Số lần đọc/download: 714 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:55 +0700
Chương 212: Nghe Thấy Tiếng Tuyết Rơi (21)
“ H
ử.......có gì thì từ từ nói, anh làm gì thế.” Tô Niên Niên chẳng hiểu mô tê gì, làm gì có người nào cáu giận xong lại quay ra ôm ngay được, coi cô là trẻ con mà dỗ dành à!
Có điều cái ôm của Cố Tử Thần rất ấm áp, phá tan đi ánh nhìn băng giá trước đó.
Cố Tử Thần: “ Đợi không thấy tôi thì tôi không biết đi à! Tô Niên Niên, sao mà cô ngốc thành thế này chứ!”
Tô Niên Niên bực bội, chiếc đầu nhỏ đập mạnh vào ngực Cố Tử Thần, “ Anh không nhìn thấy cửa bị khóa à! lẽ nào anh muốn tôi nhảy lầu sao!”
Cố Tử Thần vừa tức lại vừa buồn cười, cười nhạo nói: “ luyện công đầu sắt tốt như thế, không đi đập vào cửa còn đập vào người tôi làm cái gì.”
Tô Niên Niên trợn trừng mắt, lúc này mới cảm thấy đau, vội vàng hoảng loạn xoa xoa đầu mình.
“ Đập đau rồi à?” Cố Tử Thần khẽ hỏi, đưa tay xoa xoa trán cho Tô Niên Niên.
Chỗ tiếp xúc đó lạnh cứng, cậu cau mày lại, lại nắm lấy tay Tô Niên Niên thử nhiệt độ, đã lạnh như cục đá rồi. sắc mặt cô cũng nhợt nhạt, đôi môi hồng cũng không còn sắc máu.
Cậu nhẩm tính thời gian, là biết Tô Niên Niên ở nơi lạnh cóng này đợi cậu hơn một tiếng rồi, trong lòng co thắt lại.
“ Chết tiệt.” Cậu thầm lẩm bẩm chửi một câu, cởi áo khoác của mình ra, không do dự khoác lên người cho Tô Niên Niên, ra lệnh nói: “ Mặc áo vào đi.”
“ Có gì mà ghê gớm chứ.......” Tô Niên Niên lí nhí oán trách một câu, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng quả thật lạnh sắp không chịu được, vì cái mạng nhỏ của mình mà nghĩ, cô đành ngoan ngoãn mặc áo của Cố Tử Thần lên.
Cô sụt sịt mũi, hỏi: “ Cố Tử Thần, anh có khăn giấy không, tôi muốn lau nước mũi.”
Nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của cô, Cố Tử Thần chỉ cảm thấy xót xa, cụp mi xuống, giấu đi tâm trạng này, cậu tìm trong túi một lúc, lấy ra khăn giấy, giơ lên trước mũi của Tô Niên Niên, nói: “ Tôi đếm 1..2..3.., cô lấy hết sức.”
Oh my god! Cái quỷ quái gì thế này, nam thần muốn xì mũi cho cô sao?
Tô Niên Niên quả thật chịu không nổi, lùi về sau hai bước, quả quyết từ chối: “ Không cần, tôi tự làm được.”
Cố Tử Thần cậy thân hình mình cao cánh tay dài, đưa cánh tay ra phía trước, giọng nói nhẹ nhàng rất dễ nghe: “ 1...2...3..........”
Trong giọng nói dễ nghe của cậu, Tô Niên Niên....cuối cùng cũng xì mũi.
Sau khi lau xong, Cố Tử Thần lại lau lại mũi cho cô, mới hài lòng gật đầu.
Tô Niên Niên dè dặt hỏi: “ Cố Tử Thần, bệnh sạch sẽ của anh không trị mà khỏi à?”
Cố Tử Thần sa sầm mặt mày, đưa cục khăn giấy vo tròn trong tay nhét vào tay Tô Niên Niên: “ Mang đi vứt đi.”
Tô Niên Niên bĩu môi, không phải chỉ là nước mũi của cô thôi sao, có cần phải thù lâu nhớ dai như thế không, vùa nãy không phải còn thay cô lau nước mũi à? đúng là người đàn ông tính khí thất thường!
Ném cục giấy đó vào trong thùng rác, Tô Niên Niên cảm thấy sống mũi mình lạnh lạnh, ngẩng đầu, mấy bông tuyết nhỏ bay xuống, rơi lên da rồi tan ra, cảm giác mát lạnh.
Cô vui mừng reo lên: “ Cố Tử Thần, anh xem anh xem, tuyết rơi rồi! đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.”
Cố Tử Thần ngẩng đầu nhìn, bông tuyết từ trên trời rơi xuống càng lúc càng nhiều, từng đợt từng đợt, cực kỳ đepj mắt.
Tô Niên Niên lúc này giống như đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, ngẩng mặt chăm chú nhìn tuyết, bông tuyết rơi trên tóc và vai cô, khiến cả người cô giống như thiên thần bước ra từ bông tuyết ngập trời vậy.
“ Anh không phải có chuyện muốn nói với tôi sao, mau nói đi, tôi còn phải về nhà ăn gà rán!” Tô Niên Niên sờ sờ vào chiếc bụng đã đói meo, nhìn sang Cố Tử Thần.