Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 230: Vấn Đề Lưu Lại
Ngải Huy thực sự không thể nào ngờ, trường kiếm trong tay hóa ra cũng có thể hấp thu Nguyên lực tự nhiên.
Nhưng vào lúc này, hắn không có thời gian quan tâm đến điều đó, mà đang mải chìm đắm trong khoái cảm khi bước vào cảnh giới Nội nguyên. Lớp ngăn cách vô hình bao bọc mình đột nhiên biến mất, hắn cảm thấy thư thái khôn tả.
Một thế giới hoàn toàn mới hiện ra trước mặt hắn.
Thế giới Nguyên lực vốn dĩ lạnh lẽo ảm đạm, lúc này lại vô cùng tươi mới đầy sức sống. Kim mộc thủy hỏa thổ linh động, ấm áp, hoạt bát, đa dạng, bừng bừng sức sống. Chúng muôn màu muôn vẻ, biến hóa vô cùng, thứ này sinh thứ kia diệt, tương sinh tương khắc, giống như một vòng tuần hoàn vô hạn.
Ngải Huy giống như một thiếu niên ngây thơ, đột nhiên xông vào rừng rậm rực rỡ muôn màu muôn vẻ, được nhìn thấy ánh nắng và giọt sương, vô số sinh mệnh.
Trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc khó tả.
Nguyên lực rực rỡ, tràn đầy sức hấp dẫn không gì sánh bằng, khiến Ngải Huy say mê không sao dứt ra được.
Lúc này, hắn đã quên mất cuộc chiến, quên mất chém giết. Hắn giống như một thiếu niên tò mò, khi gặp phải Nguyên lực ngũ hành biến ảo vô cùng, ngừng chân lưu luyến, trầm mê vào bên trong.
Chúng vẫn mãi khó nắm bắt như vậy, vẫn mãi nhanh chóng biến đổi như vậy.
Hấp dẫn Ngải Huy nhất chính là những vòng Ngũ hành tuyệt đẹp, ngũ hành nối liền nhau, giống như muôn vàn vòng tròn hoàn mỹ rực rỡ màu sắc. Không một vòng ngũ hành giống vòng nào, mỗi một vòng đều rất cuốn hút. Chúng biến chuyển tuần hoàn, dường như không bao giờ kết thúc.
Nguyên lực tự nhiên mênh mông như biển rộng, đang chầm chậm dập dềnh, lay động. Còn những vòng tuần hoàn tuyệt đẹp kia lại giống như trân châu rải rác trong biển rộng, rực rỡ cuốn hút.
Lần đầu tiên Ngải Huy được cảm nhận Nguyên lực tự nhiên rõ ràng đến thế. Hắn đắm say thưởng thức từng chi tiết.
Khác hẳn với trạng thái Kiếm thai. Trạng thái Kiếm thai tuyệt đối lạnh lẽo tĩnh mịch, giống như không có dính dáng gì với tình cảm, trời đất trong tầm mắt giống như vật chết không có sức sống. Nhưng lúc này, hắn lại như người đa sầu đa cảm, có thể cảm thụ sâu sắc những biến hóa tinh tế trong Nguyên lực, hơi thở sự sống như có như không nhưng dường như lại không có chỗ nào không có.
Ngải Huy ngẫm ra đôi điều, có lẽ chính là hơi thở sự sống như vậy đã thai nghén ra Ngũ Hành Thiên muôn màu muôn sắc như hiện nay.
Trong biển Nguyên lực mênh mông, Ngải Huy đã phát hiện ra khí tức mà mình quen thuộc. Vô vàn đốm sáng giống như những ánh sao rơi rải rác bay tán loạn, đó chính là Nguyên lực hệ Kim.
Hắn có thể cảm giác được lòng đất bên dưới ẩn chứa vô vàn Nguyên lực hệ Kim. Nhưng so với những Nguyên lực hệ Kim dày đặc hùng hậu đến thế, bàn chân hắn đang đạp bên trên là rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không đáng kể.
Nguyên lực không ngừng tẩy rửa thân thể, hắn có thể cảm nhận được thân thể mình đang biến đổi. Nguyên lực hệ Kim tràn vào phổi hắn, lá phổi giống như ống bễ bằng vỏ kim loại cứng rắn bền chắc, mỗi lần giãn nở đều mang lại sức sống dạt dào và hơi thở đầy sức mạnh. Nguyên lực hệ Mộc tràn vào gan hắn, sức sống bừng bừng không ngừng cuồn cuộn tràn vào mọi ngõ ngách của thân thể. Nguyên lực hệ Hỏa tràn vào trái tim hắn, mỗi một nhịp đập của trái tim đều mang lại sự ấm áp và sức mạnh, giống như một lò luyện cháy bừng bừng, cung cấp động lực không bao giờ khô kiệt. Một lượng lớn Nguyên lực hệ Thủy tràn vào thận hắn, giống như mây mù từ bốn phương tám hướng kéo đến, hạt mưa lặng lẽ rơi xuống, tẩm bổ vạn vật.
Biến hóa là thần kỳ như thế, khiến Ngải Huy vô cùng kinh ngạc, thán phục sự kỳ diệu của tự nhiên.
Nguyên lực tự nhiên tràn vào không thể nào lập tức tạo ra biến hóa về chất cho thân thể hắn. Nhưng nếu cứ tiếp tục không ngừng tẩm bổ, cùng với thời gian trôi qua, thân thể hắn sẽ tiến bộ một cách toàn diện.
Đến tận bây giờ, Ngải Huy mới hiểu được vì sao trước khi đạt tới Tiểu viên mãn, lại hiếm có người tôi luyện thân thể như thế.
Sau Tiểu viên mãn, Nguyên lực tự nhiên sẽ tẩm bổ cho thân thể Nguyên tu trên mọi phương diện. Với nền tảng như vậy, việc tôi luyện cơ thể sẽ đạt hiệu quả cao mà chẳng tốn mấy công sức. Hơn nữa, sau khi đạt tới Tiểu viên mãn, độ nhạy cảm đối với Nguyên lực sẽ tăng lên, hiệu quả tôi luyện cơ thể đương nhiên sẽ càng xuất sắc hơn.
Đang chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu, bỗng nhiên Ngải Huy nhận ra có một chỗ không phù hợp.
Trường kiếm trong tay hắn.
Trường kiếm có thể hấp thu Nguyên lực tự nhiên khiến hắn thoáng giật mình. Nhưng bởi chìm đắm trong việc cảm ứng Nguyên lực tự nhiên, Ngải Huy không có thời gian để ý tới. Nhưng đến khi tình trạng trường kiếm biến đổi bắt đầu xảy ra, Ngải Huy lập tức bừng tỉnh.
Khi lại dồn tâm trí vào trường kiếm, Ngải Huy lập tức nhận ra không ổn.
Thanh trường kiếm này do Sư Tuyết Mạn ném cho hắn, chỉ là một trường kiếm được chế tạo theo tiêu chuẩn bình thường nhất. Khi Nguyên lực không ngừng ào ạt đổ vào trường kiếm, chẳng mấy chốc đã vượt quá năng lực thừa nhận của nó. Bề mặt trường kiếm bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, ánh sáng chói mắt tỏa ra qua kẽ nứt.
Vết rạn càng lúc càng nhiều.
Trái tim Ngải Huy trầm xuống, hiện giờ đang là thời khắc đột phá mấu chốt. Đột phá luôn là một quá trình có thể cảm thụ được rất nhiều điều kỳ diệu mà lúc bình thường khó có thể phát hiện ra, là một cơ hội hiếm có.
Có ngờ đâu, vào thời điểm mấu chốt này, trường kiếm lại sắp không gánh chịu nổi.
Chết tiệt!
Tuy là người luôn bình tĩnh, nhưng lúc này Ngải Huy cũng không thể nhịn nổi muốn chửi ầm lên. Trường kiếm Khai cung môn, hắn cứ tưởng rằng là chuyện may mắn, tuyệt đối không ngờ...
Vết rạn nứt trên trường kiếm càng lúc càng nhiều, trong nháy mắt, bề mặt kiếm chằng chịt vết rạn.
Không tốt!
Ngải Huy còn chưa kịp hét lên, trường kiếm trong tay đột nhiên nổ tung.
Trường kiếm bị Nguyên lực cuộn trào mãnh liệt xé rách chỉ trong nháy mắt. Mảnh vỡ còn chưa kịp bắn ra thì đã bị vụ nổ Nguyên lực nhấn chìm, hóa thành bột mịn.
Thân thể Ngải Huy chấn động, vòng xoáy ánh sáng ở mi tâm trở nên mờ nhạt. Một cảm giác quen thuộc đến khó tả kéo tới, khiến hắn chợt ngẩn người ra.
Tinh thần hắn giống như ánh sáng lướt qua mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã vượt một qua khoảng cách rất xa, nhưng còn chưa kịp lĩnh ngộ, nó lại như tia chớp lùi về, biến mất không còn tăm tích.
