"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 217
ay mà hành lý của đội ngũ cũng đơn giản, mọi người nhận được lệnh của Tôn Nhạc liền vội vàng chuẩn bị. Ngày hôm sau trời vừa sáng liền lặng yên không một tiếng động rời đi thành Bình Dương.
Một ngày sau khi nàng rời đi, Công Trọng Di mới nghe được có chuyện như vậy, khi hắn phái người tiến đến chặn Sở sứ lại thì Sở sứ sớm đã đi xa. Trên quan đạo, đoàn xe hai trăm người từ từ hành tẩu trong màn sương, trong sự im lặng, chỉ có tiếng xe ngựa lăn bánh thỉnh thoảng truyền đến đánh vỡ sự an tĩnh trong đất trời.
Đương nhiên, đánh vỡ sự an tĩnh, còn có tiếng chim chiêm chiếp vui mừng, một đám Sở nhân nhìn xe ngựa của Tôn Nhạc hồi lâu, sau khi liếc mắt ra dấu, Thân Tiên dục ngựa tới gần, “Điền công!“
“Hử?”
“Điền công ngực giấu trăm vạn hùng binh, tài năng hiếm thấy như thế. Thân Tiên bất tài, xin hỏi công một chuyện, tiếu ngạo thiên hạ, trêu đùa chư hầu trong lòng bàn tay, thống khoái vui sướng đến bực nào? Vì sao công cứ muốn rời bỏ thế nhân mà đi, đến nơi đất cằn khỉ ho cò gáy sống qua ngày?”
Hắn đây là hỏi vì sao Tôn Nhạc không thích loại cuộc sống thống khoái của tung hoành giả, lại đi hướng tới cái loại kiếp sống ẩn cư không mấy thú vị kia. Vấn đề này là hắn đại diện Nhược Vương hỏi ra a.
Xe ngựa lắc lư, người bên trong màn xe thật lâu vẫn không động đậy. Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Thân Tiên thất vọng chuẩn bị quay đầu bỏ đi thì Tôn Nhạc nhẹ nhàng nói: “Tôn Nhạc không phải là trượng phu, tự nhiên không có chí nguyện của trượng phu!”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất nhạt, vừa thốt ra liền bị gió cuốn đi. Thân Tiên kinh ngạc nhìn xe ngựa, thật lâu sau mới thở dài nói: “Thật đáng tiếc!”
Đoàn xe chuyển hướng chạy tới Ngụy Quốc. Không đến một tháng, liền tiến vào Ngụy Quốc cảnh nội. Nhìn vùng quê đồng ruộng hoang vu hai bên, Tôn Nhạc hừ lạnh nói: “Đám người Ngụy này, trọng kiếm khách mà khinh khi việc đồng áng, trong cảnh nội khắp nơi đều có thể gặp phải mã phỉ, trượng phu lấy giết người làm vẻ vang, quốc gia như thế vận mệnh nhất định không thể lâu dài.”
Đám Kiếm Sư kiếm khách, lúc bình thường không có chuyện gì làm vẫn thích cưỡi ngựa, tiếng nói của Tôn Nhạc không nhỏ, bọn họ đều đi xung quanh nàng, lập tức nghe được rõ ràng. Mọi người liên tục gật đầu, Thân Tiên vừa gật gù vừa thở dài: “Điền công thật tài năng hơn người, ai, tài hoa như thế, Sở quốc ta lại không thể sử dụng a?”
Tôn Nhạc cười khổ, thời gian này Sở nhân lấy Thân Tiên cầm đầu dùng mọi cách khuyên bảo nàng, bộ dạng cả đám cứ như nếu nàng không đáp ứng ở lại Sở quốc thì sẽ không chịu bỏ qua.
Tôn Nhạc rũ mắt xuống, giả bộ không nghe câu cảm khái của Thân Tiên. Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Đô thành Ngụy Quốc là Trình thành, đoàn xe vẫn hành động như dĩ vãng, im lặng không một tiếng động lái vào Trình Đô. Tôn Nhạc cũng vẫn như vậy, vừa phái người tìm gặp Ngụy đại phu Bách Lược, xin được gặp Ngụy hầu, vừa đi dạo chung quanh, tìm được sân hợp ý liền mua về.
Mỗi lần Tôn Nhạc mua sân xong, sẽ phái một kiếm khách tinh thông kiếm thuật vẫn theo hầu bên mình, ở lại trong sân kia xử lý mọi việc. Hơn nữa, từ đầu đến cuối, việc nàng mua sân ngoại trừ Trần Lập, và kiếm khách nàng phái lưu lại ra thì không còn ai biết.
Ngụy đại phu Bá Lược là một kẻ tiểu nhân rất muốn lấy lòng chủ tử, sau khi được Tôn Nhạc ười lạng vàng, hắn liền nhanh chóng an bài để Tôn Nhạc gặp lại Ngụy hầu.
Lúc này đây, Tôn Nhạc vẫn lấy thân phận Sở sứ đến gặp mặt Ngụy hầu. Đối với mấy quốc quân này mà nói, mặc dù thất bại của Sở quốc đã định, nhưng bọn họ vẫn không hoàn toàn đắc tội Sở nhân, tuyệt đường lui của mình, bởi vậy mỗi lần Tôn Nhạc cầu kiến đều thuận lợi.
Tắm rửa xong, Tôn Nhạc vẫn phẫn thành hình dáng hiền sĩ thanh niên gương mặt tái nhợt thanh tú, hai mắt hẹp dài tỏa sáng như cũ, ngồi ở trên xe ngựa cùng đám người Trần Lập tiến vào Ngụy cung.
Giống như hai nước Ngô Hàn, nơi Ngụy hầu triệu kiến Tôn Nhạc cũng là thiên điện. Xe ngựa lặng yên không một tiếng động tiến vào, lại lặng yên không một tiếng động dừng lại.
Khi Tôn Nhạc xuất hiện ở trước mặt Ngụy hầu thì hắn đội vương miện, mặc bào phục vương hầu. Ưỡn cái bụng bự ngồi ở trên sập chờ Tôn Nhạc đến.
“Thần Sở nhân Sở Thượng gặp qua đại vương!”
“Mời ngồi!”
“Tạ đại vương!” Tôn Nhạc thản nhiên ngồi xuống trên sập đối diện Ngụy hầu, đợi nàng ngồi xuống rồi, Ngụy hầu liền nghiêng thân mình tới trước, đôi mắt vàng khè đục ngầu không hề chớp mắt nhìn Tôn Nhạc chằm chằm!
Hắn trừng thật tình như thế, thật sự là ánh mắt như dao, uy sát bức người! Nếu Tôn Nhạc là nữ nhi tầm thường, có lẽ sẽ không được tự nhiên, nhưng nàng đã kinh qua bao trường hợp còn hung hiểm hơn, lập tức cũng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời cùng Ngụy hầu tương đối.
Bốn mắt nhìn nhau! Bốn mắt sáng ngời tương đối! Ngụy hầu từ từ, từ từ nheo hai mắt lại, hắn thấy Tôn Nhạc thủy chung không hề hiện vẻ bối rối, cuời to một tiếng, lộ ra hàm răng ố vàng, “Sở sứ thật to gan!”
Trong tiếng cười ha ha, Ngụy hầu vỗ tay vui mừng mà nói: “Xin hỏi quý sứ, lần này Sở quốc sắp bị diệt vong tới nơi, không biết đã chuẩn bị dùng bao nhiêu tiền tài đến cầu xin cô đây?”
Tiếng cười to của Ngụy hầu lanh lảnh mà ra, thật lâu không ngừng. Đột nhiên, trong tiếng cười lớn của hắn, lại có thêm một tiếng cười trong trẻo khác.
Tôn Nhạc ngửa đầu, cũng cười lên ha hả. Nàng cười vô cùng vui sướng, vừa cười vừa nhíu mày vui mừng mà nói: “Bệ hạ nói quá lời! Lần này đến thuyết phục Ngụy, Thượng chưa hề chuẩn bị một lạng vàng nào!”
Ngụy hầu bực bội, mặt hắn trầm xuống, hai mắt đục ngầu nháy mắt dâng lên một tầng sát khí, biểu tình nhìn Tôn Nhạc chằm chằm kia, giống như một con hổ khát máu!
Tôn Nhạc giống như không nhận thấy Ngụy hầu không vui, nàng hãy còn cười hớ hớ rất tự tại. Tròng mắt Ngụy hầu âm tàn nhìn Tôn Nhạc chăm chú một hồi, lạnh lùng nói: “Quý sứ một lạng vàng cũng chưa chuẩn bị? Vậy cô muốn nghe xem quý sứ có có thể nói gì đây.”
Hắn nói tới đây, “Ba ba ba” vỗ tay ba cái, trong tiếng vỗ tay, một trận tiếng bước chân cùng tiếng kim thiết vang lên, trong chớp mắt, trong đại điện xuất hiện mười mấy vệ sĩ cầm trường kiếm trong tay!
Những vệ sĩ này người người lạnh lùng mà đứng, mặt không chút thay đổi, kiếm phong chỉ về hướng Tôn Nhạc. Thân mình Ngụy hầu ngửa ra sau, lấy một loại tư thế từ trên nhìn xuống Tôn Nhạc, híp mắt cười ha hả nói: “Nếu lời của quý sứ không hợp ý cô, thì đừng trách cô vô lễ! Trường kiếm của đám vệ sĩ này đang rất lạnh, cần dùng máu nóng tẩy rửa một phen!”
