Số lần đọc/download: 5827 / 22
Cập nhật: 2017-09-01 21:32:37 +0700
Chương 210: Một Mình Chiến Vũ Tộc
K
iếm khí như đại dương, hoàn toàn mờ mịt, ở bên trong như có những ngôi sao, vầng mặt trời hạ xuống, cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi.
Trong quá trình này, có sương mù khuếch tán, có sấm vang chớp giật, tình cảnh bao la vô tận cứ như đang ở thời đại khai thiên vậy, khiến cho người khác kính nể, tim đập thình thịch.
"Không được!"
Mọi người thuộc Vũ Tộc nhanh chóng rút lui, trong lòng sợ hãi, bọn họ cảm ứng được uy thế của một kiếm này, không thể lấy cứng chọi cứng, khó có thể đối đầu.
Tất cả mọi người tản ra hai bên, nhanh chóng thoát thân, kiếm khí khổng lồ cắt xé, chém thẳng vào giữa vùng tịnh thổ này, tiếng ầm ầm vang vọng, y như một dải ngân hà nện mạnh xuống.
Có thể thấy rất rõ ráng, nhật nguyệt tinh thần hạ xuống, kiếm khí thông thiên, quần thể kiến trúc bị bổ thành hai nửa, ở giữa xuất hiện một vực sâu không đáy.
"Ầm!"
Trong lòng đất, lần lượt những khối bảo cốt xuất hiện, sau đó hiện ra những vết rạn nứt, như là đóa hoa héo tàn, lần lượt rơi xuống dưới, cuối cùng nát tan.
Đây chỉ là những phù cốt xuất hiện trở trong khe nứt kia mà thôi, những có thể tưởng tượng được Vũ Tộc đã bày biết bao nhiêu sát trận trong vùng tịnh thổ này chờ Hùng Hài Tử tiến vào để luyện hóa.
"Giết!"
Một ông già trong Vũ Tộc hét lớn. ánh mắt đầy nham hiểm, sắc mặt tái nhợt, sát ý như thủy triều, ông ta hận Hùng Hài Tử đến tận xương tủy, chỉ một đòn này thôi đã gây tổn hại rất lớn cho tịnh thổ của bọn họ.
"Ầm ầm" vang lên, nơi trung tâm như nổ tung, phù văn như là dung nham dâng trào nhắm thẳng về phía Nhóc Tỳ, vô cùng mênh mông và dày đặc, không thể nào địch lại được.
Nhóc Tỳ thất kinh, nguồn sức mạnh kinh khủng như thế này khiến nó không dám cứng rắn chống đỡ. Cho dù là rất nhiều cao thủ cùng nhau hợp lực lại một chỗ, trở thành một chùm sáng giết người, tập trung hướng về phía nó.
Nếu như bị bắn trúng, đừng nói là cảnh giới hiện tại của nó, cho dù sức chiến đấy mạnh hơn rất nhiều cũng khó lòng chịu đựng được.
Gợn sóng phân tán, mặt đất nổ tung, lập tức tạo nên một vực sâu thăm thẳm, cứ như những mũi tên thần trồi lên từ phía sau lưng nó, rồi bắn thẳng vào trong tịnh thổ.
Thanh âm "boong boong" vang lên không dứt, trong hư không xuất hiện những chùm sáng vàng dày đặc, đan dệt thành những chùm ánh sáng thần nhanh như tia chớp, toàn bộ đánh xuống, phát ra những âm thanh "Bụp bụp". Có mấy chục đến trăm người bị xuyên thủng ngay tại chổ, phát ra những tiếng kêu thảm.
"A..."
"Không!"
Lông thần màu vàng rất ác liệt, xuyên thủng lồng ngực của mọi người, đầu, bụng xuất hiện những vòi máu văng tung tóe, mà những linh vũ màu vàng khi đâm lên trên thân thể của những người này thì theo quán tính kéo xa bọn họ ra mười mấy trượng.
