Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 245: Càng Ngày Càng Bản Lĩnh
Đ
êm khuya, Cố Hải gõ cửa phòng Diêm Nhã Tịnh.
Diêm Nhã Tịnh vừa mới tắm rửa xong, còn đang sấy tóc, nghe được tiếng đập cửa, không khỏi ngẩn người. Đã trễ thế này tìm mình làm gì? Trong lòng Diêm Nhã Tịnh vừa kinh ngạc vừa có chút mong chờ, cho dù có vào nói chuyện một chút cũng tốt.
Cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt trắng ngần diễm lệ của Diêm Nhã Tịnh, cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu tím nhạt, trên eo còn thắt một chiếc nơ, làm tôn lên vóc người duyên dáng xinh đẹp. Trên người tỏa ra một mùi hương như có như không, dưới ánh sáng mông lung trong phòng người con gái đó phát ra một sức quyến rũ chí mạng.
Nếu một người đàn ông bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, có là chuyện gì thì cũng sẽ ném hết về sau đầu, đáng tiếc người đàn ông tên Cố Hải này lại luyện được một đôi mắt khác biệt. Ngoại trừ Bạch Lạc Nhân ra, những người khác xuất hiện trước mắt cậu cũng chỉ là một người bình thường một mũi hai mắt mà thôi.
"Tôi phải về trước, có chút chuyện gấp!"
Mắt Diêm Nhã Tịnh lộ ra vẻ kinh ngạc, "Đi ngay bây giờ sao? Ngày mai còn một buổi đàm phán đó!"
"Không kịp nữa rồi, có chuyện gì cô giúp tôi ứng phó một chút nhé!"
Nói xong, Cố Hải liền sải bước đi vào thang máy.
Nhìn bóng lưng Cố Hải, Diêm Nhã Tịnh âm thầm líu lưỡi không nói nên lời, gần đây người này sao lại thay đổi nhiều đến vậy? Hôm trước còn nói bất kể như thế nào cũng phải hợp tác được cái dự án này, dự án này ảnh hưởng đến phát triển của công ty, tuyệt đối không thể xem thường. Chứ đừng nói là sẽ nhường cho công ty khác, không giải quyết việc này, nửa đời sau thậm chí cũng cứ ở lại nơi đây.
Kết quả, nhanh như vậy đã có một việc đánh hạ tổng giám đốc Cố oai hùng.
Quả nhiên đàn ông yêu đương vào đều không đáng tin cậy... Diêm Nhã Tịnh oán hận đóng cửa phòng lại.
Bạch Lạc Nhân nằm ngay ngắn trong chăn, xương cốt trên người cũng đều rời rạc ra, thoáng một cái con người rắn rỏi trên chiến trường liền biến thành người bệnh hấp ha hấp hối. Cậu ta tưởng tượng vẻ mặt Cố Hải đẩy cửa vào tỏ ra khẩn trương thế nào, càng nghĩ trong lòng càng thoải mái, khổ cực trước đó mấy ngày trong nháy mắt liền được chữa khỏi.
Tám năm trước, cậu ta không hề có cảm giác mình ỷ lại vào người này như vậy, đã trải qua tám năm vượt gió xuyên mưa*, hiểu rõ thế gian nhân tình lạnh lẽo ấm áp. Mới phát hiện, có một người toàn tâm toàn ý đối với mình tốt như vậy là việc đáng quý như thế nào.
(*Vượt gió xuyên mưa:Thành ngữ ý nói vượt qua nhiều gian khổ khó khăn, tôi luyện trưởng thành.)
Nghe được tiếng cửa phòng mở, thần kinh Bạch Lạc Nhân liền căng thẳng, ánh mắt liền nhìn về phía cửa.
Kết quả, một người toàn thân bận đồ trắng bước vào.
"Cần phải thay băng." Giọng nói rất ôn nhu của y tá vang lên.
Bạch Lạc Nhân tự nâng giường bệnh cao lên, ngồi dựa vào đầu giường, tự giác vươn một chân của mình lên.
Trong khay của y tá để một cuộn băng gạc lớn, Bạch Lạc Nhân nhìn một cái liền sáng mắt lên.
"Đưa đây để tôi tự thay cho!" Bạch Lạc Nhân vươn tay ra.
Vẻ mặt Y tá rất kinh ngạc, "Tự mình thay băng? Làm vậy được hả?"'
"Có cái gì mà không được?" Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân lại đổi thành cố tỏ ra anh hùng, "Bình thường chúng tôi ở đơn vị huấn luyện, thường xuyên bị thương, cơ bản thì đều tự mình băng bó, đây cũng là một trong những năng lực cần thiết của chúng tôi."
"Vậy cũng không thể được." Vị y tá này tỏ ra cố chấp, "Cậu đã đến đây thì đã là bệnh nhân rồi, mà là bệnh nhân thì phải để cho tôi chăm sóc."
Bạch Lạc Nhân lạnh mặt, "Tôi là người ưa sạch sẽ*, không thích người khác chạm vào người."
(*Chứng ám ảnh cưỡng chế: Sạch sẽ thái quá.)
"Tôi có đeo bao tay khử trùng mà!" Y tá quơ quơ tay.
Bạch Lạc Nhân quay sang y tá nói, "Chìa ra cho tôi xem."
Y tá chìa tay ra, Bạch Lạc Nhân trực tiếp kéo bao tay của cô y tá này xuống.
"Cậu muốn làm gì?" Cô y tá có chút hoảng sợ.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân tự mình đeo bao tay vào, thành thục gỡ băng gạc ra, sau đó thì khử trùng qua loa, rồi dùng đầu bông tẩm thuốc nước bôi lên miệng vết thương. Vừa mới bôi lên được một nửa, thấy vẻ mặt y tá tỏ ra dè dặt nhìn cậu chằm chằm, liền mở miệng nói, "Bây giờ cô yên tâm rồi phải không? Được rồi, đi ra ngoài đi! Sau này tôi sẽ khen cô trước mặt trưởng khoa."
Vị y tá này vừa nghe được câu đó, ngay lập tức lộ ra nụ cười vui tươi, xoay người liền rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Bạch Lạc Nhân băng bó chân thật kỹ, lại dùng băng gạc còn dư lại quấn lên khắp người, cả một cuộn băng gạc to đùng liền quấn hết lên người, không bỏ phí một chút nào.
Xong việc liền kéo chăn đắp kín người, lẳng lặng chờ Cố Hải đến.
Cố Hải cấp tốc chạy tới bệnh viện, sau khi hỏi thăm bác sĩ trực ban số phòng bệnh, liền cấp tốc chạy tới phòng bệnh.
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại liền nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim cậu lúc này bắt đầu đập tưng tưng.
Cố Hải đẩy cửa ra, còn chưa đi vào bên giường bệnh ngay, chỉ cứng người sững sờ tại chỗ.
Nếu như không phải ghi chú trên giường bệnh tên Bạch Lạc Nhân, thì suýt chút nữa cậu không nhận ra được. Chưa đến mười ngày, một sĩ quan phong độ đẹp trai liền biến thành dáng vẻ ngây ngây, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn trong veo bây giờ toát ra vẻ tang thương xám xịt. Cố Hải chưa nhìn thấy băng gạc khắp người Bạch Lạc Nhân, cậu mới chỉ nhìn thấy vết thương trên gương mặt, lòng đã đau như dao cứa rồi.
Cố Hải đi tới bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt gò má Bạch Lạc Nhân, ôn nhu gọi, "Nhân Tử?"
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Hải, ánh mắt cậu liền đờ đẫn ra. Mấy ngày nay mong mỏi được nhìn khuôn mặt này, bây giờ thấy rồi, đột nhiên cảm thấy Cố Hải đẹp trai đến độ làm người khác không dám nhìn thẳng.
Cố Hải thấy ánh mắt đờ đẫn của Bạch Lạc Nhân, lại cho là cậu ta chịu ủy khuất rất lớn, nhìn thấy mình liền không nói thành lời.
"Nhân Tử, không sao đâu, tôi tới rồi. Có tôi ở đây rồi, cho dù bị thương nặng hơn cũng sẽ mau khỏi thôi."
Môi khô của Bạch Lạc Nhân giật giật, không nói nên lời.
"Cậu không cần nói gì hết, tôi hiểu tôi hiểu." Cố Hải vẫn đau buồn không thôi.
Bạch Lạc Nhân vươn tay nắm lấy tay của Cố Hải.
Cố Hải cúi đầu nhìn, trái tim giống như bị vật gì đó hung hăng đập một cái, đôi tay này quả thực nhìn rất khó coi. Trước đây tay của Bạch Lạc Nhân chỉ hơi thô ráp và móng tay hơi xiêu vẹo, bây giờ thì khác nhìn nó rất tàn tạ.
"Cậu chờ tôi, tôi đi ra ngoài một chút." Dưới ánh đèn mờ mờ gương mặt của Cố Hải càng thêm phần u ám.
Bạch Lạc Nhân có chút căng thẳng trong lòng, cậu tưởng rằng Cố Hải muốn đi tìm bác sĩ hỏi rõ tình trạng, liền vội vàng kéo tay Cố Hải lại, nói: "Cậu đừng đi, ở lại đây với tôi."'
Cố Hải cảm giác được lực tay mạnh mẽ của Bạch Lạc Nhân, nhưng lại không hề nghi ngờ gì đến tình trạng sức khỏe của cậu, chẳng qua là cậu cảm thấy Bạch Lạc Nhân mãnh liệt muốn mình ở lại bên cạnh.
"Không sao đâu, tôi chỉ vào phòng vệ sinh một chút thôi."
"Phòng bệnh này cũng có nhà vệ sinh mà, ở kia kìa." Bạch Lạc Nhân dùng ngón tay chỉ chỉ.
Cố Hải đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, cậu không hề nghĩ tới, thời gian xa cách tám năm, cậu đã 26 tuổi lại phải thấy Bạch Lạc Nhân trong bộ dạng này, cứ như vậy mà đau lòng rơi nước mắt. Trong lòng Cố Hải liền nghĩ đến Bạch Lạc Nhân mắng chửi mình mít ướt như phụ nữ, nhưng hiện tại không có cách nào khác, hoàn toàn không khống chế được, vừa nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Bạch Lạc Nhân thì trong lòng liền đau xót.
Thấy Cố Hải ở trong phòng vệ sinh mãi không chịu ra, Bạch Lạc Nhân đột nhiên ý thức được điều gì đó, trong lòng cũng có chút áy náy. Sớm biết rằng Cố Hải sẽ như vậy, thì cậu cũng không giả bộ bị thương nặng đến vậy, kỳ thực cậu chỉ bị gãy cổ chân, nhìn Cố Hải đặc biệt đau lòng như vậy. Lại còn dọa cậu ta một trận như thế, quả thực có chút cảm giác mình thật quá đáng.
Nhưng đã đến mức này rồi, Bạch Lạc Nhân lại không dám nói thật, chỉ có thể từ từ mà giải thích thôi.
"Cố Hải, kỳ thực tôi không hề bị thương nặng như vậy, vì muốn cậu về sớm một chút, mới lừa cậu là tôi sắp chết."
"Được rồi, không cần nói gì cả." Giọng nói của Cố Hải có chút trầm thấp, "May mà cậu nói như vậy, không thì tôi cũng không biết mà chạy đến bên cậu. Ở trước mặt tôi cậu không cần phải cố gắng kiên cường làm gì, nếu cậu thật sự đau, thật sự khó chịu vậy cậu cứ thoải mái mà khóc đi, tôi hứa sẽ không cười cậu đâu."
Giọng của Cố Hải ôn nhu chết người, ôn nhu đến mức Bạch Lạc Nhân thật con mẹ nó muốn khóc.
Tắm rửa qua loa một chút, Cố Hải cũng leo lên cái giường bệnh kia, cẩn thận từng li từng tí ôm Bạch Lạc Nhân, cố gắng không chạm đến vết thương của cậu ta, hai người ôm nhau ngủ.
Có Cố Hải bên cạnh, đêm đó Bạch Lạc Nhân ngủ rất kiên định.
Nhưng Cố Hải vẫn không thể chợp mắt, thân thể Bạch Lạc Nhân phát sốt bất thường, rất nhanh thì Cố Hải liền cảm thấy. Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ đến vết thương của Bạch Lạc Nhân bị nhiễm trùng, sốt ruột vội vàng chạy đến phòng trực ban tìm bác sĩ, bác sĩ cấp tốc liền chạy tới, thấy Bạch Lạc Nhân trên giường bệnh, nhịn không được sửng sốt một chút.
"Người này..... người này là Bạch Lạc Nhân hả?"
Cố Hải cũng ngẩn người, "Không phải là Bạch Lạc Nhân thì là ai?"
Vẻ mặt của Bác sĩ có chút khó coi, rõ ràng tôi là bác sĩ mổ chính cho cậu ta, chỉ có gân nối bắp chân với gót chân bị thương tổn thôi mà, vậy làm sao đột nhiên cả người cậu ta lại băng bó thế kia?
Chẳng lẽ chăn bệnh viện không đủ ấm à, không phải vì lạnh mà vị thiếu tá đáng thương kia mới tự bọc cả người như vậy chứ?
"Làm sao vậy?" Sắc mặt Cố Hải tỏ ra vô cùng lo lắng.
Vị bác sĩ kia lắc đầu, "À, không có việc gì, trước hết phải đo nhiệt độ cơ thể đã!"
Năm phút sau, vị bác sĩ kia cầm nhiệt kế lên nhìn một chút, thản nhiên nói: "Nhiệt độ cơ thể bình thường."
"Nhiệt độ cơ thể bình thường hả?" Cố Hải rất kinh ngạc.
Bác sĩ đưa nhiệt kế giơ lên trước mặt Cố Hải, "Cậu xem này, đây không phải rất bình thường hay sao?"
Cố Hải quay sang nhìn Bạch Lạc Nhân, sau đó lại nhìn bác sĩ, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi ra ngoài rồi nói tiếp!"
Sau khi ra ngoài, vị bác sĩ kia đem toàn bộ tình hình của Bạch Lạc Nhân nói cho Cố Hải không thiếu một câu, Cố Hải không tin, bác sĩ kia lại đem bệnh án đưa cho Cố Hải xem. Cố Hải quay đầu nhìn phòng bệnh của Bạch Lạc Nhân một cái, lúc này mới phát hiện đó chỉ là một phòng an dưỡng bình thường, vừa rồi vì quá sốt ruột nên không để ý đến, bây giờ mới phát hiện ra, nếu như bị thương nặng, phòng bệnh có thể yên tĩnh như vậy hả? Vài tiếng đồng hồ cũng không có một người y tá hay bác sĩ nào đến kiểm tra tình hình.
"Cậu ấy chỉ bị thương ngoài da và gãy xương cổ chân thôi." Vị bác sĩ kia lại tiếp tục khẳng định.
Cố Hải âm thầm chửi rủa, Bạch Lạc Nhân, cậu nha, càng ngày càng có bản lĩnh.