Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 368 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:58:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 217: Thực Lực Tuyệt Đối!
ộ Tranh, ngươi chỉ vì một chút việc nhỏ mà bỏ qua tiền đồ của mình là rất không sáng suốt đó." Lục Tiểu Dạ góp lời.
"Sáng suốt hay không ta tự biết, ta phải tự mình làm chuyện này, mà gia nhập thế lực cấp huyền nhị phẩm thì ta tin tưởng ta sẽ làm được, không cần phải gấp gáp nhất thời." Bộ Tranh lắc đầu nói.
"Ngươi tự tin thật ra cũng tốt, nhưng nếu giảm bớt thời gian làm mấy chuyện này thì về sau có thể tiến được xa hơn, hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi rồi, ta đoán hẳn không hơn hai mươi." Liễu tiền bối nói.
"Thêm mấy tháng nữa là mười chín tuổi." Bộ Tranh hồi đáp.
"Cái gì, ngươi chưa đến mười chín hả, đây không phải nhỏ hơn ta mấy tuổi sao!" Lục Tiểu Dạ lên tiếng.
"Tiểu Dạ, ngươi lộ tuổi của mình rồi!" Lục Tiểu Du ở một bên nói, kỳ thật hắn đã tới sớm rồi, chẳng qua chưa có cơ hội lên tiếng, ngay cả lúc nộp thủy phủ lên cũng giống như vậy, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe Bộ Tranh giảng giải thủ pháp đúc tạo binh khí trong bản vẽ, không có chỗ cho hắn nói chuyện.
Hiện tại hắn thầm rơi lệ trong lòng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng rồi.
"Ha ha, phải không?" Lục Tiểu Dạ nhìn chằm chằm Lục Tiểu Du, ánh mắt đó làm cho Lục Tiểu Du cảm thấy hơi sợ hãi.
"..." Lục Tiểu Du lập tức ngậm miệng lại.
Mà vào lúc này, Liễu tiền bối càng cảm thấy hớn hở trong lòng, không nghĩ tới Bộ Tranh còn chưa đến mười chín tuổi, tuy rằng so với suy nghĩ trong đầu chỉ kém hơn một tuổi mà thôi, nhưng vấn đề là trước hai mươi tuổi, khác biệt giữa một tuổi là rất lớn.
Có đôi khi, hai mươi tuổi đã không kịp làm chuyện gì đó nhưng mười chín tuổi thì lại kịp, với lại sự khác biệt của một tuổi này cũng thuyết minh Bộ Tranh có thể đi xa hơn người khác.
"Nguyên lai ngươi vẫn chưa tới mười chín tuổi, cũng khó trách vừa rồi ngươi lại cự tuyệt, bởi vì ngươi còn chưa biết nhiều lắm, không bằng như vậy đi, cha mẹ của ngươi ở đâu, ta sẽ nói chuyện với bọn họ." Liễu tiền bối cười nói, nếu hài tử đã không hiểu chuyện, vậy thì đi tìm phụ huynh, người lớn chắn chắn sẽ đồng ý một trăm phần trăm.
Trên thực tế, nếu cha mẹ của Bộ Tranh ở Thần Kiếm vương triều, khi biết được tình huống, nhất định sẽ bắt Bộ Tranh đi theo vị Liễu tiền bối này tới Đỉnh Thiên thần giáo, loại chuyện tình nhảy liền ba cấp này không phải ngày nào cũng có, nói không chừng sau khi bỏ lỡ, cả đời sẽ không gặp được cơ hội này nữa.
Đúng vậy, cơ hội như vậy, trong tình huống bình thường ai cũng sẽ đáp ứng, Bộ Tranh cũng giống như vậy, chẳng qua hắn còn vướng chuyện ở Thất Tinh quốc, cho nên hắn mới cự tuyệt.
Vào lúc này hắn còn chưa biết chuyện ở Thất Tinh quốc đã được giải quyết xong, nếu như mà biết thì hắn đã đồng ý đi theo Liễu tiền bối này rồi.