Tình cảnh này khiến cho lòng người run sợ, linh hồn run rẩy, quá mức đáng sợ, bảo thuật Côn Bằng phát uy, chỉ có một đòn duy nhất mà đã tước đi nhiều mạng người như thế rồi.
"Thủy Mặc Già Thiên!"
Một ông giào quát lớn, một chùm ánh sáng màu xanh lam bay ra từ trong vùng tịnh thổ, rồi hóa thành một lồng ánh sáng rất lớn chắn ngay phía trước, giống như là thủy tinh màu xanh lam lấp lánh ánh sáng.
Rốt cuộc, linh vũ màu vàng biến mất, Vũ Tộc nhanh chóng kiểm kê lại nhân số, đòn đánh vừa rồi vậy mà đã đoạt sinh mệnh của gần trăm người, khiến cho bọn họ rất tức giận, tổn thất thật nặng nề.
Đương nhiên, phần lớn cao thủ đều tránh né được, những người gặp nạn chủ yếu là tu vi không đủ mạnh thế nhưng chuyện này cũng đủ khiến cho bọn họ tức giận rồi.
"Vừa ra tay là cho một đòn phủ đầu, Hùng Hài Tử thật mạnh mẽ!"
"Hơn phân nửa Vũ Tộc gặp vận rủi rồi!"
Mọi người to nhỏ với nhau, sự mạnh mẽ của Hùng Hài Tử vượt quá sức dự liệu của mọi người, hơn nữa trong tay còn sở hữu một kiện đại sát khí chuyên muôn phá hủy trận pháp.
Giờ khắc này, bên trong Cổ Quốc ở thế giới hiện thực, bên trong Vũ Điểm phủ vang lên những tiếp kêu thảm thiết, gần trăm người bị giết khiến cho tinh thần bọn họ bị trọng thương, liên lụy đến cả chân thân bên ngoài.
"Phái thêm cao thủ tiến vào Hư Thân giới, sử dụng sát trận nguyên thủy trấn tộc giết chết hắn!" Có người quát, thật sự nhịn không được cơn giận này nữa, vừa mới bắt đầu mà đã tổn thất nghiêm trọng như thế này rồi.
Hư Thần Giới, trước động thiên phúc địa của Vũ Tộc, quần hùng phấn khỏi, sau khi thấy trận chiến vừa rồi khiến cho lòng người dâng trào.
Đương nhiên, cũng không thiếu những người mang bộ mặt âm trầm, bọn họ đều thuộc những giáo phái từng chiến đấu với Hùng Hài Tử ở Sơ Thủy Địa, hiện tại lại thấy Nhóc Tỳ lợi hại như vậy, chứng tỏ ngày sau bọn họ cũng gặp phiền toái không nhỏ.
"Xoẹt!"
Ánh bạc lấp lánh, bên trong vùng tịnh thổ của Vũ Tộc xuất hiện một tấm da thú rất lớn, cuối cùng nó hóa thành một con hung thú, cao to như một ngọn núi, toàn thân vảy dày đặc, lánh lấp ánh kim loại.
Miệng rộng đầy răng nanh, nơi đầu có mọc một chiếc sừng, giống như một con sói thế nhưng lại mọc ra một chiếc đuôi cá sấu, nơi lưng xuất hiện cặp cánh, đây là một con Khuyết Nguyệt Thiên Lang, được gọi là Ngân Thiên Lang, vô cùng mạnh mẽ.
"Hả, Vũ Tộc lại vận dụng bảo cụ mạnh mẽ như vậy, tấm da thú của di chủng Thái Cổ này tuyệt đối hiếm thấy, rất kinh người!" Không ít người giật mình.
"Gàooo..."
Con Ngân Thiên Lang vọt tới, khí tức điên cuồng, mọi người hợp sức tế ra bảo cụ này, phát huy sức chiến đầu mạnh mẽ nhất của nó, tấm da thú màu bạc hóa thành năm chân thân.
Nhóc Tỳ nhìn chằm chằm con sói kia, bởi vì khi sử dụng kiếm gãy tiêu hao quá lớn nên nó không dùng tới, nó đã nhìn ra chiến thuật của đối phương, bọn họ ỷ vào số đông cố gắng làm tiêu hao sức lực của mình.
Một thanh bảo phiến màu máu bay lên, ánh đỏ rực rỡ, đây chính là bảo cụ mà Nhóc Tỳ đã đạt được từ trong tay của tứ đại gia tộc ở Sơ Thủy Địa, chính là bảo vật trấn tộc của Uyên Tộc.
"Bùm!"
Nó vỗ nhẹ một phát, lập tức ánh lửa ngập trời xông thẳng về phía trước, cứ như là ngọn núi lửa phun trào, dung nham nóng rực chảy cuồn cuộn, bao phủ toàn bộ phía trước.
"Gào..."
Ngân Thiên Lang to lớn như núi thế nhưng sau khi bị ngọn lửa thần này bao phủ lại thù kêu gào thảm thiết, nó bị ngọn lửa đốt cháy, biến thành Hỏa Lang.
"Bảo cụ chí cường của Uyên Tộc!" Sắc mặt của một lão già thuộc Vũ Tộc âm trầm.
Lúc trước, bảo cụ này bị cướp đi khiến cho trên dưới Uyên Tộc vô cùng tức giận, điều động rất nhiều cường giả truy tìm, tiến vào trong Bách Đoạn sơn cố gắng bắt sống Nhóc Tỳ, thế nhưng lại tổn thất càng thêm nặng nề hơn.
"Gào..." Ngân Lang rất đáng sợ, phù văn bùng phát cả người, cố gắng chống lại nognj lửa thần rồi vọt tới gần Nhóc Tỳ.
Nó bị thiêu cháy biến thành một con Hỏa Lang, toàn thân là lửa đỏ, vô cùng dữ tợn. Thế nhưng vẫn không có từ bỏ ý định, miệng như chậu máu há rộng, phóng ra những ký hiệu màu bạc, như là từng ngôi sao đang nổ tung.
Hơn nữa, móng vuốt to lớn của nó đập xuống, mặt đất sụp lỡ, vô cùng kinh khủng, thần năng kinh người.
Nhóc Tỳ không sợ hãi, hét dài một tiếng, bật mạnh lên trời, mạnh mẽ chống đỡ con Ngân Thiên Lang này, ánh sáng vô tận bộc phát toàn thân, một quyền nện thẳng lên trên móng vuốt của nó.
Ngân Lang rống to, bị Nhóc Tỳ nện cho lảo đảo, thân thể suýt chút nữa ngã lăn suống mặt đất, móng vuốt không lồ màu bạc kia nhanh chóng bị phá nát.
"Thu!"
Mọi người thuộc Vũ Tộc hãi hùng khiếp vía, không dám lấy cứng chọi cúng với nó nữa, vội vàng thu hồi lại bảo cụ này, nêu không rất có khả năng sẽ bị hủy diệt.
Nhóc Tỳ truy kích, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn sáng tím rồi bao quanh lấy nắm đấm. Tia chớp bay lượn, ầm ầm vang lên, nện thẳng lên trên lưng con sói khổng lồ to như ngọn núi lớn kia.
"Bùm!"
Xương sống của con Ngân Lang này nổ tung, thân thể xuất hiện một cái động thật sâu, kêu thảm bỏ chạy.
Cùng lúc đó, bảo phiến màu đỏ trong tay Nhóc Tỳ vung lên, hỏa diễm mênh mông vọt lên bao phủ lại phía trước, cả người của Ngân Thiên Lang cháy đen, lớp lông bên ngoài biến thành than đen.
Cuối cùng, nó trốn vào trong tịnh thổ rồi biến thành một tấm da sói rơi xuống dưới. Mọi người chăm chú quan sát, tất cả đều ngẩn cả người, trên tấm da sói có mấy cái lỗ tất cả đều do Nhóc Tỳ đánh thủng. Hơn nữa, nó cũng không có ánh sáng, tối đen như mực, suýt chút nữa đã bị thiêu hủy.
"Vũ Tộc các ngươi quá hèn nhát, một mình ta công đánh bộ tộc của các ngươi, vậy mà các ngươi chỉ biết co đầu rút cổ ở bên trong không dám ra ngoài, lẽ nào rất sợ ta sao?"
Nhóc Tỳ đứng trước tịnh thổ lớn tiếng nói, cặp mắt của đám Vũ Tộc xuất hiện vẻ hung hăng, sắc mặt tối đen rất khó coi.
Đặc biệt nhất, nó vẫn là một đứa trẻ, ánh mắt trong trẻo, vô cùng hồn nhiên, vậy mà chỉ một thân một mình la hét một đại tộc Vương Hầu mạnh mẽ như thế, mặt mũi bọn họ biết để đi đâu?
Xa xa, quần hùng đều lộ ánh mắt khác thường, đặt mình vào hoàn cảnh ấy, thay đổi vị trí suy nghĩ, bọn họ cảm thấy Vũ Tộc vô cùng khó chịu, một thiếu niên chắn ngay ở ngoài tịnh thổ, muốn tiêu diệt đạo thống của bọn họ, chuyện này quả thật là một loại sỉ nhục và không thể chịu nổi.
"Giết!"
Bên trong tịnh thổ của Vũ Tộc, một đám già quát lên, vùng tịnh thổ trở nên mờ mịt, bị sương mù bao phủ, phù văn lóe sáng không dứt, bọn họ đã triển khai sát trận vô lượng.
Thanh âm "xoẹt xoẹt" chói tai vang lên, hết vệt này đến vệt sáng khác lóe lên, bọn họ đã chủ động công kích, hơn nữa một tòa cung điện hùng vĩ từ dưới mắt đất nhô lên, cứ như là một pháp đài nguy nga vậy, trấn áp về phía Hùng Hài Tử.
Bọn họ chủ động xuất kích, bị một đứa trẻ ngăn chặn và chửi mắng ở trước cửa, cho dù cuối cùng bọn họ có thắng đi nữa thì cũng mất đi mặt mũi, khi truyền đi sẽ bị nhiều người chế nhạo.
Đây chính là uy danh, bọn họ chính là Vũ Tộc vô cùng huy hoàng, không chỉ muốn thắng mà còn phải thắng một cách hoành tráng.
Tòa pháo đài này là một kiến trúc cổ xưa vô cùng hùng vĩ, ẩn chứa rất nhiều bảo cốt, vào lúc này ánh sáng giết chóc tỏa ra vô số, cứ như là đại dương, nhấn chìm cả Hùng Hài Tử.
"Giết!"
Nhóc Tỳ hét lớn, nó bay thẳng lên trời, kiếm gãy trong tay bùng phát ra những ánh sáng thần, bên trong kiếm khí còn ẩn chứa từng viên nhật nguyệt tinh thần không ngừng chuyển động, giống như là cả biển sao trời hạ xuống.
"Ầm!"
Tòa pháo đài hùng vĩ kia rung bần bật, có bảo cốt nát vụn, hơn nữa đang rung động kịch liệt nhu muốn rơi xuống.
"Cái gì, ngay cả chí bảo cỡ này cũng chống không lại?"
"Không đúng, thanh kiếm gãy này rất giống với thanh kiếm mà Thủy Tổ của Bổ Thiên Các sử dụng, đại sự không ổn rồi!"
Vũ Tộc ngơ ngác.
Nhóc Tỳ liều mạng, thời khắc này dùng hết mọi khả năng, không ngừng vung kiếm, kiếm khí mênh mông như đại dương, nhấn chìm cả pháo đài hùng vĩ kia.
"Răng rắc!"
Rốt cuộc, tiếng vỡ vụn truyền tới, tòa kiến trúc hùng vĩ kia nổ tung, bùng nổ thành những làn mưa ánh sáng vô tận, sáng chói giữa bầu trời.
Bên trong vùng tịnh thổ, sắc mặt của một đám già biến thành màu đen xì, máu tươi phun ra, đây chính là một báu vật trong tộc, giá trị không sao đo lường được, cứ thế mà hủy diệt.
Đây quả thật là một tổn thất rất nặng nề, bảo cụ này đã tiêu hoa không biết bao nhiêu bảo tài rồi tế luyện rất nhiều năm mới luyện thành.
"Giết!"
Hùng Hải Tử chủ động xuất kích, nó hít sâu một hơi, sử dụng chín tòa Động Thiên để đoạt lấy tạo hóa thiên địa, cả người tràn đầy sức mạnh, bắt đầu đại sát về phía trước, tiến công tịnh thổ.
Đại chiến bùng phát, ánh sáng màu đen phát ra từ thanh kiếm gãy lấp kín cả mặt trời, vô cùng sắc bén, hào quang sáng rực, bao phủ cả vùng tịnh thổ.
"Ầm!"
Đại địa đổ nát, đất đá đầy trời, thần uy của kiếm gãy không thể địch nổi, làm tiêu hao sức mạnh của Nhóc Tỳ rất nhiều thế nhưng thật sự sở hữu tư thế vô địch, khiến cho rất nhiều kiến trúc cổ xưa trong tịnh thổ sụp đổ.
"A..."
Rất nhiều tiếng kêu thảm truyền tới, Vũ Tộc tổn thất rất nặng nề.
Bọn họ có rất nhiều đại trận trấn giáo thế nhưng vào lúc này không phá thì hủy, không thể phòng ngự được nữa, Hùng Hài Tử vô cùng hung tàn, tấn công gần vào trong rồi.
"Giết!"
Mọi người thuộc Vũ Tộc tức giận, kích hoạt thần trận nguyên thủy ở trung tâm, triển khai phản kích.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu "giết" lan khắp bầu trời, bảo thuật bay lượn, hoàn toàn mờ mịt, tịnh thổ sôi trào.
Không chỉ tất cả những người ở Hư Thần Giới giật mình, vô số người tới để quan sát trận chiến này. Ngay cả ở Cổ Quốc ngoài hiện thực kia, cũng có rất nhiều thế lực lớn vô cùng quan tâm, tất cả đều đang im lặng đợi kết quả.
Bởi vì sức ảnh hưởng của trận chiến này quá lớn, chỉ một thiếu niên mà muốn phá tan một gia tộc cổ xưa vô cùng huy hoàng, muốn đánh bại cả một vùng tịnh thổ chân chính.
Nó muốn có một danh nghĩa vô địch, hay là muốn Vũ Tộc giết chết? Mọi người đều đang chờ đợi, chiến cuộc đã tác động đến tâm tư của mỗi người.
"Nếu hắn thật sự chiến thắng, chính là đã đánh vỡ một thế cân bằng, một thân một mình quét sạch một truyền thừa cổ xưa, chắc chắn sẽ chấn động cả thiên hạ!"
"Bao nhiêu năm rồi, một nhân vật như thế này lại xuất thế hay sao, thật là kinh tâm động phách, hung tàn nhen!"
Thế gian khó lòng yên tĩnh được, giờ khắc này, bất kể là hoàng tộc của Cổ Quốc, hay là những cao tầng của các chư giáo, toàn bộ đang đợi chiến cuộc kết thúc.
"Chỉ được thắng, không thể bại!"
Một vị lão tổ trong Vũ Tộc gầm nhẹ, vẻ mặt hung tợn, không thể chấp nhận được kết cục thất bại, nếu không Vũ Tộc chắc chắn sẽ bị người đời nhạo báng, làm sao còn chỗ đứng ở trong Hoàng Đô được chứ?
"Thế nhưng hắn quá mạnh mẽ, vô địch trong Động Thiên Cảnh, mà trong tay lại có chí bảo, khó mà chống lại được. Trừ phi Nghị nhi xuất quan, nếu không cơ bản khó mà đối kháng được."
"Đi nghênh Pháp Chỉ Thần Linh, ta không chỉ muốn giết chết hư thân của hắn, mà phải cho chân thân của hắn cùng diệt, vĩnh viễn biến thành tro tàn!" Một lão tổ lộ ánh mắt nham hiểm, âm thanh vô cùng lạnh lẽo.