Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 250: Nảy Sinh Vấn Đề
B
uổi tối, Cố Hải đang vừa ngâm nga vừa làm bữa tối tình yêu cho vợ, đột nhiên nghe thấy cửa phòng mở ra, trong lòng hơi kinh ngạc, đưa đầu nhìn ra ngoài, kết quả thấy bóng lưng phóng khoáng, đẹp trai của Bạch Lạc Nhân.
"Sao cậu lại chạy ra ngoài rồi?"
Cố Hải ngậm tàn thuốc, huơ dao đùa giỡn, dáng vẻ rất bá đạo.
Bạch Lạc Nhân dựa ở cửa, như giận như không nhìn chằm chằm Cố Hải.
"Lão Chu là bị cậu làm cho nhập viện hả?"
Cố Hải liếc Bạch Lạc Nhân một cái, nhếch một bên khóe miệng, "Sao? Tự mình tới cửa trả lễ cho tôi à?"
Chân mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân hung hăng nhíu lại, "Thì ra thật sự là cậu!!"
Cố Hải nghe thấy giọng điệu này của Bạch Lạc Nhân, nụ cười trên mặt nhạt đi, nhanh chóng tắt lửa, múc đồ ăn vào đĩa, tiếng dầu chiên xèo xèo còn quanh quẩn ở bên tai.
"Cậu có hơi quá rồi đó?" Bạch Lạc Nhân tiến đến trước mặt Cố Hải.
Cố Hải vẫn quay lưng lại với Bạch Lạc Nhân để rửa tay, đột nhiên xoay người một cái, tất cả nước trong tay đều vẩy lên mặt Bạch Lạc Nhân.
"So với trước đây đã là nhẹ tay rồi." Cố Hải vẫn giữ bộ dạng ngay thẳng.
Bạch Lạc Nhân oán hận gạt tay cậu ta.
Cố Hải thấy vậy, lập tức hỏi lại, "Cậu còn đau lòng cho ông ta?"
Bạch Lạc Nhân nổi đóa, "Đó không phải là đau lòng, là cảm thấy không nỡ được chưa? Dù ông ấy đối xử với tôi hơi nghiêm khắc, nhưng đó là cách huấn luyện của ông ấy, không liên quan đến tình cảm cá nhân. Ông ấy càng yêu cầu nghiêm khắc đối với tôi, càng chứng minh ông ấy coi trọng tôi, nói trắng ra là ông ta vì tốt cho tôi mới làm như vậy."
"Ông ta vì muốn tốt cho cậu?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Ông ta chính là biến cậu thành một công cụ! Công cụ đó hiểu không? Coi cậu như máy bay chiến đấu vậy. Dùng mọi cách để nâng cao tính năng của cậu, để có thể phục vụ tốt cho ông ta! Đối với tình cảm cá nhân cơ bản không quan hệ!"
Giọng của Bạch Lạc Nhân chậm lại, "Nhưng gián tiếp cũng có lợi cho tôi không phải sao?"
"Bóp thằng nhỏ của cậu là có lợi cho cậu?" Cố Hải cười mỉa mai, "Vậy thì tốt rồi, tôi cũng cho nổ thằng nhỏ của ông ta, nói không chừng vừa ra viện liền từ sư đoàn trưởng chuyển thành quân đoàn trưởng rồi!"
Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra kinh ngạc, "Cái gì? Cậu!!!"
"Xem cậu sốt ruột kìa!" Cố Hải lại bắt đầu ăn giấm, "Ông ta cho cậu quyền lợi gì? Khiến cậu quan tâm như vậy!"
Bạch Lạc Nhân tức đến nện vào bụng dưới Cố Hải, "Đồ khốn! Cậu cũng quá độc ác mà! Câu Lăng Vân không phải đồ bỏ đi! Nếu cậu thật sự làm ông ta tàn phế, ông ta tuyệt đối sẽ không để cậu sống yên đâu."
Cố Hải vỗ vỗ đỉnh đầu Bạch Lạc Nhân, "Vậy cứ để cho sư đoàn trưởng của các cậu phóng ngựa tới đi!"
Bạch Lạc Nhân vẫn đứng yên tại chỗ, Cố Hải đã bưng cơm nước ra phòng ăn.
Bạch Lạc Nhân đi theo vào, vừa muốn ngồi xuống cùng nhau ăn, chợt nghe người đối diện lên giọng nói: "Ở đây không chào đón kẻ bạc tình*, mời tới chỗ khác ăn cơm!"
(*Gốc: Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, thường dùng để chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa, bạc tình)
Bạch Lạc Nhân bị chọc tức đến khó coi, con mẹ nó, cậu không cho tôi ăn, tôi cứ ăn! Vất vả lắm mới chờ được lão Chu đi khỏi, có thể len lén chạy ra ngoài hít thở không khí, cậu còn không cho tôi ăn.
"Ha ha ha! Tự giác một chút đi! Lúc nói chuyện thì cùi chỏ hướng ra ngoài, lúc ăn cơm cậu lại quay mặt về!* Bỏ đũa xuống, ai cho cậu gắp?"
(*Đoạn này ý nói: lúc nói chuyện thì bênh người ngoài, lúc kiếm ăn thì quay về bên Cố Hải, kiểu như trách cứ Bạch Lạc Nhân ăn cháo đá bát ý.)
Bạch Lạc Nhân thừa lúc Cố Hải còn lảm nhảm đem đồ ăn ngon đều ăn hết.
Cố Hải vào bếp rửa chén, Bạch Lạc Nhân ngồi ở phòng khách nhàm chán, lại bắt đầu loay hoay nghịch con lừa kia. Cố Hải nghe thấy con của cậu kêu lên, đưa đầu liếc ra ngoài một cái, vừa vặn thấy Bạch Lạc Nhân toét miệng cười, vẻ mặt trẻ con đặc biệt đánh động lòng người, tim Cố Hải một lúc liền mềm thành cục bông.
Kết quả, chờ lúc Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu nhìn sang bên này, Cố Hải lập tức thu lại ánh mắt dịu dàng kia, mặt lạnh ra lệnh: "Bỏ con tôi ra!"
Bạch Lạc Nhân không những không bỏ, còn để đầu lừa vào giữa hai chân mình, để mặc nó tùy ý lắc lư, ánh mắt mất hồn trực tiếp đánh vào trái tim yếu ớt của Cố Hải.
Tiên sư nhà cậu! Cố Hải mắng thầm một câu, dám lấy chiêu này đấu với tôi!
Dọn xong đồ làm bếp, Cố Hải quay lại phòng khách, Bạch Lạc Nhân nằm vùi trên ghế salon đến thoải mái.
"Về ký túc xá của cậu mà ngủ! Cái nhà này không chứa kẻ bạc tình."
Vừa dứt lời, Bạch Lạc Nhân liền đứng lên, Cố Hải căng thẳng trong lòng, [bad word], không phải thật sự muốn đi chứ? Đang lo lắng, bước chân Bạch Lạc Nhân lại chuyển, trực tiếp đi vào nhà tắm, trong chốc lát, tiếng nước xả rào rào truyền đến, trong nháy mắt có một ngọn cỏ đuôi chó rơi vào làm ổ trong lòng Cố Hải, cọ đến trong lòng cậu phát ngứa!
Vì vậy, chưa tới năm phút, Cố Hải liền lẻn vào phòng tắm.
Hai người cùng chui vào trong một bồn tắm, Bạch Lạc Nhân xoa xoa sau lưng Cố Hải, Cố Hải giúp Bạch Lạc Nhân xoa xoa Tiểu Nhân Tử.
Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng hỏi, "Cậu rốt cuộc làm lão Chu bị thương thế nào?"
Nói tới việc này, Cố Hải cảm thấy tự hào, lập tức đem chuyện đã xảy ra kể từ đầu đến cuối cho Bạch Lạc Nhân, bao gồm cả giai đoạn chuẩn bị trước đó, những trường hợp gặp phải trong quá trình áp dụng, cùng với những dự phòng khẩn cấp nếu có tình hình đột biến, tóm lại đó là một kế hoạch rất kín kẽ.
Bạch Lạc Nhân bộ dạng không thể tin nhìn Cố Hải, "Không ngờ, cậu lại rất có bản lãnh!"
"Dĩ nhiên." Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Tôi giữ hết mọi hành động ngu ngốc và thẳng thắn cho một mình cậu rồi, đến mức không ai khác được hưởng nữa."
Tâm tình Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt thả lỏng không ít.
"Đừng nhúc nhích!" Cố Hải đột nhiên lấy tay xoay đầu Bạch Lạc Nhân lại, mắt tiến sát mặt Bạch Lạc Nhân, "Trên mặt cậu hình như có một cái mụn."
"Biến đi!" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái.
Cố Hải lập tức kéo lại, hơi thở nóng hầm hập thổi tới bên tai Bạch Lạc Nhân.
"Sao cậu biết tôi muốn hôn cậu?"
Bạch Lạc Nhân cắn lên má Cố Hải trước một cái.
Cố Hải cười đến vô cùng dịu dàng, "Cậu hư quá đi!"
Tắm xong, hai người ở trong chăn thân mật, Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng hỏi: "Đại Hải, từ lúc tôi bỏ đi, cậu còn tới căn phòng của bọn mình ở khu Quốc Mậu không?"
Bàn tay hoạt động trên lưng Bạch Lạc Nhân của Cố Hải đột nhiên khựng lại, dịu dàng trả lời: "Có tới một lần, sao vậy?"
"Vậy lúc cậu tới, bàn cơm kia còn không?"
"Bàn cơm nào?" Cố Hải vẻ mặt hồ đồ.
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đổi rồi lại đổi, trong lòng cảm thấy cũng đúng, trước khi Cố Hải tới, nhất định có người khác từng vào cái ổ của bọn họ, chắc là bàn cơm mình làm đã sớm bị ruồi bu rồi.
"Sao vậy?" Cố Hải dùng trán đụng vào trán Bạch Lạc Nhân hỏi.
"Không sao cả." Tay Bạch Lạc Nhân dùng sức bắt lấy ót Cố Hải, "Hôm khác làm một bữa cơm cho cậu ăn!"
"Cậu?" Cố Hải cười đến cằm đều muốn rớt xuống, "Có thể ăn sao?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Không ăn được cũng phải ăn."
"Bá đạo vậy?" Cố Hải thân mật liếm chóp mũi Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân như có như không ưm một tiếng, sau đó xoay người đè Cố Hải bên dưới.
...
Cuối tuần, Bạch Lạc Nhân xách theo mấy hộp lớn thuốc bổ, ôm tâm tình nặng nề không gì sánh được đi tới bệnh viện.
Đến trước phòng bệnh của Chu Lăng Vân, Bạch Lạc Nhân đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý bị oanh tạc. Cậu thậm chí đã đem bộ mặt giận dữ của Châu Lăng Vân khắc ở trong lòng đến vi diệu, hầu như không cần đi vào cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng của ông ta với mình.
Kết quả, mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Bạch Lạc Nhân.
Tinh thần Chu Lăng Vân rất tốt, ít ra từ biểu hiện bên ngoài nhìn không ra bất cứ cảm giác đè nén gì, trái lại có vẻ thoải mái, phấn chấn, dù mặc đồ bệnh nhân cũng không che hết được uy phong đại tướng trên người của ông ta.
Chạm phải bộ mặt như vậy, trong lòng Bạch Lạc Nhân ngược lại có chút không yên lòng.
"Sao không vào?" Chu Lăng Vân thản nhiên mở miệng.
Bạch Lạc Nhân lúng túng cười cười, "Sợ ngài không cho vào."
Chu Lăng Vân cười đến khí phách lộ ra ngoài, giống như người bị Cố Hải chà đạp, làm nhục cơ bản không phải ông ta.
"Sao lại không cho cậu vào? Tôi nằm ở đây đợi cậu đã mấy ngày, người khác đều đã đến thăm tôi, chỉ có cậu mãi không thấy mặt. Bình thường tôi đối xử với cậu đâu có tệ hả? Cãi lộn với tôi tới vui vẻ như vậy, sao tôi vừa bệnh, cậu liền ngay cả rắm cũng không thả một cái?"
Bạch Lạc Nhân càng nghe, trong lòng càng mơ hồ, đây là lời Chu Lăng Vân vừa nói sao?
Chu Lăng Vân nhận ra lo lắng trong lòng Bạch Lạc Nhân, lúc này an ủi, "Không cần để bụng, cậu và em cậu cái nào ra cái đó, trong lòng tôi hiểu rõ. Dù cậu ta là vì cậu mới cố ý làm vậy với tôi, tôi cũng biết không phải cậu sai khiến."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân càng không rõ mùi vị, đứng trước mặt Chu Lăng Vân, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
"Tỏ ra một chút khí phách quân nhân xem, tinh thần của cậu đi đâu rồi? Tới đây là để tôi nhìn cái ót của cậu à?" Chu Lăng Vân đột nhiên giận dữ quát một tiếng.
Bạch Lạc Nhân lập tức dựng thẳng sống lưng.
Chu Lăng Vân lại lộ ra dáng vẻ tươi cười không rõ nguyên nhân, "Tôi hỏi cậu một việc."
"Ngài cứ nói." Bạch Lạc Nhân nghiêm túc nhìn Châu Lăng Vân.
Ánh mắt Chu Lăng Vân đột nhiên lại trở nên âm tà, nhìn đến trong lòng Bạch Lạc Nhân lạnh run.
"Cậu và Cố Hải thường xuyên lén gặp nhau hả?"
Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Châu Lăng Vân, chẳng biết ông ta đến cùng là muốn nói gì.
"Nếu thường gặp nhau, phiền cậu giúp tôi chuyển lời, tôi cảm thấy rất hứng thú với cậu ta, hôm nào hẹn cậu ta ra uống vài ly."
Áp lực trong lòng khiến Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa đỡ không nổi.
"Thủ trưởng, nếu ngài có tức giận gì cứ tìm đến tôi! Việc này đều do tôi mà ra! Tôi tình nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm."
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự là thích cậu ta." Ánh mắt Chu Lăng Vân nhấp nháy.
Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Chu Lăng Vân thản nhiên chơi đùa cái bật lửa trong tay, như cười như không nhìn Bạch Lạc Nhân, "Không gạt gì cậu, dáng vẻ thiếu đạo đức của cậu ta rất giống tôi lúc còn trẻ!"
Máu trên người Bạch Lạc Nhân nháy mắt đọng lại, trong lúc mơ hồ cậu cảm thấy, Chu Lăng Vân không phải nói đùa.