A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 247 - 248
hương 247: Em là người phụ nữ xấu!
Editor: Dế Mèn
Lúc này, không cần Hứa Ngôn xuất đầu, cô ta cũng không cần phải ra mặt.
Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu lại càng là thẳng thắn vô tư, hai mắt nhìn về trước. Sau đó, Hứa Tình Thâm bước tới, cô giơ tay đập vào cửa sổ xe.
Hứa Ngôn hai tay nắm chặt, tầm mắt trông ra.
"Anh Tưởng, hay tôi giải thích với chị Tưởng ạ?"
"Có gì cần giải thích sao?" Tưởng Viễn Chu giơ tay, nhìn cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Tầm mắt Hứa Tình Thâm không bị thứ gì ngăn cản nữa, nhìn rất rõ ràng hai người ngồi phía sau.
"Viễn Chu?"
Tưởng Viễn Chu lúc này mới nhìn ra phía Hứa Tình Thâm ngoài cửa sổ.
"Cô Hứa xuất viện, anh đưa cô ấy về nhà."
"Sao trước đó anh không nói với em một tiếng?"
"Chuyện này thì có gì để nói?"
Hứa Tình Thâm kìm nén cơn giận, hẳn là không ngờ Tưởng Viễn Chu trước mặt mọi người lại giải thích với cô như vậy, trong mắt cô ẩn giấu vẻ ủy khuất.
"Viễn Chu, không phải anh nói dạo này anh rất bận sao? Nếu việc nhiều quá lo không hết, loại việc này cứ để Lão Bạch đi làm là được rồi."
"Anh làm việc, không cần em tới dạy anh."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm âm u nặng nề triệt để. Lão Bạch như đứng đống lửa ngồi đống than, anh ấy không muốn nghe thấy hai người khắc khẩu, nhưng trong tình cảnh thế này, anh ấy lại chẳng chen vào được một câu.
"Viễn Chu, anh có ý gì?"
"Anh chẳng có ý gì." Lời của Tưởng Viễn Chu rõ ràng là không muốn nói thêm gì với Hứa Tình Thâm. "Anh đưa Hứa Ngôn về trước, những chuyện còn lại chờ anh về rồi nói."
"Anh gọi cô ta là Hứa Ngôn?" Ngữ điệu của Hứa Tình Thâm giương cao.
Tưởng Viễn Chu đau đầu, tay khẽ vuốt trán.
"Đó là tên của cô ấy."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm xanh mét, tầm mắt lướt ra đàng sau Tưởng Viễn Chu, rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Ngôn. Hứa Ngôn há hốc miệng: "Chị Tưởng, chị đừng hiểu lầm, anh Tưởng thấy tôi một thân một mình không tiện nên mới nói muốn đưa tôi về."
"Bộ dạng cô bây giờ thật sự yếu đuối mỏng manh, trước cổng Tinh Cảng có nhiều taxi như vậy nhưng cô lại không kêu được?"
Tưởng Viễn Chu nâng cửa sổ xe lên, cửa xe lên tới một nửa, Hứa Tình Thâm dùng tay gõ mấy cái.
"Tưởng Viễn Chu, anh có ý gì?"
"Em đã không thể hiểu được tới nỗi làm người ta thấy phản cảm."
Lão Bạch trong lòng cũng co thắt theo, lời này nói ra làm đả thương người ta đến cực điểm, Hứa Tình Thâm nhất định chịu không nổi.
Quả nhiên, người phụ nữ đứng ngoài cửa sổ có vẻ lung lay muốn đổ, hai tay cô gõ cửa sổ xe.
"Tưởng Viễn Chu, anh xuống đây cho em!"
"Lái xe!" Tưởng Viễn Chu lạnh lùng phân phó.
Tài xế không dám không nghe.
Lão Bạch nhìn xe từ từ chạy về phía trước. Hứa Tình Thâm đuổi theo mấy bước.
"Hứa Ngôn, tôi đã cảnh cáo cô mà cô không chịu nghe đúng không? Tưởng Viễn Chu, anh không thể như vậy với em..."
Xe tăng tốc, nhanh chóng vứt bóng dáng Hứa Tình Thâm lại đàng sau. Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt, bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, cũng không ai dám nói chuyện. Hứa Ngôn khẽ thở dài, một tiếng đó vẫn bị Tưởng Viễn Chu nghe được.
"Cô ấy như vậy không liên quan tới cô, cô đừng cảm thấy khó chịu trong lòng."
Hứa Ngôn rũ mi mắt, trong lời nói rõ ràng mang theo áy náy:"Thực sự xin lỗi!"
Tưởng Viễn Chu không nói chuyện, dọc đường đi, Hứa Ngôn cũng không lên tiếng nữa. Tài xế tiếp tục chạy xe về phía trước.
"Cô Hứa, xin hỏi nhà cô ở đâu?"
Hứa Ngôn nói địa chỉ. Chạy một lúc, xe chạy vào trong tiểu khu.
Tới trước khu nhà riêng biệt, Lão Bạch đẩy cửa xe đi xuống, xách hành lý giúp Hứa Ngôn. Tưởng Viễn Chu đi sang một bên khác, ngẩng đầu nhìn hướng khu chung cư trước mặt này.
Hứa Ngôn đưa tay ra với Lão Bạch.
"Hành lý đưa tôi đi, tự tôi đi lên được rồi."
"Cô Hứa, cô sức khỏe chưa được tốt, tôi đưa cô lên."
"Không cần đâu, thật sự không cần."
Tưởng Viễn Chu nhìn sang cô ta.
"Lầu mấy?"
"Anh Tưởng..."
"Lầu mấy?" Tưởng Viễn Chu lặp lại.
Hứa Ngôn đành bất đắc dĩ trả lời: "Tầng năm."
Đi vào trong mới phát hiện không có thang máy, chỉ có thể đi bộ lên. Hứa Ngôn bước rất chậm, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn hàng hiên hai bên, vô số mẫu quảng cáo nhỏ dán đầy trên bức tường cũ kỹ, có mấy chỗ điện thoại của mấy mẩu quảng cáo còn trùng lên nhau.
"Vì sao cô sống ở đâu?"
"Tiền thuê nhà phù hợp mà." Hứa Ngôn đáp khẽ.
Tưởng Viễn Chu quay đầu lại.
"Đi được không?"
"Không sao."
Hứa Ngôn trán ra một lớp mồ hôi mỏng, mỗi một bước thì vết thương trên lưng lại bị tác động mạnh. Cô ta tưởng Tưởng Viễn Chu sẽ tới bế mình, nhưng Tưởng Viễn Chu hẳn cho rằng cô ta thật sự không sao, lại nhấc chân đi thẳng lên.
Đi tới tầng năm, Hứa Ngôn đi tới cửa, nói với Lão Bạch: "Anh để hành lý xuống đi."
"Tôi giúp cô mang vào."
"Không cần đâu!" Hứa Ngôn không có ý mở cửa.
Tưởng Viễn Chu nhướng mày: "Cô không có chìa khóa sao?"
"Không, không phải."
"Thế còn thất thần làm gì?"
Hứa Ngôn bàn tay chắp sau người, khuôn mặt có chút khó xử: "Tôi... Các anh thật sự đừng vào."
Tưởng Viễn Chu nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta.
"Mở cửa đi! Không đưa cô vào, tôi cũng không yên tâm."
Hứa Ngôn không lay chuyển được anh, chỉ có thể móc chìa khóa mở cửa ra. Đi vào nhà, Tưởng Viễn Chu nhìn quanh bốn phía, căn nhà hai phòng một sảnh, diện tích cũng không lớn, sắp xếp cũng có thể coi là sạch sẽ. Hứa Ngôn đi về phía trước, tới đầu cầu thang, cô ta quay đầu lại nhìn về phía hai người.
"Tôi ở lầu trên."
Bên trên hẳn là còn gác mái, Tưởng Viễn Chu đi theo lên. Hứa Ngôn mở cửa phòng ngủ mình, thuận tay chỉ.
"Để hành lý ở đây đi ạ."
Tưởng Viễn Chu nhìn quanh bốn phía, nếu là gác mái, điều kiện sinh hoạt nhất định chẳng có chỗ nào tốt, trong phòng có thể chất đồ thì đều chất hết.
Trong khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ tới Hứa Tình Thâm, nghĩ tới nơi để đặt chân của cô ở nhà họ Hứa.
"Cô sống ở chỗ này?"
"Đúng vậy, dưới lầu là người khác thuê, chỗ này là của tôi."
Hứa Ngôn đi tới cái bàn bên cửa sổ, bên trên để một cái bình thuỷ.
"Tôi đi đun nước, mọi người ngồi đi đã!"
Lão Bạch cảm thấy cả chỗ để xoay người ngồi cũng không có, Tưởng Viễn Chu lên tiếng ngăn lại.
"Không cần nấu nước đâu, tôi không khát. Hứa Ngôn, cô thu dọn đồ, đi theo tôi!"
Lão Bạch cho rằng mình nghe lầm, tầm mắt vội nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, giọng Hứa Ngôn chui vào lỗ tai.
"Anh Tưởng, anh nói gì cơ ạ?"
"Tôi thu xếp cho cô ở khách sạn trước đã, nơi này sao người có thể ở được?"
Lão Bạch không tiện ngắt lời, anh ấy không khỏi nhìn sang Tưởng Viễn Chu. Đưa người về nhà còn chưa tính, nếu thật sự đi thu xếp khách sạn, chuyện này lỡ bị Hứa Tình Thâm biết, vậy không phải sẽ quậy Hoàng Đỉnh Long tới tận trời?
Nhưng Tưởng Viễn Chu cả một cái liếc mắt cũng chưa nhìn anh ấy. Hứa Ngôn để bình thuỷ trong tay xuống.
"Anh Tưởng, anh đừng như vậy, tôi không cần ở khách sạn đâu."
"Lão Bạch, thay cô ấy thu xếp đồ đạc lại!"
Lão Bạch trợn to hai mắt, yên lặng nhấc chiếc túi vừa thả xuống lên lại.
"Không dọn cũng được, trong khách sạn cái gì cũng có. Đi thôi!"
Hứa Ngôn đứng tại chỗ. Tưởng Viễn Chu thấy thế, đi tới túm chặt cánh tay cô ta.
"Đi thôi!"
Hứa Ngôn không thể không theo bước chân anh đi về phía trước. Mấy người đi xuống lầu, sau đó một lần nữa ngồi vào lại trong xe.
Đi vào khách sạn Tưởng Viễn Chu nói, người đàn ông cũng chẳng cần qua bất cứ thủ tục check-in nào. Trái tim Hứa Ngôn thấp thỏm, đi theo Tưởng Viễn Chu về phía trước. Thang máy lên thẳng tới tầng cao nhất, sau đó Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, bước chân kiên định đi tới trước cửa một gian phòng.
Anh giơ tay với Lão Bạch, Lão Bạch lôi ví tiền trong túi ra, từ bên trong lấy ra một thẻ phòng đưa cho Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông quẹt thẻ xong đi vào. Hứa Ngôn theo sau, thấy căn phòng trang hoàng tinh mỹ, thấy có kệ sách, sô pha, TV, cùng với quầy bar. Cô ra tưởng đã vào nhầm chỗ, đây thật sự là khách sạn sao?
Tưởng Viễn Chu đứng trong phòng, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Ngôn.
"Trước tiên cô cứ ở lại đây. Cô xem, hài lòng không?"
Hứa Ngôn nhìn ra phía sau Tưởng Viễn Chu, có một chiếc giường lớn, phía trên trải chăn trắng tinh như tuyết, trên chăn để hai cái gối màu đỏ rực. Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha cách đó không xa, trên bàn trà còn bày la liệt đủ loại hoa quả.
"Nếu cô có chuyện gì, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
"Anh Tưởng... Tôi..."
"Không cần khách khí với tôi, tôi không thích nghe lời khách sáo."
Hứa Ngôn siết chặt bàn tay. Tưởng Viễn Chu ngồi xong đứng dậy.
"Lát nữa bữa tối, cô có thể xuống nhà hàng buffet dưới lầu nhà hàng dùng, cũng có thể gọi điện thoại cho người đưa lên. Cô chỉ cần nói số phòng là được, không cần lo về vấn đề chi phí."
"Được ạ."
"Tôi đi trước, sẽ quay lại thăm cô."
"Vâng ạ."
Hứa Ngôn đưa Tưởng Viễn Chu đến cửa, nhìn người đàn ông đi ra ngoài, thấy cửa được đóng lại.
Hứa Ngôn quay lại phòng ngủ. Cô ta sờ sờ chiếc giường kia, quá mức êm ái, nếu ngủ một giấc trên đây nhất định sẽ thoải mái dễ chịu. Hứa Ngôn vui vẻ nhảy lên, cô ta vẻ như đã quên trên người còn thương tích; nhưng mặc dù vết thương vô cùng đau nhức, cô ta cảm thấy cũng đáng giá.
Đây là không phải chính là phòng tổng thống trong truyền thuyết? Mấu chốt nhất chính là, những thứ này đều là Tưởng Viễn Chu thu xếp cho cô ta.
---
Nhà họ Mục.
Trên bàn cơm, người một nhà ngồi vây quanh ăn bữa sáng. Kỳ Kỳ chơi ở ngoài, bà Mục ăn một lát cũng hết hứng thú. Mục Thành Quân lấy một chén cháo hải sản, tầm mắt hơi ngẩng lên nhìn về Phó Lưu Âm phía đối diện.
Một màn này bị Lăng Thời Ngâm nhìn hết vào mắt, cái nhìn đó của Mục Thành Quân tuyệt đối không phải không có ý.
"Lát nữa con phải tới sân huấn luyện."
Phó Lưu Âm nghe vậy, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
"Em đi với anh."
"Em ở nhà đợi anh đi, anh đi một chút về liền. Dạo này không có mấy cuộc đặc huấn, từ từ cũng sẽ có thời gian."
"Cũng được."
Bà Mục cũng đứng dậy đi ra ngoài, ngồi xổm xuống giơ tay ra với Kỳ Kỳ: "Bảo bối, mau tới đây!"
Kỳ Kỳ rất nghe lời, sải hai đôi chân ngắn nhỏ chạy tới.
Phó Lưu Âm buông đũa trong tay, ánh mắt vừa hơi nhấc lên là đã có thể cảm giác được cái nhìn chăm chú của Mục Thành Quân. Cô không có chút ý muốn đáp lại, càng không vì muốn cho Lăng Thời Ngâm không được thoải mái mà đi trêu chọc người đàn ông nguy hiểm phía đối diện.
"Anh cả, chị dâu, em ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng."
"Âm Âm!" Mục Thành Quân đột nhiên mở miệng. "Bánh kem đưa cho em lần trước có thích không?"
Phó Lưu Âm ngồi tại chỗ, cô cũng không thể nói cái bánh kia căn bản chẳng ăn được mấy miếng đã bị Mục Kính Sâm vứt đi. Tầm mắt cô không khỏi nhìn qua Lăng Thời Ngâm, thấy cô ta sắc mặt đầy giận dữ, dù đã cực lực muốn ẩn nhẫn nhưng chung quy trong đáy mắt vẫn phát ra lửa.
"Thích ạ." Phó Lưu Âm nở nụ cười, nói: "Cám ơn anh cả."
"Nếu em đã thích thật, hôm nào anh lại mua cho em cái nữa."
Phó Lưu Âm nghe thế, vội vàng cự tuyệt: "Không cần đâu, nếu em muốn ăn, Kính Sâm sẽ mua cho em."
Cô đứng dậy, cứ cảm thấy ánh mắt Mục Thành Quân vẫn luôn dán sau lưng mình. Trên lầu không có ai, Phó Lưu Âm không dám một mình lên lầu, cô nhấc chân đi ra ngoài.
Tay Lăng Thời Ngâm run vô cùng, sắp không cầm nổi đũa trong tay. Cô ta đưa tay nắm bàn tay Mục Thành Quân.
"Thành Quân, sao phải như vậy?"
"Sao cơ?" Mục Thành Quân hỏi lại.
"Anh đối với Phó Lưu Âm, có phải có ý gì không?"
Mục Thành Quân gạt tay cô ta ra.
"Nói hươu nói vượn gì vậy!"
"Anh xem bộ dáng của anh với cô ta, anh xem ánh mắt của cô ta..."
Suốt mấy ngày nay trong lòng Lăng Thời Ngâm toàn như bị mắc cây gai. Bây giờ cô ta cũng không có gì cả, toàn bộ hy vọng đều đặt trên người Mục Thành Quân.
"Bộ dạng tôi nhìn cô ấy thế nào cơ?" Mục Thành Quân ngậm nụ cười nhạt, cũng không biết là cười lạnh hay đang nói giỡn.
Lăng Thời Ngâm dù cho cùng chung chăn gối với hắn lâu như vậy nhưng cũng chẳng đoán được lòng dạ người đàn ông này.
"Thành Quân, hiện tại em chỉ có anh." Bàn tay Lăng Thời Ngâm cầm lấy bàn tay Mục Thành Quân.
Người đàn ông vừa nghe lời này, khóe miệng dâng lên vẻ trào phúng càng thêm rõ ràng. Hắn rút tay về lại.
"Hiện tại người cô nghĩ đến chỉ có tôi? Nhà họ Lăng của cô trước khi sắp mất sạch, có từng nghĩ đến tôi?"
Lăng Thời Ngâm há hốc miệng. Mục Thành Quân đứng dậy, gương mặt nhỏ của Lăng Thời Ngâm trắng bệch, muốn giải thích: "Thành Quân, anh không thể nói như vậy, công ty của anh trai em..."
"Công ty của anh cô nếu không phải tôi tiếp nhận giúp các người thì bây giờ cũng đã sớm lụi bại cả rồi, cho nên về sau đừng ở trước mặt tôi mà nói thứ đồ gì của anh cô nữa!"
Trong lòng Lăng Thời Ngâm đột nhiên trầm xuống.
"Thành Quân!"
Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài, vừa lúc bà Mục bảo Phó Lưu Âm vào nhà lấy đồ, hai người đụng nhau ở cửa.
Mục Thành Quân đứng yên trước mặt Phó Lưu Âm. Mục Kính Sâm không ở nhà, cho nên đôi mắt của người đàn ông không kiêng nể gì mà dừng trên khuôn mặt Phó Lưu Âm. Lăng Thời Ngâm đứng trước bàn ăn, hai tay nắm chặt.
Phó Lưu Âm bước ngang qua người đàn ông, Lăng Thời Ngâm nhìn Mục Thành Quân nhấc chân bỏ đi. Thật ra cô ta đã sớm đã nhìn ra, nhà họ Lăng đã không còn là nhà họ Lăng lúc ban đầu, mà Mục Thành Quân với cô ta thì sao, đã không còn ôn nhu như lúc trước.
Phó Lưu Âm đi đến trước bàn ăn.
"Chị dâu, ăn xong rồi?"
Lăng Thời Ngâm cười lạnh: "Cô ở chung với Hứa Tình Thâm không lâu, nhưng thật sự học được hết bản lĩnh của cô ta rồi đấy."
"Chị có ý gì?"
Lăng Thời Ngâm đẩy ghế ra. Biết người làm trong nhà họ Mục đều có đôi "thuận phong nhĩ" rất dài, cô ta không nói thêm câu nào, bỏ Phó Lưu Âm lại, đi lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Lăng Thời Ngâm khóa trái cửa lại. Cô ta đi tới mép giường, kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái di động. Bên kia vẫn không có tin tức, Lăng Thời Ngâm tính tự mình liên hệ vậy.
Lúc Hứa Ngôn nhận được điện thoại thì đang ngủ, cảm giác tối hôm qua thật sự quá thoải mái, chắc là vì đổi giường nhỉ? Tiếng chuông di động vang lên, cô ta không kiên nhẫn kéo chăn lên. Nhưng tiếng chuông không hề có ý ngừng lại, Hứa Ngôn với tay, cầm di động lại.
"Alo!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng, Lăng Thời Ngâm nhíu mày. "Là tôi."
"Có việc gì sao?"
"Sao, cô còn ngủ?"
Hứa Ngôn mở mi mắt ra, đẩy chăn trên đầu ra.
"Mấy ngày nay nay tôi toàn dưỡng bệnh, trừ nằm giường còn có thể đi đâu?"
"Bây giờ cô ở đâu?"
"Tưởng Viễn Chu thu xếp khách sạn cho tôi."
"Cái gì?" Lăng Thời Ngâm thật sự nghi ngờ có phải mình nghe lầm không. "Anh ta thu xếp khách sạn cho cô?"
"Phải."
Chuyện này sao có thể?
Cái kiểu Tưởng Viễn Chu như vậy, dựa vào hiểu biết của Lăng Thời Ngâm đối với anh, dù cho Hứa Ngôn thật sự đã cứu Lâm Lâm thì anh cùng lắm cũng sẽ chỉ dùng tiền rồi tống đi, nhưng loại chuyện như thu xếp cho ở khách sạn này...
"Hứa Tình Thâm biết không?"
"Biết. Lúc Tưởng Viễn Chu đưa tôi tới đây, Hứa Tình Thâm còn cãi nhau với anh ấy."
Lăng Thời Ngâm đi tới đi lui tại chỗ, cảm xúc cũng có chút kích động.
"Sao có thể được? Không có khả năng! Anh ta sẽ không làm chuyện như vậy!"
Hứa Ngôn nghe thì trong lòng tự nhiên khó chịu.
Lăng Thời Ngâm cô ta không đi vào lòng Tưởng Viễn Chu được thì đó là chuyện của chính cô ta.
"Nếu cô không tin, cô có thể tới Tinh Cảng hỏi thử. Hứa Tình Thâm cũng tới phòng bệnh quậy, hai người đó đã trở mặt với nhau hoàn toàn rồi."
"Không đời nào!" Lăng Thời Ngâm vẫn không tin. "Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô? Đừng có làm trò cười!"
Ngoài phòng, Phó Lưu Âm nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện kịch liệt. Lăng Thời Ngâm rõ ràng đang nói điện thoại với ai đó, nhưng nội dung cụ thể thì cô nghe không rõ lắm. Phó Lưu Âm cũng không dám đứng đó lâu, rón ra rón rén chạy nhanh khỏi đó.
---
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hứa Tình Thâm thay quần áo đi ra, thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng trước giường. Cô đi qua đó, người đàn ông tròng áo sơ mi lên đầu vai.
Hứa Tình Thâm tiến lên, cài từng nút một vào giúp anh. Cài xong cái nút cuối cùng, cô nâng ngón trỏ lên, móc lấy lưng quần người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu giữ chặt bàn tay cô lại.
"Sáng sớm làm gì thế?"
"Anh quên đeo dây nịt rồi."
"Không quên được đâu." Tưởng Viễn Chu giơ tay ôm lấy eo cô, cánh tay hơi kẹp chặt, Hứa Tình Thâm không thể không kiễng mũi chân lên.
"Dây nịt ở trên người anh, trừ em ra, không ai được cởi."
Hứa Tình Thâm bật cười, dựa trán vào vai Tưởng Viễn Chu.
"Phải, tối hôm qua quả thật là em cởi."
Người đàn ông dựa mặt vào Hứa Tình Thâm, một hai muốn cùng cô tựa mặt vào nhau. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Anh thu xếp cho Hứa Ngôn ở đâu?"
"Khách sạn."
Nghĩ tới bộ dạng của Lão Bạch, Hứa Tình Thâm nhịn không được muốn cười: "Hôm qua em thử thăm dò hỏi Lão Bạch mấy câu. Anh ấy ấp úng, nói anh chỉ đưa Hứa Ngôn về chỗ cô ta thuê, cả cửa cũng không vào, nước cũng không uống một ngụm, sau đó hai người về liền."
"Lão Bạch nhất định là muốn nói giúp anh."
"Anh nói, bên Hứa Ngôn... Em có cần châm thêm dầu cho anh không hả?"
Tưởng Viễn Chu nhướng mày.
"Có ý gì?"
Anh đưa tay vuốt hàng lông mày của cô.
"Sao anh thấy em cười như vậy rất xấu nhỉ? Em lại muốn làm gì đây?"
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 248: Bà xã của mình, không thể nói xấu
Editor: Dế Mèn
Hứa Tình Thâm nắm cổ tay Tưởng Viễn Chu.
"Xấu cái gì? Em dịu dàng biết đạo lý, điểm này anh phải rất rõ chứ?"
Hai tay Tưởng Viễn Chu ôm khuôn mặt nhỏ của cô.
"Phải, đặc biệt rõ."
Hứa Tình Thâm đi vào phòng thay quần áo, lấy dây nịt ra giúp người đàn ông. Hai tay cô vòng hông Tưởng Viễn Chu, thay anh thắt dây nịt. Cô cúi đầu, kéo kéo dây nịt lại đàng hoàng. Tưởng Viễn Chu nắm lấy bàn tay cô. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn anh.
"Lúc về, chờ em cởi ra đó."
"Anh đây cũng phải đi vệ sinh."
"Càng nói càng hạ lưu, anh rõ ràng biết em không phải ý này."
Tưởng Viễn Chu cười xoa đầu cô.
"Được, anh biết rồi."
Hai người đi xuống lầu, lúc còn đang ăn sáng thì Lão Bạch tới.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, hỏi: "Lão Bạch, anh ăn chưa?"
"Ăn rồi ạ."
"Lại đưa bạn gái đi làm?"
Lão Bạch đến trước bàn ăn, trên mặt không giấu được ý cười: "Phải ạ."
Lão Bạch cẩn thận quan sát sắc mặt Hứa Tình Thâm, tâm tình cô dường như không tồi; lại nhìn Tưởng Viễn Chu, khuôn mặt cũng tràn đầy vẻ thoải mái, này quả thật đúng với câu nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Tưởng Viễn Chu trước khi chuẩn bị ra ngoài thì đi vào phòng khách, định chơi với hai đứa nhỏ. Lão Bạch vừa muốn nhấc chân qua đó đã bị Hứa Tình Thâm gọi lại. Bây giờ anh ấy sợ nhất chính là một mình tiếp xúc với Hứa Tình Thâm.
"Lão Bạch, hai anh chuẩn bị đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là tới bệnh viện ạ."
Hứa Tình Thâm hỏi tiếp: "Không đi gặp Hứa Ngôn?"
"Trời!!!" Lão Bạch vội lắc đầu. "Tưởng phu nhân, cô đừng hiểu lầm. Sao Tưởng tiên sinh lại đi gặp Hứa Ngôn chứ? Cô ấy cũng ổn lắm rồi."
"Lão Bạch!" Hứa Tình Thâm ra vẻ thần bí, vẫy tay với Lão Bạch, anh ấy không thể không tiến lên hai bước.
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, thấy anh đang bế Duệ Duệ nói nói gì đó. Hứa Tình Thâm đè thấp giọng nói, nói: "Cấp dưới của anh có ai rảnh không?"
Lão Bạch nghe có chút không hiểu ý, "Tưởng phu nhân, cô hỏi vậy là định làm gì?"
"Anh bố trí cho tôi mấy người, được không?"
Lão Bạch nghe, không đúng à, đây mà muốn làm sự tình thêm tiết tấu mà!
"Tưởng phu nhân, nếu cô muốn làm việc gì cứ việc phân phó tôi là được."
"Không cần phiền tới anh, anh chỉ cần thu xếp người cho tôi là được."
Lão Bạch nhìn người đàn ông cách đó không xa, anh ấy gắng trấn định nói: "Dạo này tất cả mọi người đều rất bận ạ."
"Nếu như vậy..."
Hứa Tình Thâm nói được một nửa thì thấy Tưởng Viễn Chu buông Duệ Duệ ra, đi tới. Lão Bạch vội tiến lên hai bước, Tưởng Viễn Chu nhìn anh ấy.
"Đi thôi!"
Dọc đường đi ra ngoài, ngồi vào xe, Lão Bạch đều rất thấp thỏm, anh ấy không biết chuyện này có nên nói với Tưởng Viễn Chu.
Lỡ Hứa Tình Thâm thật sự có ý động tới Hứa Ngôn, một khi không cẩn thận xảy ra chuyện thì sao bây giờ?
Nhưng lỡ nếu không phải vậy thì sao? Vậy không phải anh ấy đã châm ngòi ly gián sao?
Di động Tưởng Viễn Chu reo hai tiếng, người đàn ông móc ra liền thấy Hứa Ngôn gửi tin nhắn tới.
Lão Bạch nghiêng người, quan sát sắc mặt Tưởng Viễn Chu. Anh ấy suy nghĩ một lát, vẫn tính nhắm mắt nhắm mũi nói: "Tưởng tiên sinh!"
"Ừm." Tưởng Viễn Chu cũng không ngẩng đầu lên.
"Mới vừa rồi Tưởng phu nhân hỏi tôi, có thể điều ít người cho cô ấy không."
Đầu ngón tay Tưởng Viễn Chu ấn nhẹ lên màn hình, nhắn lại xong, lúc này mới đáp: "Cô ấy định làm gì?"
"Tưởng phu nhân chưa nói ạ."
"Chẳng lẽ, cô ấy muốn đối phó Hứa Ngôn?"
Lão Bạch cảm thấy khả năng ấy có vẻ rất lớn.
"Tưởng phu nhân hiện tại có chút không lý trí. Nếu cô ấy thật sự muốn cho Hứa Ngôn không được yên ổn, tôi sợ cô ấy sẽ làm ra chút chuyện khác người ạ."
Tưởng Viễn Chu vuốt nhẹ di động trong tay, Lão Bạch tiếp tục nói: "Bên kia khách sạn có cần phái người tới trông chừng không ạ?"
"Tình Thâm không biết Hứa Ngôn ở khách sạn nào, cậu cũng đừng làm chuyện dư thừa."
Lão Bạch trước sau hơi lo lắng, anh ấy muốn khuyên mấy câu nhưng không biết nói từ đâu, đành mặt mũi đầy ưu sầu ngồi trở về.
---
Khách sạn.
Hứa Ngôn nói chuyện với Lăng Thời Ngâm xong lại ngủ một giấc, gần giữa trưa mới rời giường.
Đi xuống nhà hàng buffet ở tầng một, phục vụ nhiệt tình chào hỏi cô ta. Hứa Ngôn nói số phòng, phục vụ dẫn cô vào.
Trong nhà hàng buffet cái gì cũng có. Hứa Ngôn đứng ở khu hải sản, nhìn từng miếng phi lê cá hồi bày trong khay, vừa nhìn mớ cá đã biết là cá sống, cô ta không rõ sao lại có nhiều người thích ăn như vậy.
Bụng đói của Hứa Ngôn kêu lên, nhưng lại không dám lấy nhiều, cô ta sợ ăn không hết người ta sẽ nói mình. Cô ta cầm ít đồ ăn, sau đó ngồi trở lại bàn ăn. Hứa Ngôn cũng không dám ăn nhiều lắm, cô ta cứ cảm thấy người chung quanh đều đang nhìn mình. Bây giờ trên người cô ta cũng không có tiền bao nhiêu, nếu lúc đi ra khỏi phòng ăn, nếu người phục vụ yêu cầu thanh toán, cô ta nên làm gì đây?
Cả bữa cơm của cô ta trôi qua trong thấp thỏm, trước khi đi ra khỏi nhà ăn, người phục vụ khom lưng mỉm cười: "Hoan nghênh lần sau lại tới ạ."
Cảm giác căng thẳng trong lòng Hứa Ngôn từ từ phai đi, trái tim lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Trở lại phòng, Hứa Ngôn nhìn thấy có hai người đứng trước cửa.
Nhìn thấy cô ta tới, một người trong đó nở nụ cười, nói: "Cô Hứa phải không ạ?"
"Các cô là?"
"Tưởng tiên sinh bảo chúng tôi đưa mấy thứ tới đây."
Hứa Ngôn nghe vậy, vội mở cửa. Hai người xách mấy túi quần áo đi vào.
"Đặt ở đây được chứ ạ?"
"Được, được."
Một người đưa một tấm danh thiếp tới tay Hứa Ngôn.
"Nếu có bất cứ món nào không hợp hoặc cần gì, cô có thể gọi cho chúng tôi, chúng tôi có dịch vụ tận nhà."
"Được."
Sau khi tiễn các cô ấy đi, Hứa Ngôn đóng cửa lại. Cô ta bước tới trước sô pha, cô ta lấy quần áo trong túi ra trải lên giường lớn. Ngón tay Hứa Ngôn khẽ vuốt ve giá niêm yết trên mấy nhãn hiệu mới tinh, trong lòng nói không hết những thỏa mãn và kích động.
Di động để trong túi vang lên, Hứa Ngôn vừa lấy ra thì thấy là tin nhắn của Tưởng Viễn Chu: "Thích không?"
Nụ cười tươi ở khóe miệng tươi lại giãn ra một chút, thật như đột nhiên rớt vào vại mật. Lúc Hứa Ngôn trả lời tin nhắn, tay hơi run run: "Thích ạ."
Một lúc lâu sau bên kia không có động tĩnh, Hứa Ngôn lại vội gửi một tin: "Anh Tưởng, sao anh phải tốt với tôi như vậy?"
"Cám ơn cô đã cứu Lâm Lâm."
Tâm tình của Hứa Ngôn cũng không vì những lời này của Tưởng Viễn Chu mà bị ảnh hưởng tí nào. Cô ta cầm mấy cái váy, ướm trước người mình. Cô ta cởi quần áo, định thay xem có vừa người không.
Phía cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng động. Hứa Ngôn dựng tai, nghe có tiếng bước chân, phòng này là của Tưởng Viễn Chu, chẳng lẽ người tới là anh?
Hứa Ngôn không chút nghĩ ngợi ngồi xuống giường, nửa người trên đã cởi đồ ra chỉ còn lại áo ngực, cô ta kéo chăn lên cao hơn đầu vai.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Hứa Ngôn mở to hai mắt, một bóng dáng mờ nhạt bỗng nhiên xuất hiện trong mắt, cô ta cả kinh, miệng nói không nên lời nào.
"Chị, chị..."
Hứa Tình Thâm đứng ở cuối giường, ánh mắt đảo qua mớ quần áo trên chăn. Nụ cười lạnh bên khóe môi cô càng lúc càng rõ ràng.
"Hứa Ngôn, quần áo này từ đâu ra thế?"
"Chị... Sao chị lại ở đây?"
"Đây là phòng của chồng tôi, sao tôi không thể tới?" Hứa Tình Thâm khom lưng cầm một chiếc váy dưới đất lên.
"Tôi ngược lại cũng muốn hỏi cô một câu, sao cô lại ở đây?"
"Là... Là anh Tưởng thu xếp cho tôi tạm thời ở đây." Hứa Ngôn vừa thấy tư thái đó của Hứa Tình Thâm liền biết người tới không có ý tốt. "Chị Tưởng, chị đừng hiểu lầm..."
"Tôi hiểu lầm cái gì? Mắt tôi tốt, tôi đều để vào mắt cả."
Hứa Ngôn rụt hai vai, cô ta duỗi tay muốn lấy quần áo. Hứa Tình Thâm thấy thế, một tay bỏ bộ quần áo qua.
"Giữa thanh thiên bạch nhật mà cởi hết rồi, cô Hứa định làm gì?"
Hứa Ngôn sợ hãi lui ra sau, bên ngoài vẫn còn tiếng bước chân truyền đến. Cũng không biết Hứa Tình Thâm tìm được hai người tới từ lúc nào, đám cô gái ấy vào phòng liền tìm kiếm một vòng. Hứa Ngôn giận mà không dám nói gì.
"Chị Tưởng, tôi với anh Tưởng thật sự trong sạch, anh ấy chỉ thu xếp cho tôi một chỗ dừng chân thôi, chị..."
Hứa Tình Thâm xoay người, giường đối diện chính là sô pha, cô ngồi xuống.
Hai người phụ nữ kia như thể đã bàn bạc xong xuôi trước đó rồi, bọn họ đi tới trước giường, tay muốn xốc chăn trên người Hứa Ngôn lên.
Cô ta sợ hãi, bàn tay đè chặt chăn lại.
"Các cô muốn làm gì? Cứu với!!!"
"Dù cô có kêu rách họng cũng vô ích, đây là phòng tổng thống, hiệu quả cách âm bậc nhất từ trước đến nay."
"Chị Tưởng, nhưng tôi không có làm chuyện gì thực sự có lỗi với chị, chị vì cái gì một hai phải đối xử với tôi như vậy chứ? Chị đừng như vậy!"
Hứa Tình Thâm không tiếp lời, cô cầm điều khiển từ xa bên cạnh, mở TV ra.
Hứa Ngôn một tay lôi kéo cái chăn, một tay sờ bên cạnh, đụng được chiếc di động để bên cạnh. Cô ta dứt khoát nằm cả người xuống giường rồi giữ chặt chăn, cả người rúc vào trong. Hứa Ngôn ngón tay run rẩy mở di động, màn hình vừa khéo đang hiển thị tin nhắn Tưởng Viễn Chu gửi cho cô ta. Hứa Ngôn vội bấm nút trò chuyện, sợ di động bị người ta giật lấy, hai tay cô ta dùng sức kéo kéo tấm chăn.
"Chị Tưởng, chị như vậy nếu bị truyền ra ngoài thì đâu tốt, đúng không? Sĩ diện của anh Tưởng, chị cũng cần mặt mũi mà!"
Hứa Tình Thâm nhìn về phía bàn trà, trên bàn trà bày một khay hoa quả, cô nghiêng người tới, lấy quả chanh trong đó, nắm chặt.
Sĩ diện?
Hứa Tình Thâm thấy hai người phụ nữ đều đã leo lên giường, bọn họ mỗi người túm một cánh tay của Hứa Ngôn, kéo dậy. Hứa Tình Thâm ném quả chanh trong tay, tới trước người Hứa Ngôn.
"Nếu cô có mặt mũi, cô đã không vào nơi này ở. Đây là phòng Tưởng Viễn Chu bao dài hạn, cô dựa vào cái gì mà vào?"
"Cứu với! Buông tôi ra, buông ra đi!!!"
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Tưởng Viễn Chu chau mày, hết sức chăm chú phê duyệt giấy tờ trong tay. Di động để bên cạnh không ngừng vang lên, anh tựa như không nghe thấy, cả liếc măt một cái cũng không có.
Tầm mắt Lão Bạch rơi xuống trên màn hình di động, anh ấy nhìn kỹ, phát hiện là Hứa Ngôn gọi tới.
Anh ấy đột nhiên nghĩ tới lời Hứa Tình Thâm sáng nay nói với mình, không phải đã có chuyện gì chứ? Lão Bạch cầm lấy di động, những lúc Tưởng Viễn Chu bận rộn, anh ấy cũng sẽ thay anh xử lý một ít việc, bao gồm cả việc nhận điện thoại.
Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau, trên vai hứng đầy ánh nắng. Lão Bạch đưa di động dán vào bên tai, đủ loại đủ dạng âm thanh hỗn loạn từ trong truyền ra: "Cứu với! Cứu với!!!"
"Các người không thể như vậy! Chị Tưởng, tha cho tôi đi!!!"
"Kéo cô ta xuống giường!"
Trái tim Lão Bạch sắp bị dẫm nát hết cả, đây rõ ràng là giọng của Hứa Tình Thâm đó! Sao trước kia anh ấy không phát hiện ra Hứa Tình Thâm mạnh mẽ dữ dằn như vậy chứ?
Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu, nhấc chân đi ra ngoài; Tưởng Viễn Chu cũng không gọi anh ấy lại. Lão Bạch ra tới bên ngoài rồi liền vội mở miệng: "Cô Hứa? Tưởng phu nhân! Tưởng phu nhân?"
Di động bị vứt lại trên giường, giọng Lão Bạch cũng có vẻ trống rỗng cực kỳ. Hứa Ngôn bị hai người kéo lê trên mặt đất, nửa người dưới của cô ta còn mặc quần, có điều thân trên gần như ở trần. Hứa Ngôn cảm thấy khuất nhục vô cùng.
"Các người muốn làm gì?"
"Cô Hứa, tối qua ngủ thế nào?"
Lão Bạch càng thêm khẳng định Hứa Tình Thâm và Hứa Ngôn đang ở cùng nhau, có điều, sao cô tìm được căn phòng kia?
Trong đầu dây điện thoại ồn ào vô cùng, dù Lão Bạch có gọi rách cổ họng, phỏng chừng người ở đầu bên kia cũng không nghe được.
Anh ấy đưa tay mở cửa văn phòng, bước nhanh vào. Tới trước bàn làm việc, Lão Bạch đưa di động về phía Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, là cô Hứa."
Tưởng Viễn Chu cũng không ngẩng đầu lên: "Không thấy tôi rất bận sao?"
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân tới khách sạn ạ."
"Đùa gì vậy!" Tưởng Viễn Chu lật một trang tài liệu, vẻ như đang kiểm tra đối chiếu con số gì đó. "Cô ấy căn bản không biết tôi thu xếp cho Hứa Ngôn ở đâu."
"Tưởng tiên sinh, phụ nữ mà khủng bố lên thì thực sự đáng sợ, Tưởng phu nhân nếu muốn điều tra, hẳn cũng không khó ạ?"
Lão Bạch mở loa ngoài của điện thoại di động, anh ấy đưa di động tới trước mặt Tưởng Viễn Chu. Giọng nói bên trong rành mạch truyền đến: "Chị Tưởng, tôi xin chị thả tôi đi!"
"Xô cô ta ra ngoài đi!"
"Đừng! Đừng!!!"
Sự sợ hãi đó của Hứa Ngôn lại không giống như giả vờ.
"Bộ dáng này của tôi, tôi không thể ra ngoài được. Nếu chị thật sự làm như vậy, tôi không sống nổi, thật sự không sống nổi..."
Sắc mặt Lão Bạch đầy vẻ nghiêm túc.
"Tưởng tiên sinh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?"
Hứa Ngôn hổ thẹn vạn phần, cô ta ngồi xổm người xuống. Hứa Tình Thâm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta chằm chằm.
"Tôi muốn cô đi ngay lúc này, cô đồng ý không?"
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý!"
"Tự cô đi! Về thôn Huyền Nhai của cô đi, sau này chớ mà tới!"
Hứa Ngôn lúc này chỉ nghĩ mình không bị quăng ra ngoài là tốt rồi.
"Được, tôi đồng ý hết với chị."
Hứa Tình Thâm nhấc chân, tìm trong phòng một lúc, sau đó lại tới phòng tắm nhìn một lượt. Sau khi quay lại trước mặt Hứa Ngôn, giọng của Hứa Tình Thâm lại rất nhẹ nhàng.
"Có thể thấy cô không gạt người, chỗ này quả thật không có dấu vết Tưởng Viễn Chu từng ở lại, xét về điểm này, tôi tạm thời tha cho cô..."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên nở nụ cười. Anh có ở lại trong phòng của người khác không, Hứa Tình Thâm vốn là rõ nhất, thật đúng là biết xướng tuồng.
"Chị Tưởng, có chuyện từ từ nói, tôi đây thu dọn đồ ngay đây. Tôi cam đoan sẽ không nói với anh Tưởng."
"Tốt!" Hứa Tình Thâm làm ra vẻ tin, quay qua nháy mắt với hai người kia, bọn họ buông Hứa Ngôn ra sau đó đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm nhìn quanh hạ bốn phía, ngữ điệu cảnh cáo: "Nếu cô lật lọng, cô sẽ biết hậu quả."
"Vâng, vâng..."
Hứa Tình Thâm nghênh ngang bỏ đi. Mãi đến khi có tiếng đóng cửa truyền tới, Hứa Ngôn lúc này mới hoàn toàn bừng tỉnh lại. Cô ta bước nhanh vào căn phòng sát cạnh, xác định mấy người đó đều đã bỏ đi, lúc này cô ta mới quay lại bên giường.
Hứa Ngôn đặt mông ngồi xuống mép giường, tầm mắt rơi xuống trên di động, cô ta thấy cuộc gọi vẫn đang tiếp tục.
Hứa Ngôn biết Tưởng Viễn Chu bắt máy, cô ta không cầm lấy di động ngay, mà là ôm mặt khóc rống lên.
Tiếng khóc réo rắt thảm thiết, bi thảm, từng tiếng truyền tới tai Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch. Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu; Lão Bạch nghĩ thầm, xong rồi!
Tưởng Viễn Chu cầm lấy di động.
"Hứa Ngôn! Hứa Ngôn?"
Tiếng khóc có vẻ ngừng lại, Hứa Ngôn nhìn qua di động bên cạnh, có tiếng sột soạt truyền đến, Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: "Hứa Ngôn, cô không sao chứ?"
Hứa Ngôn nghẹn ngào đáp lại: "Anh Tưởng, xin lỗi!"
"Cô không cần nói xin lỗi với tôi, tôi nghe cả rồi."
"Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, tôi thật sự không tìm được ai..."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu như thường, ít ra Lão Bạch không thấy anh có vẻ tức giận, có điều ngay sau đó, giọng điệu Tưởng Viễn Chu lại kém tới cực điểm.
"Tôi thật sự không ngờ cô ấy sẽ tìm được tới khách sạn, lại còn có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy. Hứa Ngôn, nên nói lời xin lỗi hẳn là tôi."
Hứa Ngôn nức nở, nghẹn ngào, sau một hồi, cổ họng mới có thể phát ra mấy lời khác.
"Không, anh Tưởng, anh đừng như vậy..."
"Cô hãy khóa trái cửa phòng lại cho kỹ, tôi lát nữa sẽ tới liền."
"Không cần đâu!" Hứa Ngôn vội ngắt lời Tưởng Viễn Chu. "Tôi ở Đông Thành vốn dĩ không thân không thích, tôi không muốn ở lại đây nữa..."
"Đừng nói như vậy, tôi lập tức tới liền." Tưởng Viễn Chu nói xong, ngắt cuộc trò chuyện.
Một câu "Tôi lập tức tới liền" của người đàn ông liền đi sâu vào trong lòng Hứa Ngôn. Cô ta nắm chặt di động, dán di động vào trước ngực. Chỗ ngực chợt lạnh, bấy giờ Hứa Ngôn mới ý thức được mình vẫn chưa mặc quần áo, cô ta vội đứng dậy, nhặt quần áo bên chân lên, mặc vào.
Cô ta nhìn quanh bốn phía. Tưởng Viễn Chu hẳn sẽ tới đây ngay; Hứa Ngôn đi đến trước sô pha, cầm ôm ném xuống đất, hoa quả trên bàn cũng bị cô ta hất xuống, làm trong phòng hỗn độn không chịu được. Hứa Ngôn thở hồng hộc, ngồi xuống mép giường.
Không bao lâu, một tràng tiếng chuông cửa truyền tới lỗ tai, hai tay Hứa Ngôn nắm kéo tóc, lôi thật mạnh. Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, đi qua tấm gương, nhìn thấy mình thật giống một mụ điên.
Hứa Ngôn đưa tay mở cửa, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đang đứng ở ngoài. Lão Bạch nhìn thấy bộ dáng này của cô ta thì không khỏi dời tầm mắt, anh ấy không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu không chỉ một lần.
"Anh Tưởng, anh tới rồi."
Hứa Ngôn xoay người đi vào trong; Tưởng Viễn Chu theo sau, đi vào phòng, thấy Hứa Ngôn ngồi xổm trên mặt đất, thu nhặt từng món đồ lại.
Tưởng Viễn Chu tiến lên kéo cánh tay cô ta.
"Đợi lát nữa sẽ có người vào dọn dẹp lại."
"Không sao, chuyện này tốt nhất không được truyền ra ngoài, chung quy đây là phòng của anh."
Tưởng Viễn Chu nhìn xuống chân, gối và chăn bị ném đầy dưới đất, gần như không có chỗ mà đặt chân.
"Đúng là thật sự quá đáng!"
Hứa Ngôn không thốt một tiếng, chỉ lo dọn dẹp đồ. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống sô pha. Lão Bạch cũng không biết mình nên làm gì.
"Tưởng tiên sinh, tôi đi gọi phục vụ phòng của khách sạn."
"Đợi lát nữa đi." Khẩu khí của Tưởng Viễn Chu không tốt lắm, trong mỗi một chữ đều ẩn nhẫn lửa giận. "Ai cho Hứa Tình Thâm lá gan đó? Lão Bạch, cậu đi điều tra, xem cô ấy làm thế nào tìm được chỗ này."
"Dạ."
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Hứa Ngôn.
"Cô ấy vào bằng cách nào?"
"Chị Tưởng có thẻ phòng."
"Cái gì?" Sắc mặt Tưởng Viễn Chu càng thêm khó coi. "Xem ra, cả chút không gian riêng tư của tôi cũng đừng mong mà có. Nói không chừng, nhất cử nhất động của tôi đã sớm ở trong mắt cô ấy rồi; nếu không, cô ấy sao lại biết cô ở đây? Lại làm thế nào lấy được thẻ phòng của tôi?"
Lão Bạch đứng tại chỗ. Tưởng Viễn Chu thấy anh ấy bất động.
"Đứng đó làm gì?"
Lão Bạch nào dám tùy tiện bỏ đi, nhìn Hứa Ngôn bây giờ xem, vành mắt đỏ bừng, mặt đầy vẻ oan tủi, nói không chừng đợi lúc anh ấy xoay đi ra ngoài, cô ta liền bổ nhào vào lòng Tưởng Viễn Chu bất cứ lúc nào ấy chứ.
"Tưởng tiên sinh, chuyện này không vội ạ."
"Chuyện này còn không vội?" Tưởng Viễn Chu cao giọng.
"Tưởng phu nhân làm việc từ trước đến nay ngay thẳng, việc này nếu thật sự là cô ấy làm, Tưởng tiên sinh quay về hỏi là biết liền ạ."
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh ấy.
Hứa Ngôn đan hai tay vào nhau.
"Anh Tưởng, tôi vẫn nên về chỗ của tôi, tôi sợ tôi mà ở lại đây, chị Tưởng chị ấy sẽ..."
"Cô lo lắng cũng có lý." Tưởng Viễn Chu nhìn cảnh tượng lộn xộn bốn phía. "Như vậy đi, tôi đổi phòng cho cô. Cho dù Hứa Tình Thâm thật sự muốn tới quậy, cô ấy cũng sẽ không tìm được cô."
Nói xong lời này, anh nhìn về phía Lão Bạch, nói tiếp: "Lão Bạch, cậu đi làm đi!"
Lão Bạch trong lòng bài xích, Tưởng Viễn Chu quét mắt liếc anh ấy một cái.
"Đi!"
"Vâng."
Sau khi Lão Bạch rời khỏi đó, trong căn phòng rộng như vậy cũng chỉ còn lại hai người. Tưởng Viễn Chu vẫy tay với Hứa Ngôn: "Hứa Ngôn, cô lại đây!"
Cô ta ngẩn ra một chút, chậm chạp nhấc chân đi tới. Tưởng Viễn Chu thuận tay chỉ: "Ngồi!"
Hứa Ngôn ngồi xuống an vị rồi, tầm mắt người đàn ông liền rơi xuống trên mặt cô ta.
"Lúc tôi bắt đầu quen Hứa Tình Thâm, cô ấy không phải như thế; có phải ai cũng đều sẽ thay đổi?"
"Chị Tưởng... Có lẽ chị ấy chỉ cảm thấy tôi tiếp cận anh là có mục đích khác?"
Tưởng Viễn Chu cười lạnh, lắc đầu: "Lý do này, cũng quá gượng ép."
Trong lòng Hứa Ngôn không hề đề phòng, lại không nghĩ Tưởng Viễn Chu đột nhiên tiến tới trước mặt mình.
"Hứa Ngôn, vậy cô nói thử xem, cô tiếp cận tôi thật ra là có mục đích gì không?"
Vẻ mặt hoảng loạn của Hứa Ngôn toàn bộ lộ ra. Cô ta ấp úng, trong nhất thời cũng nói không nên được lời gì, chỉ không ngừng xua tay: "Không! Không, sao có thể chứ?"
Tưởng Viễn Chu bật cười: "Tôi chọc cô."
"Anh Tưởng, anh... Anh thật biết nói giỡn."
Tưởng Viễn Chu móc điếu thuốc ra; sự xuất hiện của Hứa Ngôn có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cô ta cứ xuất hiện trước mặt anh liên tục lần này tới lần khác, chuyện này vẫn đâu thể gọi là duyên phận nhỉ?
Tưởng Viễn Chu có thể một chân đá cô ta ra, nhưng anh không thể đảm bảo rằng sau này sẽ còn có một Hứa Ngôn thứ hai, thứ ba xuất hiện. Vậy chi bằng để cô ta dưới tầm mắt mình, thông qua Hứa Ngôn, anh tin có thể tóm ra không ít kẻ phía sau.
"Anh Tưởng, tôi cũng không biết vì sao chị Tưởng phải như vậy. Chị ấy xinh đẹp như vậy, có năng lực như vậy, chẳng lẽ cả chút tự tin đó chị ấy cũng không có sao?"
Tưởng Viễn Chi biết lúc này mình phải nói, Hứa Tình Thâm theo anh mấy năm đã thay đổi, tâm tư hẹp hòi, mắt nhìn thiển cận, khiến người ta ghét, những lời đó mà nói ra, Hứa Ngôn sẽ cao hứng cỡ nào? Nói không chừng, một chút không cẩn thận, cái đuôi đang giấu sẽ lộ ra liền.
Tưởng Viễn Chu hút điếu thuốc xong, thở dài, bà xã của mình, thật đúng là không thể nói xấu được. Huống hồ Hứa Tình Thâm ở trong mắt anh lại chỗ nào cũng tốt, thật đau đầu à!
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu