Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Chương 216
B
ọn họ đem hộp gỗ đặt chỉnh tề trên mặt đất thành một hàng.
Quản sự đứng trước mặt nàng mỉm cười, "Nương nương, rốt cuộc hoa hàm tiếu đang ở đâu?"
Những lời này vừa mới nói xong, những người làm phía sau cùng mở những hộp gỗ lớn trên mặt đất ra.
Bên trong muôn hình muôn vẻ những thứ kỳ quái gì đó mà nàng không biết, nhưng chỉ cần nhìn đến những thanh kiếm sắc bén, cũng đủ làm nàng sợ mà nuốt một ngụm nước bọt.
"Ta vẫn nói câu nói kia, nếu như các người vẫn muốn lấy hoa Hàm Tiếu, trước hết phải đi thông báo cho người của Thiện Xá." Nàng không có run, nàng không khẩn trương......
Nàng kiên nghị nhìn quản sự, bình thường những tình huống như thế này, sẽ luôn có người tới cứu nàng, sẽ có......
Cho đến khi nàng bị bọn họ ép lên trên cọc gỗ, trói chặt đôi tay, rốt cuộc nàng mới ý thức được nguy hiểm.
"Nương nương, Thái hậu cũng không phải là dễ lừa." Quản sự vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt lại đầy tàn nhẫn.
"Bổn cung nói một là một, cũng không nói bừa." Nàng cố gắng hít sâu, nhưng trong âm thanh vẫn mang theo sự run rẩy.
Quản sự cười, "Bao nhiêu năng nhân, dị sĩ tìm kiếm hoa Hàm Tiếu đều không có kết quả, một mình một cô nương hậu cung như ngươi, làm sao có thể có?"
"Bọn họ không tìm được, là bởi vì bọn họ không biết cách tìm."
Quản sự thấy nàng nói xong vẻ mặt tràn đầy tự tin, sự hoài nghi trong mắt hắn lúc trước cũng ít đi mấy phần, "Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tìm được?"
Nàng không thèm để ý đến hắn, lại một lần nữa đem điều kiện nói xong rất rõ ràng.
Quản sự nhíu chặt mày, một bên tùy tùng lập tức đưa lên một một cái dây thừng lớn, phía trên rậm rạp chằng chịt gai.
"Các ngươi muốn làm gì? Này! ~"
Mắt thấy bọn họ sắp đem sợi dây trói vào người nàng, thân thể nàng cứng còng không dám di động nửa phần. Chỉ cần quằn quại, thì những cái gai đó sẽ đâm ngược vào người nàng.....
Nàng vừa giương mắt nhìn, lại thấy trong tay quản sự đang cầm hai cái mộc bản, phía trên đều gắn đinh.
Nàng xem như toàn thân bất động, chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải nếm thử những khổ hình của cổ đại?!
"Nếu như ngươi giết ta, thì ngươi cũng đừng mơ tìm được hoa Hàm Tiếu!" Làm thế nào, nàng nên làm như thế nào? Cảm giác sợ hãi mãnh liệt tràn đầy toàn thân nàng, một cỗ nồng đậm hối tiếc làm nàng cảm thấy lỗ mũi mình đau xót.
Nàng thật sự không biết phân biệt tốt xấu, cứ hảo hảo mà đi theo bọn Thiện Xá không phải là rất tốt sao? Ít nhất hắn sẽ không hại nàng như thế này!
"Ha ha, yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chết!" Dứt lời, quản sự đi tới trước mặt của nàng, ngồi xổm xuống.
Phía sau có hai người, đem chân của nàng giơ lên, quản sự nhẹ nhàng bàn đinh ở phía dưới.
Nàng muốn liều mạng đá văng hai người bên cạnh ra, nhưng vừa dùng lực, đống gai trên người lại đâm vào da thịt nàng.
Thân thể nàng cứng đơ, mặc cho bọn họ chậm rãi đem ta hai chân thả vào đinh trên bảng.
Sự bén nhọn khác thương đâm vào lòng bàn chân, do các dây thần kinh trong lòng bàn rất mẫn cảm nên làm nàng đau quặn ruột gan, sự đau đớn vọt thẳng lên não. Cái này rõ ràng không phải đau đớn, rồi lại có cảm giác đau tận xương tuỷ.
Nàng có vài phần không biết hai chân mình đã rách thành cái dạng gì, nàng chỉ biết mình bây giờ là khổ sở khác thường, đứng không dám đứng, động cũng không dám động.
"Hoa Hàm tiếu ở đâu?" Quản sự lại hỏi một lần, lần này thứ mà hắn cầm trong tay là một thanh đao đầy gỉ sắt.
Nàng luôn luôn tự nhận mình là một người có sức chịu đựng tốt, mà cũng cho hù dọa cho bối rối.
"Ta cho ngươi biết!" Cây đao này nếu cắt trên thân thể nàng, hậu quả khó mà lường được.
Quản sự hài lòng nhìn nàng, ý bảo nàng hãy nói đi.
"Hoa Hàm Tiếu không có ở trên người của ta, nó ở trên người nguyên phó tướng Kiền Sở, chính là vì lúc trước ta lẻn vào Kiền Sở thì đã từng vô ý thấy qua." Bản thân nguyên Phó tướng năng lực hơn người, cộng thêm bên cạnh còn có người cận thân bảo vệ, hắn mới có thể ứng phó được bọn họ, nàng thầm cầu nguyện trong lòng.
"Chát!" Nàng cảm thấy trên mặt một hồi đau, toàn thân nàng mềm nhũn ra.