Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 228
C
hiều hôm nay Vương Minh trở lại về nhà mà cảm thấy tinh thần và cơ thể có đôi chút mệt mỏi. Cũng là tại vì bài kiểm tra thuyết trình về khủng hoảng kinh tế toàn cầu vừa qua vào sáng hôm nay mà suốt bốn ngày trước đó hắn luôn trong tình trạng một ngày ngủ có ba tiếng đồng hồ, mặc dù thể xác và tinh thần hắn do gen bẩm sinh vượt trội và do huấn luyện nghiêm khắc nên cũng không cảm thấy quá mệt mỏi hay uể oải nhưng quy chung lại hắn vẫn chỉ là một con người, không phải là một con robot chỉ biết làm việc và làm việc nên hắn cũng cẩn thời gian nghỉ ngơi đủ.
Trở lại phòng ở khách sạn, Vương Minh lê bước nặng nề, thản người nằm trên giường. Nằm trên chiếc giường êm ái mềm mại mà Vương Minh cảm thấy thật sự là thoải mái, hai mắt dừng như muốn híp lại. Hắn ngáp một cái rõ to, hai mi mắt chuẩn bị khép lại thì…
Ring… ring…!
Điển thoại trong túi reo lên. Vương Minh uể oải lấy điện thoại ra, nhìn trên màn hình là số điện thoại của Hầu Toàn đột nhiên không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi bất an. Hắn vội mở máy ra nói
“Hầu Toàn à”
“Không là em Hầu Ba”
Từ trong điện thoại Hầu Ba lên tiếng, nghe giọng nói của hắn giống như đang tức giận bi thương khiến lòng Vương Minh càng trầm xuống, dự cảm nguy hiểm càng lúc càng lớn hơn.
“Có chuyện gì vậy? Mà sao chú lại gọi số của Hầu Toàn”
Hầu Ba ở bên kia không trả lời ngay mà im lặng trong vài phút rồi mới khó nhọc nói
“Hiện giờ anh Hầu Toàn đang ở trong viện”
“Cái gì”
Vương Minh nghe tin Hầu Toàn đang nằm trong bệnh viện thì giật mình đứng bật dậy, hắn vội hỏi
“Tại sao Hầu Toàn lại nằm viện? Mắc bệnh gì sao? Hiện đang nằm ở viện nào?”
“Anh Hầu Toàn đang nằm ở viện Quân y 108”
“Được chú đừng nói gì nữa, đợi anh đến rồi kể rõ ràng mọi chuyện cho anh nghe”
Vương Minh không nói thêm lời nào nhanh chóng cúp máy rồi chạy xuống gara ngầm của khách sạn, lấy xe phóng với tốc độ nhanh nhất có thể đến viện quân y 108. Đến bệnh viện, hỏi thăm ý tá Vương Minh biết được Hầu Toàn đang nằm ở phòng bệnh só 107.
Đi vào trong phòng Vương Minh thấy bên trong chỉ có hai người, một thì đang nằm còn một thì đang ngồi bên cạnh giường bệnh, đầu gục xuống dưới giường, đương nhiên người đang nằm kia chính là Hầu Toàn. Nhìn Hầu Toàn toàn thần bó băng trắng chỉ chừa lại mỗi đôi mắt và cái mũi, trên người gắn vô số các thiết bị máy móc phụ trợ mà Vương Minh cảm thấy máu nống xông thẳng lên não, hắn kìm không được tay siết chặt đấm mạnh vào chiếc cửa cổ, nghiến răng nói
“Chết tiệt”
Một tiếng “Rầm” vang lên khiến Hầu Ba đang gục đầu trên giường ngẩng lên, nhìn thấy Vương Minh đang đứng trước cửa thì vội vàng đứng dậy nói
“Vương Minh anh đã đến”
“Ừ”
Vương Minh chỉ ừ một tiếng đơn giản sau đó bước vào trong phòng ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hầu Ba.
Ngồi xuống ghế, ánh mắt của Vương Minh chăm chú nhìn vào Hầu Toàn đang nằm hôn mê bất tỉnh bên giường, hắn hỏi
“Hầu Toàn thế nào?”
Hầu Ba nói
“Bác sĩ nói cũng không quá nguy hiểm, xương cốt não bộ và các cơ quan nội tạng đều bình thường chỉ là do mất máu quá nhiều mà thôi”
Vương Minh nghe thấy vậy thì thở phào, trong lòng có chút nhẹ nhõm nhưng mặt ngoài vẫn xám xít, hắn im lặng một lúc lâu rồi trầm giọng hỏi
“Có chuyện gì đã xảy ra”
“Là do bọn Liên Minh tập kích”
Hầu Ba tuy rằng giọng nói rất bình tĩnh nhưng Vương Minh có thể nghe ra được sự tức giận của hắn ở bên trong.
“Quả nhiên là đám chó má đó”
Vương Minh gật gật, mặc dù đã suy đoán trước nhưng khi nghe thấy kết quả từ miệng của Hầu Ba thì Vương Minh không thể không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng. Hắc ám nội khí cũng nước lên thuyền lên, theo cơn phẫn nộ trong lòng Vương Minh mà bộc phát một chút sát khí kinh người ra bên ngoài làm cho Hầu Ba đang ngồi trên ghế cảm thấy tinh thần choáng váng, ngã ngửa ra đằng sau
Rầm…
Tiếng ghế đổ va đập với sàn nhà cứng kéo Vương Minh bình tĩnh lại, hắn nhìn biểu hiện vẫn còn chật vật của Hầu Ba mà cảm thấy xấu hổ, hắn đứng lên kéo Hầu Ba dậy cười cười nói
“Xin lỗi anh lúc nãy không kiểm soát được tâm tình, chú không sao chứ”
Hầu Ba được Vương Minh kéo đứng dậy, do đã vài lần nếm thử qua cái khí thế bức người kinh khủng khiếp của đại ca nên Hầu Ba cũng có chút thích ứng, vừa đứng lên hô hấp vài nhịp thở ra hít vào là hô hấp của hắn lại trở lại trạng thái bình thường. Hắn lắc lắc đầu nói
“Em không sao, bị nhiều rồi lên quen”
Vương Minh nghe thấy thế, khuôn mặt dày như tường thành của hắn cũng đỏ bừng lên, hắn cười cười che lấp sự xấu hổ trên mặt. Hai người lại ngồi xuống, Vương Minh khôi phục vẻ bình tĩnh hắn hỏi
“Tổn nhất bao nhiêu?”
“Về nhân lực thì có 30 người chết, 100 người bị thương may mà lúc chúng tấn công vào tổng bộ anh em bên trong không có nhiều nên tổn thất được hạn chế ở mức này. Còn về tài lực thì cả tổng bộ của chúng ta đã bị phá hủy”
Vương Minh nhíu mày, khuôn mặt bình tĩnh không một chút biểu cảm như mặt hồ thu nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia huyết tinh giết chóc nhưng nhanh chóng biến mất. Hắn siết chặt tay trong lòng âm thầm thề rằng nếu Thanh Long và Bạch Hổ hai tên chó má đó mà không chết thì hắn không phải là Vương Minh. Vương Minh nói
“Chú cho người thu xếp mọi thứ, đừng tiếc tiền làm gì. Đối với các anh em tử vong phải dùng một số tiền lớn gửi cho người thân của các anh em, còn các anh em bị thương thì bao toàn bộ viện phí, đồng thời gửi một số tiền trợ cấp”
“Vâng em biết”
Vương Minh liếc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Hầu Ba, hai mắt hắn trũng sâu xuống, vành mắt thâm quầng như gấu trúc có lẽ đã thức trắng một đêm bên giường bệnh. Vương Minh vỗ vai hắn giọng khuyên bảo nói
“Chú tạm thời về ngủ đi, để anh ở lại đây trông Hầu Toàn cho”
“Việc này…”
Hầu Ba có chút ái ngại, hắn biết đại ca của mình là người trăm công nghìn việc sao có thể lãng phí thời gian ở đây trông giường bệnh được chứ
Vương Minh nhìn thoáng qua là hiểu ngay được suy nghĩ của Hầu Ba hắn cười nói
“Không việc gì phải ngại cả, hôm nay anh cũng rảnh”
Thấy Vương Minh đã nói như vậy thì Hầu Ba cũng không miễn cưỡng từ chối nữa,hắn đành nói
“Vậy thì xin phiền đại ca, anh trông anh Hầu Toàn dùm em khoảng nữa tiếng, nửa tiếng su em quay lại”
“Anh em việc gì phải khách khí như vậy chứ”
Vương Minh cười cười rồi phất tay ra ý bảo Hầu Ba đi đi, đột nhiên một lúc sau như nhớ ra điều gì đó hắn vội vàng gọi Hầu Ba trở lại
“Hầu Ba đợi chút đã”
Hầu Ba đang chuẩn bị bước chân ra ngoài phòng bệnh thì nghe thấy Vương Minh gọi lại vội vàng dừng bước quay về phía sau hỏi
“Anh gọi em có việc gì sao?”
“Ừ có một việc anh cần chú làm đây”
“Vâng anh cứ phân phó”
“Chú về lấy máy tính xách tay của Hầu Toàn tìm trong đó một tập tài liệu về Liên Minh rồi gửi qua email vào hòm thư của anh”
“Em biết rồi. Anh còn việc gì phân phó nữa không?”
“Không còn gì nữa. Chú về nghỉ ngơi đi”
“Vâng”
Hầu Ba gật đầu rồi đi ra ngoài. Lúc này trong căn phòng bệnh chỉ còn lại hai người Vương Minh và Hầu Toàn, Vương Minh nhìn Hầu Toàn cảm thấy bản thân mình vô năng, đến ngay cả đàn em của mình cũng không thể bảo hộ được. Vương Minh nghiến răng đạp vào mặt bàn trên đầu giường khiến vài quả cảm ở bên trên rơi xuống đất lăn lông lốc, hắn phát thề
“Liên Minh, món nợ này tao nhất định sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần. Chúng mày cứ đợi đấy mà chờ xem.”