Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 555 - 560
hương 555: Giang sơn chỉnh thể (11)
Lưu Khám trầm ngâm chốc lát,
- Theo tiên sinh thì nên làm như thế nào cho phải?
- Nếu như Đại Vương muốn chiếm lấy Lạc Dương cũng không có khó khăn gì.
Bây giờ quân Sở sợ là cũng đang vì lương thảo cung ứng ột triệu nhân khẩu của cả vùng Tam Xuyên mà phát sầu. Đại Vương chỉ cần ngăn cản quân Sở, đợi Tam Xuyên sinh loạn, Hạng Vũ nóng lòng rút quân, có thể cướp lấy Lạc Dương dễ như ăn cháo. Sau khi chiếm được Lạc Dương, Đại Vương có thể tấn công thành Hà Nội ở phía bắc, miền nam thì chú ý đến Dĩnh Xuyên. Nhưng nếu làm như thế, thứ nhất, Đại Vương tất phải nai lưng cung cấp lương thực cho hơn triệu nhân khẩu. Nếu xử trí không kịp, tất sẽ sinh ra đại loạn.
Nhưng nếu không chiếm được Lạc Dương, đợi năm sau quân Sở bình định được Tam Tề, lúc ấy muốn nghĩ đến chuyện cướp lại, chỉ sợ không quá dễ dàng.
Trương Lương cũng không trả lời vấn đề Lưu Khám, chỉ là đem ưu khuyết phân tích một lần.
Lưu Khám nhắm hai mắt lại!
Thực lực hiện nay của Quan Trung cũng không được tính là hùng hậu, nếu lập tức phải gắng thêm một triệu nhân khẩu, còn phải giải quyết vấn đề lương thực cho những người này, tuyệt đối không phải một chuyện nhỏ.
Nếu làm không cẩn thận, có thể sẽ liên đới toàn bộ Quan Trung, cũng có thể sẽ xuất hiện nạn đói.
Nhưng nếu như không tiếp nhận Lạc Dương, nghĩa là phải từ bỏ tòa thành này và một triệu người thì Lưu Khám cũng không đành lòng.
Một vấn đề quan trọng quyết định đến toàn bộ cục diện, chiến tranh cổ đại chính là đánh để chiếm dân cư. Sức mê hoặc của hơn một triệu nhân khẩu, đối với Lưu Khám là hết sức to lớn.
- Đồ tử, ngươi lập tức phái người đi Quan Trung, nói với Tiêu tiên sinh, xin hắn trong vòng một tháng đưa tới đây 150 vạn thạch lương thảo, giải quyết vấn đề ở Lạc Dương.
Một câu nói này, cũng giống như là biểu lộ thái độ của Lưu Khám.
Đối với hơn một triệu nhân khẩu mà nói, 150 vạn thạch lương thảo cũng không tính là quá nhiều, nhưng có thể giải quyết việc cần kíp trước mắt.
Đối với Tiêu Hà mà nói, đây cũng là thử thách mà Lưu Khám đưa ra cho y. Ở trong khoảng thời gian một tháng, vận chuyển được số lương thảo lớn như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng. Mà trên thực tế, 150 vạn thạch lương thảo này chỉ mới là khởi đầu mà thôi, sau này nhu cầu sẽ càng ngày càng nhiều.
- Thời gian một tháng, có quá ngắn hay không?
Trương Lương không khỏi nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Quan Trung mới trải qua loạn lạc, nếu lập tức trưng thu nhiều lương thảo như vậy, e rằng sẽ không quá dễ dàng đâu.
- Trương tiên sinh yên tâm, Tiêu tiên sinh nhất định có thể làm được.
- Đã như vậy, Lương xin được cáo lui trước, chuẩn bị sắp xếp chuyện kế tiếp.
Trương Lương dứt lời, đứng dậy xin cáo lui rồi rời đi.
Lưu Khám ngồi ở trong phủ nha, lật xem công văn từ Quan Trung đưa tới. Mà việc làm cho hắn quan tâm nhất, chính là hướng đi của Tiểu công chúa Doanh Quả.
Có thể thấy được, Doanh Quả đã ở Hán Trung hơn mười ngày, nhưng chậm chạp không có động tĩnh gì. Điều này cũng nói rõ, Doanh Quả đã biết đại thế đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Nhưng sở dĩ nàng vẫn không thể tiến thêm một bước, là vì còn đang quan sát tình thế.
Lưu Khám cũng không biết nàng muốn quan sát cái gì, nhưng trong lòng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy một tia không bình yên. Đêm đó hắn đã viết một phong thư, phái người suốt đêm đưa tới Hàm Dương. Nội dung trong bức thư, cũng phi thường rõ ràng, căn dặn Ba Mạn không được thả lỏng việc giám thị Doanh Quả.
Hai ngày sau, tần suất tiến công của quân Sở trở nên giảm bớt. Trương Lương lại đóng cửa doanh trại không chịu ứng chiến, chỉ phái ra chút ít kỵ quân không ngừng quấy rầy, duy trì áp lực đối với quân Sở. Sau hơn mười ngày chiến đấu gian khổ, song phương tiến vào giai đoạn giằng co.
Ngày hôm đó, Lưu Khám đồng hành cùng Trương Lương đang tuần tra trong quân doanh, chợt nghe quân sĩ bẩm báo, quân Sở phái sứ giả tới, yêu cầu cùng Lưu Khám gặp mặt.
- Hạng Vũ lúc này phái người tới, là có ý gì?
Lưu Khám không khỏi kinh ngạc.
Trương Lương cũng ngẩn ra, rồi chợt lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cười nói:
- Đại Vương, tâm tư của Hạng Vũ, đại khái thì Lương đã hiểu rõ. Chẳng qua, lúc này Đại Vương không thể đi ra gặp mặt bọn họ. Không bằng Lương sẽ ra ngoài đuổi người đến, nếu Đại Vương có hứng thú, không ngại đứng sau trướng mà quan sát.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, gật đầu biểu thị đồng ý.
Sau đó hắn trốn ở sau tấm bình phong lớn trong doanh trướng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
- Ta vâng mệnh tướng quân đến đây hạ chiến thư với Đường vương!
Sau khi sứ giả quân Sở tiến vào lều lớn, đã biểu lộ ý đồ khi gã đến đây.
Trương Lương tiếp nhận chiến thư, nhanh như gió đã đọc xong,
- Ý của Thượng tướng quân nhà ngươi là muốn đấu một trận quyết thắng bại sao?
- Đúng vậy, Thượng tướng quân chính là bậc hảo hán lúc đương đại, vũ dũng nổi danh khắp thiên hạ. Nghe nói Đường vương cũng là người dũng mãnh, vì vậy ra lệnh cho tại hạ đến đây hạ chiến thư, cùng Đường vương một trận quyết thắng bại. Thượng tướng quân nói, nếu như Đường vương thắng, hắn sẽ nguyện rút về Lạc Dương, nhưng nếu Đường vương thất bại, thì phải cấp cho hắn toàn bộ huyện Thiểm, lui về phía bên trong Hàm Cốc quan. Như vậy, cũng có thể giảm thiểu tổn thất cho các huynh đệ. Thượng tướng quân nói, người nước Đường và nước Sở, đều là chi sĩ dũng cảm, nếu tử thương qua nhiều thì thực sự đáng tiếc.
Nghe vị sứ giả này nới vậy, Lưu Khám vẫn không hiểu được tâm tư của Hạng Vũ.
Mở miệng Thượng tướng quân, ngậm miệng cũng là Thượng tướng quân, giống như Hạng Vũ là thiên thần không thể chiến thắng. Nghe khẩu khí của gã này, hẳn là sau cuộc chiến Cự Lộc mới quy thuận Hạng Vũ đây. Nếu không phải thế, gã cũng sẽ không dám dùng giọng điệu như thế. Sau khi Lưu Khám ở trướng sau nghe xong, không khỏi cười trộm.
Trương Lương cất tiếng cười to,
- Ta nghe nói Hạng Tịch chính là một hảo hán đương thời, nhưng càng không nghĩ hắn là hạng người ngây thơ vô năng.
Chuyện nhà binh hay là việc đại sự quốc gia, hắn tưởng đây là trờ chơi của đám con nít sao? Không nói gì khác, chỉ riêng việcĐại Vương nhà ta chính là Mệnh trời định sẵn, là vua cao quý của một nước. Hạng Tịch chẳng qua cũng chỉ là chó săn của Sở vương thôi, có bản lĩnh gì mà muốn Đại Vương nhà ta cùng hắn quyết đấu đây?
Buồn cười, thực sự là buồn cười…
Nước Sở hết người rồi hay sao mà lại để đứa con nít chưa vắt mũi chưa sạch này đó lĩnh binh đi chiến đấu, may mắn mới thắng được mấy trận đã không coi ai ra gì nữa sao? Lần đại chiến này, không phải do Đại Vương nhà ta châm ngòi mà chính là Sở quốc khơi mào. Trở lại nói cho tên tiểu tử miệng còn hơi sữa của ngươi biết, nếu có bản lĩnh, thì hãy đánh tới đây. Toàn bộ quân Đường xin đợi hắn đến đây chịu chết… Người đâu, đem tên khốn vô lễ này đi gọt mũi, rồi đuổi ra khỏi đại doanh.
Sau khi Lưu Khám nghe được lời này thì nhẹ nhàng gật đầu. Ở trong thâm tâm của hắn cũng cực hy vọng lại có thể phân cao thấp cùng Hạng Vũ. Nhưng mà hắn cũng nghĩ đến tình hình hai bên, việc đại sự quốc gia, nếu chỉ dùng một trận đấu để quyết thắng bại, thì đúng là chẳng khác gì một trò đùa. Còn nữa hắn cũng chỉ muốn ngăn cản quân Sở, mà không phải cùng Hạng Vũ quyết một trận thắng thua. Từ trạng thái trước mắt mà luận ra, thì vẫn chưa tới thời điểm quyết chiến.
Chờ Trương Lương đuổi têm sứ giả đi, Lưu Khám mới từ phía sau tấm bình phong đi ra.
Hắn nhẹ giọng cười nói:
- Trương tiên sinh, Hạng Tịch là loại người bảo thủ, cực kì coi trọng mặt mũi. Hôm nay ngươi gọt mặt mũi của hắn, sao có thể giảng hoà cùng hắn?
Trương Lương nghe vậy thì không khỏi cất tiếng cười to.
Chương 556: Giang sơn chỉnh thể (12)
Hạng Vũ nổi giận!
Nhìn thấy sứ giả của mình bị thương quay về, lửa giận trong lòng gã lại bắt đầu bùng cháy,
- Lưu gia tử ức hiếp người ta quá đáng!
Rầm, thư án đang đặt ở trước mặt gã bị một cước đạp trúng lăn ra xa. Hạng Vũ bỗng dưng đứng thẳng người lên, hét lên:
- Lập tức điểm binh mã, ta muốn dẹp yên Bắc Man, huyết tẩy thành Trì này.
Bắc Man, là tên gọi do tất cả chư hầu ở Trung Nguyên đặt cho Đường quốc khi Lưu Khám tự lập.
Lưu thị Đường quốc chấn hưng ở Bắc Cương, lại không phải người Hung Nô hay người Hồ, vì lẽ đó mang tên 'Bắc Man', phân chia với khu vực người Tần sinh sống ở Quan Trung.
Trần Anh vội vàng tiến lên,
- Thượng tướng quân bớt giận, tuyệt đối không thể trúng quỷ kế của Bắc Man được!
- Trần Anh, ngươi cũng thấy đấy, Lưu man tử bắt nạt ta như vậy, quả thực là khinh người quá đáng. Ta nếu không giết hắn, sao có mặt mũi để nhìn anh hùng thiên hạ đây?
Trần Anh nói:
- Thượng tướng quân, chúng ta cùng quân của Bắc Man giao phong nhiều lần, nhưng chưa từng thấy mặt tên Lưu man tử kia.
Ti chức cho rằng, việc này có chút quái lạ, quân của Bắc Man tựa hồ cũng không muốn cùng chúng ta quyết chiến, giống như chúng chỉ muốn kiềm chế chúng ta ở bên ngoài Hàm Cốc quan này, ẩn ý trong đó khó hiểu rõ ràng.
Tên Lưu Đường nay đã cướp được Quan Trung, lại chiếm lĩnh thành trì ở hai địa phương huyện Thiểm cùng Hàm Cốc quan tạo thành thế thế kỷ giác.
Mặc dù Tướng quân đã công phá Thằng Trì, nhưng tên Lưu Khám có thể điều quân từ huyện Thiểm đến Hàm Cốc quan để cùng chúng ta đọ sức. Mà những ngày đông giá rét cũng đã sắp tới, lương thảo ở Hà Lạc thiếu thốn, nếu cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ quân tâm sẽ bị sụp đỗ. Anh cho rằng, nếu Lưu Khám không muốn quyết chiến, Tướng quân hãy lui binh giữ lấy Cốc thành, tạm thời để binh nghỉ ngơi là hơn.
Nếu như là trước đây, nói không chừng Hạng Vũ còn có thể nghe theo kiến nghị của Trần Anh.
Nhưng mà sau khi gã bị Trương Lương làm nhục một phen, sao còn có thể nghe lời khuyên bảo của Trần Anh được cơ chứ.
Đôi lông mày rậm nhăn lại, Hạng Vũ lạnh lùng nói:
- Trần Anh tiên sinh, trong lúc đại chiến sắp diễn ra, làm sao ngươi có thể nói tới việc lui binh như vậy, muốn làm dao động quân tâm sao? Nếu không phải trước nay ngươi đã lập không ít công huân, thì ta nhất định không tha tội cho ngươi đâu. Còn không mau mau lui sang một bên… Người đâu, điểm binh, Ta muốn cùng bọn Bắc Man quyết một trận tử chiến.
Trần Anh muốn nói lại thôi, mắt thấy Hạng Vũ bắt đầu điểm binh mã, liền tiến ra khỏi đại doanh.
Âm thần than nhẹ, y lắc lắc đầu, đi ra lều lớn.
Bây giờ Phạm Tăng không ở Cốc thành, trong quân doanh người có thể khuyên bảo Hạng Vũ hầu như không có ai. Mà Trần Anh mặc dù trên danh nghĩa là quân sư, nhưng cõ lẽ cũng chỉ là một con bù nhìn, thật sự lúng túng không biết nên làm sao cho đúng. Hạng Vũ tựa hồ không tín nhiệm y, điều này khiến cho rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng đối với y cũng rất lạnh nhạt. Doanh trại quân đội trong cả mấy 100 ngàn đại quân, cũng không có một người cùng y tri tâm. Mặc dù là Phạm Tăng, vẫn luôn e sợ y nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn giữ một phần hoài nghi.
Trở lại trong lều của mình, Trần Anh dựa vào trường án, sầu não uất ức.
Lúc này, mành lều bị bốc lên, Trần Nhị đi vào, nhẹ giọng nói:
- Tiên sinh, buổi trưa ngài chưa ăn uống gì, có muốn ăn chút gì đó không?
Trần Anh ngẩn ra,
- Trần Nhị, Thượng tướng quân điểm binh, vì sao ngươi vẫn còn ở nơi này?
Trần Nhị cười khổ một tiếng,
- Tiên sinh, Thượng tướng quân đã suất binh ra khỏi quân doanh, những người thuộc Đông Dương tòng quân, hầu như đều bị lệnh ở lại trong doanh trại, không phải xuất chiến... Tiên sinh, Thượng tướng quân tựa hồ đối với chúng ta cũng không tín nhiệm!
Khuôn mặt Trần Anh giật mạnh, thở dài nói:
- Cũng không phải là không tín nhiệm các ngươi, mà là không tin ta à.
Trần Nhị, là ta hại các ngươi… Năm đó ở Bành thành lúc, nếu ngươi không cứu ta, để ta chết ở Bành thành, ít nhất cũng sẽ không gặp những phiền toái này.
Hai gò má Trần Nhị giật mạnh,
- Tiên sinh, từ lúc chúng ta theo Thượng tướng quân vượt sông tới nay, cho dù phải làm tùy tùng, thì vẫn trung thành tuyệt đối.
Ngày xưa bốn mươi ngàn con cháu vùng Đông Dương cùng nhau đi kiến công lập nghiệp, bây giờ người may mắn sống sót chỉ còn ba, bốn phần… Thượng tướng quân đối xử với ta như thế, chúng ta không phục!
- Tiểu Nhị, ăn nói cẩn thận!
Trần Anh sợ hết hồn, vội vã quát bảo Trần Nhị ngưng lại. Y đi tới trướng cửa, hướng ra phía ngoài nhìn một chút, sau đó lạnh lùng nói:
- Đang ở trong quân, bọn ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc, tại sao phục hay không phục, những ngôn ngữ như thế này, sau này không nên nhắc lại nữa, bằng không đừng trách ta không nể tình.
Trần Nhị tựa hồ lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói:
- Tiên sinh, cho dù ngài giết ta, tiểu Nhị cũng phải nói mấy lời này.
Từ ngày Hạng gia vượt sông tới nay, chưa từng nhớ tới ân nghĩa của chúng ta. Ở trận chiến Lâu Thương, con cháu Đông Dương chúng ta luôn xung phong tiến về phía trước quét ngang Nãng quận. Tuy lúc đó con cháu Đông Dương chúng ta tử thương vô số, nhưng về sau khi phải qua sông, vẫn cứ anh dũng tiến lên. Trận chiến ở Cự lộc, con cháu Đông Dương chúng ta tử thương càng nặng nề. Quên mình phục vụ như vậy chỉ đổi lấy dang tiếng vũ dũng cho Hạng gia. Còn tiên sinh, từ khi theo Hạng gia, mọi việc không việc gì không tận tâm, nhưng kết quả thì lại như thế nào?
Phạm Tăng vốn chỉ là một lão hủ, lại được đứng ở trên tiên sinh.
Hàn Tín chẳng qua chỉ là một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, nhưng đã chấp chưởng thiên quân vạn mã. Còn đám người Ngu Tử Kỳ Long Thả, Tào Cữu, có cái gì so để so với tiên sinh, nhưng mỗi người so với tiên sinh đều đang đắc thế hơn nhiều. Ta nghe nói, người Hạng gia không niệm tình xưa, chỉ biết dành lấy mặt mũi cho chính mình, sớm biết như vậy, không bằng…
- Tiểu Nhị, ngươi câm miệng cho ta!
Trần Anh thật sự đã bị y làm cho hoảng loạn rồi, vội vàng tiến lên bưng kín miệng Trần Nhị.
- Ngươi nếu còn ăn nói linh tinh như vậy, đừng trách ta không nể tình.
Trần Nhị hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Chẳng qua khi gã đi rồi, chỉ còn Trần Anh lưu lại ở trong quân trướng, tâm tư rối loạn.
Lời của Trần Nhị nói, chợt nghe thì có vẻ đại nghịch bất đạo, nhưng nếu bình tĩnh ngẫm nghĩ, cũng hợp tình hợp lí. Nhớ lúc đầu, khi Hạng Vũ vượt sông, chiếm cứ Quảng Lăng, binh mã không quá một vạn. Chính là nhờ vào Trần Anh suất lĩnh hơn bốn vạn con cháu Đông Dương đến dưới trướng Hạng Vũ xin gia nhập, mới khiến cho thanh thế tăng vọt. Trong số bốn vạn con cháu Đông Dương có hơn một thành đều mang họ Trần. Hiện nay, người còn sống, cũng chỉ được mấy trăm người.
Trần Anh vì Hạng gia, có thể nói là phí hết tâm tư.
Nhưng đổi lấy được gì đây?
Mắt thấy từng tên từng tên hậu bối đều bò lên trên đầu mình, mặc dù Trần Anh vốn không màng danh lợi, nhưng trong lòng đã cảm giác không thoải mái như trước nữa rồi.
Hôm nay ở trong đại trướng, Hạng Vũ ngay ở trước mặt rất nhiều người đã trách cứ mình, khiến cho Trần Anh đã không vui.
Mấy câu nói của Trần Nhị, bất tri bất giác càng khiến cho Trần Anh, trong lòng sinh ra bất mãn… Chỉ là bây giờ, sự bất mãn này vẫn chưa phát tác.
Liên tiếp hai ngày, Hạng Vũ mạnh mẽ công kích đại doanh quân Đường.
Thế nhưng Trương Lương chỉ nhất quyết phòng thủ, mặc kệ bằng Hạng Vũ dùng cách nào để khiêu chiến, đánh rát như thế nào, thì trước sau vẫn không chịu xuất chiến.
Nhưng ở mặt khác, y lại không ngừng điều động binh mã, lấy Hắc Kỳ quân làm chủ lực, chia làm mười mấy nhánh binh mã nhỏ, thường xuyên quấy rầy quân Sở. Ban ngày không tác chiến, đến buổi tối, đột nhiên tiếng trống chuông đồng thời vang lên, khiến cho quân Sở thấp thỏm lo âu, khó có thể nghỉ ngơi. Đồng thời, không ngừng có kỵ quân đột kích gây rối con đường vận lương, chỉ qua mấy ngày lương thảo của quân Sở đã bắt đầu thiếu thốn.
Vùng Hà Lạc lương thảo vốn đã không quá dồi dào.
Sau khi mấy chục vạn đại quân đóng quân đi vào, càng giật gấu vá vai.
Đổng Ế ở Lạc Dương nghĩ trăm phương ngàn kế thu thập lương thảo, để có thể vận chuyển một lần, nhưng vẻn vẹn chỉ đủ cho quân Sở dùng trong năm ngày.
Lương đạo bị tập kích quấy nhiễu, quân Sở tùy lúc có thể xuất hiện tình thiếu hụt. Đối mặt vớii tình hình như vậy, Trần Anh cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì nữa.
Cố gắng trì hoãn năm, sáu ngày, sau khi Phạm Tăng đôn đốc vận chuyển lương thực trở về, nghe được sự tình giữa Hạng Vũ và Trần Anh, không khỏi kinh hãi đến mức biến sắc.
Y một mặt trách cứ Hạng Vũ, mặt khác lại động viên Trần Anh.
Có thể đè nén được sự bất mãn ở trong lòng, nhưng một khi nó đã xuất hiện muốn tiêu trừ quả thật là rất khó khăn…
Hạng Vũ có tính tình nóng nảy, sau khi nghe Phạm Tăng phân tích, lập tức hạ lệnh cho Trần Anh, quay lại Lạc Dương, chuyên môn đốc thúc lương thảo.
Y theo ý của gã, ngươi không phải bất mãn sao? Vậy thì ta cho ngươi công việc để làm! Nếu làm tốt thì cũng không có gì để nói nhưng nếu làm không tốt…
Trần Anh mang theo oán khí, quay lại Lạc Dương.
Chương 557: Giang sơn chỉnh thể (13)
Cuộc chiến Thằng Trì đang ở thế cục giằng co, trong nháy mắt đã qua hợn hơn tháng.
Các nơi Hà Lạc, Hà Bắc đã có không khí lạnh, những bông tuyết trông như lông ngỗng bay lả tả đã khắp nơi.
Trong vòng một tháng, Hàn Tín thế như chẻ tre, liên tục đánh tan binh mã của Tư Mã Ngang và Trần Dư, hầu như chiếm được toàn bộ vùng Hà Bắc.
Thật ra Hàn Tín làm được như vậy cũng không dễ dàng gì.
Từ lúc Hạng Vũ rời khỏi Hà Bắc, hầu như đã mang đi hết thảy quân tinh nhuệ.
Hàn Tín chỉ có thể dựa vào đám quân ô hợp mới được chiêu mộ kia, ở trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã quét ngang Hà Bắc.
Ép quân Tần Hàm Đan còn lại trốn vào núi Thái Hành làm phỉ, đánh cho không dám đi ra khỏi Thái Hành nửa bước. Còn tại Thượng Đảng thì gã liên thủ cùng Bồ tướng quân Sài Vũ, đánh tan mười mấy vạn binh mã của Tư Mã Ngang rồi điều quân trở về Cự Lộc, lại tập kích sở bộ của Bành Việt, đánh tan quân Tề, khiến cho bọn họ không thể không qua sông lui về giữ Nam Bì huyện.
Rồi tiếp tục triệu tập nhân mã, tại Khúc Dương đánh cho quân Triệu đại bại, lấy khí thế gió cuốn mây tan, binh lâm Tỉnh Hình quan.
Khí thế này so với việc Hạng Vũ đang giằng co bên dưới thành Thằng Trì, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Bây giờ Long Thả luôn vui lòng phục tùng Hàn Tín, hầu như đến mức độ nói gì nghe nấy. Y thúc ngựa đuổi theo chiến xa của Hàn Tín, nhưng vẫn để rơi lại phía sau khoảng nữa cái thân ngựa, cười ha ha nói:
- Hàn huynh đệ, chỉ cần thông qua được núi Tỉnh Hình, quận Hằng Sơn này xem ra đã rơi vào trong tay chúng ta rồi.
Việc đi sau nửa thân ngựa, từ một góc độ nào đó rõ ràng đã biểu thị thái độ của Long Thả.
Ngày xưa, Hàn Tín lấy việc cứu Long Thả mà quật khởi, Long Thư ngày nay đã chính thức coi Hàn Tín là người chủ đạo.
Hàn Tín gật gù:
- Sau khi công chiếm quận Hằng Sơn, chúng ta tạm thời đình chiến.
- Ngưng chiến?
Long Thả không khỏi ngạc nhiên,
- Vì sao phải đình chiến? Công phá quận Hằng Sơn, có thể thừa thế xông lên, đánh chiếm luôn quận Quảng Dương, triệt để tiêu diệt nước Triệu.
- Không thể!
Hàn Tín nắm lấy thành xe, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra.
Trên khuôn mặt thanh tú, lộ ra một tia ngưng trọng,
- Triệu Hiết, Trần Dư, chẳng qua chỉ là tên hề, không đáng để lo. Chúng ta muốn tiêu diệt nước Triệu dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, sau khi tiêu diệt nước Triệu, cũng đại diện cho việc chúng ta trực diện dâng lên Nhạn Môn quan cùng với bốn quận Bắc Cương cho quân Đường tinh nhuệ.
Long Tướng quân, ta sẽ giải thích phương pháp luyện binh của Lưu Khám cho ngài nghe, dưới trướng hắn binh nhiều tướng mạnh, mưu sĩ như mây, tuyệt đối không phải một nước nho nhỏ như nước Triệu có thể so được.
Tên Tả Ưng Dương phủ lang tướng Lý Tả Xa ta cũng không phải hiểu rõ. Nhưng Nhạn Môn Tả hộ quân tướng quân Chung Ly Muội và Quán Anh, ta lại hiểu rõ vô cùng. Hai người này năm đó là phụ tá đắc lực của Lưu Khám, Chung Ly đích thân trấn thủ, thế vững như núi, khó có thể lay động, còn khi Quán Anh tự ý tấn công, thế cuồng phong, không thể chống lại. Lưu Khám lưu hai tên phụ tá đắc lực này ở lại Bắc Cương, nếu bây giờ cùng chúng ta giao phong cùng Bắc Man, chỉ sợ là thắng ít bại nhiều.
Long Thả không biết trong quá khứ Hàn Tín từng sinh sống ở Lâu Thương, nhưng khi nghe Hàn Tín nói như thế, cũng có chút ngưng trọng.
Hàn Tín nói tiếp:
- Đánh hạ quận Hằng Sơn, mặc dù Triệu Hiết kinh hoảng, nhưng chưa chắc sẽ tạo ra hành động quá khích, nhưng nếu như chúng ta công kích quận Quảng Dương, nếu làm không cẩn thận Triệu Hiết sẽ giống như chó cùng rứt giậu, nương nhờ vào Lưu Đường quốc. Bây giờ trời đông giá rét đã tới, đại quân ta luân phiên tác chiến, mệt đến mức không thể tả.
Nếu lúc này giao thủ cùng quân Đường, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Vì lẽ đó, ta muốn sau khi chiếm được quận Hằng Sơn, dành chút thời gian nghỉ ngơi, đợi năm sau triệu tập đầy đủ binh mã, lại binh phát tấn công Quảng Dương cũng không muộn!
Long Thả nghe vậy cũng rất tán thành.
Lúc này, có thám mã đến đây bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, ở Tỉnh Hình Sơn, phát hiện tung tích quân Triệu.
Hàn Tín cả kinh, vội hỏi:
- Quân Triệu kia có bao nhiêu người? Đóng trại ở đâu?
- Khởi bẩm tướng quân, quân Triệu ngừng lại ở phía bắc sông Hô Trì, đóng trại dựa lưng vào sông... Số binh mã, khoảng chừng vạn người.
Sông Hô Trì, hậu thế gọi là sông Hô Đà.
Khởi nguồn từ Phồn Trì Sơn Tây huyện Thái Hí núi Cô Sơn, hướng về phía Tây Nam chảy qua Hằng Sơn và Ngũ Đài sơn, ở đây thì đổi sang hướng Đông, là một dòng sông phi thường trọng yếu ở trong Hằng Sơn quận.
Lưng của doanh trại dựa vào sông?
Hàn Tín không khỏi ngẩn ra, việc này tựa hồ không hợp với phương pháp dùng binh à nha.
Nhưng Long Thả lại nở nụ cười,
- Hàn huynh đệ, xem ra nước Triệu đã không có người nào để dùng nữa rồi. Ngày xưa hắn còn có thể phái ra Triệu Quát, nhưng bây giờ ngay cả người biết đến binh pháp cũng không có ai. Đây là ông trời muốn tặng quận Hằng Sơn cho huynh đệ chúng ta mà, nhân cơ hội này, chúng ta cấp tốc thông qua Tỉnh Hình Quan, đánh tan quân Triệu. Nói không chừng quận Hằng Sơn cũng không có bao nhiêu binh mã, sau khi một vạn binh mã này bị tiêu diệt, thì quận Hằng Sơn chắc chắn sẽ rơi hết vào tay huynh đệ ta!
Tỉnh Hình Sơn, là một quan ải trọng yếu của quận Hằng Sơn.
Bốn phía à ở giữa lại hạ thấp, giống như cái giếng sâu. Trong núi có một cái hẻm núi, nối thẳng với sông Hô Trì, là muốn tấn công quận Hằng Sơn thì phải đi qua con đường này.
Hàn Tín vốn còn có chút do dự, lo lắng vào lúc gã thông qua khe núi tiến vào Tỉnh Hình Sơn người Triệu sẽ đột nhiên tập kích.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, tên chỉ huy binh mã kia cũng không hiểu binh pháp, ít nhiều cũng khiến Hàn Tín yên tâm hơn. Gã trầm ngâm một hồi, đột nhiên quyết định nói:
- Long Tướng quân, ngươi dẫn theo kỵ quân tinh nhuệ làm tiền phong, cấp tốc thông qua hẻm núi Tỉnh Hình Quan… Nếu đúng là số trời, thì chắc là quân Triệu cũng sẽ không phòng bị. Chờ sau khi thông qua hẻm núi, ngươi hãy phát binh công kích quận Triệu, ta tự mình đốc soái binh mã, đuổi theo phía sau.
Mệnh lệnh này, hợp với ý của Long Thả.
Y vui mừng, gật đầu liên tục nói:
- Hàn huynh đệ yên tâm, ta chắc chắn sẽ mang thủ cấp của bọn người nước Triệu tới.
Long Thả tính tình hào phóng, luôn yêu thích xông pha chiến đấu. Dưới trướng y đều là kỵ quân, cũng là một đạo nhân mã tinh nhuệ nhất trong tay Hàn Tín.
Phải biết, Trung Nguyên cũng không sản xuất ra ngựa.
Trước kia lúc ở Yến Triệu cũng còn tốt, nhưng từ lúc Lưu Khám chiếm lĩnh Hà Nam, sau khi Bắc Cương phong tỏa hoàn toàn chiến mã, tất cả chư hầu ở Trung Nguyên, liền gặp phải tình trạng quẫn bách không có ngựa để dùng. Quân Sở vốn có không ít chiến mã, nhưng đều theo Hạng Vũ rời đi, làm cho chiến mã ở Hà Bắc thiếu hụt trầm trọng. Hàn Tín cũng nghĩ hết biện pháp, mới kiếm ra được khoảng bảy, tám ngàn người kỵ quân, giao do Long Thả chỉ huy.
Để Long Thả xuất kích, cũng là muốn thử dò xét thử động tĩnh trong hẻm núi.
Nếu như người nước Triệu mai phục ở trong hẻm núi, gã thà rằng trừ mất đi một đoàn kỵ quân còn hơn là tiếp tục tấn công, lấy Tỉnh Hình Sơn làm ranh giới, cùng nước Triệu dừng chiến.
Tuy tổn thất một đoàn kỵ quân khổ cực tạo dựng gã sẽ rất đau lòng, nhưng có thể biết rõ nền tảng của nước Triệu, ngược lại cũng tính là đáng giá.
Sau khi Long Thả suất lĩnh kị binh tiến vào hẻm núi, Hàn Tín chầm chập xuất phát tiến về hẻm núi.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, có thám mã đến đây bẩm báo, kỵ quân của Long Thả đã đến trong hẻm núi, vẫn chưa phát hiện bất kỳ quân Triệu nào. Hàn Tín lúc này mới yên tâm, cheng một tiếng đã rút ra bội kiếm dưới sườn, chỉ về phía hẻm núi Tỉnh Hình Sơn, lớn tiếng quát lên:
- Truyền lệnh tam quân, hoả tốc thông qua hẻm núi, tiếp ứng cho Long Thả tướng quân, diệt sạch binh mã quân Triệu!
Theo tiếng thét này của Hàn Tín, ba quân cùng chuyển động, đẩy nhanh tốc độ hành quân.
Đại kỳ thêu một chữ 'Hàn' to bằng cái đấu, bay lượn trong gió tuyết, phát ra tiếng phần phật.
Càng lúc, gió tuyết càng cuồng liệt…
Chương 558: Giang sơn chỉnh thể (14)
Hà Lạc vào đầu mùa đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống lúc giữa trưa.
Lưu Khám ở bên trong đình viện đánh một lần Thái Cực Quyền, rồi phủ thêm một cái bào màu vàng óng, ngồi ở đình viện.
Một cái lò lửa nhỏ bên trong than đang cháy rừng rực. Ngọn lửa màu xanh lam bao quay một ấm sứ, ra sức thiêu đốt.
Miệng ấm bốc lên hơi nước nghi ngút, khiến cho không khí bên trong đình viện ấm áp hơn một phần.
Lưu Khám thành thục đặt nó vào khay trà ở trước mặt, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Bộ dụng cụ uống trà này là do Ba Mạn ở Hàm Dương lệnh cho thợ thủ công chế tạo thành, trà là Mông Đỉnh Ngọc Lộ, mùi thơm ngát hợp lòng người. Ba Mạn cũng biết, Lưu Khám thích trà ngon, nên sai người đưa những thứ đồ này tới, để làm bớt áp lực cho Lưu Khám. Từ đầu mùa đông đến giờ, cục diện Quan Trung đã từ từ vững vàng.
Doanh Quả tựa hồ đang còn do dự, chỉ phái người đến Hàm Dương nói thân thể không khỏe, vì vậy không cách nào lên đường.
E là nàng đang do dự, cũng là cho Ba Mạn thời gian đủ để dẹp yên các thế lực khắp nơi Quan Trung. Đặc biệt sau khi đại quân của Đường quốc liên tục không ngừng ra vào Hàm Dương, cũng làm cho rất nhiều người Tần ở Quan Trung, triệt để vứt bỏ những hoài niệm về cố quốc, chính thức thần phục Lưu Đường.
Việc này, cũng chính là cục diện mà Lưu Khám hy vọng có thể nhìn thấy!
- Vương Thượng, Hàm Dương có phái sứ giả đến đây.
Phàn Khoái nhìn chằm chằm vào khoảng không trong gió tuyết, cất bước đi vào đình viện, khoanh tay hành lễ nói.
- Mau mau ời!
Lưu Khám vội vã dặn dò, đồng thời trong lòng cũng lấy làm kỳ quái, vào lúc này sao Hàm Dương lại phái người đến đây, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?
Hắn do dự một chút, lại phân phó nói:
- Mặt khác, đi tới đại doanh ở ngoài thành, mời Tử Phòng tiên sinh tới đây một chuyến.
- Vâng!
Phàn Khoái lớn tiếng lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Nhắc tới Phàn Khoái cũng có chút kỳ quái, người này nếu có hi vọng, tinh thần có vẻ rất khác nhau. Tình hình của Phàn Khoái bây giờ và ngày đó vừa tới Thằng Trì tuyệt không giống, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Gã cũng bắt đầu 'Ầy ầy à à", sau khi đi tới Quan Trung, có lẽ gã cũng bất tri bất giác học xong thói quen của người Tần rồi.
Người Tần khi tuân mệnh đều đáp là “Vâng!”, coi đó là hùng tráng.
Nếu Lưu Khám không biết nền tảng của Phàn Khoái, nói không chừng lại coi gã là thành người Quan Trung chính thống cũng nên!
Trong lòng đang cảm thán, thì từ ngoài cửa đi vào hai người. Một người cầm đầu áo khoác, vạt áo lay động bạch y, đúng là người phụng mệnh trấn thủ ở Huyện Thiểm Lục Giả. Phía sau Ở Lục Giả, còn có một người, Lưu Khám vừa nhìn người này, không nhịn được nhếch miệng lên, trên mặt hiện ra nụ cười.
Là Lư Quán!
Lưu Bang chết rồi, Lư Quán theo lời khuyên của Tiêu Hà, đầu hàng Lưu Đường.
Gã hiện nay làm môn hạ cho Tiêu Hà, đảm nhiệm một chức quan nhỏ, hình dạng mặc dù có chút tiều tụy, nhưng xem qua tinh thần thì vẫn rất ổn.
Nhìn thấy Lưu Khám, Lư Quán vẫn có chút sợ hãi.
Đứng từ phía sau Lục Giả, hướng về Lưu Khám hành lễ,
- Tội thần Lư Quán, khấu kiến Đại Vương.
- Haha, hóa ra là Lư Quán lão ca, mau mời ngồi.
Lưu Khám bây giờ thân là thượng vị, chút ân oán ngày xưa, từ lâu đã không để ở trong lòng. Từ khi Đường Lệ chết rồi, Lưu Khám vẫn thường hay hoài niệm tới những cố nhân ở Huyện Bái. Năm đó cùng nhau chinh chiến ở đại trạch Chiêu Dương, may mắn còn có người sống sót, bây giờ tính ra cũng không quá ít, càng thân thiết hơn.
- Lục lang trung, sao ngươi lại tới đây?
Lưu Khám nhìn Lục Giả, vô cùng kinh ngạc hỏi dò:
- Huyện Thiểm xảy ra vấn đề gì sao?
- Mọi chuyện ở Huyện Thiểm hết thảy đều tốt, đại doanh Lam Điền đã khô phục xong xuôi, phủ Thừa tướng ra lệnh cho Khổ Hành Giả suất lĩnh quân mã đi chấp chưởng, Tiêu Thừa tướng mệnh cho Lư Quán truyền tin, muốn ta hoả tốc đến đây.
Lúc nói chuyện, Lục Giả lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư, đưa cho Lưu Khám,
- Tả hộ quân Ưng lang tướng Lý Tả Xa, kể cả Chung Ly tướng quân và Quán Anh tướng quân đều cùng nhau đưa bản tấu.
Lưu Khám tiếp nhận thư, ra hiệu Lục Giả và Lư Quán tất cả đều ngồi xuống.
Hắn mở thư ra, tỉ mỉ đọc qua, sắc mặt đầu tiên là có chút âm trầm, nhưng thời gian dần trôi qua… liền nở nụ cười xán lạn.
Sau khi xem xong, hắn đột nhiên cười to. Cũng ngay vào lúc này, rèm cửa bị hất lên một cái, Trương Lương cất bước đi vào đình viện, thấy Lư Quán trước tiên thì ngẩn ra, sau đó khẽ vuốt cằm, chào hỏi Lư Quán, lại vừa chắp tay,
- Ở ngoài cửa đã nghe thấy Vương Thượng cười to, không biết có gì việc vui?
- Tử Phòng, mau mau ngồi đi.
Lưu Khám nói xong thì đem thư đưa cho Trương Lương,
- Đây là thư do đại quận Lý Tả Xa phái người đưa tới… Ha ha, Khoái Triệt thật sự không phụ kỳ vọng của ta.
Trương Lương đọc nhanh như gió, đem trong thư nội dung xem xong, đứng dậy vái hắn một cái rồi nói:
- Nếu như vậy, thì thần chúc mừng Đại Vương, chúc mừng Đại Vương.
Đem thư đặt ở trên bên cạnh bàn Lưu Khám, vẻ mặt Trương Lương có chút phức tạp nói:
- Ban đầu lúc qui hàng dưới trướng Đại Vương, ta đã nghe người nói qua, bên người Đại Vương nhân tài đông đúc. Khoái Triệt này có phong thái Tô Tần Trương Nghi, Lý Tả Xa cũng không hổ là hậu nhân của Võ An quân, quả nhiên danh bất hư truyền… Chẳng qua, ta còn nghe người ta nói, bên người Đại Vương còn có một người có tài năng kinh thiên động địa, nhưng không biết bây giờ ở đâu?
- Tử Phòng nói là Đạo Tử?
Trương Lương cười không đáp.
Lưu Khám nói:
- Đạo Tử bây giờ có việc quan trọng khác, không ở Quan Trung. Chẳng qua Tử Phòng nếu muốn muốn gặp hắn, thì chỉ cần chờ thêm dăm ba tháng nữa là sẽ gặp được thôi.
Làm việc quan trọng gì?
Trương Lương sẽ không truy hỏi.
Y nói:
- Triệu Hiết nếu đã qui hàng như Khoái Triệt tiên sinh nói, nhìn tình hình này thì không đầy mấy ngày nữa, Lý Thiếu Quân cũng nên hành động.
Lúc này Tiêu Hà tiên sinh mệnh Lục lang trung từ Huyện Thiểm đến đây, chẳng lẽ…
Trương Lương vừa nói vừa nhìn về Lục Giả.
Lục Giả gật đầu nói:
- Thừa tướng nói, bây giờ Đại Vương đã kiềm chế được quân Sở, mục đích đã đạt.
Bây giờ vùng Sơn Đông hai nước Tề Ngụy cũng đang rục rà rục rịch, mà quân Sở ở Bành Thành thì binh lực trống rỗng hư nhược, việc phát động tấn công chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ cần Lý Thiếu Quân và hai vị Chung Ly, Quán Anh tướng quân đắc thủ, toàn bộ Hà Bắc, đều hết quy về trong tay Đại Vương. Chẳng qua Hà Nam nơi, vẫn cần đốt lên một cây đuốc.
- Nhìn dáng dấp vẻ của Lục tiên sinh thì người thổi bùng ngọn ấy chính là ngài rồi.
Lưu Khám cười ha hả nói:
- Nếu Thừa tướng đã có sắp xếp thích đáng, việc kia cần Lục tiên sinh thuận tay mà làm rồi. Chỉ là lần này đi Ngụy Quốc, đường xá sợ có bao nhiêu khó khăn trắc trở… Như vậy đi, hãy để Đồ tử đi theo ngươi, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Cô cung kính chờ đợi tin vui.
- Như vậy, thần sẽ tức khắc lên đường.
Lục Giả lập tức đứng dậy, hướng về Lưu Khám chắp tay xin cáo lui.
Lư Quán cũng hoàn thành sứ mệnh, vẻ mặt hiện ra sự phức tạp hướng về Lưu Khám cáo từ.
Thời điểm Lư Quán đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhẹ giọng nói:
- Đại Vương, thần có một câu, không biết có nên hỏi hay không.
- Lư tiên sinh mời nói.
- Kỳ thực, vấn đề này cũng không phải ta muốn hỏi, mà là… năm đó lúc ở Huyện Bái, Lưu Quý đối với Đại Vương cực kỳ kính trọng. Nếu không có sự tình của đại tẩu, Đại vương có thể nguyện ý liên thủ cùng Lưu Quý hay không?
Nghi vấn của Lư Quán, trên thực tế cũng đã được thay đổi.
Vốn ý ban đầu gã muốn nói là: năm đó lúc ngươi chán nản, Lưu Quý nhiều lần muốn mời chào ngươi. Nhưng vì sao ngươi trước sau đối với Lưu Quý, luôn mang địch ý?
Lưu Khám ngẩn cả người!
Chuyện của hắn và Lưu Bang, có lúc chính cả hắn cũng không nói rõ ràng được.
Không thể phủ nhận, Lưu Bang quả thật là một người có mị lực cường đại. Nhưng lí do vì sao không thích Lưu Bang! Có lẽ do bản tính của kiếp trước, hắn cũng biết được rất nhiều sự tình liên quan với Lưu Bang. Lưu Bang có thể không phải là một người làm nên đại sự, cái cách sống thiếu tình cảm, bạc tình bạc nghĩa, thực sự làm cho Lưu Khám không chấp nhận được. Thậm chí, từ một góc độ nào đó mà nói, Lưu Khám có chút căm ghét Lưu Bang, đây là cách nhìn từ lức vừa mới bắt đầu thì đã có.
Nhưng cũng không giống như sự căm ghét của Đường Lệ, Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương đối với Lưu Bang, Lưu Khám căm ghét, mang tính chủ quan.
Nhưng khi đó đây, mặc dù Lưu Bang ngoại trừ việc siêng ăn nhác làm, thì cũng tựa hồ cũng không thể thiếu gì...
- Đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm... Ta và Lưu Quý, đạo bất đồng nên không thể hợp sức, chứ không can hệ tới việc của A Trĩ.
Lư Quán hỏi dò không được gì, đành khom người thi lễ, lui xuống.
Trương Lương nhẹ giọng nói:
- Đại Vương, chớ nên trách Lư Quán.
Hắn mặc dù mạo muội, nhưng cũng là người có tình nghĩa. Lưu Quý chết rồi, người dám bái tế hắn ta, ngoại trừ mấy người Thừa tướng ở ngoài này, thì cũng chỉ có hắn.
Lưu Khám ngẩn ra, cười nói:
- Tử Phòng tiên sinh không cần đa tâm, ta cũng không hề trách cứ Lư Quán, chỉ là nhớ đến một ít chuyện cũ.
Trương Lương gật gù, lại đột nhiên xoay câu chuyện một cái,
- Thư của Lý Thiếu Quân đã gửi đi từ nhiều ngày, bây giờ chắc có lẽ hắn cũng sắp hành động rồi.
- À!
Lưu Khám lấy lại tinh thần, tỉ mỉ tính toán thời gian một chốc, nhẹ giọng nói:
- Chỉ sợ cũng đã mấy ngày, quân tiên phong cũng đã xuất phát!
Gió tuyết quay cuồng!
Từ bờ Bắc sông Hô Trì thổi tới, ở thời điểm xuyên qua hẻm núi Tỉnh Hình thì bị cường hóa thành tiếng gào thét chói tai, dường như có ai đó đang gào khóc thảm thiết.
Long Thả suất lĩnh kỵ quân, đốc thúc binh sĩ lao đi trong gió tuyết, nhanh chóng xuyên qua hẻm núi, không ngừng không nghỉ, lao thẳng tới quân doanh của Triệu quốc ở bờ bắc.
Gió cuốn theo tuyết, bao phủ trời đất ở bên trong một lớp màng màu trắng.
Rất xa, Long Thả có thể ngờ ngợ nhìn thấy quan doanh của Triệu quốc. Tiếng gió gầm rú, đã át đi tiếng vó ngựa…
Trong lòng Long Thả mừng như điên, nắm chặt đại kích ở trong tay, thúc ngựa chay như bay phóng tới.
Mắt thấy quân doanh càng ngày càng gần, bỗng nhiên tiếng trống mãnh liệt, tiếng kèn lệnh hí dài.
Trên mặt tuyết trắng xóa, bỗng dưng một mảnh bị đội lên, theo sát đó là một bức tường do vô số chiếc thuẫn màu trắng ghép lại, chắn ngang ở phía trước quân doanh.
Trong bức thuẫn tường có khe hở, thò ra vô số thanh trường giáo sáng loáng, đối diện với quân Sở đang vội vã tiến đến. Quá đột nhiên, tình huống diễn ra quá đột nhiên… Chiến mã bị kinh sợ, cuồng hí mãi không thôi. Đội ngũ kỵ quân vốn chỉnh tề, lập tức xuất hiện hỗn loạn, rất nhiều quân sị bị chiến mã lật tung xuống, ngã tại trên mặt tuyết.
Chương 559: Giang sơn chỉnh thể (15)
- Bắn cung!
Một một tiếng quát ở trên toà vọng lâu truyền đến.
Trên lầu có quân kỳ màu đỏ thắm, lay động trong gió tuyết, theo sát sau là một trận tiếng dây cung nổ ra, vù... tên bay đầy trời, lấy thế lôi trút xuống đám kị quân.
Những mũi tên kia đều cùng một màu và có ba cạnh, tiếng rít gào khi phá không lao tới y như vạn con sói đồng thanh tru lên.
Sắc mặt Long Thả không khỏi thay đổi, sợ hãi gầm rú nói:
- Thương lang tiễn trận, đây là Thương lang tiễn trận của quân Tần!
Lời còn chưa dứt, từ phía sau đã truyền đến tiếng vang ầm ầm ầm, Long Thả không nhịn được quay đầu nhìn về phía tiếng động truyền đến, nhưng chẳng thấy gì cả. Hết cách rồi, gió tuyết thực sự là quá lớn, chẳng qua trong lúc mơ hồ, hắn giống như nhìn thấy trong hẻm núi của núi Tỉnh Hình kia, có ánh lửa bùng lên xông thẳng tới mây xanh.
Trong lòng y hơi hồi hộp một chút, lập tức tỉnh ngộ ra, bị lừa rồi!
Mưa tên che kín bầu trời trút xuống, khiến cho quân Sở nhất thời tử thương nặng nề.
Lý Tả Xa đứng ở trên vọng lâu, từ phía xa chiến trường nhìn lại, khóe miệng hơi cong lên, phát sinh một tiếng cười gằn.
Hàn Tín ở quét ngang vùng Hà Bắc, liên tiếp đánh bại quân quân Tề, quân Triệu và Tư Mã Ngang, khiến cho Triệu Hiết, Trần Dư thấp thỏm lo âu. Đúng lúc đó thì Khoái Triệt đi tới Quảng Dương, sau khi Trần Dư đầu hàng, Lý Tả Xa lập tức suất lĩnh nhân mã tiến vào quận Quảng Dương, đồng thời Chung Ly Muội và Quán Anh cũng xuất binh vòng qua Câu Chú Sơn, bí mật chiếm lấy huyện Khúc Dương.
Đến đây, Lưu thị Đường quốc đóng quân với binh mã Bắc Cương, hầu như đã dốc ra toàn bộ lực lượng.
Sau khi hai quân hội hợp một chỗ, Lý Tả Xa liền nhạy cảm phát hiện được ý đồ của Hàn Tín, nên đã đi trước một bước vượt qua sông Hô Trì, dựng lên doanh trại.
Chẳng qua cờ hiệu vẫn là đại kì của quân Triệu như trước, dùng để mê hoặc Hàn Tín.
Đối với chủ ý của Lý Tả Xa, Chung Ly Muội không phải quá tán thành, bởi vì đóng trại dựa lưng sông, không phù hợp với phương pháp binh gia.
Nhưng Lý Tả Xa nhưng cho rằng:
- Hàn Tín là người hiểu được cách dụng binh, nếu dùng phương pháp bình thường thì không thể đánh lừa được hắn.
Hắn muốn đoạt lấy Quận Hằng Sơn thì nhất định sẽ phải đi qua hẻm núi Tỉnh Tình. Nếu như chúng ta phục kích ở trên đường, hắn rất có thể sẽ có phát giác ra.
Vì vậy, đóng trại dựa lưng vào sông, khiến cho hắn sinh tâm kiêu ngạo.
Gió tuyết ngợp trời, thật sự là cơ hội trời giúp chúng ta. Trước khi xuất kích, Hàn Tín tất nhiên sẽ cho quân chủ lực cấp tốc thông qua hẻm núi. Ở bờ sông ta dựng doanh trại, thực ra chỉ là một miếng mồi nhử, dụ Hàn Tín tiến vào cốc. Đây là kế dụ địch, đợi quân chủ lực của Hàn Tín hành động, đó là hắn chính là lúc hắn toàn diệt.
Đối với việc này, Chung Ly Muội và Quán Anh không thể làm gì khác là ngoài việc đồng ý.
Tất cả đúng như Lý Tả Xa dự liệu, Hàn Tín quả nhiên đã mắc câu!
Mắt thấy quân Sở đã xuất hiện tình trạng hỗn loạn, Lý Tả Xa quyết đoán hạ lệnh,
- Nổi trống, mệnh Chung Ly tướng quân xuất kích.
Trong doanh trại nổi lên từng hồi trống trận, nhất thời rung động ầm ầm. Từ trong con đường nhỏ của Tỉnh Hình, một đạo nhân mã dúng mãnh xông ra. Dẫn đầu là một viên đại tướng, cầm trong tay trường giáo dài một trượng tám, thúc ngựa chạy nhanh như bay, chính là Chung Ly Muội. Quân Sở bị từng đợt từng đợt mũi tên, truy sát đã vô cùng chật vật. Đang lúc sợ hãi, thì từ phía sau có một đạo nhân mã xuất hiện với khí thế như vậy, nào còn có ý chí để mà chiến đấu? Mặc kệ Long Thả kêu gào như thế nào đi nữa, đám kỵ quân cũng vẫn không nghe lệnh mà làm.
Long Thả tức giận không thôi, vung vẩy lớn kích, ở trong loạn quân xung phong chém giết, hung mãnh dị thường.
- Người kia là ai?
Sau khi Chung Ly Muội đâm giết mấy người, trường giáo chỉ về phía Long Thả đang đứng cách xa, nhìn tên binh sĩ ở bên người hỏi.
Có quân tốt trả lời nói:
- Người này cho là một trong Ngũ đại tướng của quân Sở Long Thả.
Sau khi Chung Ly Muội nghe xong, gật gật đầu, thúc ngự đón đánh Long Thả, đồng thời lớn tiếng thét lên:
- Thằng nhóc Long Thả, đừng vội càn rỡ, có Chung Ly Muội ở đây!
Trong lịch sử, Chung Ly Muội và Long Thả, đều một trong 'Ngũ đại tướng' dưới trướng Hạng Vũ.
Nhưng không ngờ tới lúc này hai người lại là địch thủ của nhau. Long Thả cũng không úy kỵ, một tay cầm đại kích, đón Chung Ly Muội chính là một chiêu toàn lực thế như bổ núi.
Chung Ly Muội cũng không tránh né, hoành giáo trước mặt trực diện đón đỡ chiêu này, chỉ nghe một tiếng nổ vang, hai con chiến mã dưới chân bọn họ hí dài không thôi.
Luận về bản lĩnh, Chung Ly Muội và Long Thả không phân cao thấp.
Nhưng Chung Ly Muội lại chiếm được hai ưu thế lớn, một là chiến mã hắn cưỡi là Ô Tôn lương câu trăm con chọn một, không phải là con chiến mã hiện nay Long Thả đang cưỡi có thể so sánh được.
Thứ hai, Chung Ly Muội có cao yên song đăng, có thể sử xuất toàn lực.
So sánh với hắn, ngựa của Long Thả tuy cũng không tầm thường, nhưng so với Ô Tôn thiên mã thì rõ ràng chênh lệch tới mấy bậc. Mấu chốt nhất chính là, ở thời điểm hắn động thủ giao phong, cần phân ra sức mạnh để ngồi vững vàng ở trên yên ngựa, cứ kéo dài tình huống như thế, chỉ cần một hiệp, Long Thả đã rơi xuống thế hạ phong.
Chẳng qua Long Thả cũng không phải người dễ dàng cúi đầu như thế, mặc dù ở hạ phong, vẫn hung mãnh dị thường.
Hai người giao phong mấy hiệp, Chung Ly Muội đột nhiên thúc chiến mã, nhảy ra ngoài vòng tròn, lớn tiếng nói:
- Long Thả, hiện nay quân chủ lực của Hàn Tín đã chôn thây ở trong hẻm núi Tỉnh Hình, ngươi tội gì phải ngoan cố chống cự? Ta thấy ngươi võ nghệ không tầm thường, nếu bây giờ xuống ngựa đầu hàng, cũng còn chưa muộn đâu.
Long Thả ngẩn ra, bật thốt lên:
- Bắc Man đừng vội làm loạn quân tâm chúng ta.
Chung Ly Muội nghe được thì cười to,
- Ta cần gì phải làm loạn quân tâm của ngươi, nếu như không tin, không ngại quay đầu nhìn lại xem cảnh tượng trong hẻm núi Tỉnh Hình bây giờ trông như thế nào.
Long Thả theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng vừa mới nhìn thì sắc mặt nhất thời thay đổi.
Chỉ thấy trong hẻm núi Tỉnh Hình, ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.
Tuy khoảng cách rất xa, không biết tình hình bên trong như thế nào, nhưng Long Thả cũng không phải người ngu, làm sao không rõ ràng, lúc này Hàn Tín sợ là đang phải đối mặt nguy hiểm?
Trúng kế, trúng kế của bọn chúng rồi!
Long Thả hô to một tiếng, thúc ngựa muốn đi.
Chung Ly Muội sao lại có thể buông tha y dễ dàng như vậy được, liền thúc ngựa tiến lên, cuốn lấy Long Thả.
- Long Thả, Đại Vương nhà ta chính là được số trời định sẵn, vì sao ngươi không tuân theo số trời, muốn châu chấu đá xe hay sao?
- Đừng vội nói nhảm, ta và ngươi liều mạng!
Lần này Long Thả xem ra rất quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi đấu với Chung Ly Muội một trận thống khoái. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của chiến mã, hay là tiếng kêu rên của binh sĩ. Mà Chung Ly Muội thỉnh thoảng lại dùng lời lẽ vô tình, khiến cho tâm thần của Long Thả mãi không yên. Y vẫn luôn băn khoăn về việc Hàn Tín đang còn ở trong hẻm núi, như vậy chẳng khác gì việc tâm phân tam dụng. Vốn là đã ở vào thế hạ phong, lại phải phân tâm, sao có thể là đối thủ của Chung Ly Muội được cơ chứ?
Chung Ly Muội nhìn ra được sơ hở, hai chân lẹp chặt chiến mã điều khiển Ô Tôn thiên mã bỗng nhiên hoành thân người.
Chỉ thấy hắn lấy tay rút từ phía sau ra một sợi roi thép, trở tay đánh vào phía sau lưng Long Thả. Cái roi thép kia chính là do Bàn Dã Lão sau khi đến Bắc Cương đã nghiên cứu ra phương pháp luyện chế bách luyện tạo nên, cứng rắn cực kỳ. Một roi đánh cho áo giáp của Long Thả bay loạn như lá rụng, Long Thả ở trên ngựa phun ra một ngụm máu tươi, vươn mình té xuống đất.
Không chờ Long Thả đứng dậy, Chung Ly Muội đã đặt trường giáo ở trước ngực Long Thả.
Trong miệng hét lớn một tiếng,
- Người đâu, đem kẻ này trói lại, mang hắn tới Hàm Dương, xin Đại Vương ban thưởng!
Mười cái quân lính ùa lên, đem Long Thả vẫn giãy dụa đè xuống đất, rồi dây thừng trói chặt. Lúc này, quân Sở đã đình chỉ việc chống cự, Lý Tả Xa ngồi ở trên khinh xa được thân quân hộ vệ xung quanh, đi tới chiến trường.
Nhìn lớp tuyết trắng xóa bị máu tươi nhiễm đỏ, Lý Tả Xa cùng Chung Ly Muội nhìn nhau nở nụ cười.
Hai người đồng thời quay đầu, nhìn về phía hẻm núi Tỉnh Hình. Chỉ thấy nơi đó khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên, thanh thế rất chi là kinh người, không khỏi đồng thời thở dài.
- Hỏa hoạn như vậy e là Hàn Tín nguy rồi.
Chung Ly Muội thở dài,
- Hàn Tín vốn là người Đại Vương cực kỳ coi trọng, chỉ là…
Chẳng qua cũng tốt, vì ngày đó Hỉ tử đã phải đợi đủ ba, bốn năm rồi. Hôm nay nhờ đám lửa này, tốt xấu gì cũng có thể giải quyết xong một vết thương lòng của hắn.
Hỉ tử dĩ nhiên chính là Tư Mã Hỉ.
Năm đó sau khi Thủy hoàng đế băng hà, Trần Thắng, Ngô Quảng khởi sự tại xã Đại Trạch, Hàn Tín chém Tư Mã Hỉ đứt một cánh tay, phản bội Lâu Thương.
Loáng một cái đã được bốn năm, Tư Mã Hỉ giờ nào khắc nào cũng nghĩ cách tìm Hàn Tín để báo thù. Vì báo thù, cậu đã trì hoãn lễ cưới.
Lý Tả Xa cũng không quá rõ ràng mối ân oán này, nhưng riêng Chung Ly Muội lại hiểu rõ vô cùng.
Phải biết năm đó lúc ở LâoãThương, bất kể là Hàn Tín cũng tốt, Tư Mã Hỉ cũng được, họ thường xuyên đến trong đại doanh để hỗ trợ. Khi đó, hai người thân nhau giống như anh em ruột, mà Lưu Khám đối với Hàn Tín kỳ vọng cao hơn nhiều so với Tư Mã Hỉ. Nhưng hắn không hề nghĩ rằng…
Nghĩ đến đó, trong lòng Chung Ly Muội, không khỏi bùi ngùi.
- Thiếu Quân, sau trận chiến này, Hà Bắc tất nhiên sẽ loạn.
Chung Ly Muội phục hồi tinh thần, nghẹ giọng hỏi:
- Tiếp đó, chúng ta nên làm như thế nào?
Lý Tả Xa nở nụ cười,
- Làm thế nào? Ha ha, cái đó còn cần phải xem thủ đoạn của Khoái lang trung như thế nào đã.
Chương 560: Giang sơn chỉnh thể (16)
Hẻm núi Tỉnh Hình bị lửa lớn thiêu đốt ròng rã suốt một đêm, đến lúc tờ mờ sáng mới coi như tắt.
Tư Mã Hỉ khoác một cái áo bào bằng bông màu đen, nội giáp làm bằng da tê giác, được đám hộ vệ vây quang, từ trên đỉnh núi chậm rãi đi vào trong hẻm núi.
Toàn bộ hẻm núi đã bị thiêu đến mức chỉ còn lại một màu đen kịt.
Rất nhiều tảng đá lớn đã xuất hiện dấu hiệu bị hòa tan. Khắp nơi là thi thể bị đốt cháy khét rẹt, xác ngựa ngang dọc lăn tứ tung ngã trên sơn đạo, nhìn qua vô cùng thê thảm. Tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng khi Tư Mã Hỉ nhìn thấy thảm trạng trước mắt, vẫn không nhịn được nên nảy sinh ra cảm giác tội lỗi.
Lửa lớn giết chết nhiều người như vậy, nói không chừng bọn họ sẽ phải giảm thọ!
Dãy núi Tỉnh Hình do rất nhiều ngọn núi hợp lại, kéo dài liên tục tạo thành Thái Hành sơn mạch.
Mấy chục dặm đường trong hẻm núi, bây giờ chỉ còn lại tro tàn, không thể nhìn thấy nửa điểm sinh khí nào nữa.
Hàn Tín soái lĩnh mười vạn nhân mã đến đây, trong đó số lượng binh mã tiến vào hẻm núi ước chừng có khoảng hơn sáu vạn người. Số nhân mã còn lại dùng để áp tải đồ quân nhu, sau khi ở hai bên lối vào thung lũng bị phong kín, cũng bị kỵ quân của Quán Anh xung kích, kẻ chết người hàng, nói chung là đã tan rã từ lâu.
Nói cách khác, sức mạnh của Sở Hạng ở Hà Bắc, chỉ trong một đêm, hầu như toàn bộ đã bị tiêu diệt.
Chỉ còn dư lại Bồ tướng quân Sài Vũ đóng giữ Hà Đông, Trương Nhĩ lưu thủ Cự Lộc, nhưng bọn họ lại điều không ra nửa tên binh lính.
Bốn năm cừu hận, ở trong một đêm đã theo khói lửa bay đi.
- Đã phát hiện ra hài cốt của Hàn Tín chưa?
Tư Mã Hỉ thâm trầm nhìn về tên thân vệ ở bên người hỏi dò.
Hắn chẳng qua chỉ là một tên Tả lĩnh quân tham quân, chức vị cũng không tính là quá cao. Nhưng bởi vì hắn từng làm việc ở bên cạnh Lưu Khám, địa vị có chút siêu nhiên. Toàn bộ quân lính trong phủ, ngoại trừ tướng quân, thì Tư Mã Hỉ chính là người có quyền lực lớn nhất, thậm chí vượt qua rất nhiều Lang tướng.
- Còn chưa phát hiện... có quá nhiều thi thể, rất nhiều thi thể đều đã bị thiêu đến mức hoàn toàn thay đổi, không thể phân biệt.
Tư Mã Hỉ nhẹ giọng nói:
- Vậy thì tiếp tục tìm kiếm, nhất định phải tìm được thi thể của Hàn Tín… Đúng rồi, hắn có một thanh bảo kiếm, cực kỳ sắc bén, các ngươi hãy chú ý chi tiết này để tìm kiếm.
- Vâng!
Thân binh vội vã lĩnh mệnh đi ngay, Tư Mã Hỉ thì đứng ở trên dãy núi, lẳng lặng nhìn hết thảy cảnh tượng ở trước mặt.
Ống áo dài nhưng trống rỗng theo gió mà động, tựa hồ đang nhắc nhở, ngày xưa Hàn Tín từng chém đứt một cánh tay hắn. Nhưng nhìn thấy tình cảnh này, cừu hận giống như đã trở nên phai nhạt đi rất nhiều. Bốn năm qua, ngày đêm mong muốn có thể bắt được Hàn Tín, kẻ chém đứt cánh tay của hắn. Nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ gặp nhau trong cảnh tượng như vậy. Mấy vạn tính mạng, thế mà chỉ trong một đêm, mà cũng không đầy một đêm, đã tiêu tan theo khói bụi.
- Tham quân đại nhân, đã tìm được thi thể theo phỏng đoán là của Hàn Tín.
Đột nhiên, có tên quân lính cao giọng kêu gào, Tư Mã Hỉ vội vã cất bước tiến lên, binh sĩ lập tức đi theo, tới cạnh một tảng đá lớn.
Tảng đá này liên kết với vách núi cheo leo, khiến cho người nào bị đẩy đến đây sẽ không cách nào tránh được nữa, chỉ còn cách chờ ngọn lửa kia thiêu đốt đến chết.
Một bộ thi thể ngồi dưới đất dựa vào vách núi cheo leo mà lạnh lẽo, trên gối có đặt một thanh bảo kiếm nằm ngang, khuôn mặt bị lửa đốt cháy thành một màu đen thùi lùi, đã không thấy rõ dáng dấp nữa rồi. Chẳng qua xem giáp trụ trên người thì đúng là trang phục của tướng quân. Tư Mã Hỉ nhìn một chút đã nhận ra bảo kiếm đặt ở trên gối thi thể, tiến lên một bước, một tay cầm lấy, tỉ mỉ quan sát… Một lát sau, hắn hung tợn dùng bảo kiếm chém lên trên tảng đá, những tia lửa nhỏ tung toé...
- Hàn tặc, ngươi cũng có hôm nay sao?
Tư Mã Hỉ điên cuồng cười ha hả, một bên cười, một bên kêu gào.
Hắn nhận ra thanh kiếm nầy, chính là bội kiếm tổ truyền của nhà Hàn Tín. Năm đó lúc hắn còn ở Lâu Thương, Hàn Tín không chỉ một lần khoe khoang với y, làm sao Tư Mã Hỉ có thể không nhận ra cơ chứ? Chính là thanh kiếm nầy, buổi tối hôm đó, đã chặt đứt cánh tay của hắn, hắn mãi mãi không thể nào quên cảnh đó.
Cười điên cuồng nhưng hai hàng thanh nước mắt cũng đã theo hai gò má bất tri bất giác rơi xuống.
Hắn thu hồi tiếng cười, ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau chùi khuôn mặt của cỗ thi thể kia. Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt của thi thể lộ ra đúng là Hàn Tín…
- Tín à Tín, ngươi sao lại hồ đồ như vậy?
Tư Mã Hỉ rủ rỉ nói:
- Năm đó Đại Vương đối với ngươi coi trọng cỡ nào, coi ngươi như tay chân vậy, nhưng vì sao ngươi lại phản bội Đại Vương?
Ngươi nói thanh thế của Trương Sở to lớn, Đại Vương hoàn toàn không có tin tức… Nhưng chỉ có nguyên nhân này sao? Như vậy mà đã có thể phản bội, phụ lại sự kì vọng của Đại Vương sao?
Một bước sai là trăm bước sai… Ngươi có biết vì sao Vương Hậu bất mãn ngươi không?
Nàng từng nói: tính tình của ngươi vốn kiên nhẫn, thông tuệ hơn người, thành tựu tất nhiên sẽ vượt xa ta. Nhưng tật xấu lớn nhất của ngươi, chính là quá thông minh, thông minh quá mức, vì lẽ đó Vương Hậu mới không chịu ủy thác trọng trách cho ngươi. Tín à Tín, ngày đó nếu như ngươi kiên trì thêm chút nữa, hẳn là tốt rồi!
Tư Mã Hỉ hận Hàn Tín thấu xương, nhưng năm năm ở chung, phần tình cảm đó há có thể dứt bỏ sao?
Hắn khóc trong chốc lát, đứng lên nói với tên binh sĩ ở bên người:
- Thu thi thể Hàn Tín lại, dùng quan tài tốt nhất, rồi lập tức đưa tới Hàm Dương.
Mặt khác, nhanh chóng thanh lý toàn bộ thi thể ở trên sơn đạo trong hẻm núi, đến giữa trưa, nhất định phải dọn dẹp xong thông lộ, để đại quân thông hành.
… Còn nữa hãy đi thông báo chó hai vị tướng quân biết đã tìm thấy hài cốt của Hàn Tín, 60 ngàn quân Sở cũng đã chôn thây trong hẻm núi, mong các vị tướng quân hãy mưu tính bước tiếp theo.
- Tham quân đại nhân, sao ngài lại làm vậy?
Tư Mã Hỉ nhẹ giọng nói:
- Hàn Tín mặc dù tội đáng muôn chết, nhưng chung quy hắn đã từng là huynh đệ của ta.
Ta hộ tống quan tài của hắn tới Hàm Dương… Hơn nữa, chuyện nơi đây đã kết thúc, ta cũng không giúp đỡ được gì nữa.
Khí chất lúc này của Tư Mã Hỉ có chút cô đơn, nói rồi hắn xoay người rời đi.
Thằng Trì, đại doanh quân Sở.
Hạng Vũ đang ở trong doanh trại tâm trạng cực kì bứt rứt, thỉnh thoảng từ miệng trong phát ra vài tiếng chửi bới.
Phạm Tăng, Ngu Tử Kỳ, im im lặng lặng ngồi ở một bên, ngay ở chính giữa soái án, còn có một cô gái đang ngồi ngay ngắn, nhìn Hạng Vũ cũng không nói chuyện.
Cô gái này chính là sủng cơ của Hạng Vũ, Ngu Cơ.
Trước đó ba ngày Ngu Cơ mới đến đại doanh của quân Sở. Vốn nàng đang ở Bành Thành, nhưng tình hình chiến sự ở thành trì không tốt cho lắm, tính khí Hạng Vũ càng ngày càng bạo ngược, thậm chí còn xuất hiện cảnh say rượu chém giết quân sĩ. Lương thảo không đủ, chiến sự lại không trôi chảy, xuất hiện chuyện như vậy, Phạm Tăng cũng khá bận tâm. Hắn lo lắng này trong quân sẽ xuất hiện tình cảnh nổi loạn, nếu có việc như vậy thì thật sự là phiền toái lớn.
Phạm Tăng cũng biết, người có thể khuyên bảo Hạng Vũ không nhiều.
Khi Hạng Lương còn sống, thì có thể coi là một người nhưng bây giờ Hạng Lương đã chết rồi, người có thể khuyên bảo Hạng Vũ, cũng chỉ có Ngu Cơ mà thôi.
Vì vậy Phạm Tăng hoả tốc sai người từ Bành Thành đưa Ngu Cơ tới Thằng Trì.
Mà trên thực tế, sau khi Ngu Cơ đến Thằng Trì, tính khí của Hạng Vũ lập tức thu lại rất nhiều. Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có lẽ Ngu Cơ chính là khắc tinh duy nhất của Hạng Vũ. Nhưng mặc dù như vậy, bên kia chiến tuyến đám người Lưu Khám, Trương Lương quyết định cố thủ đại doanh ở Thằng Trì, kiên quyết không xuất chiến… Thường xuyên như thế, khiến cho Hạng Vũ sinh ra một loại ảo giác, giống như năm đó giao thủ với Lưu Khám ở bên dưới thành Lâu Thương.
- Lưu man tử nhát gan, đã mấy lần khiêu chiến, hắn lại không thèm để ý, thực sự tức chết ta mà.
Đang lúc yên tỉnh Hạng Vũ lại nói chuyện, làm cho người ta kinh ngạc run rẩy.
Nhưng khi nghe được câu này, ngược lại, lại làm cho Phạm Tăng và Ngu Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
- Thượng tướng quân, bây giờ Hà Lạc lương thảo thiếu thốn, thêm nữa trời đã có tuyết lớn, rất nhiều tướng sĩ không có cái ăn cái mặc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ quân tâm sẽ dao động. Bắc Man Lưu Đường đóng ở Thằng Trì, trong lúc nhất thời cũng khó có thể công phá. Lấy ngu kiến của mạt tướng, không bằng trước tiên nên lui binh.
- Lui binh?
Hạng Vũ một bụng hỏa khí, bị một câu nói này của Ngu Tử Kỳ làm cho hắn thạt sự nổi điên rồi.
- Lương thảo không đủ, hãy sai Trần Anh và Đổng Ế đưa tới cho chúng ta… Ta không lui binh, không phá thành trì, ta tuyệt không lui binh.
Hắn vốn cũng là đang ở trong thế cỡi hổ khó xuống, vốn là muốn ở trước mặt anh hào thiên hạ biểu diễn uy vũ của quân Sở. Nhưng không ngờ lại bị Lưu Khám cầm chân ở bên dưới thành, thành trì đến mức không thể động đậy. Nhớ lúc hắn vượt qua sông Hà Thủy, đã hùng hồn phát lời thề son sắt, bây giờ những tiếng hô đó còn vang vọng ở bên tai.
Lúc này lui binh, chẳng phải là để người trong thiên hạ cười nhạo sao?
- Tướng quân!
Ngu Cơ đột nhiên mở miệng,
- Hai nước giao binh, không thể hành động theo cảm tình, biết đạo lý tiến thối mới là thượng tướng. Á phụ và đại ca nói không sai, Đường vương cố thủ ở trong Thằng Trì, không chịu giao phong với tướng quân, nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chỉ sợ tướng quân sẽ gặp phải cảnh bất lợi, cần sớm mưu tính trước.
Ngu Cơ làm sao có thể nói ra những lời khéo léo như vậy?
Cũng do Phạm Tăng đã âm thầm nói với nàng…
Nhiều khi lời từ trong miệng một cô gái nói ra, so với từ trong miệng nam nhân nói ra, sẽ trở nên không giống nhau.
Đối với hạng người luôn cậy mạnh và luôn muốn thể diện như Hạng Vũ, Phạm Tăng cũng tốt, Ngu Tử Kỳ cũng được, đôi khi nói ra, sẽ không khỏi để cho hắn sinh ra phản cảm. Nhưng nếu do người khác nói, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Lời Ngu Cơ còn chưa dứt, Hạng Vũ đã dừng bước.
- Ngu Cơ, theo ý kiến của nàng, thì làm như thế nào cho phải?
- Tướng quân, Ngu Cơ chẳng qua chỉ là một nữ tắc (phụ nữ có đạo đức chuẩn mực), làm sao biết như thế nào là phải?
Việc này chàng hãy thỉnh giáo Á phụ thì đúng hơn. Á phụ túc trí đa mưu, lúc trước ngay cả thúc thúc chàng cũng phải nhờ vào, ngươi vì sao bỏ gần cầu xa, mà hỏi thiếp?
- À, Á phụ...
Hạng Vũ xoay người hướng về Phạm Tăng nhìn lại, đã thấy trên mặt Phạm Tăng mang theo nụ cười cổ quái.
Muốn hiểu rõ hạng người như Hạng Vũ, thì cần phải hỏi Phạm Tăng. Y biết của bản tính Hạng Vũ, cũng biết vấn đề của quân Sở nằm ở chỗ nào. Lẽ nào Hạng Vũ không muốn lui binh sao? Không, hiện tại sợ là Hạng Vũ cũng muốn bỏ chạy. Nhưng làm như thế nào để có thể vừa lui binh mà lại giữ được thể diện? Đây mới là mấu chốt của vấn đề.
- Thượng tướng quân, tuy chúng ta không công phá được Thằng Trì, nhưng cũng đã cho Đường quân một ít giáo huấn.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân