Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 741 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3992 / 74
Cập nhật: 2017-06-18 21:14:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 227: Vết Kiếm
ặc dù cảm thấy khó chịu nhưng dược lực của nó đúng là không tầm thường.
Cơ bản Lạc Bắc không cần phải dẫn đường nó cũng tự động lưu chuyển. Hơn nữa, điều khiến cho Lạc Bắc kinh ngạc đó là đầu tiên chúng không phải bổ sung chân nguyên mà là chữa trị một số tổn thương trong cơ thể của hắn rồi sau đó mới thẩm thấu tẩy rửa máu thịt và kinh mạch.
Cái cảm giác này giống như khi Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, chân nguyên rèn luyện thân thể của hắn.
Sự khác biệt đó là dược lực đó mặc dù mang tới cho người ta cảm giác nóng bỏng nhưng thực chất lại hết sức âm nhu, cơ bản không hề có sự cương mãnh giống như châ nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh xé rách kinh mạch. Nó giống như rót dầu vào da trâu rồi sau đó mang da trâu ra hong khô, sau đó lại từ từ rót vào tiếp.
Từ từ cảm nhận cái cảm giác đó, cuối cùng Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận thấy trong kinh mạch khô của mình bắt đầu có chân nguyên màu vàng chảy rồi từ từ biến thành một dòng suối nhỏ. Đồng thời, hắn cũng phát hiện kinh mạch của mình lại càng thêm vững chắc. Mặc dù độ rộng lớn của nó không thay đổi nhưng dường như có thể kéo dài và mỏng hơn mà rất khó bị vỡ.
Cứ như vậy mặc kích thước của kinh mạch không thay đổi nhưng trong cùng một thời gian chân nguyên đi qua có thể được nhiều hơn.
Hiển nhiên là thứ đan dược mà thiếu nữ áo đen đưa cho hắn có công hiệu sánh được với Càn Khôn Nhất nguyên đan. Điều khác biệt đó là công hiệu lớn nhất của Càn Khôn Nhất Nguyên đan là có thể khiến cho thân thể của người tu đạo trở nên dẻo dai. Còn loại đan dược màu đỏ này thì lại có công hiệu với kinh mạch.
Một cái cứng rắn còn một cái mềm dẻo.
Sau khi đưa tay vỗ ngực, Lạc Bắc cũng không có thời gian để cảm nhận điểm tốt của nó mang tới, hắn chỉ thầm nhủ rằng nhân họa đắc phúc mà thôi.
Thậm chí trong đầu hắn cũng không hề nghĩ tới Vân Hạc Tử cũng tạm thời chẳng nghĩ tới Thái Thúc và tiểu Trà.
Bởi vì hắn phát hiện ra chỗ mà thiếu nữ áo đen đưa mình tới cũng rất khác thường.
Thiếu nữ áo đen đưa Lạc Bắc tới chỗ này là chỗ nào thì ngay cả nàng cũng không biết.
Bởi vì ngọn núi phía sau không nằm trong phạm vi của sơn trang. Lời nói của Vân Hạc Tử cũng không phải là hoàn toàn lừa dối. Mỗi người con gái của lão đều nhận được một bộ công pháp. Tu luyện thứ công pháp này có thể có được mấy trăm năm tuổi thọ, nhan sắc không già, còn người trong thế gian thì coi đó là trường sinh bất lão. Nhưng Vân Hạc Tử lại tạo ra một thứ cấm chế cổ quái trong sơn trang giúp cho lão có thể cảm nhận được bất cứ một thiếu nữ nào tu luyện công pháp của mình có ý định ra ngoài.
Vì vậy mà mặc dù thiếu nữ áo đen ngày nào cũng nhìn thấy ngọn núi nhưng không thể nào bước vào đó.
Vân Hạc Tử có thể để mặc cho các nàng đi lại trong sơn trang nhưng không chấp nhận cho họ ra bên ngoài.
Thiếu nữ áo đen chỉ nghe Vân Hạc Tử nói ở sau núi có một thứ rất có ích lợi đối với những người tu luyện tới một cảnh giới nhất định của phi kiếm. Mà nàng cũng nghe Vân Hạc Tử nói nếu như không có gì xảy ra thì Lạc Bắc có thể tiến tới cảnh giới Bản mệnh kiếm nguyên cực nhanh. Vì vậy mà thiếu nữ áo đen mới để cho Lạc Bắc đi lên ngọn núi, còn ở đó có gì thì nàng không biết.
Lớp đá của ngọn núi có màu xanh đậm. Loại đá này ở vùng Trung châu có tên là đá thanh cương, là một thứ mà phần lớn các gia đình dùng để xây nhà. Cây cối mọc trên núi không có gì đặc biệt so với những nơi khác.
Tuy nhiên khi đặt chân lên ngọn núi, Lạc Bắc liền cảm nhận được một làn hơi thở khác thường. Càng đi lên, làn hơi thở đó càng lúc càng mạnh.
Thứ hơi thở đó đầu tiên khiến cho Lạc Bắc cảm nhận được một sự hùng mạnh dường như hết sức lợi hại. Thứ đó như được nuôi dưỡng ở sau núi. Tuy nhiên cái thứ hơi thở đó không phải là do pháp lực dao động, thậm chí nó còn mang tới một thứ cảm giác gần gũi.
Hơn nữa, càng đi lên, Lạc Bắc càng cảm nhận được trống ngực của mình mạnh thêm. Cái này thực sự không phải là do tác dụng của dược lực mà là do thứ hơi thở kia. Dường như nó chỉ chờ Lạc Bắc tới đây vậy.
- Rốt cuộc cái gì ở trong đó?
Đang đi lên núi, Lạc Bắc đột nhiên dừng lại. Còn thiếu nữ áo trắng ngồi trong cái đình trên con đường lên núi cũng chợt ngẩng đầu mà thốt lên câu nói đó.
- Ta cũng muốn biết. Đó cũng là lý do mà ta để cho hắn lên đó.
Thiếu nữ áo đen lên tiếng. Nhưng khi nàng nói ra câu nói đó thì ánh mắt lại nhìn về phía một cái thôn trang ở cách đó không xa. Mà dường như chỉ tới lúc nhìn về phía đó, trong mắt nàng mới có một chút gì đó ấm áp.
Lạc Bắc đột nhiên dừng lại cũng bởi vì trước mặt đã không còn đường.
Trước mắt hắn lúc này là một cái khe rất sâu.
Ngọn núi ở phía sau trang viên của Vân Hạc Tử không thể bằng được với núi Ngõa Nhận. Nhưng những cái khe ở đó cùng lắm là chỉ sâu tới mười trượng. Tuy nhiên cái khe trước mặt Lạc Bắc không ngờ nhìn như xuyên qua cả ngọn núi, chui tận xuống lòng đất.
Tại sao trên một ngọn núi thế này lại có một cái khe như vậy?
Hơn nữa, thứ hơi thở cổ quái kia được lan ra từ chính cái khe này.
Cái khe sâu không thấy đáy nằm ngay trước mặt nhưng Lạc Bắc không cần phải xuống tới tận đáy bởi vì mỗi một tảng đá nơi đây đều có đầy thứ hơi thở đó.
Cái cái khe rộng chừng mười trượng, dài một dặm và sâu không thấy đáy. Mà hai bên vách của cái khe đều trơn nhẵn giống như gương. Cho dù có một người thợ giỏi tới đâu đi chẳng nữa đến đây mài thì cũng không thể làm được như vậy. Bởi vì cái khe này rõ ràng là một vết kiếm.
Khi Lạc Bắc nhìn xuống cái khe đó thì hắn cũng nhận ra đây là một vết kiếm.
Bởi vì khi nhìn hai bên vách núi, Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận được thứ hơi thở cổ quái đó chính là Kiếm ý.
"Ai mà để lại một vết kiếm như thế này?"
Lạc Bắc đứng bên vách khe mà lòng tràn ngập sự rung động.
Từ khi Lạc Bắc ra khỏi Thục Sơn, số lượng cao thủ tu luyện kiếm mà Lạc Bắc gặp còn nhiều hơn những người tu đạo khác rất nhiều. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng đã nhìn thấy người có tu vi phi kiếm cao nhất hiện nay ra tay. Ngày đó, một kiếm của Yến Kinh Tà tiêu diệt Khuất Đạo Tử có thể nói là long trời lở đất. Tu vi phi kiếm của Lạc Bắc mặc dù tăng lên rất nhiều phần lớn là nhờ vị bằng hữu vô danh mà hắn gặp ở Thiên Nhược quật.
Không thể nghi ngờ rằng Yến Kinh Tà là người có tu vi phi kiếm cao nhất trên đời.
Nhưng Lạc Bắc cũng có thể khẳng định cho dù Yến Kinh Tà thì cũng không thể để lại được một vết kiếm như vậy.
bởi vì từ trực giác của mình, Lạc Bắc phát hiện ra kiếm ý từ vết kiếm trước mặt so với một kiếm kia của Yến Kinh Tà còn mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nhìn cảnh vật xung quanh, Lạc Bắc biết một kiếm này đã xuất hiện ở đây nhiều năm, tuy nhiên kiếm ý của nó vẫn còn ngưng tụ ở đây không mất đi. Không hiểu người tạo ra vết kiếm này có tu vi như thế nào mới có thể làm được điều đó?
Thứ kiếm ý này đối với người khác mà nói có lẽ không có cảm giác nhưng Lạc Bắc lại có thể cảm nhận nó một cách rõ ràng.
Lạc Bắc ngồi xuống bên cạnh cái khe với một sự thành kính. Hắn lẳng lặng cảm nhận kiếm ý tản ra tù đó.
Không gì không phá được!
Lạc Bắc chợt hiểu được tại sao cảm giác đầu tiên của mình với thứ hơi thở này lại quen thuộc và gần gũi đến vậy.
Đó cũng chính là sự tin tưởng với phi kiếm của chính mình, như tin tưởng đồng bọn, bằng hữu của mình.
Thứ kiếm ý thế này Lạc Bắc có thể cảm nhận được ở trong Tam Thiên Phù Đồ, cũng chính nhờ lĩnh hội được phi kiếm đó mà lúc trước tu vi phi kiếm của hắn mới tiến một bước thật nhanh.
Nhanh, sắc bén...còn có...
Lạc Bắc tĩnh tâm cảm giác dường như đó là thứ mạnh nhất trong thứ kiếm ý này. Nhưng hắn biết đó chỉ là vỏ ngoài của một thanh kiếm còn bản chất của nó mới là điều quan trọng nhất.
Bao dung.
Lạc Bắc cảm nhận được người thi triển nhát kiếm này là một người vô cùng khoan dung, như có thể bao bọc lấy toàn bộ trời đất. Vì vậy mà một kiếm của y dường như có thể bao trọn lấy cả đất trời vào bên trong khiến cho nó có được uy lực như vậy.
Không có ta.
Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc để ý nhất lại là một thứ rất nhỏ trong kiếm ý nhưng dường như nó lại là bộ phận quan trọng nhất của nhát kiếm. Người phát ra một kiếm này dường như cơ bản quên mất sự hiện hữu của mình, như tất cả chân nguyên, khí huyết thậm chí cả thần hồn cũng đều dung hợp vào đó mà phát ra. Một nhát kiếm đó khi được thi triển dường như đã không còn người thi kiếm mà chỉ còn có một mình nó.
Hiển nhiên tu vi của người này đã đạt tới cảnh giới Bản mệnh kiếm nguyên đại thành.
Nhưng cho dù thế nào thì mới có thể đạt tới cảnh giới quên mình? Biến bản thân trở thành một kiếm không gì không phá được như vậy?
Lạc Bắc mở mắt. Khi nhìn thấy hai bên vách khe thẳng tắp, bóng loáng thì đột nhiên hắn liền hiểu ra.
La Phù La Phù - Vô Tội La Phù