Số lần đọc/download: 5827 / 22
Cập nhật: 2017-09-01 21:32:37 +0700
Chương 212: Xúc Phạm Thần Linh
"C
ái thần rách gì thế, nếu lợi hại như vậy thì ngươi hãy siêu thoát khỏi hạn chế của quy tắc trật tự nơi đây đi. Ta chém, ta chặt, ta ăn, ta cắn, ta nuốt toàn bộ!"
Hùng Hài Tử không hề sợ hãi trước Thần Linh, càng đừng nói tới việc kính nể, nó la hét đầy hung tợn, gương mặt non nớt tràn đầy vẻ khiêu khích, giống như khi còn bé thường trêu trọc con chó Đại Hoàng trong thôn.
Rõ ràng là đang liều chết, thế nhưng lại pha một vài điểm ngang bướng của trẻ con khiến người khác phải dở khóc dở cười.
Thanh kiếm gãy nắm trong tay cứ như một vầng thái dương đang thiêu đốt vô cùng chói mắt, hết luồng này đến luồng kiếm khí khác vọt tới, ảnh hưởng còn lại của những luồng kiếm khí này đủ để tiêu diệt cả một ngọn núi.
Giữa bầu trời, hàng trăm ngàn vệt kiếm khí to lớn bổ thẳng về phía pháp chỉ, mưa ánh sáng nơi đó như là thác nước tản ra những khí tức bất hủ, âm vang điếc tai giống như từng ngôi sao lớn nổ tung.
"Bùm!"
Tờ bùa màu vàng đất phát sáng giống như là pháo hoa nổ tung, chữ "Phạt" trên bề mặt càng ngày càng khiếp người, tản ra khí tức bất hủ không ngừng chấn động.
Mưa ánh sáng càng ngày càng lớn, thác nước màu vàng từ trong tờ giấy chảy xuống, nó ẩn chứa ý chí tinh thần của Vũ Thần không cho kháng nghịch, đây chính là pháp tắc thần đạo.
Đáng tiếc, chung quy nó vẫn bị áp chế ở Động Thiên Cảnh, không dám đột phá.
"Ầm!"
Mặc dù như vậy nhưng cũng rất đáng sợ rồi, mưa ánh sáng màu vàng vô cùng sắc bén vang lên vù vù, bầu trời bị chấn đến lay động, những điểm sáng nhỏ vàng óng dày đặc đánh lên trên thân kiếm gãy không ngừng vang vọng.
"Phụt!"
Mặc dù lực phòng ngự của Nhóc Tỳ vô cùng mạnh mẽ thế nhưng vẫn không thể tách toàn bộ sang hai bên, nó bị những hạt mưa ánh sáng xuyên thủng thành những chấm nhỏ, máu tươi theo đó chảy ra ngoài.
"Tờ giấy tàn sắp rách đến nơi mà còn dám thương tổn ta." Hùng Hài Tử vô cùng căm phẫn, chín ngọn núi lửa nổ vang toàn thân, dung nham giống như là sông lớn không ngừng chảy vào trong cơ thể của nó.
"Tơ giấy tàn, rách ra cho ta!" Nhóc Tỳ la lớn. Thanh kiếm cổ trong tay tuôn ra từng luồng hào quang như một con phượng hoàng đen thức tỉnh, khí tức càng kinh khủng hơn, vô số luồng ánh chém thẳng về không trung.
"Ầm!"
Tờ giấy bị chấn đến nổi lệch khỏi vị trí không ngừng rung động, có thể thấy được trận công kích vừa rồi mạnh mẽ đến nhường nào, ngay cả pháp chỉ của Thần Linh cũng chịu không nổi và không thể vững như bàn thạch được.
Nhóc Tỳ cắn chặt miệng nhỏ, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, nó không ngừng bổ chém, trong hư không không ngừng lưu lại những tàn ảnh của cánh tay, động tác quá nhanh.
