Số lần đọc/download: 567 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:49:30 +0700
Chương 220: Hồng Hoang Vạn Thú Trận (Nhị)
( Tuy đã tìm được boss cuối, nhưng thiếu nữ lúc trước là ai? Ngay cả ta cũng không tìm được tung tích, lại hết lần này tới lần khác dẫn chúng ta đến đây... Xuất hiện cùng biến mất vô thanh vô tức như vậy, rất thần bí, trong tất cả những người mà ta nhận thức, thực sự rất giống như là "hắn"... )
Trịnh Xá ngồi yên tại chỗ, chờ đợi mọi người chạy đến khoảng cách an toàn, trong nội tâm của hắn bỗng nhiên xuất hiện tên của một nam nhân nào đó, giây tiếp theo, hắn lập tức nhìn quanh, cẩn thận quan sát bốn phía với vẻ quỷ dị, một lúc lâu sau mới tiếp tục tập trung vào luồng khí thế phía dưới.
( Nếu quả thật thiếu nữ kia là "hắn" mà nói, như vậy ta dám thề! Nhất định là có âm mưu gì đó! )
Càng nghĩ Trịnh Xá càng kinh hồn táng đảm, khi mọi người đã rút lui ra khỏi thông đạo hắn lập tức lao nhanh về phía dưới, tuy hắn không dám khẳng định tất cả đều là do "hắn" giở trò sau lưng, nhưng đã có khả năng, cho dù cái khả năng này chỉ có 1% đi nữa, hắn cũng không dám tiếp tục trì hoãn, nói không chừng việc hắn ngồi chờ đã sớm nằm trong phạm vi tính toán…
- Mẹ, quá bất công! Ngươi còn sống, người của Trung châu đội chúng ta thì lại chết rồi, đối chiến như vậy căn bản là không công bằng!
Trịnh Xá chửi thầm trong miệng, nhưng động tác dưới chân vẫn không dám trì hoãn chút nào, sau mấy chục giây Trịnh Xá đã đến quảng trường, mà theo hắn xuất hiện, Hỏa Kỳ Lân cũng chậm rãi đứng lên, híp mắt nhìn về phía Trịnh Xá.
- Dừng lại! Ngươi đang xâm nhập vào lãnh địa của Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc!
Hỏa Kỳ Lân trầm thấp quát, trong miệng phun ra khí lưu đỏ rực, vừa tiếp xúc với mặt đất luồng khí này đã làm tan chảy một khối đá lớn, lập tức phía trước Hỏa Kỳ Lân xuất hiện thêm một vùng nham thạch.
Vừa tiến vào quảng trường Trịnh Xá đã nhìn chăm chú vào Hỏa Kỳ Lân, trong lòng hắn thật sự vô cùng rung động, không ngờ đối phương lại là Kỳ Lân. Kỳ Lân a! Linh thú mang điềm lành trong truyền thuyết, đây chính là sinh vật trong truyền thuyết! Không ngờ lại có thể xuất hiện tại đây... Bất quá khiến cho hắn cảm thấy có chút buồn bực chính là, hình như trong truyền thuyết Kỳ Lân làm gì có liên quan đến bạch tuộc? Làm thế nào mà lão đại của bạch tuộc biến dị lại biến thành Kỳ Lân thuộc tính lửa cơ chứ...
Có điều hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi lung tung, Hỏa Kỳ Lân đã trước một bước mở miệng, hơn nữa theo những gì nó nói, rõ ràng con Kỳ Lân này có ý thức, là sinh mạng thể có trí tuệ, Trịnh Xá lập tức nói thẳng:
- Nếu như ngươi đã có trí tuệ thì tốt rồi, chi bằng chúng ta đàm phán thì hơn, ngươi thả chúng ta ra khỏi không gian này, hơn nữa ước thúc đám bạch tuộc biến dị, lập tức đình chỉ việc tấn công nhân loại, mọi chuyện lúc trước ta sẽ xem như chưa bao giờ xảy ra, thậm chí sau này chúng ta còn có thể trợ giúp lẫn nhau...
Nghe Trịnh Xá nói Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc cũng cảm thấy không hiểu tí tẹo gì cả, có điều nó cũng mặc kệ, chỉ gầm nhẹ nói:
- Rời khỏi đây! Ta không định giao chiến với ngươi, nhưng ngươi cũng không nên khiêu chiến ta! Ta mặc kệ ngươi có phải là vai chính hay không, tuyệt đối không được phép thông qua lãnh địa của ta!
Trịnh Xá lại càng thêm sững sờ, hình như con Kỳ Lân này không có liên quan gì đến Deep Rising a, ít nhất có vẻ như không dính dáng gì lắm đến boss cuối giống trong tưởng tượng của hắn... Một sinh vật có thực lực cường đại như vậy, tại sao lại phải nằm đây? Đây là nơi nào? Hơn nữa còn một điểm mấu chốt nhất, nó vừa nhắc đến "vai chính"?
- Có ý gì? Đây là nơi nào? Nói tất cả mọi chuyện ngươi biết cho ta! Vô duyên vô cớ bị ném vào thế giới này! Vô duyên vô cớ phải đi dạo vài ngày! Lại còn vô duyên vô cớ xuất hiện người giống như “hắn”! Ta chửi! Tốt nhất ngươi đừng có thử khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của ta!
Trịnh Xá lạnh lùng nói, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc híp mắt lại, tiếng gầm gừ trong miệng cũng biến thành gào thét, một luồng sóng xung kích tập kích về bốn phía, mà đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là Trịnh Xá ở cách nó tầm trăm mét, tuy vậy cũng rất đáng tiếc, người đang đứng lại không phải Trương Hằng, mà là người mạnh nhất thế giới luân hồi.
Trịnh Xá tùy ý khẽ vươn tay, khi sóng xung kích vụt đến, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, không gian phía trước hắn chừng mấy centimet lập tức bị bóp méo, tiếp đó sóng xung kích trực tiếp biến thành hư vô.
Hai bên đều có thể cảm giác được thực lực của nhau, Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc cũng không kỳ vọng một chiêu vừa rồi có thể đánh bại đối phương, do đó trong khi gầm thét, bốn chân nó cũng đồng thời đạp mạnh một cái, thân thể cao lớn lao về phía Trịnh Xá với tốc độ nhanh như chớp, khoảng cách trăm mét chỉ mất không đến một giây, sau nháy mắt đã vọt đến trước mặt Trịnh Xá, chân trước mang theo ngọn lửa đỏ rực lập tức đánh tới.
-... Xác nhận là chiến đấu với ta? Hơn nữa còn là cận chiến?
Trịnh Xá lại căn bản là không để ý đến đòn tấn công của Hỏa Kỳ Lân, hắn chỉ đứng yên tại chỗ, khi móng vuốt của Kỳ Lân đánh tới trước mặt hắn mới đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy, nhìn dáng vẻ của hắn phảng phất như chỉ đang cầm một trái táo thôi.
- Chiến đấu không phải là đùa giỡn, ngươi quả thực không muốn ngồi lại nói chuyện sao?
Trịnh Xá vẫn lạnh lùng nhìn Hỏa Kỳ Lân, tay hắn vừa dùng lực một cái, lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng nổi lập tức bộc phát khiến cho Kỳ Lân trực tiếp bay ra vài trăm mét, đập mạnh vào vách đá. Rầm~ một tiếng, tường đá cũng vỡ vụn, mà Hỏa Kỳ Lân thì đã bị lún vào tận sâu trong vách đá không biết bao nhiêu mét.
Tuy chỉ đơn giản ném một cái đã khiến đối phương văng ra xa, nhưng Trịnh Xá vẫn đứng tại chỗ với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, hắn cũng không khinh địch, trên thực tế thực lực của hai bên cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, chỉ là lĩnh vực thông thạo của mỗi bên khác nhau. Tuy thân thể của Hỏa Kỳ Lân lớn gấp cả chục lần so với Trịnh Xá, nhưng nếu như muốn so sánh về mặt lực lượng mà nói... Đoán chừng cho dù là Thánh nhân đi nữa, Trịnh Xá cũng chưa chắc đã thua, bởi vì hắn là người ngoại trừ lực lượng ra thì chẳng còn gì khác, lực lượng, đây chính là lĩnh vực của hắn.
Mà trước mắt lĩnh vực chiến đấu của Hỏa Kỳ Lân rõ ràng không phải là về mặt lực lượng, vậy mà lại hết lần này đến lần khác so đấu lực lượng với Trịnh Xá. Đây cũng không phải là chuyện quyết định dựa vào thân thể lớn hay nhỏ, nếu thật sự dùng lực lượng để ví von với độ lớn thân thể, vậy Hỏa Kỳ Lân có thể ngang với một ngọn núi, còn Trịnh Xá thì tuyệt đối ngang với một hành tinh, đây chính là ưu thế áp đảo.
Nhưng mà như vậy cũng không phải là nói Hỏa Kỳ Lân rất yếu, trái lại, nó phi thường am hiểu về một lĩnh vực khác…
- Grào!
Bỗng nhiên, ánh sáng lóe lên từ trong hốc đá mới vỡ ra lúc trước, một cột sáng màu đỏ rực bắn thẳng về phía Trịnh Xá với tốc độ cực nhanh, chỉ mới chớp mắt một cái đã bắn trúng Trịnh Xá, tiếp đó mấy tiếng nổ ầm~ ầm~ bạo phát, toàn bộ quảng trường lập tức rơi vào trong biển lửa.
- Không đủ...
Trong lúc vụ nổ vẫn đang diễn ra một cách kịch liệt, ở trung tâm của vụ nổ, một cánh tay bỗng nhiên vươn ra, dùng cánh tay này làm trung tâm, lực lượng khổng lồ lập tức xé rách phạm vi bao trùm của ngọn lửa. Ánh lửa nhanh chóng bị luồng lực lượng này phá tan, tiếp đó hoàn toàn chìm vào lòng đất, mà Trịnh Xá thì vẫn bình yên vô sự đứng nguyên tại chỗ, trên người hắn thậm chí không có vết nám đen do bị lửa đốt, hoàn toàn không có dấu vết nào, phảng phất như vụ nổ vừa rồi không hề tồn tại.
Nhưng mà Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc lại biết rõ, vụ nổ lúc nãy căn bản không phải ảo ảnh, mà là cột lửa Kỳ Lân chân chính, công pháp chiến đấu thiên phú của Kỳ Lân tộc, cũng tức là hấp thu năng lượng rời rạc trong trời đất, sau đó sinh ra công kích mang các thuộc tính khác nhau. Nó là Hỏa Kỳ Lân, phương thức công kích đều liên quan đến hỏa diễm cùng nhiệt độ cao, tuy không so được với cực nhiệt do Thánh nhân sử dụng, nhưng đối với thực lực tầng thứ tư vẫn là đòn tấn công thuộc vào cấp độ số một số hai. Chỉ là người nam nhân trước mắt không ngờ lại khủng bố đến vậy, gần như hoàn toàn bỏ qua đòn tấn công của nó, quả nhiên là "vai chính".
- Nhân vật chính, ngươi là con cưng của Đại Đạo, ngươi là sủng nhi của Vận Mệnh, cho dù thế giới này bị hủy diệt, ngươi vẫn sẽ sống sót, lần này đối chiến với ngươi, ta đã đoán trước được kết quả…
Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc đứng trước hốc đá, nó ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn Trịnh Xá:
- Theo tập tục tộc của ta, người có giác ngộ chết trận có quyền biết tên đối thủ. Ta là Kỳ Lân chi Vương, Hỏa Kỳ Lân - Tát Khắc Duy Nhĩ Đặc. Hôm nay, ta nguyện hy sinh! Hy vọng của Kỳ Lân tộc chúng ta... tuyệt đối không thể bị ngươi hủy diệt!