Mặc dù nói trước mắt nơi này thích hợp cho hắn tu luyện, nhưng nếu như có thể đổi đến địa phương tốt hơn thì cớ gì không đi chứ? Đây cũng là vì suy nghĩ cho tương lai của mình.
"Cha mẹ ta mất sớm, ở đây ta chỉ có một mình." Bộ Tranh trả lời.
"Như vậy ư..." Liễu tiền bối nhìn Bộ Tranh, thật lâu không nói gì.
"Sao vậy?" Bộ Tranh có chút nghi hoặc hỏi han.
"Ta đang sắp xếp lại điều kiện của ta một chút, ta là trưởng lão của Đỉnh Thiên thần giáo, đồng thời chưa có bất kỳ môn hạ đệ tử nào, nếu như ngươi trở thành đệ tử của ta thì điều kiện sẽ phi thương hậu đãi, như thế ngươi vẫn muốn cự tuyệt sao?" Liễu tiền bối nhìn Bộ Tranh hỏi.
"Bộ Tranh, đáp ứng đi, đây là chuyện tốt khó có được a, đến ta còn có chút ghen tị đó." Lục Tiểu Dạ góp lời.
"Vậy ngươi đi đi." Bộ Tranh nói.
"Ta đi làm gì a, ta ở đây ăn chơi chờ chết là được rồi." Lục Tiểu Dạ trả lời thẳng thắn. Mục đích của nàng không gì khác ngoài tìm mấy nữ hài tử chơi đùa, sau đó ứng phó với cha mình vân vân, cuộc sống cứ trôi qua bình bình như vậy.
Nếu như nàng có ý chí vươn lên thì võ công của nàng cũng đã không thấp đến vậy, tuy rằng mạnh hơn người bình thường nhưng một phần cũng là vì gia thế của nàng.
"Ha ha, nữ nhi của ta chính là không nên thân vậy đó, khiến ngài chê cười rồi." Lục Đức Thanh có chút xấu hổ nói.
"Không sao không sao, tiểu hài tử không hiểu chuyện thôi mà, chính vì thế nên có một số việc cần đến người lớn chúng ta quyết định thay bọn nó." Liễu tiền bối lắc đầu khẽ cười nói.
"Bộ Tranh, câu trả lời của ngươi là gì?" Liễu tiền bối nhìn Bộ Tranh, vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Câu trả lời của ta là không, hiện tại ta không rảnh đi học đúc kiếm thuật, ông muốn thu ta làm đồ đệ nhất định là vì đúc kiếm thuật chứ không phải do ta đẹp trai." Bộ Tranh nói thẳng.
Nếu chỉ là tùy tiện học qua loa thì Bộ Tranh cũng không quá để ý, nhưng hắn tin chắc rằng nếu bị vị Liễu tiền bối này thu làm đồ đệ thì chắc chắn không thể nào học một cách tùy tiện nữa rồi, khả năng cao chính là mỗi ngày đều phải học đúc kiếm, đến lúc đó luyện đan luyện khí khỏi cần phải nói, có thể ngay cả thời gian luyện võ cũng không có.
Đối với Bộ Tranh mà nói, đề cao thực lực của bàn thân là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
"Đúng vậy!" Liễu tiền bối gật đầu, hiện tại Bộ Tranh mới chỉ thể hiện thiên phú về phương diện đúc kiếm thuật trước mặt ông ta, ngoại trừ điều này ra thì chẳng có lý do nào khác.
Với lại, ông ta cũng là một người hơi quái đản, sở dĩ đến hiện tại chưa thu đồ đệ cũng là bởi vì ông ta muốn tìm một đồ đệ có thiên phú đúc kiếm thuật khiến ông ta thỏa mãn, bằng không thì không biết ông ta đã có bao nhiêu môn hạ đồ đệ rồi.
"Thế thì khẳng định không được." Bộ Tranh nói.
"Ta biết ngươi sẽ trả lời như vậy mà, nếu thế, ta đây đành phải chấp hành trách nhiệm của một người sư phụ, bắt ngươi theo ta về." Liễu tiền bối cười nói.
"Hả? Ông nói gì, bắt ta theo ông về? Còn nữa, ông trở thành sư phụ của ta khi nào?" Bộ Tranh ngây người, không nghĩ tới đối phương lại có kiểu suy nghĩ như vậy.
Vào lúc này, đám người Lục Đức Thanh và Lục Tiểu Dạ đều thật không thể tin được rằng vị Liễu tiền bối này lại làm ra hành động như vậy, cư nhiên muốn cường bạo thu đồ đệ.
"Sau này ngươi sẽ hiểu, ngươi không chịu cũng phải chịu, dù gì đằng nào ngươi cũng sẽ trở thành đồ đệ của ta, cho nên ta chính là sư phụ tương lai của ngươi, có quyền quyết định đường đi của ngươi trong tương lai, ừm, cứ quyết định như vậy." Liễu tiền bối khẽ cười nói.
"..." Đám người Bộ Tranh không thốt nên lời, không nghĩ tới Liễu tiền bối này còn có một mặt vô sỉ như vậy, cái lý do khỉ gió này mà cũng nói thành hợp lý cho được?
"Ngại quá, ta không đồng ý, ta đi trước." Bộ Tranh khoát tay, sau đó lui về sau, tốc độ rất nhanh, đây là hắn đã vận dụng thân pháp của mình.
Ta không thể trêu vào chẳng lẽ không chạy trốn được sao?
Vào lúc này Lục Tiểu Du nhìn thấy hành động chạy trốn của Bộ Tranh vừa cảm thấy Bộ Tranh rất sáng suốt nhưng đồng thời cũng cảm thấy Bộ Tranh rất ngu xuẩn, cớ sao lại không đồng ý chứ? Đây là chuyện tình tốt đẹp bực nào a, nếu phát sinh trên người ta thì quá tuyệt.
Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ nhiều về điều này, sau khi nhìn thấy Bộ Tranh triển khai thân pháp, hắn có một loại cảm giác rằng, có lẽ Liễu tiền bối này không nhất định có thể đuổi kịp Bộ Tranh, bởi vì thân pháp của Bộ Tranh rất kỳ diệu.
Thế nhưng hắn bất ngờ phát hiện ra, lúc này vị Liễu tiền bối kia vẫn ngồi ung dung uống trà, tựa hồ cũng không có ý tứ hành động.
Đây là có ý gì? Ở bên ngoài có người của ông ta sao? Không đúng, vừa nãy trên đường đến đây không phát hiện ra bất cứ người nào mà, người của ông ta cũng không cần trốn tránh a.
Chẳng lẽ ông ta không muốn đuổi theo? Tại sao chứ? Là ông ta đột nhiên nghĩ thông, cảm thấy hái dưa xanh không ngọt sao?
Rất nhanh, Lục Tiểu Du nhận ra suy nghĩ của mình sai tè le hột me hết cả, cũng không phải bên ngoài có người, cũng không phải ông ta không muốn đuổi mà là bởi vì ông ta có thực lực tuyệt đối, có thể nhường Bộ Tranh chạy trước một hồi.
Ngay lúc Bộ Tranh phóng vèo ra khỏi cửa, Lục Tiểu Du phát hiện Bộ Tranh xuất hiện ngay trước mặt vị Liễu tiền bối này, điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, nhìn về phía chỗ ngồi thì hắn chỉ thấy được một đạo tàn ảnh.
Điều này làm cho hắn rất rung động, đây là tốc độ dạng gì chứ, là thực lực của cấp huyền nhị phẩm sao? Đây căn bản không phải là thứ mình có thể tưởng tượng đến, càng đừng nói tới đối kháng.
"..." Bộ Tranh không nói gì, cực kỳ bình tĩnh phát động "tuyệt trần bộ" hắn vừa mới học được trước đó không lâu, nháy mắt dời đi, đến phía sau Liễu tiền bối.
"A?" Liễu tiền bối lộ ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên "tuyệt trần bộ" này của Bộ Tranh nằm ngoài sự dự liệu của ông ta, nhưng cũng hơi chút kinh dị thôi, tay của ông ta ngay lập tức tóm ngược về phía sau.
Thoạt nhìn chỉ là một cú tóm ngược rất bình thường, thân thể của ông ta cũng không hề di động, cảm giác giống như đang giang rộng tay về phía sau mà thôi.
Kết quả, thân thể của Bộ Tranh nhẹ nhàng bay lên, sau đó chầm chậm di chuyển về phía bên cạnh Liễu tiền bối, Bộ Tranh thử giãy dụa nhưng không tài nào tránh thoát khỏi cỗ lực lượng vô hình này.
"..."
Đây là sự chênh lệch thực lực, Bộ Tranh phát hiện ra thực lực của mình vẫn còn quá nhỏ yếu, đồng thời, giờ phút này cho dù dùng đến trận khí hay thiên lôi đan phụ trợ thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Bộ Tranh hiểu được đây là sự chênh lệch thực lực tuyệt đối, dù ình muốn dùng cũng không dùng được, người ta cũng sẽ không ình cơ hội sử dụng, với lại sử dụng được thì đã sao, có thể đánh trúng đối phương ư?
Căn bản là không có khả năng!
Vượt cấp khiêu chiến chỉ xảy ra ra với một sự chênh lệch nhỏ mà thôi, cho dù là kỳ tài ngút trời thì cũng sẽ khuất phục trước thực lực tuyệt đối!
Bây giờ Bộ Tranh mới chỉ có cảnh giới tứ mạch, có mạnh hơn nữa cũng không là gì với Liễu tiền bối, cho dù Bộ Tranh có cảnh giới ngũ mạch hay lục mạch thì tình huống cũng giống vậy, bởi vì ông ta là cao thủ thất mạch, tuy là thất mạch nhất trọng thiên nhưng cũng có thể đập chết hết người từ thất mạch trở xuống, dù đó có là thiên tài.
Sau thất mạch, có thể đấu vượt cấp chênh lệch nhau một trọng thiên thôi cũng đã là nhiệm vụ bất khả thi, thậm chí sau thất mạch, trong mỗi trọng thiên sẽ được chia nhỏ làm sơ thành và đại thành, trong tình huống bình thường thì người đại thành không có khả năng thua người sơ thành.
Đây là lần đầu tiên Bộ Tranh gặp được đối thủ có thực lực tuyệt đối như vậy, ở một khắc này, hắn đột nhiên phát hiện ra thực lực của mình thực sự nhỏ bé cỡ nào, ở trước mặt người ta, mình chính là thịt cá, người ta muốn xào hay luộc thế nào cũng được.
"Thế nào?" Liễu tiền bối nhìn Bộ Tranh mỉm cười nói.
"Mẹ ta nói, đại trượng phu co được dãn được, hiện tại ông mạnh, ta không còn gì để nói." Bộ Tranh thản nhiên nói với Liễu tiền bối.
"Tốt lắm, cứ như vậy đi, ta sẽ mang ngươi đi Đỉnh Thiên thần giáo." Liễu tiền bối cười nói.
"Ta muốn nói lời tạm biệt với sư tỷ của ta." Bộ Tranh nói.
"Ngươi đừng giở trò, ta còn không biết tâm tư của ngươi sao, ngươi muốn nhân cơ hội chạy trốn." Liễu tiền bối nói thẳng, nếu như Bộ Tranh đã không chịu thành thật cũng như không chịu thừa nhận ông là sư phụ thì ông quyết định dùng đến sức mạnh đến cùng.
"Hắc hắc, bị ông phát hiện ra rồi, vậy cũng chỉ có thể nhờ vả Lục Tiểu Dạ, nói cho Tần sư tỷ biết, ta bị một vị lão đầu bắt đi, bảo nàng yên tâm, sau này nhất định ta sẽ trốn ra." Bộ Tranh cười nói.
"..." Mọi người tắt tiếng, cho dù ngươi thực sự nghĩ như thế thì cũng không cần nói thẳng ra như vậy a.
Độc Bộ Độc Bộ - Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh