Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển Ii – Vụ Án 8 – Chương 33
hiên ngoại: mười sự kiện khó hiểu nhất trong năm của SCI
Tiếng cười trong phòng pháp y.
Thời gian: 12:00 ngày mười bốn tháng bảy
Địa điểm: phòng làm việc SCI..
Sự kiện: sáng nay một công ty xây dựng nào đó lúc đang thi công thì đào được vài cỗ xác ướp cổ, theo hình dạng thì cũng phải được hơn một nghìn năm rồi, bởi vì giám định cần thiết bị tương đối hiện đại, mà thiết bị trong phòng pháp y SCI tạm thời là tối tân nhất thành phố S, cho nên Công Tôn đã xin phép mang đống xác ướp chuyển về đây, ngày hôm sau sẽ cùng nhóm chuyên gia giám định..
Đêm đó, phòng làm việc của SCI còn lại Vương Triều, Mã Hán, Bạch Trì, Lạc Thiên ở lại trực ban, Triển Chiêu có một ít công văn cần xử lý nên tăng ca, Bạch Ngọc Đường ở lại chờ anh..
Tương Bình vốn luôn cắm rễ ở trong văn phòng, đang mở máy xem phim, Triệu Hổ và Mã Hán đem ghế lại ngồi xem cùng, Lạc Thiên tựa ở sô pha nghỉ ngơi..
Bạch Trì ngồi ghé người trên sô pha đọc sách, cậu không muốn qua coi phim cùng bởi vì phim Tương Bình bọn họ đang xem là phim kịnh dị. Cứ xem truyện tranh là tốt nhất a, đột nhiên… Bạch Trì nghe thấy từ bên ngoài truyền đến một tràng cười cổ quái..
Bạch Trì sửng sốt, vội quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, thế nhưng ngoài cửa không có ai..
Bạch Trì nhìn quanh bốn phía, máy vi tính của Tương Bình bọn họ ở bên kia đang phát ra tiếng thét chói tai, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì đang bận rộn trong phòng làm việc… tiếng cười này không phải từ bọn họ mà có, hơn nữa vừa rồi chính xác là từ ngoài truyền vào a..
Xoay đầu lại, Bạch Trì giật thót… Bởi vì Lạc Thiên vốn đang ngồi nhắm mặt nghỉ ngơi trên sô pha bây giờ đang trợn tròn mắt nhìn mình...
Thấy ánh mắt Lạc Thiên, Bạch Trì vô cùng sợ hãi, sau lưng như có một luồng khí lạnh, “Á!!!” lên một tiếng rồi chạy đến núp sau lưng Lạc Thiên, xoay người nhìn ra ngoài, đúng lúc đó cậu lại nghe thấy một tiếng cười quỷ dị vang lên..
“A!!!!” Bạch Trì thét lên. Đúng lúc đó trên màn hình vi tính hiện ra cảnh kinh dị rùng rợn làm bọn Tương Bình giật bắn người, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xoay mặt nhìn ra..
“Trì Trì, em làm sao thế?” Triệu Hổ hỏi..
Tương Bình pause lại bộ phim, Bạch Trì chỉ chỉ ra cửa “Các anh nghe xem, có tiếng ai đó cười.”
Mọi người xoay mặt nhìn nhau, đều nhìn ra cửa, nhưng bên ngoài rõ ràng là không có ai, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, “Sao thế?”
Vừa dứt lời, chợt từ ngoài cửa truyền đến một trận cười, tiếng cười khàn khàn mang theo một chút điểm quỷ dị…
“Hảo… Hình như là từ sát vách truyền đến.” Triệu Hổ nơm nớp lo sợ, “Cái kia… Không phải là Công Tôn, lại đọc được thứ tiểu thuyết quái dị gì đó chứ?”.
Mấy người nhìn nhau, hình như tiếng cười của Công Tôn không đến mức kinh dị như vậy a..
“Đi xem xem.” Lạc Thiên đứng lên, mở rộng cửa muốn đi ra ngoài..
“Aiz, chờ một chút a!” Bạch Trì kéo Lạc Thiên lại, “Cái kia… Có thể hay không là mấy thứ đó?”
“Mấy thứ gì cơ?” Lạc Thiên khó hiểu quay đầu lại liếc Bạch Trì..
“Đúng đó, Thiên ca!” Triệu Hổ bắt đầu nói, “Hôm nay không phải Công Tôn mang về ba cỗ xác ướp sao?”
“Hay là Công Tôn được giải phẫu xác ướp nghìn năm vui quá nên ở trong đó cười?” Mã Hán góp lời.
Mọi người nghe xong nhịn không được mà tưởng tượng đến cảnh Công Tôn vừa khám nghiệm tử thi vừa cười đến quái dị, đều không khỏi nuốt nước bọt. Lạc Thiên có chút buồn bực nói, “Thanh âm này giống tiếng của một bà cụ hơn là Công Tôn a.”.
“Ách…” Triệu Hổ mở to hai mắt, “Kinh khủng vậy, xác ướp hôm nay mang đến có một cỗ là phụ nữ, là một lão thái bà a.”.
“A…” Mọi người đều hít một ngụm lãnh khí..
“Theo em thấy, đó là Công Tôn a.” Bạch Trì e dè nói, “Nói không chừng là do rất cao hứng …”
“Công Tôn ngày hôm nay không khám nghiệm tử thi.” Bạch Ngọc Đường đi tới, “Anh hai vừa tới đón đi rồi, sáng mai mới quay lại đây.”
“A…” Mọi người một lần hít một ngụm lãnh khí, trái phải nhìn nhau —— vậy tiếng cười đó là của ai a?.
Đang nghi hoặc, tiếng cười lại vọng tới… Lúc này mọi người đều nghe rõ, giống như tiếng một lão yêu bà đang cười vang ở một nơi nào đó, quả thực là rất dọa người..
Bạch Trì nhanh chân trốn phía sau Lạc Thiên, “Là thứ gì vậy a!”.
“Đi xem xem.” Bạch Ngọc Đường dẫn đầu ra ngoài, Triển Chiêu kích động đuổi theo ra, “Tiểu Bạch, thấy sống đừng giết chết a, lưu lại một cái ngoạn chơi!”.
Tương Bình cũng hưng phấn, “Tôi cũng muốn.”.
“Em không cần.” Bạch Trì nhỏ giọng nói với Lạc Thiên cùng Mã Hán, “Quá dọa người đi.”.
“Đồng ý!” Triệu Hổ cũng gật đầu..
Lạc Thiên cùng Mã Hán nhìn nhau, đều đuổi theo..
Phòng làm việc giờ chỉ còn Bạch Trì cùng Triệu Hổ, hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh một khắc rồi đồng thanh, “Chờ chúng ta a!”
Đi ra bên ngoài phòng làm việc, tiếng cười kia lại vọng tới một lần nữa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tinh tường nghe được thanh âm kia là từ trong phòng pháp y của Công Tôn truyền ra..
Nhìn nhau một lúc, hai người liền bước nhanh tới cửa phòng pháp y, Bạch Ngọc Đường nắm tay nắm cửa, những người khác cũng chạy tới nơi.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, hai người đếm đến ba, Bạch Ngọc Đường xoay nắm đấm đẩy cửa …
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, lại nghe thấy một trận cười âm trầm vang lên, đập vào mắt mọi người lúc này là ba cỗ thi thể đang ngồi trên bàn phẫu thuật… Đúng vậy, không phải là nằm, mà là ngồi..
“A…” vừa liếc mắt, ngay cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hết hồn, ba cỗ thi thể này đang trừng hốc mắt trỗng rỗng tối om về phía cửa, môi đã phân hủy hết để lộ ra một hàm toàn răng, miệng khẽ mở, tiếng cười hình như từ trong đó phát ra.
“Nha a
~” Bạch Trì hét lên, rồi liều mạng quay đầu đòi chạy, đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một bóng trắng.
“A!!!!!!!” Bạch Trì dồn sức thét lên, Triệu Hổ ở phía sau cũng bị dọa cho tim bay ra ngoài, những người khác vốn là không sợ nhưng thấy hai người kia hoảng hốt quá độ cũng nhất thời cảm thấy run run, chợt một thanh âm lạnh lùng phát ra, “Các cậu đang làm gì?”
Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hóa ra bóng trắng đằng sau không phải ai xa lạ, chính là Công Tôn.
“Công Tôn, sao anh quay lại?” Triển Chiêu chớp mắt mấy cái..
“Tôi quên thứ này.” Vừa nói, Công Tôn vừa đi vào bên trong..
“Công Tôn… Thi thể kia sao lại ngồi thế?” Triển Chiêu hiếu kỳ..
“À, lúc đào lên đã thấy ngồi rồi, cho nên mới là hàng hiếm.” Công Tôn vừa nói, vừa đưa tay lấy một cái hộp nhỏ từ trên bàn phẫu thuật xuống..
Lúc này mọi người mới phát hiện, tiếng cười kia là từ trong chiếc hộp phát ra..
“Cái gì thế?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ nhìn qua..
Công Tôn nhìn mọi người, “Tôi mấy ngày trước ở trên Skynet mua được thứ tốt.” Nói rồi mở chiếc hộp, rồi lấy từ bên trong ra một bộ xương khô..
“A…” Mọi người lại một lần nữa hít một ngụm lãnh khí..
“Anh đi đặt một bộ xương khô về sao?” Bạch Trì mở to hai mắt hỏi..
“Cũng không hẳn là bộ xương khô.” Công Tôn cười ha hả, “Là một loại đồng hồ báo thức!” Đang nói chuyện, thì thấy đồng hồ kia há miệng “Cạc cạc cạc cạc” nở nụ cười..
“Trưa nay khi tôi nhận được, muốn thử chuông báo một chút nên đã đặt lúc mười hai giờ đêm… Hắc hắc, có đáng yêu không?” Công Tôn trưng ra vẻ mặt “Ta rất thích”, cẩn cẩn dực dực đem bộ xương cất trở lại, “Đại ca các cậu đang chờ tôi ở dưới lầu, tôi đi trước.” Nói rồi, ôm cái hộp mỹ mãn chạy đi..
Mọi người ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Công Tôn dần khuất dạng, đứng một chỗ sửng sốt nửa ngày..
“Ha hả… Thật quỷ dị.” Bạch Trì cười cười với mọi người, “Cũng đúng a, thây khô thế nào lại có thể nói được.” Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười nhạt, mà phía sau … không phải là thây khô sao?.
Mọi người quay đầu lại…, mấy xác ướp kia vẫn ở nguyên trạng thái cũ, nhìn xuống dưới thì thấy điện thoại của Công Tôn rơi trên bàn.
Triển Chiêu chạy qua cầm lấy cái điện thoại nhìn sơ qua, thì thấy có một tin nhắn, là Bạch Cẩm Đường gửi tới, “hừm!”
“Trách không được tiếng cười nhạt kia có chút quen tai, hóa ra là của anh hai a.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại của mình ra gửi cho Công Tôn một tin nhắn, điện thoại của Công Tôn liền phát ra một tiếng “Mi ngaooo!”, tiếng kêu của một con mèo hung dữ...
Bạch Ngọc Đường thấy thú vị, cũng soạn môt tin gửi sang, lập tức điện thoại vang lên, là đang hô, “Con mèo thối!” Xem ra là Công Tôn ghi âm lại..
Mã Hán cũng gửi tin qua, thì nghe thấy tiếng ngựa hí trong Kaspersky vang lên. Lạc Thiên gửi qua, liền nghe thấy một thanh âm non nớt mềm mại, “ba ba cháu tìm chú kìa.” —— là thanh âm của Dương Dương..
Triệu Hổ cũng vui vẻ soạn tin, là tiếng của cậu bé Bút Chì: thật đáng sợ nga….
Triệu Hổ 囧, mọi người thì dở khóc dở cười, Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Trì, “Trì Trì, sao em không thử xem?”
Bạch Trì do dự một chút, không biết sẽ là kiểu chuông báo quái quỷ gì, nhưng chính mình không kìm được tò mò cũng hào phóng gửi quá một tin… Không có thanh âm.
Mọi người nhìn nhau, vì sao không có tiếng gì a?.
Một hồi sau, cũng không có thanh âm..
Mọi người hiếu kỳ cầm chiếc điện thoại lên nhìn một chút, có nhận được tin của Bạch Trì nha..
“Vì sao không có tiếng?” Bạch Trì thắc mắc..
“Hay là em gọi qua xem?” Triển Chiêu đề nghị. Bạch Trì làm theo, một lát sau, có tiếng chuông truyền đến, “Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra …”.
Mọi người liền hiểu ra, sao có tiếng gì được, thỏ đâu có biết kêu a...
Đêm đó, mọi người ở cả trong phòng pháp y nghiên cứu điện thoại của Công Tôn, ngày hôm sau, trong cảnh cục lan truyền câu chuyện, “Biết gì chưa? Đêm hôm qua trong phòng đặt mấy cỗ xác ướp truyền đến thanh âm thật đáng sợ a, không lẽ mấy xác ướp này ngồi nói chuyện phiếm sao? Tiếng cười rất dọa người nha, đúng vậy, còn có người hát nữa …”.
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã