Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Chương 210 : Ta Tự Mình Tới!
D
ây mây đỏ sậm đó như nhiễm phải sự phẫn nộ của Mạnh Hạo, điên cuồng vung vẩy, quất cho hư không phát ra những tiếng ong ong, bụi đất quay cuồng bay lên, như một tầng sương mù bao phủ lấy Mạnh Hạo, khiến bóng hắn trở nên mông lung.
Trường bào văn sinh màu xanh kia nay cũng trở thành màu đất, mái tóc của Mạnh Hạo không gió mà bay, lúc này sự phẫn nộ của hắn đã bốc lên ngút trời, ánh mắt tỏa ra sát cơ mãnh liệt, sát cơ này hoàn toàn khác với những cảm xúc ngày thường của hắn.
Mắt Mạnh Hạo đầy tơ máu, hắn thấy được dáng vẻ bất lực của Hứa sư tỷ, thấy được nụ cười thảm của nàng ban nãy, thấy được khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt đi, mà nay chỉ mỉm cười một cách đơn giản, nhưng nụ cười ấy đã trở thành toàn bộ thế giới của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thích Hứa sư tỷ, đó là tâm tình của người thiếu niên khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp, chỉ là thích, rất đơn thuần. Sau đó Kháo Sơn Tông giải tán, chia cách hai bờ xa xăm, cho đến nay khi gặp lại, tất cả mọi chuyện bảy tám năm qua dường như một giấc mộng không dài, cũng không tính là ngắn.
Bảy tám năm trước, nàng là thiếu nữ dù lạnh lùng nhưng vẫn nhận lấy Dưỡng Nhan Đan dưới ánh trăng, bảy tám năm sau, nàng là nữ tử với sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn mỉm cười như trước.
Bảy tám năm trước, ta là tên thư sinh ném hồ lô trên Đại Thanh Sơn, thề nguyền, nàng vĩnh viễn không biết trong hồ lô kia ta đã gửi gắm lời thề nào.
Bảy tám năm sau, ta đứng nơi đây, dấy lên sát khí ngút trời, con đường phía sau không có nhiều hài cốt tu sĩ, nhưng cũng tuyệt đối không ít.
Bảy tám năm…
Đối với phàm nhân thì trong bảy tám năm có lẽ cuộc đời đã chuyển biến, nhưng với tu sĩ thì không là bao. Tuy nhiên tu sĩ cũng tới từ phàm nhân, cho nên bảy tám năm nay, Mạnh Hạo đã không còn là thư sinh năm đó, nhưng đoạn ký ức kia vẫn còn mãi, là niên kỷ mà không thể nào quên.
Mạnh Hạo nhìn Hứa sư tỷ, hắn mỉm cười, nụ cười ấy mang theo sự dịu dàng, mang theo sự vui vẻ khi tha hương gặp cố nhân. Rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn tên nam tử họ Triệu lúc này đã buông lỏng trường sam, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Chỉ một ánh mắt mà đã khiến cho Triệu Sơn Hà cảm thấy ánh mắt của Mạnh Hạo như hóa thành hai thanh kiếm sắc bén, trong chớp mắt đâm xuyên thẳng vào đôi mắt gã, đánh vào đầu óc, khiến tinh thần gã chấn động. Hai thanh lợi kiếm ấy còn xuyên qua cơ thịt, mài nhỏ xương cốt gã, đâm vào trong kinh mạch, trực tiếp đánh thẳng tới đạo đài duy nhất trong cơ thể gã.
Đạo đài của gã đầy vết nứt, đó là đạo đài Toái Bàn, nhưng hôm nay đạo đài này rung lên dữ dội như sắp vỡ tung dưới ánh mắt này, cảnh tượng này khiến Triệu Sơn Hà như sắp hồn phi phách tán.
- Vị… vị đạo hữu này. Tại hạ là Triệu Sơn Hà, đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, đạo hữu…
Triệu Sơn Hà run run nói. Gã dù là tên chỉ biết ăn chơi, song không ngốc. Từ khi Mạnh Hạo xuất hiện khiến quầng sáng màu hồng nhạt kia hỏng mất là gã lập tức biết, người này trông có vẻ chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng quầng sáng của gã là bảo vật chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể phá được.
Gã lại thấy sát khí trong mắt Mạnh Hạo làm cho gã phải rét lạnh kia, sát khí ấy mãnh liệt tới mức gã chưa từng cảm nhận được từ người kẻ khác một cách rõ ràng đến thế.
- Ngươi cũng họ Triệu, Mạnh mỗ vừa giết một kẻ, tên là Triệu Bân Vũ.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, lúc nói hắn cất bước đi tới phía Triệu Sơn Hà. Về phần tên của Triệu Bân Vũ, Mạnh Hạo lấy được túi trữ vật mà trong đó có lệnh bài thân phận nên đương nhiên là biết.
