Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 215: Thật Giả Khó Phân
T
rần Tiểu Cửu vừa mới cầm lấy khay đồng, các tài tử biết hắn muốn phá giải Hán Nặc tháp, cũng không nói lời nào nữa, trừng mắt thật lớn nhìn Trần Tiểu Cửu, muốn nhìn hắn phá giải đề tài này như thế nào.
Trần Tiểu Cửu nhìn bốn phía xa xa, khẽ mỉm cười, như gió xuân tươi mới nói:
- Thiên Vũ tiên tử phá giải sáu mươi tư cái khay đồng, ta là phàm phu tục tử, làm sao có được trí tuệ như vậy? Có thể phá bỏ được mười cái khay đồng thì cũng được coi là kỳ quan rồi!
Thôi Viễn Sơn vẻ mặt nghiêm túc, thứ nhất, đối diện lão là giám thị vững vàng, bình tĩnh, thứ hai là lão muốn nhìn kỹ xem Trần Tiểu Cửu hóa giải thế cục này như thế nào.
Trần Tiểu Cửu lại nhìn qua nén hương đã cháy gần hết nói:
- Một canh giờ không nhiều, hiện tại ta liền thử phá giải cho mọi người xem
Hắn vung tay áo lên, dựa theo một trình tự rất nhanh đổi khay đồng, tốc độ cực nhanh làm người ta cứng lưỡi, trong miệng còn giải thích nói:
Hán Nặc lớn nhỏ không đồng nhất, chủ yếu nhất là luân lý trọng lượng, chú ý lối tư duy từ trên xuống dưới, mười tầng la bàn chỉ cần di động 1023 bước, nếu các vị tài tử không tin, có thể thử xem một chút, xem có phải thế không.
Mọi người thấy hắn ra tay cực nhanh, hạ bút thành văn, hoàn toàn không cần suy nghĩ đều chậc chậc lấy làm kỳ, không biết tiểu tử này tính toán như thế nào. Lại nghe thấy hắn nói bước giải chắc chắn như vậy, các chuyên gia nhất nhất nhớ trong lòng, cuối cùng kiểm tra đối chiếu một chút xem có phải hay không có thể giải được.
Hơn một ngàn bước đi, tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ, sau một hồi công phu, Trần Tiểu Cửu liền toát mồ hôi đầy đầu, lúc này bỗng nhiên tiểu tử Thôi Tư Quý lại cầm một chiếc khăn lại lau mồ hôi cho hắn.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cảm kích, hướng gã tươi cười ấm áp một cái, nghĩ đến ma quỷ huynh thay da đổi thịt, một lần nữa làm lại từ đầu, đã không còn ghét bỏ chính mình là người chăn ngựa. Khi nhận thấy khăn lau mồ hôi cùng ngón tay gãtiếp xúc, đột nhiên phát hiện ba ngón tay giữa của hắn cùng một độ dài, trong lòng hoảng sợ, thằng nhãi này tuyệt đối không phải là Thôi Tư Quý, lại nghĩ đến những gì hắn làm vừa rồi là để làm cho mọi người kinh ngạc, Trần Tiểu Cửu không khỏi hướng gã nhìn thoáng qua, thấy trong ánh mắt gã lộ ra một cỗ linh hoạt, sắc bén và giảo hoạt, làm sao giống Thôi Tư Quý chất phác?
- Ngươi là tiểu đạo đồng?
Trần Tiểu Cửu đột nhiên bắt lấy tay gã thấp giọng nói, trong lòng hết sức không vui, ta khôn khéo một đời, không ngờ lại bị tiểu tử này chơi cho một vố.
Trong mắt kẻ giả trang Thôi Tư Quý lóe lên quang mang giảo hoạt, thấp giọng nói:
- Ngươi thế nào lại nhìn ra?
- Tên móc túi!
Trần Tiểu Cửu thấp giọng cười lạnh nói:
- Thôi Tư Quý không có đôi tay linh hoạt như ngươi!
- Quá khen, quá khen!
Tiểu đạo đồng khiêm tốn nói:
- Yên tâm xông quan đi, bằng không qua một canh giờ, nếu ngươi không phá được đề mục, thì ta sẽ không nói cho ngươi tung tích của Hồng Hạnh!
- Ta nói được thì làm được, không cần ngươi lo lắng!
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Thật vệ ngươi tới làm gì?
Tiểu đạo đồng ánh mắt híp lại, thần thần bí bí nói:
- Bảo vệ ngươi, miễn cho ngươi gây rối tại đây vào thời khắc mấu chốt bị người ta đánh gãy chân!
Nói xong liền giả vờ giả vịt đem khăn mặt để lại chỗ cũ.
Bảo vệ ta? Trong lòng Trần Tiểu Cửu rất kinh ngạc, ở nơi đông người, có kẻ nào dám tới gây sự với ta đâu? Hắn mới không tin lời nói của tiểu đạo đồng, còn nữa, thuật hóa trang của tiểu đạo đồng thật thần kỳ, nếu không phải ngón tay làm lộ thân phận thực của gã, người nào có thể nhìn rõ thủ đoạn che giấu này, cho dù là Thôi Tư Quý thật nhìn thấy, cũng rất ngạc nhiên là chính mình khi nào có có huynh đệ sinh đôi!
Hắn hướng nén hương nhìn thoáng qua, đôi tay khẩn cấp, cấp tốc lại lay động lên khay đồng. Qua một hồi công phu, nén hương cũng đã hoàn toàn cháy hết, khay đồng trong tay Trần Tiểu Cửu cũng tới thời điểm cuối cùng, chợt nghe các vị tài tử hô lớn:
- Một ngàn lẻ một, một ngàn lẻ hai…
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khổ, mình chỉ thuận miệng nói ra, thật không ngờ đám tài tử này, đúng là mắc cười, khi đám tài tử này đếm tới 1023, Trần Tiểu Cửu đem khay đồng cuối cùng đặt ở cột trên cùng, mười khay đồng toàn bộ dựa theo quy tắc mượn từ cây cột này cho sang cây cột khác, không sai chút nào.
Các tài tử thấy một cảnh tượng như vậy, trợn mắt cả kinh há hốc mồm, thật lâu sau, tiếng vỗ tay như nước, bài sơn mà qua, bầu không khí nhiệt liệt, làm người ta nhìn với con mắt khác xưa.
Thôi Viễn Sơn khâm phục không ngừng, động tác vừa rồi của Trần Tiểu Cửu, lão nhìn rõ ràng, đi như dòng nước chảy, không hề có một chút cản trở, dường như quy trình này đã khắc thật sâu vào đầu hắn, vĩnh viễn không cần suy nghĩ, Thôi Viễn Sơn đi lên trước hạ giọng nói:
- Công tử đã từng gặp qua Hán Nặc tháp? Vì sao khi giải lại lưu loát, vô cùng thuận lợi?
Trần Tiểu Cửu hạ giọng nói:
- Thôi đại gia, thật không dám giấu diếm, cho dù khay đồng từ mười tầng tăng lên đến hai mươi tầng, ta cũng có thể lưu loát giải nó rõ ràng, không cần tốn nhiều sức!
- Quả đúng như thế?
Thôi Viễn Sơn nghi vấn nói.
- Người chăn ngựa không nói lời thừa!
Trần Tiểu Cửu trêu đùa.
Thôi Viễn Sơn chăm chú nhìn hắn thật lâu, trong giây lát thở dài một tiếng:
- Giang sơn xuất tài tử, ta, Thôi Viễn Sơn, có lẽ đã già rồi!
- Ngài càng già càng dẻo dai, người già là trái tim của Ninh di?
Trần Tiểu Cửu trêu đùa:
- Mà ta chỉ là một mã phu, hừ… nghèo mà lại lười biếng, không có chí bay lên tận trời cao!
- Nói rất hay, nói rất hay, ngươi tất là mẫu người vì đọc sách mà sinh ra!
Thôi Viễn Sơn vỗ bả vai của hắn cảm than nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi nhất định sẽ xông qua ngũ quan, ta rốt cục cũng thấy được ngày này!
Thần sắc cùng ngôn ngữ kích động và hưng phấn không nói nên lời!
Hai người đang định tâng bốc đối phương thì nghe được một vị lão giả Thôi gia hô lớn:
- Chúc mừng vị tiểu thư đồng này, thành công giải được Hán Nặc tháp!
Ánh mắt mọi người sáng ngời, đều hướng về phía tiểu thư đồng, thấy nàng quả nhiên hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi, trong lòng vô cùng khâm phục, lại tràn đầy ghen tỵ, âm thầm nghĩ nếu là chính mình cũng có được phong quang như vậy thì tốt rồi, không uổng công sống ở trên đời này.
Chỉ có Viên Tử Trình giống như một tên đầu gỗ từ trong nước đi ra, hàn khí đầy mặt, nhìn chằm chằm vào tiểu thư đồng, sợ có gì sơ xuất.
Tuy rằng trong lòng tiểu thư đồng vô hạn vui sướng, nhưng thấy ánh mắt mọi người ẩn hàm tha thiết, lại cùng hướng về phía nàng, xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giống như quả đào chín. Hai tay buông xuống, làm người khác hết sức thích thú.
Trần Tiểu Cửu vui mừng trong lòng, vội vàng chạy tới, bàn tay to giữ chặt người nàng, lay lay bả vai, hạ giọng nói:
- Tiểu muội muội, ngươi thật lợi hại, Hán Nặc tháp khó như vậy mà ngươi có thể giải ra được, làm cho ca ca thật vui mừng!
- Đại ca ca, không phải ta đã nói trước kia đã thấy qua ca ca đùa nghịch sao?
Cánh tay của tiểu thư đồng bị Trần Tiểu Cửu nắm lại chặt chẽ, trong lòng vui mừng, trên mặt càng thêm xấu hổ, hướng ra ngoài nhẹ nhàng tránh một chút, lại không giãy dụa, tùy ý để Trần Tiểu Cửu nắm. Miệng nàng khẽ cong lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn dũng cảm nhìn trần Tiểu Cửu nói:
- Hán Nặc tháp này ta có thể giải ra, đại ca ca, ngươi nói bệnh của ta có phải hay không cũng có thể chữa khỏi?
- Nhất định có thể chữa được, nhất định có thể chữa được!
Trần Tiểu Cửu dùng sức lay động cánh tay nói:
- Đại ca ca cho dù đưa muội đi khắp trăm sông ngàn núi, đưa muội đi khắp năm châu bốn biển, cũng sẽ tìm ra cách chữa bệnh cho muội, để tiểu muội muội thật sự vui vẻ và cùng nhau thể nghiệm nhân sinh, vĩnh viễn đều không xa rời nhau!
Trong hai mắt tiểu thư đồng tuôn ra giọt lệ trong suốt, nhẹ nhàng nức nở cái mũi nói:
- Đại ca ca, ngươi đối với ta thật tốt!