Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 219 + 220: Nữ Theo Đuổi Nam Chỉ Cách Một Tờ Giấy
H
ồ Tiến Học khởi động xe, thấy Bành Viễn Chinh quay cửa kính xe, vẫy tay chào tạm biệt Mã Hiểu Yến, Sơ Đan thì lúc này mới hiểu. Hóa ra Bành Viễn Chinh trở về cùng một lúc với đám người con của mình. Hơn nữa, dường như còn quen biết nhau.
Vì thế liền cười hỏi:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu quen với Hiểu Yến à? Đây là cháu gái của bà xã tôi. Các người về cùng một chuyến tàu à?
- Ồ, biết mà, tình cờ gặp được trên tàu. Mã Hiểu Yến là cháu gái bên vợ anh à? Haha, các cô ấy đều là đàn em khóa sau của tôi ở trường đại học Kinh Hoa.
Bành Viễn Chinh thuận miệng nói một câu.
- Nếu nói như vậy, vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé?
Hồ Tiến Học trong lòng vừa động, thử thăm dò một câu.
Hồ Tiến Học vốn định đến đón Bành Viễn Chinh, sau đó sẽ đưa Bành Viễn Chinh đến khách sạn tẩy trần. Trên thực tế cũng đã đến lúc dùng cơm tối, ông ta đoán Bành Viễn Chinh chắc ở trên tàu cũng chưa ăn cái gì.
Nếu Bành Viễn Chinh và con trai, cháu gái của mình quen biết nhau, không bằng tiến thêm một bước quan hệ. Đây chính là tâm tư của Hồ Tiến Học.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, chung quy cũng không từ chối, gật đầu cười nói:
- Cũng được, tôi mời khách, xem như là mời hai đàn em khóa sau ăn một bữa cơm. Hồ tổng giúp tôi tiếp khách một chút.
- Được, cứ định như vậy đi.
Hồ Tiến Học mừng rỡ, cũng không chấp việc Bành Viễn Chinh tranh mời khách. Dù sao, mặc kệ là ai mời, cuối cùng y cũng là người đài thọ, như thế nào lại khiến Bành Viễn Chinh bỏ tiền.
Hồ Tiến Học nhô đầu ra, hướng lão Tôn hô lên:
- Lão Tôn, lát nữa xe tới, chở Tiểu Cương, Hiểu Yến và bạn của tụi nó đến quán Thiên Thái nha.
Hồ Tiến Học tự mình lái xe chở Bành Viễn Chinh đến quán Thiên Thái. Không bao lâu sau, lái xe Lão Tôn đã chở Hồ Cương, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan ba người đến nơi.
Mã Hiểu Yến nắm tay Sơ Đan đi về phía Hồ Tiến Học giới thiệu:
- Dượng, đây là Sơ Đan, là bạn học đại học tốt nhất của cháu.
Sơ Đan khẩn trương tiến lên, nói lời cảm ơn, gọi một tiếng chú Hồ. Bởi vì công tác của cô chính là nhờ Hồ Tiến Học giúp đỡ giải quyết.
Hồ Tiến Học liếc mắt nhìn Sơ Đan, thản nhiên nói:
- Ừ, không cần khách khí. Chúng ta đều là người một nhà. Về sau ở Tân An có gì khó khăn, cứ bảo Hiểu Yến nói với chú.
Hồ Tiến Học lời nói hơi có chút kiêu ngạo. Đừng nhìn y trước mặt Bành Viễn Chinh ra vẻ đáng thương, nhưng trên thực tế, Hồ Tiến Học ở Tân An cũng được coi là nhân vật số một. Hắc bạch lưỡng đạo đều chơi được. Nói hô mưa gọi gió không gì là làm không được thì có chút khoa trương, nhưng năng lượng vẫn thật lớn. Tuy nhiên, so với Hoàng gia thì Hồ gia có vẻ thấp hơn một chút.
Nếu nói Hồ Tiến Học có thể xem như một địa đầu xà, thì cha con Hoàng Đại Long đã thoát khỏi trình tự địa đầu xà, hướng rồng qua sông thực hiện thành công chuyển hình. Đồng thời với của cải tích lũy thì về cải cách chính trị và xã hội hóa lực ảnh hưởng cũng không còn giới hạn trong Tân An.
Sơ Đan ở Tân An không quen biết ai, tất nhiên là phải ý lại sự chiếu cố của Mã Hiểu Yến. Mà sau lưng Mã Hiểu Yến chính là Hồ gia. Sơ Đan tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng xã giao tối thiểu cô tất nhiên là phải luôn miệng tỏ vẻ cảm ơn.
Bành Viễn Chinh ở một bên, nhìn Sơ Đan đang e lệ, trong lòng cũng dâng lên một tư vị chẳng nói nên lời.
Sơ Đan rõ ràng là vì hắn mà đến. Cô gái này có cảm tình với mình mù quáng đến một độ nhất định rồi. Không ngờ lại không được Bành Viễn Chinh đáp lại, nên quyết làm việc nghĩa không chùn bước, đến một thành phố xa lạ để công tác.
Suy nghĩ như vậy, Bành Viễn Chinh trong lòng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, pha vài phần bất đắc dĩ và cảm giác vô lực.
Hắn âm thầm quyết định, rút thời gian nói chuyện với Sơ Đan, sau đó nghĩ biện pháp đưa cô về lại thủ đô.
Mã Hiểu Yến vẫn đứng một bên nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt lóe sáng, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Còn Hồ Cương thì sắc mặt rất khó chịu, đứng bên cạnh Hồ Tiến Học cúi đầu, không dám nói gì.
Y ở trên xe lửa cả nửa ngày ra vẻ giàu có với Bành Viễn Chinh. Kết quả ngay cả cha của mình trước mặt Bành Viễn Chinh cũng phải kính sợ, thì y chẳng là cái gì cả.
Hồ Tiến Học cười:
- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng ta ngồi xuống đi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, cũng không khách khí, ngồi xuống vị trí chủ nhân. Hắn đã nói qua là sẽ mời khách, mời Sơ Đan và Mã Hiểu Yến hai đàn em khóa sau học chung trường. Hồ Tiến Học là tiếp khách.
- Hồ tổng, anh ngồi chỗ phó đi.
Bành Viễn Chinh cười khoát tay. Hồ Tiến Học ừ một tiếng, cũng ngồi xuống, sau đó bảo Hồ Cương, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan ba người cùng ngồi xuống. Thấy con trai mình có chút rụt rè, sợ hãi, Hồ Tiến Học âm thầm nhíu mày, cũng không nói gì.
Bành Viễn Chinh mỉm cười nhìn mọi người, nâng ly nói:
- Hai em, nhất là Sơ Đan, em vừa mới đến Tân An, tôi đây là đàn anh, nên làm chủ mời khách, mời hai em một bữa cơm. Bữa cơm hôm nay, vừa lúc Hồ tổng cũng có mặt, nên nhờ Hồ tổng tiếp khách giùm tôi. Về sau, ở Tân An có chuyện gì, thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.
Bành Viễn Chinh nhìn Sơ Đan, lấy tay làm hành động gọi điện thoại.
Sơ Đan đỏ mặt gật đầu, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Cô gái giờ đây rất hưng phấn. Cô thật không ngờ, ngày đầu tiên đến Tân An lại có thể gặp Bành Viễn Chinh. Hơn nữa, buổi tối còn có cơ hội ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Hiển nhiên đây là dấu hiệu rất tốt.
Mã Hiểu Yến cười hì hì:
- Bành sư huynh, làm anh phải tốn kém, thật sự là ngại quá. Em không nghĩ tới, hóa ra, Bành sư huynh mới tốt nghiệp hơn một năm đã trở thành Chủ tịch thị trấn. Rất lợi hại nha!
Bành Viễn Chinh bật cười:
- Mã học muội, một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé, là quan tép riu không tính là gì.
Hồ Tiến Học cười ha hả, nói chen vào:
- Chủ tịch thị trấn Bành tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Năng lực xuất chúng. Tôi thấy không tới ba năm, chức Chủ tịch quận sẽ là của cậu.
- Chủ tịch thị trấn Bành là một con rồng đích thật của thị trấn. Tương lai còn phải bay xa.
Hồ Tiến Học thổi phồng và nịnh bợ khiến Sơ Đan cảm thấy không được tự nhiên, còn Mã Hiểu Yến thì đỏ mặt lên.
Cô cũng không rõ lắm, người dượng nhà mình trước giờ bướng bỉnh, không chịu khuất phục ai, không thể nào lại tất cung tất kính, ra sức xu nịnh một lãnh đạo thị trấn như Bành Viễn Chinh. Cho dù Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, cũng không đến mức như vậy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Hồ tổng cũng đừng thổi phồng tôi như vậy. Lời này của anh mà khiến lãnh đạo quận nghe thấy thì xem như là giết tôi đấy.
Hồ Tiến Học đĩnh đạc khoát tay:
- Tôi thấy lãnh đạo quận rất coi trọng Chủ tịch Bành. Không nói đến lãnh đạo khu, mà lãnh đạo thành phố cũng khen Chủ tịch Bành không dứt miệng. Hôm nay, Phó Chủ tịch thành phố Tiêu đến, tôi cũng có mặt. Tôi nghe Phó chủ tịch Tiêu khen ngợi cậu rất nhiều.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, không muốn nói tiếp chủ đề này với Hồ Tiến Học. Chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Bành sư huynh, em xin kính anh một ly.
Mã Hiểu Yến đứng dậy, đến trước mặt Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, cười nâng ly đáp lại:
- Cảm ơn, đừng nói là kính cái gì. Chúng ta đều là bạn cùng trường, từ một trường đại học đi ra. Về sau có cần gì nhờ tôi hỗ trợ thì cứ việc tìm tôi là được.
- Cám ơn, về sau khẳng định là phải nhờ Bành sư huynh chiếu cố nhiều.
Mã Hiểu Yến chớp mắt, con ngươi phát ra một tia lửa nóng.
Hồ Tiến Học ngồi một chỗ nhìn, trong lòng vừa động, đột nhiên nổi lên một chủ ý lớn mật.
Suy nghĩ như thế, y cười ha hả nói:
- Hiểu Yến, cháu chính là đứa nhỏ không biết nghe lời. Lúc trước dượng đã nói với cháu, cháu hẳn là nên vào chính phủ công tác, tương lai cũng giống như Chủ tịch thị trấn Bành, trở thành lãnh đạo. Làm một người dạy học thì làm gì có tiền đồ? Như vậy đi, cháu bây giờ thay đổi chủ ý vẫn còn kịp. Dượng sẽ giúp cháu nghĩ biện pháp, tiến vào cơ quan chính phủ. Nếu không được thì đến thị trấn Vân Thủy, đi theo Chủ tịch thị trấn Bành.
- Có sư huynh chiếu cố thì thật là chuyện tốt.
Lời nói của Hồ Tiến Học khiến Mã Hiểu Yến nghe xong, trong lòng vừa động, cười hì hì nói:
- Dượng, cháu cũng có thể làm quan sao?
- Như thế nào không thể? Cháu tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, văn bằng đại học hàng hiệu. Dượng có thể nghĩ biện pháp, nếu dượng xử lý không được thì còn có sư huynh của cháu. Chủ tịch thị trấn Bành thần thông quảng đại, xử lý điểm ấy rất dễ dàng.
Hồ Tiến Học cười ha ha, vừa như nói chơi, vừa như hỏi dò.
Y nhìn ra cháu vợ mình đối với Bành Viễn Chinh dường như có chút ý tứ. Mà y nghe Bành Viễn Chinh vẫn chưa có vợ, ngay cả bạn gái cũng chưa có. Nếu Mã Hiểu Yến có thể trở thành bạn gái của Bành Viễn Chinh, như vậy tương đương với việc Hồ gia có được một gốc cây đại thụ chống lưng.
Bành Viễn Chinh có quan hệ với Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam, đây chẳng phải là bí mật gì cả. Nhưng Hồ Tiến Học cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy. Nếu chỉ là Tống Bính Nam thưởng thức cán bộ trẻ tuổi thì cha con Hoàng gia như thế nào lại tìm mọi cách lấy lòng, gần như là Bành Viễn Chinh nói gì nghe nấy.
Quan hệ sư huynh và học muội, đều là những thanh niên nam nữ chưa vợ. Mã Hiểu Yến lại rất xinh đẹp. Nếu có thể tác hợp một phen, nói không chừng là một chuyện tốt. Cho dù khiến Mã Hiểu Yến theo đuổi cũng sẽ không tiếc.
Cái gọi là nam theo đuổi nữ khoảng cách bằng một ngọn núi. Còn nữ theo đuổi nam thì khoảng cách chỉ bằng một tờ giấy. Mã Hiểu Yến nếu thật sự là một cô gái kiêu ngạo, đối với Bành Viễn Chinh triển khai tấn công mãnh liệt, thì cho dù Bành Viễn Chinh huyết khí phương cương, cũng khó mà tránh khỏi ải mỹ nhân.
Đây chính là tâm tư của Hồ Tiến Học.
Ý nghĩ này một khi sinh ra thì rất khó mà chặn lại. Thừa dịp Bành Viễn Chinh đi nhà vệ sinh, Hồ Tiến Học nửa công khai nửa ám chỉ nói:
- Hiểu yến, cháu bây giờ vẫn chưa có bạn trai, ánh mắt cao như vậy, có phải hay không là muốn tìm một người như Chủ tịch thị trấn Bành?
Sơ Đan ở một bên, nghe xong liền âm thầm nhíu mày.
Mã Hiểu Yến xấu hổ, đỏ mặt nói:
- Dượng nói cái gì vậy? Cháu chưa có bạn trai thì có liên quan gì với Bành sư huynh?
Mã Hiểu Yến nói xong thì vụng trộm liếc mắt nhìn Sơ Đan một cái, lại cười hì hì:
- Người thích Bành sư huynh là Đan Đan. Đan Đan từ thủ đô đến đây làm việc cũng vì Bành sư huynh đấy.
Hồ Tiến Học liếc mắt nhìn Sơ Đan, thản nhiên cười, nhưng không có nói gì.
Y quyết định ăn cơm xong sẽ tìm Mã Hiểu Yến nói chuyện với cô.
Sơ Đan mặt càng đỏ hơn, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mã Hiểu Yến nhìn bộ dạng e lệ của cô thì thở dài, cũng không biết nói cái gì. Đồng thời trong lòng cũng có vài phần khác thường.
Ngay từ đầu, Mã Hiểu Yến cũng không có ấn tượng quá sâu với Bành Viễn Chinh, cũng không thấy hắn có gì xuất sắc, nhưng hôm nay có dịp ở chung, đột nhiên cô cảm thấy lòng mình xao động, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Sơ Đan lại yêu sâu nặng như vậy. Nếu là cô, có lẽ cũng không mạnh mẽ hơn Sơ Đan được bao nhiêu.
Nhưng cho dù là động tâm, cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Dù sao, hắn là đối tượng mà Sơ Đan, người bạn thân của cô thầm yêu, nếu cô làm kẻ thọc gậy bánh xe, chưa nói có thể thành công hay không, đã lập tức làm Sơ Đan bị tổn thương nặng nề...
...
Bành Viễn Chinh vào phòng vệ sinh rửa mặt, rút thuốc ra hút, không sốt ruột quay lại.
Hồ Tiến Học thấy con trai không mở miệng nói chuyện, thái độ khác thường, cảm thấy rất kỳ lạ. Thừa dịp Bành Viễn Chinh không ở đó, nhíu mày hỏi:
- Tiểu Cương, hôm nay con làm sao vậy? Cứ im lặng không nói lời nào, rất không lễ độ. Nhớ kỹ, lát nữa người ta quay lại, chủ động mời rượu!
Hồ Cương dạ một tiếng, gật đầu.
Mã Hiểu Yến khẽ cười nói:
- Dượng, hôm nay anh họ ra vẻ người giàu có trước mặt anh Bành, khiến mấy tên lưu manh chú ý, tới gây sự, may mà có anh Bành giải vây. Ài, thật sự không ngờ, anh ấy lại có thân thủ cao như vậy, một mình chọi bốn, “bốp, bốp” mấy cái, mấy tên lưu manh liền té bò càng.
Hồ Cương đỏ mặt, ngẩng đầu trừng mắt lườm Mã Hiểu Yến.
Hồ Tiến Học ngẩn người, nhíu mày định hỏi rõ, thấy Bành Viễn Chinh đảy cửa đi vào, liền sửa miệng cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng ta uống tiếp!
Bành Viễn Chinh lắc đầu, khoát tay nói:
- Hồ tổng, giờ này cũng không còn sớm. Đừng uống rượu nữa, chuẩn bị ăn cơm đi. Cũng đúng lúc tôi muốn nói chuyện với ông về dự án cải tạo phố buôn bán.
- Ồ, được. Tiểu Cương, đi nói nhân viên phục vụ dọn cơm ra đi.
Hồ Tiến Học bảo Hồ Cương, rồi cười nói:
- Hôm nay tập đoàn Huệ Phong chúng tôi trúng thầu, xin cảm tạ sự tín nhiệm của lãnh đạo thị trấn đối với chúng tôi! Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định tranh thủ thời gian, ký hợp đồng giải phóng mặt bằng, sớm ngày động thổ khởi công.
Tôi đã vay ngân hàng được tám triệu tệ, toàn bộ đầu tư vào dự án này, không có vấn đề gì về tài chính. Chỉ cần lãnh đạo thị trấn ra lệnh một tiếng, công trình lập tức được khởi động.
Bành Viễn Chinh cười gật đầu:
- Tập đoàn Huệ Phong trúng thầu, đó là nhờ thể hiện thực lực của mình. Đương nhiên, đó là kết quả ban lãnh đạo thị trấn mong đợi. Huệ Phong là xí nghiệp địa phương, tham gia xây dựng thị trấn cũng là thể hiện trách nhiệm xã hội mà!
Thực lực của Tập đoàn Huệ Phong và sự chân thành của Hồ tổng là không thể nghi ngờ. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh hai điểm: thứ nhất, không để xảy ra tình trạng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Nhất định phải bảo đảm chất lượng, tạo ra công trình chất lượng tốt không phải là một câu khẩu hiệu. Thị trấn sẽ thành lập một tổ dự án, để theo dõi việc xây dựng của các ông; thứ hai, buôn bán, khai thác, phát triển phải phù hợp với chính sách quy định.
Giọng Bành Viễn Chinh tuy nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc.
Hồ Tiến Học cũng trịnh trọng vuốt cằm:
- Tôi cũng xin bày tỏ với Chủ tịch thị trấn Bành, lão Hồ tôi cũng là một thành viên của thị trấn Vân Thủy, làm việc cho thị trấn, tôi tuyệt đối không làm chuyện trái lương tâm!
Bành Viễn Chinh và Hồ Tiến Học bàn công việc, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan im lặng lắng nghe. Thấy dáng điệu đầy quyền uy lãnh đạo của Bành Viễn Chinh trong khi nói chuyện, Sơ Đan thầm thở dài, càng thấy khoảng cách giữa mình và Bành Viễn Chinh quá xa xôi.
Mà trong mắt Mã Hiểu Yến lóe lên land ánh sáng nồng nhiệt. Trong lúc vô tình, Bành Viễn Chinh bộc lộ ra khí thế của một kẻ bề trên đầy cuốn hút, khiến lòng cô càng xao động. Cô nghiêng đầu chống tay lên má, chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, ngắm nghía đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hắn, khóe miệng cương nghị và mạnh mẽ, không khỏi bị cuốn hút, nhìn đến ngây người ra.
- Tôi tin tưởng Hồ tổng, tôi cũng tin tưởng thực lực của tập đoàn Huệ Phong. Chỉ cần tấp đoàn các ông làm theo đúng yêu cầu của chính quyền thị trấn, hoàn thành công trình một cách vững chắc, tương lai các ông cũng không thua thiệt đâu. Tôi có thể hé lộ với Hồ tổng một tin tức, theo tiến trình mở rộng của thành phố Tân An, chẳng bao lâu nữa, thị trấn Vân Thủy chúng ta cũng sẽ nhập vào với khu nội thành, đến lúc đó, giá đất ở thị trấn Vân Thủy sẽ nước lên thì thuyền lên, tập đoàn Huệ Phong kinh doanh nhà, phòng thương phẩm, chắc chắn sẽ là hàng “nóng”!
Hồ Tiến Học nghe vậy, đôi mắt sáng ngời.
Ông ta làm dự án này, căn bản là muốn kéo gần quan hệ với Bành Viễn Chinh, đồng thời cũng là quan hệ với Tập đoàn Tin Kiệt của Hoàng Đại Long, cho dù dự án không có lãi cũng chấp nhận. Nhưng hôm nay Bành Viễn Chinh nói như vậy, Hồ Tiến Học nhớ tới việc Hoàng Bách Thừa muốn đặt cơ sở sản xuất tại thị trấn Vân Thủy, trong lòng vui mừng như điên, biết mình vô tình làm mà “trúng mánh”!
Trong suy nghĩ của ông ta, Bành Viễn Chinh là một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi thần bí và bản lĩnh cao cường, nếu hắn đã nói như vậy, chắc chắn là có tin tức. Không chừng, đó là quy hoạch của thành phố. Đúng như lời của Bành Viễn Chinh, một khi đại bàn hiện tại của thị trấn Vân Thủy sáp nhập vào nội thành, giá nhà đất chắc chắn sẽ tăng vọt.
Nghĩ đến đây, Hồ Tiến Học lại nâng chén kính cẩn nói:
- Cảm ơn lãnh đạo chiếu cố. Xin kính lãnh đạo một ly, xin phép cạn ly trước!
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tốt lắm, tôi cũng xin cạn ly.
Hai người uống cạn ly rượu, Hồ Cương goi bánh sủi cảo lên. Bành Viễn Chinh vừa ăn vừa cười nói:
- Hồ tổng, nói thật nhé, tương lai khi phòng ốc của tập đoàn ông xây dựng xong, tôi sẽ mua một căn chờ tăng giá. Không chỉ có tôi, đồng chí Tuyết Yến và đồng chí Cổ Lượng cũng có ý định như vậy, Đến lúc đó, Hồ tổng phải giảm giá cho chúng tôi đấy!
Hồ Tiến Học cười to, vỗ vỗ ngực nói:
- Chắc chắn sẽ để dành tặng mấy căn cho lãnh đạo, tiền bạc cái gì chứ? Đến lúc đó tôi sẽ trang trí bày biện sẫn sàng để lãnh đạo có thể vào ở ngay.
Bành Viễn Chinh cũng cười, giơ tay chỉ Hồ Tiến Học, mắng:
- Không được, như vậy là Hồ tổng muốn dụ dỗ tôi phạm sai lầm! Giá bao nhiêu tính bấy nhiêu, không tính tiền là không được! Nhớ kỹ, lão Hồ, tôi cũng không phải là người hay nói chơi!
Nghe Bành Viễn Chinh goi hai tiếng “lão Hồ”, Hồ Tiến Học như mở cờ trong bụng, ăn thêm được tới mấy cái bánh sủi cảo.
…
Nhà Mã Hiểu Yến ở nội thành. Cô và Sơ Đan được Hồ Tiến Học đưa về, vừa lên lầu tắm rửa xong, chuẩn bị cùng Sơ Đan đi nghỉ, Hồ Tiến Học đã gọi điện thoại tới.
Mẹ Mã Hiểu Yến nhận điện thoại xong, mỉm cười lên phòng Mã Hiểu Yến nói:
- Hiểu Yến, dượng con tìm con có việc, ông ấy ở bên đường đối diện chờ con.
Mã Hiểu Yến nhíu mày:
- Mẹ, 9 giờ hơn rồi, dượng tìm con làm gì? Vừa rồi, con cùng ăn cơm với dượng, có gì không để ngày mai nói được sao!
Mã Hiểu Yến lầu bầu, nhưng vẫn đứng dậy nói cho Sơ Đan biết, rồi mặc quần áo đi xuống lầu.
Nhà họ Mã là gia đình công nhân bình thường, thời gian cuộc sống cũng không đến nỗi nào, hoàn toàn là nhờ ở Hồ Tiến Học. Kể cả công tác của Mã Hiểu Yến cũng do Hồ Tiến Học giúp đỡ chạy chọt. Bằng không, Mã Hiểu Yến và Sơ Đan cũng không được nhận vào Đại học Giang Bắc.
Cho nên, địa vị của Hồ Tiến Học đối với Mã gia rất không tầm thường.
Mã Hiểu Yến xuống lầu, ra khỏi khu cư xá, đã thấy xe của Hồ Tiến Học ở phía đối diện.
Trong xe chỉ có một mình Hồ Tiến Học.
- Dượng, dượng tìm cháu có việc gì vậy?
Mã Hiểu Yến mở cửa xe, chui vào.
Hồ Tiến Học châm một điếu thuốc, im lặng một lát, mới quay lại nhìn Mã Hiểu Yến, nhẹ nhàng nói:
- Cháu gái, dượng hỏi cháu chuyện này, cháu phải nói thật.
- Dượng nói đi, cháu nghe đây!
Nghe giọng của Hồ Tiến Học hết sức nghiêm túc, Mã Hiểu Yến cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Cháu này, cháu cảm thấy con người Bành Viễn Chinh như thế nào?
- Rất tốt, trẻ tuổi, lại là Chủ tịch thị trấn, tương lai chắc chắn có tiền đồ rộng mở.
Mã Hiểu Yến khẽ cười nói.
- Cháu à, dượng nói cháu nghe, người này rất không đơn giản. Qua quan sát và hiểu biết của dượng gần đây, năng lực của hắn rất mạnh, lại rất có lai lịch, tương lai tiền đồ vô lượng. Tốt nghiệp đại học một năm đã là Chủ tịch thị trấn, tin chắc chắn không tới hai, ba năm sau sẽ lại lên chức.
Hồ Tiến Học hạ giọng nói:
- Nếu cháu có ý đối với hắn, phải nhanh lên! Những “chàng trai vàng” như thế này, không thể bỏ lỡ!
Hồ Tiến Học đột nhiên nói tới chuyện này, Mã Hiểu Yến vừa kinh ngạc lại vừa ngượng ngùng, cô đỏ mặt, sẵng giọng:
- Dượng…Cháu với anh ấy thật ra chỉ mới quen ngày hôm nay thôi, trước kia không có tiếp xúc…Cháu…
- Không phải bây giờ đã quen biết rồi sao? Bạn học cùng một trường, còn cái cớ nào tốt hơn để tiếp xúc!
- Anh ấy là người mà bạn cháu thầm yêu, cháu…
Mã Hiểu Yến cúi đầu xuống, ngập ngừng nói.
- Chuyện chung thân dại sự mà cũng có thể nhún nhường? Cháu ơi, cháu cũng không nên hồ đồ! Đó là một con rồng! Dượng nói cho cháu biết.
Giọng Hồ Tiến Học càng nhỏ lại:
- Nghe nói bây giờ hắn chưa có bạn gái, nếu cháu tranh thủ ngay, có khả năng còn có cơ hội! Nếu có thể lấy hắn, tương lai cả đời cháu sẽ được hưởng phúc! Đêm nay dượng đến gặp cháu, là để đặc biệt nói về chuyện này, dượng mong rằng cháu suy xét thật kỹ càng. Chưa nói đến những cái khác, điều kiện bản thân hắn cũng rất ưu tú, tài mạo song toàn, cháu còn muốn tìm một đôi tượng như thế nào nữa? Cháu ngẫm nghĩ lại cho kỹ đi, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của cháu, và cũng là tương lại của cả gia đình cháu.
Mặc kệ Mã Hiểu Yến chấp nhận hay không, có nghe chướng tai hay không, Hồ Tiến Học nói với tốc độ rất nhanh về chuyện của Bành Viễn Chinh, rồi lái xe đi.
Mã Hiểu Yến đứng một mình trên đường, nhìn theo chiếc Audi màu đen của Hồ Tiến Học chạy như bay đi, dần dần biến mất cuối đường quốc lộ. Một cơn gió thu lành lạnh thổi tới, cô rùng mình một cái, trên khuôn mặt đầy vẻ phức tạp không thể dùng lời nào mà mô tả được.
Nếu hôm nay cô bỗng dưng nảy sinh một tình cảm khác thường đối với Bành Viễn Chinh, nghe những lời của Hồ Tiến Học, chắc chắn cô sẽ cười nhạt: tình yêu mà có thể đem ra giao dịch sao? Tình yêu là hễ thấy ai có bối cảnh, có tiền đồ sẽ bất chấp tất cả mà xông lên giành giật sao? Nhưng bởi vì trước đó cô đã thấy động tâm, cho nên mới có thể miễn cưỡng lắng nghe những lời của Hồ Tiến Học, tuy vậy những lời đó cũng thôi thúc những cảm giác bâng khuâng mới chớm của cô.
Chỉ có điều, cô lại nghĩ tới Sơ Đan. Trong lúc Sơ Đan đang còn ôm ấp mối tình đơn phương không nhiều hy vọng, thì cô, một người bạn thân thiết nhất của Sơ Đan, lại đâm dao sau lưng cô ấy, hiển nhiên sẽ làm Sơ Đan tổn thương hết sức nặng nề. Nghĩ đến đây, lòng cô vô cùng rối loạn.
Mã Hiểu Yến đứng hồi lâu bên đường, cũng không suy nghĩ được gì cho ra đầu ra đũa. Thật lâu sau, cô lặng lẽ băng qua đường, trở về nhà. Vào phòng, cô thấy Sơ Đan đã ngủ, trên khuôn mặt tràn ngập nét tươi cười thỏa mãn.