Số lần đọc/download: 2846 / 36
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Trở Về Đại Kiền! Giết Ngô Quản Gia!
- H
ả? Biện pháp này cũng không tệ, ta chỉ cần để cho các hiệu buôn ở Thần Phong quốc phát ra tin tức, nói là Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu vô duyên vô cớ mất tích, thì Vân Mông hạm đội lần này bị đánh bại kia, đám người Hắc Lang vương nhất định trong lúc bẩm báo với Vân Mông hoàng đế, sẽ nói là do bản thân giết chết. Chuyện mạo nhận công lao như thế này, cũng chẳng có gì mới lạ cả!
Thiện Ngân Sa nghe được biện pháp giải quyết của Hồng Dịch, ánh mắt lóe lên, đối với sự túc trí đa mưu của Hồng Dịch, nàng không khỏi lộ ra một sự hài lòng cực độ.
Lúc này, Hồng Dịch ở trong cảm thụ của nàng, ngoại trừ võ công, đạo thuật ra, thì còn là một nhân vật tài trí tột cùng, không gì sánh được, cũng giống như mưu sĩ mà quần thể các quốc gia lập nên ở mấy trăm, mấy ngàn năm khác, lúc trung thổ Thiên Châu đại loạn.
Bằng vào ba tấc lưỡi, tung hoành thiên hạ, nói cho quân vương đầy hàng, nói cho cao thủ xấu hổ tự sát.
Đây chính là phong phạm của những mưu sĩ, danh sĩ hàng đầu, tuy tay trói gà không chặt nhưng bằng vào ba tấc lưỡi cũng có thể chống lại thiên quân vạn mã.
- Vương nhi, các con, các con thật sự giết chết Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu sao?
Lúc này, ba người Hồng Dịch, đại kim chu, Thiện Ngân Sa, đều đang ở trong một thư phòng bí mật tại nội điện của Xuất Vân hoàng cung, bên ngoài có một tầng thủ vệ nghiêm mật. Xuất Vân quốc chủ Thiện Quy Tàng cũng đang ở trong đó.
Hiện giờ, Thiện Quy Tàng nghe được lời đối thoại của Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch, hai mắt như lồi ra, giữa trời đông mà thậm chí trên khuôn mặt cũng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Nhất là vị Xuất Vân quốc chủ này, bản thân cũng luyện qua võ công, đã đạt tới cảnh giới tiên thiên, thế mà lại cũng không khống chế được sự hoảng sợ trong nội tâm bản thân.
- Không sai. Tiêu Thiên Nghiêu ở trên biển ức hiếp chúng ta. Chúng ta dưới cơn nóng giận đã mang hắn đốt thành một đống tro bụi rồi.
Đại kim chu khanh khách cười lạnh, ngó nghiêng quan sát cái thư phòng này.
- Nơi này bày biện thật đẹp, so với thư phòng của Nhu Nhiên quốc chúng ta thì hoàn hảo hơn nhiều.
Hồng Dịch đối với chuyện đại kim chu tiết lộ bí mật này cũng không lên tiếng cản lại. Dù sao rất nhiêu nô lệ tù binh từ trên đội thuyền của Phục Ba quân Tiêu Thiên Nguyên cũng đã đến Xuất Vân quốc. Bây giờ để cho quốc chủ biết, coi như là để thu xếp thật ổn thỏa mới được, tránh trường hợp người không biết quỷ không hay, cuối cùng lại bị kẻ khác phát hiện được.
Dù sao nếu như Xuất Vân quốc chủ muốn che giấu hơn ngàn nô lệ kia thì cũng có thể thu xếp kín kẽ như áo tiên không thấy vết chỉ khẩu, để ai cũng không điều tra ra được.
- Vị này là ai?
Thiện Quy Tàng nhìn đại kim chu, nghi ngờ hỏi. Rất dễ nhận thấy vừa rồi Xuất Vân quốc chủ đã nghe thấy được hai chữ Nhu Nhiên từ miệng nàng.
- Nàng là cháu gái của quốc sư Nhu Nhiên quốc Kim Cốc Thần.
Hồng Dịch mở miệng nói, lại tiếp tục khiến cho vị quốc chủ này kinh hãi.
Thiện Quy Tàng thở dài một hơi, hắn cảm thấy rằng, bản thân muốn thở dài trọn vẹn một hơi cũng không nổi nữa rồi.
Tuy nhiên vị quốc chủ suy nghĩ trong giây lát, bỗng nhiên từ tọa vị của mình, hắn đứng bật dậy, hai tay đặt lên mặt bàn được bao phủ bởi tấm tơ lụa màu vàng rực rõ, đưa mắt nhìn Hồng Dịch rồi hỏi:
- Ngươi là công tử của Đại Kiền Vũ Ôn Hầu Hồng thái sư sao? Vũ Ôn Hầu đối với Đại Kiền trunh thành vô cùng, toàn quốc đều biết, ngươi lại cứ như vậy tập sất chủ soái Phục Ba quân của Đại Kiền, cấu kết Nhu Nhiên, hơn nữa lại đem nô lệ đến Xuất Vân quốc chúng ta, ở trên quốc yến còn dám công kích Vô Địch hầu, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Có phải là đang mưu đồ bất chính hay không? Hơn nữa võ công của ngươi mặc dù cao cường, thế nhưng tuyệt đối không phải là năng lực có thể chống lại Vô Địch hầu. Rốt cuộc ngươi nói những gì để thuyết phục vương nhi vậy.
- Vương nhi, kẻ này tâm cơ thâm trầm, miệng lưỡi lươn lẹo, con không nên bị lời nói của hắn lừa gạt! Chúng ta bây giờ cũng không có năng lực chống lại Đại Kiền, không nên làm bàn đạp cho mưu đồ bất chính của hắn!
Đột nhiên Thiện Quy Tàng quay sang nói với Thiện Ngân Sa.
Đại kim chu dùng một thứ ánh mắt giống như đang nhìn thằng ngốc nhìn về phía Thiện Quy Tàng, gay gắt nói:
- A Dịch đã sớm vượt qua sinh tử luân hồi, bước vào cảnh giới quỷ tiên rồi. Lần này coi như cả bốn người là Tất Thấp Hoa, đường chủ Phá Hư đường, Hắc Ma đường của Vân Mông Huyền Thiên quán, còn cả thị vệ trưởng Kim Lang quân Hạnh Vũ Tiên, liên thủ cũng bị A Dịch đánh cho đại bại, phải chật vật bỏ trốn. Hừ! Lần này nếu không phải có a Dịch âm thầm xuất thủ, thì Vô Địch hầu có thể ở trên biển đánh tan hạm đội của Vân Mộng hay không?
- Cái gì? Ngươi có thực lực cường địa như vậy sao?
Thiện Quy Tàng cả kinh nói.
- Không sai. Tuy nhiên vương thượng cũng không cần phải nghi thần nghi quỷ. Ta giết Phục Ba tướng quân chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, không quan hệ gì đến quốc sự Đại Kiền. Xuất Vân quốc cũng không nên muốn mượn lực lượng của ta để tiến nhập vào Đại Kiền. Ở trên hòn đảo này, nghỉ ngơi sinh sống, an cư lạc nghiệp, đây mới là đạo lý đúng đắn.
Hồng Dịch cũng khách khí một chút với Thiện Quy Tàng. Dù sao hắn chính là phụ thân kiếp này của Thiện Ngân Sa. Tuy nhiên Hồng Dịch cũng nói rõ cho hắn biết rằng, bản thân giết chết Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu là ân oán cá nhân, cùng quốc sự của Đại Kiền không hề dính dáng gì, không nên mơ mộng hão huyền chuyện gì khác.
- Vương nhi.
Thiện Quy Tàng đưa ánh mắt nhìn về phía Thiện Ngân Sa.
- Đúng là như vậy đấy! Nếu không, con đường đường là Ngân Sa vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, làm sao có thể cùng một người bình thường kết thành đạo lữ được đây?
Thiện Ngân Sa nói:
- Phụ vương, quốc sự một mình người quản lý đi, con và Hồng Dịch sẽ không can thiệp vào quốc sự của Xuất Vân đâu. Chúng ta là những người của thế ngoại, đã tu thành quỷ tiên, siêu thoát thế tục rồi. Quyền lực đối với chúng ta chẳng khác nào phù vân. Tuy nhiên, nếu như sau này có cơ hội, con và Hồng Dịch sau khi giải quyết xong một số việc, có thể sẽ trở về Xuất Vân quốc, thành lập đạo môn, thánh địa giống như Huyền Thiên quán, Đào Thần đạo vậy, để con dân đến đó học tập đạo thuật.
- Ừ! Phụ thân biết rồi!
Thiện Quy Tàng một lần nữa ngồi lại xuống ghế.
Hắn biết, ở trên đảo quốc của Xuất Vân, nếu như cũng có thánh địa giống như Đào Thần đạo ở Thần Phong quốc thì địa vị sẽ vững chắc hơn rất nhiều, cũng không còn phải sợ các đảo quốc xung quanh dòm ngó nữa.
Phải biết rằng, ở trên đại dương mênh mông này, đảo tự mọc san sát như rừng, có hơn trăm quốc gia lớn nhỏ khác nhau, trong đó cũng có hơn mười quốc gia lực lượng cường đại hơn Xuất Vân quốc nhiều.
- Còn nữa, chuyện của Hồng Dịch và chúng ta cũng phải giữ bí mật, phụ vương ngàn vạn lần không được truyền ra bên ngoài, để tránh cho Xuất Vân quốc chúng ta lâm phải họa diệt quốc.
Thiện Ngân Sa nói:
- Chúng con chặn giết Phục Ba tướng quân cũng thu được rất nhiều hiện kim tài vật. Phụ vương mang toàn bộ vàng bạc trong đó đi, để cho công bộ bí mật nấu chạy luyện lại, rồi thu xếp ổn thỏa cho đám nô lệ kia. Con sợ rằng sẽ phải cùng Hồng Dịch trở về Đại Kiền một chuyến nữa.
Mấy ngàn vạn lượng vàng ở trong Càn Khôn Bố Đại đều phải nung luyện lại một lượt rồi mới có thể sử dụng được.
Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa không thể tự mình nung luyện được, tuy nhiên ở Xuất Vân quốc có một nhóm công tượng lớn có thể chế tạo lại tiền tệ, có thể giúp làm được việc này.
Mang một lượng lớn vàng bạc, cùng một bản lĩnh cao cường tuyệt đỉnh trở về Đại Kiền, có thể nói Hồng Dịch áo gấm hồi hương rồi.
Lần này ra biển, hắn vốn là muốn trốn tránh Ngô đại quản gia cùng sự truy sát của Đại La phái và Vệ Thái Thương, tích trữ thực lực. Thực lực bây giờ cuối cùng cũng tích trữ thành công, vậy thì đây là lúc trở về Đại Kiền, cùng Hồng Huyền Cơ chính diện đối kháng.
- Hồng Huyền Cơ à Hồng Huyền Cơ. Ngươi có biết hôm nay ta đã đạt đến cảnh giới nào rồi hay không? Trở lại Ngọc kinh Đại Kiền, ta nhất định sẽ cho các ngươi một trận thất kinh đấy! Triệu phu nhân! Ngô đại quản gia! Còn cả Hồng Hi, Hồng Khang! Uổng phí các ngươi được Hồng Huyền Cơ bồi dưỡng như vậy, tự thân dạy quyền pháp cho các ngươi. Bây giờ thì sao nào? Các ngươi vẫn không thể đỡ lại được một ngón tay của ta đâu! Chỉ cần một ngón tay, ta có thể bóp chết được các ngươi rồi!
Hồng Dịch suy nghĩ rằng bản thân sẽ phải trở về Đại Kiền, trong lòng đột nhiên cảm thấy kích động, tựa như trời long đất lở, sóng thần phun trào.
Hai nắm tay hơi siết chặt lại, gân cốt toàn thân vang lên răng rắc răng rắc không ngừng.
Trong lúc chân động khiến cho khí lưu xung quanh khe khẽ xoáy tròn lại.
Thiện Quy Tàng nhìn Hồng Dịch, vô thức co rút thân thể lại.
Nhất định phải trở về Ngọc kinh, tranh đấu tại đó, đây mới chân chính là sự bắt đầu cuộc chiến của Hồng Dịch!
Tất cả những ân oán, đại thù của mẫu thân, sự ủy khuất tủi nhục trong Vũ Ôn Hầu phủ, toàn bộ phải đòi lại bằng được.
Đồng thời, đây cũng là lúc Hồng Dịch muốn chính thức tập trung tinh thần vào trận chiến tranh đoạt quyền vị của cả Đại Kiền.
Hết thảy, hết thảy mọi việc đều mở đầu từ mùa đông năm thứ sáu mươi mốt Đại Kiền.
.........................
Nam Châu, Thủy Dương Tỉnh.
Khí trời Nam Châu cũng thay đổi rõ rệt, từng trận từng trận gió rét lạnh lẽo phần phật thổi về.
Trong luồng gió rét cắt da cắt thịt, thân cây cũng trở nên điêu tàn trơ trụi, chỉ có những con chim sẻ run rẩy đang đậu trên cành cây, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cả thiên hạ, thế giới này.
Bên trong Thủy Dương tỉnh, nhà nào cũng đốt lò sửa.
Mặc dù Nam Châu còn chưa có tuyết rơi, trời đông cũng có rất ít tuyết, thế nhưng khí trời hiện giờ càng lúc càng lạnh, gió rét thấu xương, hạt mưa lạnh như băng vẫn khiến cho rất nhiều bách tính, thậm chí là những gia đình giàu có chịu không nổi.
Chuẩn bị đông qua năm mới đến trở thành việc chính của mọi nhà.
Trong một lương đình (đình nghỉ mát) rộng rãi ở chính giữa một chiếc hồ phía sau đại viện của tuần phủ Thủy Dương tỉnh, bốn phía là những bức tường trong suốt bằng ngọc lưu ly, hạt mưa đạp vào vách tường lưu ly rồi chảy xuống.
Ngồi ở trong đại lương đình, đốt thú thán, lò hương, bảo đỉnh, nhìn gió mưa thảm sầu bên ngoài cùng sóng nước dập dờn, quả thật có một cảm thụ khác biệt.
Lúc này, ở trong lương đình, tuần phủ Thủy Dương tỉnh, quan lớn một phương, Hồng Khang, đang cùng một lão già thân mặc y phục màu đen rộng thùng thình thưởng thức trà.
Lão già này chính là Ngô đại quản gia!
- Ngô bá, ngài lần này xuất hành ra ngoài, lại phối hợp với đội ngũ của Vô Địch hầu, tiến đến Mãng Hoang ở vạn dặm nơi hải ngoại, đánh tan Vân Mông hạm đội, đây đúng thật là một công lớn đấy. Ngài không biết chứ, lúc Mông Thân hiệu dừng lại ở Lâm Hải tỉnh, vạn dân hoan hô! Cái tình cảnh này, chậc chậc chậc chậc...
Hồng Khang uống một ngụm nước trà xanh ngát, kích động nói:
- Cái tình cảnh này cũng không cần phải bàn luận! Bây giờ, hàng ngày đều có một lượng lớn sĩ thân, địa chủ, quý tộc, bách tính ở Nam Châu đến nhìn. Vô Địch hầu lại đặc biệt để thuyền ở trên bến cảng, cho người vây bên ngoài, thu tiền phí! Sau khi nộp bạc thì có thể bước lên Mông Thần hiệu để tham quan! Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này đã kiếm được hơn ba mươi vạn lượng bạc rồi đấy! Tuy nhiên cũng đã có mười mấy ngự sử viết tấu chương tố cáo hắn rồi!
- Chuyện này cũng không có vấn đề gì. Nói vậy bệ hạ chắc hẳn cũng không có thái độ gì cả. Vô Địch hầu biết cách hái ra tiền, đánh giặc cũng trăm trận trăm tháng, có thể nói đáng xưng là chiến thần cùng tài thần đấy.
Ngô quản gia chậm rãi nói. Sau đó chỉ vào cái lương đình này nói:
- Lương đình này của thiếu gia đều được làm từ những phiến thủy tinh lưu ly, đây cũng là thứ Vô Địch hầu tặng cho phải không? Không biết Vô Địch hầu từ đâu có được phương pháp nung luyện loại thủy tinh lưu ly này. Bây giờ trong triều đình rất nhiều người được tặng thứ này, văn võ toàn triều biết đến hắn, hơn nữa lại còn được hoàng thượng bảo vệ, chỉ một vài ngự sử nho nhỏ mà có thể tố cáo vạch tội được hắn sao?
- Ngô bá lại có thể tán thưởng hắn đến như vậy sao! Nói vậy Vô Địch hầu quả thật đúng là nhân vật thần thánh năm trăm năm có một rồi!
Hồng Khang thở dài nói, sau đó nheo mắt lại, vân vê chòm râu nhỏ ở dưới cằm mà hắn cố ý giữ lại, hạ thấp giọng nói:
- Không biết sau này hắn có thể uy hiếp địa vị của phụ thân hay không?
- Thiếu gia nói Hầu gia sao? Chắc là không đâu. Bất kể là thế nào, địa vị của Hầu gia đều vững như thái sơn.
Ngô đại quản gia khép đôi mắt lờ mờ của một lão già lại, rồi nói:
- Tuy nhiên Khang thiếu gia phải thật cẩn thận với huynh đệ của cậu, Dịch thiếu gia.
- Tại sao! Hồng Dịch còn chưa bị giết chết sao? Đại La phái đã phái nhiều cao thủ như vậy! Còn cả Vệ Thái Thương cũng sẽ không bỏ qua cho nó mà!
Hồng Khang lập tức biến sắc.
- Xem chừng Khang thiếu gia còn không biết. Người của Đại La phái ra biển, toàn quân chết hết! Thậm chí Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn cũng bị cướp đi rồi! Người của Vệ Thái Thương phái đi cũng toàn quân bị diệt!
Ngô đại quản gia nói:
- Theo như những gì lão nô âm thầm điều tra. Dịch thiếu gia đã cùng Xuất Vân công chúa là Thiện Ngân Sa liên hợp lại một chỗ. Nói như vậy, chuyện trên biển lần này là do một tay Thiện Ngân Sa tạo thành. Bằng không, cho dù bản lãnh của Dịch thiếu gia cao cường đến đâu cũng không thể khiến cho toàn bộ cao thủ của Đại La phái và Vệ Thái Thương chết hết như vậy.
- Công chúa Xuất Vân quốc Thiện Ngân Sa!
Hồng Khang cả kinh nói.
- Không sai, chính là công chúa Xuất Vân quốc, Thiện Ngân Sa! Khang thiếu gia có thể chỉ biết vị công chúa này có năng lực cưỡi cá mập dạo chơi, nhưng còn không biết rằng nàng ta chính là Ngân Sa vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên! Một thân pháp lực thần thông, lão nô cũng không thể làm gì đươc!
Ngô đại quản gia nói.
- Cái gì! Tiểu tạp chủng Hồng Dịch này có tài có đức gì mà lại có thể làm cho một nhân vật tung hoành bốn biển như Thiện Ngân Sa liên hợp lại chung một chỗ như vậy! Chẳng lẽ là có Thái Thượng đạo ở giữa làm cầu nối sao?
Sau khi nghe lời này của Ngô đại quản gia, Hồng Khang không nói một lời nào, hàm răng trắng như bạc vụn nghiến lên trèo trẹo, sau đó hung hãn đặt chiếc chén xuống.
- Tên tiểu tạp chủng khốn kiếp này, con chó của tiện nhân kia sinh ra, sẽ có một ngày ta không thể không giết chết nó.
Trong lúc đó, một cỗ tà hỏa đột nhiên bùng lên trong tâm Hồng Khang, sau đó hắn nuốt vào bụng, thiêu đốt ở trong lòng, bên ngoài chỉ rít lên qua kẽ răng mà thôi.
Hắn làm quan lớn một phương đã lâu rồi, nắm quyền sinh sát trong tay, đã dưỡng thành cỗ sát khí uy nghiêm một cách tự nhiên!
- Ngô bá, lần lần phụ thân ra lệnh muốn người mang tiểu tạp chủng Hồng Dịch này về phủ. Người hình như cũng không làm được thì phải!
Tiếp đó Hồng Khang nhìn về phía Ngô đại quản gia, từng câu từng chữ nói ra.
- Lão nô hổ thẹn. Vốn là ở trong đại doanh của Tĩnh Hải quân, lão nô có thể bắt được Dịch thiếu gia rồi, chỉ tiếc là lúc đó lão nô sợ nhất thời không biết nặng nhẹ, mang Dịch thiếu gia giết chết dưới quyền ý của Chư Thiên Sinh Tử Luân, từ đó mà vi phạm lệnh của Hầu gia, cho nên mới phóng thích Dịch thiếu gia, nào biết đâu rằng đây lại là thả hổ về núi. Đúng là lão nô tính sai mất một bước rồi.
Ngô đại quản gia thở dài một hơi, sau đó đưa mắt nhìn lên bầu trời, khẽ nhắm lại, dường như đang thưởng thức thứ gì đó.
- Không hay rồi! Khang thiếu gia! Cậu chạy mau!
Trong lúc đó, đột nhiên Ngô đại quan gia đứng bật dậy.
- Tại sao vậy?
Hồng Khang nhìn thấy tinh thần của Ngô đại quản gia biến đổi như vậy, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Ở trong ấn tượng của hắn, Ngô đại quản gia chính là dạng nhân vật gặp phải núi lửa phung trào cũng không thay đổi sắc mặt.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha! Ngô đại quản gia! Quả nhiên không hổ là võ thánh cao thủ! Thậm chí có thể cảm nhận được ve sầu rung cánh trong gió thu! Tuy nhiên hôm nay ngươi muốn thả hổ về núi cũng không được nữa rồi!
Đúng lúc này, ở trên mặt hồ phía bên ngoài lương đình, một luồng gió ấm áp thật lớn phần phật thổi đến đây. Tiếp đó luồng gió này ngưng tụ thành một thân thể chân thật, giống y hệt như Hồng Dịch.