Bước đầu tiên dẫm xuống, ở trong cảm thụ của Triệu Sơn Hà, như dẫm lên khe hở giữa trái tim gã, hóa thành cảm giác khó chịu khó có thể hình dung, như ngực vừa nhói lên một cái thật đau.
Mà đúng lúc này, lời Mạnh Hạo nói rơi vào tai Triệu Sơn Hà như thiên lôi ầm vang, khiến toàn thân gã run rẩy, theo bản năng định lùi ra sau. Nhưng ngay khi gã muốn lùi ra sau, Mạnh Hạo lại quét mắt tới, ánh mắt này như mang theo một loại uy áp khó có thể hình dung, khiến đầu óc Triệu Sơn Hà chấn động, thân thể run lẩy bẩy, lại gần như không di chuyển được. Trong giây lát này, tu vi trong cơ thể gã cũng run run theo gã, dường như đối mặt với Mạnh Hạo thì không đề nổi chút dũng khí nào.
Đây là bị nghiền ép!
Sau khi đạo đài hoàn mỹ của Mạnh Hạo phóng thích toàn bộ, hình thành lực nghiền ép mà nghiền ép tất cả đạo đài Trúc Cơ cùng số lượng!
Đây là một loại bản năng thuộc về Hoàn Mỹ Trúc Cơ, bởi vì Hoàn Mỹ Trúc Cơ có thể tranh giành linh khí với trời đất, nên có thể đàn áp được tất cả Trúc Cơ!
Ngay lúc Triệu Sơn Hà run rẩy, mặt đầy hoảng sợ, Mạnh Hạo lại bước ra bước thứ hai. Bước thứ hai này hạ xuống khiến sắc mặt Triệu Sơn Hà trắng bệch, khóe miệng trào máu tươi, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.
- Đạo hữu… có… chuyện gì thì… từ từ nói…
Triệu Sơn Hà run rẩy nói, vừa nói ra thì Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ ba. Một bước này dẫm xuống khiến tinh thần Triệu Sơn Hà vang ầm một tiếng, gã trực tiếp phun ra một búng máu tươi. Trong giây lát này đạo đài trong cơ thể gã không thể thừa nhận được uy thế từ Mạnh Hạo, trực tiếp vỡ ra một kẽ nứt, khiến cho đạo đài vốn đầy kẽ nứt này lại có thêm một kẽ nứt mới!
Vết nứt này xuyên qua toàn bộ đạo đài, khiến sắc mặt Triệu Sơn Hà cắt không còn giọt máu, ánh mắt đầy tuyệt vọng, run rẩy muốn giãy dụa. Nhưng Mạnh Hạo mặt không chút thay đổi, mà lại bước xuống bước thứ tư với ánh mắt đầy sát khí.
Bước thư tư này khiến đầu óc Triệu Sơn Hà vang lên tiếng động rầm rầm kinh thiên động địa, mà trong chớp mắt này trái tim gã lại như ngừng đập, dường như mọi giác quan đều chậm đi rất nhiều, khiến gã cảm nhận được rõ ràng vết nứt mới có trên đạo đài trong cơ thể kia nhanh chóng lan ra, khiến cho đạo đài trực tiếp vỡ thành năm sáu mảnh!
Đạo đài vỡ rồi!
Ngay khi đạo đài vỡ tan tành, Triệu Sơn Hà rú lên một tiếng kêu thê lương chưa từng có. Gã liên tục phun ra bảy tám ngụm máu, cả người lập tức héo rũ đi một vòng lớn, mồ hôi lạnh chảy xuống đất, mặt gã bụi bại, thân thể khôi phục hành động, nhưng lại như bị đánh cho một cú thật mạnh mà thụt lùi ra sau.
Nhưng gã chưa lùi được quá xa thì Mạnh Hạo đã hạ bước thứ năm xuống, người đã trực tiếp tới gần Triệu Sơn Hà. Hắn nâng đầu gối lên, nhưng vị trí không phải bụng Triệu Sơn Hà, mà là giữa hai chân, hung hăng lên một gối!
Răng rắc!
Loại đau đớn này khiến Triệu Sơn Hà rú ầm lên, còn thảm thiết hơn cả ban nãy, toàn thân gã khom lại, nhưng vừa mới rú lên thì Mạnh Hạo đã giơ tay phải túm lấy cổ Triệu Sơn Hà, khiến tiếng kêu đó bị chẹn trong cổ họng, không thể nào phát ra được.
Gã chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, khuôn mặt bị nghẹn tới đỏ tím lên, không thể phát tiết, tiếng kêu không thể ra khỏi miệng, khiến loại đau đớn này lại tăng lên mấy chục lần.
Khiến cho đôi mắt gã trợn tròn lên, lộ ra vẻ điên cuồng cực hạn, thân thể run rẩy không thôi, một loại oán khí sinh ra trong cơn đau nhức này.