Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 234: Hỏa Diễm Vượn
Khi Ngải Huy và những học viên khác chạy đến, đám người Sư Tuyết Mạn đang kịch chiến với một con Huyết vượn.
Ngải Huy nhìn thấy hố tử thần thật lớn trên mặt đất thì giật nảy mình, chờ đến khi hắn thấy rõ ràng còn Huyết vượn thì càng thêm giật mình.
Con Huyết vượn trước mắt này có sự khác biệt rõ ràng với Huyết thú khác.
Bộ lông của nó không phải màu máu toàn bộ mà hơi có màu xám nhạt, trong số những Huyết thú mà Ngải Huy đã gặp, đây là con đầu tiên mà màu lông toàn thân không phải là Huyết hồng. Huyết văn trên người cũng nhỏ hơn nhiều, mỗi một chỗ Huyết văn chỉ chừng cỡ bàn tay, đối với một con Huyết vượn cao hơn sáu mét thì đó cực kỳ nhỏ. Huyết văn đỏ sẫm ưu mỹ hình hỏa diễm phân bố quanh cơ thể nó, tổng cộng chín chỗ. Trong kiếm điển Ngải Huy từng đọc Linh hoa văn tương tự, liên quan với hỏa diễm.
Khiến người ta giật mình hơn nữa chính là mặt ngoài chín đạo Huyết văn che phủ dày đặc lông, lông mọc trên Huyết văn không có chút khác biệt nào với những nơi khác, cứng rắn rậm rạp, tựa như một đám kim sắt.
Hộ giáp!
Trong đầu Ngải Huy hiện lên hai chữ này, trong lòng căng thẳng, tốc độ Huyết thú lột xác nhanh đến kinh người, chúng nó tiến bộ mỗi ngày.
Tình hình chiến đấu dị thường kịch liệt, ngay từ thời điểm đầu tiên những người khác đã tiến lên hỗ trợ, Tang Chỉ Quân và Khương Duy đã bắn ra lớp mưa tên đầu tiên.
Ngải Huy không tùy tiện xông tới mà đứng quan sát tỉ mỉ. Tình huống trong cơ thể hắn phức tạp, vừa mới tìm ra biện pháp, tia điện lưu lại trong huyết nhục còn chưa loại trừ sạch sẽ, lúc nào cũng có khả năng xuất hiện chuyện bất thường, tới là muốn chết.
Chiều cao sáu mét cũng không làm cho Huyết vượn có động tác vụng về, nó hành động nhanh vô cùng, tung nhảy như bay.
Hai tay nó rất linh hoạt, hơn nữa lực lớn vô cùng.
Một vị Nguyên tu né tránh không kịp, bị nó tung một quyền quét trúng, tiếng xương vỡ khiến mọi người biến sắc.
Mấy người Khương Duy bắn ra mưa tên, bao phủ nó vào trong.
Huyết vượn nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng vỗ lên bầu trời, hỏa diễm hồng sắc toát ra từ bàn tay nó, ở trong không trung hóa thành một đám hỏa quang rung động.
Mưa tên gào thét lao vào trong hỏa quang rung động, tức thì giống như gió to đảo qua rơm rạ, rải rác tán loạn.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Ngải Huy biến đổi.
Vừa rồi, một chưởng hỏa quang của Hỏa vượn...
Ngải Huy cảm thấy khá quen thuộc, trong lòng chợt sinh ý nghĩ, lẽ nào đây là Huyết Linh lực? Có khả năng, sắc mặt hắn tệ vô cùng. Lúc trước, đa số Huyết thú đều lột xác về thân thể. Bây giờ, Huyết thú đã bắt đầu phát triển theo hướng cao giai.
Từ Vạn Sinh viên, đến Huyết kiến, lại đến Huyết văn thú, sau đó là Huyết thú chín hoa văn, và bây giờ, Huyết vượn tuy rằng cũng chín hoa văn nhưng hiển nhiên cường đại hơn.
Tận mắt nhìn thấy quá trình Huyết thú lột xác, trong lòng Ngải Huy tràn đầy sợ hãi. Trong thời gian ngắn như thế, Huyết thú đã cường đại như vậy. Nếu thời gian dài hơn, chúng nó sẽ biến thành dạng gì?
Lẽ nào Thần Huyết không sợ có một ngày Huyết thú lột xác đến tình trạng nhân loại đều không thể chiến thắng sao?
Huyết vượn càng đánh càng hăng, bộ lông của nó đao kiếm khó tổn thương, nhanh như thiểm điện, lực lớn vô cùng, đánh đâu thắng đó. Các Nguyên tu Tùng Gian thành vừa mới trải qua đột phá tăng lên với phạm vi lớn. Mọi người chính đang ở thời điểm lòng tin tràn đầy, con Huyết vượn này xuất hiện tựa như một chậu nước đá giội lên đầu, mọi người mới biết được ngây thơ cỡ nào.
Sư Tuyết Mạn nhìn qua dị thường chật vật.
Huyết vượn cực kỳ giảo hoạt, không ngừng nhảy lên, Nguyên tu thực lực hơi yếu căn bản vô pháp ngăn cản công kích của nó. Liên tục xuất hiện thương vong, Sư Tuyết Mạn không thể không xuất thủ cứu giúp.
Thương pháp của nàng thế lớn lực trầm, cứng đối cứng với Huyết vượn không xuống hạ phong, nhưng nguyên lực tiêu hao rất lớn.
Cả người Huyết vượn đồng da thiết cốt, công kích phổ thông đối với nó hoàn toàn chỉ là gãi ngứa, vô pháp uy hiếp nó. 【 Thanh Hoa 】của Đoan Mộc Hoàng Hôn chạm lên người nó thì không có bất cứ tác dụng gì. Nó cũng biết rõ Sư Tuyết Mạn là địch nhân có sức uy hiếp lớn nhất. Nó không thèm để ý tới Đoan Mộc Hoàng Hôn, toàn lực đối phó Sư Tuyết Mạn, không ngừng cứng đối cứng, tiêu hao nguyên lực của Sư Tuyết Mạn.
Không có nhược điểm!
Lòng Ngải Huy dần trầm xuống, hắn trừng lớn mắt, vắt hết óc tìm kiếm biện pháp.
Động tĩnh lớn như thế làm kinh động toàn bộ Tùng Gian thành, không ngừng có quang mang bay lên không, đó là Nguyên tu có Vân dực, từ bốn phương tám hướng bay tới bên này.
Mà đầu sỏ gây nên chuyện này, Điền Khoan thì ẩn giấu tại chỗ tối, nhìn con Huyết vượn này, ánh mắt y cũng nhịn không được hiện lên một vẻ nóng cháy.
Đáng tiếc mình chưa học được Dịch Thú quyết, bằng không con Hỏa diễm vượn này thực sự là tay chân tốt!
Lợi dụng sa trùng làm sụp đổ tạo ra địa đạo là trong kế hoạch của y, nhưng con Hỏa diễm vượn này lại là vui mừng bất ngờ. Huyết văn có hình hỏa diễm là Hỏa diễm văn, ẩn chứa lực lượng của hỏa diễm, đây là đặc thù kích phát huyết mạch.
Kích phát huyết mạch là một trong những diệu dụng của Huyết Linh lực, chỉ là, huyết mạch trong cơ thể dã thú bây giờ đã cực kỳ thưa thớt, dù cho Huyết Linh lực có thể đào móc lực lượng cực lớn bên trong tiên huyết, nhưng Huyết thú kích phát huyết mạch cũng cực kỳ ít ỏi.
Y nhớ là bên cạnh đứa điên kia có một con sói xanh, đó chính là Huyết thú kích phát huyết mạch. Viễn cổ tổ tiên của con Hỏa Diễm vượn trước mắt này nhất định có được năng lực điều khiển hỏa diễm cường đại.
Kích phát huyết mạch, Huyết thú có không gian phát triển càng thêm rộng lớn, được dốc lòng bồi dưỡng thì chiến lực cực kỳ kinh người.
Huyết thú trong giai đoạn này đã bắt đầu có một chút đặc thù của linh thú cổ đại. Tỷ như bộ lông, được Huyết Linh lực không ngừng rèn luyện tẩm bổ trở nên cứng rắn như sắt. Linh thú cao giai ở thế giới Tu chân thậm chí có thể ngăn cản phi kiếm mà không bị thương.
Điền Khoan rất kính nể tổ chức, người sáng tạo Huyết Linh lực thực sự quá vĩ đại!
Linh lực dễ dàng tiêu tán kết hợp cùng máu huyết lại trở nên ổn định như thế. Điền Khoan thậm chí cảm thấy, nếu như nghìn năm nữa, Huyết Linh lực không ngừng phát triển, thế giới tu chân có trở lại lần nữa hay không?
Vừa nghĩ đến thế, tâm thần tự nhiên rất kích động.
Khai sáng toàn bộ thế giới mới, có thể tham dự vào loại sự nghiệp to lớn này là vinh hạnh cỡ nào.
Nguyên lực, đã định trước trở thành trò chơi lỗi thời!
Tựa như Ngũ Hành Thiên mục nát, nhất định sẽ diệt vong!
Điền Khoan không tự chủ nắm chặt nắm đấm, cảm thụ thấy huyết khí trong cơ thể bốc lên mới đè nén liềm chế tâm tình, bình tĩnh lại. Một chút Kim nguyên lực trong cơ thể kia dị thường ngoan cố, Huyết Linh lực trong cơ thể y vậy mà lại vô pháp thôn phệ.
