Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 229: Muốn Thay Thế Tôi? Không Có Cửa Đâu
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
Hứa Tình Thâm ngẩng lên nhìn anh.
"Viễn Chu?"
"Đừng nói với anh em đã quen nhìn thấy sống chết!"
Hứa Tình Thâm cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu, đây vốn dĩ chính là quỹ đạo nhân sinh, từ lúc một người vừa được sinh ra đã được định trước phải trải qua.
Nhưng mà có một số người đối với cái chết cũng không sợ hãi, thậm chí sinh lòng hướng tới, nhưng một số người lại sợ muốn chết, hận không thể sống thêm một trăm năm, cả đời.
Hứa Tình Thâm thật sự đã thấy nhiều, nhưng nhân tâm đều như thế này, nếu không phải là không còn hy vọng nữa, ai lại không muốn sống thật tốt? Trong lòng có yêu mới có thể sợ hãi cái chết.
"Viễn Chu, chúng ta còn trẻ thế này, đừng suy nghĩ vớ vẩn!"
Tưởng Viễn Chu ghé lại gần, dựa vào đầu Hứa Tình Thâm, ngón tay anh vuốt ve trên mặt cô.
Có lẽ cái chết năm đó của Tưởng Tùy Vân đã làm trong lòng anh bị bịt kín một tầng nhạt bóng ma không vượt qua được, cho nên hễ thấy trường hợp như vậy, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn cảm thấy tử biệt ở ngay trước mặt.
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, hai người con trai của nhà họ Mục đứng chung một chỗ.
Bà Mục cả người không có sức lực, ngồi ở ghế dựa, nửa người còn lại toàn nằm nghiêng dựa vào người người giúp việc ở bên cạnh.
Quản gia Tào đi tới cạnh Mục Thành Quân.
"Cậu Mục, vẫn chưa tìm được mợ cả."
"Tìm không thấy? Chẳng lẽ cô ta còn có thể mọc cánh bay hay sao?"
Mục Kính Sâm không có tâm tư để ý loại chuyện này. Mục Thành Quân xoay người đi ra ngoài. Hắn lấy di động ra gọi cho Lăng Thời Ngâm nhưng bên kia trước sau không có người nghe. Mục Thành Quân vừa đi về phía trước vừa không ngừng gọi điện. Nếu tìm không thấy, hắn cũng chỉ có thể bảo nhân viên nhà tang lễ tìm giúp, hoặc xem camera theo dõi.
Hai chân thon dài của Mục Thành Quân đi tới phía trước, bỗng nhiên nghe được một tràng tiếng chuông trong tai. Hắn lấy di động ra khỏi bên tai, theo âm thanh đi tới bồn hoa trước mặt. Mục Thành Quân khom lưng đưa tay khua mấy cái trong đó, thấy di động của Lăng Thời Ngâm.
Hắn cầm lên, dưới di động còn để cái chìa khóa.
Mục Thành Quân nhìn chìa khóa, bỗng nhiên nhấc chân nhanh chóng rời đi.
---
Lăng Thời Ngâm co rúc trong căn phòng, không dám quay đầu lại, không dám há to miệng hít thở, bàn tay vẫn luôn vỗ vào ván cửa, nhưng ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, làm sao có người đi qua?
Cô ta sợ tới mức run bần bật, cứ luôn cảm thấy trên chiếc giường phía sau kia có người nào đó đang nằm, có khi nào đột nhiên sẽ có ai đi tới, lấy chụp vào bả vai mình không?
Lăng Thời Ngâm cuộn tròn trên mặt đất, miệng cũng không dám kêu quá lớn tiếng: "Cứu mạng! Cứu mạng!!!"
Mục Thành Quân băng qua hành lang, lúc cách căn phòng này còn có vài bước thì liền nghe được từ bên trong truyền ra âm thanh. Hắn móc chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.
Lăng Thời Ngâm dĩnh tai, xác định mình nghe được tiếng mở khóa, cô ta vội vàng đứng dậy. Cánh cửa được đẩy ra, Mục Thành Quân vừa ngẩng mắt đã thấy được cô ta.
"Ông xã!" Lăng Thời Ngâm tiến lên, tay ôm lấy hắn. "Hù chết em! Sao anh đến được?"
Giọng nói Mục Thành Quân nghiêm túc, tầm mắt xuyên qua thấy chiếc giường kia.
"Sao cô lại ở đây?"
Lăng Thời Ngâm khóc mất tiếng, nói: "Em..."
"Vì sao bị người ta khóa trái ở đây?"
"Em cũng không biết, có người ở đàng sau đẩy em."
Ánh mắt Mục Thành Quân nhìn về phía trên đỉnh đầu cô ta.
"Nhưng chìa khóa chỉ có cô có, còn có di động của cô nữa, sao lại thế này?"
Lăng Thời Ngâm ấp úng: "Bên kia... Kết... kết thúc rồi sao?"
"Trả lời tôi!"
"Là... là Hứa Tình Thâm! Cô ta làm em..."
Mục Thành Quân vươn tay đẩy cô ta rồi bỗng nhiên vung mạnh tay lên, một bàn tay tát mạnh vào mặt Lăng Thời Ngâm.
Cô ta giật mình che gò má lại, trên mặt truyền đến cơn đau nóng rát, như muốn thiêu cháy. Lăng Thời Ngâm trố to hai mắt nhìn về phía hắn.
"Thành Quân?"
Mục Thành Quân xoay người nhanh chóng bỏ đi, Lăng Thời Ngâm chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
"Thành Quân! Thành Quân!"
Tại nơi làm lễ truy điệu, ông bà Lăng cũng tới.
Mục Thành Quân đi thẳng đi về phía bà Mục. Bà Lăng nhìn thấy con gái ở phía sau liền vội lau khô nước mắt tiến lên.
"Thời Ngâm!"
"Mẹ!"
"Mặt con làm sao vậy?"
Lăng Thời Ngâm vội dùng tay che lại.
"Không, không sao."
Bà Lăng nhịn không được kinh ngạc trong lòng, đè thấp giọng, nói: "Không phải Thành Quân động tay với con đó chứ?"
"Mẹ, sao có thể chứ!" Lăng Thời Ngâm nhìn bóng dáng Mục Thành Quân. "Thành Quân đối với con rất tốt, sẽ không đánh con."
"Vậy tại sao lại như vậy? Vừa rồi còn bình thường mà."
Lăng Thời Ngâm hết cách, chỉ có thể cho chuyện này qua trước.
"Là Hứa Tình Thâm. Cô ta nhốt con lại, còn cho con một cái tát."
"Cái gì?" Bà Lăng nghe vậy càng thêm giật mình. "Cô ta lại dám đánh con?"
"Chuyện này sau lại nói, hiện tại trong nhà ra chuyện lớn như vậy mẹ cũng đừng thêm phiền cho con."
Lăng Thời Ngâm bỏ lại những lời này xong liền đi thẳng hướng tới Mục Thành Quân.
---
Nhà họ Mục.
Màn đêm sớm đã buông xuống, bao phủ cả thành phố Đông Thành. Trong phòng khách nhà họ Mục, chỉ có tiếng bước chân của quản gia Tào thỉnh thoảng đi lại. Ông ta đi tới trước mặt bà Mục, nói: "Phu nhân, cơm chiều xong rồi ạ, mau ăn chút đi ạ."
"Bảo cậu cả với cậu hai ăn đi, tôi ăn không vô."
Lăng Thời Ngâm đi tới, ngồi xuống cạnh bà Mục.
"Mẹ, ăn không được cũng phải ăn, nếu không mấy người Thành Quân cũng không yên tâm cho mẹ."
Bà Mục xua tay, ngồi thẳng dậy. Bà ta ngẩng mắt lên nhìn về phía hai đứa con trai đối diện.
"Thành Quân, Kính Sâm, nhà họ Mục về sau chỉ có thể dựa hai anh em các con."
Hai người không thốt một tiếng, đều đang đắm chìm trong bi thương bất ngờ xảy đến. Khó kìm nén được, bà Mục lại lau nước mắt.
"Từ xưa đều như vậy, trụ cột trong nhà sụp xuống là đám sói đói ở ngoài nhìn chòng chọc sẽ tất hiện nguyên hình."
Điểm này, Lăng Thời Ngâm đã lĩnh hội sâu sắc, nhưng nhà họ Mục so với nhà họ Lăng mà nói, vận khí còn tốt hơn nhiều. Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm đã sớm trưởng thành, hơn nữa những chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng đều đã tiếp quản, dù cho lúc này có người có ý định xâm phạm, bọn họ hẳn cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Quản gia Tào cũng ở bên cạnh, bà Mục đưa hai tay đè đầu gối.
"Hiện tại rất nhiều chuyện mẹ không thể không nói rõ ràng với các con, đầu tiên chính là vấn đề di chúc."
Mục Thành Quân ngẩng đầu lên.
"Mẹ, hiện tại là lúc đau buồn, mẹ không cần phải gấp như vậy."
"Anh em ruột thì cũng phải tính rõ ràng. Mẹ đây không phải sốt ruột, mẹ muốn cho hai anh em các con bện vào nhau như một sợi dây thừng, đừng có bất kỳ việc gì không hợp. Cho nên tài sản phân chia nhất thiết ấn theo di chúc đi! Triều Dương cũng không bất công với bất cứ người nào, tài sản sở hữu, các loại cổ phần, toàn bộ chia làm đôi, cũng coi như là cho hai đứa ở riêng. Còn về mẹ, các con không cần lo lắng, mẹ còn một khoản tiền dưỡng lão không nhỏ. Việc phân chia cụ thể, đến lúc đó sẽ để luật sư đứng ra, mẹ chỉ là tiết lộ cho các con biết tin trước. Kính Sâm, đặc biệt là con, trong di chúc của ba con có ghi rõ một điều, nhất định phải đợi sau khi con thành hôn mới được phân chia tài sản."
Mục Kính Sâm ngẩng đầu lên, Lăng Thời Ngâm nghe vậy, tầm mắt không khỏi nhìn sang Mục Thành Quân.
Bà Mục mạnh mẽ gượng dậy. Bà ta biết, nếu bà không động đũa, hai đứa con cũng sẽ không ăn.
Trên bàn cơm, chỗ ngồi đầu tiên bị bỏ trống, cả đám người thật sự đều không muốn ăn, nhưng vẫn mạnh mẽ gắng nuốt xuống một chút.
"Kính Sâm, hôm nay con cũng đừng đi, ở lại nhà đi."
"Dạ, con biết."
Buổi tối, Lăng Thời Ngâm theo Mục Thành Quân lên lầu, sau đó Mục Kính Sâm cùng bà Mục về phòng.
Bà Mục ý bảo anh đóng cửa phòng lại. Bà ta ngồi xuống mép giường, tầm mắt nhìn chằm chằm đứa con trước mặt.
"Kính Sâm, nghe mẹ nói một câu, mau kết hôn đi!"
"Vì sao?"
"Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt mà! Con nhân lúc còn sớm kết hôn đi, nhân lúc còn sớm mà phân chia tài sản cho xong, thời gian càng kéo dài càng sẽ xảy ra nhiều sự cố."
Mục Kính Sâm ngồi xuống ghế bên cạnh. Bà Mục cầm một bàn tay của con.
"Con xem anh con với Thời Ngâm, trước khi kết hôn cũng đâu có bất cứ cơ sở tình cảm nào đâu, nhưng người ta bây giờ sống rất tốt, tình cảm có thể từ từ vun đắp."
"Mẹ, nhưng con không muốn kết hôn qua loa."
Bà Mục thở dài: "Vậy con không sợ anh con sẽ suy nghĩ khác?"
Tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn vào bà. Bà Mục thương tâm rất nhiều, lại còn phải đảm bảo cho hai đứa con sẽ không long hổ tranh chấp trong tương lai.
"Kính Sâm, nghe mẹ nói, rất nhiều chuyện mẹ cũng là người từng trải. Nếu di chúc ba con đã viết rõ như vậy thì con phải tuân thủ. Các con từng đứa lập gia đình, từng đứa phân chia tài sản xong rồi thì vẫn là anh em ruột tốt nhất."
---
Trong phòng ngủ chính.
Lăng Thời Ngâm trên mặt còn đau, Mục Kính Sâm và bà Mục nhất định đều phát hiện, nhưng cũng chẳng ai có lo lắng cho cô ta. Cô ta sờ sờ gương mặt mình, lúc xoay người lại thì nhìn thấy Mục Thành Quân đang ép tới trước mặt mình, cô ta bị dọa nhảy lên.
"Thành Quân, anh, anh làm gì vậy?"
Lăng Thời Ngâm muốn dời sự chú ý của Mục Thành Quân đi.
"Thành Quân, anh có nghe mẹ nói không? Chuyện phân chia tài sản phải chờ tới khi Lão Nhị kết hôn... Chuyện công ty bây giờ không phải do anh quản sao?"
Mục Thành Quân giơ tay lên, đột ngột xô cô ta. Lăng Thời Ngâm bất ngờ không kịp đề phòng, ngã ra sau. Người đàn ông tiến lên ngồi trên người cô ta, giơ bàn tay lên tát chát chát vào mặt Lăng Thời Ngâm. Cô ta bị đánh đến nỗi mắt đầy sao xẹt.
"Thành Quân, anh làm gì vậy?"
Mục Thành Quân duỗi tay phải ra bóp cổ cô ta, ngữ khí hung ác, nửa người trên cũng cong xuống.
"Sao cô lại bị nhốt? Hửm? Lúc ba tôi đi, tất cả mọi người đều ở đó, chỉ cô là không? Cô đã làm gì?"
"Thành Quân!" Lăng Thời Ngâm sợ hãi nắm cổ tay hắn. "Em nói với anh rồi, là Hứa Tình Thâm nhốt em..."
Lực trong tay Mục Thành Quân tăng thêm.
"Cô ta nhốt cô lại? Có phải cô lại đi trêu ghẹo Tưởng Viễn Chu không?"
"Không có! Thật sự không có!"
"Nếu không, sao cô ta phải nhốt cô? Hửm? Chìa khóa rõ ràng ở trong tay cô!"
Mục Thành Quân hoàn toàn mất lý trí, từng tiếng bạt tai rõ ràng tấp vào mặt Lăng Thời Ngâm. Mũi cô ta nóng lên, tay quẹt một cái, thấy chảy máu. Hai tay Mục Kính Sâm giữ chặt cổ cô ta.
"Làm mợ cả nhà họ Mục, tôi cho cô lả lơi ong bướm này!"
"Em không có!!!"
Tâm tình Mục Thành Quân vốn đã không ổn tới cực điểm rồi. Lăng Thời Ngâm muốn kêu cứu, nhưng cổ lại bị hắn bóp chặt, căn bản nói không ra lời. Gã đàn ông này một khi đã lên cơn tàn bạo, ai cũng không kéo lại được.
Lăng Thời Ngâm chỉ có thể mong thời gian qua nhanh lên. Trước kia Mục Thành Quân còn bận tâm người trong nhà, cùng lắm cũng chỉ là bạo ngược cô ta trong phương diện kia; nhưng lần này không giống, hắn đã đánh vào cả mặt cô ta.
"Không biết xấu hổ đúng không? Tôi cho cô không biết xấu hổ!"
Cô ta ôm đầu, chỉ có thể không khỏi kêu đau.
---
Sau vài ngày Mục Triều Dương mất đi, Mục Kính Sâm về lại sân huấn luyện. Phó Lưu Âm mới tập thể lực xong, chuẩn bị về phòng, lại bị người cản lại.
"Sao vậy?"
"Thiếu tá Mục đã trở lại, anh ấy phân phó không ai được vào."
Phó Lưu Âm kêu "ừ", đây vốn dĩ là địa bàn của Mục Kính Sâm, anh ta muốn thế nào thì là thế nấy.
Cô ta xoay người định bỏ đi, lại nghe bên trong truyền đến tiếng nói: "Để cô ấy vào!"
Phó Lưu Âm dừng chân, người gác cửa mở thay cô, cô đành nhấc chân đi vào.
Phòng trong hơi tối, rèm bốn phía đều được kéo lại. Phó Lưu Âm nghe phía sau truyền đến tiếng đóng cửa. Mục Kính Sâm ngồi yên tại mép giường, hai tay đan vào nhau, nửa người trên hơi áp xuống. Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước.
"Anh... Anh về rồi hả?"
Mục Kính Sâm ngẩng mắt lên nhìn cô, Phó Lưu Âm không khỏi bị dọa nhảy, cảm thấy ánh mắt anh có chút làm cho người ta sợ hãi. Hai người nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Phó Lưu Âm mới mất tự nhiên mà dời tầm mắt.
"Lại đây!" Mục Kính Sâm nói.
Phó Lưu Âm tiến lên vài bước, tới trước mặt anh, đột nhiên bị anh túm chặt cổ tay. Anh một tay ôm eo Phó Lưu Âm, khuôn mặt tuấn tú dán vào trước người cô.
Cô khiếp sợ.
"Anh làm gì?"
"Có chuyện, tôi cần phải nói với em."
"Chuyện gì?" Mục Kính Sâm đi nhiều ngày như vậy, Phó Lưu Âm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Em chuẩn bị đi, chúng ta tới Cục Dân Chính."
Suy nghĩ trong đầu Phó Lưu Âm vẫn chưa xoay chuyển kịp.
"Tới Cục Dân Chính làm gì?"
"Em sẽ kết hôn với tôi."
Phó Lưu Âm vẻ mặt kinh ngạc, tay muốn đẩy Mục Kính Sâm ra, lại bị anh ôm chặt lại.
"Mục Kính Sâm, anh nói nhăng gì vậy?"
"Tôi không nói hươu nói vượn với em." Cánh tay anh buộc chặt, muốn ôm lấy cô. Phó Lưu Âm giãy mạnh.
"Vậy là anh uống say rồi!"
"Em cảm thấy tôi không biết tự khống chế như thế sao?"
Cánh tay Mục Kính Sâm khẽ buông lỏng, nhìn Phó Lưu Âm lui lại mấy bước, khóe miệng anh dâng ý cười lạnh:"Em rốt cuộc là sợ tôi à? Hay là sợ kết hôn?"
Phó Lưu Âm ra sức muốn thoát khỏi, muốn biết rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, nhưng cô phát hiện ra là không thể hiểu nổi điều gì.
"Thiếu tá Mục, chuyện kết hôn nhất định là không thực tế, anh cũng chỉ nói giỡn với tôi đúng không?"
"Tôi không nói giỡn với em."
Tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm. Đã nhiều ngày, anh cứ ngây ngốc như vậy, cứ cảm thấy ông già không phải cứ vậy mà đi rồi. Nhưng nếu sự thật đã đặt tới trước mắt, anh không phải vẫn phải chấp nhận sao? Có một tảng đá đè nặng trong lòng anh, đau kịch liệt vô cùng.
"Kết hôn xong tôi có thể mặc em, sau này ly hôn cũng được."
"Anh coi hôn nhân là cái gì? Trò đùa sao?"
Trái tim Mục Kính Sâm bị cắt phải, hơi chết lặng. Anh không muốn giải thích cái gì với cô, cho nên nói chuyện tự nhiên cũng đả thương người.
"Tôi mặc kệ thế nào, cuộc hôn nhân này em nhất định phải lấy."
"Anh... Anh có thể tìm người khác mà!"
Mục Kính Sâm cựa người đứng dậy.
"Tôi chính là không tìm người khác! Tôi chỉ muốn tìm em! Em càng phản đối, phản kháng, tôi lại càng muốn kéo em!"
"Anh!!!" Phó Lưu Âm chán nản. "Tôi không đồng ý."
"Vậy em thử xem."
Phó Lưu Âm thế nào cũng chưa nghĩ đến chuyện mình sẽ bị bức hôn tới nỗi này. Cô xoay người đi ra ngoài. Mục Kính Sâm ngồi trở lại mép giường, nhìn cô chạy như bay ra khỏi phòng. Anh dự liệu được cô cũng trốn không khỏi được sân huấn luyện. Phó Lưu Âm bước nhanh xuống lầu, thiếu chút nữa đâm sầm vào huấn luyện viên.
"Thiếu tá Mục về rồi?" Huấn luyện viên chỉ chỉ phía trên.
Phó Lưu Âm gật đầu: "Về rồi."
"Cảm xúc của anh ấy có ổn không?"
"Anh ấy mất khống chế." Phó Lưu Âm nói.
Huấn luyện viên khẽ gật đầu: "Trong nhà gặp phải chuyện lớn như vậy, có thể không mất khống chế được sao?"
Phó Lưu Âm nghe ra lời nói không thích hợp.
"Nhà họ Mục xảy ra chuyện?"
"Ông Mục bỗng đột ngột qua đời."
Phó Lưu Âm bị kinh hãi.
Nhưng nếu là như thế, sao Mục Kính Sâm còn có tâm tư nói muốn kết hôn với cô? Hơn nữa Phó Lưu Âm thấy dáng vẻ của anh, một chút cũng không giống như chỉ thuận miệng mà nói. Phó Lưu Âm nhịn không được sợ hãi, lỡ Mục Kính Sâm thật sự muốn mang cô về nhà họ Mục, vậy cô chẳng phải thật sự sẽ điên rồi?
---
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Lúc Hứa Ngôn được người tới đưa đi, dọc đường đi có chút thấp thỏm. Lão Bạch ngồi ở ghế lái phụ, lâu lâu cô ta lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Cô Hứa, cô không cần căng thẳng."
Hứa Ngôn nắm chặt đôi tay.
"Tôi không căng thẳng."
Xe tới Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Ngôn đi theo Lão Bạch.
Hai người đi thẳng vào trong. Cảnh sắc chung quanh như một bức tranh mỹ lệ, tràn ngập vào mắt Hứa Ngôn. Cô ta cảm giác bước chân mình giống như đang dẫm lên bông mềm, đây hẳn là vì cô ta ảo tưởng quá, nơi này được gọi là thiên đường đúng không?
Hứa Ngôn nghĩ thôn vách núi, nghĩ tới mỗi nhà mỗi hộ đi ra ngoài đều sẽ đi qua con đường lầy lội, đến ngày mưa, trên chân sẽ dính đầy bùn lầy, gẩy cũng gẩy không ra.
Nhưng chỗ này thì sao? Lúc đi vào, có vệ sĩ khom lưng, dọc đường đi cũng gặp những người có quyền thế mỉm cười với cô ta. Đi vào nơi ở của Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đẩy cửa ra, âm thanh vô cùng náo nhiệt ở bên trong liền truyền tới.
Bảo mẫu đang trông chừng Lâm Lâm và Duệ Duệ, hai đứa nhỏ đang chạy vòng quanh phòng khách. Lâm Lâm chạy hơi nhanh, liền va phải đùi Hứa Ngôn. Hứa Ngôn lo lắng định nâng dậy, nhưng đứa nhỏ không đứng vững, đụng cái bịch rồi ngồi xuống đất.
"Huhuhu!!!"
Cái mông nhỏ muốn nở hoa rồi, Lâm Lâm kéo dài giọng khóc. Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ chỗ không xa lắm truyền tới lỗ tai Hứa Ngôn. Cô ta ngồi xổm xuống, tay vừa đụng tới Lâm Lâm thì con bé đã được bế lên.
Nét mặt Tưởng Viễn Chu đầy đau lòng, Lâm Lâm ghé vào vai anh mà nức nở. Tưởng Viễn Chu lạnh lùng liếc nhìn Hứa Ngôn.
"Đi không để mắt sao?"
Hứa Ngôn xấu hổ đứng đó, cũng không biết nên trả lời anh thế nào.
"Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi!"
Lão Bạch nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi xuống lầu, vội vàng chào hỏi: "Tưởng phu nhân!"
"Sao vậy?"
Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm xoay người lại. Lâm Lâm nghe được giọng Hứa Tình Thâm thì không khỏi nhổm dậy, con bé xoay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm, nửa người trên cũng nhoài tới cô.
Tưởng Viễn Chu vội đem con bé về lại trong lòng.
"Để mẹ nghỉ ngơi đi, ba bế!"
"Mẹ mẹ!!!"
Hứa Tình Thâm vươn tay ra, Tưởng Viễn Chu lại nghiêng người đi.
"Ba khó khăn lắm mới ôm được con, đừng cứ dính lấy mẹ được không?"
Lời nói này rõ là có chứa chút ghen tỵ ở trong đó. Hứa Tình Thâm ngẩng mắt lên, thấy Hứa Ngôn ở trước mặt.
"Cô chính là cô Hứa đúng không?"
"Dạ, Tưởng phu nhân, chào chị!"
"Đừng khách sáo!" Hứa Tình Thâm nhìn vào trong phòng ăn.
"Lão Bạch, đưa cô Hứa vào ngồi trước đi, cơm trưa sắp chuẩn bị xong rồi."
"Vâng." Hứa Ngôn có chút thấp thỏm. Cô ta không biết tại sao Hứa Tình Thâm lại gọi cô ta tới đây, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì?
Theo lý mà nói thì cũng không có khả năng, cô ta và Hứa Tình Thâm chưa bao giờ tiếp xúc riêng, vả lại cô ta với Tưởng Viễn Chu cho tới giờ cũng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp; Hứa Tình Thâm dù có thông minh cũng sẽ không nghĩ sâu thêm một lớp nữa đâu?
Mọi người ngồi xuống, mấy người giúp việc đang bận rộn trong bếp.
Sau một lúc lâu, một người giúp việc đi tới, nói: "Tưởng phu nhân, cơm trưa chuẩn bị xong rồi ạ."
"Được." Hứa Tình Thâm dẫn đầu đứng dậy, nhìn về phía Hứa Ngôn nói: "Cô Hứa, mời!"
"Được."
Tưởng Viễn Chu hai tay bế Lâm Lâm, để con bé ngồi vào ghế ăn cơm cho trẻ em xong lại bế Duệ Duệ lên.
Hứa Tình Thâm vội vàng tiếp đón Hứa Ngôn.
"Cô Hứa, cô uống rượu sao?"
"Cám ơn, tôi không uống rượu."
"Vậy uống chút đồ uống đi."
"Chị Tưởng, chị thật sự không cần khách sáo như vậy..."
"Nên mà!" Hứa Tình Thâm mỉm cười đứng dậy, rót cho Hứa Ngôn một ly nước dừa. "Mấy ngày nay Viễn Chu ít nhiều nhờ có cô chiếu cố, nói một tiếng cám ơn với cô cũng là sơ sài."
"Chị nói quá rồi, anh Tưởng cũng đã cứu tôi, nếu không nhờ anh ấy nói, tôi có thể sống sót trở về không cũng chưa biết được nữa."
Tưởng Viễn Chu không có tâm tư nghe các cô khách nói tới, khách nói đi, Hứa Tình Thâm bảo Hứa Ngôn động đũa. Cô để tâm lưu ý nhất cử nhất động của Hứa Ngôn, lại phát hiện không ít cử chỉ nhỏ của cô ta cũng rất giống mình.
Có lẽ, chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng Hứa Tình Thâm nhớ lại câu nói lúc trước của Lão Bạch. Có chỗ nào đó ở Hứa Ngôn, có phải thật sự có cảm giác giống cô?
Hứa Tình Thâm nở nụ cười: "Thích ăn gì thì cứ gắp nhé, đừng khách sáo!"
"Được."
Hứa Tình Thâm nhìn thấy đôi đũa của Hứa Ngôn hướng về phía cá sóc quế. Cô mỉm cười, nét mặt giãn ra, gọi người giúp việc tới cạnh.
"Rót cho tôi ly nước đi."
"Dạ."
Hứa Ngôn ngẩng lên, nhấp nhấp cổ họng: "Làm phiền rót giúp tôi một ly luôn, tôi uống nước đá."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, nhíu mày.
"Sao toàn thích uống lạnh vậy?" Tầm mắt anh nhìn về phía Hứa Tình Thâm. "Không phải anh nói rồi sao? Không được đụng đồ lạnh."
"Bây giờ em sửa lại, em không uống nước đá nữa, không phải lần trước đã đồng ý với anh rồi sao?"
Hứa Ngôn nghe vậy, ngón tay cầm đôi đũa nắm thật chặt.
Người giúp việc rót cho mỗi người một một ly nước. Hứa Tình Thâm cầm đôi đũa chung, gắp cho Hứa Ngôn không ít đồ ăn.
"Không cần đâu ạ, chị Tưởng, tôi sẽ tự gắp."
"Cô xem cô cũng chưa ăn." Hứa Tình Thâm nói xong, đôi đũa hướng sang đĩa rau dền.
"Chị Tưởng, tôi không ăn được rau dền ạ."
Hứa Tình Thâm thu đôi đũa lại, trên mặt lộ ra ý cười: "Vậy ư? Thật trùng hợp, tôi cũng không ăn."
Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Hứa Tình Thâm ung dung thản nhiên ngồi thẳng người lên.
"Cô Hứa, cô có tin trên đời này sẽ có hai người cực kỳ giống nhau không? Ví dụ như mặt mũi rất giống, thân hình cũng giống, hoặc là cả thói quen sinh hoạt cũng đều giống nhau thì sao?"
Hứa Ngôn có chút mất tự nhiên, cười khẽ: "Thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có, tôi tin."
"Tôi cũng tin."
Hứa Tình Thâm gắp cho Tưởng Viễn Chu một đũa, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng giống thì giống, cũng không ai có thể thay thế được ai khác, đúng không?"