Hai mắt Ngải Huy đột nhiên trợn tròn. Hắn chợt nhận ra, cảm giác quen thuộc đến khó tả vừa rồi là cái gì. Cảm giác vừa rồi na ná giống như lúc Kiếm thai nổ tung, nhưng rất nhỏ, hơn nữa quá mức ngắn ngủi.
Ngắn ngủi đến mức Ngải Huy không kịp phản ứng.
Nhưng không hiểu vì sao, trong nháy mắt khi tinh thần vươn ra xa trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi vừa rồi, hắn dường như đã cảm nhận được điều gì đó. Đáng tiếc là cảnh tượng vừa rồi thực sự quá nhanh, giống như như tia chớp chợt lóe sáng trong đầu rồi biến mất, những gì Ngải Huy cảm nhận được rất mơ hồ.
Hình như là trong lòng đất...
Ngải Huy phục hồi tinh thần lại. Có lẽ là có Huyết thú sắp lẻn vào thành Tùng Gian qua đường ngầm dưới mặt đất, nhưng hắn không quá bận tâm. Tuy thành Tùng Gian vẫn chưa thể ngăn cản Huyết thú vào thành bằng cách chui từ dưới đất lên, nhưng chỉ cần canh gác nghiêm ngặt thì vẫn có thể phát hiện ra đủ sớm.
Điều hắn cần quan tâm lúc này chính là bản thân.
Trường kiếm trên tay chỉ còn lại chuôi kiếm trọc lóc, đen đủi nhất là hắn bị cắt đứt trạng thái giác ngộ.
Không riêng gì Ngải Huy, những người khác cũng giật nảy người trước biến cố đột ngột này. Mọi người vẫn còn chưa hết chấn động vì kiếm của Ngải Huy khai cung môn, vậy mà trong nháy mắt, trường kiếm đã nổ tung.
Trong một khoảnh khắc, mọi người đều ngây người ra.
Ngải Huy là người phản ứng nhanh nhất. Tuy rằng vô cùng tiếc nuối, nhưng trước hết hắn vẫn kiểm tra thân thể mình. Việc này có liên quan tới những gì hắn đã trải qua, quá trình tu luyện của hắn luôn luôn không thuận buồm xuôi gió, mà gặp muôn vàn trắc trở. Có rất nhiều thứ đều được hắn mày mò ra trong lúc u u mê mê, ví dụ như Kiếm thai chẳng hạn.
Những trắc trở xuất hiện trong quá trình tu luyện, với hắn, có thể được coi là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Dù gặp phải vấn đề và trắc trở, hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Gương mặt nhóm người Sư Tuyết Mạn lộ vẻ khẩn trương. Đang đột phá đến thời điểm mấu chốt nhất thì lại bị cắt đứt, nhẹ thì đột phá thất bại, nặng thì bản thân bị trọng thương. Hiện giờ Ngải Huy đang được mọi người ký thác rất nhiều hy vọng, những người có mặt ở đây mong sao người thất bại là mình mà không phải là Ngải Huy.
Vai trò của Ngải Huy không ai có thể thay thế được. Một Ngải Huy hoàn hảo như thường mới là hi vọng lớn nhất của họ.
Mọi người nín hơi không dám thở, sợ mình quấy rối Ngải Huy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên đầy áp lực.
Một lát sau, Ngải Huy mở mắt ra.
"Thế nào?" Sư Tuyết Mạn không nhịn được hỏi, đôi mắt đầy âu lo.
Ngải Huy nhận ra sự quan tâm thể hiện trong mắt Sư Tuyết Mạn, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô nàng thép ngoại trừ hơi keo kiệt không muốn trả thù lao thì tính cách rất tốt. Hắn gật đầu: "Tàm tạm."
Tàm tạm?
Sư Tuyết Mạn ngẩn ngơ, ngay sau đó tỏ vẻ khó chịu: "Tàm tạm nghĩa là sao?"
"Thì là tàm tạm, có nghĩa là kết quả không quá tệ!" Vừa nhận thấy khóe mắt Sư Tuyết Mạn giần giật, Ngải Huy cứ như nhìn thấy cơ bắp bên trong áo giáp sắt thép co giật, tức thì giật nảy người, vội vàng nói tiếp: "Mọi chuyện tương đối phức tạp. Nói đơn giản, đột phá cảnh giới Tiểu viên mãn thành công, Nguyên lực có tăng, tạm coi là theo đúng lẽ thường, nhưng bên trong thân thể còn tồn đọng rất nhiều vấn đề."
Trong lòng Sư Tuyết Mạn an tâm lại phần nào. Nàng hỏi bằng giọng hơi khó hiểu: "Tồn đọng vấn đề?"
Đúng lúc này, Ngải Huy đột nhiên như xác chết vùng dậy. Cánh tay phải mất khống chế, co quắp lại. Hắn đột nhiên đứng bật dậy, khiến mọi người giật nảy mình, kể cả Sư Tuyết Mạn.
"Ờ." Ngải Huy hoàn toàn không coi là vấn đề gì, vẻ mặt vẫn như thường: "Tia điện chớp tồn đọng trong cơ thể, thỉnh thoảng lại phát tác ấy mà."
Bởi vì vừa rồi chợt sợ hết hồn khi nhận thấy khóe mắt Sư Tuyết Mạn co giật, Ngải Huy cố ý đe dọa nàng: "Ta dù gì cũng là Lôi Đình Kiếm Huy, không có tia điện chớp sao được? Cô nàng thép nhà ngươi tốt nhất hãy cách xa ta một chút, sắt thép dẫn điện, nếu bị điện giật thì đừng có trách ta."
Khóe mắt Sư Tuyết Mạn giật giật, sắt thép... Nhưng nàng vẫn cố nhịn, việc chung trên hết!
Nàng hỏi tiếp: "Có biện pháp nào loại bỏ không? Hơn nữa là tồn đọng vấn đề gì?"
"Tia chớp tồn trong máu thịt, tạm thời không tìm ra cách, nhưng không phải vấn đề gì lớn." Nhìn thấy mặt Sư Tuyết Mạn càng lúc càng sa sầm, Ngải Huy vội vàng nói: "Thiên cung có chút vấn đề, hai Thủ cung có chút vấn đề, Hải cung có chút vấn đề, Nguyên lực có chút vấn đề."
"Thế này mà còn bảo là không có vấn đề gì lớn?" Sư Tuyết Mạn trợn mắt nhìn Ngải Huy giống như nhìn thấy ma: "Tám cung, bốn cung có vấn đề, còn bảo là không có vấn đề gì? Nguyên lực có vấn đề, còn gì nghiêm trọng hơn vấn đề này không? Máu thịt cũng có vấn đề, toàn thân từ trên xuống dưới, có còn chỗ nào không có vấn đề không?"
Nàng quả thực khó mà hiểu nổi. Theo cách nhìn nhận của nàng, bất cứ vấn đề nào cũng cực kỳ nghiêm trọng. Tên ôn vật này bình thường rất bình tĩnh thận trọng, sao bây giờ lại vô tâm như thế?
Người khác cũng chết lặng. Họ không tài nào ngờ, trong người Ngải Huy lại có nhiều vấn đề như vậy, quả thực là một cái sàng chi chít lỗ thủng.
"Ngươi nói vậy, ta thấy hình như thực sự rất nghiêm trọng." Ngải Huy cười nhăn nhở: "Thực ra, vấn đề không nghiêm trọng đến thế."
Đúng là hắn cảm thấy vấn đề không quá nghiêm trọng. Ví dụ như ở hai Thủ cung, Hải cung và máu thịt, cùng chung một vấn đề là điện chớp tồn đọng. Về phần Nguyên lực, vấn đề là Nguyên lực hoàn chưa được kiểm chứng qua thực chiến, không biết sẽ thế nào. Còn Thiên cung, vấn đề là dư chấn còn sót lại của Kiếm thai.
So với thời điểm mới tỉnh, sức chiến đấu hiện giờ của hắn đã khôi phục lại rất nhiều, tình hình đang chuyển biến tốt đẹp.
Trong quá trình tu luyện, bản thân đã rất nhiều lần rơi vào tình huống trắc trở hơn bây giờ, hắn cảm thấy bây giờ không có gì là ghê gớm cả.
Đến giờ, hắn đã hiểu biết nhiều hơn so với trước đây. So với tình trạng mù mờ lúc trước, bây giờ không biết đã tốt hơn biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, trong đầu hắn đại khái đã lần ra được một chút manh mối.
Nhưng đúng lúc này, xa xa đột nhiên vang lên tiếng báo động chói tai.
Ngải Huy bỗng nhớ tới cảm giác mơ hồ chợt lóe rồi biến mất lúc trước.
Quả nhiên là Huyết thú đã lẻn vào thành, báo động vang lên là được rồi, trong lòng hắn an tâm được phần nào.
Nhưng chẳng bao lâu sau, mắt hắn nhíu lại. Trên bầu trời đêm tối đen, một vệt tín hiệu đỏ lừ phóng vọt lên cao.
Có người yêu cầu chi viện!