Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 217: Tình Thế Rất Nghiêm Trọng
L
iễu Tinh Nhã nhìn ra được, Trần Tư Thanh có ý tránh anh ta. Anh ta cũng không đi, ngược lại cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, tôi tới là muốn gửi cho thư ký Quan một bộ di động và chìa khóa nhà thôi.
Trần Tư Thanh hiểu được, quan hệ giữa Liễu Tinh Nhã và Quan Doãn rất thân thiết, không cần kiêng dè. Anh ta nói:
- Cục trưởng Trịnh nói, đối với công tác điều tra lấy bằng chứng về học viện Tiến Thủ, Hoàng Hán và Phong Huống mới cung cấp bằng chứng chính xác.
Quan Doãn nhất thời khó hiểu. Hoàng Hán và Phong Huống là ai?
Trần Tư Thanh cũng không giải đáp nghi vấn của Quan Doãn. Thôi Hướng lại tiếp lời nói:
- Mặt khác, học viện Tiến Thủ báo án. Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực ở huyện Khổng có liên quan đến việc tập hợp nhiều người tới hành hung học viện Tiến Thủ. Cục công an thành phố đã phát ra thông báo về phía phòng Công an huyện Khổng để cùng hợp tác điều tra.
Chờ Trần Tư Thanh và Thôi Hướng đi vào văn phòng phía trong, Quan Doãn chậm rãi ngồi trở lại ghế, tâm tư chìm nổi không định. Liễu Tinh Nhã nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi đối diện với Quan Doãn, lắc đầu nói:
- Trịnh Thiên Tắc muốn xuất động năm hổ tướng. Hoàng Hán là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Đan Thủy, đứng đầu trong xếp hạng năm hổ tướng. Phong Huống là Tổng giám đốc một công ty thương mại xuất nhập khẩu lớn, xếp hạng thứ hai trong năm hổ tướng.
Quan Doãn gật đầu một cái, lập tức hiểu được Trịnh Thiên Tắc có ý định muốn thông qua Thôi Hướng chuyển lời tới hắn. Nếu nói Hoàng Hán có thể cung cấp được cái gì gọi là bằng chứng chính xác còn nói được. Dù sao Hoàng Hán là Phó cục trưởng phân cục Đan Thủy. Mà Phong Huống là Tổng giám đốc một công ty thương mại. Chuyện học viện Tiến Thủ liên quan gì đến anh ta? Trịnh Thiên Tắc thông qua Thôi Hướng trực tiếp nhắc tới Hoàng Hán và Phong Huống, không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên thuận miệng vừa nói, mà là... trực tiếp đe dọa!
Không chỉ đe dọa mình Thôi Hướng, còn có nhân viên tham gia điều tra học viện Tiến Thủ, cũng bao gồm cả hắn!
Trịnh Thiên Tắc trực tiếp xuất động Hoàng Hán và Phong Huống xếp hạng đứng đầu và trong thứ hai năm hổ tướng, đã nói lên tâm trạng nóng vội của Trịnh Thiên Tắc. Ông ta muốn được ăn cả ngã về không.
Ban đầu, Quan Doãn còn tưởng rằng sau khi hắn đến Hoàng Lương, ít nhất cũng phải chờ một thời gian nữa mới có thể chính diện giao phong với Trịnh Thiên Tắc. Hắn lại không ngờ được, hắn mới đến chưa được bao lâu, tình thế cũng đã đột biến, sắp trình diễn súng thật đạn thật rồi.
Trịnh Thiên Tắc muốn thế nào mà lại xuất động hai nhân vật đứng đầu trong năm hổ tướng? Chẳng lẽ muốn bôi đen hắn. Còn muốn uy hiếp người thân của tất cả nhân viên phá án? Thật sự là cực kỳ hung hăng càn quấy coi trời bằng vung.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực. Nếu chuyện đã liên lụy tới Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực. Vậy việc này không nên chậm trễ, phải nhanh chóng thúc đẩy tiến trình một chút, điều hai người đến Cục công an thành phố. Tuy nhiên hắn mới đến Thành ủy. Nền móng còn không ổn, để ai ra mặt mới tốt đây? Ánh mắt đảo qua, liền rơi xuống trên người Liễu Tinh Nhã.
- Trưởng ban thư ký Liễu, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.
Quan Doãn thấy Liễu Tinh Nhã ngồi xuống vẫn chưa đi, đã biết anh ta còn có chuyện muốn nói, liền dứt khoát đưa ra một vấn đề khó khăn nhằm thăm dò thành ý của Liễu Tinh Nhã một chút.
