Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 251: Tặng Anh Một Cặp Mắt Kính
ảm ơn các vị chuyên gia, các vị giáo sư đã đến tham dự buổi trao đổi phương pháp áp dụng hạng mục vô tuyến điện dẫn đường lần này. Công ty chúng tôi rất vinh hạnh đại diện tất cả các công ty hợp tác chủ trì triệu tập hội nghị ngày hôm nay..."
Giọng nói trầm ấm của Cố Hải chậm rãi vang lên trong phòng họp, hội nghị lần này tổng cộng có ba mươi mấy kỹ sư tham dự, tạo nên một sự sắp xếp rất vi diệu. Thành viên tham gia ở bên trái Cố Hải là những người đàn ông mặc thuần một màu áo, bên phải chính là những người phụ nữ cùng một màu trang phục, nam nữ ngồi đối diện nhau, một chút cũng không giống như hội nghị trao đổi, mà lại giống như buổi lễ coi mắt.
Có điều bầu không khí vẫn rất nghiêm túc, ít nhất là từ trên mặt Cố Hải nhìn không ra bất cứ thái độ lỗ mãng gì.
Bạch Lạc Nhân ngồi bên phía tay phải của cậu ta, đối diện với Diêm Nhã Tịnh. Mỗi lần Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt như có như không đến bên người Diêm Nhã Tịnh đều sẽ phát hiện cô nàng đang nhìn chăm chú Cố Hải, tuy rằng ở đây tất cả mọi người đều đang nhìn Cố Hải, nhưng ánh mắt của Diêm Nhã Tịnh rõ ràng không giống nhau.
"Sau đây chúng tôi xin mời người phụ trách hạng mục lần này, đồng chí Bạch Lạc Nhân lên phát biểu!"
Mãi đến lúc tiếng vỗ tay vang lên, Bạch Lạc Nhân mới tỉnh hồn lại, khẽ hé đôi môi mỏng, không nhanh không chậm bày ra ý tưởng ban đầu về đề án và kế hoạch triển khai của quân đội.
Người tham dự đều chăm chú lắng nghe Bạch Lạc Nhân trình bày, Cố Hải cũng không ngoại lệ, ánh mắt của cậu vẫn chuyên chú đặt trên môi Bạch Lạc Nhân, nhìn nó khi mở khi đóng, lộ ra hai hàng răng trắng bên trong. Còn có lúc nói chuyện, cơ mặt cũng không ngừng buộc chặt rồi thả lỏng, khiến ai kia không nhịn được nghĩ tới vận động nào đó...
"Xong rồi, phần trình bày của tôi đã hoàn tất."
Sau tiếng vỗ tay kết thúc, Cố Hải làm một cái tóm tắt lời Bạch Lạc Nhân trình bày.
"Sau khi lắng nghe phần trình bày của đồng chí Bạch Lạc Nhân, tôi khái quát ý tưởng của anh ấy thành năm điểm chính..."
Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn Cố Hải, trên mặt mang theo vẻ khen thưởng, thật ra trong lòng lại thầm nhủ: Con mẹ nó, cậu mà chăm chú nghe hết, tôi không phải họ Bạch nữa!
Hội nghị kết thúc, bộ đội tham dự và nữ công nhân viên công ty đều bắt tay, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cũng làm bộ nắm tay, khách sáo nói với đối phương một câu, "Hợp tác vui vẻ, sau này nếu có vấn đề, có thể liên hệ tôi bất kỳ lúc nào."
Diêm Nhã Tịnh đứng ở cửa chờ Cố Hải.
Cố Hải vẫn nắm tay Bạch Lạc Nhân không buông.
"Tổng giám đốc Cố, bây giờ anh có quay về phòng làm việc không?" Giọng nói dịu dàng, trong suốt của Diêm Nhã Tịnh vang lên.
Cố Hải cũng không quay đầu lại nói: "Tạm thời không trở về, tôi và thủ trưởng Bạch có chút việc chưa bàn xong, cô đi trước đi!"
Bạch Lạc Nhân quay sang Diêm Nhã Tịnh cười lễ độ.
