Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Chương 230: Sterling
T
rước khi người thần bí này còn chưa đến thăm Cố thị, tất cả mọi người đều đã biết người này thuộc về một công ty của Mỹ – Gads Tanto.
Mà Gads Tanto lại là một công ty trực thuộc gia tộc Sterling lừng lẫy nước Mỹ.
Gia tộc Sterling là gia tộc thần bí nhất trong giới thương nhân, mà cũng là gia tộc hiển hách nhất. Sở dĩ nó nổi tiếng chẳng những là vì tổ tiên gia tộc Sterling có huyết thống của quý tộc Châu Âu mà còn vì tài sản trải rộng khắp toàn cầu, lĩnh vực kinh doanh rộng đến độ khiến ai cũng phải líu lưỡi, từ khoa học kỹ thuật, công nghệ thông tin, dầu mỏ, tài chính, khách sạn… Hơn nữa có rất nhiều công ty, xí nghiệp lớn trên thế giới như Goldman Sachs ( ngân hàng đầu tư và hãng chứng khoán toàn cầu), JPMorgan Chase của Mỹ, công ty năng lượng Canada, tập đoàn Wesfarmers Limited của Úc, công ty dầu mỏ BP của Anh, từng có người nói, gia tộc Sterling là gia tộc “phú khả địch quốc”. (Giàu ngang ngửa một đất nước.)
Nhưng gia tộc này cũng rất thần bí, nó thần bí ở chỗ, các thành viên của gia tộc này không hề nhận phỏng vấn, không tuyên truyền hình tượng cá nhân, dù tham dự các buổi tiệc cũng rất khiêm tốn, không bàn luận chuyện trong gia tộc ở những nơi đông người. Gia tộc này vô cùng trọng danh dự, thành viên gia tộc này không hề có bất kì chuyện bê bối nào, nghe nói ngay cả hôn nhân của các thành viên cũng đều là do mọi người chọn lựa kỹ càng để bảo vệ huyết thống cao quý của bọn họ.
Ngoài thành viên gia tộc Sterling thì không ai biết một chút gì về bọn họ.
Vốn dĩ với một công ty nổi tiếng như vậy đầu tư vào Cố thị đã đủ khiến mọi người hưng phấn, đây cũng là một cách tuyên truyền rất có lợi cho Cố thị. Ban giám đốc Cố thị nhận được tin đối phương sẽ cử đại biểu đến thăm thì nghĩ đến hẳn chỉ là cán bộ cao cấp của Gads Tanto mà thôi nhưng nhìn tư thái phô trương của đối phương, dù gia tộc Sterling giàu có thì cũng không thể để một viên chức ngồi xe Rolls-Royce xa hoa đi khắp nơi được. Rất rõ ràng, người đến có lẽ chính là thành viên của gia tộc Sterling.
Phán đoán này khiến mọi người có chút kích động. Dù sao, Cố thị có nổi tiếng ở Bắc Kinh và Trung Quốc nhưng muốn tiến đến phạm vi toàn cầu thì cũng chưa tới. Nhưng nếu có thể được thành viên của gia tộc Sterling thần bí đến thăm, tin tức vừa truyền ra thì nhất định sẽ tạo thành tiếng vang lớn ở trong nước thậm chí là Châu Á.
Cho nên, trong lúc tâm tình kích động, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, chờ mong nhìn cửa xe chậm rãi mở ra.
Khổng Khánh Tường tuy oán hận đối phương phá hoại kế hoạch của mình nhưng nghĩ đến đối phương có thể đem đến nhiều cơ hội làm ăn, kiếm tiền ình cũng như cho Cố thị thì lại cố đè nén sự giận dữ trong lòng, cố gắng biểu hiện vẻ mặt hữu hảo, hoan nghênh.
Khi Cố Trường Khanh biết nguồn tài chính thần bí kia đến từ gia tộc Sterling thì lòng có chút không thoải mái. Ba chữ “Sterling” khiến cô nhớ tới hai anh em quá cố kia, trước kia Arce đã để người ta hiểu lầm mình là thành viên của Sterling để được mọi người quý trọng. Tuy cô biết Arce nói dối, anh ta không thể nào liên quan gì đến gia tộc này được nhưng cô cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình cũng có quan hệ gián tiếp với gia tộc này. Duyên phận kiểu này khiến cô cảm thấy có chút quỷ dị.
Tuy rằng không tin Arce là người của nhà Sterling nhưng không hiểu sao, Cố Trường Khanh nhìn cánh cửa từ từ mở ra kia, lòng sinh cảm giác khẩn trương. Cô nhìn chằm chằm vào cửa xe.
Chỉ thấy một người đàn ông bước xuống, động tác thong thả mà tao nhã.
Anh ta xuống xe, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, lúc này, một trận gió lại thổi qua thổi bay những cánh hoa đào hai bên cổng, cánh hoa bay múa rợp trời, hương thơm nồng nàn.
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều thấy trước mắt như sáng bừng lên, tựa như gặp được cảnh tượng huyền ảo, mỹ lệ.
Tất cả mọi người đều thoáng ngẩn ngơ, Cố Trường Khanh thậm chí còn nghe được tiếng Khổng Ngọc Phân ở cách đó không xa đang hít thở thật sâu.
Đó là vì bề ngoài của anh ta rất xuất sắc.
Cố Trường Khanh nhìn anh ta, thấy khoảng chừng hơn 20 tuổi, dáng người cao lớn, tóc hung hung, làn da trắng, gương mặt tuấn tú. Gương mặt đã rất đẹp rồi nhưng hấp dẫn người khác hơn cả chính là khí chất của anh ta, cao quý, ngạo mạn, thần bí như quý tộc thời Trung cổ. Cả người toát ra sự lạnh lùng cao ngạo nhưng trong sự lạnh lùng cao ngạo ấy lại có chút u buồn, chút yếu ớt, tất cả kết hợp lại hình thành nên sức hấp dẫn khiến người ta không thể dời mắt.
Cố Trường Khanh cẩn thận nhìn anh ta, vẫn chưa phát hiện được bóng dáng của Arce từ con người này. Cô lặng lẽ thở phào, lập tức lại cảm thấy mình có phần nực cười.
Bên cạnh, Khổng Khánh Tường đi về phía người kia, thần thái chẳng cao ngạo cũng chẳng luồn cúi, ông ta dùng tiếng Anh lưu loát mà nói:
– Hoan nghênh đại biểu của công ty Gads Tanto đến thăm Cố thị…
Sau đó dừng lại cười nhìn đối phương, chờ đối phương tự giới thiệu.
Người đàn ông kia nhìn Khổng Khánh Tường, gương mặt mang theo ý cười bình thản, cũng không lên tiếng, người đàn ông áo đen bên cạnh dùng tiếng Anh nói:
– Đây là Tổng giám đốc chi nhánh châu Á của tập đoàn Gads Tanto chúng tôi.
Chờ anh ta nói xong, người kia vươn tay đến trước mặt Khổng Khánh Tường, không nhanh không chậm nói:
– Tôi là Brian Sterling, rất vui được gia nhập Cố thị.
Ba chữ “Sterling” vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, mừng rỡ, quả đúng là thành viên của gia tộc Sterling, bọn họ có thể khiến cho thành viên của gia tộc Sterling đến đây thì hẳn là đã được gia tộc này coi trọng, tin này vừa truyền ra, mặc kệ là ngân hàng hay thị trường đều sẽ càng thêm tin tưởng vào Cố thị.
Suy cho cùng, Khổng Khánh Tường kinh nghiệm dày dạn, mặt không biến sắc chỉ là nụ cười bên môi lại càng sâu, ông ta nắm tay Brian Sterling rồi cười nói:
– Thì ra là Sterling tiên sinh, hoan nghênh, hoan nghênh.
Còn định nói thêm đôi câu thì Brian Sterling đã thu tay về rồi nói:
– Không biết Cố tiểu thư có ở đây không?
Ngữ khí nồng nhiệt hơn hẳn lúc trước.
Cố Trường Khanh vì chỉ là phó giám đốc nên vị trí là ở phía sau. Cố Trường Khanh có thể nhìn thấy anh ta nhưng anh ta lại không nhìn thấy Cố Trường Khanh.
Nghe anh ta nhắc tới cái tên Cố Trường Khanh, mọi người đứng trước cũng không hẹn mà đều nhìn về phía Cố Trường Khanh đứng, trong lòng không tránh khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ Cố tiểu thư và gia tộc Sterling có mối liên hệ gì?
Nhất thời Cố Trường Khanh cũng trố mắt. Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân đang mê muội vì khí chất quý tộc của Brian không nhịn được quay lại lườm cô một cái.
Vì thế, Brian Sterling nhanh chóng phát hiện ra Cố Trường Khanh, anh cười cười, lướt qua Khổng Khánh Tường rồi đi về phía cô.
Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn theo bóng Brian, hơi biến sắc.
Theo từng bước chân tiêu sái của Brian đến gần, đám người tự động tránh qua hai bên nhường đường.
Brian đi về phía Cố Trường Khanh, nụ cười mê người, bước đi tao nhã, ánh mặt trời đầu xuân chiếu lên người khiến người như thấm đẫm ánh hào quang rực rỡ, càng lộ rõ vẻ tự phụ của anh.
Nhìn nụ cười của Brian, nhất thời Cố Trường Khanh cảm thấy có chút khó hiểu bởi vì vẻ mặt của anh ta như thể gặp được bạn cũ vậy.
Rất nhanh, Brian Sterling đi đến trước mặt cô.
Lúc này Cố Trường Khanh mới phát hiện anh ta rất cao, gần như tương đương với Phùng Tước, chỉ là không khỏe mạnh được như Phùng Tước. Nhìn qua trông anh có chút yếu ớt. Nhưng vẻ yếu ớt này cũng không quá gầy yếu. Với dáng người như vậy, trong bộ âu phục sang trọng màu xám nhạt, vẻ yếu ớt này lại càng khiến anh trở nên tao nhã, tuấn tú.
(Má 13 tả giai ảo quá đê:))
Anh vươn tay về phía cô, đôi môi hồng nhạt cong lên thật xinh đẹp, đôi mắt màu lam đậm lấp lánh:
– Helen Cố, năm 2005 được bình chọn là sinh viên chơi tennis được kỳ vọng nhất, được xưng là cô gái lốc xoáy. Helen tiểu thư, có lẽ cô không biết tôi nhưng tôi lại là một fan hâm mộ của cô.
Anh nhìn Cố Trường Khanh, ý cười càng sâu, vẻ mặt quả thực khiến cho Khổng Ngọc Phân đứng bên phải si mê. Đối với những người đàn ông có gia thế hùng hậu và bề ngoài xuất sắc như vậy, cô ta hoàn toàn không có sức chống cự.
Khổng Ngọc Phân nhìn anh nhưng tất cả lực chú ý của anh đều tập trung vào Cố Trường Khanh.
– Sau đó cô dần rút khỏi giới tennis khiến rất nhiều người tiếc nuối, may mà hôm nay có thể gặp lại cô ở đây.
Ở trước mặt Cố Trường Khanh, Brian Sterling hoàn toàn chẳng còn vẻ lạnh lùng, cao ngạo, vẻ mặt anh ôn hòa, nụ cười thân thiết khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Cố Trường Khanh sửng sốt một hồi, hoàn toàn không ngờ được lại là tình hình này, cô vươn tay bắt tay anh ta, phát hiện tay Brian có chút lạnh.
– Chào anh, Sterling tiên sinh, hoan nghênh anh gia nhập!
Cố Trường Khanh mỉm cười lễ phép, cô không thể hòa nhập nổi vào sự nhiệt tình của anh ta.
Brian hơi nắm tay cô rồi lập tức buông ra, phong độ tuyệt vời, anh cười nói:
– Tôi quyết định đầu tư vào Cố thị không chỉ vì xem trọng tương lai của Cố thị mà vì Cố thị có tiểu thư Helen là người dẫn dắt…
Lúc anh nói lời này dường như hoàn toàn quên mất Chủ tịch kiêm tổng giám đốc Khổng Khánh Tường, người bên ngoài nhìn thấy tình hình này thì cũng tự có suy nghĩ riêng. Khổng Khánh Tường tuy cực lực đè ép bản thân nhưng sắc mặt vẫn trở nên xanh lét.
Cố Trường Khanh liếc nhìn Khổng Khánh Tường đằng sau một cái rồi nhìn Brian cười cười:
– Sterling tiên sinh chắc chắn sẽ không phải hối hận với sự lựa chọn của mình đâu!
– Điều này tôi không hề nghi ngờ.
Brian mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ vô song:
– Hôm nay đến thăm, có thể phiền Helen tiểu thư giới thiệu về Cố thị không? Đây chính là vinh hạnh của tôi.
Cố Trường Khanh mỉm cười vươn tay tỏ ý mời:
– Tôi rất sẵn lòng!
Hai người sóng vai nhau đi vào, trợ lý của Brian Sterling đi theo sau rồi đến giám đốc các phòng ban. Lúc này Khổng Khánh Tường như người thừa, có cũng được chẳng có cũng chẳng sao.
Khổng Khánh Tường đứng đó nhìn một đoàn người vây lấy hai người kia mà đi, giận đến nửa ngày cũng không thể tỉnh táo lại. Khổng Ngọc Phân đi đến bên cạnh ông ta, nghiến răng nói:
– Cố Trường Khanh này rốt cuộc đã vái thần tiên phương nào mà lại tốt số như vậy? Đến người của gia tộc Sterling cũng là người hâm mộ cô ta.
Khổng Ngọc Phân nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn hai người đang đi về phía thang máy, nói nói cười cười, chẳng biết tán gẫu chuyện gì mà trông thật vui vẻ. Brian cúi đầu, khi nhìn nghiêng trông anh vẫn rất hoàn mỹ, từng động tác đều lộ rõ sự quý phái như người trong hoàng tộc vậy.
Khổng Ngọc Phân nhìn nhìn, đố kỵ đến đỏ mắt, cô ta không nhịn được mà nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào thịt.
– Đi, đi thôi, không thể để một mình Cố Trường Khanh giành hết đất diễn được.
Khổng Khánh Tường đi vào, miệng oán hận lẩm bẩm:
– Bọn người Mỹ đáng chết…