Thanh kiếm gãy rung bần bật không biết đã vung lên bao nhiêu lần, sau đó kiếm thể màu đen cộng hưởng với cánh tay vang lên tiếng ông ông không dứt bên tai, nơi đây liền trở thành biển kiếm.
Kèm theo những âm thanh ông ông của kiếm gãy là một màn kiếm ảnh nhanh chóng được luyện thành, phù văn và hào quang được phóng thích ra ngoài nhanh chóng trở thành một hải dương kiếm khí bất hủ phẫn nộ cuốn thẳng về trời cao.
"Keng!"
Pháp chỉ Thần Linh run rẩy dữ dội, ánh sáng nhanh chóng lờ mờ rồi bị đánh bay ra ngoài.
Kiếm gãy trong lòng bàn tay của Nhóc Tỳ không ngừng bổ ra. Bên trong biển kiếm, vài luồng kiếm khí thông thiên vọt thẳng lên to lớn kinh người giống như là những ngọn núi lớn đập tới.
"Ầm!"
Pháp chỉ Thần Linh liên tục xoay tròn bị đánh bay xa ra ngoài mấy trăm trượng, hơn nữa ánh sáng lộng lẫy trước kia giờ càng ngày càng phai mờ, ngọn lửa thần bao phủ xung quanh gần như muốn tắt đi.
Mọi người ngơ ngác, kiếm khí khủng bố đến mức nào vậy mà có thể chống lại tờ giấy của Thần Linh, mạnh đến mức người khác không thể tin được.
Mọi người của Vũ Tộc càng thêm sợ hãi, quá hung tàn, chỉ một đứa bé mà thôi vậy mà có thể đối kháng lại pháp chỉ của Vũ Thần, chiến đấu đến hiện tại nhưng vẫn không có chết đi, hơn nữa cũng bắt đầu phản công.
"Tế Vũ Thần!" Bên trong vùng tịnh thổ, một đám già nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, những người trẻ tuổi ở phía sau thấy thế thì cũng làm theo, bọn họ lẩm bẩm ngâm tụng một đoạn thần chú cổ xưa.
Một gợn sóng thần bí khuếch tán như thủy triều nhanh chóng lan làn.
Pháp chỉ của Vũ Thần thức tỉnh trong nháy mắt còn mạnh hơn lúc nãy nữa, cứ như từ trong cơn trầm miên thức tỉnh lại vậy, rung động ầm ầm, nó hóa thành một vầng mặt trời vàng óng.
"Bùm!"
Cũng trong lúc đó, sấm chớp ầm ầm, mưa mặt trời màu vàng bùng phát, cơn mưa tầm tã ào ào trút xuống, đây chính là áo nghĩa (ý nghĩa thâm ảo) của Vũ Thần, sau khi thức tỉnh tinh khí thần của nó bắt đầu nổi giận.
Thần Linh không thể khiêu khích, không thể khinh nhờn, nó cảm ứng được uy nghiêm của mình bị mạo phạm, cơn tức giận bùng phát!
"Tờ giấy nát sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?" Nhóc Tỳ nhe răng nhếch miệng, trên người lại xuất hiện thêm hai lỗ máu, cơ thể của nó mạnh mẽ như vậy thế nhưng cũng không thể chống lại được đợt tập kích của cơn mưa Thần Linh này.
Nó cố gắng đối kháng thế nhưng vẫn bị trùng kích rơi từ trên không xuống, bị mưa ánh sáng nhấn chìm.
Hùng Hài Tử triển khai bảo thuật, sau lưng xuất hiện một đại dương màu đen ngăn cản lại mưa mặt trời màu vàng này đối kháng lại áo nghĩa pháp tắc của Thần Linh, chịu phải áp lực vô cùng lớn.
Rốt cuộc, nó lại tiếp tục bị đè xuống dưới mặt đất.
