Số lần đọc/download: 892 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:16:29 +0700
Chương 221: Chương 220
L
ão giả im lặng không nói, nhón một quân đen từ trong hộp cờ, hai mắt nhìn bàn cờ trên bàn gỗ, suy tính nên đặt quân cờ đen trong tay vào vị trí nào trên bàn cờ.
Tiêu Hàn hạ xuống một quân cờ trắng, thật ra là một cách đi tự sát. Nhưng chính bởi lối chơi 'tự tìm đường chết' này lại xảo diệu thay đổi tình cảnh không thuận lợi quân trắng bị vây chết, dễ dàng phá hủy ưu thế vây công của quân đen.
Lão giả phía trước không có đường tiến, phía sau không có đường lui, trước mắt ông chỉ có một 'đường ăn' có thể đi -- ăn hết những quân trắng bị bao vây của Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn. Chỉ là một khi ông ăn hết những quân trắng bị vây, thì những quân còn lại của Tiêu Hàn có thể tự do hành động, mà quân đen của ông sẽ rơi vào khốn cảnh bị quân trắng bao vây chặt chẽ.
Một lúc sau --
Lão giả khẽ lắc đầu, ngón tay giữa kẹp một quân đen ném vào trong hộp cờ đặt trên bàn gỗ, cười nhạt nói: "Tìm đường sống trong cõi chết, Tiêu Thái tử quả nhiên là cao thủ chơi cờ!"
Ánh tịch dương đỏ rực rót vào cửa sổ nhà gỗ thông, bao quanh cơ thể Tiêu Hàn, nhưng đôi mắt tràn ngập khí tức lạnh băng xua tan mọi ấm áp. Trên dung nhan tuấn dật tuyệt luân của Tiêu Hàn không có một chút cảm xúc kiêu ngạo vì thắng cờ, môi mỏng phát ra tám chữ cực kì lạnh nhạt: "Muốn đạt được cái gì, đầu tiên phải cho đi."
Trên mặt lão giả không khỏi sinh ra ảo não vì thua cờ, khoanh tay trước ngực, thua cũng phải thua hết sức ngạo khí, nói: "Hay cho câu muốn đạt được cái gì, đầu tiên phải cho đi. Lão hủ nhận thua. Tiêu Thái tử hỏi đi, lão tử sẽ cho đáp án mà người muốn."
Lão giả này được người giang hồ gọi là Võ học thông, còn về phần tên tuổi thật, người giang hồ không ai biết. Cái gọi Võ học thông đó là -- bất luận loại võ công nào trong thiên hạ, chỉ cần ngươi sử dụng cho dù chỉ một chiêu, ông đều có thể nói ra võ công này thuộc môn phái nào và người sáng lập ban đầu của nó, quen thuộc như lòng bàn tay vậy.
Rất nhiều người giang hồ bị kẻ che mặt tập kích, bởi vì không biết thân phận của kẻ che mặt đó nên đến nhà gỗ của lão giả này để thỉnh giáo lão giả được xưng là Võ học thông, nói ra chiêu thức kẻ che mặt sử dụng với mình, hy vọng biết được thân phận kẻ che mặt từ miệng lão giả, để ngày sau có thể tìm đúng kẻ thù, ăn miếng trả miếng hung hăng phản kích.
Thế nhưng nếu muốn biết đáp án mình từ trong miệng lão giả phải có điều kiện. Điều kiện của lão giả không phải là ngươi giao ra ngân lượng kếch xù, cũng không phải đòi ngươi kì trân dị bảo. Lão giả yêu cờ thành si, chỉ cần ngươi có đủ khả năng chơi cờ thắng ông, ngươi cứ hỏi, ông sẽ cho ngươi đáp án chính xác. Ngược lại, nếu ngươi không thể chơi cờ thắng ông, mặc dù ngươi có dùng lưỡi đao vô cùng sắc bén hung thần ác sát kề trên cổ ông đi nữa, ngươi vẫn sẽ không lấy được đáp án mình muốn.
Thứ nhất, lấy võ công sâu không lường được của lão giả, nếu ngươi muốn dùng lưỡi đao vô cùng sắc bén hung thần ác sát kề trên cổ ông, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thứ hai, ngay cả khi võ công của ngươi cao hơn lão giả, nếu ngươi không thể chơi cờ thắng ông mà lại lựa chọn phương thức dụng võ bạo lực hỏi ông, ông sẽ cho ngươi vĩnh viễn chỉ có một câu: Nếu có duyên gặp nhau dưới hoàng tuyền, lão hủ có thể suy tính trả lời ngươi!
Bây giờ Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn bị một chuyện quấy nhiễu rất sâu. Có thể loại trừ sương mù trong lòng hắn, e là chỉ có người thuộc như lòng bàn tay bất luận võ học nào trong thiên hạ thôi. Vì vậy, Tiêu Hàn bước vào nhà gỗ của lão giả, lại phát huy cờ kĩ cao siêu của mình, thắng được lão giả và có cơ hội lấy được câu trả lời.
"Trong thiên hạ có môn phái nào có thể sử dụng một loại võ công mà cả người..." Đôi mắt Tiêu Hàn lạnh băng, không nháy một cái nhìn lão giả, môi mỏng chậm rãi hỏi ra sương mù tràn ngập tâm trí: "Hóa thành một luồng khói đen không thể đánh tan, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được võ công của người đó?"
Canh ba đêm qua, hắn vừa mới nằm dài trên giường, chuẩn bị để nguyên áo đi ngủ, bất chợt... một kẻ bịt mặt sát khí dày đặc bao phủ toàn thân, dưới tình huống không kinh động bất kì một cấm vệ quân Bắc Dực nào, xuất hiện ở đầu giường của hắn một cách quỷ mị. Tiêu Hàn từ trên giường nhảy lên, bàn tay phải lập tức lấy tốc độ sét đánh bóp chặt cổ hắc y nhân thần bí. Vậy mà ngay lúc năm ngón tay hắn khóa trụ cổ kẻ bịt mặt, định hỏi ý đồ xông vào, nhưng vẫn không nói một lời, định trực tiếp lấy mạng kẻ đó thì -- Năm ngón tay bóp cổ hắc y nhân lại rơi vào khoảng không một cách quỷ dị. Bởi vì từ đầu đến chân hắc y nhân lại có thể hóa thành một làn khói đen mà