Số lần đọc/download: 1505 / 9
Cập nhật: 2016-12-14 08:35:45 +0700
Chương 234 : Giết Người Đoạt Bảo (2)
Đ
ồng thời cánh tay trái giơ lên thật cao. Trong cánh tay trái chợt tràn ngập đấu khí Hàng Ma cửu chiến. Cơ bắp nổi lên. Năm đầu ngón tay dùng lực bóp chặt lại, chộp vào trong không khí, ôm lấy đầu Hoàn Nhan Thiết Cốt đập xuống.
Cùng mã tặc đánh nhau sống chết đã mấy năm, Hoàn Nhan Thiết Cốt nhất thời cảm giác được nguy cơ sinh tử tới. Hắn bất chấp sự đau đớn trong cơ thể sử dụng đấu khí điều chỉnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Càn Kình công kích tới, trong mắt nhất thời cảm thấy bất ngờ và không giải thích được. Chẳng lẽ thân thể mình quá đau xuất hiện ảo giác? Cái đang hạ xuống là búa mà không phải là nắm đấm sao? Động tác của hắn sao giống như thợ rèn trong lò rèn vung búa?
Dưới mặt nạ kim loại, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến ánh lên sự tò mò. Trên chiến trường tại sao có thể có động tác thô lỗ giống như thợ rèn đang rèn sắt vậy? Càn Kình quá khinh thường Hoàn Nhan Thiết Cốt sao?
- Rèn sắt?
Tăng Xuyên Đông không thể tin được vào hai mắt của mình.
- Hắn sao có thể nhanh như vậy được? Lẽ nào tốc độ đấu khí xoay tròn của hắn... Không có khả năng!
Hai mắt Hoàn Nhan Thiết Cốt trợn trừng, tâm thần chấn động mạnh. Hắn cố nén đau đớn, chân phải cắm vào trong bùn, chân trái bỗng nhiên đạp xuống đất, hai cánh tay chịu đựng cảm giác đau đớn từ những cái xương sườn gãy, giơ lên thật cao. Hai ngón trỏ chuẩn bị công kích bất kỳ lúc nào, đâm vào cổ tay của kẻ địch!
Trong mắt Càn Kình chỉ còn lại có đối thủ là Hoàn Nhan Thiết Cốt. Chưa bao giờ thân thể hắn tiến vào trạng thái như vậy. Đối thủ dường như không còn là một chiến sĩ đang hoạt động, ngược lại giống một phôi sắt bị nung nóng, sau khi gõ xuống sẽ nảy lên. Mình tựa như đang rèn sắt. Động tác kế tiếp của Hoàn Nhan Thiết Cốt, giống như phương hướng và quỹ tích nảy lên của phôi sắt, có thể đoán trước được rõ ràng.
Ở trong thế giới vô tận, vung búa thứ hai trong mười tám búa thăng phong suốt hai năm, luyện tập không biết bao nhiều lần vung búa sắt, hiện tại hoàn toàn đánh xuống theo bản năng, đập về phía phôi sắt hình người Hoàn Nhan Thiết Cốt này.
Ầm!
Tiếng xương vỡ nát liên tục vang lên giống như cây gậy gỗ bị đập nát. Hai cánh tay Hoàn Nhan Thiết Cốt vẫn giao nhau giơ lên cao. Chỉ có đầu đã bị đập nát giống như quả dưa hấu chín đỏ. Những phần đỏ trắng toàn bộ đều bắn ra.
- Cái này...
- Vừa rồi...
- Chuyện gì xảy ra?
Phần Đồ Cuồng Ca dùng sức chớp mắt, cố gắng nhớ lại cảnh tượng nắm đấm đập xuống cách đó không lâu. Nhưng trước sau hắn không cách nào hiểu rõ một quyền kia đánh ra như thế nào, xuyên qua phòng ngự vững như thành đồng của Hoàn Nhan Thiết Cốt, đập trúng mục tiêu.
Tăng Xuyên Đông giơ tay lên nâng cằm chìm vào suy nghĩ. Một quyền vừa rồi tương đối quỷ dị. Thoạt nhìn rõ ràng giống như một cây búa rèn sắt bình thường đánh xuống. Nhưng thời điểm thực sự đập xuống lại cho ra hiệu quả hoàn toàn khác. Rốt cuộc Càn Kình làm sao làm được như vậy? Không ngờ hắn lại không cách nào phân tích ra được.
- Nếu như chỉ dùng năng lực Hàng Ma cửu chiến, ta có thể ngăn được một quyền kia sao?
Dưới mặt nạ kim loại, Hoa Viêm Bất Kiến thấp giọng hỏi mình, cuối cùng nhẹ nhàng lắc lắc thở dài một tiếng khen:
- Thực sự là đấu kỹ kỳ quái.
Trong mắt Đoạn Phong Bất Nhị lóe lên sự kinh ngạc rồi biến mất. Trên mặt thoáng lộ vẻ buồn bã, không ngừng thở dài:
- Ai! Xem ra cánh tay hắn không có vấn đề gì. Ta không có cơ hội đổi dược phẩm lấy thuốc lá rồi. Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc...
Càn Kình kinh ngạc nhìn tay trái vừa đánh chết Hoàn Nhan Thiết Cốt, nhớ lại quá trình đánh một quyền vừa rồi. Hắn cười khổ. Nếu muốn đánh ra một đấm như vậy, hắn thật sự không nắm chắc được bao nhiêu phần. Ban đầu, hắn vốn định dựa vào năng lực phòng ngự siêu cường của Phong Vân Kim Thân chống đỡ, dùng thương tích đổi thương tích với Hoàn Nhan Thiết Cốt, đến khi hắn gục ngã mới thôi. Nhưng không nghĩ tới, vừa rồi dưới cảm giác kỳ quái kia, lại một quyền kết thúc trận chiến đấu.
- Khả năng khôi phục lại sức lực của Phong Vân Kim Thân thật sự mạnh mẽ.
Càn Kình quay tay trái. Chỗ bị đâm trúng vừa rồi còn có chút đau đớn, hiện tại đã hoàn toàn bình thường. Tắm ở hồ lớn quỷ dị tại sơn cốc Tứ Quý hai năm, lần đầu tiên hắn chân chính nhìn ra được hiệu quả của nó.
- Được rồi!
Càn Kình ở trước mắt bao người, hai tay không ngừng lục lọi trên thân thể Hoàn Nhan Thiết Cốt, rất nhanh lấy từ trong y phục ra một quyển sách ố vàng. Phía mặt trên không ngờ viết mấy chữ lớn Thiên Quân Ngũ Trảm.
Mở cuốn sách ố vàng ra, trang đầu tiên viết chính là Phân Kim Liên Trảm.
- Không sai, chính là nó.
Càn Kình cầm nguyên bộ đấu kỹ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang, cho vào trong áo, trực tiếp đặt vào trong đấu giới. Hắn lại không chút khách khí lấy mười mấy kim tệ trên người Hoàn Nhan Thiết Cốt. Tiếp đó hắn xoay người lại nhìn đám lính đánh thuê phía xa:
- Ta nói, đầu người này bị đánh không còn nữa, còn có thể đổi tiền lĩnh thưởng không?
Thập đoàn trưởng Hắc Phong Hoàn Nhan Thiết Cốt chết trận! Thập đoàn trưởng của đoàn mã tặc Hắc Phong đứng thứ tám trong mười đoàn mã tặc lớn ở tái ngoại, bị đánh chết!
Đám lính đánh thuê nhất thời cảm giác đầu không dùng được. Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ chưa tỉnh ngủ?
- Chiến hữu!
Đoạn Phong Bất Nhị dùng tay làm loa cao giọng nói:
- Ngươi chém đứt một cánh tay của hắn mang về là được. Cánh tay của chiến sĩ Huyết Mạch Thiết Tí Đường Lang vô cùng đặc biệt. Hoàng triều Chân Sách có biện pháp phân biệt ra hắn là thật hay giả.
Càn Kình tìm nửa đoạn đao gãy muốn chém cánh tay. Đám mã tặc Hắc Phong đưa mắt đồng loạt nhìn Hoa Viêm Bất Kiến. Ánh mắt tất cả đều có ý hỏi, Thập đoàn trưởng chết, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Dưới mặt nạ kim loại, đôi mắt màu đen không còn là con ngươi hẹp thẳng đứng nữa, mà trở về hình tròn như lúc ban đầu. Đám chiến mã liên tục khịt mũi, khiến bầu không khí thắng lợi vừa rồi lại trở nên quỷ dị.
Càn Kình sử dụng y phục trên người Hoàn Nhan Thiết Cốt, cẩn thận gói kỹ cánh tay vừa chém xuống. Hắn ngửa đầu nhìn về phía Hoa Viêm Bất Kiến cách đó không xa hỏi:
- Nàng dự định cảm ơn ta thế nào?
Cảm ơn? Đám lính đánh thuê tập thể sửng sốt. Lẽ nào đầu óc Càn Kình bị hỏng rồi? Giết Thập đoàn trưởng của mã tặc Hắc Phong, sau đó hỏi người của mã tặc Hắc Phong nên cảm ơn hắn thế nào? Điều này còn phải nói sao? Người ta đương nhiên là lấy đao kiếm ra chơi với ngươi! May là Thập đoàn trưởng chết, hơn nữa Càn Kình lại mạnh như vậy, có thể thật sự có cơ hội tránh bị cướp đoạt.
Dưới mặt nạ kim loại màu đen, Hoa Viêm Bất Kiến trầm mặc. Chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài lóe lên ý cười. Nàng thản nhiên nói:
- Chiến sĩ trẻ tuổi, ngươi rất thông minh.
Càn Kình nhún vai một cái. Khi nghe được Hoàn Nhan Thiết Cốt khẽ oán giận đối với Hoa Viêm Bất Kiến như vậy, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không cho rằng bọn họ thân như người một nhà. Hơn nữa vừa rồi, Hoa Viêm Bất Kiến ở trên lưng ngựa quả thực động sát khí đối với Hoàn Nhan Thiết Cốt, không chỉ đơn giản là chút sát khí nhàn nhạt.