Hùng Hài Từ không phục không cam lòng, mạnh mẽ chống đỡ, bởi vì nó biết, chỉ cần tránh lui một đường chạy trốn thì nó chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Hiện tại không thể lùi bước, phải chống chọi đến cùng, nếu chạy thì không thể nào nhanh hơn được tờ pháp chỉ này, bọn Vũ Tộc nắm giữ dấu ấn của Thần Linh nên đã đạt được cảnh giới cao nhất trong khu động thiên phúc địa này.
Cơn mưa màu vàng xối xả, kèm theo đó là những tiếng sét rền vang, ào ào trút xuống, vô biên vô tận.
"Ta chém, ta chém, ta dùng hết sức chém!" Hùng Hài Tử kêu lên, nó giẫm thật mạnh trên mặt đất lại lần nữa vọt thẳng lên trời cao, cánh Côn Bằng sau lưng giang ra bay về phía trước.
Nhóc Tỳ không sợ, nó vung kiếm thật mạnh, xung quanh chín tòa Động Thiên phát sáng dần dần ngưng tụ lại với cơ thể của nó, tay điều khiển kiếm gãy bùng phát ra những gợn sóng vô cùng kịch liệt.
Cùng lúc đó, nó sử dụng bảo thuật, một con Côn Bằng ngưng kết thành một thể với thanh kiếm chém thẳng về phía trước.
Côn Bằng chân chính cũng không phải toàn thân có màu hoàng kim, mà còn xen lẫn phù văn màu đen trong đó nữa, nó nhảy lên giương cảnh rồi đè ép cả bầu trời, thân thể khổng lồ to lớn khiến người khác phải run rẩy.
Nếu so sánh thì thân thể của nhân loại quá nhỏ bé, ngay cả hạt bụi trần cũng không bằng, nó trực tiếp há miệng nuốt lấy pháp chỉ Thần Linh tựu như mặt trời màu vàng kia, cảnh tượng kinh người.
Pháp chỉ biến hóa cực nhanh, nó hóa to lên và phóng ra hào quang bất hủ chiếu sáng toàn bộ vòm trời, khí tức theo đó cũng kéo mạnh lên.
Côn Bằng không sợ hãi mà ngưng tụ cùng với kiếm khí, hai thứ kết hợp lại có một khí thế không gì không phá nổi, trấn áp cả thiên địa.
"Ầm!"
Khí tức mệnh mông dâng trào, Côn Bằng ập tới, phù văn đầy trời, tờ giấy màu vàng đụng phải sự va chạm nên bay ngược lại phía sau tỏa ánh sáng tối chập chờn giống như muốn nổ tung.
Côn Bằng truy kích muốn nuốt cho bằng được, thân thể khổng lồ chật ních cả bầu trời khiến cho những người xem chiến phải trợn mắt há miệng, chuyện này quá kinh người.
"Đây không phải là Đại Bằng mà là Côn Bằng nha, thật là đáng sợ, không ngờ hắn lại tái hiện lại một môn bảo thuật đến tình trạng đáng sợ cỡ này!"
"Bùm" một tiếng, sau khi Nhóc Tỳ rơi trên mặt đất thì lại tiếp tục vọt thẳng lên hợp nhất cùng với Côn Bằng, nó đứng ở vị trí trung tâm, kiếm gãy phát ra ánh sáng càng thêm rực rỡ hóa thành mỏ chim mãnh liệt phóng tới.
Đây là lần va chạm kinh thiên động địa nhất, mưa ánh sáng văng tung tóe, ánh sáng thần ngất trời, những cảnh tượng ở trong đó không thể nào nhận ra được, ánh sáng chói mắt khiến người khác phải nhắm mắt lại, không thể nào nhìn vào đó.
Mãi đến tận rất sau, những luồng ánh sáng này mới tan biến sạch sẽ. Giữa bầu trời lại khôi phục lại sự yên tĩnh, Nhóc Tỳ kêu thảm rơi nhanh xuống dưới, máu me khắp người, lần này nó đã bị thương rất nặng.
Pháp chỉ của Vũ Thần đâu rồi? Mọi người nghi ngờ không còn trông thấy tờ giấy màu vàng giữa bầu trời đâu nữa, mưa ánh sáng hoàn toàn biến mất.
Vào lúc này, mọi người của Vũ Tộc đứng ngồi không yên, quả thật như phát điên lên, dù gì cũng là một tờ giấy có ý chí của Thần Linh, sao lại biến mất được chứ?
"Tờ giấy tàn!" Sau khi Nhóc Tỳ rơi trên mặt đất không ngừng nguyền rủa, vết máu trên người loang lổ, nó nhanh chóng lấy ra một bình bảo huyết rồi mở nắp bình, hả miệng uống ừng ực.
"Vù!"
Đột nhiên, phía chân trời một tờ giấy màu vàng bay trở lại, khí tức bức người. Màu vàng đất đã biến thành màu vàng óng rực rỡ chói mắt, thần uy kinh người.
Bên trên tờ giấy xuất hiện một vết rách, hiển nhiên trong quá trình quyết đấu vừa nãy tờ giấy đã bị thương, không thể địch lại Côn Bằng kết hợp với kiếm gãy.
Thế nhưng, ý chí Thần Linh trong đó không cho phép kẻ nào mạo phạm, giờ khắc này, nó vô cùng tức giận, mặc dù chỉ là một mảnh nhỏ của tinh thần nhưng dù sao cũng do Thần Linh lưu lại, thế nhưng lại bị phàm nhân đánh bay, luồng ý chí này không thể chịu đựng nổi.
"Vẫn chưa rách?" Nhóc Tỳ hơi hoảng sợ, vết thương trên người nó vô cùng nghiêm trọng.
Tờ giấy màu vàng phát sáng, chữ "Phạt" ở trên bề mặt vang vọng chảy xuống những khí tức bất hủ, mà lại có khí sát phạt ngập trời.
Thanh âm ầm ầm kinh người, phía trên tờ giấy cứ như một đại dương màu vàng trút xuống, đây căn bản không phải là mưa mà là một vùng biển thần trực tiếp ập xuống dưới.
Nhóc Tỳ nguyền rủa nhanh chóng chạy trốn, cánh thần sau lưng giang rộng, tốc độ tăng vọt nhanh chóng tránh né.
Thế nhưng đại dương màu vàng quá cuồng bạo, nó ở khắp nơi che kín cả bầu trời, dường như muốn chôn sống Nhóc Tỳ, không cách nào rời bỏ được.
"Phá cho ta!"
Bảo thuật Côn Bằng vọt lên, đại dương màu đen xuất hiện lớn không biết bao nhiêu lần mạnh mẽ hướng lên trên đối kháng lại đại dương màu vàng kia, mà con cá lớn màu đen trong đại dương đó vọt mạnh lên hút hết những thần tính hào quang.
"Keng!"
Tờ giấy bùng phát giữa bầu trời, mỗi một nét chữ không ngừng chấn động cứ như là bảo cụ, vậy mà lại bay ra ngoài, thiết câu ngân hoa (ý là chữ đẹp), cứng cáp mạnh mẽ.
Nhóc Tỳ biến sắc nhanh chóng lấy ra kiếm gãy rồi phóng nó lên trời ngăn cản lại chữ "Phạt" này, hai thứ va chạm mạnh với nhau.
Tiếng ầm ầm vang vọng, hai thứ không ngừng run bần bật, giao phong trên không trung, thanh âm bùng nổ như là chư thần đang ngâm xướng kinh sợ lòng người.
Mưa màu vàng ào ào trút xuống, hơn nữa sấm chớp cũng hiện ra, từ trên chữ "Phạt" bùng phát ra ngoài những tia chớp kia như là dải ngân hà bổ thẳng xuống Nhóc Tỳ.
Dông tố đan xen, thân là Vũ Thần sao không thể hiểu được lôi điện chứ, hai thứ vốn dựa vào lẫn nhau mà tồn tại nên càng thêm mạnh mẽ, vào lúc này pháp chỉ Thần Linh hoàn toàn bùng phát.
Nhóc Tỳ nhếch miệng, bộ mặt như đưa đám, ngày hôm nay quả thật quá xui xẻo, nó bị thương rất nặng, thời gian dài như vậy mà vẫn không thể đánh nát tờ giấy kia.
Nếu như để người khác biết được suy nghĩ của nó nhất định sẽ trợn tròn mắt, đây là đang quyết đấu với dấu ấn của Thần Linh, có thể chiến tới một bước này cũng đã đáng nể lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn tàn sát luôn tờ pháp chỉ này hay sao? Việc đó giống như là đang kinh nhờn Thần Linh vậy!
Giữa bầu trời, chữ "Phạt" phát sáng, mỗi một nét chữ cũng như là một tia chớp không ngừng nổ vang, rực rỡ vô cùng, Nhóc Tỳ bị bổ trúng bốc lên từng làn khói đen.
Phía trên kiếm gãy chống đỡ cũng phát ra tiếng leng keng vang vọng, không ngừng chấn động.
"Mau mau thức tỉnh đi, không nên để tờ giấy rách này ăn hiếp!" Nhóc Tỳ hô to.
Nó cảm thấy thanh kiếm gãy này chưa từng hoạt động, giống như đang thử thách nó phải dựa vào chính mình vậy khiến cho Hùng Hài Tử tức giận, suýt chút nữa đã cho vài đá lên thanh kiếm gãy này rồi.
Đây là một hồi đối kháng vô cùng kịch liệt, tờ giấy phát sáng trút đại dương màu vàng xuống phía dưới, còn Nhóc Tỳ thì thi triển đai dương màu đen chống lại, một con cá lớn màu đen vọt lên, sóng biển kinh thiên.
Mà chữ "Phạt" trên tờ giấy cứ như là bảo cụ bổ xuống từng tia chớp hạ xuống khí sát phạt với sức mạnh kinh khủng nhằm tiêu diệt Hùng Hài Tử.
Có thể nói Nhóc Tỳ bị ép vào tuyệt cảnh không có đường lui nào, không thể cầu cứu một ai, không thể chạy trốn được mà chỉ có thể dựa vào chính mình, nó cắn răng kiên trì.
"Gào..."
Toan Nghê màu tím bùng phát cao bằng ngọn núi lớn bay thẳng lên trên trời cao cắn xé nuốt chửng những tia chớp đang bổ xuống, mà cặp móng vuốt lại muốn xé rách chữ "Phạt" kia.
"Bùm!"
Hai thứ va chạm với nhau, đều là lôi điện nên vô cùng kịch liệt, ánh chớp vô tận sôi trào nơi đây.
Cuộc chiến đấu gay cấn đến tột độ, Vũ Tộc đứng ngồi không yên, tên Hùng Hài Tử quá mạnh mẽ, không ngờ có thể đối kháng lại với tờ pháp chỉ không trọn vẹn này, thật là nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Trong lòng bọn họ lo sợ, sợ xảy ra bất trắc gì đó, sắc mặt của mỗi người đều trắng bệch, căng thẳng nhìn chằm chằm nơi chiến trường, hi vọng ý chí của Vũ Thần sẽ tiêu diệt Hùng Hài Tử ngay lập tức.
Nhóc Tỳ bị trọng thương, thân thể gần như nát bét, bị đánh thủng tới hai mươi mấy lỗ máu, máu tươi nhuộm đỏ áo quần thật sự rất thảm.
Nó từng chiến đấu với những người khác vẫn chưa bao giờ thê thảm như thế này, gần như bị giết chết, luồng ý chí ẩn chứa bên trong pháp chỉ Thần Linh quá mạnh mẽ khiến cho nó vô cùng bị động.
"Nếu ta mở được mười Động Thiên thì ta nhất định nuốt chửng ngươi!"
Nó vẫn kiên trì không từ bỏ, hơn nữa nó cảm giác được ánh sáng lộng lẫy của tờ giấy đang lờ mờ đi không ít và không có rực rỡ như ban đầu nữa.
"Phải kiên trì, nó cũng chịu không nữa rồi, ta nhất định phải kiên trì!" Hùng Hài Tử cắn răng, nếu như thất bại thì chắc chắn chết không có chỗ chôn.
"Ồ, tờ pháp chỉ kia phai mờ đi kìa!" Đúng lúc này, mọi người cũng đã phát giác được điều dị thường.
Vẻ mặt của đám Vũ Tộc trở nên tím tái không chút giọt máu nào, tất cả đều sợ hãi, sao lại như vậy? Lẽ nào ngay cả pháp chỉ của Vũ Thần cũng không thể trấn áp được nó?
Cuối cùng, tờ giấy phát sáng, một lần nữa sáng rực lên hóa thành một ngôi sao lớn nhằm thẳng Nhóc Tỳ, phải giết cho bằng được nó.
"Hỏng rồi, uy lực cuối của tờ giấy này tăng lên thật kinh khủng, hắn chắc bị giết chết rồi!" Hỏa Linh Nhi thất kinh, cảm thấy không ổn.
"Đòn đánh cuối cùng của Thần Linh!" Những người khác cũng thở dài, cảm thấy nó khó thoát được tai ương.
Nhóc Tỳ rống to, một con Côn Bằng và một con Toan Nghê xoay vòng quanh bên ngoài cơ thể nó, tốc độ vô cùng nhanh phòng ngự tờ pháp chỉ kia, kiếm gãy cũng bay lên va chạm kịch liệt với tờ pháp chỉ đó.
"Xoẹt!"
Rốt cuộc, kiếm gãy cũng đã thức tỉnh cắt đôi tờ giấy thành hai nửa.
Thế nhưng chữ "Phạt" kia cũng không hề hấn gì, vẫn bay thẳng về trước đánh trúng lên trên ngực của Nhóc Tỳ, hơn nữa hai nửa tờ giấy cũng phóng tới hòng tiêu diệt Hùng Hài Tử.
"Tờ giấy nát, ta không sợ ngươi!" Hùng Hài Tử kêu lên.
"Bùm!"
Chữ "Phạt" phóng ra luồng ánh sáng cuối cùng bao phủ kín nơi đây, không người nào có thể thấy rõ, chỉ có thể cảm giác được có một nguồn sức mạnh mênh mông đang khuếch tán.
Tuy rằng tính mạng khó giữ được thế nhưng Nhóc Tỳ vẫn kiên trì cố gắng, nó hất đầu, tiểu tháp óng ánh ở trên sọi tóc đánh thẳng lên trên chữ "Phạt", một tiếng đinh đang nhỏ thấp vang lên ngăn cản lại thế đi của chữ "Phạt" này.
Đáng tiếc tiểu tháp vẫn chưa thức tỉnh, chỉ có va chạm như thế mà thôi.
Thế nhưng như thế cũng đáng sợ lắm rồi và khiến cho chữ "Phạt" lờ mờ đi không ít, hơn nữa nó lần nữa nắm chặt lấy kiếm gãy bổ thật mạnh về trước, tiếng leng keng điếc tai, chữ "Phạt" lại ảm đạm thêm nữa.
Nhóc Tỳ gào thét thật to, nó cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, không còn lo sợ thứ gì, nó muốn bổ thêm một lần nữa.
Đột nhiên nó cảm thấy nơi ngực vô cùng nhức nhối, bỏng rát, một luồng khí tức đáng sợ bao phủ, từng sợi từng sợi hào quang phóng thích ra ngoài chiếm lấy chữ "Phạt" kia.
Nơi đó như có một cái hố đen đang điên cuồng nuốt chửng, Nhóc Tỳ nhịn không được mà kêu thật to, nó cảm thấy nơi đó vô cùng ngứa ngáy, tinh huyết Chí Tôn không ngừng tăng cường, thai nghén ra sinh cơ vô tận.