Nghĩ đến nam tử dũng mãnh dị thường kia, sắc mặt Điền Khoan âm trầm.
Từ luồng nguyên lực này mà xét thì nếu như người kia không chết, chỉ e chẳng mấy sẽ đột phá, có lẽ về sau sẽ trở thành tâm phúc họa lớn của mình?
Nhưng nghĩ đến hai tay người này đã bị phế, lòng Điền Khoan an tâm hơn một chút.
Nhưng đúng lúc này, Nguyên tu chi viện đã đến, nhìn thấy thành chủ và viện trưởng trên bầu trời, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Viện trưởng nhìn thấy Huyết vượn thì sắc mặt khẽ biến.
Kinh nghiệm Vương Trinh rất lão luyện, không chần chừ chút nào liền tham gia chiến đấu. Tiếng huýt dài liên miên không dứt, Vân dực phía sau giang ra, thân hình Vương Trinh đột nhiên cất cao. Bay lên hơn trăm mét, thân hình đột nhiên xoay chuyển, lượn lao xuống phía dưới!
Nương theo thế, một đao chém xuống!
Ánh đao chói mắt tựa như thác nước bạc trắng lao xuống. Từ trên bầu trời lao thẳng xuống, cảm giác rét lạnh tỏa ra như băng nguyên.
Sư Tuyết Mạn không chút do dự lui nhanh, trong lòng nàng âm thầm hoảng sợ, trước đây nàng chưa từng nghe thanh danh của Vương Trinh.
Ai mà ngờ đao mang sắc bén như thế vậy mà lại phát ra từ tay một vị cựu chiến binh!
Ở chỗ tối, sắc mặt Điền Khoan đại biến, y trừng mắt gắt gao nhìn vệt đao bay thẳng xuống này, trong lòng kinh hãi tuyệt luân.
Hiện tại trong lòng y cảm thấy tràn đầy may mắn về việc mình đủ cẩn thận. Cái nơi nhỏ bé Tùng Gian thành này tàng long ngọa hổ, người nọ mạnh hơn người kia. Vệt đao mang này tựa như nguyên lực đạo trong cơ thể mình kia, đã chạm đến ranh giới của cảnh giới cao hơn nữa.
Một cựu chiến binh may mắn còn sống sót trong vụ Bình Minh huyết chiến vậy mà lại có thể tung ra một đao đáng sợ như thế!
Ngũ Hành Thiên có bao nhiêu cao thủ?
Lần đầu tiên y phát hiện, Ngũ Hành Thiên còn cường đại hơn y tưởng tượng.
Bị tỏa định, trong mắt Huyết vượn lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng mà ánh đao từ trên trời giáng xuống đã vững vàng bao vây nó, nó tuyệt không có khả năng chạy thoát.
Thời điểm sinh tử, Huyết vượn cũng bị kích động hung tính, toàn thân đột nhiên toát ra một tầng hỏa diễm mỏng manh, con mắt óng ánh hóa thành một mảnh biển lửa.
Khí thế hung lệ tràn ra.
Huyết vượn nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh lên đao mang trên trời.
Quầng hỏa diễm quyền lớn như cái đấu ầm ầm nghênh đón ánh đao. ngân thác
Bùm!
Hỏa diễm nổ tung, vô số ảnh lửa bắn ngược lại, đao mang ngân thác cũng bị nổ thành vô số đốm sáng, tỏa ra bốn phía.
Hỏa diễm vẩy rơi xuống mặt đất, khắp nơi bị đốt cháy, đao mang vẩy ra khiến mặt đất tràn ngập lỗ thủng.
Ở mặt đất, Huyết vượn đứng thẳng, quanh thân vô số vết thương, hỏa diễm ảm đạm. Trên bầu trời, mặt mày Vương Trinh nóng rần, đao trên tay tựa như mới lấy ra từ lò lửa, nóng đỏ bừng. Nhưng Vương Trinh chẳng cảm giác gì, vẫn nắm chặt chuôi đao.
Huyết vượn đột nhiên đạp mặt đất, thân hình đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó đột ngột xuất hiện ở phía sau Vương Trinh, bàn tay chụp tới.
Tốc độ Huyết vượn cực nhanh, một trảo này thế đại lực trầm. Nếu bị chụp trúng, Vương Trinh khẳng định sẽ bị bóp nát.
Nhưng vào lúc này, một cái bọt khí màu sắc rực rỡ xuất hiện phía trước bàn tay Huyết vượn.
Bàn tay của Huyết vượn chụp vỡ bọt khí, con mắt nó đột nhiên trở nên hoảng hốt, trong nháy mắt lại phục hồi. Nhưng chỉ trong chốc lát phân thần như thế, Vương Trinh đã lướt ra xa hơn mấy trượng.
Là viện trưởng đúng lúc xuất thủ, ông ta biết rõ đao pháp của Vương Trinh mạnh mẽ dứt khoát, cần có đủ không gian súc thế, cận sát như thế trái lại dị thường nguy hiểm.
Viện trưởng và thành chủ liên thủ kịch chiến với Huyết vượn thành một cục.
Đám người Sư Tuyết Mạn thở phào nhẹ nhõm, sự hung hãn của Huyết vượn, bọn họ cảm thụ rất sâu.
Nhưng không để bọn họ nghỉ ngơi, có người kinh hô: "Huyết thú!"
Lòng mọi người tức thì căng thẳng.
Dưới hố tử thần truyền đến tiếng vang ầm ầm, sắc mặt mỗi người đại biến. Sự mạnh mẽ của Huyết vượn làm mọi người bị xung kích quá cường liệt, còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Tại lúc mọi người đang hoảng loạn, bỗng nhiên có thanh âm hô to: "Từ bầu trời công kích vào hố tử thần!"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía người cất tiếng.
"Ngải Huy!"
"Lôi Đình Kiếm Huy!"
"Hắn chính là Lôi Đình Kiếm Huy a, trẻ quá!"
...
Ngải Huy dở khóc dở cười, tại thời điểm này những gia hỏa kia vậy mà còn tâm trạng thảo luận chuyện đó. Hắn bất chấp tất thảy, vung vẫy cánh tay hô to: "Thả xuống công kích! Thả xuống công kích! Hố tử thần!"
Một đao vừa rồi của thành chủ làm hắn nảy ra ý nghĩ.
Trong lúc săn bắn ở hoang dã, hắn đã thấy Nguyên tu công kích từ trên xuống, uy lực kinh người! Nhưng bình thường đối với mục tiêu cực kỳ linh hoạt thì hiệu quả rất ít, còn với mục tiêu cố định thì có hiệu quả tuyệt hảo.
Hố tử thần trái lại hạn chế Huyết thú chạy trốn, không khác gì mục tiêu cố định.
Các Nguyên tu trên bầu trời bắt đầu phản ứng, mọi người liếc nhau, bắt đầu tập hợp.
"Tuổi còn hơi trẻ chút nhưng đầu óc không thể chê, quả nhiên không hổ là Lôi Đình Kiếm Huy a."
"Bằng không thế nào là Ngải Bạch Y của Tùng Gian thành chúng ta chứ?"
"Ta cảm thấy hắn còn có tiền đồ hơn cả Diệp Bạch Y."
"Tới chào Lôi Đình Kiếm Huy của chúng ta nào!"
"Lôi Đình sao rồi?"
"Ha ha ha ổn!"
...
Vân dực toàn lực thúc đẩy tỏa ra ánh sáng dị thường sáng ngời trong đêm tối.
Từng cái quang điểm kéo theo đuôi ánh sáng dài, liên miên không ngừng, tụ tập thành một mảnh, họ không ngừng nhanh chóng lên cao, tựa như gió bão cuốn lên sóng lớn, nhanh chóng cuốn cao. Khi sóng lớn quang điểm tụ tập bay lên đến điểm cao nhất thì ầm ầm trút xuống.
"Lôi Đình!" Có người gầm vang gào khan.
Rất nhanh có người hưởng ứng, "Lôi Đình" âm thanh liên tục không ngừng.
Tốc độ lao xuống và gió thổi khiến con mắt gần như mở ra không được làm bọn họ dâng trào chiến ý, tiếng hô "Lôi Đình" liên tục không ngừng cũng càng ngày càng chỉnh tề, rất nhanh diễn biến thành một chữ độc nhất càng thêm gấp gáp hữu lực.
"Lôi!" "Lôi!" "Lôi!"
Mỗi một lần đồng thanh hét lớn, tựa như một cái búa tạ hung hăng nện trong không trung.
"Lôi lôi lôi!"
Bọn họ tựa như đã hoàn toàn mê muội, toàn bộ sự e sợ biến mất tăm tích, liệt hỏa thiêu đốt lồng ngực, toàn bộ sự phẫn nộ bị kiềm chế và khát vọng đối với sinh mệnh như liệt hỏa rót vào trong từng tiếng rống vang.
Bầu trời rung động bởi vô số tiếng rống giận và tiếng Vân dực rung động rít lên.
Công kích ẩn chứa cừu hận và hi vọng vô tận tụ tập thành cơn lũ ánh sáng, trong nháy mắt nhấn chìm Hố tử thần.