Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 217 : Nhỏ Không Hiểu Chuyện Lớn Cũng Hồ Đồ (1)
T
hiên Long kiếm trang... Thiên Long... Thiên Long...
Chiến Thiên Long, không lẽ...
- Không sai, Chiến thúc thúc Chiến Thiên Long của ngươi vốn họ Long, là con trai của Long Ngạo, trang chủ Thiên Long kiếm trang. Tuy nhiên năm đó hắn không hợp với lão cha liền bỏ ra ngoài, sau đó gặp đại ca cùng ta, tên này mới đổi thành Chiến Thiên Long... Nói tới đây, lục gia Nhậm Thiên Tung cười khổ bất đắc dĩ nói: - Chiến thúc thúc của ngươi là tính tình như thế, nói không đánh bại lão cha thì không trở về.
- Thì ra là vậy, không ngờ Chiến thúc thúc còn có núi dựa lớn như thế. Lần trước ở Minh Ngọc sơn trang nghe lão Đan Vương có nhắc, tám đại vương gia xếp hạng thứ hai là Kiếm Vương. Đối rồi, lục thúc, ngươi là Tu La Vương, vậy mà mãi vẫn không nói cho ta đấy. Lúc này Nhậm Kiệt mới hiểu ra được, Chiến thúc thúc gần như cùng nhịp thở với nhà mình, nhưng hoàng đế cùng các đại gia tộc khác kiêng kỵ hắn như vậy là bởi nguyên nhân gì. Đừng thấy cha con bọn họ căng thẳng với nhau, người khác không dám mặc kệ bối cảnh như thế.
- Cái gì Tu La Vương, người ta kêu bậy thôi. Nhậm Thiên Tung khoát tay rõ ràng không muốn nói chuyện này, rồi nói: - Một mặt nguyên nhân là bởi Chiến thúc thúc ngươi, mặt khác Kiếm Vương Long Ngạo không giống những người khác, thực lực bản thân mạnh mẽ, cũng rất bội phục phụ thân ngươi, hắn không làm loạn, cho nên mới cùng Minh Ngọc sơn trang còn tồn tại.
Thấy lục thúc không muốn nhắc tới chuyện Tu La Vương, Nhậm Kiệt cũng không hỏi tới, tiếp tục nghe lục thúc nói chuyện.
- Tình hình năm đó cơ bản là thế, Ngọc Tuyền đạo nhân năm đó cực kỳ hung hãn, thủ hạ đông đảo. Mà quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn hắn phát hiện ra có vô số hầm ngầm, địa mạch, bởi vì khai thác mấy chục năm mà bên trong đan xen khắp nơi. Năm đó lúc khai thác đã gặp rất nhiều dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân, có điều năm đó bọn họ bị đánh thảm, cho nên tương đối thì ngẫu nhiên va chạm một chút không nghiêm trọng.
- Vậy hiện giờ mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn thế nào? Nghe lục thúc nói xong ngọn nguồn quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn năm đó, cùng ý tưởng thay đổi của hoàng đế, Nhậm Kiệt mới bắt đầu hỏi tình hình hiện tại.
- Hiện tại... Lục gia Nhậm Thiên Tung suy nghĩ rồi nói: - Từ sau khi phụ thân ngươi hoàn toàn bàn giao mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cho hoàng gia, hoàng đế liền bắt đầu thay đổi những người năm đó. Phụ thân ngươi ở đây còn không sao, nhưng mấy năm gần đây, sau khi phụ thân ngươi rời Nhậm gia thì động tác của hắn càng lớn, hôm nay ở trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn gần như không còn người năm đó. Nhưng cũng may, trong một số người hắn tự cho là tín nhiệm, còn có người của lục thúc bố trí, tuy nhiên những người đó không tính là trung tâm, căn cứ tin tức cho thấy, mấy năm gần đây dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền đạo nhân ngày càng quấy rầy dữ dội, nghe nói mấy lần hoàng đế phái quân đội cùng cường giả siêu cấp xuống tiêu diệt cũng không có kết quả. Nhưng mà, dù thế hoàng đế cũng không đến mức không duyên cớ đi đưa cục thịt béo đến chỗ ngươi, lấy hiểu biết nhiều năm với hắn, ta cực kỳ khẳng định.
Nhậm Kiệt gật đầu: - Ta cũng biết, trong đó khẳng định xảy ra vấn đề, nhìn nhỏ thì khẳng định mạch khoáng linh ngọc không kiếm ra 3000 vạn tiền ngọc một năm, nhìn lớn thì quá nửa đây là cái bẫy. Dư nghiệt chỉ là một nguyên nhân, sản lượng thì sao?
- Sản lượng hẳn không thành vấn đề! Nói tới chuyện này, lục gia Nhậm Thiên Tung khẽ cau mày: - Tuy rằng đại ca đã từng nói, năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân liều mạng khai thác, cộng thêm năm đó đại ca cùng hoàng đế chiếm được cũng vì cần dùng mà khai thác số lượng lớn, nhưng quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn vô cùng trù phú, chẳng qua là địa hình đan xen phức tạp, khai thác khó khăn một chút. Vốn là có thể đủ khai thác trăm năm, dù có một mực khai thác điên cuồng, trong vòng năm ba chục năm cũng không thành vấn đề mới đúng. Trên thực tế, ba người Nhậm Quân Dương cũng rất rõ ràng, bởi vì một đoạn thời gian dài trước kia chính là đại ca để bọn họ phụ trách chuyện ở đó.
- Có lẽ hoàng đế chính là lợi dụng tâm tính tự cho là biết của bọn họ, nếu là thế, vậy thì gần đây đã xảy ra vấn đề mà chúng ta không biết, xem ra thật sự phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Đúng rồi, lục thúc, mấy vị trưởng lão quá hưng phấn, quá kích động nhảy vào, theo ý ta là nên dạy cho bọn họ một bài học, cũng cho bọn họ thăm dò xem xảy ra chuyện gì, thuận tiện cũng mượn việc này làm những người âm thầm chú ý cứ đắc ý trước đã, tự cho rằng kế hoạch thành công, để bọn họ vui vẻ một hồi. Dù sao mấy người Nhậm Quân Dương là trưởng lão Nhậm gia, hơn nữa nếu lần này bỏ mặc, vậy cũng sẽ làm Nhậm gia có chút tổn thất.
Dù theo Nhậm Kiệt thấy, tổn thất này như khối u ác tính, nhưng chuyện này vẫn phải nói với lục thúc một tiếng, bởi vì tiếp theo hắn càng muốn ra tay cắt bỏ khối u ác tính này.
Vừa nghe lời này, lục gia Nhậm Thiên Tung lập tức hiểu được ý của Nhậm Kiệt, sau đó ngạc nhiên nhìn hắn. Bởi vì tiếp xúc gần đây nên hắn biết, Nhậm Kiệt tuyệt đối không phải hàng người nóng vội gấp gáp, càng sẽ không vội vả nắm quyền, nhưng sao bây giờ lại đột nhiên nghĩ tới muốn ra tay dọn dẹp các trưởng lão kia.
- Dọn dẹp bọn họ thì không nóng vội, nhưng bọn họ luôn nhảy lên nhảy xuống, phải đè bọn họ một chuyến. Giai đoạn trước mắt ta còn lấy bọn họ chắn đằng trước, nhưng nhất thiết phải từng bước dọn dẹp bọn bọn họ. Lần này đúng là cơ hội, nhưng bởi tình huống lần này đặc biệt, đối phó bọn họ lúc này sẽ làm tổn thất người Nhậm gia, tuy rằng tổn thất là người của bọn họ, nhưng...
- Nhớ kỹ, ngươi là gia chủ, lục thúc ta chỉ có thể giúp đỡ ngươi đi một đoạn. Ngươi đưa ra quyết định chính là Nhậm gia quyết định, thịt thối nhiều hơn chỉ có chỗ xấu, lục thúc vẫn hiểu đạo lý này. Ngươi cứ việc yên tâm lớn mật mà làm, bên phía Mặc Hồng có tình báo thay đổi gì cũng sẽ thông báo trước cho ngươi, ngươi cần lục thúc thì cứ việc nói. Lục gia Nhậm Thiên Tung cũng không phải hạng đàn bà, dứt khoát nói.
- Có lục thúc nói câu này thì ta yên tâm, nhưng mà chuyện quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn vẫn phải nghiên cứu kỹ lượng. Đến lúc đó lục thúc ngươi tìm cho ta mấy người quen thuộc quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn, còn có người ở giai đoạn hiện tại.
- Trước khi ngươi đến ta đã căn dặn Mặc Hồng đi an bài, đồng thời bảo hắn cố gắng tìm nhiều tin tức về mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Trên thực tế những năm gần đây ta vì chuyện lục thẩm, cũng vì mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn hoàn toàn trả lại hoàng gia, ta cũng không quá để ý. Bằng không, sẽ không chỉ có mấy tin tức này, tuy nhiên ngươi không cần vội, sẽ có tin tức rất nhanh. Về phần đám người Nhậm Quân Dương, ôi, sở dĩ bọn họ tích cực như thế, nhất định là nghĩ chuyện này đơn giản, cho rằng hoàng đế chỉ vì mất kỹ thuật khai thác của Nhậm gia, cùng với không biết nơi đó. Nếu đơn giản như thế, nhiều năm trước hoàng đế đã sớm hợp tác với Nhậm gia rồi.
- Kỹ thuật khai thác? Nhậm Kiệt nhìn lục thúc hỏi.
- Năm đó dưới tay đại ca đông đảo kỳ nhân dị sĩ, kỹ thuật khai thác mạch khoáng linh ngọc của Nhậm gia là tốt nhất trong Minh Ngọc Hoàng Triều. Năm đó sau khi hoàn toàn trả lại mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cho hoàng gia, người gia tộc ta tự nhiên cũng rút. Hơn nữa năm đó Nhậm gia phụ trách khai thác, biết rõ tình huống bên trong, thực tế khi đó đám người Nhậm Quân Dương xem như người phụ trách, ước chừng bọn họ cho rằng mình càng hiểu rõ hơn. Khi đó ta còn không rõ chuyện này, nhưng ngẫu nhiên nghe đại ca nhắc tới, nói mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, không cần thiết vì chuyện này rước lấy hoàng đế đả kích không chừa đường sống đối với Nhậm gia, có lẽ vấn đề mà ngươi mới nói, chính là điều mà đại ca nói năm đó. Nhậm Thiên Tung hồi tưởng tình huống năm đó, kết hợp hiện trạng hôm nay, nói ra.
- Ừm, rất có thể. Thật ra trong này có vấn đề, chỉ cần người ta nghĩ sâu một chút là nhìn ra được. Nhưng vẫn cứ tiếp tục hãm sâu vào đó, chính là những người tự cho rằng mình giỏi hơn người khác. Nhậm Kiệt cũng gật đầu.
Nói xong lại chạm cốc với lục thúc, sau đó hai người ngươi một lời ta một câu trò chuyện, nói tới chuyện trước kia, nói tới Nhậm Kiệt làm ra điềm lành, dị tượng, cho tới Minh Ngọc sơn trang, cho tới...
Các hoạt động mừng thọ Hoàng thái hậu kết thúc thì trời đã tối, tuy nhiên ba vị trưởng lão trở về từ hoàng cung lúc này vẫn còn trong hưng phấn, về đến Nhậm gia cũng không nghỉ ngơi, ngược lại lập tức đi Nghị Sự Đại Điện.
- Quá tốt, thật không ngờ chuyện hoang đường như thế lại biến thành chuyện tốt thế này, mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn lại lần nữa trở về tay Nhậm gia chúng ta. Nhậm Hàn Lâm nghẹn đã lâu, lúc này trở về cuối cùng cũng nói ra.
Nhậm Văn Húc cũng tươi cười đầy mặt: - Hơn nữa lần này chỉ cần nộp 3000 vạn tiền ngọc mỗi năm mà thôi, còn lại đều là bản thân Nhậm gia thu về, chúng ta cứ ra sức khai thác.
- Không sai, 10 năm, đủ để Nhậm gia chúng ta đạp lên nấc thang mới, năm đó Nhậm gia chính là dựa vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn trỗi dậy, mới có 20 năm huy hoàng gần đây. Nhậm Hàn Lâm cũng gật đầu nói.
Lần này trở về, không chỉ ba vị trưởng lão bọn họ, đồng thời cùng vào Nghị Sự Đại Điện còn có Nhậm Cường, Nhậm Hạo. Tuy rằng hai người là tiểu bối, nhưng hôm nay đều đã là tướng quân, lại là đại biểu của Nhậm Thiên Hoành cùng Nhậm Thiên Kỳ, có đủ tư cách ngồi trong này, có điều lúc này hai người lại không hưng phấn như thế.
- Nhậm Cường, Nhậm Hạo, xem các ngươi như có lời muốn nói, về đến nhà mình, có gì cứ việc nói. Nhậm Quân Dương cũng mỉm cười, thái độ trưởng bối hiền hòa nói.
- Ta thì không sao, chẳng qua cảm thấy không đúng... Nhậm Cường không biết nên nói sao, gãi đầu như rất khó chịu.
Nhậm Hạo suy ngẫm nhìn ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương, nói: - Hay là để ta nói, ta tin thật ra ba vị trưởng lão cũng đều nhìn ra, bởi vì ngay cả tên Nhậm Kiệt kia cũng cảm thấy không đúng, một câu may mắn trời cho đó còn không phải nói hắn hoàn toàn không tin hoàng đế sẽ tặng không đồ tốt như vậy. Trên thực tế Hoàng thượng không có lý do cho Nhậm gia chúng ta mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, Hoàng thượng một mực không yên lòng đối với Nhậm gia, không chèn ép đã là chuyện tốt, làm sao lại đưa cho một phần đại lễ.
- Đúng, đúng... Nhậm Cường vừa nghe, gật đầu liên tục, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy không đúng, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ, Nhậm Hạo vừa nói hắn liền nói ra cảm nghĩ của mình.