầu, ông Mộ cùng Mộ Dạ Bạch đang ngồi trong phòng khách đợi lão phu nhân thử đồ xong đi ra.
Lúc này nghe thấy tiếng chuông cửa, ông Mộ đứng dậy trước.
“Có phải lão Trương về rồi không?” Lão Trương là lái xe của lão phu nhân.
“Lão phu nhân có khách ạ.” Người giúp việc vào thông báo, quay người liền thấy lái xe đẩy xe lăn bước vào.
Trên xe lăn là cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú, sau lưng còn có một cô bé, cô bé đó là người chăm bệnh mà Mộ gia chọn cho cậu.
So với lần đầu sau khi về nước Cố Thiên Tầm đi thăm cậu thì cậu có vẻ gầy hơn một chút, tóc cắt đầu đinh ngược lại càng khiến cho cậu trông thanh tú, gọn gàng hơn.
“Thiên Hàn?” Mộ Dạ Bạch đứng dậy.
“Là bà nội bảo lão Trương đi đón nó về.” Ông Mộ nói.
Lão phu nhân hiền từ nói. “Ngày mai là một ngày tốt lành, mọi người cùng đoàn tụ bên nhau.”
Cố Thiên Tầm buông tay khỏi lão phu nhân, chạy lên ôm lấy Thiên Hàn.
“Chị.” Cố Thiên Hàn khẽ gọi một tiếng, miệng mỉm cười.
Cố Thiên Tầm ôm lấy cậu, cảm giác như ôm một tờ giấy vậy, trong lòng cô cảm thấy xót xa. “Em lại gầy rồi.”
“Không sao, đây là chuyện thường thôi chị.” Cố Thiên Hàn khẽ an ủi cô, như thể sợ cô không tin, cậu quay đầu nói với cô bé bên cạnh. “Không tin chị hỏi cô ấy, tình trạng em rất tốt.”
Cố Thiên Tầm lúc này mới chú ý đến cô bé đằng sau.
Cô cũng dè dặt lên tiếng. “Em chào chị.”
Đoạn quay sang lão phu nhân và mọi người khom lưng lễ phép chào. “Chào mọi người.”
“Lâu như vậy, Thiên Hàn đành làm phiền em rồi.” Cố Thiên Tầm đứng bên nói.
“Không phiền ạ, anh ấy là người rất cởi mở, dễ tính ạ.”
Cố Thiên Tầm cười rồi vỗ vào vai Thiên Hàn. “Thiên Hàn, mau gọi đi.”
Ánh mắt Cố Thiên Hàn hướng về phía lão phu nhân, cậu mím môi rồi gọi. “Bà nội.”
Mắt lão phu nhân dãn ra hiền từ, đáp lại.
Tuy rằng đứa cháu này không lớn lên bên bà, ngày trước bà cũng hơi chạnh lòng, nhưng lúc này một tiếng “bà nội” đó bất thần khiến tim bà mềm ra.
Tiếp đến là ông Mộ, một tiếng “bố” đó cậu nói không nên lời.
Thực tế là trong thời gian cậu ở trung tâm cai nghiện này, ông Mộ Trung Thiên cũng có đến thăm vài lần nhưng cảm giác xa lạ và cách biệt giữa hai người vẫn còn.
Tiếng “bố” này đối với cậu mà nói vô cùng thiêng liêng, đặc biệt là với một người chưa gọi bao giờ như cậu.
Vì vậy để nói ra khỏi miệng thì cậu vẫn cần chút thời gian.
“Thiên Hàn?” Cố Thiên Tầm gọi cậu, khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu một cái.
Cậu mỉm cười, ánh mắt nhìn sang ông Mộ lúc này đang ngập tràn chờ đợi mà nói. “Xin lỗi, cháu nghĩ là... có lẽ mình vẫn cần thêm chút thời gian.”
Không hề có những miễn cưỡng đáp lại, mà cậu rất thẳng thắn bày tỏ lòng mình.
Ánh mắt thuần khiết không vướng bụi trần.
Sau khi ông Mộ lặng người ra chốc lát, ông cười giọng khoan hòa. “Không sao, không sao, dù thế nào, con thích là được.”
Chính vì sự có sao nói vậy này của cậu mà lão phu nhân cũng bắt đầu cảm thấy quý mến đứa cháu này. Ánh mắt thuần khiết của nó khiến bà cảm thấy tâm nó nhất định cũng trong sáng như vậy.
Trải qua bao nhiêu khổ sở như vậy mà nó vẫn có thể giữ được nét chân thật như vậy thật đáng quý.
Lão phu nhân nói. “Không vội vàng gì, dần dần sẽ quen thôi. Nào qua đây ngồi trước đi!”
Bà vẫy tay với Thiên Hàn, cô bé chăm sóc cậu bèn đẩy xe cho cậu đến bên sofa, gần sát máy sưởi.
Lão phu nhân nhìn Thiên Hàn từ trên xuống dưới, dặn dò người giúp việc. “Đi lấy chiếc chăn lông lại đây cho nhị thiếu gia. Bên ngoài gió tuyết lớn, cần ủ ấm trước đã.”
“Vâng.” Người giúp việc vội vàng đi lấy.
Bên cạnh, Cố Thiên Tầm chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy rất xúc động.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Dạ Bạch thăm dò, Mộ Dạ Bạch biết cô đang nghĩ gì bèn ôm lấy eo cô. “Ngồi xuống đi.”
.....................
Cố Thiên Tầm phát hiện sau khi Thiên Hàn trở về thì ngược lại gần như chẳng còn chỗ cho cô lên tiếng nữa.
Lão phu nhân và ông Mộ rất quan tâm tình hình hiện tại của cậu, hỏi cô y tá về bệnh tình của cậu, cô bé trả lời căn kẽ từng chút một, Cố Thiên Tầm cũng chăm chú lắng nghe.
Mọi người cùng ngồi nói chuyện với nhau thật có cảm giác giống một gia đình.
Náo nhiệt vui vẻ khiến nhiệt độ còn lạnh lẽo mùa xuân đã trở nên vô cùng ấm áp.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu thử lễ phục đi rồi đi ngủ sớm đi.” Hỏi chuyện xong, lão phu nhân mệnh lệnh.
Quay đầu bà gọi người giúp việc đem lễ phục của Cố Thiên Hàn ra.
Số đo của cậu sớm đã được lấy sẵn để may đo cho chuẩn. Đó là một bộ áo sơ mi trắng, áo ghi lê xám và vest đen.
Cố Thiên Tầm đứng dậy nói. “Để cháu giúp Thiên Hàn.”
Cô đang định nói chuyện với cậu.
Nhưng Mộ Dạ Bạch cũng đứng dậy theo, đặt tay lên vai cô. “Thế còn anh thì sao? Không quản nữa hả?”
“Được rồi, Thiên Hàn để cho tiểu Cảnh giúp đi.” Tiểu Cảnh là cô bé chăm bệnh của Cố Thiên Hàn.
Nghe lão phu nhân chỉ thị xong, cô bé nhìn Cố Thiên Hàn một cái rồi gật đầu. “Vâng.”
“Như vậy là đúng rồi, em đến giúp anh đi.” Cướp được người một cái, Mộ Dạ Bạch rất đắc ý.
Anh ghé sát tai Cố Thiên Tầm nói nhỏ vừa đủ hai người nghe. “Chúng ta cùng nhau thay đồ.”
Cái người này sao toàn đầu óc đen tối vậy chứ!
Cố Thiên Tầm không mắc lừa, định nói thêm gì đó thì lão phu nhân nói. “Dạ Bạch, cháu có tay có chân mà, tự mình thay đi. Cả ngày bám dính lấy Thiên Tầm còn ra bộ dạng gì nữa chứ?”
Vốn đang đắc ý mừng thầm, kết quả bị mắng rồi.
Cố Thiên Hàn là người đầu tiên phì cười, Cố Thiên Tầm cũng cười theo, đến cả người ngoài là Tiểu Cảnh cũng bụm môi nhịn cười.
Vẻ mặt Mộ Dạ Bạch hiện rõ vẻ ngượng ngập.
“Thiên Tầm, lên đây với bà. Bà có điều muốn nói với cháu.”
Kết quả...
Lão phu nhân cướp người thành công, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội phát biểu ý kiến, dắt Thiên Tầm đi lên lầu luôn.
Ông Mộ Trung Thiên lắc đầu cười.
“Được rồi, đàn ông chúng ta phải tự mình lo cho mình thôi, đừng có trông chờ vào phụ nữ nữa. Vô ích thôi.”
Mọi người đều cười rộ lên, ai về phòng nấy.
Cố Thiên Hàn được người giúp việc đưa vào một phòng ngủ khác.
.................
Nói là có chuyện muốn nói với Cố Thiên Tầm nhưng lão phu nhân có vẻ không vội, bà thay bộ đồ ngày mai phải mặc ra trước để Thiên Tầm xem.
“Cháu thấy bộ này thế nào? Màu này có trẻ quá không?” Lão phu nhân lúc này mặc một bộ áo kiểu thời Đường màu đỏ rượu vang bên trên thêu phượng màu xanh.
Cố Thiên Tầm giúp bà đóng lại chiếc cúc đầu tiên, ngắm nhìn rồi nói: “Bộ này rất đẹp ạ, cảm giác rất có sức sống lại thể hiện sự phóng khoáng. Rất hợp bà mặc lúc lên bục phát biểu ạ.”
“Bộ trước thì sao?”
“Bộ trước ạ? Bộ trước có vẻ cổ điển và trang nhã hơn một chút. Đến dạ tiệc bà thay bộ đó là được ạ.”
“Vậy sao? Cũng được, nghe cháu vậy. Cháu học thiết kế, những thứ như màu sắc này cháu chọn là không sai được.” Lão phu nhân vừa nói vừa cởi bỏ trang phục trên người xuống, Cố Thiên Tầm đang định giúp bà cởi khuy áo thì bà nói: “Khuy bà tự cởi được, cháu ra kia mở ngăn tủ quần áo ra, bên phải có một cái ngăn kéo...”
“Vâng.” Cố Thiên Tầm mở ngăn kéo ra.
“Đã thấy cái hộp gấm màu xanh lam bảo chưa?”
“Vâng, cháu thấy rồi ạ, bà nội, bà muốn lấy ra ạ?”
“Ừm, cháu đem ra đây.”
Cố Thiên Tầm lấy ra rồi đưa vào tay lão phu nhân, lão phu nhân mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức kim cương cổ điển.
Dây chuyền, khuyên tai, vòng tay...
Bộ trang sức này được giữ gìn rất cẩn thận, dưới ánh đèn phát sáng chói mắt, dù chỉ nhìn một cái cũng nhận ra được món đồ này chắc chắn là giá trị cao ngất rồi.
“Bộ trang sức này là ta bảo thư ký đi ngân hàng lấy về, đã rất nhiều năm rồi chưa đeo.” Lão phu nhân cảm thán nhìn bộ trang sức, như đang suy tư điều gì đó, ánh mắt bà lấp lánh ánh nhìn xa xăm. “Đây là vật đính ước mà ông nội Dạ Bạch tặng cho ta, cũng là bộ trang sức mà ta thích nhất. Ngày trước ông ấy tặng ta không ít quà nhưng mỗi lần vào những dịp trọng đại cần xuất hiện, ta đều đeo nó, còn để ông ấy tự tay đeo cho ta. Đeo nó lên, bất kể là trường hợp nào ta cũng đều cảm thấy như có chỗ dựa, có thể an tâm.”
Lão phu nhân xúc động nâng bộ trang sức lên. “Giờ mỗi lần nhìn thấy nó đều có cảm giác như ông ấy vẫn còn đây...”
Chỉ nghe như vậy nhưng Cố Thiên Tầm có thể tưởng tượng ra được tình cảm giữa hai ông bà sâu đậm đến thế nào, không kìm được mà xúc động theo.
“Bà muốn đeo lên phải không ạ? Cháu đeo lên giúp bà nhé?”
“Bà không đeo. Từ khi ông ấy đi rồi, bà chưa từng đụng đến nó.” Lão phu nhân đặt bộ trang sức vào lại trong hộp rồi đưa cho Cố Thiên Tầm.
“Giờ bà tặng lại nó cho cháu, ngày mai cháu hãy đeo lên.”
Cố Thiên Tầm lặng người ra, sau đó cô lập tức xua tay. “Bà ơi món đồ này quá quý giá, cháu không thể nhận được.”
“Bà bảo cháu cầm lấy thì cháu cứ cầm lấy.”
“Nhưng nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng quý giá với bà, cháu không dám nhận đâu.”
“Sau này cháu chính là cháu dâu của Mộ gia rồi, sao lại không dám chứ?” Lão phu nhân đặt hộp trang sức vào tay cô, sau đó bà nói đầy nghiêm nghị. “Thiên Tầm, bà vẫn chưa kịp nói rõ ràng chuyện của Hạ Vân Thường với cháu, cũng chưa từng hỏi qua cháu. Nghe Trung Thiên nói bao nhiêu năm năm cháu và Thiên Hàn chịu khổ đều là do nó, giờ nó sắp tỉnh lại rồi, cháu hãy nói thật cho ta biết cháu có từng nghĩ qua sẽ giải quyết thế nào không?”
Cố Thiên Tầm không nói gì, trong đầu cô rối tung hỗn loạn, nghĩ đến mẹ mình và Thiên Hàn, rồi lại nghĩ đến Dạ Bạch...
“Ta biết cháu muốn nghĩ cho Dạ Bạch thì sẽ rất khó xử. Như vậy đi, chuyện này giao cho cảnh sát giải quyết. Đợi Vân Thường tỉnh lại, mọi chuyện như thế nào thì cứ làm theo pháp luật. Ta cũng sẽ không thiên vị ai.”
“Cháu cảm ơn bà.” Cố Thiên Tầm gật đầu, đây đúng là cách tốt nhất.
Người làm chuyện sai trái cuối cùng cũng phải chịu sự phán quyết của luật pháp và đạo đức. Bất kỳ ai cũng như vậy.
.................
Lão phu nhân thử xong đồ, đi ra, Cố Thiên Tầm sang phòng Cố Thiên Hàn, hai người nói chuyện một lúc, cô lại dặn dò cậu.
Dặn cậu ở bên đó phải mặc nhiều quần áo ấm, ăn nhiều thêm.
Thỉnh thoảng những cảm xúc lại không kìm nén được mà bộc lộ ra khiến cô chợt muốn đón cậu về.
Cố Thiên Hàn tất nhiên không đồng ý. “Chị, chị đừng hại em bỏ dở giữa chừng, em cảm thấy bên đó rất tốt, bác sĩ y tá đều rất quan tâm chăm sóc em.”
“Tiểu Cảnh chăm sóc em thế nào?”
“Rất chu đáo, chị cũng thấy rồi đấy, cravat thắt đẹp không?” Cố Thiên Hàn chỉ vào cavat trên cổ mình.
Cố Thiên Tầm cười trêu chọc. “Xem em khen cô bé đó không ngớt lời kìa, không phải là... hử?”
“Giờ chị hạnh phúc rồi liền muốn làm bà mối, thắt dây tơ hồng lung tung phải không?”
“Thắt tung lung gì chứ, em cũng không còn nhỏ nữa. Hơn nữa cô bé đó xinh xắn lễ phép, nhìn đã thấy đáng yêu rồi.”
“Em không muốn kết hôn, em sẽ bám lấy chị cả đời.”
“Mẹ mà nghe thấy có mà đập em một trận không biết chừng.” Cố Thiên Tầm nhăn mặt, đập nhẹ vào vai cậu.
Cố Thiên Hàn chỉ cười, không nói gì.
Dù rằng cậu chưa từng biểu lộ ra trước mặt Thiên Tầm bất cứ tâm trạng nỗi lòng tự ti về bản thân bao giờ nhưng chuyện đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng đôi chân cậu không thể đi lại cử động được, giờ lại còn bị nhiễm độc.
Cậu nghĩ...
Chỉ cần là bất cứ cô gái bình thường nào cũng đều sẽ không ưng mình. Cho dù họ có chấp thuận đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là nhất thời, còn đến chuyện yêu đương, kết hôn thì lại là chuyện khác.
Đang nói thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Người giúp việc thò đầu vào nói. “Cố tiểu thư, cậu cả đang tìm cô ở trên lầu, cô có định lên không ạ?”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Cố Thiên Tầm đáp lời xong cô giúp việc bèn lui ra.
“Chị mau đi đi, đừng để anh rể đợi lâu.”
“Còn gọi “anh rể”?”
“Gọi “anh rể” thấy thích hơn.”
“Thôi được, em thấy thích gọi thế nào thì gọi.” Cố Thiên Tầm đứng dậy. “Vậy chị đi lên đây, cần gì thì cứ gọi chị, biết chưa?”
Trước khi đi, cô vào sờ thử chăn đệm xem có đủ dày không.
Cảm giác khá ấm rồi mới yên tâm đi ra.
..........
Vừa bước vào phòng ngủ, đúng lúc Mộ Dạ Bạch đang mặc áo swo mi đứng trước gương.
Chiếc áo sơ mi đen khoác trên người anh để lộ ra những đường nét cơ thể hoàn hảo, nhìn bóng lưng anh thôi cũng khiến Cố Thiên Tầm tim đập mạnh.
Cô đóng cửa lại, đặt hộp trang sức xuống, khẽ khàng bước lại gần. “Tìm em có việc gì không?”