Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 238: Lãnh Đạo Xấu Xa
uốt một buổi chiều, Bạch Lạc Nhân bận rộn trong một chiến cơ đã được cải trang, vội đến mức nước cũng không kịp uống. Lúc vào mặt trời đã lên cao, lúc ra trời đã tối đen. Cả người căng cứng, mỏi mệt, nhưng vẫn còn phải đến phòng nghiên cứu kiểm tra tiến triển công trình.
Điện thoại để ở ký túc xá, Bạch Lạc Nhân cầm lên nhìn, có đến tận bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Hỏng bét, đã 8 giờ hơn, cơm tối có lẽ đã được mang qua!
Bạch Lạc Nhân vội vã đi tới cửa, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ, Bạch Lạc Nhân vỗ vai cậu ta vài cái, khi người kia quay đầu lại, hai tai đã bị lạnh đến đỏ bừng.
"Cậu chờ lâu rồi phải không?" Bạch Lạc Nhân khách sáo.
Người đưa cơm là do Cố Hải thuê, tên là Hoàng Thuận, lúc Cố Hải không rảnh, Hoàng Thuận sẽ thay hắn đưa.
"Không đâu, tôi chờ nửa tiếng, hôm nay Cố tổng cũng phải tăng ca nên chuẩn bị đồ ăn chậm."
Dứt lời liền mở cửa xe, lấy cà mèn giữ ấm ra đưa cho Bạch Lạc Nhân.
Mặt Bạch Lạc Nhân lộ vẻ cảm kích sâu sắc, "Phiền cậu nhiều quá."
Hoàng Thuận vui tươi hớn hở, "Không phiền đâu, đây là công việc của tôi mà."
"Hay là cậu vào phòng tôi ngồi chơi một chút, tôi với cậu cùng nhau nói chuyện?"
"Không cần đâu." Hoàng Thuận phất tay, "Tôi phải về nhà ăn cơm."
Bạch Lạc Nhân rút trong ví ra hai tờ nhân dân tệ nhét vào túi áo Hoàng Thuận, "Hôm nay đã làm mất thời gian của cậu."
Hoàng thuận vội vàng nhún nhường, "Đừng đừng đừng... Không được đâu! Cố tổng đã trả tiền cho tôi..."
"Cậu cứ cầm lấy đi!"
Bạch Lạc Nhân vẫn nhét tiền vào túi cậu ta, xoay người rời đi.
Hoàng Thuận không đuổi kịp, cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải đem tiền cất vào túi áo, lái xe trở về.
Bạch Lạc Nhân mang cơm vào phòng nghiên cứu, vừa mở cửa ra, mấy nhóm người đang chụm lại tán chuyện liền tản ra, nhường chỗ cho cậu. Bạch Lạc Nhân mặt không đổi sắc đi về vị trí của mình, vừa ăn cơm vừa xét duyệt tài liệu.
Đây là thời gian thư giãn nhất trong ngày của Bạch Lạc Nhân, trước khi mở cà mèn ra cậu vẫn luôn chờ mong. Bởi vì đồ ăn Cố Hải làm cho cậu hai tuần nay không phải dạng vừa, mỗi ngày cậu đều có thể ăn những món khác nhau, có rất nhiều món trước kia chưa từng ăn, có lẽ là Cố Hải mới học nấu.
Cứ thế vừa ăn vừa làm việc, đối với Bạch Lạc Nhân mà nói cũng có thể xem như giải trí.
Ngồi cạnh Bạch Lạc Nhân là một công nhân tên Cam Vĩ Cường. Thằng nhóc này thấy nhiều ngày rồi, Bạch Lạc Nhân luôn dùng đúng một cái cà mèn để ăn cơm, hơn nữa mùi thơm bay ra từ cái cà men kia quả thật có thể làm người ta chết.
"Khụ khụ... Tôi này nói, đồng chí Tiểu Bạch!" Cam Vĩ Cường không nhịn được, mở miệng.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt qua, "Sao vậy?"
"Cậu mua đồ ăn từ ngoài vào hả? Sao thức ăn có thể ngon đến vậy?" Cam Vĩ Cường nghển cổ qua nhìn.
Bạch Lạc Nhân nhếch miệng, đắc ý nói: "Nhà hàng này, cả Trung Quốc chỉ có một mà thôi, cậu tuyệt đối không mua được đâu."
Đây là lần đầu tiên Cam Vĩ Cường nhìn thấy biểu tình sống động đến thế trên mặt Bạch Lạc Nhân, cậu ta phát hiện, người này hết sức yêu đồ ăn. Đối với chuyện gì cũng bày ra thái độ thờ, chỉ khi ôm lấy cà mèn cơm, cảm xúc trên mặt liền biến hóa. Nếu lúc này nói chuyện phiếm hay bàn công việc với cậu hầu như không bao giờ bị từ chối.
"Cho tôi nếm thử với!" Mũi Cam Vĩ Cường ghé nhanh đến gần cà mèn của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân xoay người, lưng hướng về phía Cam Vĩ Cường, ý tứ rất rõ ràng.
Cam Vĩ Cường chậc chậc hai tiếng, "Bạch thủ trưởng, cậu keo kiệt quá, tôi cũng không ăn nhiều, chỉ muốn nếm thử chút thôi mà."
"Không cho!" Bạch Lạc Nhân một chút đều không giống nói đùa.
Cam Vĩ Cường bất đắc dĩ cười cười, "Hay là thế này, Tiểu Bạch, tôi gửi tiền cho cậu, mai cậu giúp tôi đặt một phần, có được không?"
"Đã bảo là cả Trung Quốc chỉ có một, bán cho riêng tôi"
Cam Vĩ Cường vẫn chưa từ bỏ ý định, "Tiểu Bạch, không bán cho người ngoài vậy người kia là vợ cậu hả?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng nghiên cứu người đều sống động hẳn lên, toàn bộ đều dồn mắt về Bạch Lạc Nhân. Bọn họ rất hiếu kì, rốt cuộc là loại tiên nữ nào có thể đem người như Bạch Lạc Nhân bắt gọn. Nhưng nhìn cái cách cậu bảo vệ đồ ăn có thể khẳng định một điều, muốn giữ chặt trái tim đàn ông, trước tiên phải nắm giữ dạ dày của anh ta.
Quân báo sắp tới một chỉ huy mới sẽ chuyển tới, mấy ngày nay quân kỷ luôn phải thi hành một cách nghiêm túc. Bạch Lạc Nhân từ phòng nghiên cứu đi ra đã là mười giờ hơn, còn phải đi một vòng quân doanh, kiểm tra tình huống ngủ nghỉ của binh sĩ, bắt vài người gọi là giết gà dọa khỉ*.
(*:Theo truyền thuyết dân gian, con khỉ rất sợ trông thấy máu, cho nên khi người ta muốn dạy khỉ, trước hết họ giết một con gà, bắt con khỉ nhìn thấy đống máu bê bết rồi mới bắt đầu giáo hóa. Lúc bắt khỉ cũng thế, người ta vặn cổ con gà cho nó kêu lên những tiếng ghê rợn, khiến cho khỉ bủn rủn chân tay thì đến bắt. "Sát kê hách hầu" có tác dụng lớn, làm cho các vụ mới nở ra trong trứng nước bị rơi vào cảnh bối rối, sợ sệt. Theo Binh Pháp Tôn Tử)
Khuôn mặt này của Bạch Lạc Nhân ngoại trừ Cố Hải bị nhiếp hồn đoạt phách, còn đối với binh sĩ mà nói lại rất có uy. Những binh sĩ này buổi tối trước khi ngủ nói chuyện phiếm, chỉ cần nhắc tới Bạch Lạc Nhân, đều mang một biểu tình sợ hãi, tân binh ở đây hầu như không có ai là chưa bị cậu chỉnh qua.
Bước chân Bạch Lạc Nhân vững vàng băng qua mỗi góc của quân doanh, làm bạn đường với cậu chỉ có một chiếc đèn.
"Ah... Không được... Sâu quá..."
"Đâu nào... Anh còn chưa vào hết đâu..."
"Vâng... Lớn quá... Cầu xin anh..."
"Cầu xin? Là cầu xin dừng lại hay là cầu xin tiếp tục hả?"
Chân Bạch Lạc Nhân đột nhiên ngừng lại, tắt đèn, bóng tối bao vây xung quanh, thanh âm hai người kia càng phát ra rõ ràng. Bạch Lạc Nhân rành mạch nghe được, đây là tiếng của hai thằng đàn ông, tiếng thở dốc dồn dập vang lên bên tai. Bạch Lạc Nhân nghe xong, tai nóng lên, phải chịu đựng quá nhiều đây.
Dựa theo kỷ luật quân đội, đừng nói tới việc phát hiện đang ở bên ngoài làm chuyện này, chỉ cần phát hiện ở ký túc xá thôi, nhất định sẽ bị xử phạt rất nặng.
Bạch Lạc Nhân mở đèn lại, thanh âm động tình lập tức im bặt.
Bạch Lạc Nhân đi phía trước vài bước, cảm giác được bên phải có động tĩnh, ngọn đèn vừa chiếu qua, lập tức nhìn thấy hai người đàn ông mặc quân phục, dùng một ánh mắt kinh hãi nhìn cậu.
"Thủ trưởng, em... Bọn em..."
Bạch Lạc Nhân lạnh mặt đi về phía bọn họ, rồi bất ngờ nhận ra quần áo hai người vẫn nghiêm chỉnh, hơn nữa tất cả đều ngồi xổm trên đất, không có bất cứ hành động thấp kém nào.
Chẳng lẽ mình nhầm rồi? Bạch Lạc Nhân lại lấy đèn chiếu ra xung quanh, chỉ thấy hai người này, không còn ai khác!
"Sao lại thế này?" Tầm mắt Bạch Lạc Nhân lạnh lẽo nhìn về hai người kia.
Hai người trao đổi ánh mắt, quyết định nói thật, đứng trước mặt Bạch Lạc Nhân mà nói dối chính là tự tìm đường chết.
"Vừa rồi có hai con dế, chúng tôi liền để chúng giao... Giao phối..."
Bạch Lạc Nhân cảm giác có một tiếng sét lớn từ trên đỉnh đầu bổ xuống.
Hai người cúi đầu đứng trước mặt Bạch Lạc Nhân, không dám hé răng nửa lời, không biết ai đó đã sợ đến lạnh toát, hai đùi run rẩy. Bạch Lạc Nhân nhìn chằm chằm bọn họ khoảng mười phút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái. Nếu hai con dế này xuất hiện trong phòng của cậu và Cố Hải tám năm trước thì liệu họ có cùng nhau làm ra loại chuyện tệ hại thế kia không?
Nghĩ thế, Bạch Lạc Nhân đột nhiên phát hiện hai đứa trẻ rất đáng yêu.
"Được rồi, trở về ngủ đi!"
Hai người kia tưởng rằng Bạch Lạc Nhân sẽ giận dữ, tưởng họ sẽ bị cắt mất một bữa ăn. Kết quả, nơm nớp lo sợ chờ đợi nửa ngày, đợi đến khi nghe được một câu lấy lệ như vậy. Hai người quả thực không thể tin nổi, Bạch Lạc Nhân vốn nổi tiếng phát xít, sao hôm nay lại khoan dung đến thế?
"Thất thần cái gì? Còn không mau đi đi? Hay là chờ đội trưởng của các cậu đến đón?"
Hai người vừa nghe thấy lời này lập tức đi nhanh.
Bạch Lạc Nhân kéo lê thân hình mệt mỏi thân hình về ký túc xá, tắm nước nóng, cảm thấy thân thể càng mệt mỏi, mặc kệ đầu tóc ướt sũng cứ nằm lên giường. Máy sấy tóc đặt trong ngăn bàn, Bạch Lạc Nhân định sấy khô tóc rồi ngủ tiếp, kết quả nhìn thấy ổ điện quá xa giường, rất lười xuống giường, vì thế bỏ qua một lần.
Cầm lấy di động gọi điện cho Cố Hải.
Cố Hải cũng vừa nằm lên giường được một lúc, đang định gọi cho Bạch Lạc Nhân, nhưng cậu lại gọi trước.
"Này..." Lười biếng.
Cố Hải nghe được thanh âm Bạch Lạc Nhân, trái tim đều ấm lên.
"Sao hôm nay cậu không đến?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải nhẹ nhàng nói: "Tăng ca muộn quá, trở về thu xếp đồ đạc, tôi phải đi công tác hơn một tuần."
"Lâu vậy sao? Đi đâu?"
Cố Hải thản nhiên trả lời: "Đi Thâm Quyến."
Bạch Lạc Nhân nằm trên giường rộng thoải mái, trong lòng lại không thể thoải mái.
"Vậy mai cậu vẫn đến hả?"
"Ừ." Cố Hải ôn nhu nói, "Ngày mai sẽ đến vào buổi trưa, mang cho cậu bữa cơm cuối cùng trong tuần này."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân có chút ảm đạm: "Hay là thôi đừng nấu cũng được, cậu qua đây sớm một chút. Chúng ta có thể ở cạnh nhau lâu hơn."
"Ha ha... Không nỡ để tôi đi sao?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Vậy mai cậu đừng đến."
Cố Hải yêu chiều trả lời: "Tôi sợ tôi không đến, cậu ôm quần áo tôi khóc thì biết làm sao?"
Bạch Lạc Nhân nói liên tục 6 câu cút!
Cố Hải tưởng tượng vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân, trong lòng liền ngứa ngáy.
"Nhân Tử, mở video call đi."
Bạch Lạc Nhân định đồng ý, nhưng đột nhiên nhận thấy mái tóc đang ướt sũng.
"Chuyện này... Tôi đã tắt đèn rồi."
"Cậu dậy bật lại vậy!"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, "Tôi cởi quần áo rồi, lười xuống giường."
"Cậu quên rồi sao? Tôi mua cho cậu đèn ngủ đặt cạnh giường, cậu mở cái đó ra là được rồi."
Thanh âm Cố Hải rất nhẹ nhàng nhưng Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy bao quanh điện thoại là hàn khí bức người.
Mình nằm ở chỗ yếu thế từ khi nào? Mình đường đường là một quân nhân, tại sao nhất định phải nghe lời hắn? Bạch Lạc Nhân thật sự rất muốn nổi giận gầm lên một tiếng, ông đây không sấy tóc đấy, cậu làm gì được tôi? Nhưng nghĩ đến việc ngày mai hắn phải đi, cổ họng không thể cất nổi thành tiếng rống nào, thật phiền muộn. Cố Hải chờ lâu không thấy được trả lời, tà tâm bắt đầu nổi lên.
"Sợ gì? Tôi chỉ muốn nhìn mặt cậu một chút, còn chưa bắt cậu cho tôi nhìn phía dưới đâu đây."
Bạch Lạc Nhân nghiến răng, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, thông minh nói lảng sang chuyện khác.
"Đúng rồi, hôm nay lúc tôi kiểm tra kỷ luật phát hiện một chuyện rất thú vị..."
Sau đó đem chuyện hai cậu lính bắt hai con dế giao phối với nhau kể rõ cho Cố Hải, quả nhiên Cố Hải nghe xong cảm thấy rất hứng thú, vui cười hớn hở hỏi:"Làm sao họ làm được vậy? Dạy bảo tôi chút."
"Tự nghĩ đi!"
"Cậu dạy cho tôi, tôi sẽ không bắt cậu mở video call."
Cuối cùng Bạch Lạc Nhân không thể chịu nổi sự kích thích của ai đó, rúc cả người vào ổ chăn, bày ra bộ dạng của lãnh đạo xấu xa vô cùng nhuần nhuyễn.
Bên kia, Cố Hải vẫn còn đang hăng say xoay xoay lắc lắc, điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo.
"Không được rồi, tôi phải tập hợp!"
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng nhảy xuống giường, đấu tranh kịch liệt để mặc quần vào, vội đè lão Nhị đang ngẩng đầu hưng phấn xuống, khẩn cấp chạy ra ngoài.
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn