Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 220: Niềm Vui Bất Ngờ
M
ắt Thôi Châu Bình lộ ra vẻ đắc ý, hư tình giả ý vỗ bả vai Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần huynh, huynh tài trí hơn người, tất nhiên có thể phá được bài cục này, thời gian có hạn, ta không quấy rầy huynh nữa, sau thời gian một chung trà, ta nghĩ ngươi sẽ có một niềm vui bất ngờ!
Nói xong còn trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lúc nói thần sắc lộ ra vẻ đáng khinh và đắc ý không nói nên lời.
Các tài tử nghe những lời này, đều cảm thán Thôi Châu Tử trước sau là hai người khác nhau, ngay cả lời nói khích lệ cũng "chân thành" như vậy, thật làm cho người ta không tưởng tượng được.
Chỉ có cùng hắn mặt đối mặt, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới cảm nhận được sâu trong mắt hắn phát ra vẻ lo lắng, ngươi mới có thể cảm nhận được tâm tình khác thường của hắn, Trần Tiểu Cửu không biết trong trà có gì, nhưng cũng hiểu được thâm ý trong lời nói của y, cũng mỉm cười nháy mắt, vẻ mặt thần bí nói:
- Thôi huynh có biết ta luyện qua một loại công pháp thần kỳ? Ngươi có muốn nghe không?
Thôi Châu Bình nghe hắn nói hai chữ thần kỳ, nghi hoặc nói:
- Có chỗ nào thần kỳ?
Mọi người vừa nghe được chữ thần kỳ, đều lắng tai chú ý nghe!
Trần Tiểu Cửu giả vờ giả vịt nói:
- Một khi đã như vậy, ta liền nói, ta luyện loại công pháp có tên là "Dĩ kỳ chi đạo, hoàn thi bỉ thân"
- Nói một cách dễ hiểu, đó là người khác làm sự tình gì với ta, ta liền có thể đem chuyện đó chuyển lại trên người đối phương!
Mọi người nghe được thì kỳ quái, đều lắc đầu, chỉ có tiểu thư đồng nghe ra được ý tứ, tiếu ý nhẹ nhàng.
Thôi Châu bình có tật giật mình, nghe lời nói ấy, trong lòng lộp bộp một chút, thầm nghĩ thằng nhãi này sẽ không luyện loại công pháp thần kỳ này đi? Nếu thực là như vậy, sự tình tiếp theo có thể có chút không ổn. Y suy nghĩ nửa ngày, có cảm giác rất ngớ ngẩn, mạnh mẽ gạt bỏ rồi mỉm cười nói:
- Trần huynh, thế gian nào có loại công pháp thần kỳ này, huynh rõ rằng là đang gạt ta cùng với chư vị tài tử!
- Trần Tiểu Cửu ta cũng không nói dối!
Trần Tiểu Cửu ưỡn ngực lên, đối với các tài tử cam đoan nói:
- Lát nữa ta sẽ cho các đại gia biết diệu dụng của môn thần công này, mới vừa rồi Thôi công tử nói sau thời gian một chung trà, ta sẽ có niềm vui bất ngờ sao? Ha hả… Một mình vui không bằng tất cả đều vui, ta liền đem niềm vui bất ngờ này chuyển đến trên người Thôi công tử, cho các ngươi thấy kỳ cảnh của môn công pháp thần kỳ này!
Thôi Châu Bình nghe vậy thì thấp thỏm lo âu, trên mặt chợt trắng chợt đỏ, nhưng sâu trong nội tâm y không tin loại bàng môn tà đạo mê hoặc lòng người này, y nhìn thoáng qua Trần Tiểu Cửu đang ra vẻ thần bí nói:
- Tốt lắm, lát nữa ta sẽ tự mình nghiệm chứng công pháp thần kỳ này!
Vẻ mặt y âm trầm trở lại chỗ ngồi, yên lặng chờ đợi dược lực phát tác. Hỏa dục kia cũng sắp đến lúc phát tác rồi.
Giữa sân một mảnh im lặng, các tài tử đều đoán rằng lát nữa sẽ có trò hay, Thôi Viễn Sơn dường như cảm nhận được một hồi âm mưu, lặng lẽ đi đến bên cạnh Thôi Châu Bình hỏi:
- Ngươi có phải lại giở trò gì với Trần Tiểu Cửu không? Ngươi quả là không biết phấn đấu, ta như thế nào lại sinh ra đứa con quý hóa như ngươi!
Thôi Châu Bình nghe thấy phụ thân lại quở trách mình, tức giận trong mắt sinh ra, hung hăng phất tay áo, đối với lời khuyên bảo của Thôi Viễn Sơn ngoảnh mặt làm ngơ.
Thời gian từng chút trôi qua, Thôi Châu Bình dự tính rất nhanh đến thời gian dược lực phát tác, y thấy Trần Tiểu Cửu không hề có động tĩnh, vẫn đang yên lặng ngồi ở chỗ kia, thần sắc không có chút thống khổng và dữ tợn nào. Sốt ruột, trong lòng y quýnh lên, đứng dậy đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu đánh giá vài lần, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Ngươi… Chẳng lẽ ngươi không có niềm vui bất ngờ sao?
Khóe miệng Trần Tiểu Cửu vểnh lên, giảo hoạt vỗ nhẹ vai hắn, nháy mắt nói:
- Thôi công tử gấp cái gì? Thời gian mà đến, niềm vui bất ngờ đương nhiên cũng sẽ có!
Vẻ mặt Thôi Châu Bình từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ chẳng lẽ là hợp hoan tán quá hạn? Đang lo nghĩ không biết nên làm thế nào thì Trần Tiểu Cửu vỗ mạnh vào vai y.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu dâng lên, sau giây lát lớn mạnh trào lên như cơn sóng, y vô cùng rõ ràng dược tính hợp hoan tán, trong đầu như bị chấn vỡ ra, loại cảm giác này đúng là cảm giác khi dùng hợp tụ tán, trong lòng thầm kêu không xong, chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự có thể đem dược lực chuyển lên người ta sao?
Trước nơi đông người như vậy, một khi dược tính phát tác hoàn toàn, hậu quả không thể lường được, y chịu đựng kích thích nhìn Trần Tiểu Cửu. Hỏa dục dâng lên trên nét mặt tràn ngập khó hiểu và mờ mịt.
Trần Tiểu Cửu vừa thấy bộ dáng của Thôi Châu Bình thì biết "niềm vui bất ngờ" đã bắt đầu, thấy vẻ mặt y không yên, trong lòng dĩ nhiên đã biết tình hình đại khái, hắn đứng lên, giữ chặt bả vai Thôi Châu Bình giả vờ giả vịt nói:
- Thôi huynh, niềm vui bất ngờ quả nhiên chuyển đến trên người huynh. Huynh cảm thấy như thế nào? Có phải hay không vô cùng kỳ diệu, có thể nói cho mọi người một chút?
Mọi người nghe nói lời ấy, ánh mắt đều nhìn về phía Thôi Châu Bình, cũng muốn xem một chút rốt cuộc trên người y xuất hiện niềm vui bất ngờ gì!
Chỉ trong thời gian mấy câu nói đó, Thôi Châu Bình cả người khó chịu đứng lên, cỗ nhiệt lưu kia lớp lớp sóng trào mãnh liệt. Hỏa dục theo mạch máu cả người xông thẳng lên, trong lòng y ngứa ngáy, chậm rãi từng chút khuếch tán tới lục phủ ngũ tạng, lại theo nhiệt lưu khuếch tán đến tứ chi. Trong lúc nhất thời, nhiệt lưu và ngứa ngáy cùng lúc xuất hiện, đau đớn và khoái hoạt cùng tồn tại. Y không đứng thẳng được nữa, chống lên cái bàn bên cạnh, cả người kích động đến run rẩy.
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng như vậy, hiểu ra tất cả, trong lòng hiểu được y sử dụng thủ đoạn gì đối phó với mình, hận ý sinh ra, hắn âm thầm cười, dùng sức đem Thôi Châu Bình kéo tới gần hàng rào, trong lời nói hưng phấn dị thường:
- Các vị tài tử xem xét cẩn thận, đây là Thôi công tử vừa rồi cấp cho ta niềm vui bất ngờ, mà hiện tại niềm vui bất ngờ này bị ta dùng công phu "Dĩ kỳ chi đạo, hoàn thi bỉ thân" chuyển đến trên người Thôi công tử, các vị cẩn thận thưởng thức, xem Trần Tiểu Cửu ta có nói dối các vị không?
Phản ứng của Thôi Châu Bình lúc này càng thêm khủng bố, ánh mắt mê ly vô thần, dường như ẩn chứa ngọn lửa nồng đậm, toàn thân nóng lên, tản ra một loại dịch thể, trong tâm kinh hoàng, hai chân run rẩy, y vội vàng dùng sức chịu đựng, nhưng thời khắc nghiêm trọng hơn lại tiến đến, dược tính kịch liệt kích thích khiến cho tiểu đệ đệ của y vẫn đứng thẳng như cũ, trong thân thể tạo thành một cái lều tuy rằng ngắn nhỏ, nhưng lại thấy được dễ dàng, trong lòng y biết rõ, vội vàng run rẩy hạ thắt lưng xuống, muốn tìm một khe hở chạy trốn.
Trần Tiểu Cửu làm sao đồng ý buông tha cho Thôi Châu Bình như vậy. Đột nhiên lôi y đứng dậy, tuy rằng trong lòng cực hận y, nhưng trên mặt vẫn rạng rỡ nói:
- Các vị công tử có thấy rõ, Thôi công tử rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ?
Mọi người thấy sắc mặt Thôi Châu Bình ửng hồng, cả người phát run, đều không hiểu lý do làm so như vậy, đến khi nhìn thấy cái lều chỗ quần của Thôi Châu Bình, các tài tử hô lên một mảnh, cả sảnh đường hết sức cười nhạo, đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Nhóm tài nữ cũng không dám tiếp tục cười, ngoại trừ một số giai nhân đặc biệt vẫn chằm chằm nhìn vào tiểu đệ đệ của Thôi Châu Bình, còn các tài nữ khác đều xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, trên mặt tràn ngập tức giận.
- Thôi công tử, tiểu đệ đệ của ngươi quả nhiên nhỏ bé lanh lợi, thật sự là làm mất hết hết thể diện của nam nhân!
Một tài tử lớn gan nói.
- Hạ lưu bại hoại, không ngờ không biết đến liêm sỉ, làm ra cái thủ đoạn thối tha này, mất hết thể diện của Thôi gia!
Một tài nữ tức giận tiếp tục nói.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị luận, thảo luận kịch liệt về tiểu đệ đệ của Thôi Châu Bình, trong ngôn ngữ tràn ngập chế giễu cùng trào phúng!
Thôi Châu Bình lúc này ngũ tạng như bị đốt cháy, dục hỏa tán loạn trong cơ thể dời non lấp biển, nhất là ở trước mặt bao người, càng cảm thấy nhục nhã, cỗ sóng nhiệt biến thái kia giống như càng tăng lên, trong mắt một mảnh xuân ý, trong đầu xuất hiện ảo tưởng, dường như nam nữ tại đây đều muốn đi làm việc kia với mình.
Thôi Viễn Sơn lúc này mới hiểu được ý trong lời nói của Thôi Châu Bình, mắt thấy Thôi Châu Bình tự làm tự chịu, vội vàng khiển trách:
- Nghịch tử, còn không khẩn trương chạy về phòng.
Thôi Châu Bình bị hét to vào tai, trong lòng rốt cuộc phản ứng lại, y giãy ra khỏi tay Trần Tiểu Cửu, thất tha thất thểu chạy về nội đường.
Trần Tiểu Cửu nể mặt Thôi Viễn Sơn, cũng không làm cho y khó xử, chỉ nhìn y tập tễnh đi xa, thân ảnh tràn ngập vội vàng, sợ hãi, hưng phấn và bất an.
Hắn tiếp tục quay đầu lại, trong rất nhiều tài nữ, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thư đồng, trong lòng vô cùng thích ý, hướng nàng khẽ mỉm cười, hàm răng trắng nõn lóe tra rực rỡ, hết sức chói mắt, tiểu thư đồng vừa thấy, sắc mặt ngượng ngùng vội cúi đầu,. Viên Tử Trình như trước sắc mặt lạnh như băng, không nói một lời, chỉ vươn ngón tay ra làm thủ thế tán thưởng, liếc mắt nhìn lại một cái, nam nhân tràn ngập vẻ dương cương trầm ổn, khí chất phong độ đẹp trai.