Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Chương 239: Chấn Động Thành Ủy
T
rương Sở Bân nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, cũng hơi sửng sốt. Trong ấn tượng của Trương Sở Bân, dường như từ trước đến giờ không có chuyện gì khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy khó xử. Phát triển, khai thác nông nghiệp, Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng liền đưa đến một công ty Mẫn Nông. Phát triển ngành khai khoáng, Doanh nghiệp Long Hoa lại đầu tư một số tiền lớn. Muốn làm khu kinh tế mới nhưng lại thiếu kinh phí, Tập đoàn Ốc gia liền đến góp gạch. Ủy ban nhân dân và Huyện ủy muốn di dời, số tiền của các bộ, ủy trung ương lại giống như không phải là tiền vậy, ầm ầm chảy vào tài khoản tài chính huyện Lê. Hơn nữa, còn không thể để Ủy ban nhân dân cấp hai thành phố khu tự trị ở lại, người khác đều chỉ rõ tiền nào việc ấy. Trên thế giới còn có chuyện Nhiếp Chấn Bang cảm thấy khó xử sao?
Lập tức, Trương Sở Bân cũng mỉm cười nói:
- Chấn Bang, cậu nói như vậy lại khiến tôi rất hiếu kỳ, còn có chuyện có thể khiến cậu cảm thấy khó xử, tôi thật đúng là muốn xem kỹ chút mới được.
Nhìn tập tài liệu trên bàn, trên trang đầu viết Báo cáo số liệu phát triển kinh tế huyện Lê năm 1993. Mở báo cáo ra, Trương Sở Bân vốn dĩ còn có thần sắc bình tĩnh, đột nhiên trở nên vui mừng.
Cả năm thu hút đầu tư tổng cộng ba trăm sáu mươi chín triệu tệ, thực tế đầu tư đã có được là ba trăm hai mươi tư phảy ba triệu tệ. Chính quyền huyện Lê bản thân đầu tư một trăm hai mươi triệu.
Tốc độ tăng trưởng công nghiệp toàn huyện đạt mức kinh người là chín mươi ba phần trăm; người có việc làm tăng lên mức mới toàn huyện là năm nghìn ba trăm người; tăng trưởng ngành khai khoáng toàn huyện cũng đạt tám mươi bảy phần trăm; tăng trưởng nông nghiệp đạt bảy mươi hai phần trăm; thu nhập bình quân người dân chăn nuôi toàn huyện đạt bảy nghìn bảy trăm ba mươi ba tệ mỗi người; thu nhập bình quân năm của cư dân thành trấn (trừ nhân viên công chức nhà nước) đạt bảy nghìn chín trăm sáu mươi hai tệ mỗi người. Tốc độ phát triển kinh tế tổng hợp toàn hyện đạt bảy mươi bảy phẩy ba phần trăm.
Tổng thu nhập tài chính, từ mức thu nhập cả năm của năm ngoái là không đến mười triệu, đến năm nay, tính đến hiện nay thì tổng thu nhập tài chính vượt mức tám mươi chín triệu, gấp lên chín lần.
Gấp tập tải liệu lại, Trương Sở Bân cũng thắc mắc, đây là thành tích khó mà lường được đấy. Báo cáo này vừa phát đi, sợ là chính mình phải thăng chức rồi.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng cười nói:
- Chấn Bang, đây là chuyện tốt mà. Thiên đại hảo sự, sao cậu lại cảm thấy khó nghĩ?
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Lúc đầu khi mình nhìn thấy báo cáo này, còn đặc biệt tìm Trưởng phòng của Phòng Kiểm toán và Phòng Tài chính đến. Nhiếp Chấn Bang cũng cho rằng là tính sai, nhưng sau khi xác định cũng cho rằng là chuyện tốt, có điều sau khi bình tĩnh lại, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khó nghĩ.
- Bí thư Trương, số liệu tuyệt đối là số liệu tốt, tôi nhận định không có mờ ám nào bên trong. Thậm chí, số liệu này còn có thể ước tính giữ lại. Tuy nhiên, cẩn thận suy nghĩ một chút, chúng ta báo cáo thế nào với thành phố đây?
Nhiếp Chấn Bang cười nói.
Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Lão Trương, chúng ta cũng là đồng nghiệp với nhau lâu rồi. Sau lần này, tôi dự đoán chuyện anh thăng chức cũng không xa, dù sao trước đây anh cũng hưởng đãi ngộ cấp Cục trưởng rồi. Mặc dù thời gian chính thức đảm nhiệm nhân vật số một mới một năm, nhưng thân là người đứng đầu ban lãnh đạo, công lao lớn như vậy thăng chức là chắc chắn rồi. Cái tôi lo lắng bây giờ là, chúng ta nên hạ thấp số liệu báo cáo lên, dựa theo hình thức của đặc khu Nam Hải, điều chỉnh một chút, khống chế tốc độ phát triển kinh tế ở mức mười mấy phần trăm để báo cáo, hay là báo cáo đúng với thực trạng, đây mới là chỗ tôi khó xử.
Trương Sở Bân lúc này cũng có chút hài lòng. Thăng chức, cái này là chắc chắn. Hơn nữa, sau khi lên cũng sẽ không phải là chức nhàn hạ gì, có lẽ vẫn là trong hàng ngũ cán bộ lãnh đạo Đảng chính.
Đối với lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng rất rõ. Cái gọi là mô thức của Nam Hải, chính là chỉ thời gian đầu tiên của quá trình phát triển đặc khu. Trên thực tế, tốc độ tăng trưởng kinh tế của đặc khu ít nhất đạt đến trên bốn mươi phần trăm, nhưng, số liệu công bố ra nhiều nhất đều chỉ là khoảng hai mươi phần trăm. Đây cũng là để chính quyền các địa phương có được một đường lui. Dù sao thì tốc độ phát triển trước đó nhanh cũng không có nghĩa là về sau cũng sẽ vậy, đây cũng là một loại nghệ thuật.
Trầm ngâm một chút, Trương Sở Bân cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, nói như vậy là có chút khó xử rồi. Số liệu kinh tế, theo ý của tôi là, cũng không thể quá vẹn toàn rồi. Trước kia, huyện Lê thuộc diện nghèo khó, không có cơ sở hạ tầng gì, có thể có thành tích hiện nay, chủ yếu là do có sự đối lập khác biệt quá lớn. Tôi thấy, nhiều nhất khoảng hai mươi phần trăm là được rồi, để sau này giữ lại chút đường lui.
Trên thực tế, suy nghĩ này của Trương Sở Bân là kiểu suy nghĩ vẫn thường có trong bình thường. Trong ký ức của Nhiếp Chấn Bang, kiếp trước cũng xuất hiện không ít chuyện như vậy. Nếu phát triển rất tốt, vậy năm nay giấu giếm một chút, năm sau cho dù không ra sao thì có cơ sở của năm nay ở đây, giữ vững cùng một mức vẫn là có thể bảo đảm, vậy là lại có thêm một năm thành tích rồi. Một loại tình huống khác chính là, số liệu phát triển của địa phương không lạc quan, để bảo vệ thành tích, tạo giả một chút, thêm vào một chút, đây cũng là có khả năng.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Lão Trương à, theo ý của tôi, hay là cứ báo cáo thực, là thành tích thế nào thì cứ làm báo cáo như vậy, không giữ lại đường lui. Một mặt, cũng có thể để cán bộ huyện Lê chúng ta xây dựng một cái mốc phấn đấu, cho tất cả mọi người, bao gồm cả tôi trong đó thêm áp lực và trọng trách. Chỉ có trong tình hình như vậy mới có thể đốc thúc huyện Lê tiếp tục cố gắng. Mặt khác, nếu như giữ lại, thành tích của anh có vẻ không rõ ràng như vậy nữa rồi, điều này đối với tương lai của anh là bất lợi.
Trương Sở Bân nghe thấy thế, trong lòng cũng cảm động. Dù sao Nhiếp Chấn Bang làm như vậy cũng có suy nghĩ của anh ta. Nhưng nói cho cùng, Chủ tịch huyện và Bí thư cũng không có khác biệt gì, được lợi vẫn là mình. Nghĩ đến đây, cấp Cục trưởng lên cấp Giám đốc Sở, đây là một cái ngưỡng cửa. Có người cứ giữ mãi một cái chức vụ, có lẽ cũng nhảy không qua được. Lúc này đối với Trương Sở Bân mà nói, sức hấp dẫn của cấp Phó Giám đốc Sở thật sự là rất lớn. Còn về phần có ở huyện Lê hay không, có làm Bí thư Huyện ủy này hay không, tất cả đều phải nhường đường cho cấp Phó Sở.
Trương Sở Bân lập tức cũng gật đầu nói:
- Ừm, suy nghĩ của Chấn Bang cậu thực sự cũng là một vấn đề. Tôi thấy, trực tiếp báo cáo theo đúng thực tế là được rồi. Chúng ta không lừa dối, hoàn toàn có thể trải qua sự điều tra và khảo nghiệm. Chúng ta không cần lo lắng những chuyện này nữa làm gì.
…
Thành ủy bên này, Lưu Văn Thanh vừa đi vào văn phòng, bên ngoài liền truyền đến giọng của Chủ tịch thành phố Đinh Ái Quốc:
- Thư ký Phùng, Bí thư Lưu ở bên trong không?
Nghe thấy câu này, Lưu Văn Thanh cũng sửng sốt, trong đầu liền suy nghĩ, Đinh Ái Quốc sao lại chủ động chạy đến đây. Lẽ nào nói, Đinh Ái Quốc có chuyện gì sao? Với tính cách của Đinh Ái Quốc, cho dù là chuyện khẩn cấp, sợ là cũng chỉ một cú điện thoại mà thôi. Chính mình và Đinh Ái Quốc hợp tác trong bộ máy lâu năm như vậy, mặc dù quan hệ coi như là hòa hợp, hai người cũng chưa từng cãi nhau ầm ĩ chính diện, nhưng nói thực, tình huống Đinh Ái Quốc đến tận cửa cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nghĩ đến đây, Lưu Văn Thanh tự mình đứng lên, mở cửa phòng ra đón, nét mặt tươi cười nói:
- Chủ tịch Đinh, mau vào đi, lão Đinh anh đại giá quang lâm. Đây là có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Đinh Ái Quốc lúc này có chút phức tạp, thần sắc biến ảo, theo sau đi vào phòng làm việc của Lưu Văn Thanh. Đinh Ái Quốc vừa ngồi xuống, lập tức nói:
- Bí thư Lưu, không biết báo cáo số liệu kinh tế năm mà huyện Lê đưa lên, anh đã xem chưa?
Lời này khiến Lưu Văn Thanh có chút kinh ngạc. Trong quá khứ, loại báo cáo này bình thường sẽ không đưa đến chỗ mình, báo cáo số liệu kinh tế là thuộc phạm vi báo cáo công tác của bên Ủy ban nhân dân. Trước đó, mỗi cuối năm, cán bộ phía dưới đều gửi báo cáo đến chỗ Đinh Ái Quốc là được rồi.
Năm nay, chỗ mình đây cũng nhận được báo cáo số liệu kinh tế của huyện Lê, nhưng Lưu Văn Thanh còn chưa kịp xem. Lập tức, Lưu Văn Thanh lắc đầu nói:
- Vẫn chưa, hôm qua văn phòng Đảng ủy vừa mới đưa qua, tôi chuẩn bị hôm nay bớt thời gian xem một chút. Sao vậy? Huyện Lê lại xảy ra chuyện sao?
Nghe thấy lời nói của Lưu Văn Thanh, trên mặt Đinh Ái Quốc lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, lập tức, Đinh Ái Quốc cười nói:
- Bí thư Lưu, tôi thấy anh vẫn là đích thân đi xem đi. Lần này huyện Lê có vấn đề lớn rồi.
Vừa nhìn thấy tập báo cáo, Lưu Văn Thanh mới nhìn lướt sơ qua một lượt, ánh mắt quét một lượt trên tài liệu báo cáo, lập tức, cũng kinh ngạc há to miệng. Lần này, báo cáo tốc độ phát triển kinh tế của huyện Lê khiến người ta khó có thể tin được, cảm giác như truyện thiên phương dạ đàm vậy.
- Lão Đinh, anh càm thấy báo cáo này của Nhiếp Chấn Bang có phải là có hơi nước (bốc lên, nói quá lên) không?
Lưu Văn Thanh lập tức nhíu mày hỏi.
Tốc độ phát triển kinh tế toàn huyện đạt bảy mươi bảy phảy ba phần trăm, thu nhập bình quân năm của người dân toàn huyện đạt gần tám nghìn tệ. Ở thời đại này, đây là thành tích vô cùng chấn động. Trong cái thời kỳ mà chục nghìn tệ đã thuộc loại ly kỳ như thế này, chỉ sợ là đến năm sau, huyện Lê sẽ trở thành huyện có mực thu nhập mười nghìn tệ đầu tiên trong toàn quốc. Một huyện đấy, so với một thôn chục nghìn tệ, một xã chục nghìn tệ phải chấn động hơn nhiều.
Chuyện này Đinh Ái Quốc cũng có chút không nắm chắc. Tin tức này của Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân khiến người ta thực sự là quá chấn động, chấn động đến nỗi có cảm giác không hiện thực. Một địa phương ở Tây Bắc, trong đại đa số địa phương ở đây, khi mà tốc độ phát triển kinh tế không đến bảy phần trăm, tốc độ phát triển này là thần tích.
Trầm ngâm một lúc, Đinh Ái Quốc cũng chậm rãi nói:
- Bí thư Lưu, có lẽ không phải đâu. Tính cách của hai đồng chí Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang này, chúng ta cũng là hiểu rõ. Không phải là loại người thích nói quá lên đâu. Hơn nữa, bọn họ đã dám báo cáo lên nhất định cũng có tư tưởng chuẩn bị rồi, có lẽ là có thể trải qua sự thẩm hạch và khảo nghiệm. Cá nhân tôi vẫn là tin tưởng tính chân thực của thành tích này.
Lưu Văn Thanh cũng gật đầu, lập tức chậm rãi nói:
- Được, tôi thấy tiểu Trương và tiểu Nhiếp, hai đồng chí này vẫn là có thể tin tưởng. Chúng ta cứ theo số liệu này báo cáo lên.
Lúc này, Lưu Văn Thanh dựa vào sự tin cậy tuyệt đối của mình đối với Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân, thậm chí đến cả khảo sát và thẩm hạch đều giản lược đi, trực tiếp báo cáo lên. Trên thực tế, Lưu Văn Thanh cũng là mạo hiểm không ít rồi. Có điều, tính cách của con người Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh là rất rõ, không có ba phần ba thì sao dám lên Lương Sơn (tức nếu không có bản lĩnh, thì khống dám báo cáo lên vậy), có thể chắc chắn, số liệu này chỉ cao chứ không thấp hơn được.
Giống như thành phố Bá Châu bên này, Sở tài chính và Sở kiểm toán khu tự trị bên đây sau khi nhận được số liệu mà thành phố Bá Châu gửi lên, cũng bị dọa một trận. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là làm sai rồi, sau khi còn đặc biệt gọi điện đến thành phố Bá Châu xác nhận lại, lúc này mới báo cáo đến tay Chủ tịch khu tự trị.