Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Chương 239: Thế Cục Biến Hóa Quá Nhanh
D
ương Khai ngồi xổm xuống, dù đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn nàng nói:
- Nghe lời thật không?
Tử Mạch vội vàng gật đầu, sự dày vò truyền ra từ thần hồn khiến nàng đau khổ, sống không bằng chết, không có cách nào chống đờ. Trên thế gian có mấy ai có thể chịu đựng được nỗi khổ sở như thế này. Không phải khí phách của nàng không đủ cứng rắn mà thật sự là Dương Khai quá tàn nhẫn.
- Sau này sẽ không làm trái lời ta nữa?
Dương Khai vươn tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng.
Tử Mạch khẽ cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc:
- Không làm trái lời ngươi!
Dương Khai cười đen tối, vươn một ngón tay, cho vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Tử Mạch, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho của nàng.
Tử Mạch mở to mắt, không dám lộ ra vẻ bất mãn, hai mắt dịu dàng và ngoan ngoãn. Cái lười thơm tho linh hoạt như rắn, vòng quanh ngón tay của Dương Khai mà mút. Kỹ xảo của nàng rất tốt, nếu không cũng không thể trêu chọc khiến thân thể nữ nhi của Lãnh San không tự chủ được. Chiếc lười đinh hương quấn lấy ngón tay, lúc thít chặt, lúc nới lỏng. Một lúc sau, đôi mắt hiện ra một mảnh xuân tình, tiếng thở dốc và rên rĩ mơ màng vang lên.
Lãnh San vội vã quay đầu, khẽ mắng.
- Không biết liêm sỉ.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng, cười lạnh lùng một tiếng, rút cái tay từ trong miệng của Tử Mạch, lau khô trên y phục của nàng rồi hung hăng nhéo khuôn mặt nàng. Tử Mạch kêu lên thảm thiết, hai mắt lưng tròng, ấm ức nhìn Dương Khai.
- Mặc dù biết là ngươi đang diễn trò, nhưng vẻ mặt này thật là không tồi.
Dương Khai chậc chậc.
Tử Mạch cười quyến rũ nói:
- Nữ tử Thiên Lang Quốc bọn ta sùng bái nhất là cường giả, ngươi mạnh mẽ như thế, ta thích còn không được, sao phải phải diễn trò.
- Ta chỉ có Ly Hợp cảnh thất tầng, cũng được coi là mạnh sao? Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Nụ cười trên môi Tử Mạch lập tức thu lại, tuy nhiên lập tức cười trở lại nói:
- Cảnh giới không thể hiện gì cả, hơn nữa ngươi còn nhỏ tuồi như vậy, chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, ngươi sẽ hùng mạnh hơn bất kỳ kẻ nào!
- Nịnh cũng khéo đấy, ta thích thế.
Dương Khai cười ha ha, đứng thẳng người dậy nói:
- Đứng lên đi!
- Được.
Tử Mạch ngoan ngoãn đứng dậy, lặng lẽ sửa sang y phục của mình.
Trước mặt Lãnh San và Kim Hào, nàng là chủ, nhưng trước mặt Dương Khai, nàng lại biến thành nô bộc nghe lời, không hề dám hỗn xược.
Tử Mạch không muốn tiếp tục bị tra tấn nữa.
Dương Khai lạnh lùng nhìn Lãnh San, cười hì hi. vẻ mặt Lãnh San mất tự nhiên, có chút xấu hổ, cũng có phẫn uất, nhiều hơn nữa là sự nhục nhã và vẻ không cam lòng.
Không đề cập đến chuyện nàng và Dương Khai trước đây, chuyện nàng bán rẻ Dương Khai lúc nãy cũng đủ để nàng vạn kiếp bất phục rồi.
Vừa mới bán rẻ người ta, ngay lập tức đã bị người ta khống chế sự sinh tò của mình.
Tục ngữ nói: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nhưng, ba mươi năm này chi trong cái búng tay.
Tử Mạch nhìn Dương Khai, lại nhìn Lãnh San, khẽ nói:
- Muốn ả chết, ta có thể để ả chết!
Nàng là nữ tò thông minh, đương nhiên nhìn ra được sát khí trong ánh mắt của Dương Khai. Sắc mặt Lãnh San biến đồi, vội vàng lui về phía sau vài bước, vô cùng cảnh giác nhìn Dương Khai và Tử Mạch, trên mặt tỏ vẻ quyết liệt.
Có thể tượng tượng, nếu như Dương Khai thật sự muốn nàng chết, Lãnh San nhất định không thể phản kháng.
Im lặng một lát, Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Lãnh San không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói với Dương Khai:
- Vì sao?
- Cái gì vì sao?
Dương Khai có chút không kiên nhẫn.
- Sao lại buông tha cho ta?
Lãnh San nghi ngờ hỏi:
- Trưởng bối của chúng ta có thù chưa giải, giữa chúng ta cũng có ân oán, ta không nghĩ rằng ngươi có thể hảo tâm tha ta một mạng. Bây giờ ngươi muốn lấy mạng của ta không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Thực ra ta là người tốt, lý do này đã đủ chưa?
Dương Khai cười nhạt.
Tử Mạch ở bên cạnh bĩu môi, Lãnh San khinh miệt nói:
- Nếu như ngươi thật sự là người tốt thì ngươi hãy lấy con trùng tử trong cơ thể ta ra. Tuy bây giờ ngươi không giết ta nhưng ngươi vẫn nắm trong tay sinh tử của ta, ngươi làm như thế liệu có phải là người tốt?
- Ngươi có tư cách nghi ngờ ta sao?
Dương Khai cười lạnh lùng.
- Quỷ Vương Cốc của các ngươi là tà tông, cũng không phải là người tốt đúng không? Lãnh San nói
- Ta chưa bao giờ nói ta là người tốt.
- Miệng lưỡi giảo hoạt.
Dương Khai vội ho khan một tiếng, nhìn Tử Mạch nói:
- Lấy trùng tử ra cho nàng ta, cho nàng ta biết thế nào mới là người tốt thực sự.
Cơ thể Tử Mạch run lên, không thể tin được nhìn Dương Khai. Tuyệt đối không ngờ rằng tên thiếu niên này lại đưa ra quyết định như thế.
Hắn ta ngu sao? Đã không có Khống Hồn Trùng thì làm sao có thể khống chế được nữ
tử này? Ngay cả Lãnh San nghe thấy thế cũng sững sờ, trong ánh mắt lóe ra sự vui sướng.
- Mệnh lệnh của ta sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Dương Khai lạnh lùng nhìn Tử Mạch, nàng cười khố một tiếng, bèn đi đến trước mặt Lãnh San, trong lòng buồn bã.
Mình và Lãnh San quả nhiên có khác nhau. Ả và thiếu niên này có ân có oán, nhưng dù sao cũng là võ giả Đại Hán, vào lúc này thực sự là nên đồng tâm hiệp lực.
- Ngươi may mắn đấy.
Tử Mạch hạ giọng nói, có chút ngường mộ, sau đó giơ tay ra, đặt vào bụng của Lãnh San, vừa truyền đạt ý niệm, vừa vận chuyển nguyên khí.
Một lát sau, sắc mặt Lãnh San tái đi, nôn khan một trận, phun ra một con trùng tử từ
trong miệng.
Tử Mạch nhanh chóng thu con tràng tử lại, Lãnh San cũng không thể chịu đựng được hơn nữa, vọt ra một bên nôn mửa không ngừng. Rất lâu sau nàng mới lau khô khóe miệng, chậm rãi trở về, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai. Được trả lại tự do một cách khó hiểu thật sự khiến cho nàng vừa vui mừng vừa bất ngờ.
- Kim Hào là ngươi giết sao?
Im lặng một hồi, Lãnh San bèn hỏi.
- Không sai.
Dương Khai gật đầu.
- Ngươi muốn báo thù? Ta sẽ cho ngươi cơ hội.
- Ta sẽ không giúp hắn báo thù.
Lãnh San chậm rãi lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, giơ tay đẩy một chưởng về phía Dương Khai, cười lạnh lùng nói:
- Nhưng ta cũng không tin ngươi thực sự vượt qua ta.
Một trận gào khóc thảm thiết, một chưởng mặt người từ tay nàng xuất hiện, trực tiếp đi vào trong cơ thể Dương Khai.
Chính là bí mật bất truyền của Qủy Vương Cốc, Qủy Vương Ấn!
Tử Mạch sắc mặt biến đổi, đang muốn động thủ, Dương Khai lại ngăn cản nàng.
-Ngươi.
Lãnh San lui lại phía sau khiếp sợ nhìn Dương Khai. Người trúng phải Qủy Vương
Án căn bản không thể tiếp tục khống chế quyền lợi của cơ thể. Oan hồn kia đủ để phá được thần trí của một người, sau đó chiếm cứ thân thể hắn. Lãnh San suy nghĩ rất rõ ràng. Bây giờ ở nơi dị địa này, nguy hiểm khắp nơi, tuy mình đã khôi phục lại được tự do nhưng cũng không có bao nhiêu hy vọng sống sót, nếu như lại gặp phải những võ giả của Thiên Lang Quốc thì cũng sẽ bị giết chết hoặc bị nô dịch.
Chi bằng trực tiếp hủy thần trí của Dương Khai, khống chế thân thể hắn.
Khống chế được Dương Khai cũng có nghĩa là khống chế được Tử Mạch. Như thế Lãnh San có đủ vốn liếng rồi. Nhưng Qủy Vương Ấn đánh ra lại không có hiệu quả gì khiến cho nàng khiếp sợ.
- Quả nhiên không phải người tốt gì!
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, hắn đã sớm nhìn ra sự không phục và dã tâm của Lãnh
San. Hàng trăm cách cũng chỉ cố dụ để nàng thi triển Qủy Vương Ấn.
- Quỷ Vương Án của ta đâu?
Lãnh San hỏi.
- Muốn ư? Trả lại cho ngươi!
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, mặt người nọ bay ra từ trong cơ thể Dương Khai, lại trở về cơ thể Lãnh San.
Lãnh San cũng không dám dừng lại nữa, bèn quay người bỏ chạy.
Tử Mạch yên lặng quan sát, thật sự là không nhịn được, mở miệng nói:
- Cứ thả ả ta như thế sao? Không phải vừa rồi ả ta muốn động thủ với ngươi sao?
- Người động thủ với ta cuối cùng sẽ phải trả giá.
Dương Khai nhe răng cười độc ác, vừa dứt lời, Lãnh San liền ngã nhào xuống đất gào lên từng trận thảm thiết.
Nghe âm thanh quen thuộc, Tử Mạch không kìm nổi run rẩy.
Vừa rồi mình cũng bị tra tấn như vậy, đau khố, hận không thể lập tức chết đi, nhưng thế nào đi nữa cũng không được như ý muốn. Chẳng qua bây giờ biến thành người xem mà thôi.
Rốt cuộc là hắn đã làm gì! Tử Mạch suy nghĩ mãi mà không hiểu. Lãnh San bị tra tấn thê thảm hơn Tử Mạch, ước chừng thời gian một nén nhang, tiếng kêu la bên kia mới dứt hoàn toàn, Lãnh San hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Dương Khai hừ lạnh nói:
- Đưa nàng ta trở về.
-ừ.
Tử Mạch ngoan ngoãn tiến lên, bế Lãnh San đã hôn mê quay lại. Nhìn thân hình ướt lạnh của Lãnh San, Tử Mạch bỗng dưng không tự chủ được sinh ra một cảm giác đồng bệnh tương liên.
- Ta hồi phục một lát, không được quấy rầy ta.
Dương Khai đi qua một bên, khoanh chân ngồi xuống, khôi phục thể lực.
Tầm nửa ngày sau, Lãnh San từ từ tỉnh lại, vừa mới tỉnh dậy lại kêu lên một trận thảm thiết rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Tử Mạch kinh hoàng, càng cẩn thận hơn khi ở bên Dương Khai. Nàng phát hiện ra tên thiếu niên này lòng lang dạ sói, căn bản trong đầu không có ý niệm thương hoa tiếc ngọc. Lãnh San và nàng đều là những mỹ nữ nhất đẳng, vậy mà hắn có thể tra tấn một cách dã
man không chút thương tiếc như thế.
Con người như thế thật là đáng sợ.
Mười phần là kẻ biến thái máu lạnh.
Một ngày sau, Lãnh San đã tỉnh dậy, lúc này Dương Khai cũng không tra tấn nàng
nữa.
Thực lựa của nàng chỉ có Chân Nguyên cảnh, chưa tu luyện ra thần thức. Nếu tiếp tục giày vò, chi sợ sẽ biến thành phế vật.
Trong lòng sợ hãi nhìn Dương Khai đang ngồi khoanh chân dưới đất ở đằng xa, vẻ mặt hoảng sợ.
Tử Mạch đã khuyên hơn nửa ngày, nàng mới không còn run rẩy nữa, bước đi từng bước một trước mặt Dương Khai, nhẹ cắn môi, sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh. Tuy rằng trước kia bị Tử Mạch khống chế nhưng chẳng qua chi là một con trùng tử mà thôi. Còn hiện tại, thần hồn cũng bị khống chế, tên đệ tử của Lăng Tiêu Các này muốn đối phó với nàng dễ như chơi.
Vừa mới thoát ra khỏi hang sói lại rơi vào sào huyệt! Lãnh San không khỏi sinh ra cảm giác đau thương.
-Hô
Dương Khai sớm đã phát hiện hai nữ tử tới, tuy nhiên vẫn nhắm mắt ngồi đó, giả bộ như không biết, chính là muốn xem họ còn có dị tâm gì không.
Kết quả khảo nhiệm không tồi. Bây giờ, cho dù là Từ Mạch hay là Lãnh San đều rất
hiền lành, không dám nảy sinh bất kỳ ỹ nghĩ làm càn nào.
Mở mắt nhìn Lãnh San, nàng không kìm được lùi về sau, nhưng lại bị Tử Mạch nắm
lấy.
- Còn không xin lỗi!
Tử Mạch cũng không biết hiện tại tâm trạng của mình như thế nào, bèn đẩy Lãnh San nhẹ giọng khuyên giải. Trong ánh mắt Lãnh San hiện lên một tia nhục nhã, đôi môi mỏng đã bị cắn nát, khiếp đảm ngẩng đầu nhìn Dương Khai rồi lại vội vàng lẩn tránh ánh mắt.
- Ngươi còn như thế thì ta mặc kệ ngươi.
Tử Mạch không chịu được, dù sao cũng chi là một nữ từ, còn nghĩ đến cái gì mà khí phách không đáng một xu kia làm gì. Người ta là nam nhân nam tử hán đại trượng phu còn có thể chịu khuất phục. Lãnh San không cam lòng, không nói lời nào. Dương Khai nhếch
miệng mỉm cười, nhìn nàng chằm chằm.
- Ta sai rồi.
Lâu sau, Lãnh San mới mở miệng nói, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu không thể nghe được, hai tay xoắn vào nhau, cảm giác bất an. Dương Khai thản nhiên nhìn, cũng không nói gì. Lãnh San cắn răng, chịu dày vò. Tử Mạch khẽ cười nói:
- Ả ta biết sai rồi, về sau cũng không dám gây bất lợi gì với ngươi, được rồi đừng khóc nữa.
Vừa nói vừa giúp Lãnh San lau sạch nước mắt.