- Chuyện gì, cứ việc nói.
Ánh mắt Liễu Tinh Nhã chớp động, dường như đang do dự không biết có nên nói ra hay không.
- Anh cũng biết Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực muốn học tập kinh nghiệm. Họ có bằng cấp, cũng có năng lực. Sống ở huyện Khổng lâu như vậy, bọn họ cũng muốn đến thành phố để phát triển, muốn làm một cảnh sát quang vinh một chút...
Quan Doãn rất trực tiếp nói ra, cùng Liễu Tinh Nhã nói chuyện, không cần vòng vèo quanh cong.
Liễu Tinh Nhã sửng sốt, lập tức hiểu được ý định của Quan Doãn. Quyền uy của Trịnh Thiên Tắc ở Hoàng Lương có một không hai, thể hiện đang nắm trong tay thêm thủ đoạn chuyên chính. Quan Doãn muốn gậy ông đập lưng ông. Tuy rằng điều Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến Cục công an thành phố, cấp bậc không cao, quyền lực không lớn, vừa mới tới cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng ít ra có thể bảo vệ cho sự an toàn của Quan Doãn.
Liễu Tinh Nhã gật đầu nói:
- Chuyện này cũng không khó giải quyết, chỉ cần Cục trưởng Quách gật đầu, vậy chuyện này chỉ là một câu nói thôi. Nhưng hiện tại đang là lúc mấu chốt. Nhất là trong tình trạng có người đang muốn cắn ngược lại Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực. Cục trưởng Quách có quyết đoán đứng vững trước áp lực điều Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực tiến đến hay không, là một vấn đề không thể né tránh được.
Liễu Tinh Nhã nói cũng phải. Nếu không phải học viện Tiến Thủ báo án kéo cả Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực vào, việc điều động Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến Cục công an thành phố, quả thật cũng không tính là chuyện gì lớn. Nhưng hiện tại học viện Tiến Thủ đã tạo ra chướng ngại đầu tiên. Chuyện này thật sự đã không dễ làm được nữa.
Chung quy cũng không thể vì chút việc nhỏ đó mà kinh động khiến Bí thư Tưởng ra mặt. Làm vậy chẳng những chuyện bé xé ra to. Đồng thời cũng thể hiện bản thân hắn là Thư ký sô một của Thành ủy lại bất lực.
- Tuy nhiên, nếu phó Bí thư Thôi gật đầu, Thôi Hướng cũng đồng ý, Cục trưởng Quách và Cục trưởng Thôi cùng nhau thúc đẩy, chuyện này sẽ được thành thôi.
Nếu nhắc tới Thôi Đồng, Liễu Tinh Nhã liền thuận thế đưa ra nghi vấn trong lòng.
- Đúng rồi thư ký Quan, phó Bí thư Thôi rất quý cậu. Lần trước còn đặc biệt phái ra Vũ Thu và Nhã Mỹ cùng Hạ Lai đi thành phố Yến. Chỉ sợ cậu không biết, Vũ Thu và Nhã Mỹ đều là cháu gái của Bí thư Thôi.
Quan Doãn nghe ra ý định thăm dò của Liễu Tinh Nhã. Ý của anh ta là muốn biết rõ mối quan hệ thật sự giữa hắn và Thôi Đồng. Nói thật, ngay cả hắn cũng không rõ vì sao Thôi Đồng lại liếc mắt một cái đã xem trọng hắn như vậy. Đối với vấn đề của Liễu Tinh Nhã, hắn chỉ có thể hàm hồ trả lời:
- Bí thư Thôi rất quan tâm tới tình trạng vết thương của Hạ Lai. Tôi chỉ thay Hạ Lai cám ơn ông ấy. Vũ Thu và Nhã Mỹ cũng chăm sóc Hạ Lai rất tốt. Có thời gian tôi cũng sẽ mời các cô ấy ăn cơm.
Lần trước từ thành phố Yến trở về huyện Khổng, Vũ Thu và Nhã Mỹ đã trực tiếp trở về Hoàng Lương. Lúc ấy, hai người cũng không từ biệt Quan Doãn, lặng lẽ đi không một tiếng động. Sau này Quan Doãn cũng cảm thấy ngại. Dù sao người ta cũng đã giúp đỡ một hồi, chung quy cũng phải mời người ta ăn cơm thể hiện một chút mới đúng.
Liễu Tinh Nhã thấy Quan Doãn đem việc Thôi Đồng xem trọng hắn đổ lên trên người Hạ Lai, tưởng rằng Quan Doãn cố ý không nói, cũng không tiếp tục hỏi nhiều. Sau khi ngồi một lát, anh ta đứng dậy rời đi.
Chờ sau khi Liễu Tinh Nhã đi rồi, Quan Doãn mới lấy di động ra xem qua một chút. Đó là một chiếc di động Motorola. Trên thị trường bây giờ, nó cũng là một chiếc điện thoại rất đắt. Giờ hắn mới biết Liễu Tinh Nhã không nói thật. Di động do Thành ủy phát sẽ không đắt như vậy. Liễu Tinh Nhã tặng một phần ân tình cho hắn.
Hắn lại nhìn qua cái chìa khóa nhà một chút, trong lòng cảm thấy ấm áp. Lãnh Nhạc đối với hắn thật đúng là không tệ. Tuy Lãnh Nhạc lấy nhà cho hắn, ân tình lại để Liễu Tinh Nhã ra mặt, cũng rất có ý nghĩa. Mặc kệ như thế nào, Lãnh Nhạc và Liễu Tinh Nhã đối với hắn, quả thật đều là thật lòng quan tâm.
Mở điện thoại di động ra, hắn thuận tay bấm một dãy số. Có phương thức liên lạc mới, mỗi người đều muốn nói cho người mình thân thiết nhất biết trước tiên. Sau khi bấm xong dãy số, Quan Doãn mới bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh. Hắn vừa bấm đúng số điện thoại của Kim Nhất Giai!
Vì sao không phải Hạ Lai?
Trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy bất an. Theo nghiên cứu phát hiện, khi vui nhất hay khi đau lòng nhất lại muốn chia sẻ, kể với một người. Đó chính là người trong lòng anh để ý nhất hoặc là người anh yêu nhất. Quan Doãn không dám thừa nhận cũng không muốn đối diện với điều đó. Hắn thật sự yêu Kim Nhất Giai rồi sao?
Điện thoại của Kim Nhất Giai đã được kết nối. Bên trong truyền đến giọng nói lười biếng của Kim Nhất Giai:
- Alô, ai vậy...
- Nhất Giai, là tôi.
Quan Doãn vốn định cúp điện thoại, để gọi lại cho Hạ Lai, không ngờ Kim Nhất Giai đã nghe máy quá nhanh. Bây giờ cúp máy cũng đã muộn rồi. Hắn chỉ đành phải dũng cảm đối mặt.
- Cô có khỏe không?
- Quan Doãn, sao giờ anh mới gọi điện thoại đến. Có phải anh đã quên tôi rồi không?
Mới vậy Kim Nhất Giai đã khóc.
- Tôi cũng bị ốm, đợi anh suốt ba ngày. Vậy mà một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho tôi. Tôi đã nghĩ, đàn ông thật là nhẫn tâm. Gặp mặt thì còn tốt, quay đi đã thành mây khói.
-...
Quan Doãn cảm thấy bất đắc dĩ. Khi một cô gái dùng khóc lóc ăn vạ, kể ra những thời điểm quan trọng, không hề nghi ngờ, cô ấy đã xem anh là người thân nhất của mình. Hắn cố ổn định tâm tình đang có chút kích động của mình.
- Rất xin lỗi Nhất Giai. Tôi bận quá. Từ huyện Khổng đến Thành ủy, tôi một khắc cũng không ngừng nghỉ. Hiện tại mới rảnh một chút... Sao cô lại bị bệnh. Có phải vì mệt quá hay không?
- Tôi cũng không biết. Có lẽ là vậy. Dù sao đi nữa, vừa trở lại Bắc Kinh thì tôi bị ốm luôn. Có lẽ bởi vì quá tức giận bởi người nào đó. Có lẽ vì chính mình quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Cũng có lẽ vì trong nhà muốn sắp xếp chuyện đính hôn của tôi...
- Đính hôn?
Quan Doãn cảm giác ngực như có tảng đá lớn đè nặng lên.
- Cùng ai?
- Có nói anh cũng không biết. Tôi không muốn nói nữa. Vừa nói đã thấy phiền lòng.
Kim Nhất Giai ngừng khóc.
- Quan Doãn, nếu bọn họ còn ép tôi, tôi sẽ bỏ trốn ra nước ngoài. Tôi không tin đến khi đó bọn họ còn có thể làm gì được tôi. Nhưng hiện tại tôi không muốn ra nước ngoài. Tôi muốn đi Hoàng Lương, tôi muốn tới huyện Khổng.
Quan Doãn thầm thở dài một tiếng. Kim Nhất Giai diễn quá sâu rồi, đã không thể tự thoát ra được. Hắn lại cảm thấy mình làm sao cũng không phải, đành phải kìm chế những nghĩ ngợi lung tung trong đầu. Hắn hỏi:
- Hạ Lai thế nào?
Mấy ngày qua, Quan Doãn vẫn chưa liên lạc được với Hạ Lai. Không phải hắn không muốn liên lạc, mà là không liên lạc được. Điện thoại di động của Hạ Lai đã hỏng rồi. Mà điện thoại di động của Hạ Đức Trường lại luôn tắt máy.
- Hạ Lai khá tốt. Tình hình tương đối ổn định, vẫn đang nằm viện để quan sát. Tuy nhiên chính là tâm tình không tốt lắm. Chị ấy không muốn gặp ai, luôn ngẩn người ngồi một mình. Lần nào tôi nhìn thấy chị ấy, tôi cũng khóc.
- Thay tôi chuyển lời với cô ấy, bảo cô ấy cố gắng nghỉ ngơi. Tôi có thời gian rảnh, nhất định sẽ tới Bắc Kinh thăm cô ấy.
- Đừng, anh đừng đến đây. Lần trước tôi ở trước mặt chị ấy chỉ nhắc một câu đến anh, chị ấy khóc đến mức muốn ngất đi được...
Kim Nhất Giai thở dài một tiếng.
- Cũng không biết rốt cuộc chị ấy đã nghĩ thế nào. Mọi chuyện vốn đã tốt rồi, lại nói muốn chia tay với anh. Chẳng lẽ nói chia tay thì nhất định sẽ hạnh phúc sao?
Hạnh phúc hay bất hạnh phúc còn không biết, nhưng hiện tại Hạ Lai đau khổ như vậy, Quan Doãn cũng cảm thấy đau khổ theo. Hắn rất muốn bay đến bên cạnh Hạ Lai, cố gắng nói chuyện với cô. Nhưng hắn biết, Hạ Lai cũng có mặt cố chấp. Trừ phi chờ cô suy nghĩ thông suốt, nếu không cho dù hiện tại hắn xuất hiện trước mặt cô, cô cũng sẽ không nói được lời nào.
Hơn nữa với thân phận của hắn bây giờ, muốn bớt chút thời gian rảnh rỗi tới Bắc Kinh thăm cô, cũng một hy vọng quá xa vời.
- Chờ tới khi cô ấy nghĩ thông sẽ nói sau. Cô cũng biết tính tình của Hạ Lai rồi. Tuy rằng tính tình cô ấy lãnh đạm một chút, nhưng rất cố chấp.
Quan Doãn do dự một chút, nói tiếp.
- Cô cũng muốn cố gắng chăm sóc cho mình. Sức khỏe là quan trọng.
- Tôi muốn hỏi anh một câu, nếu trong nhà ép tôi đính hôn. Tôi muốn chạy trốn tra nước ngoài, anh ủng hộ hay không ủng hộ tôi?
Kim Nhất Giai ép hỏi Quan Doãn. Cô muốn một câu trả lời rõ ràng của Quan Doãn.
Quan Doãn biết tâm tư của Kim Nhất Giai. Cô vì hắn mà đào hôn. Nếu hắn không ủng hộ cô. Việc cô đào hôn sẽ không hề có chút ý nghĩa nào. Nhưng hiện tại Hạ Lai đang như thế, hắn làm sao có thể cho Kim Nhất Giai một lời hứa hẹn? Nhưng hắn lại không thể nào nhẫn tâm để Kim Nhất Giai không an tâm. Hắn cắn răng một cái nói:
- Tôi ủng hộ cô.
- Có những lời này của anh, tôi cũng an tâm.
Kim Nhất Giai cúp điện thoại. Quan Doãn cầm di động trong tay, trong buồn bã cảm giác như bị mất mát.
Chợt có tiếng mở cửa vang lên. Trần Tư Thanh, Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng đi ra. Hiển nhiên, bọn họ đã báo cáo công tác xong. Lãnh Nhạc đưa mấy người đi ra. Quan Doãn cũng đứng dậy đưa tiễn. Chờ mấy người đi rồi, Lãnh Nhạc thuận tay đóng cửa, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Quan Doãn, việc điều tra học viện Tiến Thủ, tình thế rất nghiêm trọng.