Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Đông
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tranloi
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1582 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5827 / 22
Cập nhật: 2017-09-01 21:32:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 213: Tư Chất Ngút Trời
ơi ngực của Nhóc Tỳ nóng ran giống như lò lửa đang rực cháy, toàn bộ lồng ngực sáng rực cả lên có thể nhìn thấy được từng giọt máu tươi không ngừng sinh sôi, như đang bao quanh một vị Thần Linh muốn sống lại mà ra.
"Gào..."
Nhóc Tỳ hét lớn đầy đau đớn, nơi ngực không chỉ ngứa ngáy mà còn rất đau như đang bị xé rách ra vậy.
Xa xa, mọi người thở dài, họ thấy tiếc cho thiếu niên này, tư chất ngút trời thế nhưng lại phải chết ở nơi đây, không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định là nó đang gặp nạn và sẽ bị pháp chỉ tiêu diệt.
Đám người Vũ Tộc cười khinh bỉ, mặc cho ngươi có tiềm chất thiên kiêu một đời thì như thế nào? Chung quy cũng vẫn phải chết, còn chưa trưởng thành thì làm sao mà đối kháng được ý chí của Thần Linh!
"Đau chết mất, gào..." Hùng Hài Tử kêu to.
Nơi đây ánh sáng chói mắt, không người nào biết được trong đó xảy ra chuyện gì, mọi người cứ theo như suy đoán của lẽ thường, pháp chỉ của Vũ Thần phóng thích ra thần uy cuối cùng tiêu diệt nó.
Nơi này, Thần Linh có thể đạt đến cảnh giới cao nhất, siêu thoát trên cả chúng sinh, mặc dù cũng bị áp chế thế nhưng cũng vượt xa những thiên tài tuấn kiệt.
"Đáng tiếc, đáng tiếc, đây tuyệt đối là một kỳ tài, ngoại trừ vận dụng đến pháp chỉ Thần Linh thì cũng không còn cách nào có thể giết chết nó, cuối cùng lại phải chết non."
Ngoài những đại giáo ra còn có rất nhiều người không quen không biết, không thù không hận, rất cảm thông cho nó khi gặp phải tao ngộ này.
Một thiên tài như thế mà lại chết đi quả thật rất đáng tiếc, nếu không tương lai sau này nhất định sẽ vô cùng chói sáng, trở thành một đại Chí Cường Giả không kém gì sinh linh thuần huyết!
"Tự nhiên là không có gì lạ, Thần Linh cao cao tại thượng, một con giun cái kiến như ngươi mà cũng có tư cách khiêu chiến?" Một ông lão của Vũ Tộc cười mỉm.
Đến đây, mọi người thuộc Vũ Tộc thở dài một hơi, rất may là không gặp chuyện ngoài ý muốn, Hùng Hài Tử chắc chắn phải chết, sẽ bị tiêu diệt thành một đống máu đen, ngay cả chân thân cũng phải chết theo.
Bởi vì đây chính là pháp tắc Thần Đạo có thể xóa bỏ hoàn toàn ý chí tinh thần. Ai cũng trốn không được, mà cả chân thân cũng trở thành một xác chết di động.
"Ha ha..."
Có người cười to đầy khoái trí, vẻ mặt vui thích, Hùng Hài Tử vừa chết, vậy thì việc lộn xộn này cũng đã được dẹp bỏ, không còn lo lắng nó sẽ đi khiêu chiến bốn phương nữa.
Những người này bao gồm có tứ đại gia tộc Thác Bạt Tộc, Côn Tộc, Ly Tộc, Uyên Tộc, Mông Tộc. Tất cả đều là truyền thừa cổ xưa kết thù rất sâu với Hùng Hài Tử.
Cơ thể của Nhóc Tỳ trở nên trong suốt, đặc biệt là bộ ngực cứ như là ngọc thạch vậy, quỹ tích lưu chuyển của máu tươi có thể thấy được rõ ràng nơi đó có một chùm sáng như đang bao quanh lấy một vị thần, óng ánh chói mắt, tắm rửa lửa thần muốn niết bàn tái sinh.
Đó là một khối xương, chỉ là vẫn chưa thành hình mà thôi. Là một khối xương cốt vô cùng long lanh được máu tươi thai nghén ra, nó vô cùng rực rỡ như là muốn tái sinh ra một đoạn nhỏ.
Một luồng khí tức đáng sợ lưu chuyển, rất may là vẫn đang bị ánh sáng của pháp chỉ Thần Linh nhấn chìm nên mọi người không thể nhìn thấy được, cũng không cách nào thăm dò được, tất cả cho rằng đều là do chữ "Phạt" đang giải phóng thần uy.
Phù văn vờn quanh nơi ngực của Nhóc Tỳ, như đang xây nên một thần đàn bốc lên lửa thần, như là sắp sửa Phong Thần, máu tươi nơi đó có sinh cơ quá mạnh mẽ không ngừng tưới đều chùm sáng kia.
Chữ "Phạt" lờ mờ đi là do bị tiểu tháp va trúng, lại bị kiếm gãy chém phải cho nên không được ổn định, lúc này khó thoát được một kiếp.
Ngực của Nhóc Tỳ phát sáng như tơ như sợi quấn quanh chữ "Phạt" rút lấy tinh hoa thần tính của nó không ngừng tẩm bổ cho máu và xương nơi ngực của Nhóc Tỳ.
"Phỏng chừng vẫn không thể dài hơn được." Cơn đau có giảm bớt, tâm trạng của nó hơi buồn bã và có vẻ tiếc nuối.
Nói chung cũng chỉ là một pháp chỉ không trọn vẹn mà thôi, không phải là một tấm hoàn chỉnh, vì vậy tinh hoa thần tính không đủ để giúp cho chùm sáng kia lột xác.
"Hi vọng những pháp chỉ còn lại Vũ Tộc sẽ mang đến hết." Nhóc Tỳ bị thương rất nặng, thẩn thể tả tơi, thế nhưng cặp mắt vẫn vô cùng gian xảo, nghĩ đến những thánh vật tương tự như thế này.
"Bụp" một tiếng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, chữ "Phạt" kia vỡ nát biến mất không thấy tăm hơi đâu, mà ánh sáng nơi ngực của Nhóc Tỳ cũng ẩn vào trong.
Đúng như dự liệu của Nhóc Tỳ, khối xương kia không thể thành hình và hiện ra ngoài. Tuy rằng trong lòng rối bời, thế nhưng khi suy nghĩ thật cẩn thận thì nó lại cảm thấy thật cao hứng, chứng tỏ Chí Tôn Cốt đáng sợ cỡ nào, một ít tinh hoa thần tính của tờ pháp chỉ này không đủ tẩm bổ để nó tái sinh.
Kiếm gãy giống như một mặt trời nhỏ bị ảnh hưởng của những gợn sóng thần bí nơi ngực Nhóc Tỳ, nó cũng đang dần thức tỉnh, hào quang rực rỡ, thế nhưng hiện giờ cũng từ từ ảm đạm lại cho đến khi trở về trạng thái ban đầu.
Nơi này khôi phục yên tĩnh, chữ "Phạt" trên pháp chỉ của Vũ Thần biến mất chỉ còn lưu lại mỗi một tờ giấy, đồng thời bị cắt làm hai nửa, mặc dù còn có hào quang thần tính thế nhưng kém xa với lúc trước.
Hai nửa tờ giấy ở trên hư không, im lìm không một tiếng động.
Hùng Hài Tử nắm lấy hai nửa tờ giấy, lật qua lật lại xem thử có nguy hiểm gì không, sau khi chữ "Phạt" biến mất thì tờ giấy màu vàng đất cũng mất đi ý chí Thần Linh và không còn công kích nó nữa.
"Cái gì, hắn vẫn còn sống, pháp chỉ của Thần Linh cũng không có khả năng tiêu diệt hắn?!"
Quần hùng ngạc nhiên không thể tin vào con mắt của mình nữa, kết quả này vượt xa dự đoán của mọi người, họ đều cho rằng nó phải chết không thể nghi ngờ nhưng không ngờ tới được nó vẫn nhảy nhót vui đùa.
Sắc mặt đám Vũ Tộc biến thành màu đen, kết quả này bọn họ không thể nào chấp nhận nổi, tên nhóc hung tàn không chết, chữ "Phạt" lại biến mất, bọn họ tức đến nổi muốn hộc máu.
Thác Bạt Tộc, tứ đại thế gia cũng đờ người ra, rõ ràng nghe được tiếng kêu hét tan nát cõi lòng của nó, làm sao còn sống chứ? Vừa nãy bọn họ còn chế nhạo, chuyện này... Giống như nhận một cái bạt tai thật mạnh khiến cho khuôn mặt đau rát.
Nhóc Tỳ cười toe toét, sau khi nắm lấy nửa tờ pháp chỉ kia thì nhét thẳng vào trong miệng, "Két két két két" vang lên, nó nhai ngấu nghiến cứ như nghĩ mình đang nhai củ cải vậy!
"Ngươi..."
Mặt mày đám Vũ Tộc tái nhợt, đó là thứ gì? Là pháp chỉ của Vũ Thần lại bị nó nhai nuốt như vậy!
"A phụt..."
Mấy ông lão có thân phận hiển hách trong Vũ Tộc lập tức hộc máu, pháp chỉ của tổ tiên Thần Linh bị người khác ăn, đây chính là xúc phạm Thần Linh, người trong thiên hạ sẽ nói gì về bọn họ đây?
"Thật sự... ăn à?"
Phương xa, quần hùng trợn mắt, ai nấy cứ như là đang gặp phải ma, trước đây không lâu có nghe được nó gào to muốn ăn, muốn nhai tất cả, lúc đó mọi người còn cho rằng chỉ những lời nói vô nghĩa, lúc nó hồ đồ mà thôi.
Không hề nghĩ rằng nó lại nhai thật, không biết tờ giấy kia có chất liệu như thế nào, giống như là da thú mà lại giống như gấm lụa, rất giòn, từ rất xa cũng có thể nghe được âm thanh.
Tên nhóc hung tàn kia, miệng lấp lánh những răng nanh bé nhỏ nhai tới nhai lui trông rất hăng hái.
Mọi người của Vũ Tộc tức giận, nó làm như thế thì sao bọn họ chịu nổi được chứ?
"Rột roạt, rột roạt"
Nhóc Tỳ nhai ngấu nghiến, thanh âm phát ra rất lớn, nó nhíu cái mũi, lầu bầu nói: "Chẳng ngon xí nào."
Cả đám người như muốn ngất xỉu, còn bình phẩm mùi vị nữa? Đứa nhỏ này quá hung tàn, ngay cả pháp chỉ của Thần Linh cũng nhai nát bấy nuốt ực xuống cổ họng, cũng không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?
"Ngươi... Thật đáng chết!"
Mọi người thuộc Vũ Tộc phát điên, đây là một sỉ nhục vô cùng lớn, vật thần thánh nhất mà tổ tiên lưu lại bị người khác nhai, giống như trâu gặm mẫu đơn, quá đáng ghét.
"Hùng Hài Tử chết tiệt." Xa xa, một thiếu nữ trong bộ áo tím thấy cảnh này thì chẳng biết đánh giá ra sao, cuối cùng nguyền rủa một câu như thế.
Hỏa Linh Nhi thấy thế cũng trợn mắt ngoác miệng, thở dài: "Tên chết bầm này... Quá xấu xa mà, hắn là Thao Thiết chuyển thế sao, vì sao cái gì cũng có thể ăn được, cái gì cũng dám ăn hết?"
Quần hùng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Một đám người đứng trong tịnh thổ tức giận, mặt mày đỏ kè, choáng váng đầu óc, rất muốn xông ra giết chết nó thế nhưng lại sợ mình bị giết chết, đối phương mạnh đến mức không còn gì để nói.
"Thiên đạo bất công!" Bọn họ phẫn nộ kêu to.
Song, trên bầu trời có một vật lạ thường lấp lánh, trời xanh dường như nghe được tiếng la hét của bọn họ. Một chùm ánh sáng hạ xuống, xuất hiện bên cạnh Nhóc Tỳ.
Cùng lúc đó, một tấm bia đá hiện lên, trên bề mặt có những ký tự óng ánh lấp lánh hào quang, đây chính là bia kỷ lục của Hư Thần Giới.
Mọi người thuộc Vũ Tộc trợn tròn con mắt, việc này chẳng phải muốn bọn họ tức chết hay sao? Không có thiên lý, quả là không có thiên lý mà, Hùng Hài Từ lại khai phá ra một kỷ lục mới!
Quần hùng cũng giật mình, tên này lại muốn sáng lập kỷ lục? Nếu cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng, trận chiến vừa này đáng giá để lưu lại.
Nhóc Tỳ ngờ vực nhìn về chùm ánh sáng, bùm một tiếng chùm ánh sáng phá tan, hai miếng đồng thau xuất hiện trong tay nó, lúc này con mắt của nó trợn tròn vô cùng hài lòng.
Nó hết la rồi hét, suýt chút nữa đã nhào tới ôm lấy, vậy mà là Thái Cổ Thần Thư, hơn nữa xuất hiện lần hai miếng.
"Quá tốt, nếu cứ theo tốc độ này rất nhanh ta sẽ đạt được một môn bảo thuật cái thế rồi!" Hùng Hài Tử đắc ý không thèm để ý đến vẻ mặt đen xì của đám Vũ Tộc.
Trên bia đá có khắc một hàng chữ viết rằng nó chiến bại ý chí Thần Linh, thần dũng đáng giá được khen ngợi, khai phá ra một kỷ lục.
Sắc mặt Thác Bạt Tộc, tứ đại gia tộc đều rất khó coi, tên nhóc này mạnh mẽ quái lạ, đánh bại ý chí Thần Linh còn đạt được vật nghịch thiên đến như vậy.
Nếu như nói, trước đây mọi người còn nghi ngờ về việc hám lợi của nó, thế nhưng hiện tại phải cân nhắc rất cẩn thận, lúc này mới bao lâu chứ? Chưa gì đã đoạt được ba miếng sách bằng đồng thau vào trong tay rồi.
"Răng rắc"
Nhóc Tỳ lại khịt mũi nhai tiếp nửa tờ giấy trong miệng, chép chép miệng, kết quả cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Rồi nó lại ăn tiếp nửa tờ giấy còn lại, nói gì đi nữa thì tờ giấy này cũng chứa tinh hoa thần tính vô cùng mạnh mẽ, ăn không ngon cũng phải ăn.
"Nửa tờ này... có mùi thịt gà!" Sau khi nuốt vào trong bụng thì liền phán một câu.
"Khinh người quá đáng!" Mọi người của Vũ Tộc nhịn không được nữa.
Mà trong quá trình này, Nhóc Tỳ vẫn đang vận chuyển phù văn để chữa thương, lần này suýt chút nữa nó đã bị pháp chỉ Thần Linh tiêu giệt, thân thể vô cùng tả tơi.
"Ta sợ các ngươi à?" Hùng Hài Tử vẫn đang kìm nén một bụng tức giận, vừa nãy suýt chút nữa đã bị giết chết, nó sớm đã muốn động thủ rồi, thế nhưng thương thế quá nghiêm trọng, nó âm thầm chờ đợi để khôi phục thương thế.
"Đừng cho hắn cơ hội, nhân lúc hắn bị thương mau mau tru diệt!" Có người của Vũ Tộc la lớn, thế nhưng cũng không dám xông ra khỏi tịnh thổ mà là mở ra đại trận chém giết nó.
Nhóc Tỳ ngửa cổ uống một hơi hết một bình lớn bảo huyết di chủng rồi nhanh chóng phóng về phía trước, kiếm gãy nắm chặt bổ mạnh, ngay cả ý chí của Thần Linh cũng đã chiến qua thì còn cái gì để sợ nữa chứ.
"Các ngươi lui mau, chúng ta giao chiến với hắn, mọi người đều phải lưu lại." Một ông lão nói nhỏ, chủ trì đại trận cũng không cần nhiều người như vậy, vì phòng ngừa bất trắc nên phải rút đi một vài nhóm người.
"Trốn không được đâu, tên nào chạy thì ta liền giết chết hắn!" Hùng Hài Tử kêu lớn.
Trận chiến lại tiếp tục mở ra, Nhóc Tỳ toàn lực tấn công xông thẳng vào tịnh thổ đối kháng với đại trận phù văn vô tận, trong nháy mắt rồng ngâm hổ gầm, hàng loạt ánh sáng thần vọt lên trời cao.
Bên trong vùng tịnh thổ này không biết ẩn nấu bao nhiêu bảo cốt, thời khắc này cũng bắt đầu phát uy, nơi trung ương thần trận xuất hiện một ít khí Hỗn Độn vô cùng kinh khủng.
Nhóc Tỳ gào thét, một tên không để ý liền bị móc xuống một miếng thịt lớn làm cho đau đớn tột cùng phải vội vàng tránh lui.
"Ầm!"
Kiếm gãy phát uy, chín Động Thiên đều hiện ra, Nhóc Tỳ như bốc cháy xông vào tịnh thổ đối kháng phù văn.
Nhiều tiếng kêu thảm thiết vang vọng, nó công phá xông qua mấy tầng đại trận, chỉ trong nháy mắt mà đã có bảy tám cái đầu lâu quét qua hư không, chết không nhắm mắt.
Lúc ày Hùng Hài Tử giống như là một Ma Thần ra tay vô tình, ở nơi đây quét ngang địch thủ, nó vừa nghĩ tới những sư huynh sư tỷ thì trong lòng lại bốc lên một cỗ bi hỏa (lửa bi thương).
"Ầm!"
Nhóc Tỳ giương kiếm, bổ mạnh về phía trận pháp. Một mình giết thẳng vào trong, lúc này đã giết sạch hai mươi mấy người, máu tươi bắn lên rất cao.
"Đáng ghét, lại hủy tịnh thổ của ta như thế. Ngàn vạn lần đừng để chúng ta biết bộ tộc của các ngươi là người phương nào, nếu không, diệt toàn tộc các ngươi, một người cũng không lưu!"
Một ông lão gầm nhẹ, trong lòng tức phận. Vũ Tộc chưa bao giờ chịu đựng nổi khổ lớn như vầy, không cần suy nghĩ nhiều, từ hôm nay trở đi, trong một thời gian dài sau này, bọn họ sẽ rơi vào đầu sóng ngọn gió, bị người đời bàn tán. Loại thất bại thảm hại này chính là một sự sỉ nhục. Đến thời điểm đó, ngay cả đầu bọn họ cũng không nhấc lên nổi.
Nhóc Tỳ không chút nương tay, một đường giết tới, cánh Côn Bằng chấn động, kim quang dâng trào. Ầm một tiếng, mười mấy người phía trước nổ tung, hài cốt không còn.
Nó quét sạch về phía trước, thấy cách đó không xa có một ông lão thân phận cực kỳ cao, nó ra sức trùng kích, bảo thuật Toan Nghê thi triển, vô tận lôi điện ép xuống, núi non sụp đổ, kiến trúc phá hủy, mấy chục người trở thành than đen.
Chỉ còn lại mỗi ông lão kia, ông ta bị tia điện đánh trúng không ngừng co giật, cả người đen thui, cử động vô cùng khó. Con ngươi của Nhóc Tỳ lóe sáng, nó giơ tay, một ma châm màu đỏ đậm bay ra, phù một tiếng, đâm thẳng vào mi tâm của ông ta.
"A..."
Một tiếng kêu thảm đầy đau đớn vang lên, ông ta lúc này tan chảy, tiêu tán trong thiên địa.
"Diệt Hồn Châm!" Quần hùng thốt lên đầy kinh ngạc.
Tim mật mọi người thuộc Vũ Tộc gần như muốn rớt ra, bọn họ rống to nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, vị nguyên lão này có thân phận cực kỳ cao ở trong tộc lại chết đi, chân thân cũng sắp trở thành thi thể,
Vẻ mặt của Nhóc Tỳ thờ ơ, nó giết thẳng về phía trước, Bổ Thiên Các bị hủy, hàng loạt khuôn mặt của những sư huynh sư tỷ tựa hồ ở ngay trước mắt khiến cho lúc này lòng nó trở nên vô tình, ánh mắt lạnh lẽo.
"Giết!"
Nó liên tiếp phá tan mười một tầng đại trận, chém ra một vùng đầu lâu, hài cốt chất đầy phía sau, Hùng Hài Tử trở nên điên cuồng.
"Ngươi quá mức hung hăng, ngày khác tất sẽ bị bộ tộc của ta giết chết." Mọi người thuộc Vũ Tộc quát lớn.
"Ầm!"
Nhóc Tỳ thét dài, một con Côn Bằng giương cánh lao xuống phía dưới, lần này tổng cộng có bảy tám mươi người nổ tung, bị sự mạnh mẽ của bảo thuật đè ép cho nổ tan tành.
"Đứa nhỏ này quá nghịch thiên, tái hiện lại bảo thuật Côn Bằng đến trạng thái thế này, hiếm thấy nha, nói không chừng trong tương lai chắc chắn sẽ tìm hiểu được toàn bộ sự huyền bí của môn thần thông này!"
Có người nhỏ giọng nói trong quần hùng.
Thác Bạt Tộc, di chủng của Tây Lăng Thú Sơn cũng xuất hiện, sau khi nhìn thấy tình cảnh này thì biến sắc. Vũ Tộc gặp nạn, đây là một hồi chuông cảnh báo chẳng lành, bọn họ có hay không cũng sẽ bị tìm tới?
"Giết!"
Mọi người thuộc Vũ Tộc điên cuồng liều mạng quyết chiến.
Đúng lúc này, một ông lão với ánh mắt nham hiểm, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, nói: "Ác hơn cả ta nữa sao?"
"Bùm" một tiếng, vùng tịnh thổ đột nhiên nổ tung, gần nơi trung tâm cả một khu cấm trận nát tan, ánh sáng thần ngút trời. Không chỉ Nhóc Tỳ bị thương mà cũng có rất nhiều người của Vũ tộc bị nổ tung, không một tiếng la hét cứ thế hóa thành sương máu.
"Thật ác độc!"
Quần hùng run sợ, tất cả mọi người run sợ, ít nhất phải hơn trăm cao thủ của Vũ Tộc bị giết chết, tập kích bất ngờ như thế và trực tiếp nổ tung, cho dù chân thân ở bên ngoài nguyên khí cũng bị thương rất lớn, thậm chí về sau còn lưu lại những di chứng, tu dưỡng mấy tháng thậm chí là mấy năm.
"Chết rồi sao, khi chết không có dùng Trấn Hồn Tháp, khiến cho chân thân và hư thân của hắn chết hết." Ông lão kia quát lớn đầy dữ tợn.
Bọn họ cũng mang tới ma khí có thể giết chết hồn phách người khác, khiến cho chân thân cũng chết theo.
Nhóc Tỳ bị thương vô cùng nghiêm trọng, thân thể suýt chút nữa nứt ra, máu tươi nhiễm đỏ cả người giống như là mạng nhện không ngừng lan tràn. Mạnh mẽ như nó, thân thể đột phá cực cảnh mà còn bị thương như thế có thể thấy được sau khi cấm trận bùng phát thì khủng bố cỡ nào.
Nó nhe răng nhếch miệng suy nghĩ thật kỹ, khi nãy quá bất cẩn cho rằng chém rách pháp chỉ Thần Linh thì tịnh thổ của Vũ Tộc chống không nổi một đòn của mình, kết quả mình lại suýt chút nữa đã chết trận.
Không sai, thương tích của nó quá nghiêm trọng, thân thể rách nát, gần như đứt rời ra.
"Rất tốt, không có chết vừa khéo có thể lấy Trấn Hồn Tháp luyện hóa để cho chân thân của hắn trở thành 'thân tử đạo tiêu'!" Ông lão lên tiếng.
Phương xa, quần hùng đờ ra không nghĩ tới chiến cuộc lại nghịch chuyển như thế, tưởng rằng tịnh thổ của Vũ Tộc bị phá diệt, không ngờ rằng Nhóc Tỳ gặp phải tập kích, thương thế nghiêm trọng, rất có thể sẽ phải chết.
"Sơ ý quá, các ngươi muốn giết ta, đó là chuyện không thể!" Nhóc Tỳ không sợ, cả người thiêu đốt tinh khí thần bắt đầu chữa trị thương thế bùng nổ hoàn toàn tiềm năng.
"Ồ, đó là..."
"Trời ạ, phát sinh chuyện gì đây, là dấu vết của Thần Linh hay sao?"
Mọi người nhìn thấy tình cảnh này thì kinh ngạc đến ngây cả người, mặc dù thân thể của Hùng Hài Tử xuất hiện nhiều vết rách, thế nhương lại có một luồng tinh khí sinh mệnh bàng bạc bộc phát.
Một ngọn núi lửa mơ hồ hiện ra giống như là nối liền với bầu trời bao la, ầm ầm vang lên từ trong hư không trấn áp xuống.
Ngay cả chính Nhóc Tỳ cũng ngẩn ngơ, thân thể xuất hiện một biến hóa kỳ quái, như là đang lột xác vậy, đó là... Tòa Động Thiên thứ mười sao?!
"Tự ta đột phá, không cần dựa vào sự giúp đỡ của người khác để gột rửa!" Ánh mắt của Nhóc Tỳ kiên nghị, nắm chặt nắm đấm.
"Đây là thần thoại nhen, có người muốn mở ra tòa Động Thiên thứ mười rồi!"
Mọi người kinh ngạc thốt lên, đây giống như là thần thoại vậy.
"Nhanh, ngăn cản hắn lại, quyết không thể để hắn mở thành công!" Một ông lão của Vũ Tộc gầm hét.
Thế Giới Hoàn Mỹ Thế Giới Hoàn Mỹ - Thần Đông Thế Giới Hoàn Mỹ