When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 232: Biến Rắc Rối Thành Đơn Giản
hóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, xoay người đi ra cửa chính của cửa hàng, chỉ thấy trong bóng đêm một đám người xuất hiện ở góc đường, trên người mặc y phục màu đen, thân hình cao lớn cưỡi chiến mã cao khỏe thần tuần. Tuy rằng chỉ có chín người nhưng trên người bọn họ toát lên sát khí không hề che giấu làm người ta có cảm giác bọn họ còn mạnh mẽ hơn, hung dữ hơn so với mấy trăm người.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi giữ chặt chuôi đao nheo mắt nhìn chín gã áo đen này. Chuôi đao trong tay hắn từ từ rút ra, một cảm giác quen thuộc trào dâng mạnh mẽ trong lòng hắn.
Chín gã áo đen đi vào trước cửa hàng Hồng Tú Trà trang, cùng xoay người xuống ngựa, đến trước mặt Dương Nguyên Khánh quỳ xuống:
- Tham kiến Thiếu chủ nhân!
Dương Nguyên Khánh nhận ra bọn họ, là Thiết Ảnh Thập Bát kỵ của ông nội Dương Tố hắn. Năm xưa sau khi bình định Hán vương phản loạn, ông đã đem chín Giáp vệ giữ lại trong quân U Châu, còn chín người Ất vệ thì vẫn đi theo ông nội, trước mắt hắn chính là chín người này.
Dương Nguyên Khánh liền bước lên phía trước nâng bọn họ lên:
- Mọi người không cần đa lễ, mau mau đứng lên!
Chín người không kìm nổi nước mắt tuôn rơi:
- Lão chủ nhân có trăn trối để chúng ta tiếp tục đi theo Thiếu chủ nhân, nhưng Dương gia lại giải tán chúng ta, khiến chúng ta bơ vơ không có nơi nương tựa. Mọi người lại lần nữa tụ hợp lại khẩn cẩu Thiếu chủ nhân thu nhận sử dụng chúng ta, để chúng ta có nơi dựa vào.
Thiết Ảnh Thập Bát Vệ của Dương Tố toàn bộ đều là cô nhi trong quân, từ lúc còn trẻ đã đi theo Dương Tố, mười mấy năm qua trung thành và tận tâm. Hiện giờ bọn họ phần lớn đã hơn ba mươi tuổi, chủ nhân không may bệnh chết, Dương gia không thu nhận và giúp đỡ bọn họ mà giải tán bọn họ, khiến cho trong tâm bọn họ mất chỗ dựa về tinh thần, không biết theo ai. Sau một thời gian ly tán, bọn họ lại một lần nữa tự hội hợp quyết định tuân theo lời trăn trối của lão chủ nhân, đi tìm Dương Nguyên Khánh. Hôm nay bọn họ đang chuẩn bị xuất phát đi quận Ngũ Nguyên, vừa mới gặp Dương Nguy, biết được Dương Nguyên Khánh ở kinh thành, bọn họ liền tìm đến đây.
Thấy những cấp dưới cũ trung thành và tận tâm, thấy những ánh mắt ẩn chứa nước mắt vui mừng. Trong lòng Dương Nguyên Khánh vô cùng cảm động. Hắn trịnh trọng gật đầu:
- Được rồi! Các ngươi sau này đi theo ta, Thiết Ảnh Thập Bát Vệ vĩnh viễn không giải tán. Từ hôm nay trở đi, các ngươi mang họ Dương, Từ Dương Đại Lang đến Dương Cửu Lang, không còn gọi là Ất Nhất, Ất nhị gì nữa. Mọi người đứng lên đi!
Tất cả mọi người vui mừng khôn xiết liên tục dập đầu ba cái với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyện quên mình phục vụ vì Thiếu chủ!
Dương Nguyên Khánh thầm thở dài trong lòng. Hắn thật không ngờ di sản duy nhất ông nội để lại cho mình là Thiết Ảnh Thập Bát kỵ này. Nhóm Ất chín người này ai cũng võ nghệ cao cường, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, có thể lấy một địch trăm, họ sẽ là một trợ giúp rất lớn. Hơn nữa bọn họ tới thật đúng lúc. Lúc mình đang cần người thì bọn họ liền xuất hiện.
Lúc này, Lưu nhị chưởng quầy mang theo một gói đồ hoang mang rối loạn đi ra, y muốn về nhà trước.
- Dương tướng quân, ta đi trước nhé.
- Chờ một chút!
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi y:
- Ngươi có biết cửa hàng sắt Bách Luyện không?
Lưu nhị chưởng quầy đúng là vô cùng quen thuộc với tình hình chợ Phong Đô, y ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hình như là bên hàng sắt đằng kia có một cửa hàng sắt rất lớn. Là nhà thứ hai ở đầu phố Tây rộng chừng tám mẫu đất, chuyên bán sắt. Nghe nói là thuộc về Vũ Văn Thuật. Bình thường thợ rèn đều đi đến nhà đó mua sắt, kinh doanh tốt lắm.
- Ngươi khẳng định là thuộc Vũ Văn Thuật sao?
Dương Nguyên Khánh hỏi lại.
Lưu nhị chưởng quầy lắc đầu:
- Ta chỉ nghe nói, không dám khẳng định. Tuy nhiên có thể đến công sở ở Chợ mà điều tra, sau lưng mỗi cửa hàng ở chợ Phong Đô đều có bối cảnh, bọn họ kỳ thực đều có ghi chép.
- Ngươi đi đi! Chờ thông báo lúc nào thì trở lại kinh doanh.
Lưu Nhị chưởng quầy thi lễ với Dương Nguyên Khánh, vội vàng đi, vài tên tiểu nhị trước sau cũng rời đi hết. Bên trong toàn bộ trà trang chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh và hơn mười thủ hạ.
Ánh đèn trong phòng lầu hai sáng tỏ, Dương Nguyên Khánh ngồi trước bàn trầm tư rất lâu, trên chiếc bàn nhỏ đặt bức thư tiễn đã bắt được trên đường. Hắn mới trở về có hai ngày ngắn ngủi mà đã liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ, có người dường như đối với hắn bất lợi, có người dường như muốn giúp hắn. Trực giác Dương Nguyên Khánh nói cho hắn biết, người đối với hắn bất lợi có thể là Vũ Văn Thuật, vậy thì người giúp hắn, là ai? Nếu là Thái Tử hoặc là Dương Lệ Hoa, sẽ không lén lút như vậy, sẽ không dùng phương thức bắn tên đưa tin này. Cửa hàng sắt Bách Luyện này có thể có cạm bẫy gì không?
- Tướng quân cẩn thận!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu khẽ. “Vút” một tiếng, lại là một mũi tên bắn xuyên qua cửa sổ, cắm trên tường. Đuôi mũi tên rung lên nhè nhẹ, trên thân mũi tên vẫn ghim một phong thư như thế.
- Lại tới nữa!
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, tiến lên đem nhổ mũi tên ra, gỡ bức thư đặt lên bàn. Hai phong thư hai chữ viết giống nhau như đúc, chỉ có điều bức thư thứ hai nhiều hơn mấy chứ, trên thực tế là giải thích đối với phong thư thứ nhất.
“Đêm nay Vũ Văn Thuật sẽ tập kích Hồng Tú Trà Trang, cửa hàng sắt Bách Luyện chính là nơi Vũ Văn Thuật bán sắt cho người Đột Quyết.”
Nếu đối với phong thư đầu tiên Dương Nguyên Khánh còn có chút nghi ngờ, như sự giải thích của phong thư thứ hai khiến Dương Nguyên Khánh mỉm cười, giải thích thuần túy kiểu như vẽ rắn thêm chân khiến cho cục diện đang khó bề phân biệt lập tức trở nên rõ ràng.
Vũ Văn Thuật này chỉ là bọ ngựa quơ đại đao muốn đi ra tay với hắn, nhưng ẩn giấu đằng sau đó lại là một con chim sẻ muốn bắt bọ ngựa. Đem nhược điểm của Vũ Văn Thuật nhét vào trong tay của mình, rõ ràng là muốn mượn tay mình xử lý Vũ Văn Thuật.
Cùng lúc có hai tin tức khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất hứng thú, người phía sau màn này là ai? Tiếp theo là không ngờ Vũ Văn Thuật lại buôn lậu sắt với Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, hắn ngẩng lên nhìn đồng hồ nước ở góc nhà, chưa đến giờ Tuất, giờ khắc này, hắn đã làm quyết định rất lớn mật, hắn muốn dùng một biện pháp ngắn gọn nhất để xử lý việc này.
**
Dương Quảng hàng ngày phê duyệt một lượng lớn tấu chương, bình thường ông ta đều bận rộn đến giờ Hợi mới kết thúc. Lúc này thời gian để kết thúc một ngày làm việc còn nửa canh giờ nữa. Ông ta có chút mệt mỏi, thấy tấu chương trên bàn không nhiều lắm, chỉ còn lại mấy bản mỏng manh, ông ta tùy tiện lật vài cái cũng không thấy có văn kiện gì khẩn cấp, liền ngáp một cái, chỉ bảo:
- Thu dọn các thứ này đi! Trẫm hơi mệt rồi, chuẩn bị quay về cung.
Lúc này, một lão hoạn quan vội vàng đi vào, khom người nói:
- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh khẩn cấp cầu kiến! Nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ.
Dương Quảng hiện tại thật sự khá mệt mỏi, không muốn nghe ai bẩm báo gì nữa. Ông ta đang định từ chối, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, liền ra lệnh:
- Tuyên hắn yết kiến!
Trên đại điện rộng lớn hai gã hoạn quan cầm đèn lồng dẫn đường cho Dương Nguyên Khánh nhanh chóng đi vào điện Tuyên Chính. Một gã hoạn quan vừa đi vừa khẽ nói với Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân, bình thường sau giờ Tuất, Thánh Thượng sẽ không gặp đại thần nào, trừ phi người chủ động triệu kiến đại thần. Thánh Thượng ngoại lệ gặp ngươi, thật là ân sủng ngươi! Tuy nhiên thời gian ngươi gặp Thánh Thượng không nên dài quá, người đã rất mệt rồi, nói chuyện cũng nên xong sớm đi.
- Tạ ơn công công đã nhắc nhở, Nguyên Khánh nhớ kỹ.
Bọn họ đi vào điện Tuyên Chính Thiên điện, trước khi đi vào ngự thư phòng, lão hoạn quan đi vào bẩm báo, một lát đi ra nói:
- Dương tướng quân, Thánh Thượng lệnh ngươi đi vào.
Dương Nguyên Khánh chỉnh lại trang phục bước nhanh đi vào ngự thư phòng của Dương Quảng. Dương Quảng đang phê duyệt một quyển tấu chương cuối cùng, ông ta đang đợi Dương Nguyên Khánh nên đem phê duyệt nốt mấy bản tấu chương cuối cùng.
- Thần Dương Nguyên Khánh đêm muộn quấy nhiễu bệ hạ, trong lòng sợ hãi, xin bệ hạ thứ tội!
Dương Quảng viết nốt chữ “Sắc” ở trên quyển tấu chương cuối cùng, rồi buông bút cười nói:
- Dương tướng quân, muộn như vậy rồi tìm trẫm, có chuyện gì sao?
- Bệ hạ, buổi chiều ngày hôm qua thần có quay về kinh, đến hiện tại tuy chỉ có mười lăm canh giờ nhưng lại xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, trong lòng thần hoang mang nên đặc biệt tới bẩm báo bệ hạ.
- Có chuyện kỳ lạ gì?
Dương Quảng thích thú hỏi.
- Là như thế này. Buổi chiều thần có nói với bệ hạ, thần ở chợ Phong Đô có một trà trang, đến bây giờ vẫn vô cùng yên bình. Nhưng từ lúc chạng vạng đã không ngừng có người khả nghi xuất hiện xung quanh trà trang. Ngay cả sai dịch huyện nha cũng tới cửa kiểm tra. Buổi tối lúc thần quay về chợ Phong Đô lại nhận được một bức thư tiễn, chẳng bao lâu lại nhận được thêm một bức nữa. Nội dung của hai bức thư này rất kỳ quái, thần không dám giấu diếm đặc biệt đến bẩm báo Thánh Thượng.
Dương Nguyên Khánh nói xong, hoạn quan đứng bên cạnh liền đem kim bàn dâng lên. Trên đó chính là hai phong thư tiễn mà Dương Nguyên Khánh đã nhận được.
Dương Quảng mở hai phong thư ra xem, mặt lập tức biến sắc, hừ lạnh một tiếng nói:
- Dám buôn bán sắt với người Đột Quyết, hắn thật to gan!
- Bệ hạ, thần không biết chuyện này là thật hay giả, chỉ cảm thấy có người muốn lợi dụng thần. Thần đối với việc trong triều đình không hiểu biết nhiều lắm, không dám làm tùy tiện, chỉ có thể bẩm báo với bệ hạ, khẩn cầu bệ hạ chỉ bảo cho thần.
Dương Quảng ngẩng đầu lên trầm ngâm một lát, ông ta chậm rãi nói:
- Khanh có thể bẩm báo kịp thời việc này với trẫm là rất tốt, khiến trẫm cũng hiểu biết một ít nội tình. Mặt khác, trẫm muốn biết hai chuyện, một là người đứng sau màn này để thao túng là ai? Tiếp đó là việc Vũ Văn Thuật buôn bán sắt với người Đột Quyết có căn cứ chính xác không? Hai việc này giao cho khanh, hy vọng trong vòng ba ngày khanh sẽ cho trẫm một đáp án.
Dừng lại một chút, Dương Quảng lại căn dặn hắn:
- Nhớ kỹ, việc này không được để người khác biết, nếu không bị bức đến đường cùng thì không được dùng đến Thiên Tử Kiếm do trẫm ban thưởng cho khanh.
- Thần nhớ kỹ, tuyệt đối không làm bệ hạ thất vọng.
o O o
Cửa hàng sắt là một trong những nghề quy mô lớn nhất tại chợ Phong Đô, có hơn trăm cửa hàng, đủ các loại đồ bằng sắt bày la liệt, gần đó còn có hơn hai mươi cửa hàng bán binh khí, hơn ba mươi nhà bày bán nông cụ. Toàn bộ sản phẩm sắt của phương Bắc Đại Tùy gần như đều từ nơi ra mà ra, chiếm quy mô rất lớn.
Trong nhiều cửa hàng bán sản phẩm bằng sắt, cửa hàng bán ra sắt nguyên thỏi không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có năm nhà. Cửa hàng sắt Bách Luyện cũng chỉ là một trong số đó, đồng thời nó cũng là một trong những cửa hàng sắt lớn nhất, chiếm tám mẫu đất, trong kho hàng của nó chứa được hơn mười vạn cân sắt thỏi. Số nguyên liệu sắt này phần lớn cung ứng cho các lò rèn trong kinh thành.
Kinh doanh sắt quy mô lớn như vậy không có người đứng sau quả thật là không thể tưởng tượng được, về phần ai đứng đằng sau, toàn bộ người bán hàng sắt đều biết, đó là gia sản của Vũ Văn Thuật.
Lúc này đã tới giờ Hợi ban đêm, trên đường phố chợ sắt vắng tanh không một bóng người, chỉ ngẩu nhiên có con chó lạc từ góc đường chạy qua.
Lúc này, trước cửa hàng sắt Bách Luyện xuất hiện hai người, bọn họ gõ cửa, sau một lúc lâu, trong cửa hàng sáng đèn lên:
- Ai đó?
Một giọng nói bực bội cất lên.
- Là ta, là quan viên công sở, có người tìm các ngươi.
Nghe là quan viên công sở, cánh cửa liền kẹt một tiếng, mở ra một kẽ hở, một gã đàn ông thò đầu nhìn ra, ngẩn người. Bên ngoài không phải là quan viên công sở, mà chỉ có hai người áo đen.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Không đợi y hỏi xong, hai người áo đen như báo vồ tới, bịt kín người trông cửa, một chưởng đánh y ngất xỉu, một người trong đó khoát tay ra hiệu, hơn mười người áo đen từ đầu ngõ đối diện chạy vào, nhanh chóng lắc mình vào bên trong cửa hàng Bách Luyện.
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 6: Bồ Đào Mỹ Tửu Dạ Quang Bôi
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng