Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 224:phong Vân Tái Khởi (2)
ế hoạch này, có khả năng phải kéo dài hai ba tháng. Bởi vì bên trong còn có dính dáng đến vấn đề đàm phán cùng Tô Khắc La, lại thêm liên hợp trận tuyến, không phải trong thời gian ngắn là có thể xử lý tốt. Do những vấn đề phức tạp này tồn tại, cho nên chọn người suất quân tiến vào giải đất trung tâm Tô Khắc La chỉ có thể là Dương Túc Phong, chỉ có hắn mới có thể đối mặt hội đàm với Tô Phỉ Thải Vi, xử lý quan hệ lắt léo giữa quân đội hai nước.
Bởi vì lần tác chiến này chính là do Dương Túc Phong tự mình dẫn quân xâm nhập ở phía sau địch. Cho nên Vân Thiên Tầm cùng Khắc Lao Tắc Duy Tư đều vô cùng thận trọng, suy xét tới nhiều biện pháp xử lý các loại tình huống có thể bộc phát. Có điều bản thân Dương Túc Phong lại không lo lắng đến thế, có tới năm liên đội chủ lực chỉnh tề sung mãn trong tay, cho dù mười mấy vạn quân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vây bủa lại, chỉ cần chính mình không hết đạn, hết gạo. Thì hắn cũng đừng hòng có thể chiếm ưu thế, huống chi bên ngoài còn có đại quân do hai người Lam Sở Yến và Phượng Thải Y chỉ huy.
Vân Thiên Tầm nói: “dựa vào thời gian xuất phát từ Khắc Lao Địch Áo mà suy đoán, bọn họ hẳn là vào khoảng mười ngày đến nửa tháng sau sẽ có thể lấy được sự liên hợp hành động từ Tô Khắc La. Hơn nữa người Tô Khắc La rất có thể còn chẳng hay biết gì. Cho nên, động tác của chúng ta cũng phải nhanh lên, ngoại trừ 3 liên đội Xạ Nhan tiếp tục đóng ở núi Tiểu Thang ra, liên đội của bọn Tang Đốn Lặc Phổ phải chuẩn bị bí mật rút theo hướng tây.”
Khắc Lao Tắc Duy Tư gật đầu nói: “Điều quan trọng nhất của chúng ta chính là muốn đạt đến mức công kỳ bất bị, xuất kì bất ý, đánh cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không kịp trở tay. Giải quyết xong Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, chuyện còn lại cũng chỉ có vương quốc Thước Á Lôi, có lẽ chỉ cần vung hai gậy, thì vương quốc Thước Á Lôi sẽ khuất phục. Vấn đề của liên bang La Ni Tây Á càng giải quyết sớm. Đối với chúng ta mà nói lại càng có thêm thời gian đủ để chuẩn bị cho trụ sở hải quân, nhanh chóng chiếm lĩnh kênh đào Y Mã, là điều kiện tiên quyết cho hải quân chúng ta xuất phát đến biển Gia Lặc Tân sau này.”
Dương Túc Phong gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng kế hoạch của hai người. Sách lược cuộc chiến lần này bao hàm tây bộ địa khu Mỹ Ni Tư cùng cả Liên bang La Ni Tây Á, sau khi bánh xe chiến tranh lần này bắt đầu lăn, có lẽ phải đến khi bình định cả Liên bang La Ni Tây Á mới có thể tạm dừng.
Trải qua suy xét kín đáo cùng kế hoạch, ngày 20 tháng 5 năm thiên nguyên 1728, Dương Túc Phong chính thức hạ lệnh áp dụng tên gọi của kế hoạch tác chiến là “Gậy buồn bực”, hắn quyết tâm mượn kế hoạch này hung hăng gõ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ một cú bằng buồn bực côn.
“Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.” Đây là chiến lược quân sự mà thời đại nào cũng đều áp dụng, chính là xem xét trình độ vận dụng của song phương ta và địch. Vì giữ được bí mật, bọn Lặc Phổ cùng Tang Đốn suất lĩnh liên đội bí mật trà trộn vào bên trong doanh trại phòng bị của trọng điểm Đông Nhật, công khai tiến hành một cuộc tập trận, sau đó mấy liên đội bí mật biến mất ở phía tây nam phủ Lệ Xuyên, liên lạc thông qua vô tuyến điện, ngày nghỉ ngơi, đêm hành quân nhằm hướng tây nam địa khu Mạch Khắc Lai bí mật tiến vào.
Còn ở phía Cách Lai Mỹ, thì là một cảnh tượng sôi sục khí thế ngút trời, trên hai mặt quân sự chính trị quân Lam Vũ muốn tiến hành đồng bộ, công khai tuyên bố muốn tiến hành đánh một trận cuối cùng với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, trên các tờ báo của Cách Lai Mỹ đều in ảnh chụp Phượng Thải Y khoác hoàng bào khí thế hung hăng tuyên bố muốn phát động chiến tranh, khiến cho phía sau lưng nàng được mệnh danh là “Nữ thần chiến tranh”, nhưng sắc đẹp của nàng cũng làm khuynh đảo không ít người.
Tài Miểu Miểu căn cứ vào ý tứ của Dương Túc Phong, lại tung nữ vương Y Toa Bối Nhĩ ra làm con rối, tuyên bố chính là chỉ ý của nữ vương bệ hạ, đưa ra thông điệp cuối cùng đối vương quốc Tháp Lâm với một giọng điệu gay gắt, yêu cầu vương quốc Tháp Lâm lập tức đem Ô Mạn Lặc Tư giao lại cho chính phủ tạm thời của vương quốc Cách Lai Mỹ xử lý, trong thông điệp, Tài Miểu Miểu liệt hành động của Ô Mạn Lặc Tư vào trong mười tội trạng nghiêm trọng, khiến cho người bên ngoài coi Ô Mạn Lặc Tư chính là phạm nhân phạm vào tội ác nặng nhất trong mười tội trạng nghiêm trọng không thể tha thứ, chỉ cần hắn vừa về tới Cách Lai Mỹ, lập tức sẽ bị băm vằm thành hàng trăm mảnh, mục đích chính là khiến cho Ô Mạn Lặc Tư căn bản không dám về nước, lấy điều này làm cớ để phát động chiến tranh.
Đồng thời, lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ dưới sự chỉ huy của Phượng Thải Y bắt đầu hướng về trọng điểm Tinh Tinh Hạp công khai tiến quân, bộ đội xếp thành mấy đội võ trang hạng nặng giống hệt nhau tiến vào, doanh trại pháo binh Dã chiến cũng không che giấu hành tung của mình, pháo Dã chiến nòng 75 li được thồ trên lưng bầy ngựa thong thả đi theo phía sau bộ đội, gây cho kẻ địch một cảnh tượng đại quân áp chế rầm rộ . Các phóng viên của vương quốc Cách Lai Mỹ đi theo phía sau quân đội, ghi chép từng chi tiết tiến quân của quân đội, sau đó hướng về quốc dân mà tuyên dương. Nhiều năm trở lại đây, người Cách Lai Mỹ đối với chiến tranh đều chán ghét như thế, nhưng theo bước chân của quân Lam Vũ tiến vào, loại quan niệm này bắt đầu chậm rãi xảy ra chuyển biến một cách vô ý thức.
Ai Đức Tư Đặc La Mỗ quả nhiên không dám lơ là khinh xuất, lập tức phái binh lực tinh nhuệ nghiêm phòng tử thủ tại trọng điểm Tinh Tinh Hạp, ở trong trọng điểm này tích trữ binh lực năm vạn người trở lên, vẫn đào bới một lượng lớn đường hầm cùng công sự phòng ngự, để ngăn ngừa hỏa pháo của quân Lam Vũ. Đồng thời, hắn cũng rời khỏi thành Duy Nạp Tư - thủ đô của Tô Khắc La, tự mình tới trước sơn khu bắc bộ Tô Khắc La chỉ huy chiến đấu, phải nhanh chóng tiêu diệt tàn quân của Tô Khắc La, nếu như có thể bắt được Tô Phỉ Thải Vi là tốt nhất. Xét từ tin tình báo, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đối với hướng đi của Phượng Thải Y và Lam Sở Yến đều vô cùng chú ý, nhưng đối với kẻ đến từ mũi nhọn của trung bộ địa khu này cái gì cũng hoàn toàn không biết, điều này cũng không thể trách hắn, thật sự là lọt vào trong khí thế hung hãn giữa hai con cọp cái này quả thật khiến cho người ta phải cảm thấy chấn động .