“Ha ha ha ha.” Tôn Nhạc lại ngửa đầu cười to.
Trong tiếng cười lớn, nàng thản nhiên đứng lên, chắp hai tay, ngửa đầu, Tôn Nhạc cười dài nhìn Ngụy hầu, không chút để ý nói: “Thượng lần này tiến lại, chẳng những chưa từng chuẩn bị một lạng vàng nào! Còn muốn từ chỗ bệ hạ mượn trăm lạng vàng mà đi đây!”
Lời này thật đúng là kiêu ngạo!
Lập tức, thịt béo trên mặt Ngụy hầu nhảy dựng lên, đôi mắt vàng khè híp lại tràn đầy sát khí. Tôn Nhạc vẫn cười nhẹ nhàng, chính là lúc này, trong nụ cười của nàng cũng thêm một phần hàn ý.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Bệ hạ nghĩ, Thượng là cầu bệ hạ mà đến sao?”
Chẳng lẽ không đúng? Ngụy hầu híp hai mắt nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, chờ câu sau của nàng. Tôn Nhạc khoanh tay đi lại trong điện, nàng vừa đi vừa khẽ cười nói: “Thật không hiểu bệ hạ khinh ta như thế, lòng tin từ đâu mà đến?”
Nàng cười lạnh lùng, xoay người trừng Ngụy hầu từ từ nói: “Ngụy quốc bất quá có một ngàn năm trăm chiến xa, sĩ tốt bất quá hai mươi vạn! Các nước trong thiên hạ, Ngụy chỉ là nước yếu!”
Lời nói của Tôn Nhạc dày đặc hàn ý, không lưu tình chút nào, lúc này, trong ánh mắt híp lại của Ngụy hầu ngoại trừ sát khí đậm đặc, mơ hồ còn có thêm một phần nghi hoặc, hắn không rõ, Sở sứ trước mắt này sao lại dám ngạo mạn vô lễ như thế? Chẳng lẽ hắn thực sự nắm được cái gì ư?
Tôn Nhạc cười cười, cất giọng lanh lảnh nói: “Nghĩ đi nghĩ lại, việc bệ hạ muốn làm, bất quá là kết minh với Tần, sớm ngày diệt Sở quốc ta thôi! Đúng không?”
Tôn Nhạc đột ngột ép hỏi, khiến thịt béo trên mặt Ngụy hầu lại nhảy lên, nhưng hắn không trả lời câu hỏi của Tôn Nhạc, chỉ dùng cặp mắt âm tàn bắn ra ánh sáng mang hàm ý biết rõ còn cố hỏi.
Tôn Nhạc khoanh tay đi đến trước mặt Ngụy hầu, nàng lười biếng đứng lại, hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt đánh giá Ngụy hầu. Bị nàng nhìn gần như thế, sát khí của Ngụy hầu bùng lên, lúc hắn chuẩn bị bộc phát, Tôn Nhạc lạnh lùng nói: “Bệ hạ thật sự cho là, Sở nhân tất bại sao? Nếu Thượng báo cho bệ hạ biết, Sở nhân ta sớm đã có kế khiến Tần Quân tự rút lui, thì bệ hạ nghĩ sao?”
Lời Tôn Nhạc nói, hiển nhiên nằm ngoài suy nghĩ của Ngụy hầu, thịt béo bên má phải của hắn nhảy lên một chút, sau đó cất tiếng cười to,“Ha ha ha, buồn cười, thật buồn cười làm sao! Nếu Sở nhân các ngươi thực sự có kế làm cho Tần Quân tự lui, cần gì phải đến thuyết phục cô?”
Lại một lần nữa, tiếng cười của hắn chưa ngừng, Tôn Nhạc cũng cười ha hả theo. Trong tiếng cười lớn, Tôn Nhạc cúi đầu, lạnh lùng nói: “Bệ hạ sai rồi! Lần này Thượng tới, không phải muốn thuyết phục bệ hạ!”
Tiếng cười của Ngụy hầu dừng một chút, từ từ thu hồi, lúc này đây, hắn rốt cuộc nghi ngờ, híp híp mắt, Ngụy hầu không giải thích được nói: “Ngươi không làm thuyết khách cho Sở nhân, thì đến Ngụy làm gì?”
Tôn Nhạc thản nhiên nhìn Ngụy hầu chằm chằm, từ từ nói: “Thượng đến ước hẹn cùng bệ hạ!”
