Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 229 + 230: Bão Táp Trong Hội Nghị Thường Vụ
ách Kiến Niên xấu hổ ngồi xuống, không biết như thế nào, ông ta đột nhiên cảm giác được ánh mắt của các Ủy viên thường vụ khác có chút quái dị. Mà một số Phó trưởng ban của Ban tổ chức cán bộ lại dùng ánh mắt thương hại nhìn ông ta, chợt lóe lên rồi biến mất.
Hách Kiến Niên trong lòng chấn động, cảm thấy có chút không thích hợp.
Tần Phượng đang muốn tuyên bố họp, đột nhiên cửa phòng họp lặng yên mở ra. Trợ lý Chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND quận Mạc Xuất Hải kính cẩn bước vào, gật đầu chào Tần Phượng rồi sau đó vội vã đến gần Cố Khải Minh, nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai y.
Cố Khải Minh gật đầu, đứng dậy hướng Tần Phượng vội vàng nói:
- Bí thư Tần, tôi có việc gấp, cần gọi điện thoại. Mọi người cứ họp trước, tôi lập tức quay lại ngay.
Nói xong, Cố Khải Minh vội vàng bỏ đi.
Tần Phượng cau mày, cũng vẫn duy trì trầm mặc khác thường.
Cố Khải Minh vội vàng rời phòng họp, thẳng đến phòng của Mạc Xuất Hải.
Vào văn phòng của Mạc Xuất Hải, Mạc Xuất Hải không bước vào, mà thay Cố Khải Minh giữ cửa, đứng bên ngoài chờ.
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi là Cố Khải Minh.
Cố Khải Minh cầm điện thoại, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói.
- Chủ tịch quận Cố, tôi không biết lãnh đạo đang họp, đột nhiên quấy rầy, thật ngại quá.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa của Bành Viễn Chinh. Cố Khải Minh nhíu mày, hạ giọng nói:
- Tôi chỉ có thể cho cậu ba phút, cậu tranh thủ đi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Chủ tịch quận Cố, tôi mới từ tập đoàn Tín Kiệt về. Vừa rồi tôi đã nói chuyện chính thức với Hoàng Bách Thừa. Chúng tôi đã bước đầu đạt được hiệp nghị, nên sốt ruột báo cáo với lãnh đạo.
- Như thế nào?
Cố Khải Minh ngưng giọng nói.
- Thứ nhất, ban giám đốc tập đoàn Tín Kiệt quyết định hạng mục này nhất định sẽ đặt ở thị trấn Vân Thủy. Đây không thể thay đổi được.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, hơi tạm dừng một chút.
Cố Khải Minh mừng rỡ, bật cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi biết cậu làm việc rất hiệu quả. Được, hạng mục này có thể xác định xuống dưới, cậu chính là đại công thần. Nhưng cậu cũng không được chậm trễ, phải khẩn trương rèn sắt khi còn nóng. Ký tên lên bản hiệp nghị, tranh thủ tiến vào vận tác. Ở quận đều muốn nhìn thấy hiệu quả.
Bành Viễn Chinh lại cười:
- Chủ tịch quận Cố, tôi và đối phương cuối tuần này sẽ tiến vào đàm phán hợp tác. Sau đó, quyết định một số vấn đề, tranh thủ đầu tháng 11 ký kết hiệp nghị. Sau đó bắt đầu lập dự án.
- Nhanh như vậy à?
Cố Khải Minh bất ngờ, mặt mày rạng rỡ:
- Được, tốt lắm!
- Chủ tịch quận Cố, có một chuyện muốn xin chỉ thị lãnh đạo một chút. Việc ký tên vào hiệp nghị nên tiến hành ở quận. Như vậy có vẻ chính thức một chút, cũng nói lên quận rất coi trọng. Không biết lãnh đạo có đồng ý không?
Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái. Hắn nói những lời này là muốn khiến Cố Khải Minh thêm cố lên.
- Được, chủ ý này tốt lắm. Như vậy đi, việc ký tên vào hiệp nghị do thị trấn và UBND quận cùng nhau xử lý. Tôi và Phó chủ tịch quận phân công quản lý công nghiệp sẽ tham dự nghi thức này. Mặt khác, cậu cũng nên tổ chức đối ngoại tuyên truyền cho thật tốt. Đồng chí Viễn Chinh, đây là một hạng mục lớn, chúng ta phải oanh oanh liệt liệt mà làm.
- Cám ơn lãnh đạo đã ủng hộ. Còn có chuyện này…
Bành Viễn Chinh muốn nói lại thôi.
Cố Khải Minh tâm tình khoái trá, cũng không nóng nảy đi họp, cười ha hả:
- Cậu nhóc tinh quái, nói đi, có cần tôi giúp gì?
- Lãnh đạo nói như vậy, khiến tôi đổ mồ hôi lạnh đấy.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Là như vậy, lãnh đạo. Chúng tôi ngày mốt muốn cử hành nghi thức động thổ hạng mục cải tạo phố buôn bán của thị trấn, muốn mời lãnh đạo quận tham gia. Về phương diện xí nghiệp, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Bách Thừa cũng đến tham dự.
- Đi!
Cố Khải Minh trầm ngâm một lát, thản nhiên nói:
- Tôi kiểm tra lại, nếu không có kế hoạch nào khác thì sẽ đi. Còn không thì tôi sẽ bảo đồng chí Đại Dũng đi một chuyến.
Cố Khải Minh nét mặt rạng rỡ, rời khỏi văn phòng Mạc Xuất Hải, hướng Mạc Xuất Hải cách đó không xa, vẫy tay.
- Chủ tịch quận Cố!
- Lão Mạc, vừa rồi đồng chí Viễn Chinh gọi điện thoại, nói là hạng mục đã được quyết định, cuối tuần là có thể ký tên hiệp nghị. Căn cứ vào đề nghị của đồng chí Viễn Chinh, tôi quyết định nghi thức ký tên của hiệp nghị này sẽ đặt ở quận. Cậu và đồng chí Viễn Chinh kết nối một chút. UBND quận dẫn đầu, cần phải đem hoạt động này hoàn thiện chặt chẽ, không được để ra bất cứ vấn đề nào.
Cố Khải Minh thanh âm rất thấp:
- Tạm thời mà nói, đừng để cho quá nhiều đồng chí biết chuyện này.
- Tôi hiểu rồi.
Mạc Xuất Hải gật đầu vâng lệnh.
Cố Khải Minh mỉm cười, rời bước.
Cố Khải Minh bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng họp, hướng đám người Tần Phượng cười ngượng ngùng nói:
- Làm chậm thời gian của mọi người. Bí thư Tần, chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Tần Phượng thản nhiên cười:
- Được, các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp.
- Hôm nay lâm thời triệu tập hội nghị này, chủ yếu là suy xét công tác sáu tháng cuối năm còn không đến ba tháng nữa. Nhiệm vụ vô cùng trọng đại, vì để làm tốt công tác sáu tháng cuối năm cấp một dấu chấm tròn mỹ mãn.
- Căn cứ vào công tác cần và công tác an bài của Quận ủy, tôi trải qua thận trọng suy xét, hướng lãnh đạo chủ chốt Thành ủy báo cáo, lại cùng Chủ tịch quận Cố, Trưởng ban Lý, Lão Thì kết nối qua, bước đầu quyết định điều chỉnh công tác của đồng chí Hách Kiến Niên.
Tần Phượng lời nói giống như sấm sét bên tai Hách Kiến Niên, khiến đầu óc ông ta như muốn nổ tung.
Quá đột ngột! Như thế nào Tần Phượng lại hướng mình xuống tay? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà điều chỉnh công tác?
Hách Kiến Niên gần như phát hỏa, trong lòng rít gào. Nhưng chung quy ông không dám. Đây là hội nghị thường vụ quận ủy, ông là một Ủy viên thường vụ quận ủy xếp hạng cuối cùng, địa vị thấp nhất, kinh nghiệm lý lịch no6hg cạn. Kỳ thật rắm cũng không dám thả.
Các Ủy viên thường vụ khác thì đều trầm mặc và chết lặng. Rất hiển nhiên, Tần Phượng phải điều chỉnh Hách Kiến Niên, rất nhiều Ủy viên thường vụ trong lòng đều biết.
- Công tác của quận ủy khá nhiều. Tôi đề nghị gọi đồng chí Hách Kiến Niên trở về quận để hiệp trợ đồng chí Thì Đại Kiến. Đồng thời đem công tác thông tin đối ngoại và công tác cán bộ lão thành giao cho anh ấy.
- Bởi vì thời gian quá gấp, vốn không thể nói trước với đồng chí Hách Kiến Niên. Xin đồng chí Hách Kiến Niên thông cảm. Tóm lại, là vì công tác cần, đồng chí Hách Kiến Niên công tác ở thị trấn lâu rồi, thích hợp điều chỉnh, cũng có lợi cho bộ máy kết cấu của quận ủy chúng ta.
- Đồng chí Hách Kiến Niên, anh có ý kiến gì hay không? Có ý kiến thì có thể đề xuất.
Tần Phượng thản nhiên nói, nhìn về phía Hách Kiến Niên.
Hách Kiến Niên sắc mặt tái nhợt, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, run giọng nói:
- Tôi không có ý kiến, tôi phục tùng ý kiến của tổ chức.
Nói xong, Hách Kiến Niên cúi đầu xuống.
Các lãnh đạo khác vẫn duy trì trầm mặc, hiển nhiên là đều đồng ý. Tần Phượng là Bí thư quận ủy dẫn đầu, các Ủy viên thường vụ khác phải đồng ý.
Tần Phượng mỉm cười, quay đầu nhìn mọi người, lại nói:
- Mọi người có ý kiến gì không? Có thể nêu ra ý kiến của mình.
Cố Khải Minh biết, Tần Phượng muốn y tỏ thái độ.
Nếu Tần Phượng muốn điều chỉnh Hách Kiến Niên, Cố Khải Minh đương nhiên sẽ không phản đối. Hơn nữa, lý do điều chỉnh của Tần Phượng là hợp lý. Người khác cũng không nói nên lời.
Cố Khải Minh hắng giọng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Tần. Đồng chí Hách Kiến Niên ở thị trấn công tác thời gian khá dài, hiện tại lại là Ủy viên thường vụ quận ủy, hẳn là nên đem tinh lực tập trung về quận ủy. Còn về phần công tác ở dưới, vẫn là nên để cho những người trẻ tuổi đảm nhận.
Cố Khải Minh tỏ thái độ như vậy, những lãnh đạo khác cũng tán thành.
Tần Phượng hài lòng gật đầu:
- Được, vậy chuyện này cứ định như vậy, chúng ta vỗ tay thông qua.
Tần Phượng vỗ tay đầu tiên, các Ủy viên thường vụ khác cũng vỗ tay. Chỉ có Hách Kiến Niên mặc dù đang mỉm cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Không khí trong phòng hội nghị hòa thuận êm ấm, vỗ tay không ngừng. Nhưng bao gồm Tần Phượng bên trong, ai cũng không ngờ, một hồi bão táp đang tiến đến.
Tần Phượng mỉm cười:
- Còn có một vài miễn nhiệm và bổ nhiệm cán bộ.
Nói xong, Tần Phượng hướng nhìn sang Trưởng ban Lý của Ban tổ chức cán bộ.
Trưởng ban Lý vội ho vài tiếng, cười nói:
- Các vị lãnh đạo, căn cứ vào đề cử của Bí thư Tần, ban tổ chức cán bộ trải qua khảo sát và nghiên cứu, quyết định đề danh Phó chánh văn phòng Quận ủy Liêu Vĩ đảm nhiệm chức Bí thư quận ủy thị trấn Vân Thủy, điều nhiệm đồng chí Thẩm Ngọc Lan làm Phó chánh văn phòng quận ủy.
- Đồng chí Liêu Vĩ chính trị kiên định, năng lực công tác xuất chúng. Ở quận ủy công tác cũng nhiều năm, cần cù chịu khó. Ban tổ chức cán bộ cho rằng, đồng chí Liêu Vĩ đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy là thỏa đáng, phù hợp với đại cục công tác. Về phần đồng chí Thẩm Ngọc Lan, là người công tác bên cạnh Bí thư Tần nhiều năm, năng lực công tác, tố chất chính trị đều rất khá. Suy xét đến tình huống thực tế của cô, để cô đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng quận ủy, hỗ trợ lão Thì là thích hợp.
Trưởng ban Lý đề danh cán bộ, không khí trong phòng hội nghị liền lâm vào trầm mặc khác thường.
Tần Phượng cũng im lặng. Cô luôn quan sát sắc mặt của các Ủy viên thường vụ khác. Cô trong lòng đều biết, đề bạt Thẩm Ngọc Lan, phỏng chừng không ai phản đối. Thẩm Ngọc Lan là thư ký của cô. Nói chung, thư ký lãnh đạo được đề bạt là quy tắc ngầm. Các lãnh đạo khác nếu phản đối Thẩm Ngọc Lan được đề bạt thì cũng tương đương với việc phản đối mình.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Liêu Vĩ được điều nhiệm đến thị trấn Vân Thủy làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, phỏng chừng sẽ có người phản đối.
Tần Phượng không biết, hiện tại mỗi Ủy viên thường vụ khác đều mang những tâm tư riêng.
Từ lúc tin tức Tần Phượng được điều chuyển, các Ủy viên thường vụ khác thông qua con đường của mình, kết quả đáp án đều giống như nhau. Có người nói là đến thành phố Trạch Lâm, có người nói thăng làm Phó chủ tịch thành phố Tân An.
Cái gọi là không có lửa làm sao có khói. Mặc kệ là nói cách nào, ít nhất Tần Phượng cũng phải rời khỏi khu Tân An. Mà cô ta đột nhiên đề bạt thư ký của mình, chứng tỏ sự việc đã không thể nghi ngờ.
Lợi ích thực sự vượt lên tất cả. Đó là vấn đề không thể tránh khỏi trong chốn quan trường.
Nếu Tần Phượng đi, bất kể là thăng chức hay chuyển đi, chức Bí thư Quận ủy quận Tân An sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay Chủ tịch quận Cố Khải Minh, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Cho dù sau này Tần Phượng trở thành Phó chủ tịch thành phố Tân An, lực uy hiếp của cô đối với cán bộ quận cũng không bằng Cố Khải Minh.
Cho nên, Trưởng ban Lý nêu lên đề cử của Tần Phượng xong, không ai chủ động tỏ thái độ, ngay cả Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, tâm phúc tuyệt đối của Tần Phượng cũng vậy. Rất nhiều ánh mắt Ủy viên thường vụ âm thầm ngó chừng Cố Khải Minh, muốn xem thái độ của Cố Khải Minh.
Thì Đại Kiến không muốn là người đầu tiên đứng ra nói, Tần Phượng đi, nhưng y thì không đi được. Y còn muốn công tác ở quận Tân An, một khi Cố Khải Minh trở thành Bí thư Quận ủy, y nhất định phải “gió chiều nào che chiều ấy”, bằng không vị trí của y sẽ bảo đảm.
Có thể Cố Khải Minh không động được vào cấp bậc Ủy viên thường vụ của y, nhưng chức Chánh văn phòng Quận ủy thì lại có thể.
Tần Phượng đợi một lúc, thấy không ai mở miệng, không khỏi hơi tức giận. Cô trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:
- Nếu các đồng chí không lên tiếng, tôi nói trước hai câu. Bất luận là Liêu Vĩ hay Thẩm Ngọc Lan, đều là đồng chí công tác bên cạnh tôi. Nhưng đề cử người tài không cần tị hiềm là người thân, tôi cũng sẽ không kiêng dè nhiều như vậy.
Đối với đồng chí Liêu Vĩ, vừa rồi Trưởng ban Lý đã giới thiệu rồi, tôi tin các đồng chí khá hiểu rõ về đồng chí ấy. Đây là một cán bộ có tố chất khá toàn diện, quan tâm đến đại cục, cá nhân tôi cho rằng, để Liêu Vĩ xuống đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn là thích hợp.
Thẩm Ngọc Lan là thư ký của tôi, tôi nhất định phải nói đôi lời về cô. Năm nay cô ấy 28 tuổi, kết hôn được năm năm rồi, vì công tác cho tôi, vẫn chưa dám có con. Nhưng cô ấy đã 28 tuổi, nếu không có con, tương lai sẽ là sản phụ lớn tuổi. Các đồng chí, tôi không thể làm chậm trễ việc sinh nở của Ngọc Lan! Cho nên, suy xét yếu tố này, tôi nhân dịp này, điều chỉnh công tác của Ngọc Lan. Các đồng chí có ý kiến và đề nghị gì, xin cứ mạnh dạn đề xuất. Lão Cố, anh nói xem.
Tần Phượng trực tiếp gọi tên.
Cố Khải Minh thản nhiên mỉm cười:
- Việc bố trí công tác cho đồng chí Thẩm Ngọc Lan, tôi không có ý kiến. Tôi rất hiểu sự sắp xếp của Bí thư Tần.
Đối với đánh giá về đồng chí Liêu Vĩ, tôi cũng có cùng quan điểm. Đồng chí Liêu Vĩ là một đồng chí có biểu hiện khá ưu tú, có tố chất toàn diện, kinh nghiệm phong phú, rời cơ quan đi cơ sở rèn luyện cũng là cách quan trọng để chúng ta bồi dưỡng và sử dụng cán bộ trẻ tuổi.
Không ngờ Cố Khải Minh gật đầu đồng ý? Ánh mắt một số Ủy viên thường vụ lóe lên, cảm thấy không tin nổi. Bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế “phụ họa”, chỉ cần Cố Khải Minh mở miệng phản đối, bọn họ sẽ đi theo phất cờ hò reo, nhân cơ hội biểu lộ thái độ của mình. (sic!)
Tần Phượng cũng hơi bất ngờ, Cố Khải Minh vậy mà không phản đối. Nhưng, trong lúc mọi người đã chắc mẩm như vậy, đột nhiên Cố Khải Minh trầm giọng nói:
- Nhưng, để đồng chí Liêu Vĩ đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, tôi cho rằng không ổn! Tôi kiên quyết phản đối!
Tần Phượng biến sắc:
- Vì sao?
- Thị trấn Vân Thủy là thị trấn “ngôi sao”, là thị trấn có nền công nghiệp phát triển mạnh mẽ nhất trong các thị trấn toàn thành phố, vị trí lãnh đạo chủ chốt của thị trấn Vân Thủy hết sức quan trọng. Nhất là hiện nay, thị trấn Vân Thủy đang đứng trước một giai đoạn phát triển hết sức quan trọng và cơ hội mang tính lịch sử để phát triển vượt bậc. Đồng chí Liêu Vĩ không quen với công tác kinh tế, càng chưa có kinh nghiệm công tác ở cơ sở. Trực tiếp đặt đồng chí Liêu Vĩ vào vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, sẽ bất lợi cho việc triển khai công tác của thị trấn.
Suy xét đến tính liên tục và tính nhất quán trong công tác của thị trấn Vân Thủy, tôi đề nghị để đồng chí Bành Viễn Chinh đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy. Năng lực công tác, tố chất tổng hợp của đồng chí Viễn Chinh, thì không cần tôi phải nói, thực tế đã chứng minh một cách hùng hồn rồi. Chỉ xin nêu ra hai việc, một là dự án cải tạo và mở rộng phố buôn bán, chỉ trong vòng hai tháng các thủ tục đã được hoàn tất, thông qua thu hút đầu tư bước vào giai đoạn xây dựng thực chất, có thể thấy năng lực về kinh tế của đồng chí này là khá xuất sắc.
Hai là dự án lớn hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt, với số vốn đầu tư gần trăm triệu tệ. Vừa rồi, đồng chí Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho tôi, báo tin là dự án đã được quyết định, đang tiến hành thương lượng một cách chi tiết, sắp tới có thể ký hiệp định khung với đối tác.
Cố Khải Minh vừa dứt lời, nhiều Ủy viên thường vụ xì xào bàn tán.
Sắc mặt Hách Kiến Niên từ tái nhợt biến thành đỏ bừng, ông ta bị đẩy ra khỏi thị trấn Vân Thủy, chẳng lẽ Bành Viễn Chinh sẽ thay ông ta?
Tần Phượng cụt hứng, cười lạnh nói:
- Lão Cố, năng lực công tác của Bành Viễn Chinh rõ như ban ngày, điều này tôi không phủ nhận. Nhưng, hắn còn rất trẻ, nhậm chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy còn chưa được một năm, giờ lại thay vị trí của đồng chí Hách Kiến Niên, đề bạt quá nhanh, không có lợi cho sự phát triển lâu dài cho đồng chí đó. Đồng thời, mở đầu bằng một tiền lệ như thế này, sau này chúng ta ăn nói như thế nào với các cán bộ khác trong quận?
Cố Khải Minh thản nhiên cười, nhìn mọi người nói:
- Tình hình thị trấn Vân Thủy khá đặc biệt, tình hình đặc biệt, phải được đối xử một cách đặc biệt. Tôi kiên trì cho rằng, để bảo đảm phát triển vững mạnh và lâu dài của thị trấn Vân Thủy, vì bảo đảm tính liên tục trong công tác, nên để đồng chí Bành Viễn Chinh tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn, phụ trách toàn bộ công tác của thị trấn.
Các đồng chí có thể ngẫm lại, lãnh đạo cần có sự nhất trí, suy nghĩ bất đồng rất dễ xảy ra vấn đề, thị trấn Vân Thủy đã xảy ra tình trạng này rồi, cho nên, tôi kiên trì quan điểm của mình. Vì đại cục, tôi rất mong các đồng chí thận trọng phát biểu ý kiến.
Trong trường hợp này, kinh nghiệm không phải là vấn đề. Không thể căn cứ vào thời gian nhậm chức dài hay ngắn để đánh giá năng lực của một đồng chí. Nếu phải làm từng bước, sẽ không có đặc cách đề bạt và đồng chí Bành Viễn Chinh cũng không sao có thể vừa mới tham gia công tác đã liền trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng của Thành ủy!
- Chủ tịch quận Cố nói rất đúng, Bí thư Tần, tôi cũng cho rằng, bất kể là bản thân đồng chí Bành Viễn Chinh hay thị trấn Vân Thủy, đều là trường hợp đặc biệt,mà trường hợp đặc biệt thì có thể xử lý theo cách đặc biệt.
Người đầu tiên công khai hưởng ứng lời Cố Khải Minh là Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận Hồ Đức Vịnh.
Hồ Đức Vịnh vừa dứt tiếng, lại có mấy Ủy viên thường vụ phụ họa. Sắc mặt Tần Phượng trở nên rất khó coi. Cô dự đoán được Cố Khải Minh sẽ phản đối trước mặt mọi người, nhưng không dự đoán được y sẽ có thái độ kiên quyết như vậy, một mực kiên trì đẩy Bành Viễn Chinh lên.
Cô càng không dự đoán được, mấy Ủy viên thường vụ vốn thường ngày nghe lệnh cô, bây giờ đều hùa theo Cố Khải Minh, kẻ xướng người họa.
Cơn tức giận trong lòng cô dâng lên, không kìm chế được cảm xúc của mình, đột nhiên vỗ bàn một cái, nói:
- Sử dụng Bành Viễn Chinh đã là đề bạt đặc biệt! Chưa đến nửa năm, lại đặc biệt đề bạt, các vị cảm thấy hợp lý hay sao? Chẳng lẽ quận Tân An của chúng ta không tìm được một cán bộ thích hợp để đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy một thị trấn? Không thể sử dụng ai sao? Không có Bành Viễn Chinh, thị trấn Vân Thủy liền không thể hoạt động?
Tần Phượng bộc lộ sự tức giận ngay tại chỗ.
Cố Khải Minh cũng không yếu thế, lạnh lùng nói:
- Không thể nói như vậy, ngay cả quận Tân An, nếu không có các lãnh đạo chúng ta đang ngồi đây, chắc chắn nó cũng vẫn hoạt động được, nói kiểu này rất không có trách nhiệm!
- Anh…!
Tần Phượng giận dữ, nhưng kìm chế được.
Tất cả mọi người giật mình kinh hãi. Đây là lần đầu Cố Khải Minh phản ứng lại Tần Phượng trước mặt mọi người, hơn nữa thái độ còn mạnh mẽ và cứng rắn như vậy. Chính sự cứng rắn mạnh mẽ này, làm cho người ta có cảm giác, ông ta có triển vọng tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy rồi.
Không khí trong phòng hội nghị trở nên hết sức căng thẳng và nồng nặc mùi thuốc súng.
- Khụ khụ khụ!
Lúc này, Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường ho khan mấy tiếng, xen vào để hòa giải:
- Theo tôi thấy, đồng chí Liêu Vĩ mặc dù có năng lực khá tốt, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở cũng như công tác về kinh tế. Không bằng để cho hắn trước hết đến Cục xí nghiệp xã thị trấn nghiệp rèn luyện hai năm.
Về phần thị trấn Vân Thủy, quả thật khá đặc biệt. Mà Bành Viễn Chinh chỉ mới nhậm chức được một thời gian ngắn, cũng là vấn đề thực tế, trong vòng một năm hai lần đề bạt cũng không thích hợp lắm. Không bằng trước mắt cứ để trống vị trí Bí thư Đảng ủy, để cho Bành Viễn Chinh một mình gánh vác trọng trách, quận cũng tiếp tục khảo sát, quan sát thêm một thời gian nữa, xem tình hình thế nào rồi nói sau!
Lệnh Tường nói như vậy, đơn giản là muốn Tần Phượng và Cố Khải Minh đều thối lui một bước, bảo toàn thể diện cho hai vị lãnh đạo Đảng chính.
Cục xí nghiệp xã - thị trấn cũng là một chức quan béo bở, nên Liêu Vĩ về đó là không có gì thiệt thòi. Mà Bành Viễn Chinh đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn chưa tới một năm, nếu lập tức tiếp nhận chức Bí thư Đảng ủy, cũng có ảnh hưởng không tốt lắm. Suy xét kỹ càng, trước mắt để trống vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng thích hợp.
***
Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, vào văn phòng.
Điền Minh theo sau, nhẹ nhàng hỏi:
- Lãnh đạo tìm tôi ạ?
- Điền Minh, cậu thông báo cho các ban ngành, triệu tập các cán bộ cấp phó các ngành trở lên, mười phút sau đến phòng họp tập hợp. Hiện giờ có mặt lãnh đạo nào?
Bành Viễn Chinh thản nhiên hỏi.
- Chỉ có Phó bí thư Chử Lượng và ủy viên Khuông Nhã Lam.
- Thông báo cho Chử Lượng và Khuông Nhã Lam, cùng tham gia cuộc họp.
Mười phút sau, khi Bành Viễn Chinh đẩy cửa phòng họp bước vào, tất cả các cán bộ trung tầng cúa Đảng ủy thị trấn và Ủy ban nhân dân thị trấn đều có mặt đông đủ.
Chử Lượng và Khuông Nhã Lam sắc mặt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh, không biết vì sao hắn đột nhiên triệu tập cuộc họp. Vi Minh Hỉ vừa tới náo loạn một hồi, không khí vẫn còn chưa bình ổn.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bành Viễn Chinh chậm rãi đi lên đài chủ tịch. Hắn ngồi xuống, nhìn Chử Lượng và Khuông Nhã Lam phất tay:
- Đồng chí Chử Lượng, chị Khuông, hai vị lên đây ngồi đi.
Chử Lượng và Khuông nhã Lam nhìn nhau, không nói gì, im lặng lên đài Chủ tịch ngồi xuống.
Bành Viễn Chinh trầm mặc một lát, rồi trầm giọng nói:
- Cuộc họp hôm nay, là cuộc họp do tôi triệu tập đột xuất. Thú thật là trước đó tôi không nghĩ sẽ mở một cuộc họp như thế này, nhưng rồi tôi phát hiện, không họp là không được.
Vi Minh Hỉ là cựu lãnh đạo của thị trấn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người đều đã biết rõ ràng, tôi tin là mọi người đều có cái nhìn chính xác và đánh giá khách quan của mình.
Mọi người có thể đặt mình trong hoàn cảnh của người ta, ai rồi cũng có một ngày phải về hưu, hôm nay nếu là một người nào đó trong chúng ta gặp khó khăn, cần phải nhờ chính quyền thị trấn điều một chiếc xe, nếu ai trong chính quyền cũng không nể mặt, người đó nên làm thế nào?
Chưa nói tới vấn đề điều xe, cũng chưa nói tới vấn đề lãnh đạo cũ, nếu chỉ là một đồng nghiệp cũ thôi, chúng ta cũng phải suy nghĩ và cư xử cho có tình chứ? Tôi hỏi một số đồng chí cá biệt, tình người của đồng chí để ở đâu? Loại ăn cháo đá bát, người đi trà lạnh, kiêu ngạo ngang ngược khinh người, tại sao lại có thể tồn tại ở chính quyền thị trấn này!
Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lùng nghiêm nghị mà cao vút...
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư