Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1946 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 233 : Như Ngươi Là Không Có Đạo Đức
iờ khắc này, trên đất Nam Vực, có một hồ nước gần với phạm vi thế lực của Huyết Yêu Tông, hồ này trong như gương, phát ra linh khí làm nơi này hàng năm đều có sương mù bao phủ, thoạt nhìn giống như tiên cảnh.
Nhưng đó là đối với người phàm, trên thực tế linh khí nơi này tuy rằng rất tốt, nhưng lại không bằng với ngũ đại tông môn. Thậm chí ngay cả một số tông môn nhỏ cũng đều hơn chỗ này nhiều lắm.
Vả lại nơi đây tuy không nằm trong phạm vi thế lực của Huyết Yêu Tông, nhưng nó nằm bên cạnh, cũng gần một chỗ, giáp giới với phạm vi của Nhất Kiếm Tông, thi thoảng lại có tu sĩ Huyết Yêu Tông bay qua. Sinh sống ở trong này đôi khi cũng gặp phải nguy hiểm
Ngoài ra quan trọng nhất là Huyết Yêu Tông cùng Nhất Kiếm Tông, toàn bộ tu sĩ ở Nam Vực đều biết, hai đại tông môn này có huyết thù bao năm nay, mặc dù không có xung đột gì lớn nhưng cũng thường có các cuộc chiến nhỏ chém giết lẫn nhau.
Mà xung quanh nơi đây, là khu vực ngoài phạm vi của những thế lực này, nhiều khi trở thành chiến trường của Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông.
Ở bên hồ, có một sơn trang, đây là nơi sinh sống của gia tộc tu sĩ họ Tiếu. Cường giả mạnh nhất trong tộc là gia chủ Trúc Cơ trung kỳ, người trong tộc đạt tới Ngưng Khí có khoảng bảy tám người, còn lại đều là tộc nhân không có tư chất. Cũng may vị gia chủ kia năm xưa từng là đệ tử của Huyết Yêu Tông, nhưng vì tuổi tác đã lớn, từng chịu nhiều trọng thương, tu vi dừng lại không nói, thọ nguyên cũng còn lại không nhiều lắm.
Đối với đệ tử như thế này, Huyết Yêu Tông đại đa số đều cho họ rời khỏi tông môn, ở bốn phía gần đấy tự lập nên gia tộc của chính mình, con cháu nối dõi ở nơi đây, sau này cũng có cơ hội gia nhập Huyết Yêu Tông.
Hơn nữa Nhất Kiếm Tông ngày thường dù có tiến đến cũng không chú ý bọn họ, cho nên những năm gần đây Tiếu gia ở nơi đây cũng coi như yên bình.
Chỉ là sự yên bình này chỉ là không có chuyện đại tông tới khi nhục, nhưng ngày thường cũng xung đột không ngừng với những gia tộc tu chân lân cận.
Nhất là Tiếu gia chiếm cứ linh hồ, đối với những tu chân gia tộc bốn phía mà nói đều rất ghen tỵ, sớm rình rập chờ cơ hội, nếu không phải e dè tu vi của Tiếu gia chủ, ắt đã có ý đồ xâm chiếm.
Nhưng đến nay, thọ nguyên của Tiếu gia gia chủ Tiếu Trường Ân không còn vài năm, sức khỏe sa sút, khiến cho cơ hội của các gia tộc kia đến dần dần, đến nay có gia tộc họ Từ, không có thiện ý giờ phút này đang cười lạnh nhìn đám người của Tiếu gia.
- Tiếu Trường Ân đạo hữu, Từ mỗ đề nghị ngươi suy nghĩ thận trọng! Ta và ngươi làm thông gia, cùng nhau dựa hồ nhất định khiến hai họ Từ Tiếu trường tồn, có thể trở về Huyết Yêu Tông.
Tộc trưởng Từ gia Từ Lạc Đê cười như không cười nói, ở phía sau y có hơn mười tộc nhân đi theo, tu vi đều là Ngưng Khí. Trong đó có một thanh niên dễ nhận ra là Ngưng Khí tầng tám, lúc này đang tủm tỉm cười nhìn nữ tử yêu kiều nhưng trông tiều tụy và đầy phẫn nộ trong đoàn người Tiếu gia.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu xanh, gió từ hồ thổi đến vén lên từng làn tóc, dung nhan xinh đẹp, nước da trắng, nhất là đôi mắt phượng tràn đầy linh động, là một giai nhân hiếm thấy.
Bên cạnh cô gái này, Tiếu Trường Ân mang vẻ bệnh trạng giống như sinh mệnh đang chờ chết, mang theo những hậu bối Ngưng Khí trong gia tộc nhìn đoàn người Từ gia phía trước, vừa định mở miệng thì ho khụ khụ, cô gái bên cạnh mang vẻ sầu lo tiến lên trước nhẹ nhàng đỡ lấy.
- Từ Lạc Đê, mảnh linh hồ này có thể cho ngươi nhưng việc làm thông gia thì không được.
Tiếu Trường Ân hít một hơi sâu, vỗ vỗ vào tay người con gái bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Từ gia, giọng nói tuy yếu ớt nhưng đầy cương quyết.
- Hồ, Từ gia ta muốn, đứa con gái am hiểu về bùa chú của Tiếu gia ngươi, Từ gia ta cũng muốn, ngươi phải đồng ý, còn không đồng ý thì…
Từ Lạc Đê cười mở miệng, trên mặt rõ ràng là nụ cười nhưng trong hai mắt lộ ra vẻ sát khí, thân hình còn từng bước tiến về phía trước.
Từng bước từng bước, tức thời một luồng uy áp Trúc Cơ trung kỳ phút chốc khuếch tản ra bao phủ xung quanh, khiến cho những tộc nhân Ngưng Khí trong Tiếu gia thần sắc biến đổi, lộ ra vẻ lo lắng không yên, càng khiến cho hồ nước bên cạnh cũng nổi lên từng cơn sóng gợn.
Vào lúc này cả bầu trời từ ánh sáng chói chang mặt trời nhô cao trong nháy mắt đã tối sầm lại, giống như trời đất bốn phía phút chốc đều bị che đậy đi.
Cũng may trong chớp mắt liền khôi phục, nếu là người bình thường trong nháy mắt cũng không thể phát hiện ra.
Nhưng bên cạnh hồ, người của Từ gia cùng Tiếu gia thần sắc đều biến đổi, ào ào hít lấy hơi khí. Từ Lạc Đê càng lộ ra vẻ không tin, còn Tiếu Trường Ân giờ phút này mặc dù trong lòng như đang bị lửa giận thiêu đốt nhưng lúc này cũng thất thần, phía sau ông ta bảy tám hậu bối Tiếu gia cũng hoảng sợ nhìn hồ nước.
Chỉ thấy có một lỗ đen to lớn trong chớp mắt xuất hiện trên hồ, hồ nước quay cuồng, một thân ảnh từ trong lỗ đen mang theo hắc khí ngập trời loạng choạng bước ra, phun ra một ngụm máu, đồng thời còn có nhiều tiếng ồn huyên náo từ trong truyền ra.
- Còn chưa nói hết, ngươi thật là ngu ngốc? Ngu ngốc? Ngu ngốc?
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, sau khi bước ra nhìn về bốn phía, ánh mắt nhìn về tu sĩ hai tộc Tiếu, Từ bên cạnh hồ. Lỗ đen phía sau hắn nhanh chóng biến mất. Tiếu Trường Ân từ trong hơi thở hổn hển dần bình thường lại, ánh mắt lộ ra một chút kỳ dị, nữ tử bên cạnh muốn mở miệng thì bị ông ta nhẹ nhàng ngăn lại.
Ông ta còn như thế này, càng không cần phải nói đến Từ Lạc Đê, y dù sao cũng không phải là kẻ sở hữu linh hồ này, nhất là lúc này đến đây với ý đồ xấu, thậm chí đang chiếm ưu thế, nhưng đột nhiên xuất hiện sự việc này cũng khiến trong lòng y có chút bất an, nhưng rất nhanh trong mắt y liền lóe lên, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh.
Lúc trước y run sợ kinh ngạc, nhưng hôm nay thấy rõ Mạnh Hạo, sau khi nhận ra tu vi Mạnh Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trong lòng có chút lưỡng lự, dù sao phương thức xuất hiện của Mạnh Hạo quá đỗi kỳ dị.
- Đạo hữu là người phương nào, cớ sao lại xâm nhập vào linh hồ nơi đây.
Tiếu Trường Ân không nói gì, lời nói là này phát ra từ Từ Lạc Đê. Mạnh Hạo mặc dù được xem là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng nơi đây thế cục chưa rõ, y không xác định được đối phương có phải do Tiếu Trường Ân mời đến hay không.
Giờ phút này y chậm rãi mở miệng, bảy tám hậu bối bên cạnh y đều lo lắng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
- Tại hạ khi truyền tống xảy ra chút ngoài ý muốn, vô tình xuất hiện nơi này.
Mạnh Hạo loáng một cái xuất hiện trên bờ, vừa hạ xuống, Tiếu Trường Ân âm thầm lôi kéo nữ tử bên người mang theo tộc nhân lui lại vài bước, tạo khoảng cách với Từ gia, không nói tiếng nào nhưng thần sắc cũng lộ ra một chút phấn chấn.
Vẻ mặt này bị Từ Lạc Đê nhìn thấy, nhất thời nhíu mày. Lúc Mạnh Hạo vừa đáp xuống thì thân mình lập tức tiến phía trước một bước, tản ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ tạo nên vẻ trấn áp, ngoài mặt cười nhưng trong lòng cẩn trọng mở miệng.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên