Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 247: Trọng Bảo
C
hín tháng sau, thời điểm nam tử áo bào trắng đang ngồi tu luyện chợt nghe một âm thanh ông ông.
Trong lòng của hắn cả kinh, vội vàng đình chỉ pháp quyết, mở to mắt nhìn qua phía trước
Chỉ thấy trên gương đồng đặt trước mặt của mình, đang run lên nhè nhẹ.
Mà hình ảnh trên gương đồng chính là cánh cửa đá đang từ từ mở ra, hơn nữa từ đó đi ra một thanh niên áo xanh mặt bình tĩnh, đúng là Liễu Minh.
Nam tử áo bào trắng thấy vạy vui mừng, vội vàng lật tay một cái, trong tay lập tức nhiều ra một cái trận bàn, một tay nhanh chóng vẽ vài cái và đi xuống cầu thang.
...
Liễu Minh dò xét cảnh vật chung quanh gian nhà đá một chút, hết thảy đều là cảnh vật độc nhất vô nhị trước kia.
Nhưng mà khác biệt duy nhất đại khái chính là thời điểm hắn đi vào chỉ là Linh Đồ, mà ra lúc đi ra đã trở thành Ngưng Dịch Kỳ Linh Sư.
Trong nội tâm Liễu Minh đang tự định giá bản thân, trên mặt không khỏi lộ ra vui vẻ nhàn nhạt, hai tay của hắn nắm chặt lại, mặt ngoài thân thể hiện ra ánh sáng màu lam, bên trong mơ hồ có chút tinh quang đang chớp động.
Đây chính là cương khí mà hắn tân tân khổ khổ tu luyện mà thành, năng lực phòng ngự rất mạnh, một kích toàn lực của Linh Đồ cũng điềm nhiên không có việc gì cả.
Mà hắn ngưng luyện cương khí, một hơi cầm ba bình Canh Lam Chân Sát trong tay tất cả đều dùng hết, cũng liên tiếp ngưng ba lượt mới có thể thành công.
Lúc ấy hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân đấy, càng thầm kêu trong lòng quá may mắn.
Nếu như lúc ấy chân sát mà hắn đạt được ít hơn nửa phần thì lúc này đúng là có khả năng trùng kích thất bại rồi.
Trong nội tâm Liễu Minh thầm nghĩ như vậy, đột nhiên một ngón tay khẽ động bắn ra mặt đất trước mặt.
"Phốc" một tiếng.
Một chút tinh quang màu lam bắn ra trước mặt, trên mặt đất gần đó có hào quang bắn ra, trong khoảnh khắc bên trong toát ra hàn khí lạnh giá, lập tức đóng băng cả cái lỗ nhỏ.
Liễu Minh thấy vậy trên mặt hiện ra biểu lộ thỏa mãn.
Canh lam cương khí cho dù là phòng ngự hay là tấn công đều làm cho hắn thỏa mãn cả, không uổng hắn chạy tới Vạn Man Sơn Mạch một chuyến.
Nhưng lúc này nếu có người đem thần niệm xâm nhập vào trong cơ thể của Liễu Minh thì có thể phát hiện chân nguyên lực trong đan điền của hắn bây giờ đã hóa thành chất lỏng, hơn nữa thả ra pháp lực chấn động kinh người.
Đây là một trong những tiêu chí của tu luyện giả ngưng dịch thành công, "Chân nguyên hóa lỏng ", do đó trong cơ thẻ của hắn dung nạp pháp lực nhiều hơn Linh Đồ gấp mấy chục lần.
Đương nhiên hắn tiến giai ngưng dịch cảnh thì tinh thần lực so với trước kia tăng vọt mấy lần.
Phải biết rằng tinh thần lực của Liễu Minh trước kia có thể so được với sơ kỳ Linh Sư, hiện tại lại thoáng tăng vọt lên mấy lần. Chỉ sợ ngưng dịch cảnh hậu kỳ Linh Sư cũng không thể so sánh với hắn.
Cũng may mắn lần này sau khi Liễu Minh tiến giai thành công lập tức ở lại trong linh trì tiếp tục tu luyện nửa năm. Nếu không cho dù là chân nguyên hóa lỏng hay là tinh thần lực bạo tăng cũng sẽ có bất ổn, rất dễ dàng lưu lại một chút ít tai họa ngầm.
Liễu Minh tự định giá như vậy, hắn chậm rãi đi tới phương xa.
Kết quả chờ hắn đi đến gần truyền tống pháp trận thì nam tử áo bào trắng đang chờ ở đó, vừa nhìn thấy Liễu Minh đi tới thì cười tủm tỉm nói ra:
- Ha ha, chúc mừng Liễu sư điệt tiến giai Ngưng Dịch Cảnh. Trở thành một thành viên của chúng ta. Ta đã thông tri chưởng môn sư huynh, hắn lập tức mang sư điệt đi tới tổ sư đường, sau đó có thể chính thức đổi giọng xưng là ‘sư huynh’. Chậc chậc, chỉ sợ sư điệt còn không biết. Lần này ngươi ngưng sát cũng không biết làm cho bao nhiêu người thất kinh đấy.
- Đệ tử lần này có thể trùng kích thành công cũng là thập phần may mắn. Lại nói nếu như thất bại mà thì khó mà ngưng sát thêm lần nữa.
Liễu Minh không dám lãnh đạm. Vội vàng thi lễ nói ra.
- Ha ha, tu hành chính là nghịch thiên. Vận khí cũng là một phần của thực lực đấy.
Sau đó nam tử áo trắng cười cười, không thèm quan tâm.
Liễu Minh tự nhiên chỉ có thể cười cười.
Thời gian kế tiếp hắn đi theo nam tử áo trắng này vào trong truyền tống pháp trận, từ trong khu vực linh trì truyền ra ngoài, lần nữa trở lại đại sảnh ở trước hạp cốc.
Không chờ Liễu Minh phương lắc đầu xua tan một tia mê muội, ngoài cửa lầu các có một lão giả tươi cười đang đi vào trong.
Chính là chưởng môn của Quỷ Tông!
...
Một giờ sau Liễu Minh rời khỏi ngọn núi chính tổ sư đường, cũng quay về Cửu Anh Sơn.
Nửa ngày sau, hắn tại Khuê Như Tuyền cùng đi hạ tại Cửu Anh Sơn trúng tuyển lấy một tòa chính thức động phủ, cũng chuyển nhập vào đi.
Ngày thứ hai trong động phủ của Liễu Minh đang tiếp đãi mấy Linh Sư khác.
Ngày thứ ba Liễu Minh trong đại điện đỉnh Cửu Anh Sơn lần đầu tiên dùng thân phận sư thúc gặp mặt phần đông đệ tử Cửu Anh nhất mạch.
Những đệ tử này tuy sớm biết rõ Liễu Minh đổi tên cùng tiến giai Linh Sư, nhưng thật sự nhìn thấy bản thân Liễu Minh thì biểu lộ vô cùng khác nhau.
...
Nửa tháng sau, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trong mật thất, trước người của hắn là một pháp trận rộng gần một trượng
Trong chỗ pháp trận có một đoản kiếm màu xanh đang bay lơ lửng, đồng thời mặt ngoài có đường vân màu xanh nhạt đang chớp động.
Hai tay của Liễu Minh nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, trong miệng phun ra từng đoàn từng đoàn tinh khí, toàn bộ lóe lên tức thì và chui vào trong thanh kiếm.
Hắn lúc này đang tế luyện một thanh trung phẩm kiếm khí.
Dùng tu vi của hắn lúc trước cũng không quá đáng có thể miễn cưỡng kích phát ba bốn trọng cấm chế của thanh kiếm mà thôi, nhưng hiện tại trở thành Linh Sư - Ngưng Dịch Cảnh sơ kỳ thì pháp lực bạo tăng mấy chục lần, tự nhiên có thể kích phát toàn bộ cấm chế trong kiếm.
Cho nên hắn lúc này đem Thanh Nguyệt Kiếm một lần nữa tế luyện lại.
Chỉ cần hoàn thành tế luyện thanh kiếm này, uy lực hắn thúc dục so với trước kia là một trời một vực.
Lập tức đường vân màu xanh trên bề mặt của đoản kiếm càng ngày càng nhiều, sau khi đường vân thứ ba mươi sáu mơ hồ mở ra, trên mặt Liễu Minh hiện ra thần sắc vui mừng, thời điểm biến đổi pháp quyết bỗng nhiên thứ nhất ông tay áo của hắn kêu lên ông ông.
Liễu Minh khẽ giật mình, ánh mắt nhìn qua ống tay áo một vòng và nhướng mày.
Bỗng nhiên hắn thúc dục pháp quyết, đoản kiếm màu xanh vẫn ở trên không trung không có thay đổi, tay áo của hắn run lên, một trận bàn hình tròn bay ra ngoài, trận bàn xoay một cái và vững vàng rơi vào trong tay của hắn.
Ánh mắt của Liễu Minh luc này nhìn qua chữ viết trên trận bàn, lúc này trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc, ánh mắt chớp động vài cái sau đó thu hồi trận bàn, cũng lộ ra biểu lộ trầm ngâm.
Chữ trên trận bàn này chính là chưởng môn Quỷ Tông gởi thư, cũng bảo hắn đi tới đại điện trên đỉnh núi chính, nói là có chuyện quan trọng thương thảo.
Tuy Liễu Minh cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái, nhưng tự nhiên không có khả năng không thêm để ý tới.
Vì vậy hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, vân trận mặt ngoài của Thanh Nguyệt Kiếm lúc này co rút lại, cũng thu hồi đoản kiếm và rời khỏi mặt đất này.
Một lát sau Liễu Minh cũng giẫm lên mây rời khỏi Cửu Anh Sơn, thẳng đến ngọn núi chính mà đi.
Không qua bao nhiêu thời gian, hắn đi tới đại điện nghị sự của núi chính.
Chưởng môn Man Quỷ Tông đang nhíu mày ngồi ở nơi đó, vừa thấy Liễu Minh tiến đến thì trên mặt hiện ra nụ cười vui vẻ:
- Liễu sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng tới, mau mau ngồi đi.
- Chưởng môn sư huynh quá khách khí, không biết kêu gọi đệ tử đến đây có chuyện gì quan trọng hay không?
Liễu Minh khách khí nhìn qua lão giả áo gai và thi lễ.
- Nếu sư đệ có chuyện gấp gáp thì ta cũng không quanh co lòng vòng. Trước tiên ta hỏi một câu, sư đệ tu luyện công pháp có phải là Minh Cốt Quyết không?
Chưởng môn Man Quỷ Tông suy nghĩ một chút mở miệng nói một câu làm nội tâm của Liễu Minh rùng mình.
- Chưởng môn sư huynh từ chỗ Nguyễn sư huynh biết được chuyện này?
Tâm niệm Liễu Minh vừa động nhưng không có dị sắc nào cả.
- Liễu sư đệ không cần lo lắng, nếu bàn trình độ hiểu Minh Cốt Quyết, cả Quỷ Tông trừ Nguyễn sư đệ ra thì chỉ còn có lão phu. Năm đó ngươi tham gia thi đấu, không cần Nguyễn sư đệ bẩm báo ta cũng từ dấu hiệu mà nhìn ra công pháp.
Áo gai lão giả nhẹ cười nói
- Đã như vậy ta cũng không cần phải dấu diếm. Sư đệ tu luyện đúng là Minh Cốt Quyết! Sư huynh gọi ta tới đây chính là vì công pháp này?
Liễu Minh tâm niệm nhanh chóng chuyển động, nhưng trên mặt bất động thanh sắc hỏi.
- Ân, xác thực có quan hệ tới công pháp này. Nhưng mà trước đo ta hỏi Liễu sư đệ một chút, đối với hải tộc lần này xâm chiếm vùng duyên hải các nơi có ý nghĩ thế nào?
Thần sắc chưởng môn Man Quỷ Tông ngưng trọng nói ra.
- Hải tộc xâm lấn? Chuyện này không dễ nói. Nhưng mà có một điểm không thể nghi ngờ thế lực hải tộc thập phần cường đại, chỉ bằng vào lực một quốc gia chúng ta không thể nào ngăn cản được.
Liễu Minh trước là nao nao, nhưng lập tức không lưỡng lự trả lời.
- Xem ra Liễu sư đệ cũng là người biết chuyện, như vậy thì ta sẽ nói một ít tin tức từ biên giới truyền về, sư đệ trước tiên có thể nhìn qua rồi nói sau.
Sau đó chưởng môn Man Quỷ Tông gật gật đầu và bỗng nhiên phất tay áo bay ra một ngọc giản.
Liễu Minh thấy vậy mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng mà không khách khí cái gì, lúc này tiếp nhận ngọc giản dán lên trán.
Theo thời gian qua đi, biểu hiện trên mặt của Liễu Minh từ từ biến thành âm trầm bất định, sau một lúc lâu mới than nhẹ một tiếng đem ngọc giản ra khỏi trán.
- Không nghĩ tới thực lực của hải tộc lại mạnh mẽ như thế này. Tình hình hiện tại xem ra rất không xong.
- Giống như người thấy. Thế lực hải tộc to lớn vượt qua tưởng tượng của chúng ta. Mà cường giả Hóa Tinh Kỳ của năm tông chúng ta một năm trước đã sớm tới nơi đóng quân để ngừa cường giả Hóa Tinh Kỳ của đối phương đánh lén, đánh bại tất cả. Nhưng chính vì như vậy sau khi hải tộc phát động công kích chính thức, liên quân ở biên giới không cách nào chèo chông quá lâu. Cho nên mấy tông phái chúng ta lập tức phái ra nhóm viện quân thứ hai đi tới, nhưng Liễu sư đệ ngươi cũng biết, Quỷ Tông chúng ta thế lực nhỏ nhất, những tồn tại cấp bậc Linh Sư cũng không có bao nhiêu, cộng thêm lưu thủ trong tông và có người chấp hành các nhiệm vụ khác, bây giờ có thể phái người đi rải rác không có mấy. Cho nên lúc này bổn tông không cách nào điều động thêm Linh Sư, nhưng chuẩn bị vận dụng vài món trọng bảo phong ấn mà sử dụng.
Chưởng môn Quỷ Tông nghiêm nghị nói ra.
- Trọng bảo?
Liễu Minh nghe đến đó thì có chút ngạc nhiên.