“Ước hẹn? Trong lúc này, ta và ngươi có chuyện gì cần phải ước hẹn?”
Tôn Nhạc cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ngô Vương có lệnh, đến ước hẹn cùng bệ hạ, ngày khác lúc Tần binh tự lui binh, mong người Ngụy cũng lui theo!”
Trong ánh mắt ngạc nhiên trợn to của Ngụy hầu, Tôn Nhạc tiếp tục thản nhiên nói: “Nếu như người Tần không đánh Sở, người Ngụy không thể đánh trước Tần! Nếu như vi phạm ước định này, hết thảy hậu quả sẽ do người Ngụy tự gánh vác!”
Lúc Tôn Nhạc nói lời này thần sắc thật sự rất kiêu ngạo! Biểu tình cũng quá tự tin! So sánh với ngữ khí của nàng, vẻ mặt của nàng, điều kiện nàng đưa ra lại quá mức đơn giản. Ngụy hầu ngây ngẩn cả người. Hắn kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, nửa ngày mới lên tiếng: “Chỉ vậy không hơn?”
“Không hơn!”
Ngụy hầu nhíu mày, hắn chậm rãi bưng chén rượu trên bàn lên uống một hớp, sau khi chậm rãi đặt cốc xuống, lại mở miệng nói: “Cô không rõ!”
Tôn Nhạc lạnh lùng nói: “Bệ hạ không cần phải hiểu! Bệ hạ chỉ cần biết nếu đánh Sở trước Tần, Tần lui binh mà bệ hạ không lùi! Nước ta có ba mươi vạn tinh tốt, đồng cỏ phì nhiêu khôn cùng, vàng bạc như núi chờ bệ hạ quang lâm! Lời cần nói đã hết, Thượng cáo lui!”
Nói tới đây, hai tay Tôn Nhạc chắp lại. Xoay người liền nghênh ngang rời đi. Khi bóng lưng Tôn Nhạc biến mất trước mắt Ngụy hầu, cặp lông mày nhíu chặt của hắn mới chậm rãi buông ra, quát khẽ: “Truyền đại phu Bá Lược, đại tướng quân Thận Phu, Thừa tướng Tĩnh Quách vào điện.”
“Dạ.” Thái giám xoay người liền đi, theo tiếng bước chân thái giám chạy ra, Ngụy hầu đột nhiên quát: “Dừng lại!”
Cước bộ Thái giám phanh cái két, vội vàng quay lại đáp: “Dạ.” Ngụy hầu đưa mắt nhìn thân ảnh thái giám rời đi, thầm suy nghĩ: ước hẹn này của Sở quốc, đối với Ngụy Quốc ta thực là trăm điều lợi mà không có một điều hại. Cũng không biết vì sao bọn họ tự tin như vậy? Chẳng lẽ, Tần binh thực sự sẽ tự lui binh sao?
Dừng một chút, hắn lại nghĩ: Sở quốc cũng là cường quốc, thực lực hơn xa ta, nếu Tần binh thực sự không đánh mà tự lui, muốn diệt Sở thì đúng là một chuyện cười. Thực lực ta và Sở cách nhau xa khá xa, vạn lần không thể đắc tội quá mức!
Lần trước đã trở mặt với Sở, lần này lại trở mặt, tất thành tử địch a! Không được, đợi kia Sở sứ kia quay lại đây, cô phải hảo hảo đối đãi mới được! Tính tình hắn vốn âm tàn bảo thủ, lúc này nhìn thái độ của Tôn Nhạc, càng nhìn càng cảm thấy nàng tự tin quá mức, cái loại tự tin cùng mạnh mẽ này, thật làm người khác bất an a.
Tôn Nhạc vừa đi ra khỏi trong phòng, liền hội họp cùng bọn Trần Lập, dọc theo đường đi hai người Trần Lập đều có vô số lời muốn hỏi, nhưng mà giữa Ngụy cung này khắp nơi đều là thái giám cung nữ. Bởi vậy mãi cho đến khi lên xe ngựa bọn họ mới hỏi.
“Điền công, vừa rồi trong điện động đao kiếm ư? Suýt nữa ta đã xông vào rồi, may có Trần công ngăn cản!”
“Tôn Nhạc, việc lần này thành công không?” Trần Lập cũng không dám tin tưởng Ngụy hầu, nhưng hắn vẫn nghiêng tai lắng nghe, cũng hiểu được không thể lao vaò khi Tôn Nhạc chưa ước định với Ngụy hầu.
Bàn tay trắng nõn đang kéo màn xe của Tôn Nhạc đột nhiên buông ra, trong khoảng khắc buông tay kia, nàng quay đầu nhìn hai người cười,“Chuyện thành rồi! Ngày mai đi Tần!”
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp