Số lần đọc/download: 714 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:55 +0700
Chương 234: Anh Không Tin Em (5)
T
ô Niên Niên như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng nói: “ Cố Tử Thần, cứu mạng! Mau cứu em........uh.......”
Nọa Nọa và Đậu Đậu nhanh chóng ngồi ngay ngắn, chỉnh lại quần áo và đầu tóc, nở nụ cười như nàng Monalisa, trong một giây trở thành người con gái hiền lành thục nữ.
“ Khụ khụ........chào anh, hai bọn em chỉ là đùa với Tô Niên Niên, anh đừng để ý nhé.” Đậu Đậu giải thích nhẹ nhàng với Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên tối sầm mặt lại, con người bây giờ nói chuyện dịu dàng này với nữ hán tử vừa nãy như muốn lấy mạng cô đúng là một người sao! Hoàng Đậu Đậu, cậu thật lắm chiêu!
Cố Tử Thần nhìn bọn họ, cảm thấy đúng là có câu nói quả không sao: vật họp theo loài, người chia theo bầy.
Hai người này......chắc chắn cũngg không kém Tô Niên Niên.
Hiếm thấy bộ dạng chịu thiệt của Tô Niên Niên, cậu hé môi cười, “ không sao.”
Tô Niên Niên bí bức, cái gì thế, bạn gái anh bị ức hiếp mà anh chỉ nói một câu “ không sao”,có còn lương tâm nữa hay không?
Nọa Nọa và Đậu Đậu hai người bị nụ cười đó làm cho đờ đẫn, kích động đến nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường.
May là Trần Nguyên kịp thời bưng trà ra, hai người uống trà mới có thể bình ổn được tâm trạng kích động.
Tống Dư Hi không nói câu gì, im lặng uống trà, mắt cụp xuống, giống như tất cả mọi thứ không liên quan gì đến cô.
“ Tô Niên Niên, ra đây với anh một lát.” Tô Niên Niên mở miệng, Tô Niên Niên có chút ngạc nhiên, nhưng rồi đi ra ngoài với cậu.
Tuyết vẫn đang rơi, ngoài cửa chỉ có chiếc đèn ánh vàng chiếu sáng, bóng hai người in lên cửa một cao một thấp.
“ Cố Tử Thần, anh bảo em ra ngoài làm gì thế?” Tô Niên Niên không hiểu hỏi cậu.
Cố Tử Thần lấy giọng, có chút không tự nhiên, từ đằng sau đưa ra một chiếc hộp, “ Vốn dĩ muốn đưa cho em, không ngờ lại nhiều người đến theé, này, cầm lấy đi, tặng em đấy.”
Tô Niên Niên vui mừng đón lấy, là một chiếc hộp được bọc rất cẩn thận, mở ra xem, bên trong là một quả cầu thạch anh rất đẹp.
Cô “ woa” lên một tiếng, ấn ấn nút, bên trong hoa tuyết mà những mảnh lụa màu sắc tung bay, hai người tí hon dựa vào nhau, nhìn rất đẹp mắt.
Tô Niên Niên không ngờ Cố Tử Thần lại tặng cô món đồ này, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cậu đã ngại ngùng mà ngoảnh đầu đi, sắc mặt hơi đỏ lên.
Ha ha ha! Sao cô cảm thấy Cố Tử Thần đang xấu hổ chứ, bộ dạng Cố kiêu ngạo đỏ mặt quả thật vừa đáng yêu lại vừa buồn cười!
“ Cố Tử Thần, thật nhìn không ra anh lại hiểu tâm lý con gái như thế, có điều tại sao anh lại tặng em vào lúc này.” Tô Niên Niên cười hì hì nói.
Cố Tử Thần nét mặt ngượng ngùng: “ Đây là quà giáng sinh lần trước chuẩn bị cho em, nhưng chưa đưa cho em.”
“ Tại sao không đưa cho em? Anh không phải vì ngại đấy chứ?” Tô Niên Niên tiếp tục hỏi.
“ Tô Niên Niên!” Cố Tử Thần cao giọng nói, có chút ngại quá mà hóa cáu: “ Không thích thì trả cho anh, anh tặng cho người khác.”
Tô Niên Niên còn lâu mới bị vào bẫy, biết Cố Tử Thần bị đoán trúng nên mới nói như thế, nhanh nhẹn ôm quả cầu thạch anh vào lòng, miệng lưỡi rắn rỏi nói: “Hừm, không tặng em anh còn có thể tặng ai chứ? Em còn lâu mới trả lại anh, em phải giữ giùn như bảo bối gia truyền!”
Cố Tử Thần nhếch nhếch môi: “ Trẻ con, không nói với em nữa, anh về ngủ đây.”
Nói xong một tay đút vào túi quần, lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ đi về nhà.
Đây là lần đầu tiên Cố Tử Thần, vì tặng quà cho một người con gái mà cảm thấy xấu hổ.
Tô Niên Niên ở phía sau sung sướng, Cố Tử Thần à Cố Tử Thần! thì ra anh cũng có ngày hôm nay!
Uhm, Cố kiêu ngạo tặng cô món quà đầu tiên, nhất định phải giữ gìn!