Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:42 +0700
Chương 243: Chương 238
T
rước căn nhà cuối một hẻm nhỏ mờ mờ, trước cửa có hai cây táo, trên nhánh cây lưa thưa treo mấy lá cây, không ngừng đung đưa theo gió.
Một bóng người mảnh khảnh lung la lung lay tiêu sái đến, tựa như uống rượu say, vừa đi, còn vừa thỉnh thoảng nhìn sau lưng một chút, phảng phất sợ có người đuổi theo. Trong ngõ hẻm bỗng nhiên vọt ra khỏi một con chó, sủa điên cuồng với nàng ta, người kia đứng lại, kinh hoàng lui về sau một bước.
"Đừng sợ đừng sợ!" Có hai đứa trẻ vọt ra từ trong một gian phòng, mắng con chó kia: "Đại hoàng, hù dọa người làm chi, còn không mau mau trở về!"
Con chó vàng rũ lỗ tai, lắc lư cái đuôi, từ từ xoay người đi, đến cửa phòng, quay đầu liếc mắt nhìn người kia, tựa như xem thấu ý tứ nàng đến bên này.
"Tỷ tỷ, không việc gì, đại hoàng nhà chúng ta không cắn người!" Hai đứa trẻ nhìn người kia cười không ngừng, lộ ra hàm răng trắng noãn.
"Ừ ừ." Lạc Tương Ngọc chưa tỉnh hồn kéo khăn che trên mặt, đôi mắt không ngừng đánh giá căn nhà trong hẻm nhỏ, người Bắc Địch đó hẳn là ở trong đó. Hắn đã từng ôm thân thể mềm mại của nàng ta không ngừng xoa nắm, nhỏ nhẹ nói cười bên tai nàng, mùi rượu phả vào cổ nàng ta nóng bừng một mảnh: "Ngày sau nếu ngươi tiếp đãi quân sĩ Ngọc Tuyền Quan, có tin tức trong quân doanh, chỉ cần để người đưa tin đến ngõ Hắc Quế Mộc, mỗi lần ta đều sẽ cho ngươi bạc, không bạc đãi ngươi!"
"Khách quan ở nhà nào nơi đó vậy?" Nàng từng hiếu kỳ hỏi hắn như vậy, hắn sờ râu cong cong cười bên tai nàng: "Tiểu mỹ nhân, đại gia ta ngụ ở căn nhà giữa ngõ hẻm, cửa có hai cây táo ta, ngươi phải nhớ rõ ràng đó.
Là ở chỗ đó sao? Lạc Tương Ngọc nhìn hai cây táo ta kia, bước về bên kia.
Hai đứa trẻ chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng ta, thấy nàng ta ngừng dưới tàng cây táo ta, đưa tay gõ cửa, sau đó có người đi ra đón nàng ta tiến vào.
"Đi, đi vào nói cho cha, bên chỗ người Bắc Địch kia tới một nữ tử khả nghi." Hai đứa trẻ nhìn nhau một cái, nhanh chân chạy vào trong phòng.
Lạc Tương Ngọc bị một nữ nhân mập mạp mang vào, trong sân nho nhỏ tràn đầy mùi thúi làm người ta nôn mửa, không biết là cứt trâu hay là phân ngựa. Nàng ta che mũi thật chặt, đi theo nữ nhân kia đi tới trước một hàng nhà.
Người Bắc Địch tên Hột Hột Kỳ Nhi kia đang ngồi ở căn phòng ngay chính giữa, trong tay bưng một ly trà sữa.
"Cô nương xinh đẹp, ngươi đưa tin cho ta?" Thấy Lạc Tương Ngọc đi tới, Hột Hột Kỳ Nhi đứng dậy, râu quai hàm không ngừng lay động: "Ta một mực chờ ngươi đó."
Lạc Tương Ngọc nghe hắn gọi mình là cô nương xinh đẹp, trong lòng đắc ý, trên mặt dâng lên một mảnh màu hồng. Nàng thi lễ một cái với Hột Hột Kỳ Nhi: "Gia, ta có chuyện quan trọng phải nói cho ngươi."
"Ngồi, mời ngồi." Hột Hột Kỳ Nhi chỉ chỉ tấm thảm chiên kia để cho Lạc Tương Ngọc ngồi xuống, sau đó phân phó một tiếng với nữ nhân mập mạp kia: "Mau mau đi ngâm trà sữa tới cho cô nương uống."
"Đại gia, ta thám thính được tin tức quan trọng, một vị tướng quân của Ngọc Tuyền Quan mang một nữ thám tử lên đường đi Bắc Địch." Lạc Tương Ngọc do dự một chút, quyết định lược bỏ Gia Mậu, Dương Bảo Trụ từ nhỏ đã khi dễ nàng ta, Lạc Tương Nghi là đối tượng nàng ta muốn trả thù, nhưng Gia Mậu lại không phải —— từ