Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 248: Tiểu Lưu Đáng Thương
Bạch Lạc Nhân ngắt lời Lưu Xung, bởi vì cậu cảm thấy nếu Lưu Xung nói thêm gì nữa đoán chừng sẽ gây họa.
"Bởi vì trong lòng em không yên tâm, em... Em không yên lòng với anh."
Bạch Lạc Nhân không những không cảm kích chút nào, còn sừng sộ lên dạy dỗ Lưu Xung: "Tôi bị bệnh thì mắc mớ gì tới cậu? Cậu không ở trong doanh trại huấn luyện cho tốt, chạy tới đây lải nhải cái gì? Mau quay về cho tôi!"
"Sao lại không liên quan đến em?" Viền mắt Lưu Xung ẩm ướt, "Thủ trưởng, mỗi lần em xảy ra chuyện, anh đều là người đầu tiên vọt tới trước mặt em; nhưng mỗi lần anh xảy ra chuyện, anh luôn luôn gạt em ra ngoài!"
Bạch Lạc Nhân nhíu chặt chân mày không thừa nhận, "Tôi vọt tới trước mặt cậu khi nào? Đừng có tự biên tự diễn! Nếu chỉ có hai người, cậu nịnh hót tôi thế nào cũng không sao, hiện giờ có tổng giám đốc Cố ở đây, cậu đừng để người ta chê cười!"
"Thủ trưởng, anh đừng nói những lời như vậy nữa!" Lưu Xung nóng đến độ muốn giậm chân, "Em đã nghĩ kỹ rồi, em không thể cứ mù quáng phục tùng mệnh lệnh của anh nữa, nếu lần này em lại quay đầu đi khỏi, em sẽ thật sự quá không có tình người rồi!"
Bạch Lạc Nhân suýt chút nín thở, giáo dục sức khỏe tâm lý bộ đội đúng là phải làm mà!
Cố Hải im lặng hồi lâu, thấy tình hình Lưu Xung và Bạch Lạc Nhân nói không thông, bàn không rõ, cảm thấy bản thân cần phải lên tiếng.
"Tiểu Lưu, gọi cậu như vậy được không?"
Lưu Xung còn đang trong tâm tình kích động chưa dịu lại, nghe thấy Cố Hải gọi cậu, lúc quay đầu qua, tiếp tục ngông nghênh nói: "Tổng giám đốc Cố, anh phải phân xử công bằng, anh nói xem đã đến mức này em còn có thể đi sao?"
Cố Hải nghe xong cả buổi cũng không hiểu, "Đã đến mức này rồi?"
"Chính... Chính là thủ trưởng đối với em ơn nặng như núi, hiện giờ thủ trưởng xảy ra chuyện, em có thể quay đầu bỏ đi sao?"
Cố Hải cười nhạt trong lòng mấy tiếng, cậu bây giờ đang lấy oán trả ơn đấy.
"Cậu nói thử tôi nghe xem cậu ta có ơn gì với cậu, tôi sẽ giúp cậu cân nhắc một chút xem thế nào là nặng như núi?" Cố Hải liếc liếc Lưu Xung.
Bạch Lạc Nhân chợt rùng mình.
Lưu Xung vừa muốn mở miệng, Bạch Lạc Nhân đã rống lên một tiếng.
"Cút ra ngoài!"
Lời trong miệng Lưu Xung đột nhiên nghẹn lại, kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân mấy giây, lại nhìn Cố Hải một chút, sau đó hắng giọng một cái, tốt tính quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Thủ trưởng, Tổng giám đốc Cố hỏi cái này không có ý gì khác, anh đừng đuổi anh ta đi."
"Tôi con mẹ nó bảo cậu cút!" Mắt Bạch Lạc Nhân đều đỏ lên.
"A..." Lưu Xung lần này thật sự ngây ra.
Cố Hải rốt cuộc đã nhìn ra, Lưu Xung có miệng không thể nói, Bạch Lạc Nhân tìm mọi cách cản trở, giữa hai người chắc chắn có vấn đề.
Lưu Xung bị biểu hiện của Bạch Lạc Nhân làm cho hoàn toàn ỉu xìu, xoay người mân mê cái ba lô kia của mình, cúi cái đầu tròn tròn không nói tiếng nào, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Bạch Lạc Nhân kìm hãm lại giọng nói, "Được rồi, quay về doanh trại đi, hai ngày nữa tôi sẽ xuất viện."
Lưu Xung âm thầm moi từ trong ba lô ra quần áo và vật dụng hàng ngày của mình, sau đó bước một bước dài sang bên cạnh, cố ý bày ra cho Bạch Lạc Nhân thấy, "Thủ trưởng, anh không cần nói gì nữa hết, em đã quyết định rồi, đã tới thì sẽ không dự định rời khỏi."
Nghiệp chướng mà! Bạch Lạc Nhân vùi đầu vào trong chăn không lên tiếng.
Lưu Xung cho rằng Bạch Lạc Nhân dao động, nhân cơ hội bổ sung thêm mấy câu khách sáo, "Thủ trưởng, Tổng giám đốc Cố dù tốt mấy cũng là khách! Em tốt xấu gì cũng không phải người ngoài, anh sai bảo thế nào cũng tiện hơn đúng không?"
Đúng cái đầu cậu! Bạch Lạc Nhân đã bắt đầu tưởng tượng kết quả bi thảm của bản thân rồi.
Lưu Xung đi tới trước mặt Cố Hải, vẻ mặt biết ơn cầm lấy tay Cố Hải, "Mấy ngày nay làm phiền anh rồi."
Cố Hải vỗ vai Lưu Xung khen ngợi: "Cậu thật là một nhân tài!"
"Quá khen." Lưu Xung ngượng ngùng cười cười, sau đó đưa tay về phía cửa, "Tổng giám đốc Cố, em tiễn anh."
Cố Hải thật sự cùng Lưu Xung đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy tận thế đến nơi rồi.
"Tôi hỏi cậu chuyện này." Cố Hải dừng lại.
Lưu Xung theo thói quen lập tức đứng thẳng, "Anh hỏi đi."
"Thủ trưởng các cậu bình thường đối tốt với cậu như thế nào? Khiến cho cậu không oán không hận ở lại đây chăm sóc cậu ta."
Nói đến việc này, Lưu Xung lại nước mắt sụt sùi.
"Mấy hôm trước bọn em tới đại sa mạc huấn luyện, thủ trưởng vì vết thương của em cãi nhau với sư đoàn trưởng, sư đoàn trưởng phạt anh ấy leo 200 cây, anh ấy leo cây xong đều mệt đến lả người, còn vào trong lều ôm em sưởi ấm. Anh ấy nói trên đùi em có vết thương, không thể cảm lạnh, mỗi tối đều ôm em ngủ, nếu không có thủ trưởng, em hiện giờ đã tàn tật rồi."
Trong nụ cười của Cố Hải lộ ra nguy hiểm nồng nặc, đáng tiếc Lưu Xung cơ bản không nhìn ra.
"Xem ra cậu thật nên ở lại đây." Cố Hải vỗ vỗ vai Lưu Xung.
Lưu Xung vui vẻ, "Vậy em chỉ tiễn tới đây thôi, em phải mau quay lại trông chừng thủ trưởng."
"Đi đi!" Cố Hải giơ giơ tay lên.
Lưu Xung hào hứng chạy vào, Cố Hải vác khuôn mặt âm u rời khỏi bệnh viện.
Bạch Lạc Nhân tuyệt vọng chờ Cố Hải trở về, kết quả lại thấy Lưu Xung vẻ mặt phấn khởi đi đến.
"Cố Hải đâu?" Bạch Lạc Nhân buồn bực.
Lưu Xung vừa dọn dẹp đồ đạc của mình vừa nói: "Anh ấy đi rồi, hai ngày này sẽ do em chăm sóc anh." Cười hí hửng đi vào phòng vệ sinh, định tắm trước.
Kết quả, Lưu Xung tắm cũng tắm xong rồi, quần áo cũng thay rồi, thơm phức đi ra, cửa mở phịch một tiếng.
Một gương mặt giận dữ xuất hiện ở cửa.
Lưu Xung còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố Hải trói gô lại, treo ngang trên nóc nhà, bên dưới đặt một cái lò lửa, ngọn lửa tí tách bốc lên, chưa tới mười phút, Lưu Xung đã bị hun đến mồ hôi đầm đìa. Đến mức này, Lưu Xung vẫn không rõ bản thân vì sao bị hong lửa, còn đang ra sức kêu rên.
"Thủ trưởng, cứu cứu em với, em sắp chín rồi."
Bạch Lạc Nhân thật sự nhìn không nổi nữa, nhân lúc Cố Hải đi vào phòng vệ sinh, đi tới trước mặt Lưu Xung cởi trói cho cậu ta. Kết quả Cố Hải chậm rãi từ phòng vệ sinh lắc lư đi ra, đi tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, khách sáo nói: "Muốn chỉnh nhiệt độ cho cậu ta, nói một tiếng không được sao? Cần gì phải đích thân xuống giường chứ?"
Dứt lời, nhấc chân một cái, nhiệt độ lại tăng một bậc, ngọn lửa cháy lên cao hơn.
Lưu Xung kêu thảm một tiếng, buộc lòng phải liều mạng căng người ra, để tránh ngọn lửa đốt lên người.
Cố Hải vỗ vỗ mặt Lưu Xung, âm u nói: "Cũng là thủ trưởng các cậu biết thương người nha! Chê "hỏa liệu"* của tôi còn yếu, cố ý xuống giường tăng nhiệt độ cho cậu, giúp xương cốt của cậu mau hồi phục, cậu phải cảm ơn cậu ta thật tốt."
(*Hỏa liệu: phương pháo trị bệnh bằng lửa)
Mặt Lưu Xung đều nhanh chóng nhăn thành một bó hoa cúc rồi.
Cố Hải hung hăng siết vai Bạch Lạc Nhân, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu, "Còn chưa quay về giường?"
Bạch Lạc Nhân cứng ngắc không nhúc nhích.
"Cậu muốn tôi mặc thêm cho cậu ta một cái áo bông sao?"
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải kéo về giường.
Đến tối trước khi ngủ, Lưu Xung đã bị treo gần mười hai tiếng rồi.
Cố Hải cởi đến chỉ còn lại một cái quần lót, trước ánh mắt kinh ngạc của Lưu Xung, chui vào trong chăn của Bạch Lạc Nhân. Sau đó cố ý vươn cánh tay ra khỏi chăn, ôm thật chặt Bạch Lạc Nhân, bộ dạng thoải mái hưởng thụ, nở một nụ cười ám chỉ.
Người này, là của tôi!
Lưu Xung thấy một màn như vậy, trong lòng đột nhiên có chút uất nghẹn.
Cố Hải nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Lưu Xung, bất thình lình hỏi một câu: "Tiểu Lưu! Cậu có đủ ấm không, không cần có ai ôm cậu ngủ nữa chứ? Có cần tôi lại chỉnh nhiệt độ cho cậu không?"
Lưu Xung vội vàng lắc đầu, mặt lộ vẻ chịu đựng.
Bạch Lạc Nhân cắn răng nghiến lợi quay qua Cố Hải nói: "Như vậy đủ rồi! Vết thương trên người cậu ta còn chưa khỏi mà, cậu trói cậu ta như vậy, máu cậu ta không lưu thông, chân tàn phế thì làm sao?"
Cố Hải cười đến tàn nhẫn, "Cậu lúc đó vì cậu ta leo hai trăm cây, khiến tay đều rách toạc, tôi hong lửa cậu ta giúp cậu hai mươi mấy tiếng, không quá đáng chứ hả?"
Bạch Lạc Nhân gằn ra từng chữ, "Cố Hải, cậu thật độc ác!"
"Không ác với cậu!" Cố Hải giận dữ trừng lại.
Bạch Lạc Nhân xoay người muốn xuống giường, bị Cố Hải hung hăng níu lại, giọng âm u vờn quanh tai cậu, "Cái chân cậu nếu dám chạm đất, tôi lập tức ở trước mặt cậu ta làm tình với cậu, không tin cậu cứ thử xem!"
Về vấn đề trên giường này, Cố Hải từ trước đều là chúa nắm giữ cục diện.
Thân thể Bạch Lạc Nhân nặng nề đập xuống giường.
Mãi đến hơn hai giờ sáng, mắt Bạch Lạc Nhân vẫn mở to, ánh mắt càng không ngừng nhìn về phía Lưu Xung. Đầu Lưu Xung đã rũ xuống, tóc cứ bay bay trên ngọn lửa, trên mặt đất đã nhỏ xuống một vũng nước.
Tim Bạch Lạc Nhân cứ nhói lên.
Cố Hải hơi nheo mắt lại, thấy bộ dạng kia của Bạch Lạc Nhân, chân lông, đáy mắt đều ứa ra mùi giấm chua.
"Cậu vẫn cứ đau lòng cho cậu ta như vậy?"
"Đổi lại là cậu, nếu người bị treo lên là tôi, sẽ xông tới cởi dây trói chứ."
Trong lòng Cố Hải chấn động mạnh một cái, ý chí đã thả lỏng rồi, nhưng ngoài miệng vẫn không bỏ qua cho người ta.
"Không cần lấy bọn mình ra so sánh, cơ bản không thể so sánh, cậu có coi trọng tôi hơn nữa cũng không quá đáng, cậu coi trọng cậu ta một chút cũng không được!"
Nắm tay siết chặt của Bạch Lạc Nhân thả lỏng ra, trong giọng nói lộ ra đầy sự không cam lòng.
"Cậu thả cậu ta ra, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy nữa."
Cố Hải chính là chờ lời hứa này, trái tim lắc lư cả ngày rốt cuộc ổn định lại, cậu hài lòng cười cười, đi xuống giường cởi trói cho Lưu Xung, Lưu Xung đứng cũng không vững, nằm trên mặt đất ra sức nhe răng nhếch miệng.
Cố Hải ngồi xổm người xuống, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp quét về phía cậu ta.
"Cậu nhớ kỹ, thủ trưởng các cậu đối tốt với cậu, tôi không can thiệp. Nhưng nếu cậu ta dùng cách hy sinh bản thân để đối tốt với cậu, tôi đây liền đem những thứ cậu ta đã hy sinh đòi lại từng chút từng chút từ trên người cậu!"
Lưu Xung, "..."