Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 249: Lão Chu Bị Tập Kích Bất Ngờ
K
hoảng thời gian này Chu Lăng Vân mở hội nghị, chuyện huấn luyện tạm thời giao cho người khác quản lý, trong buổi họp chủ yếu nhấn mạnh vấn đề nâng cao tính năng của vũ khí mới, thế là sau khi Chu Lăng Vân trở về, liền đem nghiệp vụ cốt lõi chuyển hết lên nhóm nghiên cứu khoa học. Thân thể Bạch Lạc Nhân không khỏe lắm, Chu Lăng Vân liền thay thế cậu ta kiểm tra xem xét tình hình tiến triển với công ty hợp tác hạng mục này.
Hôm nay, Chu Lăng Vân đi tới công ty khoa học công nghệ Hải Nhân.
Cố Hải rất nhiệt tình ra ngoài đón khách, khách khí xã giao chào hỏi vài câu, "Sư đoàn trưởng Chu, ngài đến sao lại không báo trước một tiếng? Để tôi phái xe đến đón ngài."
Chu Lăng Vân sảng khoái cười to," Tôi nào dám để cho đại công tử của Cố thiếu tướng lái xe cho tôi chứ!"
Hai người cười cười nói nói rồi cùng nhau đi vào công ty, giống như hai người bạn tốt đã quen biết nhiều năm vậy. Rất sâu trong mắt của Cố Hải ẩn giấu một luồng khí lạnh thấu xương, thật giống một người doanh nhân khôn khéo giỏi đưa đẩy, lời nói và cử chỉ đối với Châu Lăng Vân vô cùng kính trọng.
Hai người ngồi trong phòng tiếp khách quý uống trà trò chuyện, Châu Lăng Vân rất hay liếc mắt qua quan sát Cố Hải, ánh mắt lấp lánh, giống như phát hiện ra bảo bối gì đó vậy. Cố Hải đang nói về dự án hạng mục kia, Chu Lăng Vân lại đột nhiên nắm lấy tay cậu ta, hung hăng nắm một cái, cảm giác được lực độ bàn tay của Cố Hải, sau đó lại phá lên cười to một trận.
"Cậu là một khối vật liệu tốt hiếm thấy thế này, không nhập ngũ thật đáng tiếc."
Cố Hải thẫn thờ cười cười, "Đối với phương diện quân sự tôi không có hứng thú."
"Theo lý thuyết cậu sinh ra trong gia đình truyền thống theo quân đội, từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, chắc hẳn đối với quân đội cũng có chút cảm tình mới đúng chứ." Chu Lăng Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
"Tôi không thích bị bó buộc, quy định quản lý nghiêm ngặt của quân đội không hợp với tôi."
Chu Lăng Vân tiếp tục trêu chọc, "Hay là cậu theo tôi đi, tôi sẽ quản lý cậu theo một cách riêng."
"Xin đừng". Cố Hải rất khách khí nói, "Tôi thật sự không phải khối vật liệu kia đâu!"
"Lão Châu tôi đây nhìn người rất chính xác, tôi nói cậu là một đại tướng tài ba thì nhất định không sai được! Thế nào? Suy nghĩ một chút chứ?" Chu Lăng Vân thật sự nóng lòng với nhân tài. (Tú bà)
Cố Hải từ chối, "Sư đoàn trưởng Chu, hay là chúng ta đi dạo phân xưởng chút đi."
Chu Lăng Vân vui vẻ đứng lên, "Được, tôi cũng muốn thưởng thức mỹ nữ làm việc trong phân xưởng trông như thế nào."
Đi tới phân xưởng rộng lớn, ánh mắt Chu Lăng Vân nhìn chung quanh một vòng, không ngừng gật đầu, "Không tồi, quả là ngoài dự liệu của tôi, không ngờ quy mô lại lớn như vậy."
"Gần đây chúng tôi đang chuẩn bị mở rộng diện tích phân xưởng, một mảnh đất ở miền Nam đã được phê duyệt, ngay lập tức sẽ được rót vốn vào xây dựng." Cố Hải ở bên cạnh kiên trì giới thiệu cặn kẽ.
Có hai nữ nhân viên ở bên cạnh xì xào bàn tán, "Tổng giám đốc Cố của chúng ta hôm nay ăn mặc như một quý ông vậy, còn đeo một cặp mắt kính suýt chút nữa tôi không nhận ra được."
"Người sĩ quan kia nhất định là khách quý, tổng giám đốc Cố phải làm cho người ta lưu lại ấn tượng tốt, sau này còn có cơ hội hợp tác nhiều hơn!"
"Ừ ừ, cũng đúng."
Hai người đi dạo 1 vòng quanh khu phân xưởng, Chu Lăng Vân lại hỏi, "Thành phẩm của công ty cậu có thể cho tôi xem không?"
"Tất nhiên là được rồi." Cố Hải lại đưa Chu Lăng Vân tới khu bày sản phẩm.
Đối với phi cơ cỡ nhỏ* Châu Lăng Vân cảm thấy hứng thú vô cùng, lúc này liền quay sang Cố Hải hỏi thăm, "Kiểu phi cơ cỡ nhỏ này bắt đầu sản xuất từ bao giờ?"
"Loại phi cơ này chúng tôi bắt đầu sản xuất khoảng được nửa năm nay, nó là sản phẩm hàng đầu của công ty, từng đạt được rất nhiều giải thưởng lớn về hạng mục khoa học công nghệ." Cố Hải không ngại ngùng khi kể về thành tích của loại vũ khí bí mật này.
Chu Lăng Vân ngồi xổm xuống nhìn, loại phi cơ chim sẻ này tuy nhỏ nhưng rất hoàn hảo! Phi cơ cỡ nhỏ này chỉ cao tầm 2m, công suất động cơ lại đạt đến 500 mã lực, tốc độ luồng hơi phun ra cũng có thể đạt được 200km mỗi giờ.
"Tôi nghe nói công ty của cậu sản xuất chủ yếu thiết bị điện tử, không nghĩ tới còn chen chân vào lĩnh vực hàng không. Tất cả công việc từ thiết kế, nghiên cứu đến sản xuất chế tác đều do phụ nữ làm hả?"
"Ngoại trừ tôi ra, thì ngài là người đàn ông đầu tiên được chạm vào loại phi cơ mô hình này."
Chu Lăng Vân không khỏi khâm phục, "Thật sự không tồi đâu!"
Cố Hải rất khiêm tốn, "Đây cũng là lần đầu tiên thử nghiệm, kinh nghiệm không nhiều, sản xuất ra một cái xấu xí thế này, làm cho ngài chê cười tôi rồi."
Chu Lăng Vân vỗ vỗ vai Cố Hải, "Ôi, đừng nói như vậy, tôi thật sự thích lắm đó!"
"Ngài có thể ngồi vào bay thử một chút, thích thì sẽ tặng ngài một chiếc, sau này ngài có thể lái nó đi mua đồ ăn chẳng hạn, rất thuận tiện." Cố Hải rất thẳng thắn nói.
"Ha ha ha..." Châu Lăng Vân sảng khoái cười cười, "Tôi thật sự muốn thử một chút, nửa đời tôi đây đã lái tất cả các loại phi cơ rồi, nhưng lại chưa từng lái qua phi cơ do mỹ nữ chế tạo ra bao giờ."
Vừa nói vừa hào hứng mở cửa cabin chui vào.
Bởi vì diện tích phi cơ nhỏ, không gian cabin đương nhiên cũng không lớn, Chu Lăng Vân vừa mới đưa chân vào, liền ngồi ngay vào ghế lái. Ông ta cúi đầu nhìn xuống, trong lòng rất khó chịu, chỗ ngồi này thiết kế sao lại kì quái thế nhỉ? Ghế ngồi không bằng phẳng chút nào, phía trước có một cái hõm nhỏ, hơi ngồi về phía trước một chút, vừa vặn có thể đem "khúc thịt' giữa hai chân cắm ở đó, cảm giác chắc chắn lại thoải mái. (><)
Thiết kế thực sự quá hiểu người mà, tâm tư của phụ nữ đúng là tinh tế!
Chu Lăng Vân khởi động máy bay, vừa mới đưa tay đặt vào cần điều khiển, đột nhiên giống như chạm phải điện, toàn bộ tay đều tê dại đi. Ông ta lập tức rụt tay về, kiểm tra đồng hồ hiển thị của phi cơ, các số liệu cho thấy rất bình thường. Xem ra chắc là do tiếp điện không tốt, ngay sau đó Chu Lăng Vân dũng cảm mà thận trọng đeo bao tay vào, lại đem bàn tay đưa về phía cần điều khiển.
Kết quả, tay của Chu Lăng Vân vừa mới nắm vào cần điều khiển, lại có một dòng điện mạnh mẽ tập kích, chờ ông ta rụt tay về thì đã chậm, cánh tay không còn chút lực nào nữa, bàn tay thì bị hút chặt vào cần điều khiển, từng trận đau đớn như thủy triều kéo tới, ông ta cắn chặt hàm răng, mồ hôi hột trên trán nhỏ xuống từng đợt.
Đến khi Chu Lăng Vân đem bàn tay của mình rút khỏi cần điều khiển thì lòng bàn tay đã cháy đen cháy khét rồi, máu thịt trên mu bàn tay lẫn lộn, cái tay này chính là cái đã bóp Tiểu Nhân Tử. (Điêu, điện giật không chết lại cháy được tay.)
Chu Lăng Vân không hổ là đàn ông mạnh mẽ, phát sinh chuyện lớn như vậy, còn có thể bình tĩnh tắt động cơ đi, sau đó mở cửa cabin đi ra ngoài.
Đáng tiếc cửa cabin không mở được, Chu Lăng Vân dùng tay đấm mạnh vào vách phi cơ, chẳng biết đập phải thứ gì ghế ngồi đột nhiên lắc lắc một trận, phía dưới lại truyền tới cảm giác đau đớn tê dại quen thuộc, cảm giác này giống hệt cảm giác lần đầu chạm vào cần điều khiển, hơn nữa vị trí chấn động còn đúng ngay chỗ hõm kia.
Chu Lăng Vân nhìn bàn tay bị cháy đen của mình, sau đó lại nhìn khúc thịt đang bị mắc ở dưới, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Tay bị giật cũng không vấn đề gì cả, dù sao thì bàn tay già thô này của ông ta sớm đã không nhìn ra dạng gì rồi, thế nhưng chỗ kia bị cháy thì sao sống được đây, ông ta còn phải dựa vào cái khúc thịt kia để nối dõi tông đường đó!
Thế nhưng, Chu Lăng Vân hoàn toàn không nhúc nhích được, mông bị cái ghế ngồi đặc biệt này kẹp chặt không thể nào di chuyển được, đầu tiên là một dòng điện như châm cứu, sau đó là một trận mạnh hơn đợt trước. Đàn ông cứng rắn đến đâu cũng không gánh được loại kích thích kịch liệt này! Cả khuôn mặt Châu Lăng Vân gần như bị bóp méo, giống như là vừa mới bị vò nhàu.
Cố Hải cố ý sốt ruột đập vách ngoài của cabin, "Sư đoàn trưởng Châu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Châu Lăng Vân rống to hơn, "Mau mở cửa cabin ra!"
"Cái gì? Tôi không nghe rõ!" Cố Hải rống lớn vào bên trong.
Quần phi công của Chu Lăng Vân đều bị cháy khét, giọng nói nóng nảy vội vã, "Mau mở cửa!"
"Hả?" Cố Hải còn giả bộ tự hỏi, "Ngài nói cái gì?"
Lông mày Châu Lăng Vân nhíu một cái, lại nhìn gương mặt của Cố Hải, đột nhiên phát hiện môi của cậu ta mang theo một nụ cười chơi đùa. Chu Lăng Vân lại sờ bộ quần áo phi công của mình, cảm thấy được có một loại kim loại kỳ lạ, trong nháy mắt liền nổi giận!
Hoá ra tên nhóc này đào một cái bẫy để chờ mình!
Nhiệt độ ghế ngồi đã sắp đạt đến 300 độ C rồi, Chu Lăng Vân giống như chịu tra tấn bào cách*, vừa không khống chế được mà rống to hơn, vừa thô bạo đẩy cửa cabin. Kết quả không ổn, càng đẩy thì tần suất chấn động của ghế ngồi càng mạnh hơn, trong lúc mơ hồ lại có cảm giác như sắp phát nổ. Chu Lăng Vân không hổ là tay già đời trải qua trăm trận đánh, lúc này cảm giác được chấn động liên tục của ghế ngồi, chẳng những không hề luống cuống, ngược lại còn bình tĩnh điều chỉnh tư thế cơ thể, chờ đến khi một trận nổ mạnh, ông ta đột nhiên lật người lao ra bên ngoài khoang bay.
(*Tên một hình phạt thảm khốc của vua Trụ. Nhà vua cho đốt lửa, bắc một cây cột sắt bên trên, bắt tội nhân đi trên cột sắt, tội nhân bị bỏng chân ngã xuống đống lửa, bị cháy chết.
Cách 2 là đốt một cây cột bằng đồng nóng đỏ lên sau đó áp người vào đó.
Cách 3 dùng gậy sắt nung đỏ sau đó dí vào người.)
Không chết, nhưng ông ta cũng chịu đủ.
Tuy rằng ông ta thoát được một trận nổ mạnh này, chim và trứng không hề bị nát, nhưng không phải là không bị sao. Quần bị cháy mất phân nửa, nơi đũng quần máu chảy xuống tí tách, mức độ đau đớn có thể tưởng tượng được.
Điều quan trọng nhất chính là, ông ta mất hết tất cả thể diện!
Lúc đến thì hăng hái, kết quả không quá nửa giờ đồng hồ, toàn thân không còn một chỗ nào có thể nhìn nổi. Đặc biệt là vị trí bị thương lại đúng chỗ nhạy cảm, công ty này khắp nơi đều là phụ nữ, bảo an và cấp cứu cũng đều là phụ nữ, cái mặt già này của Chu Lăng Vân biết để nơi đâu đây?!
"Đừng có tới gần tôi!" Châu Lăng Vân quay sang một vị nữ bảo an gầm thét, "Tìm cảnh vệ của tôi nhanh lên!"
Cố Hải cũng làm bộ quay sang nữ bảo an rống lên tiếng, "Còn không mau mau tìm đi hả?"
"Vừa đi tìm rồi ạ, cậu ta bị tiêu chảy, tôi cũng không thể đi vào WC nam được!" Vẻ mặt nữ bảo an có chút khó xử.
Cố Hải lôi bao tay của nữ bảo an ra, ngồi xổm người xuống, dịu giọng nói với Chu Lăng Vân, "Sư đoàn trưởng Chu, xe cứu thương phải một lát nữa mới đến được, vấn đề quan trọng bây giờ là phải cầm máu trước đã. Ở đây chỉ có một mình tôi là đàn ông, ngài không cần khách khí với tôi đâu."
Một giây sau, đem vải trắng quấn quanh đũng quần Châu Lăng Vân một vòng, sau đó hung hăng siết một cái thật mạnh.
Suýt chút nữa Chu Lăng Vân đau đến ngất đi, trong ánh mắt chỉ còn lại hai khối tròng kính sáng loáng.
Cố Hải thấy phản ứng của Chu Lăng Vân, lại quay sang người phía sau chất vấn một tiếng, "Cái bao tay này của cô có phải không sạch sẽ không hả?"
"Không hề ạ, tôi vừa mới dùng nước muối để khử trùng!"
Đến khi được đưa lên cán cứu thương, Chu Lăng Vân nắm lấy tay của Cố Hải, nói ra một câu nặng trịch nếu rơi xuống đất được thì có thể đập bể nền gạch.
"Tôi không bao giờ quên cậu!!!"
Giấu ở sau cặp kính của Cố Hải là một đôi mắt hung ác nham hiểm.
"Bạch Lạc Nhân là tim gan của tôi, ông có thể dạy bảo lính của ông, thế nhưng không thể động đến tim gan của tôi. Ông làm tôi tim đau gan buốt, tôi sẽ làm cho ông chim buốt trứng đau."