Số lần đọc/download: 2049 / 14
Cập nhật: 2016-08-23 00:11:40 +0700
Chương 212 : Thần Hồn Lưỡng Phân. (2)
Lâm Tiêu cảm giác linh hồn của mình đang phát run, thân hình như hỏng mất, đây là linh hồn cùng ý thức phòng ngự theo bản năng, loan đao đang xé rách thần hồn hư ảnh cũng run rẩy không ngừng, mơ hồ có cảm giác như sắp tán loạn.
Thần niệm là do ý thức tạo thành, nếu không nhẫn nhịn được đau đớn, ý chí không đủ kiên định, như vậy ý thức sẽ hỏng mất, thần niệm loan đao cũng tiêu tán, đệ nhị thần hồn bí thuật cũng tính là thất bại.
Càng đáng sợ hơn chính là hiện tại Lâm Tiêu đã thi triển đệ nhị thần hồn bí thuật, thần hồn hư ảnh bị chém một đao, không thể dừng lại, một khi dừng lại sẽ tạo thành thương tổn không cách nào cứu vãn.
- Ngưng cho ta, chém, chém, chém…
Thần niệm sắp tán loạn, Lâm Tiêu cố nén đau đớn, làm cho ý thức của mình trở nên rõ ràng, ý chí cường đại giờ khắc này càng thể hiện rõ rệt, thần niệm đang run rẩy ngưng tụ lại, theo sự khống chế tiếp tục bổ ra thần hồn hư ảnh.
Loan đao lướt qua cổ, ngực, bụng…
Thần hồn hư ảnh vặn vẹo không ngừng, rốt cục bị chia thành hai thần hồn phiêu động chao đảo.
Trong đó một thần hồn trực tiếp ngưng tụ thành nhân ảnh, trôi nổi tận sâu trong ý thức của Lâm Tiêu, mà đoàn thần hồn còn lại mấp máy tựa hồ muốn dung hợp cùng thần hồn kia…
- Đi!
Ý thức Lâm Tiêu phát ra một tiếng hò hét, đem thần hồn nháy mắt đẩy mạnh ra khỏi cơ thể.
Lâm Tiêu cảm giác mình như bị chia thành hai người, lại giống như có hai loại ý thức, một nằm trong bản thể, một nhẹ nhàng xuất hiện trong huyệt động.
- Lạnh quá!
Huyệt động thật âm lãnh ẩm ướt, một nửa thần hồn của hắn vừa ra ngoài liền cảm giác bản thân trần truồng rơi vào trời đông tuyết giá, lạnh đến phát run, tùy thời sắp đông cứng lại.
Loại cảm giác này phi thường khó chịu cùng tuyệt vọng.
- Thần hồn của ta ly thể, theo cách nói của kiếp trước chính là linh hồn xuất khiếu.
Lâm Tiêu không dám khinh thường, tuy rằng cảm giác vô cùng khó chịu lại khủng bố, luôn muốn ngất xỉu, nhưng trong lòng hắn lập tức nhớ lại Định Thần thuật trong Cửu Ngự Phân Thần thuật, định trụ tâm thần, ngay sau đó kiệt lực khống chế thần hồn tiến vào phân thân Toản Địa Giáp.
Thần hồn ly thể yếu ớt vô cùng, nếu không có Định Thần thuật, không qua bao lâu sẽ hồn phi phách tán.
Quả nhiên, vừa niệm lên Định Thần thuật, Lâm Tiêu cảm giác đỡ khó chịu hơn rất nhiều, nhưng thần hồn vô cùng yếu ớt, không thể lưu lại trong hư không quá lâu.
- Tiến!
Kiệt lực khống chế thần hồn di động về phía trước, nửa thần hồn nhanh chóng xâm nhập vào thân thể Toản Địa Giáp.
Một nửa thần hồn vừa đi vào thân thể Toản Địa Giáp, một loại cảm giác ấm áp dịu dàng tràn ngập khắp cả tinh thần.
- Hô…
Nửa thần hồn đi vào tận sâu trong ý thức Toản Địa Giáp, bên trong ý thức một thần hồn thú hình mơ hồ hình thành, cùng hết thảy chung quanh dung hợp cùng nhau.
- Định!
Thần hồn vừa gầy dựng lại vô cùng yếu ớt, Lâm Tiêu bất chấp xem xét thân thể, mà nháy mắt sử dụng An Thần tâm pháp trong Cửu Ngự Phân Thần thuật cho cả hai thần hồn.
Hai thần hồn chậm rãi chuyển động, dần dần ngưng thật lại.
Cả quá trình vô cùng lâu dài, Lâm Tiêu không dám có chút khinh thường, không biết đã tu luyện bao lâu, mãi đến khi cảm thấy thần hồn không cách nào tiếp tục ngưng thật mới dừng tu luyện.
Trong đoạn thời gian này, hai thần hồn đều có tăng trưởng, vốn cao năm thước, sau khi bị tách ra chỉ còn hai thước rưỡi, nhưng hiện tại sau tu luyện đạt tới ba thước, lẳng lặng phiêu phù trong tận sâu ý thức.
- Hô…
Lâm Tiêu chợt mở mắt.
Đôi mắt hắn đối diện với đôi mắt Toản Địa Giáp, lại có cảm giác như đang nhìn vào trong gương xem chính mình.
- Ha ha ha, ta thành công, ta thế nhưng thật sự thành công!
Lâm Tiêu vô cùng kích động, nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được phát ra tiếng cười to.
Cùng lúc đó phân thân Toản Địa Giáp cũng gầm hét lên, chấn đến lỗ tai hắn ong ong choáng váng.
- Ta…
Lâm Tiêu vội vàng dừng lại, hiện tại hắn còn chưa thể một lúc khống chế hai thần hồn, thật giống như dùng tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ hình vuông, tuy rằng là hai thân thể độc lập, mà thần hồn cũng đã độc lập, nhưng hai thần hồn kỳ thật chỉ là một, tự nhiên không thể điều khiển được thành thục.
- Trước tiên tu luyện Cửu Ngự Phân Thần thuật, làm được phân thần chân chính, làm cho bản tôn cùng Toản Địa Giáp không quấy nhiễu lẫn nhau.
Phục hồi lại tinh thần, Lâm Tiêu lại nhắm mắt tu luyện.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tiêu đều khắc khổ tu luyện Cửu Ngự Phân Thần thuật.
Năm ngày trôi qua.
Trong khu núi rừng rậm rạp, hai thân ảnh đang kịch liệt chém giết cùng một chỗ.
- Đi!
Trong đó là một thiếu niên tóc đen, tay cầm chiến đao, ánh mắt như điện, chiến đao chém xuống hóa thành đao mang chói mắt thẳng về phía trước.
- Hống!
Đối diện hắn là một đầu yêu thú khổng lồ, yêu thú thân cao ba thước, toàn thân lân giáp màu đen phủ kín, lân giáp cứng rắn dưới ánh mặt trời chiếu xuống tản ra sáng bóng, đôi mắt huyết sắc gắt gao trành lên thiếu niên trước mặt, móng vuốt sắc bén vung ra, thật dễ dàng đem thật nhiều đao mang ngăn trở, mà chiếc đuôi sắt thép lại hóa thành đạo gió xoáy hung hăng quét về phía thiếu niên.
Oanh!
Hai thân ảnh không ngừng tiếp xúc, tách ra, bộc phát tiếng nổ vang kịch liệt, đại thụ cùng nham thạch chung quanh ầm ầm sụp đổ, bụi mù tràn ngập, nháy mắt che kín hết thảy.
Thiếu niên hiển nhiên không phải địch thủ của yêu thú, bị yêu thú khổng lồ tập kích không ngừng né tránh, rốt cục không cẩn thận bị yêu thú nắm lấy cơ hội, chiếc đuôi sắc thép trực tiếp quét thẳng vào đầu thiếu niên.
Hô…
Chiếc đuôi quất tới như tia chớp, lực lượng đáng sợ cho dù là một khối nham thạch cứng rắn cũng bị đánh thành dập nát.
Nhìn thấy thiếu niên sắp mất mạng dưới đuôi yêu thú, trong nháy mắt đó chiếc đuôi đột nhiên chuyển hướng hung hăng đập lên mặt đất, đem mặt đất đánh ra một hố sâu thật lớn.
Yêu thú dữ tợn thu hồi chiếc đuôi khổng lồ, đôi mắt huyết sắc nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện, một người một thú chợt bảo trì bình thản vô cùng.
- Hô…hô…
Thiếu niên tóc đen thở hổn hển, đột nhiên xoay người đứng trên thân hình khổng lồ của yêu thú, yêu thú không chút để ý di chuyển bước chân chở thiếu niên đi về phía trước.
Một người một thú chính là Lâm Tiêu cùng phân thân Toản Địa Giáp của hắn.
Trải qua mấy ngày tu luyện, Lâm Tiêu rốt cục đã có thể dùng thần thức đồng thời khống chế hai thân thể mà không quấy nhiễu lẫn nhau, thậm chí còn có thể tự tiến hành đối chiến với nhau.
- n?
Ngay trên đường Toản Địa Giáp chở Lâm Tiêu đi về huyệt động, tựa hồ cảm nhận được điều gì, ánh mắt Lâm Tiêu đột nhiên ngưng tụ, nháy mắt nhảy xuống khỏi Toản Địa Giáp, mà Toản Địa Giáp nhanh như chớp chui vào trong rừng rậm, ẩn kín trong bụi cỏ.
- Hoa hoa…
Tiếng bước chân vang lên, ba võ giả nhanh chóng xuất hiện trước mắt Lâm Tiêu, vừa lúc đối diện với hắn.
- Là ngươi…
- Các ngươi…
Song phương đều ngẩn ra.
Sưu sưu sưu…
Ba võ giả nháy mắt hóa thành ba đạo lưu quang vây quanh Lâm Tiêu.
- Xú tiểu tử, tại sao ngươi ở chỗ này?
- Phó đoàn trưởng Quý Lạc đã đi đâu? Nói!