Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 234: Nguy Cơ
T
rong lúc quang cầu chiếu rọi vào người Trần Tiểu Cửu, toàn thân hắn bỗng biến thành một vầng sáng màu tím, hoa mắt lóe ra những tia sáng, toàn thân cũng bị lửa nhiệt vây quanh bảo hộ, dưới vầng quâng cầu rọi vào cơ thể, cảm thấy lục phủ ngũ tạng chưa bao giờ thoải mái và sảng khoái như vậy.
Màu tím quang cầu đó chiếu rọi vào Đan điền của hắn, sau đó xoay tròn chung quanh, chỉ trong chốc lát, quang cầu đã hòa quyện vào trong Đan điền rồi, hắn vô cùng thâis sảng khoái, hô lên ba tiếng.
Trong lúc quang cầu biến mất trong nháy mắt, thì những vần kiếm quang đó lại biến thành một vùng tử sương, chậm rãi được thiên nhãn quỷ dị của Thôi lã tổ thu về. Toàn thân Trần Tiểu Cửu thoái khỏi sự bảo vệ của vùng tử sương, rồi từ trên không trung rơi xuống đất, nhưng hề hề bị thương tích gì, mông thì đã sưng tấy lên rồi.
- Lão tổ, ngài có ý muốn ta ngã mà chết sao? Làm ta ngã đau chết đi được, mông đều sứng tấy lên rồi.
Trong lúc Trần Tiểu Cửu oán trách sự thô lỗ vô tình của Thôi lão tổ, ngẩng đầu lên nhìn không khỏi ngẩn người ra.
Thôi Lão Tổ vừa trải qua lúc vận công, vốn khuôn mặt tái nhợt nhưng đột nhiên trở nên ảm đạm không còn chút ánh sáng nào, dường như được bôi một lớp than đen vậy, hai gò má thì nhô lên, những nếp nhăn dày đặc, trong chốc lát, dường như lão tổ già đi hai mươi tuổi vậy, nhìn vào ánh mắt hiện lên vẻ già nua và suy sút.
- Lão tổ, ngài... ngài không sao chứ? Ngài đừng dọa ta nhé!
Tiểu Cửu ca cũng không còn e dè vẻ dữ tợn đáng sợ nữa, vội vàng chạy tới, rồi vỗ nhẹ vào sau lưng lão, trong tâm khảm thực sự lo lão sẽ đi đời nhà ma.
Thôi Lão Tổ thì vẫn từ từ thở ra những tử sương, một hồi lâu sau, rồi thở dài một tiếng nói:
- Người trẻ tuổi, khiến ngươi chịu khổ rồi, ta không phải cố ý khiến ngươi bị thương đâu, chỉ vì lúc cuối quả thật ta không còn sức để khống chế nữa, hài... nói cho cùng, ta cũng đã già rồi!
Trong lời nói cũng bam hàm sự bị thương buồn cảm.
- Lão tổ, ta tuổi trẻ sức lực cường tráng, bị có vậy không đáng gì đâu, nhưng ngài phải cố gắng gượng dậy nhé!
Trần Tiểu Cửu an ủi.
Thôi Lão Tổ nhận được những lời nói chân tình của Trần Tiểu Cửu, cũng cảm thấy an tâm chút, phun nạp một hồi lâu, cuối cùng cũng khôi phục lại được một phần tinh lực, chậm rãi nói:
- Từ nay về sau, trong người ngươi có một luồng tử vi đạo công, tuy hiện tai nó vẫn còn ít, ngươi vẫn chưa cảm nhận được chỗ hay của nó, nhưng tuyệt đối ngươi không được coi thường nó, sẽ có một ngày ngươi sẽ dần dần cảm nhận được sự thần kỳ của nó.
- Quả thực lợi hại như vật sao?
Trần Tiểu Cửu vô cùng bất ngờ kinh ngạc, ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên vẻ tiều tụy nói:
- Thôi Lão Tổ, khác nghề như cách núi, ta không hiểu cách tu hành đạo gia của tử vi nhất đạo, để có thể tiến bộ thì đúng là khó hơn lên trời rồi.
Thôi Lão Tổ giảo hoạt cười nói:
- Ngươi phải biết rằng cái mầm hạt này, trong đó chứa đựng rất nhiều công phát phòng the, đây chẳng phải điều ngươi thích nhất đó sao? Chỉ cần kỹ thuật giường chiếu của ngươi luyệt tới mức thành thục, không biết chừng sẽ rẽ sang một con đường khác, sẽ tìm được một con đường khác với con đường ta đang đi.
Trần Tiểu Cửu nghe tới đây, vui vẻ ra mặt, kỹ thuật giường chiếu có trong truyền thuyết không ngờ đang tồn tại trong cơ thể mình, hừ... vậy sau này có phúc để hưởng rồi. Ngự nữ vạn thiên, hùng phong vạn trượng, ngày đêm cuồng hoan, sẽ khiến cho bọn họ phải khóc thét lên thì thôi, đây chẳng phải là đại hỉ mà bao gã đàn ông mong có được đó sao.
Thôi Lão Tổ điều dưỡng lại hơi thở, tử sương tràn ngập, một hồi lâu sau, khôi phục lại như thường, thấy được vẻ súng sướng của Trần Tiểu Cửu, lão cười ha ha vẻ mặt giảo hoạt nói:
- Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn nấp của họa. Người trẻ tuổi, vừa nãy ta nói với ngươi sẽ cho ngươi một niềm vui lớn, ha ha...
Trần Tiểu Cửu nghe thấy những ngụ ý của Thôi Lão Tổ, trong lòng đầy nghi hoặc, cảm thấy toàn thân toát hết mồ hôi hột, vẻ nơm nớp lo sợ nói:
- Thôi Lão Tổ, lẽ nào... chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì sao? Ngài đừng có dọa ta đó nhé, ngài mau nói cho ta nghe đi.
Thôi Lão Tổ có vẻ thâm ý, cười nói:
- Ta là một người tu đạo, sao ta có thể lừa ngươi chứ. Trong người ngươi có một hạt mầm tử vi đạo pháp, ha ha... trong thế gian này, được ắt sẽ có mất, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, trên thế giới này ai là người hận ta nhất?
Trong đầu Trần Tiểu Cửu lóe lên một ý tưởng, cảm thấy kinh hãi, mồ hôi chảy dưới sống lưng, nói:
- Lẽ nào đó là Hoang dã nữ vu sao?
Thôi Lão Tổ ha ha cười lớn, vẻ mặt lại trở lại vẻ âm lãnh nói:
- Cuối cùng ngươi cũng định thần lại được rồi, hừ... không sai, người hận ta nhất chính là Hoan dã nữ vu, người độc ác tàn nhẫn nhất, người diêm dúa lẳng lơ nhất.
- Hoang dã nữ vu là người nhớ thù hận nhất, ta không chỉ phá hoại long mạch của Uy quốc, và còn sát hại hai tên hộ pháp của Hoang dã nữ vu, nên bọn yêu nghiệp đó chắc chắn hận ta thấu xương, lúc nào cũng muốn giết ta. Nhưng ta ẩn tránh trong Trích Tinh Lâu, lại dùng Bắc đẩu thất tinh trận để giấu hơi thở của mình, cho nên cho dù thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng không thể tìm thấy hơi thở của ta được.
- Vậy thì có liên quan gì tới ta chứ? Ngài cũng đã biến mất trong thế giới này rồi, cho dù thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể nào tìm thấy ngài, hừ.... mối hận của đám vu nữ này cuối cùng cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.
- Nếu ta không truyền cho ngươi mầm mống của tử vi đạo công, thì bọn họ chỉ có thể tức mà chết thôi. Nhưng có ngươi rồi, kết quả sẽ khác!
Đột nhiên Thôi Lão Tổ vẻ lạnh lùng nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trong cơ thể ngươi có hơi thở của ta, mà Hoang dã nữ vu kia lại xuất quỷ nhập thần, cho dù ngươi có chốn tránh đi đâu, thì bọn họ vẫn sẽ tìm ra ngươi mà thôi. Tới lúc đó, bọn họ sẽ cho rằng ngươi là truyền nhân của ta, sẽ rút ngân của ngươi, lột da ngươi, rồi năm ngựa xé xác ngươi ra, dùng vu thuật sẽ làm ngưoi hồn bay phách lạc, vĩnh viễn không thể siêu sinh được, chỉ có như vậy mới có thể hóa giải được hận thù trong lòng bọn họ.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy tê dại hết cả người, nghĩ tới thân hình mơ hồ quỷ dị của những vu nữ, với những thủ đoạn tàn khốc, nhưng pháp thuật quỷ dị khủng bố. Ngọn lửa trong lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị những ý nghĩ đó làm dập tắt, một cảm giác ớn lạnh khó diễn tả được, toàn thân lạnh cóng, nghiến răng nghiến lợi.
Thôi Lão Tổ lườm hắn một cái, nói:
- Nhưng, hiện tại ngươi không cần phải lo lắng, mầm mống trong người ngươi vẫn còn trong thời kỳ non nớt, hơi thở còn rất yếu, những vu nữ kia cho dù có lợi hại đến mấy thì cũng không thể cảm ứng được sự tồn tại của ngươi đâu. Nhưng, khi công lực của ngươi có thành tựu thì lúc đó chính là lúc ngươi nguy hiểm nhất. Hoang dã nữ vu tóm được hơi thở của ngươi, thì sẽ như một con chó điên vô cùng liều lĩnh, sẽ không từ thủ đoạn nào để giết chết ngươi! Không đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ từ bỏ cả!
Trong đầu Trần Tiểu Cửu trống rỗng, toàn thân lạnh buốt, ta không thể ngồi chờ chết được, đợi đến lúc Hoang dã nữ vu tới lấy mạng của ta được. Hắn vội vào tiến tới ôm chầm lấy Thôi Lão Tổ, khóc nóc nói:
- Lão tổ, như vậy chẳng phải người hại ta rồi đó sao? Cứu được một mạng người bằng xây tháp phù đồ, giết một mạng người, sẽ bị tống vào mười tám tầng địa ngục. Lão tổ, ngài nhất định phải nghĩ cách giúp ta, nếu không làm sao ta sống được đây?
Hắn giả bộ khóc nóc nói.
Thôi Lão Tổ vội vàng đẩy hắn ra, rồi lướt sang một bên, nhíu mày nói:
- Người trẻ tuổi, chỉ biết có khóc thôi, chẳng có chút khí phách gì cả, nếu biêt sớm thế này thì ta đã không truyền cho ngươi mầm sống đó rồi.
Trần Tiểu Cửu lại lao tới, ôm lấy cổ lão nói:
- Lão tổ, chi bằng ngài bỏ cái mầm mống đó ra khỏi người ta đi, ta không cần cái này đâu.
Hắn khóc tới hồ đồ rồi, cứ thế mà van xin lão tổ.
- Mầm mống đã bắt đầu mọc rễ nẩy mầm trong cơ thể ngươi rồi, không thể nào lấy ra được nữa rồi.
Thôi Lão Tổ bất đắc dĩ, rồi bây lên không trung, Trần Tiểu Cửu không thể tóm được người lão, liền vung tay tóm lấy chòm râu dài của lão khóc:
- Thôi lão tổ, người chạy đi đâu vậy? Người nhất định phải giúp ta trừ cái kiếp khổ này chứ!
Hắn dùng sức giật mạnh một cái, thân hình nhỏ bé của Thôi Lão Tổ liền ngã xuống đất, Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ lão dậy, ngạc nhiên nói:
- Lão tổ, sao lại như vậy, ta chỉ tiện tay giật xuống thôi, không ngờ lại khiến lão bị...
- Hài, vừa nãy vì truyền cho ngươi cái mầm mống đó, có chút mệt mỏi, già rồi, quả nhiên là vô dụng rồi!
Thôi Lão Tổ lắc đầu vẻ hổ thẹn nói.
- Thôi lão tổ...
Trần Tiểu Cửu nghẹn ngào.
- Người trẻ tuổi, coi kìa, dạo ngươi sợ phát khiếp rồi, nếu ta đã dám truyền công pháp cho ngươi, đương nhiên sẽ có biện pháp để bảo vệ sinh mạng cho ngươi rồi, bản Lão tổ muốn rời khỏi thế giới này, nhìn thấy cố nhân, trong lòng rất vui sướng, chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi, ngươi lo lắng gì chứ.
Thôi Lão Tổ bất đắc dĩ cười nói.
Trong nháy mắt Trần Tiểu Cửu lau khô nước mắt, nhanh như cắt mỉm cười nói:
- Ta cũng đang đùa với lão tổ thôi mà, chỉ sợ sau này chúng ra khó có cơ hội gặp lại mà thôi!
- Ngốc ạ!
Thôi Lão Tổ chân thành gật đầu, há miệng ra rồi phun ra một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này một mày xanh biếc, chỉ trong chốc lát lại biến thành mày tím, dường như bên trong đang trói giữ một con rồng đang ngủ say.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy vậy, vô cùng vui mừng, vội vàng hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Thôi Lão Tổ thần bí cười nói:
- Đây là nhẫn thạch anh tím, chính là bùa hộ mệnh để ngươi hóa giải kiếp nạn!