Hành động của Lam Sở Yến so với Phượng Thải Y còn có phần khoa trương hơn, ý tứ ngang ngạnh đã không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, nàng hạ lệnh cho tất cả quân đội dưới trướng, chính mình lựa chọn mục tiêu công kích, đồng thời hướng về phía Thái Dương thần giáo phát khởi hàng loạt cuộc công kích lớn nhỏ không đồng nhất, bao gồm những đội nhận lệnh của nàng như đội du kích, đội quân bổ sung… đều bắt đầu hướng về Thái Dương thần giáo mãnh liệt phản kích, trong một lúc, cả Cam Xuyên đạo cùng Dương Xuyên đạo đều thần hồn nát thần tính, khói lửa nổi lên bốn phía, mà Lam Sở Yến thì suất lĩnh đội quân chủ lực ước chừng sáu trăm người tiến thẳng tới Tử Lan phủ, Viên Vân Uyên vội vàng tự mình suất quân nghênh kích, chiến tranh tàn khốc hết sức căng thẳng.
Trên phương diện hải quân, Dương Túc Phong gửi điện lệnh cho hạm đội của Vũ Phi Phàm bắt đầu hướng về thủ đô vương quốc Tháp Lâm là Đa Bỉ Nhượng, cũng là cố ý không che giấu hành tung của mình, công khai giương cao cờ xí của quân Lam Vũ, đối với những đội thuyền của vương quốc Tháp Lâm đi ngang qua bên cạnh hạm đội, đều phát ra tín hiệu yêu cầu lập tức né tránh nếu không sẽ bị tấn công. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ luôn luôn chỉ coi trọng lục quân, đối với hải quân trên cơ bản là không thèm để ý, cho nên vài chiến hạm hải quân nhỏ nhỏ dùng để tuần tra của vương quốc Tháp Lâm, trước mặt hạm đội của Vũ Phi Phàm, bọn họ không đánh mà chạy, thậm chí không thèm trở lại Đa Bỉ Nhượng, mà trực tiếp chạy đến ẩn núp ở bến tàu nhỏ khác.
Hết thảy đã chuẩn bị an bài xong, lúc Dương Túc Phong chuẩn bị xuất phát, Đàn Mạn Ái lần nữa tìm đến Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong tiếc nuối nói: “Đàn lão bản, nhiệm vụ bảo tiêu lần này, ta rất muốn tiếp nhận, nhưng, ta không thể tự mình đi. Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể an bài bộ hạ suất lĩnh chiến sĩ tinh nhuệ nhất đi trước......”
Đàn Mạn Ái lắc đầu nói: “Không cần, người ta chỉ định muốn ngươi phụ trách hộ tống. Ngươi đã không muốn tiếp nhận, thì xem như ta chưa hề nhắc tới đi.”
Dương Túc Phong cười khổ mà nói: “Ai, ta đã biết, hai ngàn vạn kim tệ này không dễ nuốt chút nào.”
Đàn Mạn Ái gật đầu, không nói gì thêm, đi thẳng, nhưng lúc nàng đi tới cửa, đột nhiên lại quay đầu lại, chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, sau ba tháng nữa, ngươi có rảnh hay không? Cố chủ có thể chờ ngươi ở nơi này trong ba tháng......”
Dương Túc Phong nói: “Ta không biết.”
Hắn quả thật không biết, cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc trong bao lâu, Tô Khắc La, tây bộ địa khu Mỹ Ni Tư, cả Liên bang La Ni Tây Á, đều có bao hàm trong kế hoạch tác chiến “Buồn bực côn”, chỉ có bắc thang lên hỏi ông trời mới biết đến lúc nào địa khu này mới có thể hoàn toàn an tĩnh lại.
Đồ Đấu Châu cùng Đao Vô Phong suất lĩnh đội quân đặc chủng tác chiến “Ngũ giác tinh” vây quanh Dương Túc Phong lặng lẽ hướng về phía tây nam địa khu Mạch Khắc Lai tiến vào, nơi đó là binh trạm thứ nhất dưới sự khống chế của lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, bộ đội qua lại nơi đó dừng chân nghỉ ngơi và hồi phục, bổ sung vật tự tác chiến, chính là muốn xâm nhập vào vương quốc Tô Khắc La.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu