Số lần đọc/download: 5827 / 22
Cập nhật: 2017-09-01 21:32:37 +0700
Chương 229: Võ Vương Phủ
H
ùng Hài Tử đến rồi, những người ở trước sơn môn Võ Vương Phủ đều cảm thấy không được tự nhiên, tên này thế nhưng là một sát tinh đấy, tuy rằng tuổi tác không lớn, thế nhưng có thể khuấy động phong vân tại Hư Thần Giới.
"Ngươi... Muốn thế nào?" Bọn họ như lâm đại địch, có người cấp tốc hướng vào trong báo tin, một mầm họa vô địch như vậy xuất hiện tại đây, không ai là không sốt sắng.
Nếu ở thế giới hiện thực bọn họ cũng không sợ, nhưng nơi này là Hư Thần Giới, Hùng Hài Tử vừa ra tay liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có thể quét ngang Thượng Cổ đại giáo, liên tiếp tiêu diệt Vũ Tộc, Thác Bạt Tộc, hỏi sao không làm người khác kinh hãi.
"Ta tới đây bái phỏng, các ngươi đao rời vỏ, tiễn trên dây như thế, chẳng lẽ muốn vây công ta hay sao?" Tiểu Bất Điểm hỏi.
Một đám người lui lại, thế nhưng không dám hạ xuống vũ khí trong tay, đại cung kéo căng thành hình trăng tròn, cực kì căng thẳng.
Đây là uy thế, Nhóc Tỳ tuy rằng tuổi tác không lớn nhưng hiện nay bất luận là đến mảnh Tịnh Thổ nào đều sẽ khiến người ta kinh sợ, không dám thả lỏng chút nào.
"Lui ra!" Một lão giả xuất hiện lớn tiếng quát, sau đó tiến tới nơi này nghênh đón: "Tiểu đạo hữu quang lâm, thật may mắn cho nơi này, mời vào."
Đây là một vị trưởng lão của Võ Vương phủ, sau khi nhận được tin tức đã tới đây đầu tiên, vẻ mặt trịnh trọng, không dám tự xem mình thuộc vương tộc mà kiêu căng, cũng tại Hùng Hài Tử đã quá nổi danh rồi, thật sự sợ nó chỉ vì quét ngang nơi này mà tới.
"Trưởng lão khách khí." Nhóc Tỳ không chậm chạp, liền đáp lễ lại.
Bên trong sơn môn, cảnh sắc tươi đẹp như chốn bồng lai, linh dược khắp nơi, mùi thơm ngát nức mũi, các loại trân cầm dị thú qua lại, xa xa từng tòa linh sơn bị sương mù bao phủ, tinh khí quấn quanh, quả thật là đất lành để tu luyện.
Càng không phải cần phải nói đến dãy cung điện, nguy nga bát ngát, tọa lạc ngay trên linh căn. Từng áng mây màu phun ra bốc hơi mờ mịt, giống như thần đình
"Thực sự là một địa phương tốt, không biết Thạch tộc đã có bao nhiêu anh kiệt tới đây tu hành, sau đó đi về nơi xa." Nhóc Tỳ nói.
Một đám người có chút khó hiểu, không biết ý nó là gì, sao tự nhiên đề cập đến việc này.
"Ai!" Nhóc Tỳ khẽ than thở, theo những người này tiến vào sâu trong Tịnh Thổ. Khi ngang qua từng tòa đại điện cũng không tiến vào, chỉ loanh quanh ở bên ngoài.
Trên đường có cung điện đình đài, nước chảy qua cầu, các hòn núi thấp bé vững vàng, còn có linh tuyền chảy xiết, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng, tinh khí phun ra nuốt vào, ánh sáng chói mắt.
"Nghe nói Võ Vương Phủ cũng với Vũ Tộc là quan hệ thông gia? Nhóc Tỳ hỏi.
Những lời này vừa thốt ra nhất thời làm cho người nghe lông tóc dựng đứng, rất nhiều người lo sợ bất an. Bọn họ cùng Vũ tộc quan hệ cũng không phải là ít, ngay tại trước đây không lâu còn có một đội nhân mã Vũ tộc từng qua trợ giúp, chẳng qua lúc ở trên đường bị nguyên lão trong tộc gọi trở về. Tên này nếu bới móc từ đây, nói không chừng sẽ trở thành một hồi tai họa.
"Có quan hệ nhất định." Vị trưởng lão đi bên cạnh nó nói, trong lòng lại cảm thấy bồn chồn, tên sát tinh này chẳng lẽ vì diệt nơi đây mà đến hay sao?
Ai ngờ sát tinh này vẫn chưa làm khó dễ, chỉ ừ một tiếng rồi thôi, như thế lại làm cho bọn họ khẩn trương một một lúc, không biết hắn rốt cục muốn làm gì.
Nhóc Tỳ không đến điện thờ mà tiến vào chốn tu hành, nó đoán địa phương này có thân ảnh phụ thân từng đến qua, cuối cùng nó thở dài.
Nó đến nơi đây trong tâm trạng phức tạp, có phẫn nộ, muốn hoàn toàn hủy diệt nơi này, sau khi bình tĩnh lại loại dục vọng này cũng mất đi, chỉ bởi nó không có nhìn thấy đám người lúc trước.
Trong trận chiến ở Thạch Phủ lúc trước, từng có rất nhiều trưởng lão nguyên lão xuất thủ, nhưng lúc này vẫn chưa hề thấy một ai.
Nếu những người đó ở nơi này, hắn không ngại trấn áp một phen, vì cha mẹ mình trút giận, hiện tại những kẻ không liên quan lại như lâm đại địch, làm cho hắn mất đi hứng thú.
Tuy thế nó vẫn cảm giác được những người này vô cùng khẩn trương.
"Mà tính ra ta cùng các ngươi cũng có chút quan hệ." Nhóc Tỳ đột nhiên nói như thế.
"Có quan hệ như thế nào?" Vị trưởng lão bên cạnh hỏi, bộ dáng vẫn luôn trịnh trọng như vậy.
"Thạch Nghị là một người trong phủ các ngươi nhỉ?" Nhóc Tỳ nói.
"Không sai, Nghị nhi là nhân trung chi long, xác thực sinh ra tại Võ Vương Phủ." Một lão giả ở bên cạnh nhịn không được mở miệng, thần thái ngạo nghễ tỏ ra tin tưởng vô cùng.
Thế nhưng hắn rất nhanh tỉnh ngộ, trước mặt là một tên sát tinh, dường như cũng là nhân trung chi long, hơn nữa những biểu hiện gần đây có thể nói là quá mạnh mẽ.
Hiện tại mở miệng khen Thạch Nghị như vậy có hay không khiến cho thiếu niên này không vui? Hắn có chút khẩn trương ngậm miệng lại, không dám nhiều lời.
"Thạch Nghị... Hắn mở mấy tòa Động Thiên?" Nhóc Tỳ hỏi.
"Điều này... bọn ta không biết." Một vị trưởng lão trong Võ Vương Phủ đáp lại, hắn nói là sự thực, việc tu hành của Thạch Nghị chưa bao giờ cho phép ai tiếp cận, đến tột cùng hắn đột phá từng bước như thế nào thì ngay cả những nguyên lão trong phủ cũng không biết được.
"Sẽ không phải ngay cả chín tòa Động Thiên cũng chưa mở chứ?" Nhóc Tỳ nói.
Một đám thiếu niên trong Võ Vương Phủ không chịu nổi đả kích, bộ dáng chủ yếu mười hai mười ba tuổi, có người không phục nói: "Ngay cả Võ Vương đều bị kinh động xuất quan, lại còn mời đến Chí Cường Giả cùng nhau hộ pháp cho Nghị ca..."
"Câm miệng!" Một vị trưởng lão quát.
Bọn họ không biết tình huống cụ thể, chỉ biết Võ Vương đã bế quan nhiều năm cũng bị kinh động xuất quan, mọi chuyện cuối cùng như thế nào thì không biết được.
Nhóc Tỳ nghe vậy cũng gật đầu, nói: "Lại nói đến, hắn còn là sư huynh của ta đấy, dù sao cũng cùng gia nhập Bổ Thiên Các, xem như cũng có chút tình nghĩa.
Mọi người ngẩn ngơ, không biết đáp lời như thế nào.
"Thế nhưng hắn được Bổ Thiên Các tài bồi, nhận được đại cơ duyên tiến vào Thượng Cổ Thánh Viện, cũng không có tham gia trận chiến cuối cùng, đúng là không biết nói thế nào." Nhóc Tỳ lại mở miệng.
"Thượng Cổ Thánh Viện khi nào mở ra không ai biết được, không thể trách Nghị nhi không tham chiến, hắn thậm chí còn không biết chuyện xảy ra bên ngoài." Một vị trưởng lão biện giải.
"Thật không biết sao, những đại giáo phái khác đều có nghe thấy, đưa chính con gái gia nhập Bổ Thiên Các để đạt được đại cơ duyên, được mưa thần linh tẩy rửa, tính ra lần đó các ngươi thu hoạch cũng rất nhiều, Thượng Cổ Thánh Viện há lại là nơi bình thường." Nhóc Tỳ nói.
"Điều này thì chúng ta không biết, đều là tông lão Thạch Lạp an bài." Người Võ Vương Phủ không muốn đề cập đến.
Nhóc Tỳ đối với cái tên Thạch Lạp này cũng không xa lạ gì, năm đó trong những người vây công cha nó thì người này chính là chủ lực, cũng hết sức bao che cho mẹ con Thạch Nghị, đứng thứ chín trong các tông lão, quyền hành rất lớn.
"Nhàm chán." Nó đi về phía trước, nói: "Khi nào người sư huynh của ta trở về, ta muốn luận bàn với hắn một phen."
Câu nói này vừa xuất ra, người Võ Vương Phủ đều biến sắc, hiện tại chẳng ai biết hắn mở ra Động Thiên thứ mười, được xưng tụng là Thiếu Niên Chí Tôn, tuyệt đối có thực lực quét ngang một phương.
Thạch Nghị cũng kinh tài tuyệt diễm, quan trọng nhất là hắn có rất nhiều lá tẩy, người ngoài không biết hắn tột cùng mạnh mẽ cỡ nào.
Mọi người Thạch Phủ đối với Thạch Nghị vẫn rất có lòng tin, hắn thiên tư như thần nhân, Trùng Đồng khai thiên địa, ai có thể cùng tranh đấu? Đây là thần thông thiên phú! Hơn nữa có thêm Chí Tôn Cốt thần bí, cả hai kết hợp lại có thể nói là vô địch.
Trên thực tế Nhóc Tỳ trước giờ chưa hề xem thường Thạch Nghị, dù cho hiện tại đã khai mở Động Thiên thứ mười, trong lòng nó vẫn rất chăm chú, bởi nó biết vị tiểu ca này tại trên con đường tu hành thật sự rất đáng sợ.
Điểm mấu chốt là ở bên trong Thượng Cổ Thánh Viện, nếu suy đoán không sai, trong đó nhiều khả năng có ghi chép liên quan đến Bổ Thiên Thuật.
Bổ Thiên Thuật là gì? Có thể xưng bổ thiên, đến tột cùng mạnh cỡ nào, thật khó có thể tưởng tượng được, Thế nhân đều đang lưu truyền, nếu trong lúc tu hành có sai lầm, thuật pháp này cũng có thể tái diễn một cơ hội để bù đắp lại.
Trong lúc vô tình, Nhóc Tỳ đã đi tới Diễn Võ Trường, nơi này có các loại dụng cụ, còn có một chút bia đá kỳ quái, phát ra bảo quang.
"Đây là cái gì?" Hắn rất kinh ngạc.
"Đây là bia kỷ lục của Võ Vương Phủ ta." Một người đáp.
Nhóc Tỳ nghe vậy liền tỉ mỉ quan sát, muốn tìm xem có dấu vết cha nó lưu lại hay không, thế nhưng tìm khắp mặt bia, các đời cao thủ đều có nhưng không có kỷ lục của Thạch Tử Lăng.
Không thể nào, đáng lẽ mỗi một thế hệ đều sẽ có kỷ lục của mình, chỉ có thế hệ cha nó là thiếu hụt.
Ngược lại hắn phát hiện kỷ lục bia của Thạch Nghị tại vị trí bắt mắt nhất, sáng chói vô cùng.
"Hắn sáng tạo ra kỷ lục gì vậy?" Nhóc Tỷ thỉnh giáo.
"Trên tấm bia có lưu lại chưởng ấn của hắn, có thể giúp cho người cùng thế hệ quan sát, lĩnh ngộ pháp và đạo." Một vị trưởng lão nói ra.
"Ta có thể thử xem không?" Nhóc Tỳ hiếu kì.
Mọi người đều nhíu mày, thật sự không nguyện ý chút nào, thế nhưng nó đã nói như thế rồi từ chối thì không tốt.
Tấm bia đá này có chất liệu đặc thù, là một khối thiên thạch vũ trụ, ngưng kết một luồng sức mạnh thần bí, cứng rắn không thể phá vỡ, là thần thạch tốt nhất để khắc ấn.
Tấm bia toàn thân sáng chói, mặt trên có một chưởng ấn, cũng không phải rất lớn, thế nhưng rất rõ ràng, hơi lại gần một chút liền cảm nhận được một luồng khí cơ bức người.
Nhóc Tỳ rất bình tĩnh duỗi một bàn tay đặt lên chưởng ấn kia, trong nháy mắt nơi này bạo phát ra ánh sáng chói mắt, chấn động khắp nơi.
"Hả?!"
Nhóc Tỳ cảm thấy kinh hãi, hắn cảm nhận được một luồng khí cơ thần bí khiến cho ngực hắn nóng rực lên, đây là sử dụng sức mạnh thần thông từ chí tôn cốt khắc thành dấu ấn.
Khi biết kết quả, con mắt hắn có chút lạnh đi.
"Oanh"
Đột nhiên tấm bia đá nổ tung, chia năm xẻ bảy trong khói bụi mù mịt, thần quang bộc phát mãnh liệt, cực kỳ kinh người
"Xảy ra chuyện gì?" Tất cả mọi người đều thất kinh, tấm bia đá này rất đặc biệt, được xưng là thần thạch, khó có thể đánh nát, hiện tại lại thành ra như vậy.
Hơn nữa phía trên có khắc dấu ấn của Thạch Nghị, dù là lão tổ trong tộc đích thân đến hợp lực thúc dục, tại Động thiên cảnh cũng khó mà lay động.
Thế nhưng bây giờ đã lập tức vỡ nát!
"Ngươi..." Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn.
"Xin lỗi, ta cũng không cố ý." Nhóc Tỳ không có nói láo, là do xương ngực hắn phát sinh cảm ứng, một luồng dao động đáng sợ đã phá nát tấm bia đá này.
Mọi người cũng không dám nói gì thêm, tuy rằng bất mãn những cũng chỉ là một khối kỷ lục bia mà thôi, đợi Thạch Nghị trở lại có thể lập tiếp.
"Đến Võ Vương Phủ ta quấy rối, khi dễ chúng ta không có người sao?!" Đột nhiên có người phát ra tiếng hét trầm thấp.
Cùng lúc đó, nơi Nhóc Tỳ đang đứng bỗng nhiên phát sáng, các loại phù văn đan dệt vào nhau, giống như từng tia lôi điện vờn quanh hắn tại trung tâm, nơi này rực sáng khó có thể nhìn rõ.
Cấm trận đã được kích hoạt rồi, Nhóc Tỳ bị nhốt ở trung tâm.
Có người đã trở lại thế giới hiện thực kéo đến một nhóm cường giả vây nhốt nơi này lại, hơn nữa những người tới trực tiếp kích hoạt thượng cổ đại trận trong Tịnh Thổ gây khó dễ.
"Các ngươi muốn đối phó ta?" Nhóc Tỳ bình tĩnh hỏi, thân ở trong trận nó chưa từng di chuyển một bước, thậm chí đều chưa hề để ý tới phù văn cấm kỵ mạnh nhất dưới chân nó.
"Dừng tay, đừng có gây hiểu nhầm." Mấy vị trưởng lão lúc trước đi cùng Nhóc Tỳ vội vàng lớn tiếng kêu đám người kia dừng tay.
"Xông vào Tịnh Thổ bộ tộc ta, hủy diệt kỷ lục bia Nghị nhi lưu lại, như vậy mà còn hiểu lầm sao?!" Một lão già đi tới, con mắt giống như ngọn đèn chói mắt.
Nhóc Tỳ nhận ra, người này tên là Thạch Lạp, trong các tông lão xếp hàng thứ chín, quyền thế ngập trời, năm đó hắn từng dốc sức bao che cho mẹ con Thạch Nghị, kêu người vây giết cha nó.