Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 247: Ván Đã Đóng Thuyền
T
rần Tiểu Cửu bĩu môi, làm vẻ oan ức như sắp khóc:
- Xuân Vũ, cô là muốn để ta nói tiếp, hay là muốn ta im miệng? Ta muốn nhắc nhở cô, việc xảy ra sau đó càng không thể tin nổi…
Bộ ngực của Xuân Vũ thở gấp, nuốt nước miếng, lạnh lùng nói:
- Nói đi.
- Ta nói đây, nhưng cô đừng trách ta.
Trần Tiểu Cửu lo lắng hãi hùng nói:
- Cô một tay đẩy Thu Hương đang say mê ra, không ngờ tư thế không đúng, khiến ta đau vô cùng, ta lập tức trở nên uể oải. Cô thì vội vàng, lập tức nắm lấy nó giống như thưởng thức vật yêu thích, sau đó…., sau đó cưỡi lên người ta, lại cường bạo với ta thêm lần nữa…
- Quả nhiên như vậy? Ngươi dám lừa ta, ta sẽ đánh chết ngươi.
Xuân Vũ cố gắng nhớ lại tất cả đã xảy ra, trong sự mơ hồ, có một số chỗ giống như Trần Tiểu Cửu nói, nhưng có một số chỗ không như vậy, không nhớ rõ nữaa.
- Đương nhiên như vậy.
Trần Tiểu Cửu gào thét nói:
- Ta…ta không muốn sống nữa, ta vốn là cứu các người, lại không ngờ bị bốn người các cô cường bạo như hổ vậy, việc này nếu truyền ra ngoài, một đại nam nhân như ta có thể..có thể làm sao sống đây.
Xuân Vũ thở ra, mắt nhướng lên, khinh thường nói:
- Ác nhân cáo trạng trước…
Nhưng nàng muốn nhớ lại sau khi uống xuân dược, có thể xảy ra chuyện gì, tuyệt không phải là chủ quan Trần Tiểu Cửu muốn làm, trong sự hoang đường triền miên này, bất luận là Trần Tiểu Cửu hay bốn tỉ muội, tất cả đều là những người bị hại đáng thương.
- Sự việc đã làm rõ, Xuân Vũ cô nương, cô có thể giơ cao đánh khẽ, thả tiểu đệ đệ của ta cho nó một con đường sống không?
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.
Xuân Vũ mặt ửng hồng, vội vàng buông tay, nói xạo:
- Ai yêu thích ngươi…cái thứ xấu xa đó, đáng ghét chết được.
Trần Tiểu Cử nhìn thân thể mềm mãi đẫy đã trắng ngần của Xuân Vũ, trong mắt toát ra ánh lửa, miệng đầy quan tâm nói:
- Xuân Vũ, vẫn nên mặc y phục vào đi, dược tính của hợp hoan tán tuy đã tiêu tan, nhưng dục tình hương của nó vẫn phát huy độc dược, đợi lát nữa nếu lại phát tác, ta dù tan xương nát thịt, cũng không ngăn nổi nhiệt tình như lửa của các cô đâu.
- Hạ lưu
- To gan
- Vô sỉ…
- Đê tiện…
Bốn cô gái cùng liếc nhìn hắn, bất đắc dĩ trong lòng, lại cũng hiểu Trần Tiểu Cửu nói chính xác vô cùng, hiện nay điều quan trọng nhất vẫn là mặc y phục vào, che đi xuân sắc là quan trọng nhất, để tránh bị thằng nhãi này lợi dụng.
Xuân Xạ Thu Đông mặt thẹn thùng, sau khi mặc xong xiêm y, nhưng Trần Tiểu Cửu lại như Phật Di Lặc bình thường, bát phong bất động ngồi một chỗ, chỉ dùng y phục che những thứ quan trọng trên người mình.
Bốn vị mỹ nữa đều như những đóa hoa bình thường, vừa rồi một lòng một dạ chú ý như vậy. Bây giờ chân tướng đã rõ, tuy trong lòng thất vọng vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật. Lúc này có thể thấy dáng mình thon thả cao lớn của Trần Tiểu Cửu, trong lúc nhất thời tim đập mặt đỏ, không khỏi có chút kích động.
Xuân Vũ mới không để ý nhiều như vậy, hùng hổ theo dõi hắn:
- Trần Tiểu Cửu, tại sao ngươi không mặc y phục vào, lẽ nào ngươi muốn làm chuyện xấu xa nữa sao?
Trần Tiểu Cửu cầm quần áo lên giơ ra trước mặt bốn cô nương, mặt vẻ đau khổ nói:
- Cô xem, áo của ta đã bị các cô xé thành mấy mảnh thế này, các cô bảo ta mặc thế nào?
Bốn cô gái xấu hổ, cười ngất ngây, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đông Mai đi quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo mới, muốn để cho tên bại hoại kia tắm rửa rồi thay quần áo, nàng thở phì ném cho Trần Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Mau mặc vào, một đại nam nhi, trần truồng, vậy mà không thấy xấu hổ.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười, mặc xong y phục, đứng dậy cười nói:
- Bốn vị cô nương, đêm dài lắm mộng, chúng ta mau chạy khỏi đây thôi.
Nói xong liền bước vội vàng chạy ra ngoài. Xuân Hạ Thu Đông bốn vị hoa đán liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau kéo hắn lại vào giường, mà vây quanh, mặt mày nghiêm túc, nhìn hắn như hổ rình mồi.
Trần Tiểu Cửu rất khó hiểu, mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn bốn vị cô nương nói:
- Các cô…, các cô muốn làm gì? Chắc không phải dược tính của xuân dược lại phát tác chứ?
Xuân Vũ khuôn mặt lạnh lùng:
- Ngươi thoải mái như vậy, đập vỡ miệng còn muốn đi sao? Hừ, ngươi nghĩ hay quá rồi.
- Cái gì? Rõ ràng là các cô cho ta ăn…
Trong lòng Trần Tiểu Cửu tuy thấy rõ, trên mặt lại giả bộ khó hiểu, vô cùng oan uổng nói.
- Ngươi câm miệng.
Xuân Vũ cả giận nói:
- Bất luận chuyện hoang dường này là khúc chiết ly kỳ thế nào, bất luật có phải bọn ta cưỡng bức ngươi không, nhưng, cuối cùng người bị tổn thường vẫn là bốn tỉ muội chúng ta. Chúng ta…chúng ta đều là những người phụ nữ trong trắng, ngươi không nói gì với chúng ta liền muốn đi sao? Xem ta cắt cái của đớn hèn của ngươi.
Xuân Vũ càng nói càng tức, giơ tay muốn hành hung, Đông Mai ngăn cản nàng, bất đắc dĩ trắng mắt nhìn nàng, thở dài một hơi, lại nói với Trần Tiểu cửu rất ôn hòa:
- Tiểu Cửu, ngươi là một người đàn ông can đảm, tỷ tỷ Hồng Hạnh vẫn thích ngươi, thể hiện ngươi là người rất được mọi người yêu quý, ngươi không thể cứ đi như vậy, để chúng ta mất đi sự trong trắng không rõ ràng thế này. Ngươi thử nói xem, ngươi muốn làm thế nào?
- Ta?
Trần Tiểu Cửu giả ngu nói:
- Các cô muốn ta làm thế nào?
Xuân Vũ hừ một tiếng, mặt nghiêm trọng nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi giả ngốc cái gì? Chúng ta tuy đã ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười, nhưng là chúng ta đã đem tấm thân trong trắng cho ngươi, ngươi phải cưới chúng ta. Nếu không, ngươi chỉ còn đường chết thôi.
Trần Tiểu Cửu muốn chính là kết quả này, hắn ổn định lòng dạ, vẻ mặt khó xử nói:
- Nhưng…, nhưng chỗ Hồng Hạnh làm thế nào mới tốt…, nàng nếu biết….
Xuân Vũ lạnh lùng nói:
- Cái đó không cần ngươi quản, việc này bốn tỉ muội chúng ta tự biết giải quyết, ngươi đừng vội mượn cớ.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng thầm, trong giây lát vỗ đùi, như hạ quyết tâm, thành khẩn nói với Đông Mai:
- Đông Mai cô nương, cô thích ta không? Nếu cô thích ta, ta đồng ý lấy cô.
Đông Mai khuôn mặt lại đỏ ửng, xấu hổ không dám lên tiếng.
- Xem ra Đông Mai cô nương là không thích ta rồi….
Trần Tiểu Cửu buồn bã nói.
Xuân Vũ vội la lên:
- Tỷ, bây giờ không phải lúc xấu hổ, thích thì nói là thích, không thích thì nói là không thích, ngàn vạn lần không được thẹn.
Đông Mai nhìn ba tỷ muội, đôi mắt phong tình nhìn Trần Tiểu Cửu, che mặt xấu hổ nói:
- Ta..ta thích.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy Đông Mai nói vậy, một tảng đá lớn trong lòng như rơi xuống đất, vẻ đắc ý tự phát.
Hừ…., muốn đạt được một người phụ nữ, càng không phải là giữ lấy thân thể của nàng, mà là đạt được trái tim của nàng ta, chỉ cần trái tim của nàng ta đặt trên người mình, thân thể thơm ngào ngạt đó cả đời đều là của mình. Đây là danh ngôn chí lý mà Khổng Nghi Tần cho hắn, trăm lần đều chính xác!