Cửa đóng lại, vị tổng giám đốc nào đó lập tức cởi bỏ vẻ ngoài nghiêm túc, bàn tay to xoa mặt Bạch Lạc Nhân, tựa như đã nhiều ngày chưa gặp mặt, ánh mắt như ghim vào da thịt Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thật không nhịn được đem mắt liếc Cố Hải, Cố Hải càng hăng hái, lập tức chặn lấy đôi môi Bạch Lạc Nhân, không chờ được cùng cậu răng môi quấn quýt.
Lúc rời nhau ra, Cố Hải còn thở hồng hộc nói: "Vừa rồi nhìn cậu nói chuyện, trong lòng ngứa đến không chịu được."
"Cậu thật biết đóng kịch!"
Bạch Lạc Nhân đặc biệt muốn treo Cố Hải ra trưng bày trước đại sảnh công ty để toàn thể nữ công nhân viên đều thưởng thức bộ mặt cậu ta lúc này.
Cố Hải nhân lúc Bạch Lạc Nhân thất thần, lén đưa tay vào trong quần bộ đội của Bạch Lạc Nhân, cách một lớp quần lót, hung hăng xoa bóp cặp mông đàn hồi của Bạch Lạc Nhân, trong miệng phát ra tiếng xuýt xoa đê tiện.
Bạch Lạc Nhân vô cùng nể phục Cố Hải, "Sao cậu ở đâu cũng có thể động dục vậy hả?"
"Tôi động dục là không chọn chỗ đấy, cậu ở đâu tôi động ở đó."
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Lẳng lơ!"
"Lẳng lơ cũng không bằng cậu!" Cố Hải hớn hở cắn lấy vành tai Bạch Lạc Nhân, nhẹ giọng nói, "Tối hôm qua, tên sĩ quan nào vừa bị tôi liếm mấy cái liền kêu to không được? Tên sĩ quan nào không ngừng cầu xin tôi tiến sâu hơn một chút? Tên sĩ quan nào..."
"Được rồi!" Bạch Lạc Nhân xấu hổ và giận dữ ngắt lời, "Cậu có thể nói chuyện nghiêm chỉnh chút hay không?"
"Không thể." Tay của Cố Hải trượt đến bên eo Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lập tức như bị điện giật, mạnh mẽ ngăn hành vi không đứng đắn của Cố Hải lại, sau đó nhanh chóng chỉnh lại quân trang, quay sang Cố Hải nhắc nhở: "Cảnh cáo cậu, đừng có làm mấy chuyện này lúc tôi mặc quân trang, sẽ làm nhục danh tiết của tôi!"
Cố Hải trong lòng thầm trả lời: Sớm muộn có một ngày, tôi sẽ bắt cậu mặc bộ quần áo này cùng tôi làm một phát!
Bạch Lạc Nhân điều hòa lại hơi thở, nghiêm túc nhìn Cố Hải, "Nói với cậu một việc, sau này chỉ có tôi được tới công ty tìm cậu, cậu không được đến doanh trại tìm tôi!"
"Vì sao?" Cố Hải nhướn chân mày.
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân thay đổi, giọng cứng rắn nói: "Không có vì sao, bảo cậu đừng tới thì cậu đừng tới, đưa cơm có thể tìm người thay, nói chung cậu bớt ló mặt ở doanh trại."
Bạch Lạc Nhân không hề nói rõ nguyên nhân việc đưa ra điều kiện khắt khe này, Cố Hải đương nhiên không thể chấp nhận.
"Cậu ít ra cũng phải cho tôi một lý do chứ!"
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt nói: "Chu Lăng Vân xuất viện rồi."
"Ông ta xuất viện sao tôi lại không thể tới?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Cậu sợ ông ta trả thù tôi, hay là sợ tôi vừa xuất hiện sẽ ảnh hưởng quan hệ của hai người hả?"
Bạch Lạc Nhân vì việc này mà đau đầu mấy ngày, Cố Hải lòng dạ hẹp hòi, cậu ta sao có thể nhận sai chứ. Phiền muộn trong lòng không thể giải quyết, lại không thể nói rõ với Cố Hải, chỉ có thể ra lệnh, kết quả không những không nghe theo, còn hung hăng ở đây bóp méo sự thật, trong lòng Bạch Lạc Nhân có thể thoải mái sao?!
"Không cần quan tâm vì sao, nói chung không cho cậu đi thì cậu đừng đi!" Sắc mặt Bạch Lạc Nhân càng trở nên khó coi.
Con người Cố Hải này giỏi nhất là suy diễn, chuyện không có gì còn có thể nghĩ ra đủ thứ, đừng nói tới loại chuyện dễ gây ra hiểu lầm này.
"Bạch Lạc Nhân, cậu hãy thành thật khai báo với tôi, cậu với lão sư đoàn trưởng kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ lúc tôi trừng trị ông ta, cậu liền vô tình hay cố ý tức giận với tôi, tôi thấy cậu bình thường công tác quá mệt mỏi, nên không nỡ nói gì. Kết quả cậu còn không thôi, lại vì một sư đoàn trưởng quen biết với cậu chưa được hai tháng, cậu dám chọc giận tôi sao?"
"Cậu hỏi tôi và ông ta xảy ra chuyện gì?" Bạch Lạc Nhân cũng muốn tức đến hộc máu, "Tôi con mẹ nó còn muốn hỏi cậu! Hôm đó cậu tìm ông ta tính sổ, ngoại trừ gạt ông ta vào máy bay có vấn đề, cậu không làm gì khác chứ?"
Ý nói, cậu sẽ không đòi gì khác trên người ông ta chứ? Nếu thật không có, chỉ dựa vào mấy thứ cậu làm với ông ta, ông ta sẽ nhắm trúng cậu sao?
Cố Hải lần này thật sự đen mặt rồi, nắm cổ áo Bạch Lạc Nhân hỏi: "Cậu có ý gì? Cậu nghĩ là tôi đánh ông ta thêm mấy cái mà không nói cho cậu biết sao? Hay là nghi ngờ tôi âm thầm làm chuyện xấu? Bạch Lạc Nhân, ở trong lòng cậu ông ta trong sáng chính trực, còn tôi đê tiện xấu xa phải không?!"
Bạch Lạc Nhân điên cuồng hít mấy ngụm không khí, xoay người muốn đi khỏi.
Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân lại, ánh mắt đe dọa nhìn cậu, "Nói cho rõ rồi đi!"
"Nói chưa rõ sao." Bạch Lạc Nhân chợt vùng khỏi níu kéo của Cố Hải.
Cố Hải lại chạy lên trước quấy rầy, hai người mới vừa rồi còn dính như keo, chưa tới mười phút liền không nhìn mặt nhau. Lúc quản lý bộ phận gõ cửa, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân còn đang bận cắn xé nhau, lúc quản lý bộ phận mở cửa ra, hai người đã châu đầu vào trước bàn họp, quay về tấm bản vẽ chăm chú thảo luận.
"Tổng giám đốc Cố, phiền anh ký một chữ trước, văn kiện này cần nộp lên gấp."
Nhân lúc Cố Hải xoay người lấy bút, Bạch Lạc Nhân sải bước đi ra ngoài.
Trở lại doanh trại, Bạch Lạc Nhân trực tiếp tắt điện thoại di động, vẻ mặt âm u đến dọa người. Mỗi lần vừa nghĩ tới vẻ mặt rạng rỡ của Chu Lăng Vân khi nói đến Cố Hải đã cảm thấy như ông ta chiếm được lợi từ trên người Cố Hải, càng nghĩ càng tức. Rõ ràng là cử chỉ cậu ta ngả ngớn, lại thích dụ dỗ người, vậy mà còn cả ngày mặt dày trách móc tôi!!
Bạch Lạc Nhân đang ở trong ký túc xá tức giận, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi cậu.
"Thủ trưởng, có người tìm!"
Bạch Lạc Nhân quay ra người vừa gọi bên ngoài nói một câu, "Không gặp!!"
Kết quả, câu "Không gặp" này của cậu cơ bản không có tác dụng, cửa đã bị đẩy ra. Bạch Lạc Nhân vừa muốn hỏi một câu "Sao cậu lại tới đây", kết quả phát hiện người tới không phải Cố Hải.
Mà là một khuôn mặt quen thuộc khác.
Cố Dương tháo kính mát xuống, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười, "Vì sao không gặp tôi?"
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đổi rồi lại đổi, giọng nói vẫn cứng đờ.
"Sao anh lại tới đây?"
"Đi công tác." Cố Dương nói qua loa, "Thuận tiện quan tâm một chút tình hình cuộc sống của cậu."
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Anh sao lại nghĩ tới việc quan tâm tôi vậy?"
"Tôi vẫn luôn rất quan tâm cậu." Dáng vẻ tươi cười của Cố Dương có vẻ rất không thành thật.
Bạch Lạc Nhân đứng lên rót cho Cố Dương một ly trà, đưa tới tay anh ta.
"Uống tạm đi!"
Tay Cố Dương đang cầm ly trà, một mùi thơm ngát chậm rãi len vào hơi thở, xua đi mệt mỏi trên đường. Anh ta là cố ý đến thăm Bạch Lạc Nhân, không liên quan tới việc đi công tác, còn về tại sao không ngại xa xôi chạy tới đây, bản thân anh ta cũng không thể nói rõ.
Bạch Lạc Nhân ngồi đối diện Cố Dương thản nhiên hỏi: "Anh tới chỗ Cố Hải chưa?"
"Chưa."
Bạch Lạc Nhân đốt một điếu thuốc, thẳng thắn hỏi: "Lần trước là anh ăn cơm trong bếp hả?"
"Ý cậu là chỉ một lần đó?"
Bạch Lạc Nhân phun ra một ngụm khói, lạnh giọng hỏi lại: "Tổng cộng có thể mấy lần hả?"
Cố Dương xuyên qua làn khói nhìn gương mặt của Bạch Lạc Nhân, có một loại mê hoặc không thật.
"Tổng cộng hai lần." Cố Dương mở miệng nói.
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân đọng lại, "Hai lần, một lần nữa là lúc nào?"
"Tám năm trước." Cố Dương híp hai mắt, "Tôi ăn bữa cơm đầu tiên cậu tự mình làm!"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân tức giận không cần nói, lúc đầu là Cố Dương tự tay đưa Cố Hải vào quỷ môn quan, Bạch Lạc Nhân ôm tâm trạng cực kỳ bi ai làm một bữa cơm như vậy, lại còn đút cho đại ác nhân này ăn!
"Đặc biệt khó ăn!" Cố Dương lại bồi thêm một câu.
Fuck! Bạch Lạc Nhân tức giận mắng thầm một câu, để anh ăn đã là cho anh được lợi, còn chê không thể ăn?
Cố Dương vô cùng thích thú nhìn biểu tình Bạch Lạc Nhân thay đổi.
"Mấy món đó là dự định dùng để viếng mộ, kết quả không mang đi được, nên bỏ ở nhà." Bạch Lạc Nhân định sỉ nhục Cố Dương.
Cố Dương không giận còn cười, "Cậu định viếng mộ ai?"
"Anh."
Bạch Lạc Nhân hung hăng ấn tàn thuốc vào gạt tàn.
Cố Dương mặt không đổi sắc nghịch mắt kính trong tay, thản nhiên nói: "Thật ra lúc tôi ăn bữa cơm đó, tôi đã hối hận. Cậu có thể không tin, tám năm này, tôi vẫn vì quyết định lúc đó mà lo lắng cho cậu."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lại chăm chú đặt trên mắt kính trên tay Cố Dương, cặp mắt kính này là lúc Cố Hải dạy dỗ người khác đeo để gia tăng hình tượng bản thân. Cố Dương thấy trên bàn có thứ như vậy liền theo thói quen cầm chơi, nhưng Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy cặp mắt kính này cầm trong tay Cố Dương hài hòa không gì sánh được.
"Có thể cho tôi một cơ hội không?"
Tay của Cố Dương đột nhiên duỗi tới trên mặt Bạch Lạc Nhân.
Kết quả, động tác của Bạch Lạc Nhân so với anh ta nhanh hơn, cậu đeo cặp mắt kính lên mặt Cố Dương, sau đó nhếch khóe miệng một cái, nói xa xôi: "Quả nhiên rất hợp với anh."
"Bình thường tôi không quen đeo kính." Cố Dương muốn tháo xuống.
Bạch Lạc Nhân lại nắm lấy tay anh ta, dáng vẻ tươi cười bí hiểm.
"Tôi tặng cho anh."
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn