Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 250: Em Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Phải Không?
dit: banhocminh99
Beta: AnnaRyeo
Tô Thi Thi nổi giận!
Ban ngày ban mặt động dục, hơn nữa còn ở trong con hẻm nhỏ không người rõ như ban ngày, không thể chịu được nữa!
Mãi đến khi trở lại trang viên Đoàn gia, mặt Bùi Dịch bất luận dỗ dành cô như thế nào cũng làm như không thèm quan tâm đến anh.
“Vừa rồi làm đau em rồi hả? Anh lấy thuốc bôi cho em.” Bùi Dịch mở cửa xe định ôm cô mà bước xuống.
Tô Thi Thi nhìn cũng chưa từng nhìn anh lấy một cái, im lặng đẩy tay anh ra, tự mình bước xuống xe cất bước đi vào trong.
Bùi Dịch có chút bất đắc dĩ, nhưng người đàn ông đã được thỏa mãn lúc này tâm tình đặc biệt tốt, cho cô cố tình gây sự nên đành đuổi theo nhỏ giọng nói bên tai cô dỗ dành:
“Em nói xem mở công ty cần tìm người đầu tư đúng không? Anh đầu tư một phần, xem như chuộc lỗi với em?”
“Hừ!” Tô Thi Thi hừ lạnh một tiếng, cô mới không cần!
Làm như cô không tìm được nhà đầu tư vậy!
Hiện tại cô chưa tìm được người, nếu quả thật tìm không thấy, cô vẫn còn có sư huynh cô nha!
“Tô Thi Thi, em đang nghĩ đến người nào?” Bùi Dịch nhìn thấy áng sáng trong mắt Tô Thi Thi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Hừ!” Tô Thi Thi chột dạ dời mắt, nâng bước đi vào trong phòng.
Mắt người đàn ông này là X quang sao? Sao có thể nhìn rõ như vậy!
Cô vừa đi vào trong nhà liền gọi Tiểu Ưu để chuẩn bị ăn cho cô.
Mới vừa rồi bị Bùi cầm dày vò hơn một giờ, đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi!
“Tô tiểu thư.” Tiểu Ưu nghe thấy tiếng Tô Thi Thi, lập tức chạy ra. Cô sắc mặt lo lắng, nháy mắt với Tô Thi Thi nhìn về một hướng.
Tô Thi Thi ngẩn ra, theo ánh mắt của cô nhìn vào phòng khách, đột nhiên thất thần ngay tại chỗ.
Lão già kia sao lại đến đây?
Tô Thi Thi rất nhanh điều chỉnh lại biểu tình, đi về phía phòng khách.
Đoàn Kế Hùng nhìn thấy Tô Thi Thi, sắc mặt vốn đã không tốt lại càng thêm khó coi, đưa mắt nhìn Nhậm Tiếu Vi đang ngồi bên cạnh.
Nhậm Tiếu Vi hơi hơi gật gật đầu, ánh mắt rơi vào người Tô Thi Thi, nhàn nhạt nói: “Nghe nói Tô tiểu thư từ chức, phải không?”
Tô Thi Thi trong lòng run sợ, tin tức nhanh nhạy không chỉ có Bùi Dịch. Mẹ anh và ông nội của cô cũng cực kỳ “quan tâm” cô.
Tô Thi Thi mặt không cảm xúc đi đến trước mặt ghế sofa, tự nhiên ngồi xuống, gật đầu nói: “Hôm nay mới vừa từ chức.”
“Vậy Tô tiểu thư sau này tính làm cái gì?” Nhậm Tiếu Vi hỏi.
“Con muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.” Tô Thi Thi không có kiêng dè.Gây dựng sự nghiệp cũng không phải chuyện gì dọa người, sau này cô sẽ làm cho tất cả mọi người biết cô việc làm!
“Gây dựng sự nghiệp cực kỳ vất vả, Tô tiểu thư chọn được địa chỉ công ty tốt rồi sao? Trang viên Đoàn gia cách nội thành khá xa, chạy tới chạy lui như vậy dường như cực kỳ vất vả.” Nhậm Tiếu Vi thanh âm ôn nhu, chỉ là nghe ra có chút lạnh lùng.
Tô Thi Thi miễn cưỡng nở một nụ cười: “Người có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”
Đoàn Kế Hùng thấy Nhậm Tiếu Vi nói chuyện quanh co lòng vòng, đã sớm không kiên nhẫn, trực tiếp nói với Tô Thi Thi: “Đoàn gia không chứa được cô, lập tức chuyển đi cho tôi!”
“Thi Thi sẽ không rời khỏi nơi này.”
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng của Bùi Dịch. Anh vừa rồi đuổi theo Tô Thi Thi đi vào, đã ở bên ngoài nghe được một chút nội dung, giờ phút này tuyệt đối không cho phép lão già này khi dễ người phụ nữ của anh.
“Chuyện này không đến lượt cậu quyết định, ta mới là chủ nhân Đoàn gia!” Đoàn Kế Hùng nói xong lại nhìn thoáng qua Nhậm Tiếu Vi, ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Dịch, “ Cậu làm việc trước tiên hãy lo cho mẹ của cậu, đừng có tùy hứng như vậy.”
Bùi Dịch ánh mắt rùng mình, vừa muốn nói chuyện, Tô Thi Thi đột nhiên đứng lên.
Tô Thi Thi nhìn thẳng Đoàn Kế Hùng, thanh âm thật bình tĩnh.
“Ông là chủ nhân Đoàn gia, điểm này người nào cũng không thể phủ nhận, nhưng hình như ông đã quên, cái biệt thự nhỏ mà tôi đang ở này, là mẹ tôi để lại cho tôi!”
“Tiện nha đầu mày nói bậy cái gì! Mẹ mày năm đó đã ký tên bỏ quyền thừa kế tài sản, toàn bộ Đoàn gia đều không có liên quan gì đến mày nữa!” Đoàn Kế Hùng đập tay lên sô pha, nổi giận đùng đùng nói.
Tô Thi Thi mặt không đổi sắc, lạnh giọng nói: “Bắt buộc người khác kí hợp đồng về mặt pháp luật là không được công nhận. Năm đó chính ông đã làm cái gì trong lòng ông biết rõ ràng, tôi hiện tại muốn giữ tài sản của mẹ tôi, ông không có quyền can thiệp!”
“Mày... Mày cứng miệng đúng không? Đoàn gia tuyệt đối không cho phép cái loại hung thủ giết em trai chính mình ở nơi này! Nếu mày còn mặt mũi, lập tức cút khỏi nơi này cho tao!”
“Bằng không đến lúc đó người xấu hổ không chỉ có mình mày, dù sao mày cũng phải nghĩ đến tình cảnh của Bùi Dịch đi!” Đoàn Kế Hùng trực tiếp đã đem da mặt xé rách rồi.
Trước khi Đoàn Tĩnh Đồng trở về, ông ta nhất định phải khiến cho đồ sao chổi này rời khỏi Đoàn gia.
“ Ông...” Tô Thi Thi tự nhủ chính mình không nên nổi giận, nhưng nghe ông ta nói như vậy, khí giận dưới đáy lòng vẫn không nhịn được tuôn ra.
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Đứa con trong bụng Lưu Dĩnh Tuệ sớm cũng đã chết quá nhiều ngày rồi. Chân tướng sự thật tới cùng như thế nào, cô tin trong lòng Đoàn Kế Hùng bọn họ rất rõ ràng, hiện tại chẳng qua là muốn tìm cái cớ để đuổi cô ra ngoài.“ Một phần tài sản Đoàn gia đều là của mẹ tôi, ông thật sự nghĩ ông bức tử bà, chuyện này liền kết thúc sao? Thứ thuộc về bà tôi đều đã...”
Tô Thi Thi nói đến một nửa, bỗng nhiên im miệng.
Cô đây là xảy ra chuyện gì? Không phải là bị nói vài câu ngoan độc, lại không khống chế nổi? Cô trở mặt theo bọn họ như vậy, Bùi Dịch bị kẹp ở giữa lại thêm nhiều khó xử?
Nhớ tới người đàn ông luôn che chở cho cô, Tô Thi Thi trong lòng rầu rĩ.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, tức giận trong mắt đã lắng xuống.
Cô quật cường nhìn thẳng vào mắt Đoàn Kế Hùng, nói: “ Muốn tôi rời đi phải không? Được, tôi sẽ đi!”
Thân thể Bùi Dịch đứng phía sau cô mạnh cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục bình thường, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Tô Thi Thi lộ ra hơn một tia đau lòng.
Tô Thi Thi nói xong, xoay người đối với Nhậm Tiếu Vi cúi sâu đầu, nói: “Cảm ơn người mấy ngày này đã chiếu cố, lễ nghi người dạy con sẽ tiếp tục học tập. Con sẽ đạt tới yêu cầu của người, để đủ tư cách làm con dâu Bùi gia!”
Cô nói xong liền xoay người đi lên cầu thang lên lầu, từ đầu đến cuối không dám nhìn Bùi Dịch.
Cô sợ nhìn thấy anh, lại không còn muốn đi.
Lúc mới bị bắt về, trăm phương nghìn kế nghĩ muốn rời đi, hiện tại thật sự đã có thể đi rồi, nhưng tâm tình lại trầm trọng như vậy.
“Bùi Dịch, cậu chớ trách chúng tôi, chúng tôi làm như vậy là vì tốt cho cậu thôi.” Đoàn Kế Hùng đứng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Bùi Dịch, sau đó ra phía ngoài.
Thời điểm ông ta đến trước mặt Bùi Dịch, anh hơi hơi bước sang bên cạnh một bước, gật gật đầu với ông ta, trên mặt biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
Biểu hiện của anh trái lại làm cho Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi hơi hơi kinh ngạc, nhưng anh không phản đối, với bọn họ mà nói tất nhiên là chuyện tốt.
Cùng đi đến với Đoàn Kế Hùng, Nhậm Tiếu Vi đứng lên đi đến bên cạnh Bùi Dịch nói:“ Em trai con lập tức muốn trở về, chuyện này phải dựa vào con rồi.”
“Con biết.” Bùi Dịch khẽ gật đầu, “Con đưa mẹ ra ngoài.”
Nhậm Tiếu Vi nhìn thoáng qua phía cầu thang, có chút bất đắc dĩ nói: “Con đi xem Tô tiểu thư đi.”
Bà nói xong liền đi ra cửa, Bùi Dịch vẫn đi cùng bà, mãi đến bà rời khỏi biệt thự.
Khi anh trở lại phòng ngủ tầng hai, Tô Thi Thi đang tự mình gấp quần áo vào trong vali.
Tô Thi Thi nhìn thấy anh đi đến, lập tức bỏ quần áo xuống đứng lên, giống như làm sai chuyện, cúi đầu không dám nói lời nào.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, mím môi, thong thả bước đi tới tử quần áo, im lặng lấy trong ngăn tủ ra bên ngoài quần áo của mình.
Tây trang, áo sơmi, áo gió...
Bùi tiên sinh có hai ngăn tủ quần áo, quần áo không phải có nhiều.
Quần áo của anh đặt bên cạnh quần áo của Tô Thi Thi, Tô Thi Thi chỉ chọn vài cái mặc thường xuyên, những thứ khác không hề định mang đi.
Mà lúc này là tình huống gì?
Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch đem quần áo của chính mình ném cùng quần áo của cô trong vali, mi mắt chậm rãi trừng lớn: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Dịch liếc cô một cái: “Tô tiểu thư nghĩ phải làm cái gì?”
Tô Thi Thi nuốt nước miếng, có chút xấu hổ nói: “ Em bị đuổi ra khỏi nhà không phải sao?”
“À....”
Bùi Dịch nhàn nhạt lên tiếng, ngón tay thon dài cầm lấy quần vải màu đen, xoạch một phen ném vào trong vali.
“Anh tới cùng muốn làm gì?” Tô Thi Thi có chút không nhịn được, che ở ngăn tủ trước mặt trừng mắt nhìn anh.
Khóe miệng Bùi Dịch nhếch lên, nhìn chằm chằm mắt Tô Thi Thi, không sợ hại chết người nói: “Tô tiểu thư nhìn không ra sao, anh chuẩn bị cùng em bỏ trốn?”
Mọi người sớm an
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh